Một ngày sau khi tôi nhận ra điều sốc nhất cuộc đời mình: Tôi đã yêu Yuzu.
Dù vậy, trái đất vẫn quay như bình thường, và một ngày bình thường của tôi vẫn tiếp diễn.
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày này…” Tôi lẩm bẩm trong khi đang đi bộ một mình dọc hành lang.
Tôi cảm thấy như mình đang hơi lơ lửng khỏi mặt đất. Tim tôi cũng đập nhanh hơn mặc dù tôi không làm gì cả.
“Chẳng phải mình đang bối rối quá rồi sao? Mình chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình gặp Yuzu ngay bây giờ nữa.”
Hôm nay chúng tôi không đến trường cùng nhau vì Yuzu đã đi cùng Kotani, nhưng chúng tôi vẫn sẽ gặp nhau trong lớp.
Căng thẳng quá!
“Oh, Izumi đấy hả?” Vai tôi bị vỗ từ phía sau.
“WHOA!” Tôi giật mình lùi lại rồi sau đó quay lại nhìn. Ra là Namase.
“Sao cậu ngạc nhiên dữ vậy? Có chuyện gì hả?”
“Không có gì. Tôi không quen bị người khác bất ngờ gọi tên thôi.”
Nghe vậy, Namase trưng ra vẻ mặt buồn bã. “Thỉnh thoảng chúng ta cũng nói chuyện với nhau mà.”
“Xin lỗi…nhưng tôi không nhớ là có chuyện đó.”
“Độc ác! Giờ tôi mới là người cảm thấy cô đơn đây này!”
Nhìn dáng vẻ cường điệu của cậu ta, tôi đã bình tĩnh lại.
“Thế tôi có thể giúp gì cho cậu, N-Namase?”
“Cậu vừa quên tên tôi đúng không hả?! Chúng ta học cùng lớp 8 tháng rồi đó?!”
“Đùa thôi mà. Một nửa.”
“Thế nửa còn lại là sao hả?!”
“Đừng bận tâm đến nó. Thế cậu gọi tôi làm gì thế?”
Khi tôi hỏi lại, Namase hít một hơi rồi quay lại chủ đề chính.
“Tôi muốn hỏi một chút về chuyện Giáng Sinh.”
Tôi cũng đã dự đoán được là cậu ta sẽ hỏi về chuyện này bởi cũng sắp đến Giáng Sinh mà. Sau khi xác nhận không có ai ở gần đó, Namase thì thầm với tôi.
“Là về Aki, cậu ấy định tỏ tình Sota lần nữa vào Giáng Sinh.”
“Ồ…lần trước lúc nói chuyện với cậu ta, tôi cứ nghĩ là sẽ mất nhiều thời gian hơn cơ.”
Tôi nghĩ Kotani sẽ chỉ lấy hết can đảm để mời Sota thôi, nhưng mà kế hoạch tiến triển đến mức này rồi cơ à?
“Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến cậu ta quyết định vậy đó…”
Namase nhìn xa xăm, hẳn là tốn sức lắm đây.
“Tại sao cậu lại nói chuyện này với tôi? Không lí nào cậu lại nhờ tôi giúp đỡ đấy chứ?”
Tôi biết rằng Kotani không bao giờ muốn sự giúp đỡ của tôi nên đã hỏi lại. Namase đáp lại tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi chỉ đang lo lắng thôi. Có lẽ Yuzu sẽ ưu tiên Aki hơn bình thường, vậy nên sẽ không hay nếu Izumi và Yuzu cãi nhau vì điều đó.”
Ra vậy, nếu Yuzu dành nhiều thời gian hơn cho Kotani thì tôi sẽ cảm thấy buồn bã. Vậy nên Namase mới nói với tôi trước để tôi không tỏ ra không hài lòng với Yuzu. Tên này quả là biết cách nói chuyện.
“Hiểu rồi…Quay lại vấn đề chính, Kotani ổn chứ?”
Ở thời điểm hiện tại, tôi đã nhận ra việc tỏ tình người khác cần nhiều dũng khí như thế nào, hơn nữa còn là người đã từ chối mình một lần trước đó nữa. Sự quyết tâm này thật đáng được tôn trọng.
“Tỉ lệ thành công đang khá cao vậy nên bọn tôi muốn giúp Kotani chuẩn bị tinh thần. Đó là lí do tại sao tôi nói với cậu chuyện này.” Lời nói của Namase chứa đầy quyết tâm mạnh mẽ.
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không làm gì khiến mọi việc bị xáo trộn.”
Tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho Kotani vì cậu ta cũng đang trải qua khoảng thời gian khó khăn giống tôi, nếu không muốn nói là hơn.
“Cảm ơn Izumi. Cậu chu đáo với người khác một cách đáng ngạc nhiên đấy. Chính xác là kiểu bạn bè mà người ta cần.” Namase nhẹ nhõm thốt ra câu mà tôi không thể giải thích được.
“Bạn bè? Ai với ai cơ?”
“Izumi và tôi chứ còn ai vào đây nữa?!”
“Namase…Nghe này, mối quan hệ giữa tôi và cậu chỉ là ‘hai người tình cờ được phân vào cùng một lớp trong 8 tháng thôi’.”
“Sao cậu có thể nói vậy chứ?! Chúng ta đã cùng nhau trải qua vài khó khăn mà?! Bộ làm bạn bè khó đến thế hả?!”
Quả nhiên là cậu ta sẽ nói điều mà một người hướng ngoại hay nói. Tên này chắc hẳn là rất dễ dàng để hòa hợp với bất kì ai.
“Đùa thôi mà. Một nửa.”
“Lại nữa?! Thế nửa còn lại là cái quái gì hả?!”
Không để ý đến lời phàn nàn của Namase, tôi tiếp tục. “Dù sao thì, tôi hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Đây cũng là vì Yuzu thôi.”
Cậu ta bối rối trước câu nói thật lòng của tôi và nở một nụ cười gượng. “Wow, tôi vừa chứng kiến màn thể hiện tình cảm gì thế này? Vậy ra cậu thích Yuzu-chi đến thế hả?”
Tôi nhún vai trước lời nhận xét đầy tính châm chọc. “Tất nhiên. Cô nàng là tình yêu của đời tôi mà.”
Khi nghe tôi thản nhiên thừa nhận, Namase cau mày.
“Thôi được rồi, tôi nghe đủ rồi. Yuzu-chi thật may mắn khi được yêu thương nhiều đến vậy. So với trước kia, Yuzu đã có thể cười một cách tự nhiên hơn rồi.”
“…Vậy sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại, Namase khúc khích gật đầu.
“Chắc chắn. Vẻ mặt của Yuzu lúc ở với bọn tôi và lúc ở với cậu hoàn toàn khác nhau.”
Yuzu là chuyên gia trong việc ngụy tạo vẻ ngoài, nhưng kĩ năng xã hội của Namase cũng vậy. Vậy nên không cần cố gắng, cậu ta vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
“Có lẽ Yuzu cần một người mà cậu ấy có thể thể hiện ra khía cạnh khác của bản thân mà không cần phải lo sợ gì cả. Thật may mắn khi thấy Yuzu-chi và Izumi hẹn hò với nhau.”
Namase nở nụ cười với tôi. Mặc dù đã cho cậu ta thấy tôi yêu Yuzu đến mức nào, nhưng vẫn thật xấu hổ để nhìn thằng vào cậu ta.
“…Hm, được nghe vậy cũng không tệ lắm.”
“Mừng là cậu thấy vậy. Cơ mà đứng đây nghe cậu kể chuyện tình cảm nữa chắc tôi phụt ra cả đường mất. Vậy nên tôi đi trước đây.”
Nói xong, cậu ta quay đi và tiến vào lớp học.
Gặp cậu ta ở đây khá là bất ngờ, nhưng nhờ đó mà tâm trạng của tôi đã thư giãn hơn một chút. Tôi mở cửa bước vào lớp.
Ánh mắt của tôi và Yuzu lập tức chạm nhau, cô nàng đang trò chuyện với vài người bạn trong lớp.
Yuzu vẫy tay như thể đang nói ‘chào buổi sáng, Yamato-kun’ mà không phát ra tiếng. Tôi khẽ giơ tay đáp lại rồi ngồi vào chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“…Chính mình còn tự ngạc nhiên về bản thân.” Chỉ mới trao đổi nhẹ nhàng thôi cũng đã khiến con tim tôi lỡ nhịp.