Hôm nay là ngày cuối tuần nên Lâm đang trên đường về thăm mẹ cô, tiện thể làm thêm một ít bánh để đi thăm Phong.Mặc dù đã tuổi nhưng sở thích cuả cô thì vẫn vậy:…giả trai, tóc buộc cao, áo bun, quần jean, giày bata và gương mặt mộc cực kì “đẹp trai”. Đi như thế này khiến cô nhớ lại lần đầu gặp Phong, lúc ấy cũng thế này, bỗng nhiên Phong lù lù xuất hiện ôm hôn cô….và hậu quả là………( chắc các bạn đã biết….suýt nhập viện đó)
“ có khi nào ….Phong cũng ……A ha ha…mình mắc bệnh ảo tưởng của Phong rồi”
Lâm cười chế nhạo bản thân
Bộp….bỗng có người va phải Lâm, cô ngã nhào ra và cái mông cô đã an tọa ở mặt đất. Cô xoa xoa cái mông, nhíu mày nhìn người con trai lạ mặt. Vì bị ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt nên cô ko thể nhìn rõ mặt của cậu ta, nhưng tầm khoảng hai mươi mấy đó, khá cao, mang chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, cậu ta chìa tay ra
-Xin lỗi, cô ko sao chứ.
Cậu ta lên tiếng, kéo người Lâm dậy rồi bước đi ngay
Lâm đứng sững lại “Giọng….giọng nói này……”_ Lâm chạy đi tìm người co trai vừa nãy, cô chạy suốt đoạn đường đó nhưng vô ích, ko thấy người đó đâu nữa “Chắc chỉ là có giọng gần giống thôi…”
Lâm trấn an bản thân rồi lại bước đi, ko để ý đến chuyện vừa nãy nữa. Nhưng cô ko hề biết rằng, ở một hẻm nhỏ gần đó, cậu con trai ấy đang đứng dựa vào tường, nở một nụ cười , khẽ nói một câu rồi rời đi
- Lâm, em vẫn ko thay đổi gì…..
________Tại quán cà phê thuộc quyền sở hữu của nhà họ Phạm______
Bảo , Linh Hân và Huy sau khi hẹn hò đôi xong thì cả người cùng ngồi nhâm nhi thức uống yêu thích của mình
-Linh, mình ko kết hôn được ak_Bảo làm vẻ mặt nũng nịu với Linh
-Ko_Linh trả lời ngay lập tức, một cách kiên quyết
-Linh và Hân “ép phe” à, Hân cũng chỉ chịu đính hôn chứ ko chịu kết hôn
-Huy ak, em, Linh và chị Lâm đã hứa sẽ cùng làm đám cưới trong cùng ngày rồi
-Vạy ko lẽ nếu Lâm ko kết hôn thì bọn anh phải sống cảnh ko vợ ko con à._Bảo noi
-Ơ, em có nói vậy đâu, anh có thể đi tìm người khác để kết hôn mà, em ko cấm_Linh Nói với giọng điệu hết sức bình thường và chỉ người trong cuộc mới biết đằng sau “giọng điệu hết sức bình thường đó”
-Chị Lâm đã giúp chúng ta rất nhiều, sao có thể kết hôn khi Lâm đang đau khổ được_Hân nói, tay nắm chặt lấy ly nước
-Ukm, bọn mình đến được với nhau tất cả cũng nhờ Lâm, sao chúng ta có thể hạnh phúc khi Lâm đang rất đau khổ được_huy nói
-Haa, nói trắng ra đều tại tên Phong chết bầm đó, dám bỏ Lâm và tụi mình lại_Bảo thở dài chán nản.
-Này, dám nói xấu sau lưng người khác vậy à……_Một giọng nói thân thuộc vang lên
Cả người họ giật bắn lên, khóe mắt co giật liên hôi, người….người….đứng sau lưng họ là…..
-Á..Á…ma …ma , bớ người ta, con ko có giết người……._Giọng hét hết sức uy lực của người
.
.
.
____________Tại công ty làm bánh của nhà họ Trần_____________
-Cha….cha gọi con có việc gì ạ_Lâm đẩy cửa bước vào
-Con mới đi đâu ak
-À, con qua nhà mẹ làm ít bánh để mang đi thăm Phong
-Ngày nào con cũng đi thăm mộ của cậu ấy à.
-Dạ, mà sao cha ko tới thăm cậu ấy, ít nhất lâu lâu cũng phải tới chứ_Lâm trách cứ cha mình
-Mộ trống ko thì thăm hỏi cái gì hả_Ông Long tức quá, lỡ miệng nói
-Cha…cha nói gì vậy, mộ trống ko là sao.
Ông Long biết mình vừa lỡ lời, chết tiệt vẫn chưa đến lúc mà, thôi kệ, lỡ rồi biết sao được, con Lâm thế nào cũng gặng hỏi đến cùng.
-…….Thực ra Phong……….vẫn chưa chết……
.
.
.
_______________________________________
-Á, Phong, ban ngày ban mặt cậu hiện hồn về gặp tụi tui ak, mà sao ma lại có chân_Bảo run cập cập, ai đó làm ơn nói đây là ảo giác đi ko nói anh đang bị điên cũng được
Cả Ling, hân và Huy mặt mày tái mét, ko chỉ có mình Bảo mà cả người họ cũng đang gặp ảo giác, nếu Bảo bị điên thì hẳn cả người còn lại cũng bị tâm thần
-Này….này, đây là cách chào hỏi của người bạn lâu năm mới trở về của mấy người đó hả_Đúng giọng nói này rồi, ko thể lẫn vào đâu được, giọng nói thân thuộc mà năm qua họ ko thể nghe
-Chẳng phải cậu đa….._Hân lắp bắp
-Chưa, tớ vẫn sống nhăn răng àm_Phong cười trước khuôn mặt nghi ngờ và sợ hãi của người
-Khoan….khoan, chuyện này là sao, tớ ko hiểu gì hết, nếu Phong vẫn còn sống thì nấm mồ mà hàng tuần chúng ta vẫn đi thăm ….._Huy day day thái dương, sắp xếp lại những chuyện đang diễn ra
-Cái mộ đó ko có người, thực ra chuyện dài lắm, tớ có chuyện cần nhờ mọi người giúp dây, vừa đi tớ sẽ vừa kể chi tiết
-KO_Linh thẳng thừng đáp, cô lao tới đám vào bụng Phong, mặc dù lực của cô ko bằng Lâm nhưng ít nhất cũng khiến Phong nhăn mặt ôm bụng vì đau_Tại sao anh dám lừa dối Lâm và tụi tui một thời gian dài vậy hả, anh có biết Lâm đã bị tổn thương tới nhường nào ko hả, ko ngày nào mà Lâm ko đi thăm mộ anh, đêm nào cậu ấy cũng khóc vì nhớ anh, anh có biết ko hả, đồ khốn
-Linh, Phong chắc hẳn có lý do nào đó mới làm vậy, em dừng lại đi_Bảo giữ lấy Linh, cố ko để cô bị kích động
-Buông ra, đồ khốn, tôi hận là tôi toi thể đánh anh bầm mặt ra
-Xin lỗi, tớ biết là tớ đã làm Lâm đau khổ và có thể Lâm sẽ ko bao giờ tha thứ vì đã lừa dối cô áy suốt một thời gian dài vậy, nhưng tớ sẽ ko bỏ cuộc đâu, …tớ cần sự giúp đỡ của mọi người……
.
.
.
_______Tại nhà họ Trần_________
Lâm lững thững bước lui sau vườn, cô lại gần cậy anh đào, hằng ngày cô đều chăm sóc nói cẩn thận vì đây là món quà duy nhất từ Phong mà cô vẫn còn giữ. Chiếc chuông gió đã vỡ vào ngày ấy, có một điều là cô ko biết tại sao cô đi tìm mua chiếc chuông gió giống cái Phong tặng mà ko có, cứ như là hàng độc quyền vậy.
Lâm vừa tưới cây vừa nhớ lại những gì mà cha cô nói lúc nãy, có thật là Phong chưa chết ko, nếu những gì cha cô nói là sự thật thì tại sao suốt năm qua Phong ko hề đến gặp cô, và quan trọng hơn là việc anh làm mộ giả lừa cô.
“ Thực ra…..Phong vẫn chưa chết”
“Cha nói dối……ko thể nào, vậy nấm mồ hằng ngày con đi thăm ấy là của ai”
“ Ta nói rồi, ở đó ko có người, Phong …sắp trở về rồi….”
-Anh đào, mày cũng nghĩ là Phong còn sống hả, nếu vậy mày có biết tại sao Phong ko gặp tao, đã vậy còn lừa dối tao suốt thời gian dài như vậy……mày có nghĩ rằng Phong ko còn yêu tao nữa phải ko, vì vậy nên Phong mới làm vậy với tao, hức….hức_Những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi, thật đáng ghét, chỉ vì Phong mà ko ngày nào là cô ko khóc, cô cố lau những giọt nước mắt đang rơi trên khóe mi
Bỗng có một bàn tay ôm lấy người cô từ đằng sau, rất nhanh khiến cô ko kịp phản ứng, bàn tay to và rất than quen, cả hơi ấm này nữa….
-Ngốc quá, toàn suy diễn lung tung, làm sao anh hết yêu em được. Xin lỗi nhé, bây giờ mới quay về gặp em được , đừng giận anh nhé
Lâm cố vùng ra khỏi bàn tay ấm áp mà hằng đêm cô vẫn tìm kiếm trong mơ
-…..Buông ra_Lâm lạnh lùng nói
-Ko thít_Phong cười, vẫn phong thái thích trê chọc người kahcs của Phong
-Tôi cần nhìn mặt anh……..
-, cũng nên để em ngắm dung nhan của anh nhỉ_Phong nói rồi từ từ buông cô ra……và s sau anh đã phải hối hận
BỐP….bốp….
Ngay khi đã được tự do, cô ko ngần ngại đánh vào mặt anh cái liên tiếp
-Tôi cần biết mặt anh khốn nạn đến độ nào, sao anh dám……làm mộ giả để lừa tôi hả, nếu anh muốn chia tay thì cứ nói với tôi một tiếng, có cần phải làm đến mức này ko, anh có biết đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy cơn ác mộng ngày ấy ko hả, ngày mà anh rời xa tôi. Đồ khốn_Lâm tuôn ra hết một hơi, cô nói đến đâu là đạp vào người Phong từng ấy
-Anh xin lỗi, đừng giận
-Anh nói chuyện dễ nghe nhỉ, ko giận anh ak
-Em nghe anh giải thích cái dã, thực ra anh có lý do nên mới làm vậy.
-Lý do à, là anh có người yêu mới rồi phải ko. Tốt thôi, từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa._Lâm cố ko cho Phong thấy cảnh yếu đuối của bản thân, cố bước đi thật nhanh
-Khoan đã, em nghe anh nói một câu thôi cũng được_Phong giữ chặt lấy tay Lâm, ko cho cô đi_Anh yêu em, suốt ba năm qua ko ngày nào là anh ko nhớ em, nhưng để có thể quay về gặp em, anh cần phải làm những việc cần làm
-Buông ra tôi ko muốn nghe._Lần này cô đã có thể vùng ra khỏi Phong, chạy nhanh vào phòng mình. Bây giờ cô ko biết có thể tin những gì mà Phong nói ko,mọi chuyện quá mơ hồ. Phong - người mà cô yêu – người mà cô tưởng đã chết, đã nằm dưới nấm mồ bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt…….
.
.
.
Cốc ….cốc…
-Lâm, là tớ và Hân đây, mở cửa cho tớ?_Linh đã đến, bây giờ cô chính là cầu nối để Lâm và Phong có thể quay lại với nhau
-Cạu vào đi, vừa đúng lúc tớ cần gặp cậu
-Ukm, cậu nói trước đi
-Phong……chưa chết, và anh ấy đã đến gặp tớ.
- …Bọn tớ biết_Linh nói
-Sao, cậu biết, vậy tại sao cậu ko nói gì với tớ_Lâm ngạc nhiên nhìn Linh và Hân, người họ biết, vậy tại sao……À, hóa ra cô là người duy nhất ko biết chuyện này.
-Ko như cậu nghĩ, tớ cũng mới biết thôi, cậu ấy đột nhiên đến gặp tụi tớ, lúc đầu tớ cũng rất sốc ko tin vào mắt mình.
- Đúng vậy. em hết hồn luôn, sau đó Linh còn xông vào đánh Phong nữa. Nhưng bọn em biết là Phong có lý do nên mới làm vậy
-Hah, lý do ư, làm sao có thể tin vào lời nói dối biện minh của anh ta được
-Lâm, nhìn tớ này. Tớ hiểu cảm giác của cậu lúc này. Nhưng cậu phải nghe Phong nói chứ, cậu phải cho Phong một cơ hội giải thích , để biết tại sao cậu ấy làm như vậy.
-Nhưng…..tớ sợ, ……sợ phải đối diện với sự thật rằng Phong đã lừa dối tớ suốt năm qua.
-Tớ biết, nhưng đằng nào cậu cũng phải làm rõ chuyện này. Thực ra lúc Phong được mang tới bệnh viện, tình trạng của cậy ấy rất nguy kịch, có thể nói là đang đối mặt với cái chết. Nên gia đình phong đã phải mang ra nước ngoài chữa trị…..sau đó dù đã phẫu thuật thành công nhưng cậu ấy ko thể đi lại được, lúc đầu Phong rất tuyệt vọng nhưng nghĩ đến cậu Phong đã cố gắng trị liệu, phải mất hơn một năm cậu ấy mới hoàn toàn bình phục. Phong đã định về gặp cậu ngay nhưng cha cậu ấy ko cho phép.
-Cha Phong ư, tại sao
-Ông ấy muốn thử thách Phong và cậu, muốn xem cậu có thể hi sinh cho nhau ko. Và ông ấy đã ra điều kiên, Phong ko được phép gặp hay liên lạc với cậu cho đến khi Phong đưa công ty phát triển đến đỉnh cao ở Mỹ.
-Vậy tại sao phải làm giả nấm mồ để lừa tớ chứ
-Khi Phong được mag ra nước ngoài, ko có gì chắc chắn rằng Phong có thể vượt qua cơn nguy kịch, nên cha cậu và cha Phong đã làm vây để khi tỉnh lại cậu bớt sốc, thêm nữa là nếu biết Phong vẫn còn sống thế nào cậu cũng sẽ đi tìm Phong , khiến cậu ấy xao động, khó có thể vượt qua thử thách. Cậu hiểu chứ, ko phải Phong ko yêu cậu, để có thể gặp lại cậu, Phong đã cố gắng rất nhiều._Linh như người mẹ hiền ôm lấy Lâm, cô biết Lâm rất sốc khi Phong đột ngột xuất hiện trước mặt, nhưng cô cũng nên hiểu Phong ko hề muốn lừa dối cô
-Hức…..hức…..vậy bây giờ tớ nên làm gì đây.
-….Cứ làm theo những gì mà tim cậu muốn, bọn tớ đi đây_Linh lau đi những giọt nước mắt của Lâm, cô phải cho Lâm thời gian suy nghĩ
-Chị Lâm, thùng quà này là của Phong nhờ em gửi cho chị_Hân hào hứng mang một thùng quà to đùng tới cho Lâm
-Cậu mở quà đi, tớ ko làm phiền cậu nữa……à, Lâm, cái chuông gió cậu ko tìm mua được là vì chiếc chuông gió ấy là tự tay Phong làm tặng cậu. Qua tận bên nhật học cách làm đó.
-………._Lâm ngạc nhiên, vậy ra cái chuông gió ấy đúng là hàng độc quyền ak, chờ Linh và Hân đã đóng cửa phòng, cô mới từ từ mở hộp quà ra……….nước mắt cô lại rơi lầ nữa khi nhìn vào bên trong…….là một cái chuông gió y hệt cái đã vỡ, chưa hết, bên cạnh đó là hàng trăm nghìn bức thư tay, cái nào cũng đề tên người gửi là Phong và người nhận là Lâm
“Lâm, đã lâu rồi anh ko được gặp em, . Anh nhớ giọng nói và nụ cười của em, nhớ đến phát điên, anh muốn chạy về bên em ngay nhưng ko được, vì anh đã giao kèo với cha anh……Anh biết có lẽ điều này sẽ làm em tổn thương và có lẽ em sẽ rất hận anh .Ko ngày nào là anh ko nhớ đến em.Lâm, anh muốn gặp em”
“Bao nhiêu bức thư trước đều ko thể đến tay của em, nhưng anh vẫn ko từ bỏ hi vọng, một ngày nào đó em sẽ đọc được chúng. Em có biết ko, em luôn là ngườ nắm giữ lấy trái tim anh, hình bóng em đã hoàn toàn bao phủ lấy anh, và nó ko còn chỗ trống cho bất kì cô gái nào khác…..”
“ Lâm, em có đang khóc vì nhớ anh ko, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh em khóc là tim anh lại nhói đau. Anh ko muốn người con gái anh yêu phải rơi lệ nhưng anh đã làm vậy, anh muốn bảo vệ nụ cười của em, bào vệ em, muốn là người mạnh mẽ để có thể che chở cho em, là người có thể lau những giọt nước mắt trên mi em..........”
“Suốt bao năm qua, anh chỉ sống trong những hồi ức về ngày xưa. Anh cũng ko ngờ rằng anh đã yêu em đến vậy, đến mức mà chính anh cũng ko nghĩ là mình có một thứ cảm xúc mãnh liệt đến thế. Nụ cười, nước mắt……anh muốn giữ chúng cho riêng mình thôi. Anh thật ích kỷ phải ko…..Anh đã nhận ra rằng em là người duy nhất mà anh muốn chăm sóc và bảo vệ, dù có chuyện gì anh cũng muốn có thể ở bên cạnh em….”
.
.
.
Lâm đọc những bức thư chính tay Phong viết mà nước mắt cứ chảy ko thôi. Hằng ngày anh vẫn đều đặn viết thư cho cô, dù biết có lẽ sẽ ko đến được tay cô nhưng anh vẫn viết. Anh luôn là người yêu thương cô nhất, dù ko gặp được cô nhưng anh vẫn ko bỏ cuộc. Liệu có ai có thể yêu cô đến vậy, có thể cho cô một cảm xúc mới lạ mà cô chưa từng có, ai có thể khiến cô cười, khiến cô quên đi quá khứ đầy tăm tối của bản thân, khiến cô khóc, khiến cô nhớ thương, khiến tim cô đập liên hồi, khiến cô ấm áp, và ko bao giờ nhìn cô với ánh mắt e dè, lo sợ……đúng, chỉ có Phong, chỉ có Phong là như vậy với cô……..Và cô ko muốn đánh mất Phong …..đúng, cô muốn anh là của cô……Vào cái ngày lần đầu gặp gỡ giữa cô và anh, vận mệnh đã an bài ….
Lâm nhảy xuống giường ngay, cố lau những giọt những mắt, thay vào đó là nở nụ cười thât tươi.
-Phong, anh đang ở đâu_Lâm nhấn nút gọi Phong nga
-Hửm, ở cỗng viên gần nhà em.
-Ở đó, đừng đi đâu hết đấy._Lâm bước vội ra khỏi nhà. Ông Long và mẹ Hân chỉ mỉm cuời nhìn Lâm, ko cần hỏi cũng biết Lâm đi gặp ai
Lần này cô phải nói, phải chứng minh rằng cô rất yêu anh, yêu anh ko hề thua kém bất kì ai.
Cô chạy, chạy nhanh hết mức có thể, và cuối cùng cô cũng đã thấy hình bóng của Phong. Cô ko “phanh” lại mà chạy nhanh hơn nữa, cắm đầu lao về phía Phong khiến anh cũng bất ngờ phải dang tay chuẩn bị tư thế đón cô
-PHONG, EM YÊU ANH
Phong sững lạ trước hành động của Lâm, …..ko ngờ gan Lâm cũng to thật, trước mặt bao người lại dám hét lên như vậy. Nhưng anh ko cần bận tâm lâu, vui vẻ chấp nhận lời tỏ tình của Lâm, đón lấy cô và lòng, cười tươi xoa đầu cô
-Anh biết, anh cũng yêu em, ngốc ạ.
-Ít ra anh cũng phải giải thích mọi chuyện cho em chứ_Lâm nói
-Hở, vậy ai là người đánh anh đến mức chỉ cho nói một câu hả_Phong kéo má Lâm, hỏi “tội”
-Ơ, à, ờ, ờ…..ko biết.
-Con ngốc này, ko nói nổi, em nhắm mắt lại đi, anh sẽ đưa em đến nơi này._Phong lấy trong túi ra mảnh vải
-Gì vậy, bí mất thể.
-Tí em biết, đừng ồn nứa_Phong vừa nói vừa bịt mắt Lâm lại phòng trường hợp cô nhìn lén.
.
.
-………….Tới chưa, lâu quá_Lâm đi được chừng – phút thì hỏi
-Rồi rồi, để anh mở mắt bịt mắt ra cho_Phong từ từ mở bịt mắt cho Lâm
Lâm từ từ hé mở mắt ra,…….và cô ko kìm được xúc động, trước mắt cô bây giờ là hàng trăm ngọn nến đang được thắp sáng, còn có cả bóng bay, trên hết, là một dãy thảm đỏ, đằng kia là một bảng lớn đề : Lễ đính hôn của Phong và Lâm
Cô nhìn qua Phong, anh chỉ cười khẽ hôn lên tóc cô
-Em đồng ý làm vợ anh chứ
-Có, em đồng ý, dù anh có hỏi bao nhiê lần thì câu trả lời của em vẫn vậy._Lâm gạt gật đầu
Phong Nắm lấy tay cô bước trên thảm đỏ, và bên cạnh nó là tất cả mọi người thân của cô.
-Cuối cùng ta cũng có thể gọi con là con dâu rồi_Mẹ Phong nắm lấy tay cô nói
.
- Phong, cháu phải chăm sóc con gái ta thật tốt đó_Tiếp đến Ông Long
-Lâm, ta luôn xem con là con gái của ta, nên nếu Phong mà bắt nạt con con cứ nói với ta, đừng ngại_Mẹ Hân
-Dạ, cháu biết mà._Phong cười nói
.
- Mặc dù giữa tớ và cậu ko có nhiều kỉ niệm nhưng cậu chính là người đã giúp tớ đến được với Hân, cảm ơn rất nhiều, chị dâu_Huy nói
-Cậu mà làm Hân khóc là biết tay chị đó, em rể_Lâm làm mặt nghiêm với Huy
.
-Chị Lâm…..cảm ơn chị rất nhiều, đối với em chị luôn là người mà em yêu thương, càng hiểu chị em lại càng ko muốn chị phải cưới tên vô dụng này_Hân lườm Phong nói
-Này, cô nói vậy đó hả, muốn ăn đòn phải ko_Phong tức tối, dám nói anh là vô dụng
“ Phong, cậu dám đụng vào một sợi tóc của HÂn coi, tôi quyết sống mái với cậu đó”_Huy
“hứ”
.
-Lâm, tớ ấn tượng với cậu nhất là khi cậu cho tôi ăn ngay một cú đấm đó, quả thật rất sốc. Nhưng cũng vì vậy mà tớ có thể hiểu được cậu xem trọng Linh tới chừng nào, rất cám ơn vì cậu đã cho tôi cơ hội được yêu Linh. _Bảo nắm tay Linh, nói
-Cậu phải làm Linh hạnh phúc đó, biết chưa._Lâm nói với ánh mắt đe dọa
-Biết rồi mà.
.
-Lâm, cậu luôn là người bạn thân nhất của tớ, cảm ơn cậu suốt thời gian qua, lúc nào cậu cũng ở bên cạnh tớ, tớ thật sự rất vui khi cậu có thể mở lòng với mọi người. Tớ…có rất nhiều điều muốn nói với cậu nhưng …có lẽ là ko cần thiết đâu, nhỉ?_Linh
-Ukm, tớ biết tất cả những điều mà cậu muốn nói với tớ mà, cậu còn nhớ lời hứa của tớ , cậu và Hân chứ.
-Dĩ nhiên rồi, đó là……..cùng làm đám cưới vào ngày_Linh nháy mắt với Lâm rồi cả cùng đồng thanh nói
.
Cuối cùng chỉ còn một người…… là mẹ Lâm
-Con gái của ta, hãy sống thật hạnh phúc nhé_Mẹ Lâm nghẹn ngào ôm lấy Lâm, giọng bà nghẹn lại, con gái bà sắp lấy chồng rồi, đúng là lớn thật rồi
-Dạ, con sẽ sống hạnh phúc mà mẹ.
.
Cô cùng Phong bước lên trên, tất cả mọi người đều dõi theo, ai cũng mong cô có thể hạnh phúc….vì cô rất quan trọng đối với họ. Có thể cô ko biết rằng chính cô đã gắn kết rất nhiều người lại với nhau, chính cô đã giúp họ tìm thấy hạnh phúc của bản thân…..
-Lâm, đưa tay ra đây, vật này chính là bằng chứng chứng minh tình yêu của hai ta_Phong cầm lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út tay trái của cô
-Anh còn thiếu kìa, …là bằng chứng chứng minh ….em là vợ của anh..hì_Lâm cười nhìn chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay của cô. Phong bật cười trước lời nói của cô, quả thật ở bên cạnh cô ko bao giờ buồn chán. Rồi anh nâng đầu cô và…..(Mọi người hẳn đã biết)
Và vào ngày trọng đại cả đời người ấy, đã có cô dâu cực kì lộng lẫy trong trang phục cưới có ko hai, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ hạnh phúc bên cạnh người đàn ông của đời họ…..
.
.
Chỉ cần có niềm tin vào tình yêu, có niềm tin vào người mà họ yêu thương thì nhất định họ sẽ đến được với nhau dù cho có bao sóng gió có đến. Vận mệnh sẽ luôn gắn kết lại với nhau……
.
.
.
.
END
____________
Haaaa, cuối cùng cũng kết thúc. Cái kết của truyện có nhảm ko, Cat cứ lo là ko hay như mấy truyện khác. Để Cat có động lưc viết truyện trong thời gian dài như vậy tất cả cũng nhờ mọi người. Cảm ơn rất nhiều.
A, truyện sẽ có thêm phần ngoại truyện nhé, hi vọng mọi người sẽ thích, đón xem nhé ^^