Ngoài nghĩa địa, La Thanh và Trần Khang đều dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Doãn Sâm, khiến hắn hoang mang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Hai vị bị làm sao vậy?"
"Không phải chúng ta bị làm sao mà là ngươi đó, Tô Doãn Sâm!"
La Thanh thì thầm, ông ta nhìn khắp bốn phía rồi bảo: "Nơi này không an toàn để nói chuyện, vào nhà ngươi rồi nói sau."
Nói xong, ba người đều hóa thành khói đen chui vào mộ phần của Tô Doãn Sâm.
"Rốt cuộc là thế nào? Sao lại cẩn thận từng li từng tí như thế?" Tô Doãn Sâm cảm thấy hình như chuyện này không đơn giản như vậy.
"Tô Doãn Sâm, ngươi mau trốn đi, có thể đêm nay Kiều Thông và Phương Chu sẽ tới tìm ngươi, cẩn thận quỷ gõ cửa vào ban đêm." La Thanh vội vàng nói.
"Sợ cái gì? Ta cũng là quỷ, cùng lắm thì quỷ gặp quỷ." Tô Doãn Sâm nói.
Kiều Thông và Phương Chu được xem như là người cũ trong ty ba mươi ba, bình thường lười biếng quen rồi, có một vài tiểu quỷ giúp bọn họ làm rất nhiều chuyện.
Tô Doãn Sâm biết mình đắc tội người ta, chỉ không ngờ nhanh như vậy mà hai người kia đã tìm đến hắn rồi?
Có điều với thực lực Quỷ sát cộng thêm Quỷ Thần Thất Tai đã đến cấp bậc Nhị Tai của hắn, cho dù hai lão âm quỷ này tới đây cũng không sơ múi được gì.
"Yên tâm đi, ta không làm việc trái với lương tâm, sợ bọn họ làm gì?" Tô Doãn Sâm nói.
"Huynh đệ, sao ngươi vẫn không hiểu, bọn hắn đã không tha cho ngươi mà ngươi lại không trốn tránh, chỉ sợ phải chịu khổ." La Thanh nghiêm túc nói.
"Yên tâm đi, không có việc gì!"
"Haiz, thôi, ngươi tự cầu phúc đi." La Thanh nói xong liền rời đi.
"Hay là ta ở lại giúp đỡ Tô ca..." Trần Khang làm người trọng nghĩa nên muốn ở lại.
"Không cần không cần, sáng mai các ngươi chờ tin tức là được." Tô Doãn Sâm khoát tay áo, cũng không giữ Trần Khang ở lại.
Hắn nhìn bầu trời mênh mông có màu xám xịt xen lẫn đỏ sậm, sau đó lại nhắm mắt lại.
Qua một lúc sau, Tô Doãn Sâm cảm giác dường như bên ngoài có động tĩnh, thân hình hắn lóe lên, lập tức chui ra khỏi mộ. Xung quanh đều là bóng đen, từng ngọn lửa ma trơi lấp lóe tỏa ra ánh sáng màu xanh dương, chiếu rọi vô số gương mặt, đây đều là gương mặt đen kịt của quỷ sai.
"Các vị đại ca đi dạo ngang qua đây à?" Tô Doãn Sâm hỏi.
"Tô Doãn Sâm, đừng có giả ngu, hôm nay chúng ta đến đây là vì muốn ngươi hiểu rõ phép tắc của ty ba mươi ba, thậm chí là quy tắc của tất cả các ty ở Địa phủ này."
"Phép tắc gì? Ta hiểu luật âm, hình như ta không phá hỏng quy tắc nào hết!"
"Không phá hỏng quy tắc? Nhưng ngươi phá hỏng tập tục!"
"Cả tập tục của ty ba mươi ba đều bị ngươi làm sai lệch hết cả rồi, giờ quỷ sai nào cũng mệt rã rời, một ngày phải câu tận hai hồn."
"Hai cái hồn đã mệt mỏi không chịu nổi rồi? Nếu không phải câu hồn có quy định thì một ngày ta có thể câu mười hồn." Tô Doãn Sâm nói.
"Ngươi còn dám nói nữa? Tô Doãn Sâm, rốt cuộc ngươi có bị ngu không thế? Một ngày ngươi câu mười cái hồn, dù có câu tận trăm cái thì bổng lộc một tháng vẫn chỉ một trăm công đức thôi, đúng chứ?"
"Đúng!"
"Vậy ngươi hiểu rõ chưa?"
"Đã hiểu, sau này ta phải cố gắng nhiều hơn, cố gắng thăng chức sớm, có thêm bổng lộc." Tô Doãn Sâm chân thành nói.
Chúng quỷ sai:...
"Kiều Thông, đừng nói nhiều với hắn nữa, tiểu quỷ này muốn ăn đòn, không thể nói đạo lý, dùng nắm đấm dạy cho hắn cách làm quỷ sai đi." Phương Chu cắn răng nói.
Nói xong, hắn ta nhanh chân đi về phía trước, tiến lại gần Tô Doãn Sâm.
Với thực lực Quỷ binh cao cấp của hắn ta, muốn chỉnh đốn một tên tiểu quỷ mới trở thành quỷ sai non nửa tháng dễ như ăn kẹo.
Hắn ta vung tay lên, một luồng quỷ khí lập tức lan tràn ra, hóa thành mặt quỷ màu đen mặt quỷ bay tới hồn thể của Tô Doãn Sâm.
"Quỷ Thần Nhất Tai?" Tô Doãn Sâm nhếch môi, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, trên người cũng bay ra một cái mặt quỷ. Tuy nhiên, cái mặt quỷ này kh ủng bố hơn nhiều, mang theo uy lực to lớn bay tới chỗ Phương Chu rồi bao phủ hắn ta.
"Aaa!" Phương Chu hét thảm thiết, hắn ta có cảm giác thần hồn mình đau đớn kịch liệt, hồn thể run rẩy, bay ngược ra ngoài.
"Quỷ sát! Quỷ Thần Nhị Tai." Kiều Thông nhảy dựng.
Không chỉ hắn ta, chúng quỷ sai khác cũng rất sợ hãi, tiểu quỷ này mới trở thành quỷ sai được nửa tháng, vậy mà đã tu luyện tới cảnh giới Quỷ sát rồi? Quá kinh khủng.
Hơn nữa, hắn còn luyện thuật pháp Quỷ Thần Thất Tai đến cấp bậc Nhị Tai luôn? Đáng sợ.
"Tô huynh đệ, đắc tội nhiều rồi, chúng ta đi đây!" Kiều Thông trở mặt cực kỳ nhanh, hắn ta mỉm cười rạng rỡ, ôm quyền với Tô Doãn Sâm.
Bầy quỷ sai cũng ôm quyền thi lễ, sau đó xoay người bỏ đi.
"Chậm đã!"
Tô Doãn Sâm bỗng lên tiếng.
"Tô huynh đệ, còn có chuyện gì sao?"
"Thời gian ta trở thành quỷ sai khá ngắn, còn chưa được nhận bổng lộc nên hơi thiếu công đức, chẳng biết mỗi người các vị có thể chia cho ta một ít công đức không, tầm 100 điểm thôi?"
Dứt lời, một cái mặt quỷ bay lên từ trên người Tô Doãn Sâm, nhanh chóng phình to, bao phủ tất cả mọi người.
Nghe lời này, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Quỷ sai coi trọng cái gì nhất? Công đức đó, công đức thì có thể đổi rất nhiều thứ ở Địa phủ, hơn nữa có đôi khi tu luyện cũng cần công đức.
Tóm lại, đối với âm quỷ dưới Địa phủ mà nói, công đức là thứ vạn năng.
"Cái này..." Lúc mấy quỷ sai còn đang do dự, vẻ mặt chợt biến.
Chỉ thấy mặt quỷ to lớn bên trên lại chậm rãi hạ xuống, đè ép bọn họ khiến hồn thể đau đớn kịch liệt.
"Tô huynh đệ đã yêu câu thì ta đương nhiên phải cho chứ." Kiều Thông lập tức mở miệng.
Nói xong, trên người hắn ta lóe lên ánh sáng, một luồng khí tức thần bí bay ra, rơi xuống người Tô Doãn Sâm.
Hắn lập tức cảm giác hồn thể của mình nhiều thêm loại khí tức thần bí, khí tức này vừa ấm áp vừa dễ chịu, hơn nữa nó còn làm dịu hồn thể của hắn.
Thật thoải mái!
Tô Doãn Sâm khẽ rên một tiếng.
Sau khi Kiều Thông ngoan ngoãn giao công đức ra, đám quỷ sai còn lại cũng không dám chậm trễ, giao ra 100 công đức với biểu cảm đau khổ.
Trong phút chốc, công đức của Tô Doãn Sâm đã lên hơn 1000, hắn có cảm giác dường như hồn thể của hắn cũng mạnh hơn không ít.
Hơn nữa, hắn còn có thể điều khiển phần công đức của mình mọi lúc mọi nơi, khống chế chúng như một loại sức mạnh thần bí.
Làm xong những điều này, đám quỷ sai nhanh chóng bỏ chạy mất dép.
Tô Doãn Sâm mỉm cười, hài lòng quay về mộ.
"Ôi, ước gì chuyện tốt như này tới nhiều nhiều chút." Hắn thầm nghĩ.
Huyết nguyệt giữa trời, vạn quỷ lao động.
Tô Doãn Sâm ngáp một cái, tùy tiện ăn một chút đất sét đen thơm ngào ngạt, xong xuôi đi ra khỏi huyệt mộ.
Những ngày gần đây, hắn luôn câu hồn xung quanh huyện Tây La thị trấn Thanh Dương, tuy nhiên vẫn không tìm được hồn phách của Trương Lão Cửu mà hắn nhắc tới ngày đầu tiên.
Hơn nữa trong thị trấn Thanh Dương còn có ác bá Triệu Tiểu Vũ, nghe nói người này được nuông chiều nên hống hách vô cùng, rất nhiều người trong thị trấn sợ hắn ta.
Hôm nay câu hồn hắn ta trước đi.
Tô Doãn Sâm mang theo xích câu hồn đi trên Hoàng Tuyền, dọc đường gặp vài quỷ sai ở ty ba mươi ba, sau khi bọn họ nhìn thấy hắn thì như gặp quỷ, vội vàng rời đi.
Điều này khiến Tô Doãn Sâm không vui, mịa, các ngươi cũng là quỷ đó, mắc gì sợ ta như thế?
Chẳng qua hắn cũng lười đi tìm hiểu, như vậy cũng tốt, miễn cho những người này lại làm chậm trễ việc câu hồn của hắn.
"Huynh đệ, vậy mà ngươi không bị gì hết hả? Trong ty ba mươi ba đều nói ngươi là ác linh chuyển thế, tội nghiệt đầy trời." La Thanh đuổi theo từ phía sau, chua xót nói.
"Ha ha, ta mà kh ủng bố như vậy ư?" Tô Doãn Sâm cười lớn.
"Chứ sao nữa? Ngay cả Kiều Thông và Phương Chu cũng chịu thiệt trước mặt ngươi, bọn họ đều nói ngươi sẽ bị luật nhân quả, cuối cùng cũng hóa thành ác quỷ."