"Bởi vì đây là kịch bản gốc, vì vậy để khán giả hiểu được cốt truyện chúng ta phải quay một đoạn tóm tắt vào ngày mai. Đạo diễn xem có thời gian không?"
"Chắc chắn không có vấn đề."
"Chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh một gian phòng khá yên tĩnh cũng như máy tính, bút chì để anh có thể viết kịch bản."
"Không cần viết, kịch bản ở trong đầu tôi rồi, đạo diễn chỉ cần sắp xếp quay phim lúc nào họ rảnh, tôi nói với họ về cảnh quay, thế là xong."
Sau khi kí hợp đồng, đạo diễn trường quay và Trương Dung thống nhất với nhau sẽ nhanh chóng sắp xếp quay phim.
"Tiểu Từ."
Trương Dung bước đến chỗ Từ Quang Diệu đang đứng một bên nhàm chán, vãy tay ra hiệu "Nào! Đi theo tôi."
"Không biết trong hồ lô bán thuốc gì" (), Từ Quang Diệu do dự, rồi bước về phía trước.
() Câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là không biết được ý định của đối phương.
Trương Dung ngăn đạo diễn và quay phim lại, dẫn Từ Quang Diệu vào nhà vệ sinh.
Thấy tay đấm cửa kéo ra, Từ Quang Diệu có chút hoảng hốt.
Lại thấy Trương Dung muốn đưa mình vào nhà vệ sinh, anh không khỏi suy nghĩ lung tung.
Anh ta muốn làm gì?
Đang yên đang lành, đưa tôi vào nhà vệ sinh là sao?
Chẳng nhẽ muốn cùng tôi ganh đua dài ngắn?
Đột nhiên, Từ Quang Diệu nhớ tới một số tài liệu đen của Trương Dung trên mạng trước đó, tố độ của anh đột nhiên chậm lại.
Anh ta.. anh ta chẳng nhẽ đúng như trên mạng nói?
Chết tiệt!
Từ Quang Diệu bực tức.
Chẳng trách anh ta lại bỏ phiếu cho tôi, hóa ra anh ta thực sự không thích Lư Vũ Tiêu.
Nghĩ tới đây, Từ Quang Diệu thực sự muốn rút lui.
Anh tham gia chương trình để xuất hiện trên truyền hình, nhân tiện có thời gian tiếp xúc với Tiêu Tiêu, những thứ khách anh không quan tâm.
Trương Dung thấy anh tụt mãi về phía sau nói "Tới đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Quả nhiên là có vấn đề mà!
Trái tim Từ Quang Diệu đánh hẫng một cái, chìm nghỉm dưới đáy cốc.
Do dự một lúc, anh nghiến răng nghiến lợi lết bước chân nặng nề về phía Trương Dung.
Nhà vệ sinh này dành riêng cho nghệ sĩ, được quét dọn sạch sẽ, có cả cửa sổ thông gió.
Trương Dung đi vào, nhưng Từ Quang Diệu đứng bên ngoài, không dám tiến đến.
Trương Dung cũng không quan tâm, đi đến bồn rửa tay, thản nhiên nói "Hình như cậu có chút thành kiến với tôi?"
Sắc mặt Từ Quang Diệu thoáng biến đổi, lập tức phủ nhận "Không có".
Vẩy vẩy nước trên tay, Trương Dung cười nhìn anh "Nam tử hán không dám thừa nhận sao?"
A!
Từ Quang Diệu trừng mắt nhìn anh "Tôi đối với anh đúng là có thành kiến! Thì sao? Một thằng đàn ông bụng dạ hẹp hòi, ôm chuyện cũ nhỏ nhặt mà làm cho cô gái phải xấu hổ, tôi rất coi ngươi."
"Rất tốt, khá trung thực." Trương Dung gật đầu, không nói tiếp.
Từ Quang Diệu sững sờ, bối rối hỏi "Anh không định giải thích gì sao?"
Trương Dung nhìn anh "Suy nghĩ của cậu về tôi như thế nào quan trọng lắm sao? Hơn nữa, nếu tôi giải thích, cậu chắc có tin, sau đó tôi với cậu biến chiến tranh thành tơ lụa sao?"
"Không có khả năng." Từ Quang Diệu lắc đầu, không cần suy nghĩ.
"Chẳng phải đó sao?"
Trương Dung vuốt vuốt bàn tay "Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, ngay từ đầu cậu đã có ác cảm với tôi, thì có giải thích chuyện này cậu cũng sẽ oán ta chuyện khác thôi.
Thêm là chúng ta chỉ làm việc với nhau ở chương trình này thôi, xong tiết mục rồi sẽ chẳng có liên hệ gì nữa, thế nên sao tôi phải quan tâm đến cái nhìn của cậu?"