"Haha, cô thực sư biết tính toán nha?"
Trương Dung cười "Cô có biết triệu là bao nhiêu không? Giả sử là gram thì triệu là là kg, nặng bằng hai lần cô đấy."
"Người bình thường lương tháng ., toàn bộ để dành được thì mất năm mới kiếm được triệu. Cô mở miệng đòi triệu có hợp lí tí ti nào không?"
Hạ Mộng Di mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răn nói "Tôi không yêu cầu anh phải trả một lần, có thể trả góp."
"Cô đang đánh rắm à?"
Trương Dung lắc đầu "Nói thật cho cô biết, tôi sẽ không cho cô tiền. Tôi không có tiền đâu."
"Vậy thì dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh?" Hạ Mộng Di âm trầm nhìn anh.
"Bởi vì không có ai có thể giúp tôi ngoại trừ cô."
Trương Dung nghiêm mặt, duỗi tay từ dưới gầm bàn lấy lên một chiếc máy ghi âm, án nút phát, giọng nói của Hạ Mộng di vang lên "Anh muốn tôi giúp anh cũng được, nhưng phải đáp ứng một điều kiện, tôi muốn triệu tiền mặt"
Trương Dung tinh nghịch nhìn cô "Nếu tôi chuyển đoạn ghi âm này cho Trần Qua, cô nghĩ anh ta sẽ làm gì?"
"Anh thực sự chơi trò này?"
Hạ Mộng Di biến sắc, cô vừa sợ vừa giận.
"Trò trẻ con đúng không? Trên TV đã phát vô số lần nhưng cô vẫn không ngờ tới."
Trương Dung đặt máy ghi âm xuống, khẽ lắc đầu "Cô đúng là ngốc mới qua lại với Trần Qua."
Hạ Mộng Di sắc mặt âm u, một lúc sau dường như đoán ra được điều gì đó, vẻ mặt dần thoáng giãn "Vậy thì anh cứ giao cho hắn ta đi, xem hắn đối phó với anh hay với tôi?"
"Não cô có bị úng nước không? Cho dù có gửi hay không thì hắn cũng sẽ đối phó với tôi."
Trương Dung thở dài "Tôi đang cho cô cơ hội đấy, ok? Cô có biết vợ của Trần Qua đã bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật hẹn gặp không? Cho dù tôi không ra tay, anh ta cũng không kiêu ngạo được bao lâu nữa."
"'Cây đổ khỉ tan, tường đổ người đẩy' cô bị hắn trói cùng, sau khi ngã xuống sẽ bị người người chửi rủa, cô phải để mọi người biết mình là nạn nhân. Quyền lựa chọn là ở cô."
Hạ Mộng Di nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Dung.
Đột nhiên, cô hỏi một câu với giọng điệu đầy phức tạp "Rốt cuộc, anh là ai?"
Vẻ mặt Trương Dung không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại thầm khịt mũi.
Lẽ nào cô ta biết được cái gì?
Hạ Mộng Di nhìn anh "Anh giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Trước đây anh không như vậy."
Trương Dung nở nụ cười "Chẳng phải là do cô ban tặng sao?"
Hạ Mộng Di câm nín, vẻ mặt lúng túng, trong lòng không ngừng giao chiến.
Cô đã sẵn sàng đối phó với Trần Qua, cho dù đó là người cô trao cả thanh xuân một cách vô ích, cô cũng phải trả thù Trần Qua.
Nhưng trước tiên, cô phải tự tìm lối thoát cho mình đã.
Hơn một năm nay, Trần Qua luôn kiểm soát thu nhập của cô, thậm chí cô còn nghèo hơn cả nhân viên văn phòng bình thường, cô cũng không có tiền tiết kiệm.
Cô cần một khoản tiền để thoát khỏi đây, để phần đời còn lại của cô không cần lo lắng gì.
Nếu Trương Dung không trả tiền, cũng chỉ có cách kiếm từ tay Trần Qua.
"Mặc kệ anh nói gì, tiền một xu cũng không thể thiếu."
Cô ngẩng đầu nhìn Trương Dung "Nếu anh không trả tiền thì làm cho tôi một chuyện."
"Cô nói thử xem nào?" Trương Dung không đồng ý cũng không từ chối.
Hạ Mộng Di ánh mắt lóe tia căm phẫn, cô hạ giọng nói "Anh ta đã đồng ý với con tiện nhân đó rồi, hắn sẽ tìm cách đuổi tôi đi, tôi không bao giờ đồng ý."
"Rồi sao?" Trương Dung cau mày.
"Tôi muốn hắn phải trả giá."
Hạ Mộng Di nghiến răng nói "Tôi đã hầu hạ anh ta hơn một năm, một vai chính cũng không, ngay cả tiền cũng không kiếm được, hắn ta thì hay rồi, bây giờ lại ra sức đi lấy lòng con tiện nhân kia.
Tôi muốn anh ta phải bù đắp cho những mất mát trong thanh xuân của tôi. Hắn có tiền trong két sắt đặt ở phòng ngủ. Mặc dù chỉ là muối bỏ biền nhưng có còn hơn không, đó là những gì hắn nợ tôi"
Cô nhìn Trương Dung nắm chặt tay nói "Tôi muốn anh tìm một người đáng tin cậy, mở két sắt cầm theo số tiền rời đi."
"Không thể được."
Trương Dung thẳng thừng cự tuyệt "Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp."
"Ồ, vậy là anh muốn tôi bẫy chết Trần Qua còn mình thì 'nằm mát ăn bát vàng'. Làm gì có chuyện tốt như thế."
Hạ Mộng DI bất mãn trừng mắt nhìn anh.
"Nói ngươi ngu ngốc không sai mà, cô có biết đó là hành động gì không?"
Trương Dung cau mày nhìn cô chằm chằm hỏi "Trong két sắt có bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều! Tầm nửa triệu." Hạ Mộng Di khoanh tay trước ngực.
"Được, vậy cứ cho là nửa triệu."
Trương Dung thở dài "Nếu cô trộm tần này tiền thì sẽ được coi là vụ trộm điển hình, là một hình vi trộm cắp nghiêm trọng, sẽ bị kết án hơn năm tù thậm chí là chung thân đấy cô biết không?"
Hạ Mộng Di hơi biến sắc, cô đâu biết sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Suy nghĩ rối bời, cô thực sự không cam lòng "Tôi đã qua lại với anh ta hơn một năm, lợi dụng xong liền một cước đá văng đi một cách dễ dàng sao? Làm gì có đạo lí nào như thế?"
"Chẳng phải cô gieo gió gặt bão sao?" Trương Dung có chút kì lạ nhìn cô,
Hạ Mộng Di nghe thấy lời châm chọc của anh thẹn quá hóa giận "Anh đừng ở đó mà châm chọc tôi! Nói trắng ra, bây giờ tôi không quan tâm đến bất kì thứ gì, tôi cần tiền! Anh đưa tôi tiền! Tôi sẽ giúp anh. Không chỉ cần đưa tôi tiền, anh muốn tôi làm gì cũng được."