Uất Trì Li lùi lại hai bước, vui vẻ hớn hở nhìn: "Thật đẹp".
Liễu La Y vội vàng quay lưng lại, không cho Uất Trì Li nhìn thấy mặt nàng.
"Vậy cùng ta về thôi, ta còn chưa ăn cơm, đói chết được" – Uất Trì Li dỗ tốt Liễu La Y, thoải mái ngáp một cái.
Liễu La Y "ân" một tiếng, hai người đều đứng ở đó rất lâu, ai cũng không nhúc nhích.
Liễu La Y nghi hoặc nhìn Uất Trì Li, lúc này Uất Trì Li mới ngượng ngùng sờ mặt: "Cái đó, ta không biết đường đi, ngươi quen thuộc kinh thành, vừa rồi cái nhà trọ đó gọi là gì ấy nhỉ?"
Liễu La Y:...
Trong vài ngày tiếp theo, Uất Trì Li đã sắp xếp toàn bộ những rương đồ của mình một lần, đếm số vàng bạc châu báu đến tay cũng mềm. Khế nhà khế đất cũng được phân loại một phen, một vài nhà và ruộng bởi vì không có ai chăm sóc đều đã bỏ hoang rồi, nàng còn phải thuê người trông coi, bận đến sứt đầu mẻ tráng.
Tạm thời không có xem xét đến việc trở về Bắc vực.
Còn có vấn đề của Liễu La Y, cho dù Liễu La Y không có nói một lời nào nhưng Uất Trì Li biết nhất định nàng ấy đang lo lắng cho tình hình của cha mình Liễu Nho, chỉ là trong nguyên tác viết Lục Vân Khuê thông đồng với người khác hại Liễu Nho vào ngục, nhưng cũng không có viết rõ chi tiết.
Nhưng Uất Trì Li tổng cảm thấy, liền mổ xẻ nguyên tác lần nữa, khi đó Lục Vân Khuê mới trải qua thi cử, cũng không đến nổi một mình có thể hãm hại một nhân vật đường đường là Tương Quốc được.
Cho nên, sau lưng Lục Vân Khuê phần lớn còn ẩn nấp nhân vật to lớn, nói không chừng có thể là đảng phái tranh giành phức tạp nào đó, nếu như là như vậy, muốn giải quyết vấn đề của Liễu La Y, sợ là phải ở lại Đại Yến một thời gian.
Mặc dù lấy tính cách của Liễu La Y tuyệt đối sẽ không mở miệng nói Uất Trì Li giúp đỡ nàng loại chuyện này, nhưng cứ như vậy rời đi, Uất Trì Li thật cảm thấy chịu không nổi.
Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, nàng không thể luôn ở mãi trong khách trọ nhỏ nát này được.
"Tân Nhiên, ta kêu ngươi đi chọn một nơi ở thích hợp, ngươi chọn tốt rồi chứ?" – Uất Trì Li ký xong một trang giấy, quay đầu thét lớn.
Uất Trì Li không thể nhịn được che miệng mình lại.
"Ngươi đi thuê hoặc mua một vài nha đầu gia đinh, dọn dẹp bên trong cho thật sạch sẽ. Phòng to nhất giữ lại cho ta, những phòng còn lại thì tùy ý thu xếp cho Liễu La Y và Liễu Mân Thường ở".
Tân Nhiên gãi quai hàm gật đầu, xoay người định rời đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói: "Công chúa, khi nãy người của Tứ hoàng tử đến chuyền lời, nói hôm này có thời gian, buổi trưa gặp nhau ở Tẩm Xuân lầu".
Uất Trì Li tuy cảm thấy hơi đường đột, nhưng nghĩ đến bản thân vẫn còn thiếu Thẩm Sơ lời cảm ơn, nên cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.
Một giờ sau, nàng mặc quần áo chỉnh tề, gõ cửa phòng Liễu La Y.
Cửa mở ra, Liễu La Y như cũ vẫn bận một thân bạch y, ngẩng đầu nhìn Uất Trì Li: "Công chúa đây là..."
"Hôm nay đúng lúc đáp lễ Tứ hoàng tử, chúng ta cùng nhau đi, sau khi dùng cơm xong, còn có thể dạo phố mua đồ" – Uất Trì Li khoanh tay, tựa người vào khung cửa, cười nói.
Hôm này nàng bận một thân hồng y, cổ tay áo được buộc lại gọn gàng sạch sẽ bằng dây màu đen, vừa trương dương tươi đẹp lại anh tư hiên ngang.
Liễu La Y dời đi tầm mắt, gật đầu.
Uất Trì Li quan sát nàng ấy từ trên xuống dưới một phen, sau đó vươn tay nắm lấy ống tay áo của nàng ấy nhìn tới lui, có chút không hài lòng: "Ngươi làm sao cứ mặc một bộ y phục này thế, đều cũ rồi, mấy ngày trước ta có đưa một ít tiền cho Liễu Mân Thường, để các ngươi mua ít đồ, tại sao không mua vài bộ quần áo mới?".
"Ta để Liễu Mân Thường đem trả lại cho Tân Nhiên, công chúa có thể thu nhận chúng ta, ta đã cảm kích rất nhiều, phần còn lại, hổ thẹn nhận" – Liễu La Y rút tay áo về, chắp tay phía sau.
Uất Trì Li thở dài, nàng biết tính khí của Liễu La Y, nhưng nhìn thấy cô nương trời sinh tư chất như thế này mà chỉ mặc một bộ quần áo cũ, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nàng đột nhiên nhớ ra cái gì, xoay người về lại phòng mình, lúc trở lại trên tay cầm một bộc đồ.
"Cho ngươi đồ mới ngươi không muốn, vậy mặc của ta thì có thể đi. Những thứ này là Tân Nhiên giúp ta sắp xếp, màu sắc quá đơn thuần, ta không thích, ngươi chọn thử xem có thích cái nào không".
Liễu La Y do dự một hồi liền vươn tay nhận lấy bộc đồ.
"Yên tâm, ta chưa mặc qua" – Uất Trì Li nói tiếp rồi bước vào cửa, Liễu La Y vội vàng tránh sang bên để nàng đi vào, rồi lùi vào trong phòng.
Uất Trì Li tay trái đóng cửa lại, Liễu La Y chỉ cảm thấy trái tim mình run lên.
"Công chúa muốn làm gì" – Nàng nói, cố gắng che dấu sự lúng túng trong giọng nói của mình.
"Đợi ngươi thay y phục a, váy của ta ngươi mặc vào có thể sẽ không quá thích hợp, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Đợi ngươi thay xong chúng ta liền đi" – Uất Trì Li nói rồi duỗi eo chuẩn xác ngồi xuống ghế.
Liễu La Y đứng yên đó, không có mở bộc đồ ra cũng không có nhúc nhích.
Uất Trì Li nhìn nàng ấy, nhất thời không phản ứng kịp: "Làm, làm sao thế, không thích hả?"
Nàng nói xong thì đứng lên, lấy bộc đồ từ trong tay của Liễu La Y giúp nàng ấy gỡ ra nút thắt, tùy tiện lấy một bộ y phục bạch y ra, chiếc váy được thêu lên những hoa văn chìm tỉ mỉ, trông rất tinh xảo và thuần khiết.
"Lấy cái này đi, phù hợp với ngươi" – Uất Trì Li gật gật đầu, thập phần vừa ý, sau đó nhét quần áo vào trong tay Liễu La Y.
Liễu La Y nắm chặt hai tay khẽ cắn môi dưới, nhưng vẫn không di chuyển, Uất Trì Li vừa muốn nói, Liễu La Y đột nhiên động rồi, nàng ấy nắm một tay áo Uất Trì Li, dùng sức đẩy Uất Trì Li ra khỏi cửa, rồi đóng cửa lại...
Uất Trì Li không phản ứng kịp liền đụng vào tường ở đối diện, cửa phòng phía sau "phanh" một tiếng, đóng lại chắc chắn.
"Này...không hiểu ra sao cả" – Uất Trì Li thở hổn hển, tay chân bối rối vò đầu.
Đến khi Liễu La Y bước ra khỏi cửa nhà trọ, trên mặt vẫn đỏ bừng.
Từ khi đến cổ đại, đây là lần đầu tiên Uất Trì Li mới thật sự đi dạo phố, cảm thán Đại Yến xứng đáng là một nước bá chủ mà, sức nước cường thịnh, người đi trên đường nhiều vô kể không nói rồi, lại có nhiều cửa hàng có đủ mọi thứ, có cả không ít người mãi nghệ, nhìn rất phồn vinh.
Ngay cả Liễu La Y có tính cách lạnh lùng như vậy đều không nhịn được nhìn quanh bốn phía, nàng lúc còn ở nhà, cha quản nàng rất nghiêm khắc, không được tự ý ra ngoài, sau khi cha xảy ra chuyện nàng mỗi ngày đều ở Lục phủ chịu khổ, căn bản không có cơ hội ra ngoài.
Bây giờ mới được nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nét mặt của nàng rốt cuộc cũng thả lỏng được chút.
Tẩm Xuân lầu vị trí nằm ở trung tâm kinh thành, là tửu lầu lớn nhất ở đây, từ sáng đến chiều tối đều không có chỗ ngồi, từ đằng xa Uất Trì Li ghe thấy tiếng đàn tì bà bên trong lâu vọng đến.
Ngay khi bước vào cửa đã nhìn thấy một đài biểu diễn rất lớn, vài cái nữ tử dung mạo xinh đẹp đứng trên đài nhẹ nhàng nhảy khúc, vì khách nhân trợ hứng.
Uất Trì Li được người dẫn đến một căn phòng ở tầng ba, Thẩm Sơ nhìn thấy Liễu La Y, đứng dậy vui vẻ đi tới, ân cần nói: "Đến, Liễu cô nương, bàn ngày hôm nay là đặc biệt vì ngươi chuẩn bị, mệt rồi phải không, nhanh ngồi xuống đi!".
Liễu La Y bất động thanh sắc tránh đi bàn tay của hắn, chuyển tới dựa gần vào Uất Trì Li, lạnh giọng nói: "Không cần đâu, đa tạ Tứ hoàng tử cân nhắc, ta đứng là được rồi".
Uất Trì Li chẹp chẹp môi, chẳng trách hôm nay Thẩm Sơ chủ động mời khách, thì ra là vì Liễu La Y a.
Nàng haha cười lên, nghênh ngang ngồi xuống, tách Thẩm Sơ và Liễu La Y ra, sau đó vươn tay: "Đứng không thoải mái, hôm nay ta mời khách, trên bàn ăn không có quy củ, ngồi xuống".
Liễu La Y do dự một hồi, đi qua ngồi bên cạnh Uất Trì Li.
Thẩm Sơ không chết tâm nói: "Uất Trì công chúa, sau này ngươi phải trở về Bắc vực rồi, ta ngươi vừa mới quen biết liền muốn tách ra, thật sự làm cho ta tiếc nuối. Bất quá Liễu cô nương từ nhỏ đã lớn lên ở Đại Yến, chắc là không quen với Bắc vực, chi bằng cứ để Liễu cô nương theo ta?".
Uất Trì Li trợn tròn mắt, vấn đề này chuyển hướng thật sự cũng quá cứng nhắc đi.
Nàng đột nhiên cảm thấy cánh tay mình nhiều thêm vài phần phân lượng, cuối đầu xuống nhìn, thì ra không biết từ lúc nào Liễu La Y đã nắm lấy góc tay áo nàng, nhẹ nhàng siết chặt.
Uất Trì Li lập tức hiểu ra, nàng bày ra vẻ mặt thập phần nặng nề, thở dài nói: "Ta ngày đêm nhớ quê nhà, chỉ là bây giờ vẫn còn vài việc ở Đại Yến chưa xử lý xong, tạm thời không trở về. Ai, thật sự đáng tiếc".
"Cũng đúng, thật đáng tiếc" – Thẩm Sơ thở dài, biểu tình trên mặt thập phần thất vọng.
Sau khi ăn uống xong, Uất Trì Li cáo biệt Thẩm Sơ rời khỏi tửu lâu, tiện đường đi về hướng nam, thường thường ghé mắt xem tạp kỹ ở bên đường, vô cùng thoải mái.
Đi ngang cửa tiệm ngọc bảo, Liễu La Y đột nhiên liền dừng lại bước chân, Uất Trì Li cảm thấy nàng ấy có gì đó không đúng, xoay người hỏi nàng ấy: "Ngươi sao vậy?".
Liễu La Y trực tiếp đi thẳng vào cửa tiệm, Uất Trì Li chỉ nghĩ nàng ấy muốn xem thử vài món đồ trang sức, cũng không để ý đi vào cùng nàng ấy.
"Nhị vị cô nương, hôm nay có vài món đồ mới, hai ngài xem thử xem?" – Một đại nương mặt mài hiền hậu bưng một cái hộp ra.
Liễu La Y lễ phép gật đầu, đi tới một góc, cuối đầu nhìn chiếc vòng kiểu dáng cổ.
Chiếc vòng tay được làm bằng bạc, phía trên có những hoa văn và văn tự mà nàng nhìn không hiểu, cũng không có gì đẹp, nhưng mà đem đến cho người khác cảm giác yên ả một loại phong cách cổ xưa.
"Chiếc vòng này bán như thế nào?" – Liễu La Y đột nhiên trở nên háo hức, âm lượng cũng tăng cao lên.
Đại nương đó nhìn chiếc vòng tay, niềm nở như lúc nãy nói: "Đây là của người khác thuế chấp, để ở đó lâu rồi không có ai mua, nếu như ngươi muốn, thì đưa ta hai ba lượng bạc gì đó rồi lấy đi đi".
Liễu La Y vô thức mò lên eo nàng ấy, nhưng không có mò được gì cả, khoảnh khắc kích động khi nãy lập tức bị tuyệt vọng thay thế, nàng bây giờ không có một xu, đừng nói hai ba lượng, đến hai lượng còn không có nổi.
Uất Trì Li thấy thế, đang định lấy bạc ra, nhưng đột nhiên có một bàn tay trắng nõn giơ ra phía trước giật lấy chiếc vòng bạc: "Ba lượng cho ngươi, bổn tiểu thư mua".
Giọng nói có chút quen thuộc, Uất Trì Li nhíu mài nhìn xem, là Ôn Quỳnh.
"Liễu La Y, chiếc vòng xấu như thế này, sợ là chỉ có ngươi mới thích thôi" – Ôn Quỳnh dùng hai ngón tay cầm chiếc vòng lên, nhìn tới nhìn lui, biểu tình thập phần khinh thường.
"Ngươi nếu như đã xem thường, thì tại sao lại muốn mua!" – Liễu La Y nhìn chiếc vòng bị nàng ta lấy đi, lo lắng đến mức không biết làm gì mới tốt, nàng vươn tay muốn lấy chiếc vòng, nhưng Ôn Quỳnh đã linh hoạt tránh né.
Nàng ta mỉm cười tự mãn rồi cất chiếc vòng vào trong tay áo, đắt ý nói: "Lần trước bởi vì ngươi, làm hư ngọc bội của ta, hôm nay bất quá ta nghĩ muốn mua chiếc vòng mà ngươi muốn thôi, có cái gì không được sao?".
"Ngọc bội của ngươi là do bổn công chúa bóp nát, ngươi không dám phát tiết lên người ta lại ức hiếp Liễu La Y, còn không mau trả vòng bạc lại đây!" – Uất Trì Li lười cùng nàng ta nhiều lời, vươn tay muốn lấy, nhưng lại bị Liễu La Y nắm chặt tay.
"Công chúa! Đừng, chỉ là một món đồ nhỏ thôi, không quan trọng" – Liễu La Y nói, đợi đến khi Uất Trì Li quay đầu qua, nàng lập tức buông tay ra.
"Nàng cũng đã nói như vậy, Uất Trì công chúa đừng có lại quản chuyện không có liên quan tới mình nữa, cáo từ" – Ôn Quỳnh ngữ khí không tốt nói về Liễu La Y, ngâm nga một tiếng tâm trạng thoái mái, liền cùng nhóm tùy tùng đi theo rời đi, một lúc sau đã không còn thấy bóng dáng.
Trên đường về sau đó, Liễu La Y luôn chán nản không vui, tuy nói rằng thường ngày nàng cũng là bộ dáng thế kia, nhưng hôm nay, Uất Trì Li rõ ràng cảm thấy được bi thương của nàng ấy.
Vậy vòng bạc đó đối với nàng ấy mà nói nhất định rất quan trọng, chỉ là Liễu La Y đã quen chịu đựng, không nguyện ý để nàng ra mặt giúp đỡ mà thôi. Uất Trì Li thở dài trong lòng.
"Phía trước có cái lỗ" – Uất Trì Li không biết làm sao đưa tay kéo Liễu La Y lại, giúp nàng ấy an toàn ổn định bên người.
"Cám ơn công chúa" – Liễu La Y nhẹ giọng nói.
"Quên đi, ngươi tự trở về trước đi, ta có một số việc cần xử lý, ta đi rồi sẽ trở lại" – Uất Trì Li không nhẫn tâm nhìn thấy nàng ấy như thế này, nói xong câu đó liền xoay người hòa vào dòng người đông đút.