"Cô Hạ, cô ngồi trước đi, tôi cần nói với Trương Dung vài câu."
Chị Hà nháy mắt với Trương Dung, đứng dậy kéo anh sang một bên.
"Tiểu Dung, có vẻ lớn chuyện đấy."
Chị Hà vẻ mặt nghiêm túc nói "Trên đường tới đây, hơn chục phóng viên đã liên hệ với chị. Đêm nay sẽ là một đêm sáng đèn đấy. Sáng mai chuyện này nhất định sẽ nóng nhất."
"Đây là chuyện tốt."
Trương Dung cười nói "Trần Qua cuối cùng cũng có thể nếm nỗi đau năm đó mà hắn từng gây ra cho em."
"Chị biết, nhưng em cẩn thận vẫn hơn. Trần Qua nhất định sẽ không thừa nhận, hắn nhất định sẽ tìm cách để thoát tội danh này, giống như một năm trước." Chị Hà sợ anh đắc ý quá hóa nông nổi liền lên tiếng nhắc nhở.
"Em sẽ chú ý an toàn, nhưng hắn sẽ không dám động đến em, trong tay em có bằng chứng quyết định tính mạng của hắn." Trương Dung lắc lắc cuốn sổ trong tay.
"Dù sao cũng nên cẩn thận."
Chị Hà thở phào nhẹ nhõm, có chút kích động nói "Không ngờ Hạ Mộng Di lại nhảy ra đâm cho Trần Qua một đao. Em đã phải chịu oan một năm rồi, cuối cùng cũng có thể minh oan."
"Vâng."
Trương Dung cũng xúc động không kém, chuyện này được giải quyết, ngọn núi đè lên vai anh bấy lâu đã được bỏ xuống.
Chị Hà nghĩ ngợi một lúc lại nhắc nhở "Hai ngày nữa em sẽ ghi hình tập . Em phải cố gắng hết sức đạt trạng thái như tập trước. Từ bây giờ đến lúc đó em đừng đi đâu cả, không được gặp ai, càng không được chấp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, tất cả phải chờ em ghi hình xong."
"Em hiểu rồi."
Trương Dung gật đầu, thấy chuông điện thoại của cô reo không ngừng liền giục "Thôi, chị đưa cô ấy đi trước đi! Đi đường cẩn thận!"
"Được, em cũng vậy."
Chị Hà xoay người đưa Hạ Mộng Di theo.
Đi qua chỗ Trương Dung đứng, Hạ Mộng Di bỗng dừng lại. Ánh mắt có chút phức tạp.
Một lát sau, cô nhỏ giọng nói "Tôi không biết mình làm như này có đúng không, nhưng tôi đã làm, tôi sẽ không hối hận. Chuyện năm đó, tôi đã hại anh. Tôi nợ anh một lời xin lỗi.
Cho dù anh có tha thứ hay không, tôi vẫn phải nói, xin lỗi Trương Dung."
Trương Dung nhìn cô không nói gì, chỉ gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy.
Cô nhìn anh một lúc, rồi cúi đầu lướt qua anh, đi đến ghế ngồi bên cạnh ghế lái của chị Hà ngồi xuống.
Nhìn thấy chị Hà lái xe đi, Trương Dung thở phào một cái.
Giơ tay vẫy một chiếc taxi, anh bắt xe đến nhà trọ.
Ngồi ghế sau, mở tài khoản Wechat lên, bấm vào bài đăng của Hạ Mộng Di một lần nữa.
"Sự cổ vũ của mọi người tôi đều rất trân trọng. Cám ơn đã giúp tôi khi tôi bị chất vấn.
Lòng tốt của anh khiến tôi thực sự bị cảm động, nhưng cũng khiến ăn ngủ không yên.
Một năm trôi qua, vô số lần trong giấc ngủ tôi giật mình tỉnh, chỉ có thể dựa vào rượu, thậm chí là thuốc ngủ với liều lượng cao.
Tôi tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần rằng có xứng để tôi phải chịu đựng như thế không, thời gian đã cho tôi câu trả lời.
Tôi không thể tiếp tục trốn tránh sự thật nữa, điều đó chỉ gây tổn thương cho nhiều người hơn, tôi không muốn mình mắc thêm lỗi lầm nữa.
Ở đây, tôi muốn thẳng thắn một chuyện, điều mà đã hành hạ tôi trong suốt một năm qua.
Tôi là một cô gái đến từ ngôi làng miền núi nhỏ bé, lúc nhỏ tôi chưa được một lần ra thành thị. Đến khi tuổi tôi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy KFC, chỉ có thể thấy qua TV.
Tôi thích xem TV, đó là cách để tôi biết đến thế giới ngoài kia.
Nhìn những siêu sao, diễn viên nổi tiếng trên TV, tôi vô cùng ghen tị.
Họ tỏa sáng trên sân khấu, ai cũng biết đến họ, và tôi cũng muốn trở thành một mình tinh, một diễn viên nổi tiếng.
Với ước mơ, hoài bão của mình, tôi đã tự thân đi lên dựa vào sức của mình, là một diễn viên bình thường.
Cuộc sống của diễn viên không thú vị như tôi từng nghĩ, nhưng được tận mắt thấy các minh tình là vô cùng thỏa mãn.
Tôi đã mất năm năm để có thể xuất hiện trên TV, bắt đầu từ một cung nữ nhỏ bé, rồi đến vai diễn lớn hơn, sau đó trở thành diễn viên chuyên nghiệp.
Đời nghệ sĩ có mấy cái năm năm? Đặc biệt là các nữ diễn viên.
Tôi không cam lòng, tôi muốn đóng vai chính, muốn trở thành nhất tỷ.
Haha, một cô gái bình thường bước ra từ một ngôi làng trên núi muốn trở thành nhất tỷ, cũng không phải không thể.
Tôi cần một cơ hội.
Cuối cùng cơ hội cũng tới, vào một năm trước.
Đó là lần đầu tiên tôi vào đoàn làm phim của một đạo diễn nổi tiếng, được đóng vai nữ phụ quan trọng có tới phân cảnh. Đây cũng là vai diễn quan trọng nhất mà tôi đảm nhận cho đến nay.
Đạo diễn đó là thần tượng của tôi từ khi tôi còn nhỏ, được vào đoàn của anh ấy là điều mà tôi hằng mong ước.
Trong quá trình quay phim, anh ấy đã chăm sóc tôi rất chu đáo, thường hướng dẫn diễn xuất cho tôi, điều đó đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự an toàn, tôi đã đắm chìm trong đó.
Tôi bắt đầu mơ tưởng, có lẽ, ở bên anh ấy cũng không tệ, ít nhất là có thể giúp ích cho sự nghiệp của tôi.
Sự tưởng tượng viển vông ấy, tôi thậm chí còn tự lừa dối mình, tôi nghĩ anh ấy chính là định mệnh của tôi, tôi muốn được ở bên anh ấy.
Anh ấy cũng cảm nhận được tâm ý của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau một đêm.
Thế nhưng chuyện này đã bị một diễn viên trong đoàn phát hiện.
Cậu ấy là một người tốt, cậu ấy nghĩ tôi đang bị lừa, còn nói cụ thể với tôi rằng đạo diễn đã có gia đình, tôi làm như vậy là đang phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
Nhưng lúc đó tôi đang đắm chìm trong những lời ngon ngọt của đạo diễn, chìm đắm trong những giấc mộng viển vông, căn bản không thèm quan tâm đến những lời cậu ấy nói.
Chuyện kế tiếp, chắc mọi người cũng biết.."