Ý cô đã không phản đối nên anh cũng có phần yên tâm mà thuận theo. Cô ta theo cô vào lều nghỉ ngơi, mấy đứa bạn cô nhìn thấy vội đặt câu hỏi cho sự tò mò:
- Cô ấy là ai vậy Ly ?
- Sao hồi nãy tao thấy mày với thầy Du đi chung với cô ấy vậy ?
Cô nhẹ nhàng trải chăn nệm rồi buông một câu ngắn gọn trước khi ngã lưng:
- Tụi bây muốn biết thì hỏi chị ấy!
Những ánh mắt đổ dồn về phía cô ta khiến ả có phần hoang mang. Ả nhanh chóng lao đến bon chen nằm bên cạnh cô kéo chăn lại, cô cau mày khó chịu nhìn ả còn ả thì mỉm cười thân thiện như thể cô và ả là "hai chị em":
- Cho chị nằm cạnh nha!
- Chỗ trống còn sao chị không nằm ?
- Chị muốn nằm cạnh em cho dễ tâm sự!
- Ngủ mà tâm sự gì được ? Chị qua bên kia ngủ đi!
- Thôi mà, chị em với nhau mà sao em nỡ đuổi chị! _ Giọng ả ỏng ẹo đến mấy đứa bạn của cô nghe thấy còn nổi da gà.
- Chị không đi thì em đi! _ Cô nghiến răng.
Cô vừa định ngồi dậy thì cô ta đã thốt ra một câu khiến cô từ bỏ ý định:
- Chị muốn tâm sự với em về anh Du! _ Ả nhìn cô đắc ý.
- Có gì để tâm sự ?
- Chuyện của chị và anh ấy..._ Cô ta khẽ nhìn sang cô như đang dò xét.
- Đó là chuyện của hai người, em không quan tâm! _ Cô nhắm mắt tỏ ý muốn ngủ.
- Thật không ? Em không yêu anh Du à ? _ Ả khiêu khích.
- Không liên quan đến chị! _ Cô vẫn yên tư thế nằm ngủ.
- Tình yêu năm chị dành cho anh ấy chẳng đem đến kết quả gì! _ Giọng cô ta trùng xuống.
Nghe đến đây, cô mở mắt khẽ nhìn sang cô ta, sự tò mò đã không cho phép cô tiếp tục im lặng:
- năm ? _ Cô nhấn mạnh hỏi.
- Phải! Chị yêu anh ấy từ những ngày đầu anh ấy đứng lớp dạy chị ở Mĩ. Suốt năm làm học trò của anh ấy, tình yêu đó ngày một lớn dần. Đến khi hết thời gian trải nghiệm dạy học thì anh ấy trở về nước. Không biết vì lí do gì mà anh ấy thấy đổi số điện thoại nên chị không liên lạc được. Mấy ngày trước chị về nước khó khăn lắm mới tìm được nhà ba mẹ của anh Du rồi được hai bác cho địa chỉ nhà của...của hai người. _ Cô ta trải lòng một cách chậm rãi.
- Sao chị không về tìm anh ấy sớm hơn mà phải đợi đến bây giờ ? _ Cô cũng từ tốn hỏi.
- Vì chị phải học hết đại học ở Mĩ, thực hiện ước mơ trở thành tiếp viên hàng không. Sau khi hoàn thành mọi việc chị trở về nước tìm anh ấy nhưng...anh ấy đã có em rồi!
- Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt. Hơn nữa xinh đẹp giỏi giang như chị chắc chắn sẽ tìm được một người yêu chị hết lòng, chị đừng buồn hay thất vọng. _ Cô thật lòng khuyên cô ta.
Cô ta quay sang nhìn cô, mỉm cười vui vẻ nhưng lại không hề có thiện ý:
- Khổ nỗi chị chỉ yêu anh Du thôi em à! Cái gì "duyên phận" không đặt để cho mình thì phải dựa vào chính mình mà "giành lấy"!
Câu nói đó khiến cô có chút không yên lòng. Không ngờ cô ta có thể thẳng thắn nói ra như thế. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười nhìn lại cô ta:
- Cái gì không phải của mình có "giành" như thế nào cũng không thuộc về mình, nhất là chuyện tình cảm! Trễ rồi chị nên ngủ đi! Ngủ ngon! _ Nói rồi cô xoay lưng về phía cô ta, quấn chăn ngủ ngon lành.
Còn ả ta thì nở nụ cười gian xảo nhìn về phía cô rồi sau đó cũng lẳng lặng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau vừa mới ngủ dậy mấy đứa bạn đã không thấy cô và ả ta đâu. Vài phút sau anh sang lều tìm cô cũng không thấy, mấy đứa bạn của cô bảo:
- Sáng ra tụi em đã không thấy Ly và cô gái đó đâu cả ?
Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng nên vội đi tìm cô. Anh biết Đình Trân là một người phụ nữ không hề đơn giản. Tuy Nhược Ly không phải cô gái dễ bị bắt nạt nhưng so với Đình Trân thì quả thật cô không thể hơn cô ta về thủ đoạn và mưu mô. Nói chính xác thì Đình Trân hơn cô tận tuổi nên sự trải đời dù ít hay nhiều thì cô ta cũng không phải hạng con gái hiền lành ...