Hát xong một bài, Trương Dung nhìn lên ánh sáng mờ ảo của khung cửa sổ hẹp, khẽ thở dài.
Anh giơ tay ấn vào điện thoại để kết thúc đoạn ghi âm, Trương Dung đã phát lại video một lần, và chỉ sau khi nghe tiếng hát từ điện thoại, anh mới mỉm cười.
Tốt lắm, giọng hát vẫn rất hay, dùng bài này để bắt đầu nào.
Trở lại phòng ngủ, anh bật máy tính, đăng nhập vào Trung tâm Quyền tác giả Quốc gia, đăng ký bản quyền ca khúc.
Xong xuôi, anh nằm soài trên giường, chỉnh sửa video rồi nhấn đăng lên Douyin, xuất đạo một lần nữa.
Lòng xong việc đã gần ba giờ sáng, buồn ngủ đến nỗi mắt díu lại.
Không thèm sặc điện thoại, sau khi đăng video anh ném điện thoại vào một góc.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, anh chìm sâu vào giấc ngủ.
Trên mạng xã hội Douyin, một trận bão tym bắt đầu nổi lên.
Video lượt thả tym tăng chóng mặt.
Thời gian đến đêm khuya.
Tài xế đã trả xe.
Chủ quầy thịt nướng đã đóng cửa quầy hàng;
Công nhân ca nghỉ ca đêm.
Nhân viên kinh doanh tiễn khách.
Những người mệt mỏi sau một ngày cuối cùng cũng có thể dừng lại, hít thở không khí một cách chậm rãi.
Trước khi đi ngủ, đánh răng là cách thư giãn tốt nhất.
Nếu họ có thể nhìn vào điện thoại và mỉm cười, họ có thể có một giấc mơ đẹp, để họ lấy lại can đảm trong giấc ngủ ngắn ngủi và đối mặt với một ngày mai khác.
Ăn tối, uống bia,
Ngồi trên xe, nằm trên giường,
Họ đột nhiên có một đoạn video cùng một lúc.
Đó là một nơi tối tăm, giống như một phòng tắm, bởi vì ánh sáng lung linh phía trên chiếu vào đầu vòi hoa sen.
Có một bóng đen ở giữa video, không thể nhìn thấy diện mạo của anh ta, và chỉ có thể mơ hồ nhận ra là một thiếu niên.
Anh ấy cầm guitar và hát câu đầu tiên một cách nhẹ nhàng, ngay lập tức đã chạm đến trái tim của mọi người.
[..]
Lộ Nhân Gia tiễn khách khứa mặt đỏ vì nốc nhiều rượu, bị gió đêm thôi qua liềm ngồi xổm bên vệ đường nôn khan.
Ngoài hia ngụm nước chua, thì chẳng phun được cái gì ra ngoài.
Trong KTV vừa rồi, dạ dày anh đã rỗng tuếch.
Khi về nhà, vợ lại lời qua tiếng lại, nôn khan làm người anh muốn lả đi.
Thế nhưng không còn cách nào khác. Không uống rượu mọi việ sẽ phải trì hoãn, dự án cũng phải dừng lại.
Không bước vào cửa, anh đi đến gian hàng ở tầng dưới trong lương đình, ngồi xuống.
Bây giờ đi về đầy mùi rượu, hút thuốc lá lại càng tệ, ngồi đây gió mát cho tỉnh rượu trước khi về nhà.
Lấy điện thoại ra, anh mở Douyin lên, lướt lướt một cách tùy ý.
Anh chẳng quan tâm đến nội dung, chỉ bật lên cho đỡ cơn buồn ngủ.
Đột nhiên lướt tới một video rất lạ.
Màn hình đên xì làm anh tưởng điện thoại bị hỏng.
Nhưng sau đó, kèm theo là giai điệu guitar nhẹ nhàng, một giọng nam ấm áp nhẹ nàng cất tiếng hát.
"Một người tốt như tôi,"
"Đáng lẽ phải sống một cuộc đời huy hoàng,"
"Làm sao hơn hai mươi năm,"
"Vẫn nổi trong đám đông,"
Nghe thấy hai câu ca trong lời bài hát, Lộ Giai Nhân trong nháy mắt sửng sốt, hồi ức ùa về.
"Ba học sinh giỏi nhất năm nay là Lộ Giai Nhân!"
"Giai.. Giai Nhân đỗ trọng điểm à? Thật lợi hại! Tương lai nhất định sẽ thi được trường đại học lớn"
"Không sao, phát huy tốt khả năng của mình, nếu không được năm sau làm lại."
"Tân sinh viên năm nhất đến đây! Đây là nơi để các bạn thực hiện ước mơ của mình trong bốn năm tới."
"Cậu có định tham gia một cuộc thi hung biện không? Nỗ lực lên nào."
"Tôi có một ước mơ! Được làm người như hoa mận! Học hành chăm chỉ để làm rạng danh quê hương!"
"Người giành giải vàng trong cuộc thi hùng biện này là Lộ Giai Nhân!"
"Các huynh đệ, bạn gái tôi gọi về kí túc xá, chúng ta có bằng hữu thì sao? Lại đành bỏ lại mấy người haha."
"Chúc mừng lão Lư thoát ế thành công."
"Em sắp tốt nghiệp ở đâu? Ba anh nói dẫn em đi Châu Âu chơi một tháng. Hai người có muốn đi cùng nhau không?"
"Anh tìm được việc chưa? Em định ngày mai khảo sát thị trường trao đổi tài năng để thử vận may!"
"Này! Đừng nhắc đến công ty của tôi. Ở các công ty nước ngoài có rất nhiều luật lệ và trộm cắp! Nó cứng nhắc chết người! Nếu không phải vì lương cao, tôi đã từ chức sớm rồi! Hả? Mà này, anh làm việc ở đâu? Ồ.. Vậy thì rất tốt! Hahaha!"
"Cái gì? Cô đang mang thai? Còn phải sinh con, mà chúng ta còn cho thuê nhà thì làm sao sinh con được? Hay là.. trì hoãn hai năm nữa?"
"Lộ Giai Nhân! Nguôi có làm được không đấy? Ngươi làm loạn đơn giản như vậy! Ta nói cho ngươi biết! Nếu lần này bên A ngươi không tính ra được, ngày mai ngươi đừng tới làm việc!"
Đúng! Một người tốt như tôi lại lăn lội với phẩm chất như này?
Lộ Nhân Gia nhắm hai mắt lại, thừa dịp đêm khuya để cho nước mắt tùy ý tuôn ra.
Ban đầu, anh ấy, giống như mọi thanh niên mạnh mẽ khác, nghĩ rằng anh ấy khác biệt, và rằng anh ấy chắc chắn sẽ có thể tạo ra sự khác biệt lớn trong tương lai và tạo nên một sự nghiệp kinh thiên động địa.
Nhưng cuối cùng, anh thấy rằng dù chỉ sống với nhân phẩm, anh đã vắt kiệt sức lực của mình.
Nhưng dù không còn sức lực thì cũng phải nghiến răng chịu đựng!
Anh còn gia đình, vợ con, anh là chỗ dựa của họ, anh không thể gục ngã.
Đổ chuông!
Trong điện thoại có một tin nhắn nhanh, chân dung là một người phụ nữ không quá xinh đẹp nhưng cũng hiền lành ít nói.
Kết nối với tin nhắn nhanh, một giọng nữ dịu dàng quan tâm hỏi: "Anh về chưa? Có muốn em đón không?"
Dụi mắt, anh cười lắc đầu: "Không, anh về sớm. Em để cửa mở cho anh nhé."
Cúp máy xong, anh đứng dậy lau nước mắt, dụi mắt rồi đi về phía cửa.
Anh lên thang máy lên lầu, nhìn ánh đèn hắt ra từ cửa nhà, anh cảm thấy ấm lòng.
Bước nhẹ nhàng vào nhà đóng cửa lại, anh thay dép rồi vào phòng ngủ.
Người phụ nữ dịu dàng trong bức chân dung đang ngồi ở mép giường, nhìn đứa con đang say ngủ trong nôi, nghe tiếng anh vào, cô quay lại mỉm cười.
Lúc đến nôi, Lộ Giai Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười hồng nhuận của đứa trẻ, mệt mỏi dường tan theo mây khói?
Đúng!
Đứa bé là hậu thuẫn của họ, và họ không phải là động lực và hỗ trợ của anh ấy?
Thật tốt khi là một người bình thường!