"Con không muốn chọc ối lấy máu cuống rốn.
"
Lê Hân Dư nói.
"Hân Dư, con không thể ích kỷ như thế.
Tuy Niệm Sơ không phải là con của con nhưng nó cũng là một mạng người.
Con không thể thấy chết mà không cứu.
"
Hách Ánh vừa nghe cô từ chối thì lập tức cuống lên.
Lăng Diệu cũng đã ghép tủy với Lăng Niệm Sơ nhưng thất bại.
Bây giờ chỉ còn lại đứa bé trong bụng này của Lê Hân Dư, đây là hy vọng duy nhất, bà ta tuyệt đối không cho phép cô từ chối.
"Con không chọc ối.
"
Bàn tay của Lê Hân Dư khẽ để trên bụng, cơ thể rất yếu ớt nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên quyết.
Cô cũng không phải là người máu lạnh vô tình đến độ không muốn cứu Lăng Niệm Sơ.
Nhưng tình trạng sức khỏe của cô bây giờ đã không ổn định, vậy mà lúc này đây bọn họ lại muốn lấy máu cuống rốn của con cô đi cứu người.
Nếu như con của cô xảy ra chuyện thì sao? Ai có thể bảo đảm an toàn cho con nếu chọc ối đây? "Anh nói em máu lạnh vô tình cũng được, nhưng em tuyệt đối sẽ không chọc ối.
"
Bọn họ đều suy nghĩ cho Lăng Niệm Sơ, vậy thì chỉ có cô mới có thể bảo vệ được con của mình thôi.
Lăng Diệu sợ cô quá kích động sẽ tổn thương đứa trẻ, vì vậy anh trầm giọng giải thích: "Trước khi cơ thể em ổn định lại, mọi người sẽ không chọc ối đâu.
"
Lời của Lăng Diệu khiến Lê Hân Dư hoàn toàn lạnh lòng.
Cô không tin nhìn Lăng Diệu: "Anh cũng muốn làm như vậy sao?"
Lăng Niệm Sơ là con trai của anh, lẽ nào đứa bé trong bụng không phải sao? Lăng Diệu nói: "Tất cả mọi chuyện sẽ cân nhắc đến sức khỏe của em và con trước.
Trước khi cơ thể em còn chưa chịu được thì sẽ không chọc ối.
"
Lê Hân Dư bất lực ôm lấy cơ thể mình: "Anh nói sau khi sức khỏe em ốn định sẽ chọc ối, vậy nếu em vẫn luôn không khỏe lại thì anh sẽ từ bỏ ý định lấy máu cuống rốn của con chúng ta sao?"
Từ trước tới nay Lê Hân Dư vẫn luôn không có cảm giác an toàn.
Nhất là cô biết mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sau khi bị Giang Nhiên Nhiên phản bội, tất cả những người cô có thể tin đều trở thành tồn tại hư ảo, cô không dám tin ai nữa.
Hết thảy mọi vấn đề, cô đều muốn có câu trả lời chắc chắn.
Lăng Diệu còn chưa kịp nói chuyện thì Hách Ánh đã giành nói trước: "Đương nhiên sẽ không, nhất định phải lấy máu cuống rốn"
Hách Ánh quyết định nói: "Chỉ cần con phối hợp với bác sĩ, cố gắng điều dưỡng cơ thể, với lại phẫu thuật lấy máu cuống rốn cũng không phải là chuyện to tát gì, hoàn toàn không thể có vấn đề.
"
Lê Hân Dư quật cường phản bác: "Con không muốn, con không muốn! “Tại sao lại bắt con của cô hy sinh vì đứa con riêng của Lăng Diệu chứ? Cô không muốn.
"Hân Dư, anh sẽ không ép em.
Chuyện chọc ối đợi sau khi em khỏe lại sẽ nói sau.
"
Lăng Diệu ôm cô, muốn để cô bình tĩnh lại một chút.
Nhưng lời của anh lại càng khiến cô thất vọng hơn.
Nói cho cùng anh vẫn là muốn con bọn họ làm phẫu thuật ghép tủy cho Lăng Niệm Sơ.
Lê Hân Dư tay chân lạnh ngắt, cô chán nản nhìn Lăng Diệu: "Em hỏi anh, thời gian gần đây anh nôn nóng muốn em có thai như vậy có phải là vì Lăng Niệm Sơ không? Đừng gạt em, em muốn nghe nói thật.
"
Lăng Diệu bị cô hỏi như vậy thì ngây ra.
Anh nóng lòng muốn cô có thai như vậy là vì muốn cô ở lại bên cạnh anh.
Nhưng không thể phủ nhận anh cũng có suy nghĩ về chuyện ghép tủy.
Nếu con trai của bọn họ có thể ghép tủy thành công với Lăng Niệm Sơ, vậy thì sau này anh sẽ không thiếu nợ gì thẳng bé kia nữa.
Mặc kệ sau này thằng bé chết sống ra sao, anh cũng đều không quan tâm.
Nếu ghép tủy thất bại cũng không sao!
Nhưng ghép tủy thành công thì chẳng phải là chuyện vui sao? Lăng Diệu hơi ngập ngừng một lúc rồi mới nặng nề gập đầu.
"Quả nhiên là như vậy, em hiểu rồi! Em đã hiểu rồi.
"
Lê Hân Dư cuốn chăn lại, xoay người không nhìn anh nữa.