Trong núi rừng u ám đen kịt, trước ngôi mộ lẻ loi, một bóng người đang ngồi xổm trước mộ, hai mắt bà ấy đẫm lệ, thì thào lẩm bẩm.
Đó là một bà lão, mặc áo vải thô, mặt đầy nếp nhăn, nước mắt dâng trào.
Tô Doãn Sâm đứng cách đó không xa, với cảnh giới Quỷ binh của hắn, ngay cả mấy đạo nhân trên dương gian, nếu không thi triển bí thuật thì cũng sẽ không nhìn thấy hắn.
"Con à, mạng con khổ quá, thầy bói nói con chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, nên mẹ đã nghĩ hết mọi biện pháp, táng gia bại sản để mua thuốc bổ cho con, vẫn không thể kéo dài sinh mạng cho con."
"Trong truyền thuyết có đạo nhân có thể nghịch thiên cải mệnh, chúng ta là người bình thường, sao có thể mời nổi đạo nhân?"
"Cho nên, con trai à, con mau đầu thai đi, đừng làm cô hồn dã quỷ nữa."
"Mấy ngày nay con liên tiếp báo mộng cho mẹ, trong lòng mẹ khó chịu lắm. Là mẹ vô dụng, khi còn sống không thể để cho con có được vinh hoa phú quý, sau khi chết lại còn trở thành cô hồn dã quỷ."
Khi bà lão kia ngồi xổm trước mộ khóc lóc lẩm bẩm, trên ngôi mộ lẻ loi kia có một bóng đen chậm rãi hiện lên, bóng ma kia nhìn về phía bà lão, hai mắt rưng rưng.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, đây là số mệnh của con trai, không thể sửa được." Quỷ ảnh kia mở miệng, nhưng bà lão hoàn toàn không thể nghe được, cũng nhìn không được.
"Con trai, tuy rằng âm phủ thê lương nhưng khi còn sống con cũng không tạo nghiệt gì, bọn họ hẳn là cũng sẽ không làm khó dễ con đâu. Con đừng sợ, mau đi xuống đi. Bây giờ con đã chết, ở lại dương gian cũng chỉ phí công. Nếu hồn không về âm phủ, nhanh chóng đi đầu thai, mà phiêu đãng chung quanh như thế này, làm một cô hồn dã quỷ, cũng không phải chuyện tốt đâu."
Tuy rằng con trai đã chết, nhưng bà lão vẫn hy vọng hắn ta có một nơi để về, không muốn hắn ta ở dương gian làm cô hồn dã quỷ.
"Mẹ, con cũng muốn đến âm phủ, nhưng con không biết đường."
"Quỷ sai chết tiệt kia, tại sao không tới dẫn ta, ta đã chết rồi, tại sao không tới câu hồn của ta?"
" Âm tào Địa phủ, nếu không cho ta tuổi thọ dài, tại sao còn giữ hồn ta ở lại dương gian?"
Quỷ ảnh càng ngày càng kích động, thậm chí trong mắt đã lóe ra ánh sáng màu đỏ.
Lúc này, bóng dáng Tô Doãn Sâm xuất hiện ở trước mộ, quỷ ảnh kia nhìn thấy hắn, hồn thể không khỏi chấn động, bởi trên người Tô Doãn Sâm tỏa ra quan uy cực lớn. Loại uy nghiêm này giống hệt như khí thế trên người bộ đầu nha môn mà hắn ta từng thấy khi còn sống vậy, cho dù không có phạm sai lầm, cũng cảm giác vô cùng căng thẳng.
"Lý Hiệu Trung!" Tô Doãn Sâm nhìn quỷ ảnh kia, trầm giọng lên tiếng.
Trong tay hắn cầm một quyển sổ sinh tử, chính là sổ sinh tử của những người trong hai huyện mười ba trấn này.
"Ngươi là ai?" Lý Hiệu Trung nghiêm nghị hỏi.
"Ta tới dẫn ngươi lên đường."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lý Hiệu Trung đã thay đổi: "Ngươi là quỷ sai Địa phủ?"
"Đúng vậy!"
"Sao bây giờ ngươi mới tới? Chẳng chuyên nghiệp gì hết vậy?" Lý Hiệu Trung thấy Tô Doãn Sâm thì rất kích động, một bụng uất ức bỗng chốc bộc phát.
"Ta đã đợi suốt ba tháng, từ Địa phủ đến thị trấn Thanh Dương phải mất ba tháng luôn hả?"
"To gan! Trước mặt quỷ sai Địa phủ trước mặt, ai cho phép ngươi càn rỡ?" Tô Doãn Sâm không thể giải thích, chỉ có thể dọa hắn ta.
Quả nhiên, sau tiếng quát lớn của hắn, Lý Hiệu Trung đã tỉnh táo trong nháy mắt, sợ tới mức mình đầy mồ hôi. Vừa rồi hắn ta quá kích động nên mới than phiền Địa phủ, đúng là thiếu chín chắn.
"Quỷ sai đại nhân bớt giận! Tiểu nhân biết sai rồi!" Lý Hiệu Trung nhanh chóng cúi đầu thi lễ.
"Nể tình ngươi phạm tội lần đầu, ta không so đo với ngươi, ngươi đi tạm biệt mẹ đi."
Nghe vậy, Lý Hiệu Trung gật đầu, nhưng lại mở miệng: "Đại nhân, mẫu thân ta đâu có nhìn thấy ta!"
Tô Doãn Sâm bèn vung tay lên, một luồng sức mạnh tuôn trào, giúp cho bà lão kia mở ra thiên nhãn.
"Con… Con trai!"
Trong nháy mắt, bà lão kia đã thấy được con trai của mình, bà ấy kích động không thôi, dồn dập hỏi: "Con trai, con có khỏe không?"
"Mẹ, con rất khỏe, con phải đi theo quỷ sai đại nhân xuống Địa phủ rồi. Mẹ bảo trọng, kiếp sau con vẫn sẽ làm con trai của mẹ."
"Con à, đừng nói bừa, mẹ cũng sáu mươi rồi. Hơn nữa, cha con cũng không còn nữa."
Hồn phách của Lý Hiệu Trung rơi lệ, chỉ là giọt nước mắt vừa xuất hiện đã biến mất không thấy đâu.
Lúc này, bà lão nhìn về Tô Doãn Sâm ở bên cạnh, cung kính thi lễ với hắn: "Quỷ sai đại nhân, vất vả cho ngài rồi. Chỗ ta có chút đặc sản quê nhà, người có muốn lấy một ít không?"
Nói xong, lấy lại trái cây điểm tâm cúng trước mộ, đưa cho Tô Doãn Sâm.
"Không cần, luật âm quy định, quỷ sai Địa phủ không được lấy một cái gì của dương gian."
"Quỷ sai đại nhân đúng là thanh liêm, chúc người lên đường bình an!" Bà lão lau lau nước mắt, sau đó nhìn về phía Lý Hiệu Trung, nói: "Con à, dọc đường đi phải nghe lời, kiếp sau phải tìm một gia đình tốt nhé."
"Mẹ…" Lý Hiệu Trung khóc rống.
"Được rồi, đi thôi đi thôi, mau lên đường đi." Bà lão xua tay, nói: "Quỷ sai đại nhân, thay bà lão vấn an Diêm Vương."
"Ta đã gặp Diêm Vương bao giờ đâu!" Tô Doãn Sâm lầm bầm, sau đó xích câu hồn run lên, lập tức đến bên Lý Hiệu Trung, dắt hồn phách của hắn ta đi về phía xa.
Lý Hiệu Trung nhìn con đường Tô Doãn Sâm đi, không khỏi nghi hoặc, nói: "Đại nhân, không phải chúng ta xuống âm ty à?"
"Còn sớm, thị trấn Thanh Dương này còn một số vong hồn chưa bị câu đi."
Nói xong, hắn lấy sổ sinh tử ra, xem xét những cái tên màu đỏ trên thị trấn Thanh Dương.
"Vương Tú Anh, Trương Lão Cửu, Trần Bác Văn, Triệu Tiểu Vũ…"
Tô Doãn Sâm xem qua từng cái tên, những người này có người là người già, có người là người trẻ tuổi giống như Lý Hiệu Trung nhưng số mệnh không tốt, sổ sinh tử bên trên chỉ có hai mươi mấy năm tuổi thọ.
"Những cái tên ta vừa đọc ngươi có biết không?"
"Có biết, Trương Lão Cửu là ông cụ ở thôn tiểu nhân, Triệu Tiểu Vũ là con trai của Triệu viên ngoại trên trấn, cữu cữu là bổ đầu trong huyện. Bởi vậy, hắn ta ở thị trấn Thanh Dương hết sức kiêu ngạo ương ngạnh, khắp thị trấn không một ai không biết hắn ta."
"Nhưng Trương Lão Cửu còn chết sớm hơn tiểu nhân mà? Hồn của ông ta chưa tiến vào Địa phủ à?"
"Chắc là đi lạc rồi, sau khi ngươi chết có từng gặp ông ta không?"
"Không có!"
Tô Doãn Sâm khẽ gật đầu, những người có thân thể khô héo đã chết đi nhưng hồn phách vẫn có thể lưu lạc ở những nơi u ám, tạm thời cứ gác sang một bên, trước tiên phải câu hồn phách của những người còn chưa có rời khỏi thân thể, kẻo lại có nhiều quỷ lưu lạc hơn nữa.
Nói xong, Tô Doãn Sâm dắt linh hồn của Lý Hiệu Trung tiến vào thôn, đi tới chỗ ở của một ông lão tên là Ngô Bi Thôi.
Dựa theo số mệnh trên sổ sinh tử, có lẽ ông lão này cũng đã chết trước đó một tháng, nhưng hiện tại thân thể vẫn chưa hoàn toàn khô kiệt, linh hồn còn chưa có rời khỏi xác, cũng coi như sống lâu hơn một tháng.
Trong một gian nhà tranh, một ông lão gầy như que củi nằm ở trên giường, hai mắt ông ta vẩn đục, không có chút ánh sáng nào, toàn thân không có chút huyết khí, dáng vẻ vô cùng già nua.
Nếu nhìn từ xa, ông lão rất giống đã chết.
Nhưng vào xem, vậy mà ông cụ vẫn còn có hô hấp, không thể không nói, Ngô Bi Thôi này thật sự rất kiên cường.
Hôm nay trên thân thể đã không còn huyết khí, ngay cả máu tươi bên trong cũng sắp tiêu hao sạch, vậy mà vẫn chưa chết.
Ngay cả Tô Doãn Sâm cũng không thể không bội phục, sinh mệnh này thật sự rất kiên cường.
"Cha, cha mau tắt thở đi!" Lúc này, có tiếng thì thào từ trong nhà tranh truyền ra.