Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Quý Minh Viễn vốn muốn bảo cô ngồi xuống ghế sofa phía sau của khu vực nghỉ ngơi, nghe thấy câu hỏi của cô, anh hơi dừng lại.
Anh đưa mắt ra hiệu cho cô, liệu có phải mình nghe nhầm không. Nhưng mà Hứa Giai Ninh lại nhìn anh không chớp mắt, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Quý Minh Viễn trầm mặc vài giây, nói: “Ngồi xuống nói đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, Quý Minh Viễn đặt chai sữa chua trong tay lên bàn, hỏi: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này?” Anh dừng một lát: “Là tôi để em đợi quá lâu rồi?” Nghĩ lại một chút, từ lúc rời Tần Thành đến nay hình như quả thật đã hơn nửa tháng rồi.
“Không phải.” Hứa Giai Ninh nói thẳng: “Là hôm trước lúc nói chuyện với Mao Mao, cậu ấy nói với em, trong chuyện tình cảm, đàn ông luôn suy nghĩ ít hơn phụ nữ. Nếu như thầy không đáp ứng em, vậy thì có khả năng vấn đề này không phải nằm trên phương diện tình cảm”
Khi nói câu cuối cùng, cô gần như nhìn thẳng vào Quý Minh Viễn. Cũng làm khó anh, không có né tránh.
“Mao Mao là ai?” Anh hỏi.
Hứa Giai Ninh: “… Là Lâm Lạc.”
Quý Minh Viễn liền sáng tỏ, trong lòng anh có chút ngạc nhiên. Một người nhìn đơn thuần như thế, vậy mà lại có thể nói ra một đạo lý lớn như vậy.
“Thầy Quý, có thể là thầy quả thực vẫn không thích em lắm. Nếu thật sự là vậy, em hy vọng thầy vẫn đừng miễn cưỡng bản thân.”
Không ngờ nhân lúc anh đang mất tập trung, suy nghĩ của Hứa Giai Ninh đã lan rộng đến bước này rồi. Hơn nữa khi cô nói điều này giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, như thể không còn chút hối hận và đáng tiếc nào, điều này làm cho Quý Minh Viễn rất bất mãn. Anh im lặng hồi lâu không nói gì: “Giai Ninh, có phải tôi đã từng nói với em, tôi còn chưa đủ phóng khoáng rộng lượng đến mức lấy tình cảm đi bố thí không?”
Câu nói này của Quý Minh Viễn đã khiến cho vẻ mặt Hứa Giai Ninh thay đổi. Anh, anh gọi cô là Giai Ninh?
Hứa Giai Ninh mím môi: “Vậy thầy là vì cái gì?”
Ngữ khĩ của cô chợt mang theo chút ủy khuất không thể giải thích được: “Vì cái gì mà vẫn chưa đáp ứng em?”
Quý Minh Viễn: “…”
Giọng điệu của cô gái là đang chất vấn, hơn nữa loại chất vấn này rất không giống Hứa Giai Ninh. Trước nay trong tình cảm, Hứa Giai Ninh vẫn luôn mãnh mẽ quyết liệt đấu đá, chưa từng có một lời than vãn hờn tủi như cô gái nhỏ nào. Điều này khiến cho Quý Minh Viễn cảm thấy, hoá ra khi đối mặt với tình cảm, tất cả phụ nữ đều giống nhau.
“Giai Ninh.” Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, nói: “Lúc đầu khi tôi nói có tình cảm với em, hoặc nói thẳng là tôi tỏ tình với em, có phải em chưa bao giờ nghĩ qua việc có ngày tôi sẽ thích em không?”
Hứa Giai Ninh giật mình sững sờ, ánh mắt cô thay đổi trong phút chốc, từ ủy khuất chuyển sang ngỡ ngàng, còn có chút bối rối như tâm tư bị vạch ra.
Quý Minh Viễn đều thấy trong mắt, phút chốc liền hiểu ra toàn bộ.
“Có người thích em rất khó hiểu sao?” Anh bật cười nhẹ, càng nhiều hơn là cảm thấy thương xót: “Nếu như tôi nói, thích em là một chuyện không thể dễ dàng hơn, em tin không?
Hứa Giai Ninh: “… Em không tin.”
Cô rất nghiêm túc nhìn anh: “Nếu như thế, tại sao lúc đầu thầy lại vội vàng rời khỏi Tây Đại, rời khỏi Lâm Thành chứ?”
Quý Minh Viễn nhất thời không nói nên lời.
Đến tận bây giờ, anh mới hiểu ra đây là một quyết định vội vàng qua loa đến nhường nào.
“Không thể phủ nhận, tôi rời Tây Đại quả thật là vì chuyện này. Nhưng điều đó không hề chứng tỏ là tôi ghét em. Ngược lại, lúc đó tôi cho rằng hành động này là đang bảo vệ tôi, cũng là bảo vệ em. Điểm này, tôi hy vọng em tin tưởng.”
Vẻ mặt của người đàn ông không thể thành khẩn hơn, Hứa Giai Ninh trong nháy mắt liền tin, vành mắt có chút âm ấm.
“Em biết, em tin tưởng thầy.” Ngay cả sự nghiệp cũng có thể từ bỏ, nếu như cô không hiểu nỗi khổ tâm của anh thì thực sự chính là “đồ vong ân bội nghĩa” trong miệng Thành Tiểu Kha rồi, Chỉ là…“Vậy thầy thật sự thích em sao?”
“Sao lại không thích?” Quý Minh Viễn hỏi ngược lại, cười cô ngốc: “Ngay từ đầu hướng dẫn em, em đã ưu tú như vậy, đổi lại là bất kỳ người giáo viên nào, cũng đều sẽ thích một học sinh như em.”
“Tôi đã từng rất tán thưởng em. Nhưng lúc đó tôi cho rằng tán thưởng là tán thưởng, thích là thích, giữa hai cái này có một khoảng cách rất lớn. Kì thực không phải vậy, đó chỉ là khoảng cách giữa một tấm màn mỏng mà thôi.” Quý Minh Viễn đưa tay lên miêu tả cho cô xem: “Lớp màn này rất dễ bị tôi chọc thủng, cho dù có lừa mình dối người thì cũng không thể không chấp nhận sự thật. Đặc biệt là… Giai Ninh” Anh lại lần nữa gọi tên cô: “Em rất xinh đẹp.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Ánh mắt cô nhìn Quý Minh Viễn lại thay đổi ngay lập tức: Chẳng lẽ, anh là vì thèm muốn vẻ đẹp của cô?!
“Thầy Quý…” Hứa Giai Ninh không biết phải nói gì, mặt ửng đỏ lên.
“Không phải tôi đã từng nói với em rồi à, đàn ông đều là động vật thị giác, tôi tán thưởng ngoại hình của em có gì không đúng? Nhưng nếu em nghĩ tôi chỉ nhắm vào vẻ ngoài của em, vậy thì tôi có chút oan uổng rồi.”
Hứa Giai Ninh cạn lời vài giây: “Em vẫn chưa tự luyến đến mức ấy…”
Những lời này là cô nhỏ giọng lẩm bẩm, Quý Minh Viễn nghe thấy không khỏi nở nụ cười. “Vậy tại sao thầy lại không đáp ứng em?” im lặng vài giây, Hứa Giai Ninh thấp giọng hỏi, quay lại chủ đề này.
Quý Minh Viễn lặng lẽ hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Là vấn đề của tôi.”
Sau khi chia tay với Trì Táp, anh không hẹn hò với ai nữa. Một mặt là vì không có người phù hợp, mặt khác là vì anh còn do dự.
Mặc dù hiện tại trạng thái của anh đã tốt hơn rất nhiều nhưng trước khi sự việc đó được sáng tỏ, anh vẫn không thể vượt qua rào cản này. Anh không thông thạo tâm lý học, cho dù là đọc tài liệu hay giao tiếp với bác sĩ thì cũng không có bằng chứng chắc chắn nào có thể nói với anh rằng căn bệnh này sẽ không quay lại. Nếu đã như vậy, anh sẽ trì hoãn lại kế hoạch tìm kiếm nửa kia của mình. Chỉ vì anh không muốn trải qua chuyện như với Trì Táp đó một lần nữa. Nó là loại tổn thương cho cả hai bên.
Hứa Giai Ninh nghe anh nói xong liền giật mình. Cô không ngờ hoá ra anh chia tay với người bạn gái trước là vì ảnh hưởng của chuyện đó. Càng không nghĩ tới, anh ấy sẽ từ bỏ tình yêu vì nó! Hóa ra là vậy, hóa ra là thế.
“Vậy thầy, vậy tại sao lúc trước thầy…”
Hứa Giai Ninh muốn hỏi anh nếu đã như vậy, tại sao lúc trước anh lại nói ra những lời ấy. Nhưng lời vừa đến bên miệng lại có chút nghẹn, khó có thể nói tiếp. May là Quý Minh Viễn đều hiểu.
“Em muốn hỏi tôi, nếu đã như vậy, tại sao lúc trước còn nói ‘Nếu em chắc chắn đó là điều em muốn, tôi sẽ trả lời em’?” Đôi mắt người đàn ông sáng ngời như nhìn thấu suốt mọi thứ, cười lên càng đẹp hơn.
“Bởi vì tôi nghĩ, có lẽ em là một ngoại lệ.” Quý Minh Viễn nói.
Hứa Giai Ninh: “…”
Trước đây khi đọc một cuốn sách, cô rất khó hiểu “cảm xúc dâng trào như dời núi lấp biển” là như thế nào. Giờ đây, cuối cùng cô cũng đã được thể nghiệm. Có một sự hối hận khôn nguôi nằm tận sâu thẳm trong trái tim, gần như nhấn chìm và nuốt chửng cô. Khi quyết định giấu kín mọi chuyện, cô từng nghĩ một ngày nào đó, nếu như có cơ hội, cô sẽ dùng tất cả tình yêu của mình bù đắp cho anh là đủ. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nó không đủ, hoàn toàn không đủ.
Đột nhiên cảm thấy không thể ngồi tiếp được nữa, Hứa Giai Ninh đứng bật dậy: “Thầy Quý, em nhớ ra còn có chút chuyện, về phòng trước đây ạ.”
Nói xong cô liền vội vàng bỏ chạy, đến sữa chua cũng quên cầm.
Sự thay đổi đột ngột khiến Quý Minh Viễn cũng có chút sững sờ. Anh gọi cô một tiếng, vừa định đuổi theo thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là Thành Tiểu Kha gọi đến, hỏi anh về lễ truy điệu của bà nội Lâm Chiêm. Quý Minh Viễn nói qua loa vài câu rồi muốn tắt máy, nhưng lại bị Thành Tiểu Kha gọi lại.
“Đại ca, có chuyện này không biết có nên nói với anh không!”
“Anh nói đi.”
Thành Tiểu Kha: “Hôm qua tôi đã gặp chú Trì ở đại viện, chú ấy nói Trì Táp sắp về nước rồi.”
Quý Minh Viên không thể không dừng bước.
Hứa Giai Ninh chạy một mạch về phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cô mới nhận ra hành động của mình có chút lỗ mãng. Nhưng mà lúc này quay lại cũng quá muộn rồi, dựa vào tấm cửa thở hổn hển một lúc rồi cô mới về giường.
Cũng không biết bao lâu sau chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Kèm theo đó là một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Hứa Giai Ninh, mở cửa.”
Khi Hứa Giai Ninh nghe thấy giọng nói của anh, cô không nhịn được đứng dậy đi về phía cửa, lúc đến giường của Lâm Lạc cô chợt dừng lại. “Thầy Quý, em nằm xuống rồi, có chuyện gì để ngày mai hãy nói đi ạ.” Không thể gặp anh được, nếu không cô nhất định sẽ không thể khống chế được nước mắt của mình.
Ngoài cửa im lặng một lúc.
“Em không ăn tối à?”
“Không ạ, em đã mua bánh mì với sữa rồi.”
“Sữa chua thì sao? Sữa chua cũng không cần nữa sao?”
“Không cần nữa, thầy uống giúp em đi.”
Người ngoài cửa không nói gì nữa, một lúc lâu sau, mới lại lên tiếng.
“Cũng được, có việc gì thì gọi điện cho tôi, tôi đổi phòng rồi, ngay trên tầng của em.”
Nói xong lại dừng vài giây, đợi đến khi nghe thấy giọng nói có phần khàn khàn nói vâng, Quý Minh Viễn mới quay người rời đi.
Hứa Giai Ninh đợi ở trong phòng rất lâu. Đến khi tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất cô mới nhẹ nhàng bước đến bên cửa mở cửa phòng ra. Quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng của Quý Minh Viễn nữa, chỉ có một chai sữa chua được đặt một bên dựa vào tường. Hứa Giai Ninh cúi xuống nhặt sữa chua lên, một khắc này, nước mắt đã nén lại rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được rơi xuống.
Một đêm này, Hứa Giai Ninh ngủ không ngon. Mất ngủ đến ba giờ sáng mới ngủ được, sáng ngày hôm sau cô bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Khi tỉnh dậy, Hứa Giai Ninh có cảm giác mí mắt như bị dính chặt vào nhau, phải một lúc sau cô mới miễn cưỡng mở mắt ra được, vừa nhìn vào gương liền phát hiện ra mắt mình sưng vù lên. Bị dung nhan của mình doạ cho giật mình, Hứa Giai Ninh vội vàng tìm cách cấp cứu. May là trước đây Lâm Lạc bị phù nề, trong tủ lạnh luôn có sẵn đá viên để giảm sưng. Lúc này vẫn còn vài viên, Hứa Giai Ninh nhanh chóng lấy ra, bọc lại rồi bắt đầu chườm.
Lăn lộn một hồi, đến lúc miễn cưỡng có thể gặp người khác đã nửa tiếng sau. Hứa Giai Ninh tắm rửa thay quần áo xong liền đeo balo vội vàng xuống dưới.
Hôm nay là ngày đi gặp đôi vợ chồng có con mất tích mà Trương Vy nhờ cô tìm, tiểu Tần ở cục dân chính cuối cùng cũng kết thúc giai đoạn làm việc này, tối hôm qua gửi tin nhắn đến nói hôm nay anh ấy rảnh.
Trên wechat, tiểu Tần đặc biệt hỏi có mấy người đi cùng. Hứa Giai Ninh nghĩ một chút, trả lời là một mình cô. Cô cảm thấy mình vẫn không thể gặp Quý Minh Viễn được, sợ bản thân không chịu nổi nên đã đơn giản phớt lờ những lời anh nói trước đây, không muốn anh đi cùng.
Vội vàng mua bánh sandwich ở cửa hàng tiện lợi tầng hai, sau khi ăn xong, Hứa Giai Ninh vừa uống sữa chua vừa đi xuống lầu. Sữa chua vẫn là chai tối qua Quý Minh Viễn đưa, cô để vào trong tủ lạnh, lúc sáng lấy đá mới nhớ đến, lại lấy ra uống.
Cũng không thể để hỏng được. Cô nghĩ.
Bên ngoài khách sạn, tiểu Tần vẫn chưa đến. Hứa Giai Ninh quyết định tìm một nơi dễ thấy để đứng đợi.
Nhưng vừa đẩy cửa bước ra, cô liền nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc. Hứa Giai Ninh không khỏi sững sờ, dừng lại tại chỗ.
Người đang đợi bên ngoài khách sạn, chính là người bị cô cố gắng bỏ lại phía sau, Quý Minh Viễn.