- Chết tiệt, suýt nữa hạ đucợ con ả đó rồi, tự nhiên thằng khốn này xông vào đỡ thay._ Tên đó nhìn Phong nằm trên đất vẻ khinh bỉ.
Lâm nhìn thấy Phong vì đỡ cho mình mà “nhận” ngay một cú đá vào bụng của tên đó. Cô hơi hoảng chạy tới chỗ Phong , cô đỡ đầu anh lên.
- Phong, Anh mở mắt ra đi, đừng làm tôi sợ ._ Giọng Lâm hơi run lên.
- Ko…Ko sao, đừng ..lo_Phong nắm lấy tay Lâm, nhưng cơn đau khiến anh hơi choáng.
-…….._Lâm cúi mặt xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên _ Bọn người thối tha, tao sẽ không tha thứ cho bọn mày.
Bọn chúng đang khoái chí vì Lâm đang lo cho Phong nên sẽ ko đánh lại chúng được, chúng ko hề nghĩ rằng giọng nói của Lâm lúc này rất lạnh lùng và cũng tràn đầy tức giận nữa.
Chúng ko để lỡ mất cơ hôi, xông vào đánh Lâm.
Cô né qua, đứng lên trừng mắt nhìn chúng. Ánh mắt của cô lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết, cô nắm chặt tay thành hình quả đấm, nghiến răng ken két. Không còn nhầm lẫn gì nữa rồi, cô đã biến thành con người lúc ấy.
Cô nhìn chúng, lạnh lùng, đáng sợ như nhìn một con mồi.
Còn chúng thì bị ánh mắt của cô dọa cho thần hồn nát thần tín, trước mắt chúng bây giờ ko còn là một đứa con gái nữa mà là một ….tử thần: lạnh lùng đến đáng sợ. Chúng nuốt khan, chân thay cứng đờ , không cử động được.
Vụt…
Cô di chuyến nhanh đến nổi mà chúng ko kịp nhìn thấy, lúc chúng định thần lại thì cô đã đứng sau lưng chúng từ bao giờ. Cô đánh vào sau gáy và đá vào lưng chúng. Lực đánh lần này của cô gấp - lần lúc nãy, khiến chúng một khi đã trúng đòn thì ko thể gượng dậy nổi.
Một tên khác lao tới đấm vào bụng cô, nhưng nhanh chóng cô đã nắm được cổ tay hắn, cô càng lúc càng nắm chặt hơn và rồi…… RẮc….. Cổ tay hắn bây giờ đã hết cử động được. Hắn hét lên, ôm lấy bàn tay mình.
-Tay….tay tôi, tay tôi gãy rồi, ấ á á á…….
Nghe thấy tiếng hét, Phong dần dần tỉnh táo lại, anh thấy Lâm đang từ từ tiến tới chỗ của gã cầm đầu, xung quanh toàn là người nằm la liệt.
Gã đó run lảy bẩy, mặt mày tái mét không còn chút máu nào nhìn Lâm. Ánh mắt sợ hãi đó nhìn cô như nhìn một…. con quái vật.
Lâm cúi xuống, bóp cổ hắn, từ từ nâng hắn lên.
-Lâm, dừng lại, Lâm_ Chính Phong cũng đang hoảng sợ, không phải anh sợ Lâm, mà là sợ lâm sẽ giết người . Anh cố hét lên bảo Lâm dừng lại nhưng vô ích. LÂm ko hề nghe thấy gì, vẫn bóp cổ gã, cô bây giờ như một kẻ vô hồn, một kẻ khát máu chỉ biết làm theo bản năng .
Phong đứng lên, nén đau lao tới chỗ Lâm. Anh ôm lấy LÂm, siết cô thật chặt.
- Lâm, tỉnh lại đi, buông hắn ra, vậy là đủ rồi.
Lâm bất động, nhưng tay vẫn ko buông.
-Lâm, buông ra.
Phong nắm lấy ta cô. Bây giờ Lâm mới bừng tỉnh, bàn tay nắm cổ hắn dần buông lỏng rồi thả hẳn.
Gã sợ đến chết khiếp, thở hổn hển.Chỉ them một chút nữa thôi có lẽ gã đã về với ông bà tổ tiên rồi.
-Mày cút khỏi đây, mau lên._Phong hét lên với gã.
Gã giật mình, luống cuống bò dậy rồi bỏ chạy khỏi đó.
Phong từ từ cởi cái áo khoác bên ngoài của mình mà khoác nhẹ cho Lâm. Anh nắm lấy tay Lâm.
-Đi thôi, để tôi đưa cô về nhà.
Phong dắt cô ra khỏi chỗ đó. Lâm đi theo ko nói gì. Khi đến chỗ lấy xe.
-Bây giờ tôi ko muốn về nhà.
-Vậy để tôi đưa cô qua nhà Linh.
Lâm lắc đầu.
-Tôi cũng ko muốn qua đó.
-… Cô sợ mẹ cô và Linh lo lắng à.
-“…”
- Vậy tôi dưa cô về nhà tôi, dù sao nhà tôi cũng ko có ai ngoài quản gia và mấy nhười giúp việc.
Lâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng nhue Phong nói, cô không muốn người cô yêu thương nhất phải lo lắng thêm nữa, cái cảm giác bị gã đó sờ soạng khiến cô cảm thấy ghê sợ và kinh tởm. Sống mũi cô cay cay khi nhớ lại cảnh đó, người cô run lên.
-… Lâm, đừng đè nén nữa, muốn khóc thì cứ khóc đi, ở đây ko có ai đâu.
Quả thật Phong đã chạy qua một con đường khá vắng người .
Lâm nghẹn lại, nước mắt cô cứ thi nhau chảy xuống.
Lúc đầu chỉ là tiếng khóc thút thít, như sợ bị ai đó nghe được rồi càng lúc càng lớn hơn. Bây giờ lâm ko cần phải đè nén nữa, ko cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa, chỉ đêm nay thôi, cô muốn khóc như một đứa trẻ.
Giữa khung cảnh yên tĩnh lúc này, chỉ có thể nghe được tiếng xe chạy vút đi trong gió và tiếng khóc của một người con gái đã phải giả vờ mạnh mẽ quá lâu.