Trên phố, linh hồn Triệu Tiểu Vũ sợ hãi, hắn ta trôi nổi trên không trung, ngơ ngác nhìn thân thể của chính mình.
Hơn nữa, mấy tên tùy tùng của hắn ta hoàn toàn không hề nhìn Triệu Tiểu Vũ mà chỉ lo vây quanh thân thể của hắn ta.
"Thiếu gia bị gì vậy?" Một gã nam nhân cường tráng nóng nảy hỏi.
"Hơi thở yếu ớt, e rằng..."
"Không thể nào? Chẳng phải thiếu gia được cao nhân cứu giúp nên thân thể đã khôi phục gần như hoàn toàn hay sao, sao lại bất ngờ gặp nguy hiểm?"
"Có phải do thời gian gần đây thiếu gia không biết tiết chế nên bệnh cũ tái phát hay không?"
"Không hay, thiếu gia ngừng thở rồi, cơ thể cũng lạnh dần!"
"Mau, mau quay về phủ!" Mấy tên nam nhân lực lưỡng hoảng hốt khiêng thi thể Triệu Tiểu Vũ chạy thật nhanh về phía phủ đệ nhà họ Triệu.
Lũ khốn kiếp các ngươi làm gì thế, tiểu gia ở đây này!"
Triệu Tiểu Vũ luống cuống, hắn ta đang đứng lù lù ở đây mà bọn họ không nhìn thấy sao?
Hắn ta cúi đầu quan sát cơ thể mình, giây tiếp theo vẻ mặt Triệu Tiểu Vũ lập tức thay đổi.
Trong suốt? Ta chết rồi?
"Không! Không thể nào! Các ngươi mau quay lại, bổn thiếu gia còn ở đây này, ai cho các ngươi bỏ đi? Mau mang cơ thể của bổn thiếu gia trở lại."
Triệu Tiểu Vũ đau khổ gào thét nhưng không có bất kỳ ai nghe thấy.
"Các ngươi mau quay lại!"
Triệu Tiểu Vũ đuổi theo đám tùy tùng.
"Chát!"
Bỗng nhiên, một sợi rồi dài quất tới làm linh hồn Triệu Tiểu Vũ run lên, chân linh của hắn ta cảm nhận được sự đau thấu tim gan.
"A!" Hắn ta hét thảm, nhanh chóng quay đầu lại: "Kẻ nào dám đánh tiểu gia?" Đột nhiên, linh hồn Triệu Tiểu Vũ run rẩy, suýt chút nữa hắn ta đã quỳ rạp xuống đất, bấy giờ có một chàng trai mặc y phục màu đen đang đứng trước mặt hắn ta.
m khí lượn lờ xung quanh thân thể chàng trai, hắn cầm một sợi dây xích toả ra quỷ khí, lạnh lùng nhìn Triệu Tiểu Vũ. Một cổ uy áp khiến hắn ta sợ hãi ập tới, Triệu Tiểu Vũ cảm giác tim mình đập cực kỳ nhanh.
"Ngươi, ngươi là ai?" Triệu Tiểu Vũ sợ sệt hỏi, trực giác nói cho hắn ta biết việc bản thân đột ngột chết đi chắc chắn có liên quan đến đối phương.
"Ta tới dẫn ngươi lên đường!"
"Lên đường? Ngươi là quỷ sai?" Triệu Tiểu Vũ mừng rỡ cười phá lên, nụ cười của hắn ta làm Tô Doãn Sâm nhíu mày.
Tên này bị ngốc à?
"Ha ha, quỷ sai đại nhân, ngài đã đến, cha ta đã chờ ngài lâu lắm rồi! Nhanh, ngài mau theo ta về nhà họ Triệu, cha ta có đồ tốt cho ngài đấy!" Triệu Tiểu Vũ cực kỳ kích động.
Hắn ta hiểu rõ vấn đề của mình, tiên trưởng từng nói chỉ khi nào đuổi được tiểu quỷ câu hồn đi, hắn ta mới an toàn.
Có rất nhiều cách để đuổi tiểu quỷ câu hồn, phụ thân đã giúp hắn ta chuẩn bị rất nhiều đồ vật để tặng cho tiểu quỷ câu hồn.
Nhưng bọn họ đã đợi suốt mấy tháng vẫn không thấy tiểu quỷ tới, cuối cùng bây giờ cũng chờ được người,Triệu Tiểu Vũ sao có thể không dẫn đối phương về nhà được chứ?
Tô Doãn Sâm không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Triệu Tiểu Vũ, hắn là người cõi âm, xưa nay không hề qua lại với người cõi dương, vậy thì bọn họ có đồ tốt gì cho mình chứ?
Có điều, Tô Doãn Sâm cũng nghe nói tình trạng tham ô nghiêm trọng của Địa phủ, rất nhiều quỷ sai làm việc bất chính, ít nhiều đều có lấy đồ của dương gian. Bởi vì số lượng quỷ sai ở Địa phủ quá nhiều mà việc giám sát lại không chặt chẽ, cho nên người cõi dương dễ dàng lách luật.
Nhưng mà hắn không phải là loại quỷ sai đó.
Chí hướng của hắn là khiến cho các quỷ sai ở Địa phủ tích cực làm việc, chỉnh đốn lại trật tự của Địa phủ, sao hắn có thể thông đồng với người cõi dương được!
Vả lại, mỗi lĩnh hồn tương đương với một điểm tiến hoá, làm gì có món quà nào quý giá hơn điểm tiến hoá?
"Triệu Tiểu Vũ, ngươi bị ngốc à?" Tô Doãn Sâm cười khinh bỉ, sau đó hắn vung móc câu hồn lên, trực tiếp trói chặt linh hồn Triệu Tiểu Vũ, kéo linh hồn hắn đi về phía xa.
Triệu Tiểu Vũ sửng sốt, hắn ta không thể chống lại lực kéo mạnh mẽ nên bắt buộc phải đi theo Tô Doãn Sâm.
"Không, quỷ sai đại nhân, ngài không nghe rõ lời ta nói sao? Cha ta thật sự có đồ tốt cho ngài, những thứ đó quý hơn mức lương mà ngài đi câu hồn nhiều, lẽ nào ngài không động lòng?"
Tô Doãn Sâm không nói gì mà quất cho Triệu Tiểu Vũ một rồi khiến hắn la hét om sòm, nhưng hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ mà tiếp tục nói: "Ngươi có biết quỷ sai câu hồn đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ Vương Tiểu Lục ở thị trấn kế bên hay không? Đối với ngươi việc thả cho ta một con đường sống chỉ là chuyện nhỏ, còn ngươi lại nhận được rất nhiều lợi ích, có phải ngươi bị ngu hay không?"
"Chát!" Tô Doãn Sâm vẫn im lặng quất rồi như cũ.
Lúc này Triệu Tiểu Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, tên quỷ sai câu hồn này hơi đần độn, hắn quá trẻ nên không hề biết quyền lực trong tay mình có thể đổi được lợi ích gì.
"Ngươi học khôn chút đi, nếu không sẽ có một ngày ngươi tự rước họa vào thân, như những người khác đều lấy còn ngươi thì không, như vậy gọi là không biết hòa nhập, sớm muộn gì cũng bị cô lập." Triệu Tiểu Vũ giãy giụa.
"Người sống ở dương giAn, người chết phải xuống âm ty, đây là quy luật bất biến, ngươi nói nhiều như thế làm gì?" Tô Doãn Sâm lại quất thêm một roi. . truyen bac chien
"A! Đồ chó chết, sớm muộn gì ngươi cũng hồn phi phách tán."
Sau khi Tô Doãn Sâm bắt linh hồn Triệu Tiểu Vũ đi, mọi người mới tỉnh táo lại.
Hình như tên Triệu Tiểu Vũ mà bọn họ vẫn luôn sợ hãi đã chết rồi!
"Có phải Triệu Tiểu Vũ đã chết rồi không?"
"Có lẽ vậy, ta nghe mấy tên hộ vệ nói hắn ta không còn thở nữa!"
"Ồ, ha ha, tốt quá rồi, cuối cùng tên ác ôn này cũng chết, đúng là ông trời có mắt!"
"Bùm! bùm! bùm!"
Tiếng pháo bất ngờ vang lên, sau đó những tiếng pháo liên tục nổ vang, bầu không khí trên phố náo nhiệt hệt như lúc ăn tết.
"Hôm nay nhà ta có chuyện vui, tất cả nước trà đều miễn phí!" Trong một trà lâu, chưởng quầy vui vẻ nói.
"Phu nhân ta nói hôm nay nàng vui vẻ, mọi người có thể ăn bánh nướng tùy thích!"
"Hôm nay có chuyện vui, quan tài nhà ta miễn phí, mọi người mâu tới mua."
"Phi!"
"Vị nương tử này, người sống trên đời dù sao cũng phải chết, nhân dịp hôm nay được miễn phí hay là mua trước cho tướng công của người một cái đi?"
"Ta mua cho người một cái thì có!"
Trên phố, tiếng cười nói vui vẻ, ồn ào không ngớt, từ điều này có thể thấy mọi người căm ghét Triệu Tiểu Vũ như thế nào.
Đúng lúc này, tin tức chấn động đầu tiên truyền ra.
Di Hồng Viện: Tú bà sắp thành thân, vì cảm tạ ơn nghĩa của các vị khác cả mới lẫn cũ, hôm nay tất cả dịch vụ được miễn phí!
Thoáng chốc, toàn bộ Di Hồng Viện chật ních người.
"Nam nhân chẳng có kẻ nào tốt!" Một phụ nhân đanh đá mắng.
...
Tại phủ đệ nhà họ Triệu, Triệu viên ngoại đang hì hục trong phòng thê tử, tuy ông ta đã ngoài bảy mươi nhưng phu nhân Vương thị của ông ta chỉ mới hơn bốn mươi tuổi. Nếu bà ta may mắn sinh được một đứa con trai nữa, ông ta thế nhất định sẽ chăm sóc Vương thị thật tốt.
Vì thế, ông ta ăn rất nhiều đồ bổ và cố gắng cả ngày lẫn đêm.
"Lão gia, chuyện không tốt!" Đúng lúc này, mấy tiếng hét vang lên trong sân.
Triệu viên ngoại rùng mình rồi rời khỏi cơ thể Vương thị, vẻ mặt bà ta u oán, thở dài một hơi.
"Chuyện gì mà ồn ào như thế?" Triệu viên ngoại mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài phòng, chỉ thấy mấy người đàn ông lực lưỡng khiên một thi thể đi vào phủ đệ nhà họ Triệu.
"Lũ chó chết, sao thứ gì các ngươi cũng khiêng vào nhà thế hả? Các ngươi khiêng một cái xác vào phủ của ta làm gì? Đúng là con mẹ nó xui xẻo. Công tử đâu? Ta sai các ngươi bảo vệ công tử, sao các ngươi lại khiêng một cái xác về?" Triệu viên ngoại la lớn.
Nếu không phải đồ đám người này la hét om sòm, biết đâu ông ta có thể kéo dài thêm một lát.
"Lão gia, đây là công tử!" Đám nam nhân lực lưỡng không ngừng khóc lóc, bọn họ quỳ xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Hôm nay công tử đi dạo phố lại bất ngờ qua đời!"
Nghe vậy, suýt chút nữa Triệu viên ngoại đã té ngã, dưới sự giúp đỡ của người hầu, ông ta lảo đảo bước tới chỗ thi thể của Triệu Tiểu Vũ. Vừa nhìn thấy hắn ta, hai mắt Triệu viên ngoại tối sầm, trực tiếp ngã xuống.
Cũng may có một tên hộ vệ nhanh nhẹn đỡ được ông ta, Triệu viên ngoại già như vậy, nếu ông ta cứ ngã ầm xuống e rằng sẽ nhanh chóng đi gặp con trai.
"Nhanh lên, mau đi mời tiên trưởng!"