- Chơi ở quầy đó đi_ Lâm vừa nói vừa chỉ tay vào gian hàng bắn súng.
- Cô muốn chơi à_Phong
- Tôi muốn….. có con gấu bông._Lâm
- …._ “Gấu bông”
.
.
- Ô ô, chơi bắn súng đê. Làn bạn trai thì nên bắn trúng con để tặng cho bạn gái chứ._ Ông chủ quầy chào khách
Phong và Bảo hơi ngại vì, người này ko phải là bạn gái họ.
- Này, nếu anh ko chơi thì tránh ra, choáng chỗ quá_ Lâm đẩy Phong.
- Khoan đã, để tôi lấy cho, cô là con gái thì bắn sung coi sao đucợ._ Phong ngăn lai ko cho Lâm chơi. Phải chứng tỏ bản lĩnh đàn ôn cho Lâm thấy.
-Linh, em thích con nào.-Bảo.
-Con to nhất._Linh đáp ko cần suy nghĩ.
“ Con to nhất… con to nhất….Oác, mua phát trúng phát.”_bảo toát mồ hôi nhìn bảng phần thưởng.
“Thảm rồi Bảo ơi”_Phong cười, cũng may Lâm ko đòi hỏi con to nhất, nhưng cũng phải gắng lấy đucợ con vừa.
Anh cười chưa được s thì:
- Phong, nếu anh dành chơi thì cũng phải lấy được con to nhất đó.
- Oác_ Phong trợn mắt.
- Sao, ko được thì tránh ra.
- Được… được mà_ “ hức, đúng là oan trái”
“ Hô, cái này gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười đó”_bảo
“…”
- Chú ơi, lấy cho bọn cháu mỗi người lượt phát với_Phong rút ra tờ polime màu xanh lá cây đưa cho chủ quầy.
- Bảo, mày bắn trước hay tao._Phong hỏi
- Để tao bắn trước cho._bảo
Đoàng ….. Đoàng …….. Đoàng
Đoàng…… Đoàng……… Đoàng
Đoàng……. Đoàng……… Đoàng
Đoàng.
- Cậu này bắn phát trúng phát, được con gấu nhỏ._Bác bán hàng nói.
- Hưc_Bảo “Mất mặt quá”
- Đến tao_Phong hừng hực khí thế.
Đoàng…… Đoàng………. Đoàng
Đoàng….. Đoàng…….. Đoàng.
Đoàng…… Đoàng….. Đoàng
Đoàng
- Để coi, phát trúng phát, con gấu nhỏ._Bác vừa nói vừa đua cho người mỗi người con gấu nhỏ.
-……..
-Bắn dở tệ, tránh ra. Bác ơi, lấy dùm cháu lượt phát._Lâm ngán ngẫm, cô đứng nãy giờ để xem người này tài cán bao nhiêu, haizz. Bắn gì mà…_ Bác này, trúng phát đucợ con gấu to, còn phát là con phải ko.
- Uk, cô bé mà trúng cả phát thì tôi đưa cho con to_ Chủ quầy nhìn Lâm coi thường.
- Hì…_ Lâm cười mỉm.
“ Chẳng lẽ cô ta nhắm trúng phát”
“Ko thể nào, cái này khó lắm”
“…”
Đoàng……… Đoàng……… Đoàng
Đoàng…….. Đoàng………. Đoàng
Đoàng……. Đoàng……… Đoàng
Đoàng
- , ,,,,,,,…. Trúng… trúng phát, đây con gấu to. Cô bé chơi hay ghê._Ông chủ khen ngợi cô, lần đầu ông thấy có người bắn trúng phát là kinh ngạc
- Cảm ơn chú._Lâm vui vẻ, ôm con gấu to bự chảng, đưa cho Linh con.
“Ôi mẹ ơi, trúng thật kìa”
‘ Hức, có trò gì cô ta ko chơi được trời…”
- Ko có trò nào là tôi ko chơi được, bọn các anh đúng là vô tích cự, bắn có mấy phát sung mà ko xong.
“ Cô ta đọc được suy nghĩ kìa”
“ đáng sợ quá, còn nói mình vô tích sự nữa, híc”
- Á_linh mất thăng bằng, ngã người về phía sau vì bị một người lạ đụng phải.
Bộp
- Có sao ko Linh_ Bảo đỡ lấy Linh _ Cẩn thận, đêm nay đông người lắm.
- Ưm,…. Cám ơn, tôi ko sao_ Linh hơi bối rối, gương mặt thoáng đỏ lên.
- Ko có gì.
- “…”
- Này, Lâm đâu rồi_ Phong ngó nghiêng khi ko thấy Lâm.
- Mới nãy còn ở đây mà_ Bỏa cũng bắt đầu dò tìm bong Lâm.
- Chết rồi, lạc mất Lâm rồi._Linh lo lắng.
Phong phóng đi trong đám đông tìm Lâm, anh lo lắng.
.
.
.
Lúc đó, lâm vẫn đang đi mà ko hề hay biết mình đã lạc khỏi nhóm.
-Tiếp theo chơi gì đây Lin…-Lâm quay người lại định hỏi Linh thì phát hiện ko thấy họ đâu.
“ Lạc mất rồi, ở đây vừa đông vừa rộng, làm sao tìm được chứ-
Cô ngó quanh một lúc mà ko thấy đâu, đành ngôi yên một chỗ ở ghế đá. Khi đi lạc ko nên đi lung tung, nếu ko sẽ càng khó tìm hơn. Cô rút ra cái điện thoại gọi cho Linh nhưng ko lien lạc được vì đang ở ngoài vùng phủ sóng.
-…_ Lâm bắt đầu lo lắng. Đã hơn phút trôi qua rồi mà vẫn ko tháy họ đâu.
-Này, cô bé, đang đợi ai à, có muốn đi với bọn anh ko.
- Ko lien quan tới mấy người, biến đi_ Lâm lạnh lùng.
-này, bọn tôi đã có ý mời thì cô cũng nên biến điều một chút chứ_ Mấy người đó bắt đầu bực tức trước thái độ của Lâm, gã cầm đầu nắm cổ tay Lâm, lôi cô đứng dậy.
- Tôi nói là biến đi, đám người bẩn thỉu các ngươi đừng động vào tôi._ Cô trừng mắt lên nhìn chúng, ánh mắt cô sắc bén và lạnh lùng hẳn.
-Cô mạnh miệng nhỉ, hôm nay phải cho cô một bài học._gã rít lên với lâm.
Chát….. một âm thanh như trời giáng vang lên.