Bước chân vào nhà thể chất, tôi bị bao quanh bởi nhiệt độ mà tôi không nghĩ là sẽ xảy ra vào đầu tháng mười hai. Các thành viên đang luyện tập khiến nhiệt độ phòng tăng lên đáng kể. Thật hoài niệm.
“Đội nữ chắc là ở phía sân bên kia.”
Hôm nay đội bóng rổ nữ tập luyện ở sân sau, đồng nghĩa với việc tôi phải đi qua đội nam để tới được đó. Cơ mà tôi không muốn làm vậy trong bộ đồ học sinh chút nào, nó quá nổi bật.
“…Hm? Izumi? Cậu ở đây làm gì thế?”
Khi tôi đang suy nghĩ lại, một thành viên đang giãn cơ đã nhìn thấy tôi. Cậu ta có mái tóc ngắn, chiều cao lí tưởng và khuôn mặt góc cạnh.
Sakuraba Sota, vị hoàng tử của lớp chúng tôi và cũng là bạn của Yuzu và những người khác.
“Xin lỗi, tôi làm phiền mọi người hả?”
“Không đâu, đằng nào cũng đang trong giờ nghỉ. Oh, cậu không đi cùng Yuzu hả?”
“Bọn tôi vừa mới ở cùng nhau, rồi thì có vài chuyện xảy ra.”
Tôi không biết giải thích thế nào nên hình như vừa làm nó rối tung lên thì phải. Sakuraba lo lắng nhíu mày.
“Eh, bộ hai cậu cãi nhau hả?”
“Ừ thì đúng là bọn tôi có hay cãi nhau, cơ mà lần này không phải vậy. Nói thế nào nhỉ…..Con gái thật khó hiểu mà.”
Sakuraba thấy tôi đang khó khăn giải thích liền cười gượng. “Ừ thì khi hẹn hò hay xảy ra mấy chuyện như này mà. Xin lỗi vì thiếu tế nhị.”
“Cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu.”
Cuộc trò chuyện dừng lại. Lẽ ra tôi có thể nói tạm biệt rồi rời đi nhưng do đang bận suy nghĩ vài thứ nên quyết định nán lại một lát.
“Nhân tiện, chân cậu sao rồi?”
Cậu ta bị thương trong lễ hội văn hóa cách đây một tháng. Vết thương hiện tại chắc cũng hồi phục và tôi không thấy cậu ta gặp khó khăn trong những việc thường ngày, nhưng tôi tự hỏi liệu nó có ảnh hưởng đến việc chơi bóng hay không.
“Tôi ổn rồi. Bây giờ tôi có thể chơi như bình thường.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe vậy. Dù gì tôi cũng có mặt ở hiện trường nên cũng khá lo lắng, cơ mà cậu ta nói vậy thì yên tâm rồi.
“Cũng may có Izumi ở đó thay thế tôi. Chứ lúc đó mà tôi cố ép bản thân thì chắc bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn được.”
“Đừng bận tâm. Tôi đã không làm được gì nhiều nên cơ hội đó cũng khá tốt đấy chứ.”
Tôi cũng đã suy nghĩ lại vài thứ trong khoảng thời gian đó. Và Yuzu là người đã thay thế Sakuraba ngay từ đầu. Nên thật sự mà nói thì tôi đã không làm gì cả.
“Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chắc cậu sẽ có nhiều thời gian cho Giáng Sinh ha.”
Có lẽ vì vừa nói về chuyện này với Yuzu nên tôi chợt nhớ ra và đề cập đến nó. Sẽ rất hữu ích nếu tìm hiểu một chút về cảm xúc của cậu ta.
“Yeah, tôi cũng chưa có kế hoạch gì cả. Chắc là tôi sẽ hỏi Keigo và mọi người thôi. Izumi thì sao? Cậu đi chơi với Yuzu hả?”
Tôi không rõ cảm xúc của Sakuraba với Yuzu lúc này ra sao. Bình thường thì tôi sẽ tin lời cậu ta rằng cậu ta đã cắt đứt mọi chuyện và nói về Yuzu như thể không có gì xảy ra, nhưng tại thời điểm như này, chúng đột nhiên trở nên khó đoán.
“Đừng đổ mồ hôi nhiều thế. Nếu là về Yuzu thì tôi đã sắp xếp lại cảm xúc của mình rồi.” Có lẽ cảm nhận được tôi đang lo lắng, Sakuraba nói với một nụ cười cay đắng.
“Xin lỗi, tôi không biết, cơ mà tôi vẫn lo lắng một chút. Hy vọng là đúng như cậu nói. Nếu Sakuraba mà vẫn tiếp tục theo đuổi Yuzu chắc tôi sẽ lo lắng đến mất ngủ mất.” Tôi cố tình nói vậy để xua đi tâm trạng nặng nề.
Sakuraba cười lại. “Ổn mà. Tôi không phải là người thích kéo dài mọi chuyện. Cậu thấy đó, tôi cũng nổi tiếng mà. Không phải lúc nào tôi cũng bị thu hút bởi duy nhất một cô gái đâu.”
“Không hiểu sao khi nghe cậu nói vậy tôi lại thấy bực mình quá.”
Tôi bị choáng ngợp trước hào quang ikemen của cậu ta.
“Haha, tôi đang đợi cậu tsukkomi lại đó.”
“Tôi không phải diễn viên hài.”
“Tiếc ghê.” Sakuraba rũ vai xuống.
“Mà nhân tiện, không phải cậu đến đây có việc sao?” Ngay khi cuộc trò chuyện sắp sửa kết thúc, Sakuraba bỗng hỏi tôi.
“Ah, tôi đang tìm Hina….Hiiragi.” Tôi thành thật trả lời nhưng cậu ta trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu đang ngoại tình đấy à?”
“Nếu thế thì tôi phải giữ bí mật với cậu chứ Sakuraba. Chứ mà để lộ ra chắc tôi bị ăn đấm mất.”
“Chính xác. Tôi sẽ đấm cậu mạnh nhất có thể.”
Sakuraba bắt đầu shadow boxing [note56675] với ánh mắt nửa đùa nửa thật.
“Sợ quá đấy, tôi sẽ nhớ điều đó. Gặp lại sau.”
“Okay, gặp lại sau.”
Có lẽ vì dành quá nhiều thời gian trò chuyện với Sakuraba nên mọi người dần không chú ý đến tôi nữa. Tôi có thể đi thẳng đến đội bóng rổ nữ mà không cảm thấy khó chịu.
“Hina!” Hina đang trong giờ nghỉ nên tôi gọi cô ấy.
Hina quay lại nhìn tôi. “Ồ, là Yamato này. Hiếm khi thấy cậu đến đây đó. Cậu đã suy nghĩ lại về việc gia nhập đội bóng rổ rồi hả?”
Tôi lắc đầu trước vẻ mặt lấp lánh hy vọng của Hina.
“Không. Tớ đến để nói về chuyện ngày hôm trước.”
Hina thể hiện một chút thất vọng khi nghe tôi từ chối.
“Oh, thế chắc là về Giáng Sinh ha? Cậu quyết định được điểm đến rồi hả?”
“Tạm thời là rồi. Những người khác thì sao?”
“Bọn tớ quyết định làm một chuyến food tour Giáng Sinh. Chúng tớ định thử từng thực đơn Giáng Sinh đặc biệt ở các nhà hàng gần ga.”
“Nghe có vẻ như sẽ tăng cân kha khá đây.” Tôi lẩm bẩm còn Hina ngượng ngùng quay mặt đi.
“Không đời nào có chuyện đó. Chúng tớ thường xuyên vòng quanh mà. Thêm nữa, bọn tớ có chơi thể thao.”
“Chắc chưa đó? Năm mới cũng sắp đến rồi mà nhỉ? Hey Hina, nhìn thẳng vào mắt tớ và nói chuyện coi.”
Khi nghe tôi nhắc, biểu cảm của cô ấy trở nên méo mó.
“Bọn tớ cũng có buổi tập luyện cường độ cao hôm nay mà….”
“Điều đó cũng không giúp ích được gì nhiều đâu.”
Tôi nhún vai và Hina lườm tôi ủ rũ.
“Im đê! Cậu đấy, thế cậu quyết định đi đâu?”
“Tớ định đến ‘Sự kiện Giáng Sinh trọn vẹn’ ở ga bên cạnh….Cái biểu cảm gì kia?”
Khi nghe vậy, Hina bỗng nghiêng đầu một cách bí ẩn.
“Hmm, ra là vậy…..Cậu sẽ đến đó à?”
“Rốt cục là sao?”
Tôi không thể hiểu được Hina đang ám chỉ điều gì. Theo như tôi biết thì đâu có vấn đề gì khi đi xem màn trình diễn ánh sáng đâu?
“Huh? Chẳng phải đó là sự kiện để tỏ tình với người mình thích sao?”
“….Cái gì cơ?”
Với tông giọng như muốn chọc tức, Hina giải thích cho tôi đang ngơ ngác. “Nó được viết trên cuốn tạp chí mà. Đó là sự kiện để cậu tỏ tình với người mình thích trong một khung cảnh rực rỡ tuyệt đẹp.”
“….Th-Thật sao?”
Tôi đơ người, đồng thời tôi chợt nhớ đến hành động kì lạ của Yuzu lúc nãy.
“K-Không có gì hết. Tớ không nghĩ cậu sẽ mời tớ nên đây nên ngạc nhiên chút thôi.”
“AHH….tớ biết rồi! Tớ cũng phải chuẩn bị thôi….!”
“Tớ ổn mà!....Nhưng tớ cần chuẩn bị một chút, vậy nên tớ về trước đây! Gặp cậu sau!”
…..Thôi xong tôi rồi! Thế khác quái nào tôi vừa chuẩn bị cho lời tỏ tình vào đêm Giáng Sinh đâu.