Lâm cà nhắc bước về lớp học, cô ko qua phòng y tế sát trùng vết thương mà cứ thế về lớp, máu rỉ ra nhiều nhưng đã nhanh chóng khô lại từ lúc nào.
Linh và Hân hoảng hồn khi thấy Lâm như vậy, cả chẳng nói chẳng rằng gì mà cứ thế kéo cô đi. Dù Lâm cứ luôn miệng nói là ko sao nhưng cô làm sao mà tin được chứ, Lâm rất dở trong khoản này.
Linh vừa sát trùng vết thương vừa hỏi Lâm
-Lâm, nói cho tớ biết, đã xảy ra chuyện gì.
-Thật sự là ko có gì mà_Lâm gượng cười
- Chị nói dối dở quá, cái bản mặt này mà nói là ko có gì ak_ Hân lên tiếng
-Lâm, tớ hỏi thêm lần nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì.
-…….._Lâm im lặng ko nói
-Lâm, cậu cứ như vậy chỉ khiến bọn tớ lo lắng hơn thôi, làm vậy chẳng khác nào cậu ko tin tưởng bọn tớ_Linh nắm chặt lấy tay Lâm
-Linh nói đứng, sao chị cứ làm như em và Linh là người xa lạ thế
-……. Tớ đã biết rằng tớ thích Phong
-Thiệt hả, thiệt hả chị Lâm_Hân kinh ngạc
-Tớ chắc chắn rằng còn có chuyện gì đó mà cậu giấu tớ._Linh nhìn Lâm với ánh mắt dò xét
-Tớ…tớ…hức…tớ đã thấy Phong và Huyên ôm nhau…hức_Lâm nhớ lại cảnh lúc nãy, tim cô lại nhói lên, nghẹn ngào , nước mắt cứ thế mà từ từ trào ra
-Ko thể nào, cậu có nhìn nhầm ko_Linh nghi ngờ vì cô biết Phong ko thể nào là loại người như vậy, huống hồ Phong còn là người thích Lâm rất nhiều mà.
-Hức….Huyên chủ động ôm Phong…Phong ko phản kháng và…cũng ôm lại lấy Huyên
-Cái tên Phong chết tiệt này, để em đi trừng trị hắn_Hân nổi gân xanh, hùng hổ bước ra khỏi phòng y tế định qua tìm Phong tính sổ thì ngay lập tức bị Linh kéo lại.
-Lâm, tớ hỏi nè, vậy bây giờ cậu sẽ làm gì, tỏ tình hay im lặng chôn chặt tình cảm này trong lòng, cậu đừng quên Phong rất thích cậu mà
-Đó là trước đây, còn bây giờ tớ ko dám chắc là cậu ấy có còn thích tớ như vậy ko,lỡ như…lỡ như cậu ấy ko còn thích tớ nữa mà thích Huyên thì sao. Nếu tớ nói rõ tình cảm này và Phong từ chối thì chẳng phải ngay cả tình bạn giữa tớ và Phong sẽ trở nên gượng gạo hay sao. Nếu như vậy thì thà tớ ko nói, được ở bên cậu ấy với tư cách bạn bè là được rồi.
- Lâm, cậu định như vậy đến bao giờ. Tớ, dù tớ chỉ quen Phong ít hơn cậu nhưng tớ đã biết Phong cậu ấy ko phải là người như vậy. Lâm, tớ tự hỏi có bao giờ cậu thực sự, thật lòng tin tưởng bọn tớ chưa, cậu lúc nào cũng giấu kín hết mọi chuyện, dù là bạn thân nhưng sao tớ thấy ……giữa chúng ta luôn có một khoảng cách vô hình nào đó khiến tớ ko thể thực sự là một người bạn của cậu_Bao nhiêu lời nói trong lòng, Linh đều nói ra hết. Lâm làm sao hiểu được, suốt nhiều năm qua Lâm luôn buồn và giận Lâm, người là bạn, bạn thân như chị em nhưng chưa bao giờ Lâm thực sự mở lòng với cô.
-….._Lâm ngạc nhiên nhìn Linh, cô luôn muốn Linh hạnh phúc nhưng chính cô lại là người làm Linh lo lắng và buồn, cô chẳng khác nào tên Hội trưởng khốn kiếp đó, nhưng chính cô cũng ko biết cô có thực sự tin tưởng Linh ko, nhưng có một điều chắc chắn rằng…_Xin lỗi, tớ ko biết điều đó làm cậu tổn thương như vậy, nếu tớ nói có tin tưởng và ko tin tưởng thì cả đều ko đúng nhưng tớ dám khẳng định rằng cậu luôn là người bạn mà tớ xem là bạn thân nhất, tớ ko muốn cậu đau khổ nên….
- Được rồi, tớ hiểu tại sao cậu lại như vậy, cậu cứ ngồi đó mà suy nghĩ thông suốt đi, tớ sẽ xin phép thầy cô. Nhưng tớ nói thêm lần nữa cho cậu biết: muốn nói gì thì nên nói lúc còn có thể, đừng để đến khi quá muộn mới cố nói, ko kịp đâu. Hay là cậu muốn sau này phải hối hận…_Linh nói rồi bỏ đi, ko quên lôi cả Hân đi cùng. Những lời cần nói cô đều đã nói hết rồi, bây giờ chỉ còn trông chờ vào suy nghĩ và hành động của Lâm nữa thôi.
“Mình có nên nói cho Phong biết ko, mình có thể tin tưởng làn nữa ko…mình thực sự ko muốn sau này phải hối hận nhưng lại ko đủ can đảm để đối diện với sự thật…những lúc thế này mới thấy bản thân thật yếu đuối…”
.
.
.
Lâm đi dọc hành lang trường, cô cần suy nghĩ nhiều hơn về chuyện này.
-Tớ quyết định sẽ tỏ tinh, sẽ nói cho anh ấy biết tình cảm của mình_Một cô gái nói ới bạn thân của cô
-Lỡ bị từ chối thì sao_Cô bạn ấy lo lắng
-Từ chối thì sao chứ, tớ muốn nói chứ để trong lòng suốt khó chịu lắm, mỗi lần gặp anh ấy, nói chuyện với anh ấy đều gượng gạo và khó khăn, quan trọng hơn bây giờ tớ có cơ hội mà ko nói thì sau này có khi tớ sẽ hối hận và dằn vặt bản thân, tớ ko thích như vậy, thà dứt khoát một lần còn hơn._Cô gái đó hào hứng nói, ko hề lo sợ.
-Ukm, cố lên tớ sẽ luôn ủng hộ cậu, lỡ bị từ chối thật thì cũng ko sao đâu, người vẫn có thể là bạn mà._ cô bạn đó vừa đi vừa bàn kế hoạch tỏ tình mà ko hề hay biết họ vừa tiếp thêm động lực cho người….
.
.
.
“Mình…mình cũng ko muốn sau này phải hối hận, mình muốn nói cho Phong biết tình cảm của mình, muốn nói rằng cậu ấy bây giờ rất quan trọng với mình. Ko thể tin tưởng người khác thì sao chứ, chỉ cần cố gắng từng ngày ti tưởng cậu ấy một ít thì ko lâu sau nhất định mình sẽ hoàn toàn tin tưởng cậu ấy mà. Đúng vậy, dù có ra sao đi chăng nữa, dù có bị từ chối thì cũng phải nói cho cậu ấy biết, nhất định phải nói cho cậu ấy biết….”
Lâm phóng như bay đến lớp a, trống ngực cô đập thình thịch, cô đảo mắt vào trong lớp để tìm hình bóng Phong nhưng ko thấy. Hỏi Bảo thì Bảo nói là Phong đi ra ngoài chưa thấy quay lại . Lâm thất thểu rời khỏi đó, “ Hah, thôi kệ, chiều rồi nói vậy, dù sao lúc này mà có gặp cũng chưa chắc đã nói được”
-LÂM, cô làm gì ở đây vậy.
-GYAAAAAAA_Lâm giật bắn mình khi nghe một giọng nói quen thuộc quen thuộc từ phía sau gọi tên cô.
Cô quay đầu lại, tim đập mạnh như muốn nhảy bổ ra ngoài.
-Cô làm tôi hết hồn đó, làm gì mà hét toáng lên thế_Phong nhìn cô với ánh mắt kì dị
-Tại…tại anh đột nhiên gọi tôi đó chứ.
-Cô bị gì thế, gặp thì phải gọi chứ, mà sao mặt cô đỏ ửng thế, đừng nói là….._Phong định hỏi lâm có bị đau ốm gì ko thì bị Lâm cướp lời.
-Tôi…tôi ko có thích anh, đừng tưởng bở, A_Lâm nói lung ta lung tung, và vừa phát ra một câu “rất hay”
Phong thì quá quen với chuyện bị Lâm từ chối thẳng thừng rồi nên ko còn sốc như trước nữa, anh cười khổ.
-Tôi có nói thế đâu, mà cô làm gì ở đây thế.
-À, ờ, tôi qua lớp tìm anh.
-Hử, tìm tô, có chuyện gì à_Phong tò mò
-Mai…mai là chủ nhật, đúng lúc tôi đang rảnh ko biết làm gì, định hẹn Linh và Hân đi chơi nhưng người đó có Bảo với Huy rồi nên….._Lâm kiếm cớ, kéo dài chữ nên..
-À, cô muốn tôi đi cùng cô à_Phong cười
Lâm đỏ mặt gật đầu.
-Vậy cũng được nhưng có điều kiện_Phong mỉm cười gian tà
-Điều kiện?
-Ukm, mai cô phải làm sao đó cho thật giống “con gái” cho tôi
-Ý anh là gì, tôi là con gái chính hiệu đó.
-Hửm, tôi muốn cô xõa tóc, trang điểm, mang váy ngắn,…..Nói chung là giống “con gái” hết mức có thể, tôi ko muốn bị người ta nói là gay, ok ko.
-“Nani, xõa tóc, trang điểm, mang váy ngắn,…, thôi kệ , chấp nhận cái đã”_Được, chơi luôn, tôi sẽ cho anh thấy tôi đẹp và dễ thương như thế nào, chống mắt lên đó mà coi.
-Khục, vậy mai h tôi sẽ qua nhà cô_Phong nhìn đồng hồ, nói, thì phát hiện, Lâm…….đã chạy đi từ lúc nào._Haizzz, ko chịu nghe người ta nói gì hết, tôi sẽ chống mắt lên coi cô đẹp tới đâu, mà khoan, sao giống như đang…..
.
.
.
.
…………thách đấu vậy nè._Phong cười rồi bỏ đi, mai sẽ là một ngày vui đây.
Lâm thì co giò chạy với vận tốc tên lửa, việc quan trọng bây giờ là đáp ứng đủ yêu cầu của Phong, lúc này cô mạnh miệng thế thôi chứ cô có biết làm ba cái chuyện đó đâu, lúc nào cũng mang quần áo thụng thịnh, mặt thì lúc nào cũng mặt mộc mà ra đường. Chỉ có thể nhờ người đó giúp………
________________________
Cat sẽ cố gằng viết chương : Lời nói đầu môi nhanh nhất có thể nhé. À, nhiều bạn thắc mắc truyện kết thúc thế nào, Cat cũng nói luôn là .......vẫn chưa biết nhé, khả năng sad ending hơi hơi cao. Nói chung là cứ chờ đến khi kết thúc mọi người sẽ biết mà, làm vậy cho hấp dan^^