Liễu La Y một câu cũng không nói, chỉ là đứng đờ đẫn.
"Lại rót tách khác" – Lục Vân Khuê nói.
Liễu La Y không lau nước trên mặt, nàng đi đến bên cạnh ấm trà, lại lần nữa rót một tách, sau đó đi đến chỗ Lục Vân Khuê.
Lục Vân Khuê đang muốn tiếp nhận trà trên tay Liễu La Y, chỉ thấy Liễu La Y lui về phía sau một bước, cánh tay giương lên, làm nước trong tách toàn bộ hất lên trên người Lục Vân Khuê.
Lục Vân Khuê trăm triệu lần không ngờ tới Liễu La Y có thể can đảm như thế, sửng sờ đứng tại chỗ, thậm chí còn quên lau lá trà dính trên mặt.
Uất Trì Li ngồi một bên thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa bị miếng bánh trong miệng làm nghẹn.
Đây hoàn toàn trái ngược với nữ chủ nhận nhục chịu đựng ở trong sách, tương phản hoàn toàn a.
Uất Trì Li lại nhấp một ngụm trà, nuốt điểm tâm trong miệng, sau đó nhìn Liễu La Y, dáng vẻ của nàng ấy quả thực khiến nàng rửa mắt mà nhìn.
Quá là hả giận, nàng hận không thể nhảy lên hô một tiếng làm tốt lắm!
Liễu La Y chắp tay sau lưng, trực tiếp nhìn về phía Lục Vân Khuê, cũng không có lùi bước.
Nhưng Uất Trì Li thấy hai tay sau lưng nàng hơi run rẩy.
Lục Vân Khuê đột nhiên phải chịu sự sỉ nhục này, còn là chịu nhục ở trước mặt hai nữ nhân của mình, hắn ta tức giận nhất thời nắm lấy cái cổ mềm mại mảnh mai của Liễu La Y, giơ tay muốn đánh tới.
Liễu La Y không có né tránh, chỉ là nhắm mắt lại.
Uất Trì Li thấy thế, vội vàng bỏ xuống điểm tâm đang ăn giở, nghìn cân treo sợi tóc nàng xông đến phía trước, dùng sức nắm chặt tay Lục Vân Khuê.
Liễu La Y chỉ thấy bên tay có một trận gió, đau đớn trong dự liệu không ập đến, hương cỏ xanh từng chút xuất hiện bên người nàng mang theo chút cảm giác quen thuộc.
Nàng vô cùng kinh ngạc, chậm rãi mở mắt ra, sững sờ, chỉ thấy Uất Trì Li từ lúc nào đã đứng trước mặt nàng, một tay nắm cổ tay Lục Vân Khuê, tay kia nhẹ ôm lấy eo nàng.
Bàn tay ôm eo nàng rất mềm mại, nhưng rất có lực.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy hai má có chút nóng.
"Uất Trì Li, nàng làm cái gì vậy?" – Lục Vân Khuê nhíu mài nói, hắn dùng sức muốn tránh khỏi tay nàng, lại phát hiện Uất Trì Li thế mà lại nắm rất chắt, dù cho thế nào cũng không thoát được.
"Động một chút liền muốn đánh người, còn là đánh một nha đầu, ngươi không sợ nói ra bị người khác cười nhạo?" – Uất Trì Li khiêu mi nói.
Lục Vân Khuê cố gắng hết sức để thoát ra, ai ngờ Uất Trì Li lúc tay liền thả tay ra, hắn loạng choạng, vấp phải góc bàn phía sau, ngã xuống ghế, rất xấu hổ.
Lục Vân Khuê từ lúc nào lại mất mặt như vậy, hắn tức chết, đứng bật dậy, nổi trận lôi đình nói: "Ta dạy dỗ hạ nhân của ta, nàng là người của ta, quản tốt việc của nàng đi!".
Uất Trì Li vô tội nhìn quanh, cười nói: "Phu quân bớt giận, đã là hạ nhân của Lục phủ, thì đương nhiên cũng là việc của ta".
Lục Vân Khuê bị nói đến nghẹn họng, mặt đỏ bừng vì tức giận, không biết phải nói gì.
Hắn là một người có thù tất báo, tự nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, Uất Trì Li vần còn giá trị lợi dụng, hắn không dám lỗ mãng, cho nên chỉ có thể nhấm vào Liễu La Y.
Lục Vân Khuê đứng dậy, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, vuốt phẳng những nếp gấp trên áo, nặn ra một nụ cười: "Được rồi, phu nhân đã muốn một cái công bằng, vậy tiểu nha đầu này, dám cả gan mạo phạm, nên bị đánh bằng gậy! Chiếu theo quy tắc mà ta đề ra, nô bộc xâm phạm đến chủ nhân, chủ nhân có quyền trừng phạt."
"Người đâu, lôi nàng ra ngoài, đánh trượng!".
Liễu La Y nghe xong, trái tim nàng trầm xuống, nàng đã được nuông chiều từ bé, đánh trượng, sợ rằng mạng nàng coi như xong rồi.
Hơn nữa, nàng rất sợ đau.
Nàng nắm chặt hai tay, cố kìm nén nước mắt.
Nếu chết như vậy, cũng khấ tốt, chỉ là có chút đau mà thôi, nàng nhất định có thể chịu được, Liễu La Y âm thầm nghĩ.
Mấy gã sai vặt từ ngoài cửa tiến vào, duỗi tay muốn túm Liễu La Y đi, Uất Trì Li làm sao có thể trơ mắt mà nhìn, nàng vươn tay, kéo Liễu La Y hộ ở phía sau, lạnh lùng nói: "Ta xem ai dám động nàng!".
Mấy tên sai vặt bị hoảng sợ, đứng yên tại chỗ, đi không được, không đi cũng không xong, thật xoắn xuýt.
Liễu La Y ngây người nhìn bóng lưung Uất Trì Li, lưng nàng mảnh mai, nhưng thập phần thẳng tấp, giống như, rất an toàn.
Nàng không biết tại sao, bản thân đột nhiên có loại ảo giác này.
Nhưng mà, tại sao Uất Trì Li lại giúp nàng hết lần này đến lần khác?
Nàng nghĩ không ra.
"Li nhi, nàng hôm nay muốn cùng ta chống đối sao?" – Lục Vân Khuê sắc mặt tối đi.
"Làm sao tính là chống đối chứ, chỉ là ngươi dựa theo quy tắc, không thể lạm dụng hình phạt riêng được, trách phạt và hình phạt, có khác biệt rất lớn.
Ta chỉ là không muốn phu quân bị ảnh hưởng bởi chuyện này, dẫu sao ba năm cố gắng mài dũa, nếu như có người phao tin đồn ra ngoài, người chịu thiệt chính là phu quân."
Uất Trì Li cười tủm tỉm nói.
Nàng cảm thấy mình rất lợi hại, mới đến cổ đại mấy ngày, đã hoàn toàn học được cách vòng vo quanh quẩn của bọn họ.
Lục Vân Khuê tuy vẫn là một tên tiểu nhân không hơn không kém, nhưng đầu ốc dù sao vẫn lanh lợi, cư nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói đe dọa của Uất Trì Li, hắn nặng nề gật đầu, nở nụ cười chưa bao giờ thay đổi: "Được, là do ta lỗ mãng, vẫn là Li nhi suy nghĩ chu toàn."
"Các ngươi lui xuống đi" – Hắn vừa cười, vừa nghiếng răng nghiến lợi nói.
Một đám người hầu xoay người ngơ ngác đi ra ngoài.
Uất Trì Li thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có vẻ như việc chịu hình phạt Liễu La Y sẽ không ảnh hưởng đến tuyến tình cảm giữa nam chủ và nữ chủ, nhưng thấy mỹ nhân như vậy chịu phạt, nàng thật sự không đành lòng.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể làm được như vậy, còn lại, chỉ có thể xem tạo hóa của Liễu La Y.
Tuy Liễu La Y, khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lạnh lùng, một chút cũng không đáng yêu.
Nàng xoay người lại, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Liễu La Y, Liễu La Y vội vàng cúi đầu không nhìn Uất Trì Li, trái tim "bịch bịch bịch" đập không ngừng.
Có thể là do sợ hãi, nàng đoán.
(hong đâu pé ơi, là rung động đó)
Chiếc cổ thon dài trắng nõn của nữ tử lộ ra trước mặt Uất Trì Li, khi nàng ấy cúi đầu, lông mi của nàng khẽ run lên, rất mỏng manh, rất xinh đẹp.
Uất Trì Li đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, sau đó dùng tay áo lau nước trà trên mặt nàng lau đến sạch sẽ.
"Có thể đánh người, nhưng chọn thời điểm đánh trước mặt ta" – Nàng dùng âm thanh nói chỉ có hai người các nàng có thể nghe nói.
Liễu La Y cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài, hơi thở của Uất Trì Li dường như phun vào mặt cô, hương thơm cỏ cây thuộc về thảo nguyên như bao trùm lấy bên trong nàng.
Nông sâu, một mảnh xinh đẹp.
Nhưng trước khi nàng kịp phản ứng, Uất Trì Li đã dứt ra lùi lại, nàng uốn eo, khi đi ngang qua Lục Vân Khuê nàng đảo mắt nhìn hắn khinh bỉ.
Lục Vân Khuê gần như tức giận.
Trong không khí vần còn mùi hương của nàng, trên cằm vẫn còn nhiệt độ cảu nàng, ấm áp, biến mất từ lâu.
Liễu La Y có chút thất thần.
Một người trong khoảng thời gian ngắn có thể thay đổi lớn như vậy? Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Uất Trì Li bước nhanh ra khỏi cửa, đến khi cách xa thư phòng cảu Lục Vân Khuê, nàng mới hít lấy một hơi, chỉ cần ở bên cạnh nam chủ, nàng lúc nào cũng có loại xúc động muốn đánh người.
Dù như thế nào, đời này nàng sống hơn năm, chưa từng thấy người nào tệ như vậy.
Loại người này, trong sách thực sự có thể để cho hắn và nữ chủ sống hạnh phúc mỹ mãn bên nhau? Thật sự khắc họa nữ chủ đều ngược đến điên vậy sao?
Nàng đi dọc theo hoa viên về phòng, lắng nghe tiếng chim hót lanh lảnh êm tai, ánh nắng đầu hạ xuyên qua ngọn cây, chiếu xuống in những bóng cây loang lổ, chập chạp chiếu lên bức tường, giống như một khoảng thời gian yên tĩnh.
Một bông hoa trắng nhỏ hé nở dạt dào trên thảm cỏ xanh, đang nổ lực bám trụ trong làn gió, mềm yếu lại thuần khiết.
Uất Trì Li uể oải bước đi, sau đó suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, theo tuyến tình cảm trong sách, sau sự cố đổ trà, nam chủ sẽ nhốt nữ chủ vào một viện trạch nhỏ, không cho ăn uống.
Sau đó nam chủ sẽ mang mặt nạ, hóa trang thành hắc y nhân, nửa đêm trèo tường đi vào chăm sóc nữ chủ bị bệnh, hai người chậm rãi bồi dưỡng cảm tình.
Nữ chủ đương nhiên không biết đây là nam chủ, liền yêu hắc y nhân cái người mà nam chủ hóa thành, sau đó nam chủ gỡ xuống mặt nạ, nữ chủ cũng đã đủ lí do tha thứ cho nam chủ.
Uất Trì Li nàng, đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra!
Chỉ là làm sao đây, Uất Trì Li một bên suy tính, một bên hướng về phía hai tọa núi giả nhảy một cái, thế nhưng trực tiếp nhảy lên đỉnh núi giả.
Nàng thiếu chút đứng không vững, nhanh chóng giữ chặt phiến đá bên cạnh, ngửa cổ nhìn xuống.
Có khinh công tốt thật! Nếu như kiếp trước cô có loại tuyệt học này, thì sẽ không té núi chết.
Không biết thi thể của bản thân, có được người khác nhặt hay không.
Hay là vẫn bị vùi dưới vách đá, cuối cùng hòa làm một với cỏ cây.
Uất Trì Li nhớ lại gia đình của nàng ở hiện đại, tâm trạng có chút thất lạc.
Nàng ngồi xuống, nói với một con chim có hoa văn sặc sỡ bên cạnh mình: "Ta có chút nhớ nhà".
Con chim uốn a uốn éo đuôi.
Uất Trì Li gãi đầu, nàng thật sự trúng độc rồi đi cư nhiên cùng một con chim nói chuyện.
Chờ đã, trúng độc? Một tia sáng lóe lên trong tâm trí Uất Trì Li.
Nàng đang ở cổ đại, tìm được loại thuốc làm cho người ta buồn ngủ cũng không dễ gì, chỉ cần Lục Vân Khuê mỗi đêm ngủ ngon, ban ngày lại không có thời gian, thì lấy đâu ra rãnh rổi chăm sóc cho nữ chủ?
Nói liền làm, Uất Trì Li dang hay tay nhảy xuống, ổn định hạ xuống đất, cất bước chạy đi.
ngày sau.
Vào ban đêm bên ngoài thật yên tĩnh, đèn trong viện đều tắt, đến bàn tay cũng khó thấy, tối như mực, thậm chí đến ngôi sao cũng chẳng có mấy cái.
Uất Trì Li bật dậy khỏi giường, lấy bộ quần áo màu đen mà Tân Nhiên đã chuẩn bị sẵn mặc vào.
"Công chúa, người đây là muốn đi đâu?" – Tân Nhiên vẻ mặt khó hiểu, hiện tại nàng ngày càng không hiểu tính tình công chúa nhà mình, muốn đi liền đi, cũng chưa kể nàng nghe là có chuyện gì, điều này khiến nàng như rơi vào sương mù.
Uất Trì Li duỗi ngón tay mảnh khảnh, đặt lên môi đỏ, nháy mắt nói với Tân Nhiên: "đi xã giận".
Trước khi Tân Nhiên kịp trả lời, Uất Trì Li từ cửa sổ phóng ra bên ngoài, hòa vào màn đêm đen kịt.
Đừng hỏi nàng vì sao có cửa mà không đi, bởi vì...!đi như thế này soái hơn.
Uất Trì Li người tự nghĩ bản thân soái khí không ai bằng, đang đi xuyên đêm, nàng khoa tay múa chân về phía bức tường một chút, hai ba bước liền nhảy lên mái nhà, uyển chuyển như một con mèo.
Bên dưới mái hiên, nô bộc gác đêm đang ngủ say.
Đây là viện của Lục Vân Khuê..