Ba ngày sau, trên đỉnh núi Thiên Bối ở dương gian, mây mù lượn lờ.
Trên đỉnh núi có một cái đình như ẩn như hiện trong thiên hà, trong đình có hai người đang ngồi, bọn họ đều mặc một thân đạo bào, tiên phong đạo cốt, quanh người có đạo vận lưu chuyển trông rất bất phàm.
Hai người này chính là Từ Hồng và Tuyết Hoa chân nhân.
Hai người ngồi ngay ngắn bên trong đình nghỉ mát, cùng nhau phẩm trà.
Rõ ràng Tuyết Hoa chân nhân có chút lo lắng, tâm cảnh cũng không quá ổn định.
"Từ Hồng đạo hữu, bằng hữu ở trong Địa phủ mà ngươi nói còn chưa tới sao?" Tuyết Hoa chân nhân lần nữa châm trà, mở miệng hỏi.
"Tuyết Hoa đạo hữu, đều là người đã thành tiên, sao ngươi vẫn không có kiên nhẫn như thế?" Từ Hồng khẽ che tay áo, nhấp một ngụm trà.
"Từ Hồng đạo hữu chê cười rồi, suốt một tháng qua, ta đau thương vì đệ tử của mình từng phút từng giây, quả thật có chút thất lễ."
"Đừng hoảng hốt, tới rồi!"
Lúc này, hai người nhìn về phía dưới chân núi, chỉ thấy một cụ già khom lưng cõng một bó củi khô đang chậm rãi leo núi.
Ánh mắt Tuyết Hoa chân nhân hơi ngưng lại, ông cụ mặc áo tơi, đầu đội mũ tre rộng vành này chính là người của Địa phủ trong miệng Từ Hồng?
Không giống lắm!
Khi Tuyết Hoa chân nhân đang nghi ngờ thì ông cụ cũng đã leo lên núi Thiên Bối.
"Từ Hồng đạo hữu!" Nhìn qua thì ông cụ này có chút u ám, sắc mặt hơi tái xanh, bên trong hai mắt không có chút ánh sáng nào.
"Hàn Đồ đạo hữu, vị này là Tuyết Hoa chân nhân." Từ Hồng nhìn về phía ông cụ kia, mở miệng nói.
"Vị này là Ty Quân Hàn Đồ, đến từ ty câu hồn thứ mười chín của Địa phủ."
"Đạo hữu là quỷ sai Địa phủ?" Giọng điệu Tuyết Hoa chân nhân lộ vẻ nghi ngờ.
"Làm sao? Không giống à? Chẳng lẽ bản Ty Quân tiến vào dương gian còn phải lấy hồn thể để gặp người?" Hàn Đồ lạnh lùng cười.
Tuyết Hoa chân nhân im lặng, gã đang dò xét ông cụ, chỉ thấy dường như có hai linh hồn bên trong thức hải của đối phương, một linh hồn lâm vào yên lặng, một linh hồn khác chính là chân linh Hàn Đồ. Quỷ nhập vào người!
Tuyết Hoa chân nhân trong nháy mắt đã hiểu ra.
"Tuyết Hoa đạo hữu không cần ngạc nhiên, mỗi lần Hàn Đồ đạo hữu xuất hiện, luôn là một diện mạo khác." Từ Hồng cười nói.
"Hàn Đồ đạo hữu, mời ngồi!"
Hàn Đồ gật đầu, dù hắn có tu vi Quỷ tướng, dựa theo cách phân chia của dương gian thì đã đạt tới cấp độ Kim Tiên, cao hơn tu vi của hai người này.
Thế nhưng ở trước mặt Từ Hồng, hắn lại không thể ra vẻ gì, tinh hình chung hiện giờ đều như thế, đối phương xuất thân cao quý, là đệ tử của Xiển giáo, phía sau có thánh nhân làm chỗ dựa, ngay cả Thiên Đình cũng phải nể mặt Xiển giáo mấy phần.
Mà trong tam giới, địa vị của Địa phủ lại hơi thấp, âm linh Địa phủ cũng tự nhiên kém một bậc.
"Hàn Đồ đạo hữu, đây là một chút thù lao lần trước ngươi đã giúp ta!" Từ Hồng vừa nói, vừa lấy từ trong người ra một cái túi đưa cho Hàn Đồ.
Hàn Đồ không cần nhìn đã cất túi đi.
Không phải hai người chỉ mới giao dịch lần này, đương nhiên không có gì phải xem.
Trước đó vài ngày, hắn đã giấu diếm Địa phủ giúp Từ Hồng sửa lại mệnh cách của một người trong sổ sinh tử nhỏ, hôm nay hắn đến đây chính là vì việc này.
Những năm gần đây, hai người vẫn luôn giao dịch với nhau, hắn giúp Từ Hồng sửa đổi sổ sinh tử nhỏ, Từ Hồng sẽ cho hắn thù lao.
"Ngoài ra, vị bằng hữu này của ta cũng muốn nhờ ngươi giúp một chuyện!" Từ Hồng nói.
"Nhờ cái gì? Ta không làm những chuyện như thay đổi sổ sinh tử đâu!" Hàn Đồ chém đinh chặt sắt.
"Dĩ nhiên không phải, những chuyện thế này, sao chúng ta có thể khiến Hàn Đồ đạo hữu khó xử được."
Nói rồi, Từ Hồng nhìn về phía Tuyết Hoa chân nhân: "Ngươi nói đi."
"Được!" Tuyết Hoa chân nhân gật đầu, gã ôm quyền về phía Hàn Đồ, nói: "Hàn Đồ đạo hữu, ta có một ái đồ bị một vị quỷ sai câu hồn của Địa phủ giết, ta muốn biết là ai, nếu có khả năng thì hi vọng Hàn Đồ đạo hữu có thể giúp ta giết hắn."
Ánh mắt Hàn Đồ chững lại, nói: "Điều tra là ai thì có thể, nhưng nếu để ta ra tay, chỉ sợ... Dù sao, đánh giết quỷ sai vô tội là vi phạm luật âm."
Luật âm? Ha ha!
Từ Hồng cười nhạo trong lòng, nhưng không nói lời nào.
"Hàn Đồ đạo hữu, nếu ngươi có thể giúp ta, đương nhiên ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi, sư tôn còn để lại cho ta một món bảo bối, đều là vật phẩm có ích với âm linh, ta sẽ cho ngươi hết."
Hàn Đồ nghe vậy thì liếc sang Từ Hồng, thấy Từ Hồng gật đầu, hắn mở miệng nói: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
"Đa tạ!"
"Quỷ sai kia thường xuất hiện ở đâu?"
"Nước Lương, huyện Tây La!"
"Đây là địa bàn thuộc về ty ba mươi ba của Lục Cương, n là quỷ sai thủ hạ của Lục Cương!"
"Ta và Lục Cương không hợp, giết một tên quỷ sai của hắn cũng không sao!" Hàn Đồ gật đầu, tiếp tục nói: "Các ngươi ở đây đợi tin tức của ta, sau bảy ngày ta sẽ cho các ngươi câu trả lời."
Nói rồi, thân thể của hắn ngã xuống, mà hồn thể của Hàn Đồ đã rời đi.
Sắc mặt của ông cụ đã tái xanh, thân thể cứng ngắc, hiển nhiên bị Hàn Đồ nhập vào đã khiến thân thể của người này bị thương nặng, không sống nổi nữa.
Tuyết Hoa chân nhân vung tay lên, thi thể ông cụ hóa thành bột mịn trong nháy mắt, ngay cả chân linh đang bất động kia cũng triệt để tan thành mây khói.
Tô Doãn Sâm không biết ở dương gian đã xảy ra những chuyện này, hắn không biết sau khi mình giết Lý Đạo Chân đã bị người nhớ thương.
Tô Doãn Sâm vẫn đi sớm về trễ, cố gắng câu hồn, những chuyện này đều được Lục Cương ghi nhận, cũng khiến hắn rất vui mừng.
Bên trong đại điện của ty ba mươi ba, Lục Cương ngồi trên vị trí cao nhất của đại điện nhìn Tô Doãn Sâm đang ghi sổ, hai mắt lấp lóe tia sáng kỳ dị.
Tô Doãn Sâm là nhân công hắn ta thuê vào, kẻ này làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, còn nghiêm ngặt dựa theo luật âm để làm việc, điều này khiến hắn ta rất vui vẻ.
Hiện giờ trong ty câu hồn này không có nhiều quỷ sai giống Tô Doãn Sâm cho lắm.
Mặc dù hai vị chưởng ty vẫn luôn nhấn mạnh, chuyện câu hồn không được qua loa, nhưng khi pháp lệnh truyền xuống phía dưới, cũng chẳng được mấy quỷ sai cũng tuân thủ.
Nguyên nhân cơ bản nhất vẫn là do địa vị của Địa phủ đã hơi lung lay.
Bây giờ Địa phủ chia làm ba phe phái lớn, Thiên Đình, Phật Môn và Địa phủ.
Thiên Đình và Phật Môn làm mưa làm gió ở Địa phủ cả ngày, mặc kệ công chuyện, chỉ chăm chăm muốn chèn ép Địa phủ.
Địa phủ phải câu hồn cả ngày, rồi xét xử, trừng phạt, luân hồi, còn kiêm luôn chức tuần tra dương gian, làm công việc bẩn nhất, nặng nhọc nhất. Kết quả truyền đến trong tai Thiên Đình lại biến thành Thiên Đình quản lý thỏa đáng, đáng khen ngợi!
Thập Điện Diêm Vương nổi điên phát cuồng, nhưng nề hà chức quan hơn một cấp đè chết người, nếu không phải Bình Tâm nương nương không ở đây thì bọn họ đâu phải chịu khuất nhục như thế?
Phía sau Thiên Đình và Phật Môn đều có thánh nhân tọa trấn, Địa phủ biến thành đứa nhỏ không có mẹ.
Dưới hoàn cảnh như thế này, đông đảo quỷ sai Địa phủ triệt để đình công. Trong Địa phủ, ngoại trừ Thập Điện Diêm Vương còn đang cố gắng thoát khỏi khốn cảnh thì các chưởng ty cũng gần như rơi vào trạng thái đình công, không nhìn thấy hi vọng.
"Hiếm khi có một kẻ làm việc có tâm như Tô Doãn Sâm, chờ đến lúc có cơ hội phải đề cập với chưởng ty, cho hắn một vị trí Ty Quân vậy." Lục Cương lẩm bẩm.
"Ngài Ty Quân, bây giờ đã câu xong toàn bộ vong hồn còn tồn đọng ở huyện Tây La, chỉ còn một linh hồn chưa về, ty chức thực sự không tìm thấy hồn phách của Trương Lão Cửu kia ở đâu."
"Bởi vậy ty chức xin chọn quyền hạn đọc tài liệu, tra sổ sinh tử của ngài, xem hồn của ông ta đang ở đâu." Đúng lúc này, Tô Doãn Sâm bỗng lên tiếng.
"Không tìm thấy sinh hồn?" Lục Cương nói, thật ra hắn ta rất muốn nói tìm không thấy thì bỏ đi, chăm chỉ như vậy để làm gì?
Nhưng cân nhắc việc mình là cấp trên, nói lời này với thuộc hạ thì hình như không phù hợp cho lắm, cho nên hắn ta không nói ra miệng.
"Một khi đã như vậy, bổn Ty Quân sẽ giúp ngươi điều tra thêm."
Nói rồi, Lục Cương lấy sổ sinh tử ra, bắt đầu lật xem, đột nhiên, ánh mắt của hắn ta co rụt lại, trầm giọng nói: "Không tốt, Trương Lão Cửu này đã hóa thành lệ quỷ, hơn nữa còn trốn khỏi huyện Tây La, đến huyện Bình An làm loạn."
"Lệ quỷ? Trốn khỏi huyện Tây La?" Tô Doãn Sâm giật mình, bảo sao hắn không tìm thấy hồn của đối phương đâu, hóa ra là đã ra khỏi địa giới quản hạt của hắn rồi.
"Ta muốn mời ty tuần tra ra mặt xử lý việc này." Lục Cương chậm rãi mở miệng.