Nghìn vạn năm trước, trái đất và hiện tại vốn là hai loại hình dạng hoàn toàn bất đồng. Vào lúc đó, tinh cầu lam sắc này là một nơi tràn đầy lực lượng tự nhiên nồng hậu.
Khi ấy, có một nhóm người đã thông qua việc hấp thụ lực lượng tự nhiên để tu luyện sức lực và tinh thần của mình, họ cũng chính là người tu chân. Những người tu chân này tùy thuộc vào tố chất bản thân mà khả năng hấp thu lực lượng tự nhiên cũng bất đồng, nên được chia làm năm phái kim mộc thủy hỏa thổ.
Khi ấy, trên địa cầu phân bố rất nhiều các môn phái tu chân lớn nhỏ. Vào mua thu năm đó, trong vô số những môn phái tiếng tăm lừng lẫy thì tại một môn phái mộc hệ nhỏ bé có tên Thương Mộc đã nghênh đón một nhóm tân đệ tử vào cửa.
Cho dù chỉ là một môn phái nhỏ không quá vang danh trong giới tu chân, nhưng ở trong lòng dân chúng, Thượng Mộc vẫn là một tượng đài cao to. Thương Mộc môn cách mỗi mười năm sẽ khai sơn thu đồ đệ một lần. Bách tính trăm dặm chung quanh đều sẽ đem hài tử trẻ tuổi nhất thông minh nhất trong nhà đứa tới tham gia cuộc tuyển chọn, chỉ với mong muốn bọn họ có thể như cá nhảy long môn, tiến vào một cảnh thiên địa rộng lớn hơn, bao la hơn nữa.
…
“Tên.”
“Phương Cẩu Nhi.”
“Người địa phương nào?”
“Ngay ở trấn trên.”
“Mấy tuổi?”
“Không biết.”
Lão đạo phụ trách kiểm duyệt thí sinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hài tử ước chừng bảy tám tuổi trước mắt, chỉ thấy thân hình cậu bé gầy trơ cả xương, quần áo trên người lam lũ rách rưới.
Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, các thôn trấn phụ cận Thương Mộc bởi nhờ có một môn phái tu chân trấn giữ, nên cũng xem như thái bình. Thông thường, các bách tính chỉ cần chịu khó chịu làm, không ai có thể làm bản thân thành ra nông nổi như vậy cả.
Lão đạo nhìn căn cốt tư chất của nam hài một chút, rồi có hơi thất vọng lắc đầu.“Cũng được, ngươi liền lên núi nghe sai bảo đi!” Lấy căn cốt của hài tử này, muốn đạt nhiều thành tựu ở con đường tu chân, đó là chuyện rất khó có khả năng, thật ra lão vốn không muốn nhận hắn.
Chỉ bất quá, lúc này tuy rằng vừa tới đầu thu, nhưng mọi người trong phái của bọn họ đều đã sớm biết được, mùa đông năm nay sẽ có đại hàn, đệ tử ngoại môn cũng đã sớm chuẩn bị tốt những vật phẩm cần dùng qua mùa đông. (Đại hàn -một trong 24 tiết, khoảng 20 – 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc).
Mà nam đồng trước mắt này, nếu lưu lại dưới chân núi, sợ là rất khó qua được mùa đông năm nay. Thôi, dù sao Thương Mộc cũng không thiếu một miếng ăn để phân cho hắn.
…
Tu chân không kể năm tháng, đảo mắt đã qua rất nhiều năm.
“Phương Cẩu Nhi, lại chăm bẳm cho quyển bút kí của người nữa rồi. Đừng viết nữa, theo ta cùng hạ sơn đi! Đã lâu rồi không đi, thật vất vả mới tới lượt ta đi mua đồ à.”
“Lập tức xong ngay đây.” Phương Cẩu Nhi một mặt đáp ứng, một mặt lại tập trung viết những dòng cuối cùng lên trang giấy.
“Ta xem một chút, viết có bao nhiêu đấy à?” Đạo nhân niên thiếu bộ dáng tuổi còn trẻ vừa nói xong liền tiến về trước.
“Không nhiều ít.” Lúc này dáng dấp của Phương Cẩu Nhi cũng đã trở thành một thiếu niên.
“Ôi, còn hạ cấm chế, là cấm chế gì vậy?” Thiếu niên kia kề sát mặt vào nhìn, chỉ thấy trống không một mảnh.
“Huyết mạch cấm chế.” Phương Cẩu Nhi cười khép trang sách lại, cẩn thận nhét vào trong lòng, sau đó cùng đạo nhân nọ ra khỏi gian nhà, đi về hướng sơn môn.
“Phương Cẩu Nhi, ngươi còn muốn cưới vợ không?” Người nào không biết, Phương Cẩu Nhi trước khi lên núi đã là một cô nhi. Hắn tự hạ huyết mạch cấm chế lên quyển sách kia, vậy có thể thấy rằng, trừ con cháu trong tương lai của hắn ra thì sẽ không có ai khác có thể chạm vào nó. Đạo nhân có tu vi cao cũng có thể bài trừ cấm chế này, chỉ bất quá, người ta có tất yếu vì một quyển bút kí tầm thường của một đệ tử mà làm như vậy không?
Nghe nói dòng tộc của Phương Cẩu Nhi lúc trước cũng rất là hiển hách, chẳng qua tới đời của ông Phương Cẩu Nhi thì bắt đầu bại lụi dần. Gia gia hắn chết sớm, chỉ để lại độc đinh một mình cha của Phương Cẩu Nhi. Sau, cha của hắn còn chết sớm hơn, lúc ấy Phương Cẩu Nhi còn đang trong bụng mẹ, thì cha của hắn đã thăng thiên rồi.
Tới khi Phương Cẩu Nhi được hai ba tuổi, mẹ của hắn cũng mất. Từ đó về sau, hắn chỉ một mình, không nơi nương tựa, cuối cùng phải dựa vào việc nhặt mót và xin cơm sống qua ngày. Cũng may ngày qua ngày đều an bình, hắn trái lại cũng may mắn sống được tới tận bấy giờ, sau lại vào Thương Mộc, ngày tháng hiện tại coi như không sai.
“Hắc.” Phương Cẩu Nhi cười cười, không đáp rõ ràng.
“Ngươi cũng tự ngẫm lại đi, toàn bộ Thương Mộc nam thịnh nữ suy, loại chuyện tốt này còn có thể đến phiên ngươi sao?” Thiếu niên kia vừa cười vừa nói.
“Hắc hắc.” Phương Cẩu Nhi ngoài mặt tiếp tục cười, trong bụng lại thầm nghĩ, chuyện tốt như như vậy vốn cũng không phải thay phiên tới à.
“Nữ nhân ngoài núi ngươi cũng đừng nghĩ. Cho dù người cùng các nàng có hài tử, quyển bút ký này cũng không đến được trong tay đứa bé kia, sư môn sẽ không đáp ứng.” Thiếu niên nhắc nhở Phương Cẩu Nhi.
“Ta biết.” Phương Cẩu Nhi ứng thanh.
Mặc dù Thương Mộc chỉ là một môn phái nhỏ vô danh vô tiếng, thế nhưng đồ vật bên trong môn phái, cũng không phải tùy tùy tiện tiện có thể cầm ra ngoài. Đặc biệt là khi hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn tư chất tầm thường, môn quy càng tuyệt đối không thể phạm.
Kỳ thực Phương Cẩu Nhi cũng biết cuốn bút ký này không nhất định có thể truyền tới tay hậu nhân của mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn làm chuyện này.
Khi hắn còn rất nhỏ, mỗi ngày luôn phải chịu cảnh đói bụng. Khi đó hắn thường rất thích nghe người ở trấn trên bát quái, nào là nhà họ lúc trước hiển hách thế nào, làm sao làm sao giàu có. Mỗi lần nghe tới chuyện này, Phương Cẩu Nhi đều nhịn không được nghĩ, tổ tiên của hắn giàu có như vậy, vì sao ngay cả một món đồ cũng không chừa lại cho hắn?
Phương Cẩu Nhi luôn mong muốn mình có thể lưu lại một chút gì đó cho con cháu đời sau, để cho bọn họ không phải chịu cực chịu khổ như hắn. Nhưng hắn cũng biết vàng bạc đều là thứ không giữ được, giống tổ tiên của hắn vậy, cho dù có nhiều núi vàng núi bạc hơn nữa, chỉ cần tùy tiện gặp phải mấy đứa con phá của lăn qua lăn lại vài lần liền không còn gì.
Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng hắn đã quyết định tự viết một quyển tu chân bút ký, tuy rằng cuốn bút ký này không nhất định có thể truyền đến hậu nhân của hắn, thậm chí chưa chắc gì hắn đã có hậu nhân. Chẳng qua là hắn muốn làm chuyện này, nên sau đó liền làm thôi. Trong những ngày tháng tu chân dài lê thê, làm chút chuyện như thế nguyên bản cũng không coi là cái gì.
Thời gian trôi mau, năm tháng thấm thoát, đảo mắt, trái đất đã biến đổi thành một hình dạng khác. Hàng loạt tòa nhà cao tầng hợp lại tạo thành một rừng xi măng cốt thép, người tu chân cũng biến thành những nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Trong năm tháng dài mênh mông, đã từng có một hài tử tên là Phương Cẩu Nhi, nay không biết đi đến nơi nào từ sớm, cũng không biết là đã hóa thành cát bụi, hay là đã đi một mảnh thiên địa càng bao la rộng lớn hơn. Mà quyển《 Mộc Tu bút ký 》kia của hắn, dưới đủ loại cơ duyên xảo hợp vậy mà lại được bảo tồn tới tận ngày nay.
Do có cấm chế, nên trong một thờì gian rất lâu về sau, quyển bút kì này đều bị một gia tộc cổ xưa xem là《 Vô Tự Thiên Thư 》mà cất giữ kỹ lưỡng. Lúc mới bắt đầu, nó còn được người của gia tộc này coi trọng, thế nhưng dần dần, một đời một đời truyền xuống, tới hậu nhân đời sau liền chậm rãi quên mất sự trọng yếu của nó. Rất nhiều tử tôn thậm chí còn hoài nghi quyển sách này căn bản là một quyển sách in lỗi, nên thành ra chỉ có giấy trắng, chẳng qua là do tổ tiên bọn họ tùy tiện lấy ra lừa dối hậu nhân mà thôi.
Tới một năm đó, bệnh độc X bạo phát trên phạm vi toàn cầu. Do trong các thành phố có nhiều nhà cao tầng mọc lên san sát và địa hình phức tạp, cùng với số lượng người lây nhiễm khổng lồ núp trong bóng tối, nên đã mang đến rất nhiều khó khăn cho nhân viên công tác phòng chống bệnh dịch.
Theo số lượng người lây nhiễm không ngừng tăng nhanh, cuối cùng, rất nhiều thành thị đều phải vội vã buông tha nội thành. Tất cả những thị dân chưa bị lây nhiễm tạm thời rút lui khỏi nơi này, sau đó chính phủ sẽ phái quân đội đến các thành phố tiến hành càn quét.
Trong lúc mọi người nhốn nhốn nháo nháo ly khai khu vực nội thành, rất nhiều người đều nghĩ không ra, lần ra đi này lại tới tận năm năm. Tròn năm năm đó, thành phố Tân Nam đều chìm trong cảnh hoang vu tăm tối.
Nhưng ai cũng không biết rằng, trong tòa thành thị hoang vắng này, ngoại trừ những người lây nhiễm núp trong bóng tối, ngoại trừ mấy con chuột và chim sẻ thường thường bay chạy lung tung, còn có một thành niên với thân thể khỏe mạnh đang sinh sống.
Hắn không biết mình là ai, cũng không nhớ rõ được chuyện trước đây. Hắn chỉ theo bản năng tránh né đàn zombie, bất kể là người lây nhiễm hung tàn, hay là binh đoàn có trang bí vũ khí của quân đội.
Nói thật, lúc mới bắt đầu, hắn thật đúng là chịu không ít khổ đâu. Thẳng về sau, hắn gặp phải một con mèo già, tình huống chật vật của hắn mới rốt cục có chuyển biến tốt đẹp lên. Con mèo kia quả là một cao thủ đi săn, nhờ có nó mà hắn đã học được rất nhiều thứ.
Ngoại trừ việc đi săn, ăn ngủ cùng với dò xét lãnh địa, chuyện khiến bọn họ cảm thấy hứng thú nhất chính là thành lập một ít cứ điểm mới mẻ. Vào mùa hè, bọn nó thích quanh quẩn bên bờ sông Tân Nam nhất, tới mùa đông, bọn nó sẽ tìm một chỗ cản gió phơi nắng, có đôi khi hắn còn có thể nổi lên một đống lửa nho nhỏ ở mấy nơi không bị con người phát hiện. Sách vở dùng để nhóm lửa đâu đâu cũng có, hắn tùy ý một chút liền có thể tìm được rất nhiều rất nhiều giấy rồi…
Đến mùa xuân năm ấy, nhân loại rốt cục chiến thắng virus X nhờ sự ra đời của vắc-xin phòng bệnh. Đồng thời, một người thanh niên trẻ tuổi đã quay trở về căn hộ của cậu ta tại tầng mười bốn tiểu khu Gia Viên, cũng gom đi hết đống sách vở ở căn phòng đối diện để dùng nhóm lửa.
Cậu cũng không có chú ý tới, trong nháy mắt lúc ngón tay của mình tiếp xúc với một quyển sách có bìa màu lam, thì trên tờ giấy liền nổi lên một trận rung động, sau đó bìa sách nguyên bản trống không liền nổi lên bốn chữ ——《 Mộc Tu bút ký 》.
Không biết cuốn sách này vì sao lại chạy đến Thành phố Tân Nam, cũng không biết Khâu Thành làm sao lại là con cháu huyết mạch đời sau của Phương Cẩu Nhi.
Chỉ có thể nói, trong chốn u minh tất cả tự có định số.