Theo kế hoạch ban đầu, người gặp Tiểu Tùng sáng nay phải là Tào Bân, thời gian hẹn là vào chín giờ. Nhưng mà sáng sớm sau khi tỉnh dậy, không chỉ giờ gặp mặt bị thay đổi mà ngay cả người đến cũng bị đổi thành một người Tiểu Tùng không hề quen biết. Tiểu Tùng đã gọi cho Tào Bân rất nhiều lần nhưng đầu dây bên kia không trả lời. Không còn cách nào khác, Tiểu Tùng đành phải làm theo kế hoạch trước đó của cảnh sát, đưa đồ cho người lạ kia. Theo manh mối của kẻ lạ mặt, phía cảnh sát cũng đã thành công khóa chặt hang ổ của băng nhóm tội phạm, trực tiếp một lần tóm gọn. Sau khi khám xét tỉ mỉ, băng nhóm này không chỉ lén giao dịch cần sa mà còn bí mật tàng trữ gam heroin.
Trong căn nhà nơi băng nhóm tội phạm ẩn náu, cảnh sát bắt được tổng cộng bảy người bao gồm cả người lạ mặt kia, sau khi thẩm vấn tại chỗ, biết được Tào Bân không có ở đó. Cảnh sát lập tức cử người ra ngoài tìm kiếm nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Đối với tin Tào Bân bỏ trốn, Quý Minh Viễn có chút bất ngờ. Anh liếc nhìn Hứa Giai Ninh một cái, hỏi: “Cảnh quan Tề nói thế nào?” Cảnh quan Tề chính là vị cảnh sát trung niên tiếp họ tối hôm đó.
“Cảnh quan Tề nói bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm, nhất định sẽ bắt Tào Bân về quy án, bảo chúng ta không cần phải lo lắng.”
“Vậy thì tốt.” Quý Minh Viễn im lặng vài giây rồi nói: “Chờ tin tức từ cảnh sát vậy.”
Lại trò chuyện thêm vài câu nữa, Quý Minh Viễn liền cúp máy, nhìn Hứa Giai Ninh đang đứng ở một bên chờ đợi. Thấy vẻ mặt quan tâm của cô, anh nói: “Tiểu Tùng bên kia đã kết thúc, mọi thứ đều rất thuận lợi. Chỉ là có một điều…” Ngừng một chút, anh nói: “Tào Bân bỏ trốn rồi.”
Trước đó, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quý Minh Viễn, Hứa Giai Ninh đã nhận ra là xảy ra chuyện gì đó rồi. Lúc này vừa nghe anh nói vậy, lông mày cô lập tức cau lại. “Không bắt được anh ta sao?”
“Nói là sáng nay anh ta chủ động thay đổi thời gian, sau đó lại đổi người đến gặp Tiểu Tùng. Lúc cảnh sát phá tan hang ổ của bọn chúng thì không thấy người đâu nữa.”
Hứa Giai Ninh trầm mặc một hồi. Theo như cô thấy thì Tào Bân không được coi là người thông minh như vậy, tính cảnh giác của anh ta cũng rất bình thường. Đột ngột thay đổi thời gian lại không lộ mặt, chỉ có hai lý do. Một là nghe được phong phanh tin tức ở đâu đó, hai là hoàn toàn tình cờ.
Hiện tại nhìn lại, lý do đầu tiên không có khả năng cao, suy cho cùng thì lúc sắp xếp hành động, cho dù là bọn họ hay cảnh sát đều khá thận trọng, không thể có khả năng để xảy ra sai sót như vậy được. Vậy thì chỉ có thể là nguyên nhân thứ hai rồi. Nếu Tào Bân đã biết bên trong chứa thứ gì, trong lòng chắc chắn sẽ sợ hãi, sát thời gian đổi người đến gặp, đề phòng xảy ra chuyện cũng dễ thanh minh cho bản thân. Về phần anh ta không có ở trong căn nhà kia có lẽ thật sự là do may mắn mà thoát được một kiếp.
Hứa Giai Ninh không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng.
“Không sao, cảnh quan Tề là cảnh sát kỳ cựu, rất có kinh nghiệm. Trong một thời gian ngắn Tào Bân không thể trốn khỏi Vũ Thành được đâu, bắt anh ta chỉ là vấn đề thời gian.”
Quý Minh Viễn thấy lông mày cô gần như sắp nhíu chặt lại thành một cục rồi, liền an ủi cô.
Hứa Giai Ninh cố gắng làm giảm bớt sự khó chịu dâng lên trong lòng do Tào Bân gây ra, giãn lông mày cười nhẹ: “Vâng, chúng ta chờ tin tức.”
Vài ngày tiếp theo, cảnh sát cử một đội nhỏ chuyên phụ trách tìm bắt Tào Bân. Đáng tiếc là cho đến nay vẫn không có tin tức gì. Mọi người chỉ có thể kiên nhẫn bàn bạc kỹ tính việc lâu dài.
Mặc dù xuất hiện bước đệm nhỏ Tào Bân không hài hoà này, nhưng cả hành động vẫn được coi là thành công, phía cảnh sát cũng thực hiện lời hứa trước đó, trao cho gia đình Đậu Đào phần thưởng gấp đôi cả về tinh thần và vật chất. Sau khi thương lượng với chồng Đậu Đào, Ngụy Á Bình liền đưa tiền cho con trai Tiểu Tùng để cậu ta mua đôi giày chạy bộ mà mình thích. Lúc đầu Tiểu Tùng không cần, nhưng sau này thấy bố mẹ kiên trì, cậu ta đã nhận lấy.
Sau sự việc này, mối quan hệ trong gia đình họ cũng có những thay đổi nhỏ bé. Lúc trước chỉ nói dăm ba câu liền cãi nhau nhưng giờ có lẽ vì đã cùng nhau trải qua chuyện này, từ đó thấy được sự gánh vác của con trai, lại nhìn ra được sự quan tâm chăm sóc từ cha mẹ nên người lớn và con cái đều không hẹn mà cùng bắt đầu nhìn lại và thay đổi suy nghĩ của nhau, ánh mắt cũng không còn gay gắt kịch liệt như trước nữa. Chuyện này đối với gia đình họ mà nói, là sự việc bất ngờ không lường trước được, cũng là của cải không dễ giành được. Tất cả mọi người đều rất trân trọng nó. Tiểu Tùng không bỏ nhà đi nữa, nhưng vì còn những nút thắt trong lòng nên vẫn không muốn sống ở nhà như thế, vì vậy Ngụy Á Bình đã nhờ Quý Minh Viễn thông qua mối quan hệ của anh liên hệ được một trường phù hợp với Tiểu Tùng, sau khi sự việc kết thúc một tuần, Tiểu Tùng lại trở về trường học.
Theo vợ chồng Đậu Đào và Ngụy Á Bình thấy, mọi chuyện có thể giải quyết suôn sẻ thuận lợi như vậy đều là nhờ phúc của Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh. Thế là ngay buổi tối hôm liên hệ được trường học xong, Ngụy Á Bình liền đề xuất việc tổ chức tiệc tại nhà, mời họ ăn cơm. Ban đầu Quý Minh Viễn không đồng ý, nhưng vì không thể chịu được lời mời liên tục thay phiên nhau của hai vợ chồng họ, anh đành phải đáp ứng đi.
Thời gian ăn được định vào tối trước ngày Tiểu Tùng bắt đầu đi học. Đồng thời cũng là buổi tối cuối cùng Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh ở lại đây trong chuyến đi Vũ Thành lần này. Ăn xong bữa này, ngày hôm sau hai người sẽ lên đường đi Lâm Thành.
Vì giữa chừng chuyển hướng đến trung tâm thương mại để mua quà nên khi hai người đến nhà Đậu Đào đã hơi muộn, may mà đây là bữa tối riêng tư, gia đình Đậu Đào cũng quá không để ý.
Bữa ăn này mọi người đều ăn vô cùng thoải mái. Vợ chồng Ngụy Á Bình và Đậu Đào lộ ra nụ cười vui vẻ đã mất từ lâu, Tiểu Tùng ngồi ở giữa bọn họ, bị bầu không khí cảm hoá, liên tục gắp thức ăn cho hai bên, hòa hợp như người một nhà. Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh đều thấy trong mắt, cảm thấy vui mừng thay cho họ. Ăn cơm xong hai người cũng không ở lại lâu, sau khi để lại thông tin liên lạc của Trương Vy liền từ biệt rồi rời đi. Khi ra khỏi tiểu khu nhà họ Đậu ở vẫn chưa tính là quá muộn, trên đường phố vẫn có không ít người. Để tản bớt hơi rượu, hai người không bắt xe ngay mà đi bộ chầm chậm dọc theo đường về.
“Thầy Quý, chắc là sau lần này Tiểu Tùng có thể chung sống hòa thuận với vợ chồng Đậu Đào như một gia đình rồi nhỉ.” Hứa Giai Ninh cầm chai nước khoáng, cảm nhận được một làn gió đêm ấm áp thoảng qua, cô đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Không nhất định.” Quý Minh Viễn liếc nhìn cô một cái rồi mới đáp: “Họ vốn dĩ là một gia đình, nhưng có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thành người một nhà.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Câu trả lời này có chút ngoài dự liệu của Hứa Giai Ninh, cô đứng đó không hiểu nhìn Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn cũng dừng lại, nhất thời nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Vừa rồi lúc ăn cơm, cô gái này được mời uống hai ly rượu, bây giờ hai má cô đỏ bừng, dưới ánh đèn đường lộ ra một vẻ đẹp cực kỳ mờ ảo. Quý Minh Viễn gần như không thể rời mắt đi, phải mất một lúc sau anh mới nhìn sang chỗ khác, mỉm cười nói: “Trên phương diện pháp lý, họ quả thật là người một nhà. Nhưng dựa trên đủ loại tình huống thực tế, họ có lẽ vĩnh viễn không thể tự tại viên mãn giống như những gia đình bình thường. Có điều chuyện này cũng không quan trọng, có lẽ qua một thời gian nữa họ sẽ tìm ra được cách khác để chung sống hòa thuận với nhau. Cho dù thế nào đi nữa thì con người sống trên thế giới này, có thể thoải mái một chút thì cứ thoải mái. Về phần cách thức chung sống, cũng không quan trọng như vậy.”
Hứa Giai Ninh cảm thấy những lời này nghe có chút thâm thúy, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại không thể không tán đồng. Kì thực vừa rồi lúc ở trên bàn ăn, không phải cô không cảm nhận được giữa Tiểu Tùng và vợ chồng Đậu Đào vẫn còn có chút khoảng cách, tựa như chiếc bánh răng vẫn chưa chạy khớp vậy. Muốn tiếp tục đi về phía trước thì không thể thiếu được những vấp ngã. Suy cho cùng thì sự tốt đẹp nhất thời cũng không thể đại biểu sẽ yên ổn không việc gì cả đời.
Hứa Giai Ninh không khỏi thở dài, trong đó mang theo sự phiền muộn khiến cho Quý Minh Viễn không thể không nhìn cô lần nữa. Sau đó anh tiếp tục mỉm cười.
Quý Minh Viễn đột nhiên phát hiện ra, đôi khi suy nghĩ của Hứa Giai Ninh thực sự rất lý tưởng hoá. Hoàn toàn không giống một người làm học thuật. Câu chuyện cổ tích với cái kết có hậu dĩ nhiên sẽ khiến cho người ta hướng đến, nhưng thực tế vĩnh viễn luôn là vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, trong hàng vạn khó khăn vẫn sẽ có ngàn vạn gian khó. Là một người đã trưởng thành nhiều năm, anh sớm đã chấp nhận hiện thực này từ trong đủ loại thất bại, mà Hứa Giai Ninh dường như vẫn chưa. Anh rất khó có thể tưởng tượng, làm cách nào mà cô vẫn giữ được sự ngây thơ này sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như thế. Có lẽ càng là thứ bản thân không có thì lại càng hi vọng người khác có được đi. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng anh lại có chút đau lòng.
“Có muốn đi dạo siêu thị chút không?” Quý Minh Viễn đột nhiên dừng bước, chỉ vào một siêu thị địa phương của Vũ Thành ở đằng xa, hỏi.
Hứa Giai Ninh vẫn còn đang đắm chìm trong phiền muộn của bản thân, nghe thấy anh nói liền giật mình, hơi ngây ngốc: “Thầy muốn mua gì sao?”
“Mua ít đồ ăn vặt đi, ngày mai lúc trên tàu về Lâm Thành ăn.” Quý Minh Viễn nói rất hời hợt qua loa, hoàn toàn không lộ ra chút ý tứ “bởi vì đau lòng, đột nhiên muốn tốt với cô cho nên mới muốn mua đồ cho cô”. Suy cho cùng thì ý nghĩ này có chút lập dị. Hứa Giai Ninh tự nhiên sẽ càng không thể hiểu được, nghe anh nói vậy, cô cũng nhớ tới vấn đề ăn cơm trên tàu cao tốc ngày mai nên lập tức gật đầu đồng ý.
“Vâng, vào xem một chút đi.”
Thời gian còn sớm, trong siêu thị vẫn khá nhiều người. Quý Minh Viễn bảo Hứa Giai Ninh đứng đợi, còn mình đi lấy giỏ hàng.
Hứa Giai Ninh cứ nghĩ anh sẽ xách một chiếc giỏ nhỏ, đơn giản tiện lợi. Kết quả thật không ngờ anh lại đẩy một chiếc xe qua. Thấy bộ dáng anh hơi cúi người bước đi, Hứa Giai Ninh không khỏi mở to mắt.
“Thầy Quý, có phải là to quá rồi không, chúng ta không mua nổi nhiều thứ như vậy đâu…”
“To thì hơi to, nhưng nghĩ đến việc ngộ nhỡ giỏ không đựng đủ được đồ chúng ta mua, tôi liền dứt khoát đẩy một cái to chút.”
Hứa Giai Ninh: “… Nếu chỉ mua một ít đồ ăn thì cái giỏ xách đó chắc là đủ rồi.”
“Em nói cũng không sai, vậy em nói xem trong hai khả năng ‘chắc là’ và ‘ngộ nhỡ’, chúng ta xem xét đến cái nào sẽ khiến cho việc mua sắm được toàn diện hơn?”
Hứa Giai Ninh: “…” Căn bản không có ngộ nhỡ gì cả! Dựa vào kinh nghiệm mua đồ ăn vặt trước khi về nhà của cô!
“Thực ra chủ đề này thảo luận đến bây giờ đã gần kề với một đề tài thảo luận khoa học rồi, được gọi là ‘Lượng mua sắm của Schrödinger’.” Quý Minh Viễn cầm hai chai sữa chua cho vào xe đẩy, nói: “Trước khi mua xong, chúng ta ai cũng không biết được sẽ mua bao nhiêu đồ.”
Hứa Giai Ninh nhất thời không nói nên lời: “Thầy Quý, chúng ta thảo luận vấn đề này có phải hơi vô vị nhàm chán không?”
“Cuối cùng em cũng phát hiện ra rồi à?” Quý Minh Viễn liếc cô một cái rồi ra lệnh: “Vậy còn không mau qua giúp tôi đẩy xe.”
Hứa Giai Ninh: “… Phù!”
Cô quả thực đã phát hiện ra rồi, vị giáo sư họ Quý nào đó đôi khi thực sự rất ấu trĩ!
“Thầy Quý, có phải đôi lúc thầy cố ý trêu chọc em không?” Đẩy xe qua giá hàng, Hứa Giai Ninh nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà hỏi ra.
Cuối cùng em cũng biết rồi!
Quý Minh Viễn kìm lại tiếng lòng suýt chút nữa buột miệng thốt ra, nói: “Thực ra, tôi càng muốn gọi nó là thích thú hơn.”
Hứa Giai Ninh lại bị nghẹn họng một lúc, trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Quý Minh Viễn đối mắt với cô, không nhịn được nở nụ cười.
“Bạn học tiểu Hứa, sau khi ở bên nhau, nhiệm vụ giảng dạy của tôi hẳn là rất nặng nề nhỉ.” Anh nói: “Bài học về nam nữ này, em thật sự chẳng hiểu chút nào cả.”
Khuôn mặt Hứa Giai Ninh hơi ửng đỏ: “… Không tệ như thầy nói đâu, em vẫn hiểu một chút.” Nếu không thì làm sao biết được mình thích anh chứ?
Quý Minh Viễn hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, nhưng anh lại càng tức giận hơn.
“Được thôi, vậy thì em chính là một kẻ chỉ lo giết người không thèm chôn xác điển hình rồi.” Chỉ lo kéo người ta vào cái bẫy lớn của mình, đợi đến khi người ta thực sự bắt đầu đáp lại, cô lại bắt đầu ngây ngốc ngạc nhiên. Hành vi như vậy đâu chỉ là quá đáng, mà chính là quá trớn.
Quả nhiên, Hứa Giai Ninh cũng rất nhanh đã hiểu ý anh, cô không nói gì nữa, vẻ mặt lập tức có chút xấu hổ áy náy.
“Thầy Quý, em xin lỗi. Điểm này quả thực là em suy nghĩ không thấu đáo.”
Hứa Giai Ninh rất nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình, Quý Minh Viễn kìm nén sự đắc ý trong lòng, nói: “Không sao, sau này tôi sẽ từ từ dạy em. Bây giờ em đẩy xe trước đã, tôi sang bên kia lấy mấy chai nước…”
Hứa Giai Ninh: “… Vâng.”
Quý Minh Viễn đi thẳng đến nơi bạn học nào đó không thấy được, lúc này trên mặt anh mới lộ ra một nụ cười nhẹ.
Anh phát hiện ra rồi, đôi khi thực sự không thể quá nghiêm túc với Hứa Giai Ninh, bởi vì lúc đó cô khá lý trí, anh chưa chắc đã có thể nói qua cô. Ngược lại, trêu đùa chọc ghẹo một chút, hạ đao vào lĩnh vực mà cô không giỏi thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Nếu như nói tiếp xúc và chung sống với người khác là một môn học, vậy thì trình độ đó của Hứa Giai Ninh phải được coi là khá có độ khó. Anh cũng là sau khi đâm vào tường vài lần mới dần dần mò ra được vài bí quyết.
Quý Minh Viễn lại cười, khẽ lắc đầu, đưa tay lên lấy một chai bia. Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.
Ở bên này, sau khi vị giáo sư nào đó rời đi, Hứa Giai Ninh đã nhanh chóng phản ứng lại, biết mình vừa rồi lại bị trêu chọc lần nữa. Cô nhất thời cảm thấy cạn lời với bản thân.
Phải nói rằng, Hứa Giai Ninh chưa bao giờ cảm thấy mình là một kẻ ngốc. Nhưng từ khi tiếp xúc với Quý Minh Viễn, cô mới biết có khả năng EQ của bản thân thực sự… Không, chính xác mà nói thì là EQ hơi thấp. Như Quý Minh Viễn đã nói, khi ấy cô chỉ có dũng khí tỏ tình với anh mà chưa từng nghĩ đến sau đó sẽ có hậu quả như thế nào. Giả dụ… Cô chỉ nói là giả dụ lúc đó anh đáp ứng cô thì sau khi ở bên nhau, có lẽ họ đã chia tay từ rất lâu rồi đi? Không có anh, đôi lúc cô quả thật có chút khiến cho người ta phải tức tối. Theo lời của Lâm Lạc mà nói, thì chính là kiểu gái thẳng điển hình.
Ngược lại, bây giờ vừa như thầy trò lại vừa như bạn bè mà tiếp xúc với nhau một thời gian, sau khi đôi bên đều hiểu rõ tính tình của nhau rồi lại từ từ nảy sinh tình cảm quả thật tốt hơn. Từ đó nhìn lại, có lúc thất bại không hẳn là một điều xấu.
Sau khi hiểu ra, Hứa Giai Ninh không khỏi nở nụ cười, lúc đẩy xe rời đi, cảm nhận được có bóng người lóe lên trong lối thoát hiểm, cô ngước mắt lên liếc về phía đó một cái. Chỉ một cái liếc mắt, cảnh tượng nhìn thấy khiến cô phút chốc liền sững sờ ở đó.
Quý Minh Viễn bên này vẫn đang nghe điện thoại.
Người gọi đến là giáo sư Ngụy Diên, anh ta là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Yên Thành, lúc đầu khi Quý Minh Viễn quyết định điều trị tâm lý liền tìm anh ta. Hai năm sau, hai người đã từ quan hệ bác sĩ bệnh nhân trở thành bạn bè, thỉnh thoảng lại thảo luận về một số vấn đề học thuật, vô cùng thú vị.
“Tối qua bận họp, lại có người đẹp mời, không có thời gian trả lời tin nhắn của anh. Sao vậy, hiện tại giáo sư Quý có suy nghĩ thế nào? Chuẩn bị yêu đương hẹn hò chưa?”
Rốt cuộc vẫn là không nhịn được nên Quý Minh Viễn không đợi về Yên Thành đã nhắn tin hỏi Ngụy Diên, muốn biết xem tình hình hiện tại của mình có thích hợp để yêu đương không. Ai có thể ngờ được anh chàng này cả đêm không trả lời. Làm anh bây giờ có chút hối hận khi thảo luận vấn đề này với anh ta.
“Nếu tôi nói rồi thì anh có cảm thấy kinh ngạc không?”
“Sao có thể? Không tích cực chủ động yêu đương, suy nghĩ tư tưởng có vấn đề. Anh lại không phải là người đã nhìn thấu hồng trần muốn cắt đứt thế tục, chỉ là yêu đương mà thôi, căng thẳng như vậy làm gì?”
Quý Minh Viễn nghe thế nào cũng cảm thấy lời này của anh ta kỳ quặc không xuôi tai, anh nhịn không được liền phản bác lại: “Tôi nghiêm túc.”
“Tôi cũng nghiêm túc đấy.” Ngụy Diên cười: “Sớm đã nói qua với anh rồi, học cách chung sống hòa bình với bệnh là điều kiện tiên quyết để thoát khỏi nó. Làm thế nào để chung sống hòa bình đây? Chính là coi thường về mặt tâm lý, coi trọng mặt sinh lý. Hiện tại anh đã đạt được chín phần thành công rồi đi, có thể yêu đương rồi Minh Viễn.” Ngụy Diên càng nói đến phía sau càng trở nên nghiêm túc hơn, Quý Minh Viễn nghe xong không thể không mỉm cười.
“Bác sĩ Ngụy, khi tri kỷ không phải là gu của anh, tôi cần lời kiến nghị từ trên phương diện học thuật của anh.”
“Vậy cũng có thể nha, nhưng tôi biết, thứ anh muốn nghe không phải là cái này. Anh ấy à, sớm đã có chủ ý rồi, có điều chỉ muốn tìm tôi lấy một cái danh mà thôi.”
Ngụy Diên có thể nói là không chút nể tình dùng một câu vạch trần ý đồ của anh. Quý Minh Viễn cười nhẹ, sau đó cúi đầu lấy đồ che đi vẻ mặt của mình, nói: “Anh nói đúng, trong lòng tôi đã có chủ ý. Tôi muốn hẹn hò.”
“Vậy thì nhanh lên, sớm sinh quý tử đi giáo sư Quý.”
Quý Minh Viễn: “…”
Mớ linh tinh hỗn độn gì vậy! Quý Minh Viễn bật cười, cúp máy.
Như lời Ngụy Diên nói, anh quả thực cảm thấy có chút không chân thật, muốn dùng chuyên môn của một bác sĩ thay bản thân quyết định để anh có thể yên tâm thoải mái làm nó hơn. Nhưng đồng thời từ một phía mà nói, điều đó cũng chứng minh anh thực sự hơi lo lắng quá rồi. Chỉ là yêu đương thôi, có gì phải sợ chứ?
Quý Minh Viễn nghĩ trong lòng, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc cầm nước quay lại chỗ Hứa Giai Ninh.
Nằm ngoài dự liệu của anh là, chiếc xe đẩy vẫn dừng ở đó nhưng người đã không thấy. Quý Minh Viễn kiên nhẫn đợi một lúc, thấy cô vẫn chưa quay lại liền gọi điện thoại.
Một bản nhạc chuông quen thuộc vang lên từ lối thoát hiểm bên cạnh, Quý Minh Viễn nghi hoặc bước tới, thấy chiếc điện thoại rơi trên mặt đất. Đó là của Hứa Giai Ninh.