Vì mang theo A Thường ra ngoài, Khưu Thành đành phải lộn trở lại chuẩn bị một chút tạo hình cho hắn. Thể chất của A Thường vốn kháng lạnh, cho dù vì thời tiết hiện tại có vài người vẫn phải mặc áo len ra đường, giống như Khưu Thành, ít nhất cũng phải mặc vào một chiếc áo khoác không quá mỏng mới dám ra ngoài. A Thường thì lại cởi trần, gần nhất nhờ có sự đốc thúc của Khưu Thành, hắn mới chịu bận một cái áo ba lỗ. Vì không để ảnh hưởng đến việc mai phục của hắn, Khưu Thành còn đặc biệt cho hắn một chiếc áo màu đen tuyền.
Quần quá rộng quá dài, A Thường cũng không thích, hắn chỉ thích mặc quần dài từ đầu gối trở lên, quần phải bó, thế nhưng độ co dãn nhất định phải tốt, chỉ có như vậy, khi hắn mai phục ở trong bụi cỏ, nếu có lỡ mắc phải sai lầm cũng không bị tiếng ồn của quần ma sát với nhánh cây cỏ làm cho bại lộ.
Hiện tại cần phải đến chợ đêm, nếu mặc quần đùi áo ba lỗ thế này hiển nhiên là không được, rất gây chú ý, cũng rất khiến người khác chú ý đến. Khưu Thành lục lọi trong tủ quần áo, lôi ra cho A Thường một cái áo len mỏng màu tím, lại tìm thêm cho hắn một chiếc quần tây, cuối cùng khi nhìn đến đôi chân trần của ai kia, cậu liền từ trong hộp giày cầm ra một đôi dép kẹp. Nếu đưa qua giầy thể thao hoặc là giày da, người này tuyệt đối sẽ không mang nổi một phút.
Mặc xong quần áo, A Thường không được tự nhiên đứng ở trước phòng thử quần áo, có chút thấp thỏm nhìn về phía Khưu Thành, bộ dạng này của hắn có dễ xem hơn không?
Nếu như ông bà ta nói người đẹp vì lụa, Khưu Thành còn cảm thấy việc ăn mặc còn phải dựa vào người bận đẹp xấu ít nhiều. Như khi mặc lên người cậu, áo len quần tây cuối cùng vẫn chỉ là một bộ áo len quần tây bình thường như bao người, nhưng khi khoác lên người A Thường lại toát ra một loại hơi thở của người nổi tiếng, ngay cả đôi dép xỏ ngón chỉ hơn mười đồng tiền kia cũng lập tức toát ra khí chất thần tượng.
Khưu Thành nhìn trái nhìn phải, soái, đúng là soái ca nha, chỉ có điều mái tóc dài này có hơi rối, không cẩn thận bị tuần cảnh yêu cầu kiểm tra chứng minh thư thì phiền toái. Vì thế cậu lại lục tung đồ lên, khó khăn lắm mới lôi ra được một sợi dây thun cột tóc.
Hai người dây dưa một hồi, thẳng đến khi trời tối mịt mới cưỡi xe ba bánh từ tiểu khu đi ra ngoài. Khưu Thành ngồi ở phía trước lái xe, A Thường thì ngồi xổm trên lan can thùng xe ba bánh, đầy mặt mới mẻ nhìn ngó phòng ở cùng cây cối ven đường.
Hắn đã sinh hoạt ở nơi này từ rất lâu, mỗi một cái cây mỗi một căn phòng ở đây hắn đều rất quen thuộc. Thế nhưng vào giờ khắc này, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy bất đồng, ngay cả mấy chiếc lá cây đang bị gió nhẹ thổi cũng đều khiến hắn cảm thấy vô cùng khác biệt.
Mỗi khi thoáng gặp phải người đi bộ ở ven đường, A Thường sẽ không tự giác được rụt chiếc cổ thon dài của mình lại. Hắn đã vài lần muốn nhảy khỏi xe ba bánh, lẻn vào trong bóng tối ven đường, đem chính mình che giấu thật kỹ.
Thế nhưng cho đến cùng, hắn vẫn nhịn xuống. A Thường nhẹ nhàng lấy ngón tay bấu chặt lấy quần áo của Khưu Thành, trong lòng trừ khẩn trương, còn có một ít vui vẻ khó có thể diễn tả bằng lời.
Ở phía trước trạm xe lửa của thành phố Tân Nam có một ngã ba đường, một đầu đi thông tới đại học Tân Nam, một đầu hướng đến hạ du sông Tân Nam, một đầu khác thì thông đến trung tâm thành phố.
Chợ đêm chính là nằm ở trung tâm của giao lộ, hướng ba mặt kéo dài. Khưu Thành vừa đến phụ cận nhà ga, liền nhìn thấy trên mặt đường cái phía trước bày đầy các hàng quán lớn nhỏ, người đến người đi thập phần náo nhiệt. Đèn đường ở hai bên cũng vô cùng sáng sủa, đôi khi còn có thể nhìn thấy vài nhân viên cảnh sát tuần tra trong khu vực.
Ở đầu chợ đêm bên này đa số đếu bán các loại đồ vật hỗn tạp, Khưu Thành đêm nay mang đến đều là thức ăn, vì thế cậu chậm rãi cưỡi xe ba bánh xuyên qua dòng người, nếu cậu đoán không sai, ở chỗ rẽ hướng nội thành hẳn sẽ có tương đối nhiều sạp hàng bán thực phẩm.
"Này Khưu Thành!" Khi Khưu Thành mau chóng chen chúc đến vị trí chính giữa ngã ba đường, thì nghe được lão Hồ bán giầy trẻ con kêu tên mình.
"Chú đến sớm như vậy à?" Cậu dừng xe ba bánh lại, quay đầu cùng lão Hồ chào hỏi.
"Sớm cái gì? Là cậu đến quá muộn, mọi người đều ra đây bày sạp từ sáu giờ, hiện giờ đã qua hơn một giờ rồi đó." Lão Hồ nói.
"Cháu đêm mai sẽ tới sớm hơn." Khưu Thành cười cười.
"Người này là ai vậy?" Lão Hồ nhìn A Thường hỏi."Là em họ của cháu." Khưu Thành nói.
"Cậu ta làm sao vậy?" Lão Thường lại hỏi. Từ lúc A Thường tiến vào chợ đêm liền có vẻ phi thường khẩn trương, hai tay gắt gao bắt lấy áo khoác của Khưu Thành, miệng gắt gao mím chặt, hai mắt còn không ngừng dao động, vừa thấy liền biết là bộ dáng không được bình thường.
"Vài năm trước trong nhà phát sinh một vài chuyện, em cháu có chút bị dọa hoảng." Khưu Thành thuận thế nói dối. Cậu vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay của A Thường, hi vọng hắn có thể hơi thả lỏng chút.
"Ai, đáng tiếc!" Lão Hồ thở dài một hơi cảm thán, lại chỉ vào hướng giao lộ ở trung tâm thành phố, nói với Khưu Thành: "Sạp thức ăn đều ở bên kia, các cháu mau đến bên đó đi!"
"Dạ, chúng cháu đi đây!" Khưu Thành hướng hắn phất phất tay, đạp xe ba bánh tìm vị trí bày quán.
"Ai cũng đều sống không dễ dàng à!" Nhìn bóng dáng hai người Khưu Thành rời đi, lão Hồ nhịn không được cảm khái, cái gì có chút bị dọa hoảng, rõ ràng là bị dọa đến choáng váng luôn ấy chứ. Nghĩ đến điểm này, chút chua chua đối với Khưu Thành còn tồn đọng trong lòng hắn cũng nhất thời tiêu tán hết tám chín phần.
Giao lộ hướng về phía nội thành quả nhiên không hề thiếu các quầy hàng bày bán thức ăn. Trừ mấy thứ cực kì thông thường như bột ngô bánh ngô cùng rau dại, trong chợ đêm còn có thể nhìn thấy một ít khô cá, rong biển, tảo tía đều lá mấy món đặc sản của vùng duyên hải, thậm chí còn có một ít thực phẩm đóng hộp hiếm thấy, hiển nhiên đều là từ các thành thị khác lưu thông tới.
Trước mắt, con đường vận chuyển chủ yếu giữa thành phố Tân Nam cùng các thành phố khác vẫn là ô tô cùng máy bay. Trong 5 năm trước đó, căn cứ lâm thời của bọn họ đều dựa vào máy bay của chính phủ gửi đến, từ địa phương khác vận chuyển muối ăn cùng hạt giống, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đến tận thời gian sau.
Trước khi căn cứ lâm thời giải tán, chính phủ ở các nước cùng quân đội đã bắt tay nhau vào việc khai thông đường đi. Hiện tại, quốc lộ nối liền thành phố Tân Nam cùng thành phố ở các tỉnh đã tiến hành khôi phục thông xe, bất quá bởi vì dầu đốt cùng tài nguyên trong phạm vi toàn quốc hiện tại đều thiếu thốn, mà khu vực của bọn họ lại nằm ở vùng trung bộ tương đối lạc hậu, nên mỗi ngày số xe chạy ở trên con đường này đều thập phần thưa thớt.
Bọn họ tới quá muộn, mấy vị trí tốt trên cơ bản đều đã bị người chiếm hết, thêm A Thường lại có vẻ đặc biệt khẩn trương, Khưu Thành cũng không muốn chen chúc vào chỗ có quá nhiều người, vì thế bọn họ liền bày sạp ở trước một cửa hàng ven đường. So với vị trí ở chính giữa giao lộ, nơi này của bọn họ có vẻ khá quạnh quẽ, ánh sáng cũng không quá tốt, sạp hàng thì không bằng với mấy quán bên ngoài, cũng chỉ trưng bày linh tinh lẻ tẻ vài ba thứ.
Vì sau lưng có cửa cuốn nên đã làm A Thường cảm thấy không an toàn, hắn không thích việc bốn phía đều là người, đặc biệt càng không thích sau lưng có người. Giờ phút này, hắn đang ngồi xổm trước cửa hàng, dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía, nhìn đám người cách đó không xa xê tới xê lui, thần kinh buộc chặt của hắn rốt cuộc đã thoáng lơi lỏng được một chút.
Ở bên phải sạp bọn họ, có một hàng bày bán bột ngô cùng bánh ngô, chủ quán thoạt nhìn là một đôi cha con, người cha khoảng hơn năm mươi tuổi, còn dáng vẻ của người con trai thì khoảng chừng hai mươi tuổi.
Bên trái cũng còn có một sạp khác, cự ly cách bọn họ hơi xa một chút, là một sạp bày bán bếp lò, đủ loại bếp lò lớn nhỏ được bày thành một hàng dài, chủ quán thì lui vào bên trong một cái chăn rách. Bởi vì ánh sáng không tốt, Khưu Thành cũng nhìn không ra được tuổi tác bề ngoài của đối phương, chỉ suy đoán người này bán nhiều bếp lò nặng như vậy, mỗi ngày chở đến chở đi khẳng định rất khó khăn, hắn ban ngày tám phần cũng phải ở lại chỗ này canh giữ.
"Úi, cà chua tươi như vậy, cậu lấy từ đâu vậy?" Sạp hàng của Khưu Thành vừa được bày ra không bao lâu, người đàn ông trung niên bên phải đã tới đây hỏi hang.
"Người quen giúp mang tới." Khưu Thành không muốn cùng hắn nhiều lời.
"Ai, hiện tại người trong thành phố muốn đổi thứ gì, đều phải dùng bánh ngô, nhưng cái thứ bánh ngô này cũng đâu dễ lưu giữ à, cậu nói có đúng không? Nếu cậu lát nữa có muốn đổi bột ngô, nhớ tới tìm tôi đó." Người nọ còn nói thêm.
Hiện tại ở thành phố Tân Nam, trong mấy thứ nước điện khí than, bọn họ cũng chỉ mới có điện. Tuy rằng đã cơ bản thực hiện việc thông điện toàn thành phố, thế nhưng tài nguyên điện chung quy cũng hữu hạn, mỗi người mỗi tháng chỉ được dùng có 5kWh điện. Mà chỉ với từng ấy định mực khẳng định là không đủ để mở bếp nấu cơm, đại bộ phận cư dân trong thành phố hiện tại đều không có đủ điều kiện nấu cơm tại nhà, cho nên các đơn vị vẫn trực tiếp cho viên chức đi phân phát bánh ngô.
Bởi vì vấn đề lương thực, còn có sự thiếu tin tưởng vào giá trị đồng tiền, mọi người hiện tại khi giao dịch cũng chỉ nhận lương thực cùng vàng bạc đồ đồng hoặc là các vật liệu kim khí. Trong đó thứ lưu thông rộng rãi nhất chính là bánh ngô, thế nhưng việc bảo quán bánh ngô quả thật là một vấn đề lớn, nhất là đối với bọn họ là người làm ăn cần phải thu vào lợi nhuận.
"Đổi thế nào?" Khưu Thành hỏi hắn.
"Một cân bánh ngô, đổi nửa cân bột ngô." Đối phương báo giá.
"Hình như hơi ít một chút?" Khưu Thành nhíu mày, bánh ngô được phát trong thành phố mặc dù càng lúc càng có xu thế nhỏ hơn, nhưng vẫn còn rất dày.
"Cậu cứ tùy tiện đi hỏi mọi người, hiện tại nơi nơi trong thành phố đều đưa ra giá thế này, bất quá nếu cậu muốn số lượng nhiều, tôi có thể tính năm lạng rưỡi cho cậu." Người nọ làm ra bộ dáng rất chính trực công đạo.
"Để tôi nghĩ thêm đã." Khưu Thành tạm thời không tính muốn đổi.
"Đó là thân thích của cậu à?" Hắn hướng A Thường bên kia nâng nâng cằm, hỏi.
"Là em họ của tôi."
"Hắc, người trẻ tuổi này bộ dạng cũng rất được, bên kia kìa cậu thấy chưa? Con trai của tôi đó, nghe nói tháng sáu năm nay sẽ khôi phục việc thi đại học, hiện tại nó đang luyện kỹ năng nghe."
Khưu Thành hướng theo địa phương mà đối phương chỉ nhìn sang, vừa thấy, quả nhiên là một người trẻ tuổi đang bưng lấy một chiếc radio lắng nghe thông tin, ngồi ở bên cạnh cũng có thể mơ hồ nghe được vài từ đơn tiếng Anh.
Việc buôn bán ở chợ đêm quả nhiên so với chợ sáng tốt hơn rất nhiều, cho dù vị trí của bọn Khưu Thành có không bắt mắt lắm, nhưng vẫn có không ít người tới sạp bên này xem hàng. Cà chua tươi rói cùng chuột đồng sống đều rất được hoan nghênh, hành cùng ớt thì phần lớn đều bị mọi người cò kè mặc cả bảo làm phần bù thêm.
A Thường dần dần cũng từ sự khẩn trương lúc ban đầu biến thành hứng trí bừng bừng như hiện tại, hắn thậm chí còn lặng lẽ lẻn đến sạp bán bếp lò bên cạnh, trốn ở phía sau vài cái bếp lò có cao có thấp, rồi ló đầu ra nhìn dáo dác vào mấy sạp hàng ở vùng phụ cận.
"Đây thật sự là thịt chuột đồng sao?" Ngay vào lúc bọn họ định dẹp hàng, phía trước sạp của Khưu Thành lại có một khách nữ bước tới. Cô bởi vì không muốn giết hay xử lý chuột đồng, nên mới có chút động tâm với thịt chuột khô mà bọn Khưu Thành bán, nhưng cô lại không quá yên tâm về chất lượng.
"Là thịt chuột đồng."
"Vậy nếu đã sơ chế xong rồi, sao anh lại còn bán đồng giá với thịt chuột sống vậy?"
"Tôi sớm bắt chúng đi xử lý thì sẽ không cần nuôi ở nhà, cũng không cần cho chúng ăn hằng ngày."
"Thật sự không phải chuột cống chứ?"
"Tuyệt đối không phải!"
"Má ơi! Nổ? Trời ơi! Là nổ thật sao?" Lúc này, cái sạp ở bên tay phải cậu đột nhiên rối loạn lên, ông chủ sạp bị một đám người vây quanh hỏi hết câu này tới cậu khác, cái gì mà nổ nổ.
"Làm sao vậy?" Vị khách hàng đang định mua thịt chuột khô nhịn không được cũng qua xem đến tột cùng là chuyện gì?
Khưu Thành mới nãy vừa cùng khách nói chuyện đến xuất thần, cũng không chú ý tới bên kia đã phát sinh chuyện gì. A Thường lặng lẽ từ cái sạp bán bếp lò bên cạnh trở về, có chút bất an đi đến phía sau Khưu Thành đứng.
"Mấy tên điên kia thật sự cho nổ công ty hạt giống? Không phải nói không có chứng cớ sao?" Một người phụ nữ tuổi còn trẻ lôi kéo con trai ông chủ không ngừng truy vấn: "Vậy tình hình hiện giờ có nghiêm trọng không? Nơi này của chúng ta sẽ chịu ảnh hưởng chứ?"
"Tôi, tôi cũng không biết." Tính cách của con trai ông chủ tựa hồ rất hướng nội, bị một người con gái tuổi tác không sai biệt lắm lôi kéo như vậy, cậu chàng ngay cả nói chuyện cũng đã chẳng thể theo thứ tự: "Quả thật, quả thật là nổ rồi, rất nhiều công ty cây trồng ở các quốc gia đều bị nổ hết, nói là có tung tích hoạt động của phần tử khủng bố."
"Như thế nào lại dính tới phần tử khủng bố nữa?" Mọi người trong lúc nhất thời đều có chút không thể tiếp thu được, không dễ dàng sống sót qua thảm họa, tại sao lại còn có người ở phía sau quấy rối cơ chứ?
"Theo tin tức thì có một số kẻ đã lợi dụng cảm tình của người thân những người bị lây nhiễm, một ít tổ chức tà giáo gần nhất đã nổi dậy hoạt động, thu hút không ít tín phục của dân chúng." Một người trẻ tuổi có bộ dạng nhã nhặn mang kính mắt trong đó thở dài một hơi, nói. Hắn nghe tiếng Anh cũng rõ, vừa nãy cũng nghe thấy tin tức trong radio, xác định quả thật có sự kiện như vậy, phải biết rằng gần đây trong thành phố lời đồn kiểu gì cũng có, người khác tùy tiện nói như vậy, hắn bình thường cũng sẽ không dễ dàng tin.
"Quốc gia của chúng ta thì sao? Sẽ bị ảnh hưởng chứ?" Một phụ nhân khác vội vàng hỏi.
"Mặc kệ hạt giống trong quốc nội hiện tại có thích hợp hay không, khẳng định sẽ phải chịu ảnh hưởng. Tuy rằng trong vài năm qua, số lương thực nhập khẩu vào nước ta đã giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn không hề đình chỉ." Nếu việc nhập khẩu lương thực bị dừng lại, thị trường lương thực trên cả nước liền sẽ trở nên dị thường căng thẳng.
Nếu không phải trong 5 năm thời gian qua, việc ỷ lại số lương thực nhập khẩu ở tất cả mọi nơi trên toàn quốc đều đã hạ thấp, bằng không cửa ải khó khăn lần này bọn họ sợ là căn bản không qua được.
"Chán quá, thành phố hiện giờ vẫn còn an bài người xuống nông thôn không?"
"Cứ ở lại thành phố này, mai mốt sẽ còn đường sống sao?"
"Đến lúc đó có khi nào chính phủ cũng không có lương thực để phát ra nữa không?"
"Chúng ta phải tồn trữ càng nhiều thức ăn mới được!"
"..."
Cứ như vậy không lâu sau, tin tức liền truyền ra khắp chợ đêm, khủng hoảng hoang mang tựa như virus đang lan tràn trong đám người. Chợ đêm nguyên bản vô cùng náo nhiệt cũng lập tức bị hút sạch sinh khí, không khí xung quanh cũng trở nên đầy vẻ trầm lặng.