Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

chương 109: cậu không biết xấu hổ sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thứ bảy này phải đi làm, cơ hồ là tất cả các nhân viên đều phát tin nhắn kêu cứu mạng, nhưng kỳ thật như vậy mọi người cũng đều thói quen.

+

Từ buổi chiều ngày hôm qua sau khi thấy người nhận thúc hoa hồng champagne kia chính là Cù Ngôn, Khâu Dạng trong lòng toát ra rất nhiều nghi hoặc, chỉ là tạm thời đều không thể nhất nhất được giải đáp, nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược thảo luận hồi lâu, cũng không ra được đáp án, bởi vì trước đó nàng và Cù Ngôn vô cùng bình thường.

Nhưng hiện tại nghĩ lại loại chuyện bình thường này, chỉ làm Khâu Dạng đáy lòng rét run, nàng không biết Cù Ngôn bộ mặt nào mới là chân thật.

Buổi sáng theo thường lệ sau khi quẹt thẻ, Khâu Dạng từng bước từng bước bước đến vị trí làm việc, tâm liền trầm xuống nửa phần.

Nàng tự nhận là sống sắp 25 năm nhận được thiện ý không nhiều, gặp được người tốt cũng không nhiều lắm, mà Cù Ngôn chính là một trong số đó, nàng vẫn luôn đều rất quý trọng, nhưng hiện tại danh sách lại sắp ít đi một người.

Chỉ là nện bước sẽ không dừng lại, nên đối mặt vẫn là phải đối mặt, Khâu Dạng ngồi xuống vị trí làm việc, lại theo thói quen tính đảo mắt hướng về phía văn phòng Cù Ngôn.

Cù Ngôn đã sớm tới văn phòng, cô ấy như cũ là vùi đầu làm chính mình sự tình, bề ngoài trông cô ấy vẫn như trước giờ.

Khâu Dạng yên lặng mà thu hồi ánh mắt, lúc này Tề Dung cho nàng một thanh chocolate: "Dạng Dạng, ăn chút chocolate, hôm nay thứ bảy phải đi làm thật là đắng, nhưng chúng ta đi làm thì đi làm, cũng phải thật ngọt ngào."

"Cảm ơn." Khâu Dạng khóe miệng cong lên, nàng cảm thấy cách nói của Tề Dung rất thú vị.

Khoảng cách đến giờ làm còn ba phút, Tề Dung thừa dịp thời gian Khâu Dạng khởi động máy tính, lại xê dịch ghế dựa của mình, lại đây buôn chuyện với Khâu Dạng, giọng cô ấy như cũ là ép tới rất thấp: "Dạng Dạng, chị xem trong group các bạn bè nói chị Cù yêu đương, buổi chiều ngày hôm qua chị ấy nhận được một bó hoa sau đó liền cùng một người đàn ông sóng vai đi."

"Thật sao?" Khâu Dạng ngừng động tác xé gói chocolate một giây mới lại tiếp tục.

Tề Dung đưa mắt về phía Cù Ngôn: "Đúng vậy."

Cô ấy nói bản thân thở dài: "Mùa xuân này a, đều phải đi qua, sao bạn trai chị còn chưa có tin tức gì? Lại không tới liền đến mùa hè."

"Chắc là sắp rồi." Khâu Dạng giơ giơ chocolate trong tay lên, "Cuối cùng vẫn là chị Tề ngọt ngào."

Tề Dung cười híp cả mắt: "Dạng Dạng, chị thích em quá đi, nếu chị cũng thích con gái, chị thế nào cũng phải theo đuổi em."

Hai người không nói chuyện phiếm bao lâu, liền đã đến giờ họp buổi sáng, Khâu Dạng gạt bỏ mọi suy nghĩ, cầm lấy bút và sổ đi theo đội

Đến cuối ngày nàng và Cù Ngôn ngoại trừ ở cuộc họp cũng liền không có giao lưu, nàng kỳ thật có thật nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng chưa hỏi ra khỏi miệng, thậm chí cảm thấy hiện tại còn không có tiếp tục xảy ra chuyện gì, chất vấn Cù Ngôn chuyện này có thể thả chậm một chút.

Kỳ thật Khâu Dạng biết, nàng đây là tự cho bản thân thời gian đi tiêu hóa.

Đêm nay Thẩm Nịnh Nhược không tăng ca cũng không có chuyện khác, vừa tan tầm liền đã trở về, cô mới vừa mở cửa, đã nghe tới một mùi thơm của đồ ăn, Bình Tử đang ngồi xổm ở phòng khách, nghiêng đầu tò mò mà nhìn về phía cô.

"Không nhận ra ta sao?" Thẩm Nịnh Nhược nói xong liền bế Bình Tử lên, ôm vào trong lòng đi vào phòng bếp.

Khi đi ngang qua nhà ăn, cô liền thấy trên bàn bày ba món, đều là Khâu Dạng làm.

Cùng Khâu Dạng ở bên nhau tới nay Thẩm Nịnh Nhược còn chưa ăn qua cơm do Khâu Dạng làm, lúc trước cô cũng không phải rất hiểu biết, nhưng hiện tại nhìn ba món sắc hương vị đều đầy đủ trên bàn mới ý thức được tài nghệ nấu ăn của Khâu Dạng rất không tồi.

Nhưng thay thân thế của Khâu Dạng mà suy nghĩ lại, kỳ thật cũng rất bình thường, Thẩm Nịnh Nhược không nghĩ nhà cậu của Khâu Dạng sẽ bỏ qua một cái sức lao động tốt như Khâu Dạng đây.

Con nhà nghèo sớm đã lo việc nhà, vậy đứa con ăn nhờ ở đậu thì sao?

Đại bộ phận là sẽ bị bóc lột.

Bình Tử bị Thẩm Nịnh Nhược thả xuống đất, cô biết Khâu Dạng không cho phép Bình Tử tiến vào phòng bếp, cũng liền sẽ không ôm mèo đi vào.

"Thơm quá đi." Thẩm Nịnh Nhược mở cửa phòng bếp, liền thu hồi cảm xúc dư thừa của bản thân, từ tận đáy lòng mà tán thưởng một câu.

Khâu Dạng mới vừa mang xong bao tay cách nhiệt chuẩn bị bưng nồi đất, sau khi nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nói nàng liền nở nụ cười: "Thật vậy sao?"

"Đương nhiên." Thẩm Nịnh Nhược hướng trong lại đi rồi một chút, giơ tay vuốt tóc Khâu Dạng.

Khâu Dạng vì để thuận tiện nấu cơm nên buộc tóc đuôi ngựa, trước người còn hệ ấn có thú bông trong phim hoạt hình, làm nàng trông như là một học sinh cao trung.

"Đêm nay nghĩ như thế nào mà lại làm nhiều vậy?" Thẩm Nịnh Nhược thanh âm không cao, không có ý chất vấn, chỉ là có chút nghi hoặc.

Khâu Dạng nhìn đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược, hơi hếch cằm: "Còn không xuống bếp, về sau cũng chỉ biết nấu mỗi ức gà mất."

"Được."

"Để chị bưng cho."

Thẩm Nịnh Nhược nói liền muốn gỡ bao tay cách nhiệt của Khâu Dạng xuống, lại bị Khâu Dạng ngăn lại: "Chị dọn cơm đi."

Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt cong: "Được."

3 món 1 canh, hai người ăn cũng đủ rồi, hơn nữa các nàng đều không phải người ăn uống bao lớn.

Bình Tử đã ăn cơm tối, nhưng nó cũng là khó được thấy hai người ở trên bàn cơm ăn cơm, chính mình nhảy lên ghế, hôm nay mở ra lớp quan sát nhân loại học.

Chỉ là nó nghe hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, một chữ cũng không nghe hiểu, nhưng nó có thể xem hiểu biểu cảm, có thể từ giữa biết cảm xúc hai người, mà hiện tại hai người đều đang vui vẻ.

Thẩm Nịnh Nhược khen bữa cơm này thật lâu, cho đến khi Khâu Dạng kêu ngừng, liền gắp một đũa đồ ăn vào chén Khâu Dạng: "Tuần này được nghỉ một ngày, ngày mai đi bơi lội nha?"

"Được."

"Đúng lúc em cũng nên học bài học tiếp theo."

Khâu Dạng gật đầu: "Biết rồi ạ."

"Huấn luyện viên Thẩm."

"Để chị hỏi Diêu Dao và Việt Sở ngày mai có muốn đi cùng không?" Thẩm Nịnh Nhược do dự một chút, lại hỏi một chút.

"Vâng."

Nhận được Diêu Dao trả lời là: "Cùng nhau a! Mình muốn nhìn cậu và Sở Sở ai bơi giỏi hơn."

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Đây lại không phải cuộc thi đấu bơi lội.

Nhưng rất mau liền định xong thời gian, hẹn lúc 2 giờ chiều chủ nhật, thời gian đó đều ăn qua cơm trưa cũng tiêu hóa trong chốc lát, thích hợp để bơi lội.

Hôm nay Việt Sở được nghỉ cả ngày, không cần đến đài đi làm, cô ấy lái xe chở Diêu Dao đến bãi đỗ xe ngoài hồ bơi, Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đã ở trong đại sảnh đợi các nàng được vài phút.

"Xin lỗi, có chút kẹt xe." Việt Sở nhìn thấy hai người, lộ ra một nụ cười tươi xin lỗi.

Diêu Dao ở một bên phá đám: "Cái gì mà kẹt xe a, cậu ấy dựa theo hướng dẫn mà tới, nhưng cái hướng dẫn thiếu đạo đức kia chỉ sai đường, uổng công cậu ấy chạy một đoạn."

Trong đại sảnh bây giờ còn có mặt khác mấy người khác cũng là tới bơi lội, có người tự mang theo trang bị tới, không tính dùng của hồ bơi.

Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy lắc đầu bật cười: "Diêu Dao Linh, mình thấy đêm nay cậu trở về phải quỳ vỏ sầu riêng rồi."

"Thẩm 0 Nhược, cậu loạn kêu cái gì đó?" Diêu Dao vừa nghe cái này xưng hô liền tạc.

Việt Sở cùng Khâu Dạng liếc mắt nhìn nhau, lại từng người bất đắc dĩ mà cười một cái.

Hai mươi phút sau, bốn người liền đều thay xong đồ bơi mang lên mũ bơi, tới bên cạnh bể bơi.

Lúc trước Diêu Dao nói bản thân là vịt ở gò đất không phải nói dối, cô ấy cùng Khâu Dạng đều sợ nước với nguyên nhân giống y như đúc, đều là bởi vì khi còn nhỏ bị té xuống nước, cho nên đối với nước tự nhiên sẽ sợ hãi, chỉ là Diêu Dao khi còn nhỏ là bản thân không cẩn thận mà rớt xuống sông, Khâu Dạng là bị em họ cố ý đẩy xuống.

"Mẹ nó." Diêu Dao nghe Khâu Dạng nói chuyện này, phẫn nộ đến mức chửi thề, "Dạng Dạng, bây giờ em liền gọi ngay cho em họ của em, kêu nó tối nay đến ăn cơm."

Lúc trước Diêu Dao là bản chất đầu gấu học đường một chút liền thể hiện ra: "Chị làm cho thằng chó đó trải nghiệm một chút bị đẩy xuống sông là cảm giác gì."

Việt Sở ở một bên ánh mắt cũng thâm thâm, trước kia cô ấy không có cùng Khâu Dạng nói qua cụ thể chuyện này, bây giờ nghe những lời này, cô ấy cũng cảm thấy rất phẫn nộ, chỉ là cô ấy biểu hiện ra không rõ ràng như vậy, nhưng là quanh thân sức chịu nén nháy mắt liền được củng cố.

Khâu Dạng lắc lắc đầu: "Em không muốn nhìn thấy nó." Nàng dừng một chút, "Đã nhiều năm không gặp rồi."

Thẩm Nịnh Nhược vận động làm nóng cơ thể xong, hơi hơi thở phì phò nói: "Không nhất thiết phải gặp." Cô đem đề tài tách ra, "Diêu Dao cậu làm nóng cơ thể chưa?"

"Chưa."

"Lập tức."

Cô ấy là người duy nhất ở hiện trường chưa khởi động, Khâu Dạng đã một thời gian không tới bể bơi, vì vậy tiến độ dạy học trước đó đương nhiên phải lùi lại một chút, trên lưng nàng lại bị buộc phao cứu sinh lần nữa.

Thẩm Nịnh Nhược đã đứng ở khu nước cạn, cô kéo tay Khâu Dạng, cho đến khi Khâu Dạng từ bên cạnh hồ theo cầu thang đi xuống.

Bể bơi nói là nhiệt độ ổn định, nhưng trên thực tế làn da đụng tới một khắc kia, vẫn sẽ làm người cảm thấy lạnh, Khâu Dạng ở bể bơi đứng yên một khắc, nhịn không được rùng mình một cái.

Việt Sở cũng đã làm tốt tiếp Diêu Dao chuẩn bị xuống, mà Diêu Dao liền đứng ở bên cạnh hồ, vẻ mặt khó xử: "Mình...... Mình sợ lạnh."

"Nước hồ bơi cùng nhiệt độ với phòng khách."

1

"Cậu chọn một cái đi."

Việt Sở nhàn nhạt mà tung ra một lựa chọn, giọng cô ấy vừa nói ra giây tiếp theo, Diêu Dao liền dẫm lên cầu thang, cẳng chân lập tức chìm trong bể.

Tổng cộng có hai làn bơi, Thẩm Nịnh Nhược đã đưa Khâu Dạng đến làn bơi đối diện trước.

Sau khi bơi một lúc, liền sẽ cảm thấy thân thể ấm hơn nhiều, Khâu Dạng vốn dĩ bị lạnh đến có chút phiếm tím môi cũng dần dần mà về lại bình thường.

Thẩm Nịnh Nhược lại tiếp tục dạy nàng bơi, cho đến khi có thể lấy tấm phao trên lưng nàng xuống, cho đến khi nàng có thể bơi như thế này.

Chờ Khâu Dạng đã có thể từ khu nước cạn đến khu nước sâu bơi trở về, điện thoại nàng đặt ở trên ghế vang lên.

Khâu Dạng bám lấy cầu thang đi lên bờ, đầu tiên là dùng khăn tắm che thân thể rồi nàng mới khom lưng lấy di động.

Là một dãy số lạ, thuộc sở hữu như cũ là Vân Thành, không biết là ai gọi tới, Khâu Dạng nhấp môi dưới, vẫn là nghe máy.

"Chị." Là giọng Khâu Vấn Vân, "Cho em chút tiền đi chị."

"Cô gái em thích cô ấy chê em không có tiền, không mua nổi cho cô ấy một cái túi xách, chị, chị coi như em là em trai của chị, cho em ít tiền, em đây liền cho chị một cô em dâu."

2

"Cậu không biết xấu hổ sao?" Khâu Dạng bình tĩnh mà hỏi lại.

Truyện Chữ Hay