Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

chương 9-1: tình mẫu tử (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh đèn bên trong phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ vừa bước ra thì mọi người đã lao đến hỏi.

- Thưa bác sĩ, cô ấy có sao không ạ?

- Vết đâm khá sâu dẫn đến tình trạng mất nhiều máu, trước mắt phải truyền lại được số lượng máu đã mất, còn sau đó thì phải phụ thuộc vào

tình trạng của bệnh nhân….- Bác sĩ chưa nói hết câu thì viên y tá đã hốt hoảng chạy lại.

- Thưa bác sĩ, lượng máu O trong kho đã hết, chưa kịp chuyển máu mới đến, nên…nên…không có đủ số lượng máu để truyền cho cô ấy…

- Cái gì? Tại sao lại hết vào lúc này chứ?- Đan gào lên.

- Vậy thì lấy máu của chúng tôi đi.- Bảo Tấn Nam nói.

- Rất tiếc nhóm máu của cô ấy là nhóm máu O, trong các vị, ai là nhóm máu O thì mới có thể hiến máu cho cô ấy.- Bác sĩ cố tỏ ra bình tĩnh

trấn an mọi người mặc dù ông cũng rất lo sợ, nếu để một bệnh nhân chết vì bệnh viện không có đủ máu để truyền cho người đó thì bệnh viện này

chỉ có nước đóng cửa.

- Lấy của tôi đi. Tôi thuộc nhóm máu O.- Thần Phong lên tiếng.

Mọi người quay sang nhìn anh, ánh mắt lấp lánh hy vọng.

- Vậy anh hãy đi theo tôi, chúng tôi sẽ tiến hành xét nghệm máu của anh trước khi truyền vào cơ thể của cô ấy.- Viên y tá khẽ thở phào một

cái thật nhẹ.

Phong đi theo cô y tá vào phòng xét nghiệm, Đan thì không còn sức đứng vững nữa, nên dựa hẳn vào người Bảo Tấn Nam luôn, ánh mắt cô đờ đẫn,

mệt mỏi.

- Đan, em về nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy vào thăm Tinh Á chứ giờ em ngồi đây cũng không gặp được Tinh Á đâu.- Hồng Quân nói, giọng anh

trầm lặng, u buồn.

- Hồng Quân nói đúng đó, anh đưa em về nhé? Em ngồi đây cũng không giúp gì được cho honey đâu, về nghỉ ngơi cho lại sức đi, nhìn em thê

thảm lắm rồi, đừng cố gắng nữa.- Tấn Nam cũng phụ họa thêm vào.Đan cũng không phản kháng gì, để Bảo Tấn Nam đưa về, họ nói đúng, cô

cần phải khỏe mạnh để có thể chăm sóc cho Tinh Á.

- Mẹ không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ thế này. Tất cả là do mẹ, nếu ngày đó mẹ ở lại bên Tinh Á thì có lẽ con bé đã không thành ra như

vậy.- Mạnh phu nhân cúi đầu nói, bà không có tư cách nào mà ngẩng đầu nhìn mọi người được nữa. Ký ức của mười hai năm trước lại ùa về.

” Trước linh cữu của ông Âu Thịnh, bà Minh Châu và Bảo Ngọc cứ khóc suốt, chỉ có Tinh Á là im lặng, trên người cô bé Tinh Á mặc một chiếc

váy trắng, dây buộc tóc màu trắng có đính lông vũ, nhìn rất cô đơn và đáng thương, vậy mà trên khuôn mặt thơ ngây đó không có lấy một giọt

nước mắt, đôi mắt chăm chú nhìn vào di ảnh của người cha, khuôn mặt vô ồn đó khiến người ta thấy thương cô bé nhiều hơn. Họ không biết rằng

hôm đó là sinh nhật của cô. Người cha ra đi ngay trong ngày sinh nhật lần thứ của cô khiến cô gần như là shock tại chỗ, trong tâm trí non

nớt của một cô bé tuổi là cái chết của người cha mình kính yêu nhất………..

Sau đám tang của cha, cô đã ở bên mẹ làm chỗ dựa cho mẹ.

- Mẹ, mẹ đừng khóc cũng đừng buồn nữa nha, mẹ vẫn còn Tinh Á ở bên mà.- Cô bé Tinh Á ôm lấy mẹ.

- Tinh Á à, mẹ……..bây giờ mẹ chỉ còn có mình con thôi…..

-……………..”.

Bà đã từng nói như vậy thế mà cuối cùng chính bà lại bỏ cô để đi tìm hạnh phúc mới. Bà sai rồi, bà không biết rằng lúc đó cô đã gục ngã

trong màn mưa đến nỗi không thể gượng dậy trong một tháng trời. Giọt nước mắt tuôn trào, bà không xứng đáng làm mẹ cô, không có tư cách làm

mẹ của cô.

- Mẹ, mẹ đừng tự trách mình nữa, mẹ phải sống khỏe mạnh để bù đắp cho cô ấy.- Hồng Quân an ủi mẹ mình.

- Không thể…..đã quá trễ rồi, Tinh Á nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ…

- Cô ấy không thể hận mẹ đâu, mẹ tin con đi.

Một lúc sau, Tinh Á được đưa về phòng hồi sức, hiện tại đang được truyền máu. Thần Phong thì ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, thân thể

mỏng manh đó nằm bất động trước mặt anh, anh không thể làm cho cô khỏe hơn, anh chỉ có thể nhìn cô như thế này mà thôi. Sáng hôm sau, Đan đến

bệnh viện sớm để thay cho Phong, anh cần về thay đồ và nghỉ ngơi, anh đã mất quá nhiều sức rồi.

- Anh về thay đồ rồi nghỉ ngơi đi.- Đan nói.

- Ừm, Đan nói phải đó, cậu về nghỉ đi, bọn mình sẽ chăm sóc honey chu đáo mà, yên tâm đi.- Nam vỗ vai Phong.

- Ừm, vậy làm phiền mọi người.- Phong gật đầu rồi đứng dậy nhưng do cơ thể anh thiếu hụt một lượng máu cộng với cả một ngày không ăn uống nên

đã ngã khuỵu xuống sàn. Mọi người hốt hoảng đỡ anh dậy.

- Không sao chứ?- Quân hỏi.

- Không sao.- Phong gượng cười rồi đi ra cửa.

- Để mình đưa cậu về, với cái kiểu này, cậu không lái xe nổi đâu.- Nam chạy ra nói.

- Không sao, mình gọi ông quản gia đến đón là được mà, mọi người ở đó chăm sóc cho Tinh Á giùm mình đi.- Nói xong, Phong thất thểu đi ra

cổng bệnh viện.

- Cô còn có mặt mũi đến đây sao? Chính cô đã bỏ rơi Tinh Á bây giờ còn dám vác mặt đến đây sao?- Bà Đình vừa vào phòng bệnh đã thấy Mạnh phu

nhân nên lên tiếng ngay.

- Bà Đình, dù sao bác ấy cũng là người sinh ra Tinh Á, mẹ đến thăm con thì chẳng sao cả, bà không có quyền cấm cản đâu.- Đan bênh vực cho

Mạnh phu nhân.

- Cô bé, cháu không hiểu được chuyện của gia đình ta đâu.

- Vâng, nhưng bà có hiểu được Tinh Á không? Mười hai năm qua bà hiểu cô ấy được bao nhiêu phần trăm? Cô ấy không bao giờ thay đổi, cô ấy đã

phải làm gì để sống đến giờ bà có biết không hay bà chỉ đem đến cho cô ấy một đống việc khiến cô ấy bị áp lực đến nổi viêm dạ dày, lúc Âu

Đình đứng trên bờ vực phá sản, cô ấy đã làm việc như một con điên để rồi gục ngã ngay tại phòng làm việc….bà có biết hay không? Cô ấy

sống chỉ vì bà và Bảo Ngọc, hai người có hiểu không vậy?- Đan nói luôn một tràng.

- Ư…ưm…nếu…muốn…cãi….

nhau…thì…làm….ơn….đi…ra…ngoài,

tôi…muốn…được….yên…tĩnh….nghỉ….ngơi.- Tinh Á cố gượng dậy,nói một cách khó khăn.

Mọi người quay lại nhìn cô.

- Đi…ra…ngoài…hết…đi….các…người…làm…ơn…để…cho….tôi….được…yên.-

Cô cố gắng nói nhưng không thể nói được câu hoàn chỉnh.

- Ừm, thôi cậu nghỉ đi.- Đan nói xong liền đẩy cửa ra, hàm ý là muốn mọi người đi ra ngoài.

Bà Đình không nói gì chỉ nhờ bác sĩ chú ý đến Tinh Á rồi đi về.

- Hừm, rốt cuộc thì Tinh Á chẳng là gì với bà ấy cả.- Đan cười nhạt.

Bên trong phòng bệnh, Tinh Á khẽ thở dài, có vẻ như cô không thể chết được. Chết khó đến vậy sao?

“Ông ơi….ba ơi…….con mệt mỏi lắm rồi……”

Cả đêm hôm đó, bà Minh Châu (Mạnh phu nhân) ngồi bên giường bệnh của Tinh Á ngắm nhìn cô đang chìm trong cơn mê man. Đứa con gái bà mang nặng đẻ đau rồi cũng chính bà bỏ rơi nay đã lớn hơn, trưởng thành hơn, bây giờ còn gánh thêm trọng trách trụ cột gia đình và tiếp quản tập đoàn Âu Đình, mười hai năm qua tuy bà sống sung sướng hạnh phúc với gia đình mới nhưng chưa bao giờ bà quên cô.

- Tiểu Tinh Á, đã lâu mẹ không gọi con bằng cái tên đó, mẹ rất nhớ,rất muốn gọi con như vậy nhưng mẹ biết mẹ đã không còn tư cách đó nữa rồi. Có thể con ghét mẹ, thậm chí là hận mẹ đến tận xương tủy nhưng Tiểu Tinh Á à, mẹ vẫn luôn ngắm nhìn con từ phía sau. Mỗi lần con đi học, mẹ đều đứng ở phía cổng trường mong có thể nhìn thấy gương mặt con, mỗi lần họp phụ huynh, mẹ đều gặp riêng cô giáo của con để hỏi về thành tích học tập của con, những lần con đạt giải thưởng, mẹ luôn đứng ở một khoảng cách xa nhìn con, mẹ luôn dõi theo con nhưng mẹ không biết rằng trong lòng con, hình ảnh mẹ đã không còn nữa, mẹ cứ nghĩ rằng con sẽ tha thứ cho mẹ và chờ đợi mẹ giải thích nhưng mẹ đã ảo tưởng quá phải không con? Làm gì có đứa trẻ nào chấp nhận việc người mẹ bỏ con mình mà đi chứ? Mẹ đã hối hận, rất hối hận, nếu có thể quay lại, mẹ sẽ không bỏ con mà đi nữa, tiểu Tinh Á, bây giờ con hận mẹ hay làm gì mẹ cũng chịu hết, để có thể chuộc lại lỗi lầm của mình con bảo mẹ chết cũng được, con tỉnh lại đi Tinh Á à.- Bà Minh Châu tự nói với chính mình, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hao gầy của bà.

- Mẹ về nghỉ đi mẹ, chúng ta cũng nên để Tinh Á nghỉ ngơi.- Hồng Quân nói nhỏ sau đó dìu bà Minh Châu về phòng bệnh của bà. Hôm nay bác sĩ nói ngày mai bà có thể xuất viện về nghỉ ngơi tại nhà.

Cánh cửa phòng vừa khép lại thì hai dòng nước mắt lăn theo khóe mắt rơi xuống gối. Bà Minh Châu đâu biết rằng khoảnh khắc giọt lệ tràn mi là khoảnh khắc hận thù giữa Tinh Á và bà đã được xóa bỏ, giọt nước mắt của cô chính là lời tha thứ cho người mẹ kính yêu đã một phút suy nghĩ không thấu đáo. Cô đã từng hận bà nhưng khi biết ra sự thật đã bị chôn vùi từ lúc cô chưa chào đời thì sự hận thù người mẹ bỏ rơi con để đi tìm hạnh phúc mới đã không còn trong cô nữa. Cô chỉ hận bà là tại sao không nói ra sự thật cho cô biết, tại sao bà lại câm lặng cất giấu để cô hận bà như vậy.

Sáng hôm sau, khi mọi người đến phòng bệnh thăm cô thì không thấy cô đâu nữa, trên chiếc giường bệnh là bộ quần áo bệnh nhân,

họ hốt hoảng chia nhau đi tìm, mấy cô y tá thì lóng ngóng tay chân, ú a ú ớ không biết làm gì cả. Vết đâm ở bụng cô chưa lành mà cô vận động mạnh thì có thể sẽ bị nhiễm trùng, lúc đó sẽ khó chữa hơn.

Tại nghĩa trang, Tinh Á đứng trước mộ của ông và ba, giọt nước mắt cứ thế tuôn trào. Lúc này cô thật sự không biết nói gì nên cứ

im lặng như vậy.”Tại sao mọi chuyện lại rối tung lên như vậy ạ? Tại sao không ai cho con biết? Tại sao cứ cố giấu để làm khổ nhau vậy chứ?

Ông à, ba à….con thực sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức con nghĩ chỉ có cái chết mới khiến con nhẹ nhõm hơn nhưng tại sao không thể chết được? Sao con lại phải sống một cuộc sống như thế này? Tại sao???????????????”

Một lúc sau, cô trở về bệnh viện, vết thương ở bụng lại bắt đầu rỉ máu. Một tay ôm bụng, một tay vịnh vào lan can, khó khăn

lắm cô mới lên phòng mình được nhưng vừa mở cánh cửa ra thì Thần Phong đã lao đến đỡ cô.

- Em đi đâu vậy?

- Ưm……- Cô ngã luôn vào vòng tay anh rồi ngất đi.

Hai ngày sau cô mới tỉnh lại, bà Minh Châu ngồi bên cạnh cô mắt đỏ hoe còn lại ai cũng lo lắng.

- Honey à, em thật là biết cách làm người ta lo lắng đó.- Bảo Tấn Nam lên tiếng đầu tiên.

- Cảm ơn….nhưng tôi tự lo cho mình được….không mượn mấy người quan tâm, lo lắng.- Cô cười nhạt.

- Cậu chết đi đồ bạn tồi.- Đan òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ.

- Tôi đỡ rồi, mọi người đi về làm việc của mình đi.- Cô nói một cách rất lạnh nhạt.

- Nhưng…..- Bây giờ bà Minh Châu mới lên tiếng.

- Ở bệnh viện này không có y tá à? Tôi không cần bác phải lo cho tôi.

- Tinh Á…..- Mọi người đồng thanh gọi tên cô.- Bác ấy là mẹ của….

- Nếu là mẹ tôi thì bác nên lo cho tôi từ mười hai năm trước kìa, còn bây giờ mới lo thì đã quá trễ rồi.- Cô không quan tâm đến mọi người,

chỉ quay sang nói với bà Minh Châu như thế.

- Tiểu Tinh Á….- Bà Minh Châu gọi cô một cách trìu mến.

- Bác không có tư cách gọi tôi bằng cái kiểu đó. Cơ bản là không có tư cách cũng chẳng xứng đáng, bác đừng diễn trò mẹ con trước mặt tôi nữa,giả tạo lắm.- Cô cười mỉa mai, giọng đầy giễu cợt.

- Tinh Á à, đó là mẹ em, em hận bà ấy như vậy sao? Bà ấy đã hối hận, mong em tha thứ nhưng sao em nhẫn tâm quá vậy?- Hồng Quân vô cùng bức xúc.

- Thì tôi có nhân hậu, cao thượng hay rộng lượng như anh đâu mà không nhẫn tâm. Ah, mà cho dù là tôi nhẫm tâm thì cũng chưa bằng người nào đó bỏ con mà đi, cái gì mà “mẹ chỉ còn có con thôi” chứ? Nghe thật giả tạo. Mẹ con rồi mẫu tử, tất cả đều nhảm nhí vớ vẩn, mấy từ đó có ý nghĩa đối với mấy người chứ đối với một người bị người mẹ kính yêu bỏ rơi như tôi thì làm gì có ý nghĩa chứ? Ha ha.- Tinh Á cười khẩy.

- Thôi được rồi, nếu con đã hận mẹ như vậy thì mẹ sẽ mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt con, con hài lòng chứ?- Bà Minh Châu đứng phắt dậy.

- Hưm? Mới bị kích động có chút xíu đã muốn chết rồi sao? Bác nghĩ làm vậy thì tôi sẽ hài lòng à? Mười hai năm qua tôi cũng đã bị kích động rất nhiều, bác có biết không? Thế mà tôi vẫn phải cố gắng mà sống cho qua ngày đấy, còn bác thì mới nghe vậy đã muốn chết rồi, nếu mà chết như vậy thì nhẹ nhõm cho bác quá. Bây giờ muốn trở lại như lúc xưa sao? Được thôi, từ giờ CON SẼ GIÀY VÒ MẸ CHO ĐẾN CUỐI ĐỜI, có như vậy con mới hài lòng.- Cô cố gắng nhấn mạnh câu cuối.

- Tinh Á, rốt cuộc em còn là người không vậy? Tại sao phải giày vò nhau mới hài lòng chứ?- Thần Phong lên tiếng, anh mong là mình có thể thuyết phục được cô.

- Vậy anh nghĩ em là cái thứ gì đây? Nếu chết thì đơn giản quá, bà ta chết còn em thì cứ phải sống những ngày đau khổ một mình? Anh muốn vậy à? Thử đứng vô phương diện của em mà suy nghĩ xem. Sao? Trông em có giống một con người không hay chỉ là một món đồ lúc cần thì nâng niu,lúc không cần thì ném vào xó hả? Nếu bà ta không bỏ em thì em đã chẳng lâm vào cái cảnh làm người ta tổn thương và em cũng không phải yêu anh một cách mệt mỏi như vậy.- Cô phản ứng gay gắt. Nghe cô nói như vậy ai cũng im lặng, thực ra nếu đứng vào phương diện của cô như cô nói thì không ít người sẽ nghĩ như cô. Tất cả cũng chỉ là tại bà Minh Châu, nếu bà chịu nói ra tất cả sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không như vậy. Còn về phần cô, trái tim cô đã chấp nhận tha thứ cho người mẹ của mình vậy mà còn tuôn ra những lời vô tình đó, có lẽ lý trí cô vẫn chưa chịu chấp nhận điều đó. Có lẽ, cô cần thêm thời gian……………………..

Suốt những ngày sau đó, Tinh Á ngồi trên giường bệnh,vừa học bài vừa dưỡng sức, tuy nghỉ học nhiều nhưng kiến thức của cô

không có gì đáng lo, hơn nữa, điểm số và các bài kiểm tra của cô đều đạt loại giỏi. Bà Minh Châu thì thường xuyên túc trực bên cô, hai mẹ

con không ai nói vói ai một tiếng nào, lặng lẽ như hai cái bóng.

- Honey, bọn anh đến thăm em nè, vui không?- Bảo Tấn Nam vừa mở cửa đã cười toe toét sau đó anh sực nhớ ra là trong phòng bệnh còn có bà Minh Châu nên đã quay sang kính cẩn chào.- Cháu chào bác, sáng giờ bác ở đây có vất vả không ạ?

Nghe Nam nói thế, bà Minh Châu mỉm cười hiền từ.- Bác có làm gì đâu mà vất vả.

- Dạ cháu chào bác.- Đan và Phong đi vào rồi đồng thanh chào luôn.

- Mẹ về nghỉ đi, để tụi con thay cho.- Hồng Quân nói.

- Mẹ không sao mà.- Bà Minh Châu vừa đứng lên thì ngã khuỵu xuống,Hồng Quân lao đến nhưng anh chưa kịp đỡ thì một bàn tay trắng gầy đã đưa đến trước mặt bà Minh Châu.

- Phải sống để mà chuộc lại lỗi lầm chứ mẹ kính yêu.- Tinh Á cười khẩy. Ba từ “mẹ-kính-yêu” nghe đầy sự giễu cợt, mỉa mai.

- Tinh Á……?- Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn cô.

- Uhm mà thôi, ngày trước con cũng tự đứng dậy, bây giờ mẹ cũng nên thử sức đi, cái cảm giác gượng dậy mà không có ai đỡ cũng thú vị lắm đó.- Tinh Á mỉm cười rồi đứng dậy vận động cơ thể.Bà Minh Châu cũng tự đứng dậy.- Chiều nay con muốn ăn gì để mẹ nấu?

- Hôm nay xuất viện rồi, mẹ có thể về nhà nghỉ ngơi lo cho gia đình,trước giờ sống sao thì bây giờ cứ duy trì như vậy đi, con đã mất đi

cái cảm giác có cha mẹ ở bên rồi.- Cô mỉm cười, một nụ cười tươi đến nỗi không ai nhìn ra trong đó có chứa ẩn ý gì. Họ đâu biết rằng nụ

cười đó là sự kết thúc mối quan hệ giữa họ. Cô đã nghĩ rằng hận thù và giày vò nhau sẽ chẳng đem lại lợi ích gì cả, nếu làm một việc mà không đem lại lợi ích cho mình thì chắc chẳng ai dại mà làm đâu mà giả sử có thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Oh, honey à, em chưa khỏe hẳn mà.- Bảo Tấn Nam nói.

- Anh là bác sĩ của tôi à?- Cô nhướn mày hỏi lại.

Buổi chiều, Tinh Á làm thủ tục xuất viện, cô trở về ngôi nhà ở ngoại ô của mình, căn phòng của cô đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi

hương thơm ngát. Trong lúc cô đi tắm thì Phong ở dưới nhà nấu cơm tối. Trong mấy ngày cô nằm viện, anh đã tham gia một khóa học nấu ăn cấp tốc tại nhà nên tai nghề cũng được nâng cao lên chút đỉnh.Cô bước xuống thì thấy anh đang loay hoay nấu nướng, mồ hôi vã ra,

nhìn dáng vẻ anh lúc này chắc chắn cô gái nào cũng cảm thấy hạnh phúc,một người đàn ông đảm đương việc nhà cũng là một điểm tốt. Cô nhẹ nhàng bước đến bên anh, khẽ ôm lấy anh từ phía sau.

- Em tắm xong sao không nằm nghỉ đi?

- Phong, em chưa nói với anh là em yêu anh phải không?

- Em không cần phải nói đâu, anh biết mà. Trong tim em có anh là anh hạnh phúc rồi. Anh chỉ muốn ở bên em thôi, em hiểu không?

- Em hiểu mà.- Cô ngoan ngoãn trả lời.

Phong xoay người lại, ôm nhẹ lấy cô rồi cúi xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào kia. Thời gian như dừng lại, khoảnh khắc hạnh phúc này không biết sẽ kéo dài bao lâu, ước gì nó sẽ kéo dài mãi mãi, mãi mãi để anh được bên cô, được che chở, bảo vệ cho cô.

Nồi canh gà nhân sâm sôi sùng sục trên bếp như muốn trào ra ngài khiến cô giật mình đẩy anh ra rồi tắt bếp, nhoẻn miệng cười.- Anh đang nấu đồ ăn cho người ốm đó.Phong sực nhớ ra, cuối cùng đành nở một nụ cười cầu hòa, thật sự là có

hơi lơ đễnh một chút.

- Anh đi tắm đi rồi xuống ăn.- Cô nói rồi dùng muỗng múc một ít lên nếm thử.Ack, ack, nhạt nhếch. Cái này cô không thể trách anh được, nếu ban nãy cô và anh không…thì nồi canh này đã rất ngon rồi. Sau khi ăn tối xong, cô lên phòng lấy thuốc và nằm nghỉ, vết thương

còn chưa khỏi hoàn toàn mà cô cứ vận động nhiều sẽ không tốt, dọn rửa chén đĩa xong anh liền mang nước lên cho cô uống thuốc.

- Đem nay em tính sao đây? Có cần anh thức đêm chăm sóc hay là cho anh ra ghế sofa nằm đây?- Phong vừa hỏi vừa nằm lên giường hỏi nhỏ.

- Ack, anh nằm lên giường rồi, em đuổi xuống có mà được à?- Cô nói.

- Tinh Á, chúng ta tiếp tục thôi.- Phong nhìn cô đắm đuối.

- Tiếp tục gì cơ?- Cô ngơ ngác nhìn anh với đôi mắt con nai vàng, thực sự là cô không hiểu ý anh là gì.

- Tiếp tục chuyện ban nãy…- Anh nói lấp lửng rồi dùng môi mình chiếm hữu đôi môi kia mặc cho ai đó vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Những ngón tay của anh nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy trắng nõn của cô, kéo dây váy ngủ xuống, đôi môi anh lại di chuyển xuống những khu vực trống trải, không bị vật gì cản trở…

- Phong, đừng mà….- Cô không cản nổi anh chỉ khẽ nói.

- Tinh Á, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh biết nên dừng lại ở chỗ nào mà.

- Phong, chúng ta….em, em mới…., vết thương của em….đau…- Cô lắp bắp nói một câu không đầu không đuôi.

Trong cơn mê muội, anh nghe thấy tiếng cô, cái gì đó như là vết thương rồi đau, anh bừng tỉnh rồi nhìn lại mình và người con gái không có sức lực kia, váy ngủ của cô bị anh kéo tuột dây, xộc xệch và toàn thân cô lại run rẩy, anh nhìn thấy rõ điều đó.

Sự hối hận bao trùm lấy anh, anh đang làm cái gì thế này? Điên rồ,thật điên rồ, anh kéo dây áo của cô trả về vị trí cũ sau đó ôm lấy cô

dỗ dành.

- Anh xin lỗi, anh không biết em đang đau, đừng giận anh nhé?

- Phong, anh như vậy…..khiến em…sợ…- Cô vùi đầu vào lồng ngực anh.

- Anh sai rồi, anh xin lỗi mà. Em ngủ đi.- Anh ôm cô chặt hơn.

Toàn thân cô đã bớt run rẩy, trái lại cô ngủ rất ngon trong vòng tay của anh cho đến sáng……………………..

Truyện Chữ Hay