“Nghĩ kĩ mới thấy, hai đứa mình chẳng biết gì về nhau cả.”
Một ngày nọ, trong phòng câu lạc bộ (bị chiếm dụng trái phép), Yuzu thốt lên như thể vừa chợt nảy ra điều gì đó. Nhỏ có máu tóc nhuộm vừa phải, đủ để giáo viên không nhắc nhở, mặt mũi cũng khá ưa nhìn. Nhìn sơ qua thì nhỏ mang lại cho người ta ấn tượng của một cô nàng dễ thương.
“Ừ thì, cả hai có liên lạc gì với nhau trước khi bắt đầu hẹn hò đâu.”
Như những gì đã trả lời, tôi và nhỏ hiện giờ đang hẹn hò vì một số lí do. Đúng như những gì nhỏ nói, dù chúng tôi có đang hẹn hò nhưng cả hai chẳng biết gì về nhau cả. Bọn tôi chỉ là một cặp yêu giả mà thôi.
“Thì đấy. Nhất là do Yamato-kun chẳng có bạn bè gì trong lớp hay nói chuyện gì với ai hết, lúc nào cũng u u ám ám, nên là tớ chẳng biết phải thu thập thông tin về cậu từ ai luôn.”
“Xin lỗi nhá.”
Nhỏ nói rất nhiều, nhưng tôi lại chẳng thể chối được bấy nhiêu. Những lời đó chính là để đặc tả tôi, một cậu trai mang tên Izumi Yamato.
“Vậy thì, cùng tự giới thiệu bản thân ngay bây giờ nào!”
“Tôi không nghĩ đấy là chuyện người ta làm SAU KHI bắt đầu hẹn hò đâu… nhưng ừ, triển thôi.”
Tôi gật đầu do dự trước đề xuất của Yuzu.
Bọn tôi ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn. Cứ như là đang tổ chức phỏng vấn vậy.
“Vậy thì để tớ bắt đầu trước! Nanamine Yuzu, năm nhất cao trung! Ưu điểm của tớ nào là học hành, rồi thể thao, kết bạn và… Ừm, nhiều quá không đếm được! Chắc là điểm mạnh của tớ không thể được diễn tả hết bằng ngôn từ đâu!”
Chỉ cần nghe cái kiểu tự giới thiệu này thôi là đã thấy rõ con nhỏ này tự luyến cỡ nào. Không may là nhỏ thật sự sở hữu những khả năng ấy, nên tôi chẳng thể phản pháo lại được gì.
“Nếu cậu có thắc mắc gì thì tớ tình nguyện giải đáp cho đấy?”
“Không có gì đâu.”
Tôi thành thật nói không, Yuzu phồng má ra vẻ bất mãn.
“Sao đấy, lẽ ra cậu phải hứng thú với tớ hơn nữa chứ~”
“Cho dù cô có nói thế thì… Rồi, cô thích thứ gì nào?”
“Dĩ nhiên là chính bản thân tớ rồi.”
Một câu trả lời không mấy bất ngờ được thốt lên. Tầm này thì chắc khỏi cần hỏi nữa…
“À, và tớ, tớ cũng thích Yamato-kun nữa.”
—Pha đó làm tôi bất ngờ thật đấy.
“……………. Ừ.”
Yuzu ngẩng mặt lên và liếc mắt đưa tình với tôi, làm cho tôi đảo mắt đi trong vô thức.
“A, cậu ngại kìa. Yamato-kun dễ thương quá đi. Nè nè, hạnh phúc lắm đúng không nè? Không lẽ cậu hạnh phúc tới mức đỏ mặt khi nghe tớ nói thích cậu luôn à?”
“Aaaa, phiền quá đê…!”
Chết thật, tai tôi đỏ hết lên rồi.
“Vậy thì tiếp theo là lượt của Yamato-kun đấy. Bắt đầu phần tự giới thiệu của mình đi.”
“… Yamato Izumi. Năm nhất cao trung. Thế mạnh của tôi chắc là… bóng rổ và gấp giấy origami.”
Tôi đang cố gắng tự giới thiệu bản thân mình theo cách mà Yuzu đã làm thì tự dưng con nhỏ ngồi đối diện ấy giơ tay lên.
“Ừm, cho tớ hỏi một câu! Cậu thích những thứ như thế nào?”
“Ừm, RPG chăng? Game nhập vai ấy.”
Đấy có thể coi như là sở thích quan trọng nhất và duy nhất của tôi. Cứ mỗi khi có thời gian rảnh thì tôi sẽ dồn toàn bộ năng lượng của mình vào game—đấy là hoạt động thường ngày của thằng này.
“Ối, xin lỗi. Tớ chưa nghe rõ.”
… Hả, com mắm đấy là người hỏi nhưng lại chẳng thèm lắng nghe. Đành phải nhắc lại vậy.
“Hồi nãy tôi có nói là mình thích RP…”
“Hổng có nghe gì hết~~”
“… Thứ mà tôi thích nhất là Yuzu-chan, kế đến là RPG.”
“Ui trời ơi, cậu mà cứ tự tiện thổ lộ tình cảm vậy thì tớ ngại chết! Cậu thích tớ đến vậy luôn à? Cậu thích điểm nào ở tớ vậy.”
Haha, con nhỏ này đúng là mặt dày.
“Thích nhất ở điểm cô chẳng thèm lắng nghe và hay chen vào chặn họng người ta ấy, và cả thản nhiên chấp nhận ý kiến của người khác mặc dù không có lợi cho bản thân nữa.”
“Thật vậy sao? Đúng là tớ chỉ có điểm tốt thôi nhỉ.”
Có vẻ như mấy lời mỉa mai của tôi đã chẳng thể nào tới được nhỏ rồi, Yuzu ra vẻ thẹn thùng và vỗ vỗ hai lòng bàn tay vào má.
“Ngoài ra thì tôi còn ngưỡng mộ cái mặt dày vô đối của cô nữa đấy…”
“Nếu không được như thế thì làm sao đủ để làm bạn gái của Yamato-kun được chứ!”
Nhỏ quay mặt qua tôi đầy duyên dáng.
“Vậy à… Ra là để làm bạn gái của tôi thì phải có mặt thật dày nhỉ. Nếu là vậy thật thì làm sao tôi kiếm được bạn gái sau vụ này đây.”
“Ê này? Cậu có thể thôi nói như thể muốn chia tay với tớ lắm luôn được không?”
Yuzu phồng mang trợn má và càu nhàu khi nghe thấy mấy lời lẩm bẩm của tôi.
Để lái chuyện đó đi thì tôi sẽ chuyển sang chủ đề tiếp theo.
“Giờ thì hai người đều biết điểm mạnh và sở thích của người kia rồi, hay là giờ nói về mấy điểm yếu của nhau đi.”
“Điểm yếu của tớ à? Không hề có luôn! Cậu cũng biết rồi đấy, tớ là một con người hoàn mĩ và chẳng có lấy một điểm yếu nào.”
Đúng là mấy người không biết quê không biết nhục thì mạnh thật đấy.
“Thật à? Ai cũng phải có vài ba khuyết điểm hay gì chứ.”
“Vì không có cái nào hết nên tớ mới tuyệt vời. Trái lại, còn cậu thì sao Yamato-kun, cậu có khuyết điểm nào không?”
“Có… nhưng tôi không muốn kể ra. Cô có thể dùng mấy thông tin đó để làm chuyện xấu.”
Tôi nhăn mặt phủ quyết. Nhỏ đáp lại bằng một vẻ mặt bất mãn.
“Chính cậu là người khơi chủ đề này lên, giờ thì lại không chịu trả lời. Đầu óc cậu bị gì thế? Hứ, cho dù không hỏi thì tớ cũng biết điểm yếu của Yamato-kun chính là giao tiếp với người khác, cả chuyện cậu chẳng thèm trân quý những mối quan hệ với người khác nữa.
“Đi mà lo chuyện của mình đi.”
Tôi nín lặng trước những điểm yếu mà nhỏ đã chỉ ra, tôi chẳng thể bật lại được một lời nào.
“Yamato-kun, cậu nên tự rèn dũa đi chứ. Kĩ năng giao tiếp là một món vũ khí lợi hại đấy.”
“Tôi ổn, cô không cần phải lo. Dù gì thì tôi vẫn trân quý Yuzu-chan đàng hoàng mà.”
Dù sao thì nhỏ vẫn là một người đồng hành cần thiết để tôi đạt được mục tiêu của mình.
Như vầy này, tôi chỉ trân quý những mối quan hệ mang lại lợi ích cho mình, nên chuyện tôi có ít bạn cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Đấy là hàm ý của tôi, song…
“Oa? Thiệt, thiệt luôn? Vậy là cậu trân quý tớ thật sao? Hảả?”
Chẳng hiểu sao mặt Yuzu lại đỏ ửng lên.
“Sao thế Yuzu, cô đang xấu hổ à?”
“Không có nhá! Không hề luôn!”
Khi bị tôi chỉ ra, mặt Yuzu lại càng đỏ hơn. Giờ thì lan đến tận mang tai rồi.
Ừ thì, đúng là những gì tôi nói khi nãy có thể được hiểu theo nghĩa khác, nhưng tôi không hình dung nổi chỉ một chiêu đó thôi đã làm cho nhỏ nhận sát thương kinh khủng cỡ đấy rồi.
“Cái, cái biểu cảm đó là sao?”
“Đâu có gì đâu? Chỉ là tôi thấy sự dễ thương của Yuzu có chút ấm lòng thôi.”
“Tớ chắc là cậu có suy nghĩ khác!”
Tôi cười một mình, còn Yuzu thì thụi nhẹ một cú vào bụng tôi.
“Tôi đâu có nghĩ gì khác đâu. Một Yuzu-chan không hề có khuyết điểm chắc hẳn không phải thuộc dạng hổ giấy dễ ngại ngùng khi bị khen bất ngờ đâu, nhỉ?”
“Ồn quá đê!”
Tôi lại bị thụi một cú nữa.
Mặc dù là một con nhỏ tự luyến, nhưng Yuzu lại có một điểm yếu ít ai ngờ tới: nhỏ cực kì yếu khi được khen ngợi bất ngờ!