Lúc này đây, cách ứng phó của Thẩm Định Quân thập phần đơn giản trực tiếp. Lão đã hạ xuống cho đám đàn em một mệnh lệnh: “Hành động nhanh hơn.”
Chỉ cần thành phố Tân Nam rối loạn, không thiếu các thành phố trên toàn quốc nguyên bản đã tràn ngập nguy cơ khẳng định cũng sẽ loạn lên nhanh chóng. Đến khi ấy, ai còn có tâm tình quan tâm mấy cái file ghi âm kia. Chờ lão nắm giữ càng nhiều lực lượng hơn, có được càng nhiều quyền lợi hơn, lão sẽ chẳng cần vì chuyện nhỏ nhặt này phát sầu. Lúc ấy, chỉ cần một chỉ thị của lão, tự nhiên sẽ có người giúp lão dọn dẹp đám phiền phức kia.
Hiện tại, vấn đề phức tạp duy nhất đối với Thẩm Định Quân chính là cái kẻ trốn ở trong chổ tối đến tột cùng là ai? Đến tột cùng hắn còn biết bao nhiêu chuyện của mình?
Trong phòng ăn im ắng khiến không khí có chút nặng nề, Thẩm Định Quân không chút để ý uống chén cháo hoa. Lát sau, lão lại xốc mí mắt lên nhìn nhìn con trai bên người, không, không có khả năng là nó.
Sau đó lão lại nhìn nhìn người đàn bà phía bên kia. Tính tính thời gian, bà ta đã ở cùng lão gần hai mươi mấy năm. Thẩm Định Quân có đôi khi cũng sẽ cảm thấy chán ngấy đến cổ, nếu không phải xem phân lượng bà ta vì mình sinh một đứa con trai… Có thể hay không là bà ta? Chỉ trách, tri nhân tri diện bất tri tâm……
Còn bên Khưu Thành, nhìn nạn dân không ngừng trào ra từ nhà ga, cậu nhịn không được thở dài một hơi. Thời gian gần đây, trên mạng internet xuất hiện không ít ngôn luận, đều nói bên thành phố Tân Nam sinh hoạt tốt như thế này thế kia. Tuy không có chứng cứ xác thực, thế nhưng Khưu Thành biết được việc này tuyệt đối không thể thoát khỏi liên hệ với Thẩm Định Quân.
Bản thân Khưu Thành, đến cùng chỉ là một người dân phổ thông bé nhỏ, căn bản không đảm đương được cái danh nhân vật trí dũng kiệt xuất gì đó. Nếu để cậu giúp đỡ người khác, cho dù bản thân phải ăn chút mệt, chỉ cần có thể giúp được bao nhiêu người, thì tới thời điểm cuối cùng cậu vẫn sẽ ra sức. Nếu bảo cậu đi đối phó người khác, thì dù biết rõ hành động của mình là không sai, nhưng trong lòng cậu đến cùng vẫn có chút chán ghét.
Mặc dù có được lực lượng cường đại, nhưng không phải ai cũng đều có thể trở thành Spiderman. Người không thể chịu được thương tổn cùng máu tanh, căn bản không thích hợp để đấu tranh với thế lực tà ác.
Chẳng qua lúc này đây, lá gan của Thẩm Định Quân thật sự là quá lớn. Vì giải vây cho mình, vì để đạt được càng nhiều lợi ích, lão thậm chí đã không từ thủ đoạn khiến cho cả một thành phố mất khống chế, rơi vào hỗn loạn.
Một khi thành phố mất đi trật tự vốn có, nó sẽ biến thành bộ dáng gì, trong lòng tất cả mọi người chỉ cần nhớ về chuyện sáu năm trước, một hồi hỗn loạn như ác mông khi virus X bùng nổ lúc ban sơ, liền biết rõ.
Tối nay, Khưu Thành lại đi ra ngoài dạo qua một vòng. Sáng sớm hôm sau, tin tức về vị trí cụ thể của kho lương cùng với số lượng lương thực dự trữ trong mỗi một kho hàng của Thẩm Định Quân đều được công bố trên mạng internet. Bởi do sự kiện băng ghi âm trước đó vẫn còn sức nóng hừng hực, tin tức lần này càng lan truyền càng bay nhanh hơn.
Tuy Thẩm Định Quân đã chuẩn bị không ít thứ trước đó. Thế nhưng lão hiện tại đang là cái đích cho mọi người chỉ trích, mà mỗi người đều muốn cắn một ngụm lương thực trong kho hàng của lão, dưới tình huống như vậy, những chuẩn bị trước đó liền có vẻ không đủ để nhìn.
Vì duy trì trật tự, đương nhiên, cũng vì bảo hộ lương thực, lực lượng quân đội đóng quân bên căn cứ lâm thời liền xuất động.
Nguyên bản, căn cứ lâm thời chính là một căn cứ quân sự. Sau này do virus X bùng nổ, quân đội đã hiệp trợ lực lượng an ninh của thành phố Tân Nam cứu giúp thị dân từ trong thành phố hỗn loạn thoát ra ngoài, tiến vào căn cứ lâm thời, thực hành chế độ quản lý quân sự hóa. Mà một lần thực hành chính sách này liền kéo dài tới năm năm thời gian.
Thẳng đến mười tháng trước đó, dân chúng rốt cuộc mới được rời khỏi căn cứ lâm thời, trở lại quê hương của chính mình. Thế nhưng phía quân đội vẫn như trước đóng quân ở đây. Chỉ có những khi bên thành phố Tân Nam cần trợ giúp vũ lực, bên căn cứ mới có vài động tác.
Đám lương thực này chính là lợi thế lớn nhất trong tay Thẩm Định Quân, cũng là vốn liếng cho kế hoạch chờ nước đục mò cá của lão. Nay, toàn bộ vốn liếng của lão đã bại lộ trước mắt bao người, khiến cho không ít kẻ ngóng trông nhìn chằm chằm lão. Quân đội, phe chính phủ, nạn dân, Thẩm Định Quân muốn ở dưới tình huống này không lột một lớp da mà bảo trụ được số lương thực kia vốn là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Cùng lúc đó, con bài chưa lật của lão đã bị mọi người biết đến, lúc này mà lại đi quấy ao nước đục đó, cũng đã mất đi ý nghĩa. Sự hỗn loạn không bao giờ có thể mang đến bất cứ ưu việt gì cho hắn, mà tất cả chỉ làm tình cảnh của bọn họ càng ngày càng ác liệt.
Hạ tuần tháng một dương lịch, chương trình học tại trường của A Thường rốt cuộc kết thúc. Sau đợt thi cuối kỳ, các giáo viên và công nhân viên chức trong trường học cũng đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Dưới thế cục khẩn trương như hiện tại, vì không để học sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phía nhà trướng cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Lần thi cuối kì này của A Thường làm bài rất khá. Chủ nhiệm lớp của anh chàng sau khi thảo luận với Khưu Thành, đã quyết định cho hắn trực tiếp nhảy lên học lớp sáu. Đối với kết quả này, A Thường thực vừa lòng. Vì tỏ vẻ cổ vũ, Khưu Thành còn đáp ứng anh chàng mua mấy cái bánh ngọt.
Hai người bọn họ từ trường học trở về lúc sáng, sau khi nếm qua cơm trưa thì hơi nghỉ ngơi một chút, rồi lại lên tầng mười lăm làm việc hơn hai giờ, buổi chiều ba giờ hơn thì ra khỏi cửa.Mấy ngày nay, thế cục của thành phố Tân Nam khá khẩn trương. Lúc hai người bọn họ đi lại trên đường cái, thỉnh thoảng sẽ gặp được một đội lính vác súng lục đã lên sẵn đạn trên vai.
Thoáng chốc đã nhanh đến nhà ga, bọn họ lúc này còn đụng phải một đám nạn dân vừa xuống xe lửa. Bấy giờ, bọn họ đang được nhân viên trật tự dẫn dắt tới nơi mình sẽ được an trí.
Khưu Thành thoáng chạm mặt bọn họ. Trong những người nọ, có người mang theo cả gia đình, có người đơn độc một mình, nhưng tất cả đều xanh xao vàng vọt, có vài người thậm chí ngay cả khí lực đi đường đều sắp không còn. Bọn họ đi ở chính giữa đội ngũ, khuôn mặt lộ vẻ bàng hoàng quan sát thánh phố còn chưa đạt mức thành phố hạng hai, thoạt nhìn còn vô cùng phổ thông trước mắt. Bọn họ đến nơi này chỉ vì nghe nói người dân ở đây sinh sống rất tốt, sẽ không chịu đói.
“Uy! Hai người kia! Đang làm gì đấy?” Khưu Thành cùng A Thường vừa cùng những người nọ lẫn lộn không bao lâu, liền bị hai tuần cảnh ngăn cản.
“Đi tiệm bánh ngọt.” Loại sự tình này cũng không phải lần đầu tiên đụng phải, Khưu Thành trả lời vừa ngắn gọn lại sáng tỏ, một chút cũng không thấy hàm hồ.
Gần đây, nếu không cần đi ra ngoài, mọi người sẽ ở lỳ trong nhà, thêm vào hiện tại cũng không phải thời gian đi làm, hai người Khưu Thành cùng A Thường đi lại trên đường, liền có điểm dễ khiến người khác chú ý, nên việc bị tuần cảnh chú ý tới cũng thực bình thường.
Một tuần cảnh đứng đầu nhìn gói to trong tay Khưu Thành, xem một khối đồ vật có dạng hình trứng lộ ra, hẳn chính là trứng gà, không sai vào đâu được.
“Đưa thẻ căn cước ra!” Vị tuần cảnh kia nói. haehyuk8693
“Được.” Khưu Thành lập tức thẻ căn cước cho hắn xem.
“Khưu Thành? Chính là Khưu Thành của nhà máy nuôi cá Tinh Thành?” Vị tuần cảnh vừa thấy tên trên thẻ căn cước, liền có chút kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Khưu Thành gật đầu.
“Tích.” Máy kiểm tra thẻ căn cước phát ra một thanh âm nhắc nhở ngắn ngủi, vị tuần cảnh kia liền đem thẻ căn cước giao lại cho Khưu Thành, cũng không yêu cầu xem xét thẻ căn cước của A Thường, mà nói với hai người họ: “Trị an trong thành phố gần đây không tốt, nên tận lực ít đi ra ngoài.” Sau đó liền cùng một vị tuần cảnh khác cưỡi lên xe tuần tra ly khai.
“Đi mau đi mau.” Phía sau, cách đó không xa liền truyền đến thanh âm thúc giục.
“…… Bánh ngọt à…… Bọn họ nói bánh ngọt……” Trong đám người lại có kẻ phát ra thanh âm ồn ào.
Khưu Thành tăng nhanh cước bộ, không có quay đầu nhìn ánh mắt của đám người đó.
Trong khoảng thời gian này, mấy con gà mái nhà họ đều đẻ không ít trứng, có thể ấp đều ấp ra hết gà con, còn lại cũng dư lại không bao nhiêu, A Thường nói muốn ăn bánh ngọt, Khưu Thành liền không muốn khiến hắn thất vọng.
“Ối, ông chủ, lại đến mua bánh ngọt à?” Khi bọn Khưu Thành vừa tiến vào tiệm bánh ngọt, liền nhận được lời nhiệt tình hoan nghênh của nhân viên. Nói là tới nữa, kỳ thật chỉ mới là lần thứ ba mà thôi.
“Tôi muốn hai chiếc bánh ga tô khoảng sáu tấc.” Khưu Thành nói ra yêu cầu. Bình thường, A Thường chỉ cần có bánh ngọt ăn là được, cũng không lựa chọn nhiều.
“Được rồi, xin ngài chờ chút.” Người nhân viên trẻ tuổi phụ trách tiếp đãi bọn họ đi vào nói vài câu, sau đó đối Khưu Thành nói: “Mới ra một lô bánh ngọt. hiện tại đang còn chờ chét bơ lên mặt bánh, hai vị xin đợi một chút.” haehyuk8693
“Được.” Khưu Thành biết tiệm bánh ngọt gia đình này vào mỗi buổi chiều ba bốn giờ đều sẽ cho ra lò bánh ngọt mới. Lúc này lại đây mua, bọn họ vừa không cần lo lắng thiếu hàng, cũng có thể tránh đi thời kì tan tầm cao điểm sau một giờ nữa.
Thời điểm chờ đợi, Khưu Thành nhìn bảng niêm yết giá trên vách tường có điểm khác biệt so với lần lễ Giáng Sinh trước đó bọn họ tới mua. Cậu nhớ rõ một cái bánh ngọt cỡ sáu tấc lúc đó chỉ cần mười sáu trứng gà, lúc này đã tăng lên mười tám trứng.
“Tăng giá?” Khưu Thành thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, hiện tại bột mì trứng gà đều không dễ kiếm, bơ thì càng khỏi nói. Giá tăng là một chuyện, nguồn hàng đôi khi còn bị cắt đứt nữa.”
Khưu Thành không biết nói cái gì, vì thế liền không tiếp lời. May mà thời điểm cậu đi ra ngoài hôm nay có cầm thêm vài cái trứng gà, bằng không liền phiền toái.
Hai cái bánh ngọt được cầm tới, trong đó một cái sẽ cho A Thường ăn, cái còn lại sẽ được Khưu Thành bỏ vào cùng mấy cân khoai tây, bắp cải đưa đến chổ chủ nhiệm lớp của A Thường.
Bởi vì A Thường là học sinh lớn tuổi được xếp lớp chen vào, nên thành tích dự thi của hắn cũng không được chia đều vào thành tích của cả lớp. Cho nên nếu kết quả học tập của anh chàng có cực kì tệ thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tiền thưởng và đánh giá thành tích của giáo viên chủ nhiệm. Dưới tình huống như vậy, giáo viên chủ nhiệm của A Thường trong học kỳ nay coi như đã tận tâm tận lực đối với hắn. A Thường lúc này có thể nhảy thẳng lên lớp sáu cũng có sự giúp sức từ phía cô giáo rất nhiều. Tuy rằng sang năm học mới sẽ đổi sang giáo viên chủ nhiệm khác, thế nhưng Khưu Thành vẫn quyết định muốn tỏ lòng cảm ơn cô giáo một chút.
“Ai nha, cậu thật sự quá khách khí rồi. A Thường nếu học ở lớp tôi thì chính là học trò của tôi. Những điều đó cũng là chuyện nên làm thôi.”
Gặp bọn Khưu Thành xách một đống đồ đến thăm hỏi, cô giáo liền ra sức từ chối một phen. Lúc này, chồng của cô sau một ngày làm việc mệt nhọc vừa trở về nhà, nhìn thấy cảnh này, liền có vẻ hơi câu nệ. Thậm chí, con gái của họ cũng đã đem ánh mắt dán dính lên cái hộp trong suốt đựng bánh ga tô mà bọn Khưu Thành mang tới.
“Học kỳ này thật sự đã làm phiền cô giáo Ngô rất nhiều.” Khưu Thành cười nói, A Thường thì chỉ đứng ở mặt sau không lên tiếng. haehyuk8693
“Ôi chao, đây vốn chính là công việc của tôi, đều là chuyện tôi nên làm.” Cô giáo Ngô cũng nhìn ra được bọn Khưu Thành cũng không am hiểu việc đưa đẩy cho lắm, lúc này cũng nên thấy đúng thời cơ mà thu đồ vào tay.
Tiếp đón bọn Khưu Thành ngồi xuống sô pha trong phòng khách, cô giáo có chút ngượng ngùng nói: “Các em xem, trong nhà cũng không có thứ gì để đãi khách.”
“Không cần không cần, chúng em tùy tiện ngồi là được rồi.” Khưu Thành chối từ.
“Uống nước, uống nước.” Nam chủ nhân của gia đình vừa hay mang đến hai ly nước sôi.
Khưu Thành uống mấy ngụm nước rồi cùng chủ nhiệm lớp của A Thường nhàn thoại vài câu. Chủ nhiệm lớp còn dặn dò A Thường qua học kỳ mới phải siêng năng đọc sách, khi lên lớp mới phải hảo hảo ở chung với các bạn, nếu gặp phải khó khăn thì có thể đến tìm cô.
Không đến nửa giờ, bọn Khưu Thành liền ly khai. Hai người họ nguyên bản chỉ đến đưa vài thứ tỏ lòng cảm tạ, việc ngồi xuống nói vài câu cũng chỉ vì không thể quá thất lễ với phía chủ nhà.
“Mẹ ơi! Bánh ngọt!” Bé gái đã sớm đợi không kịp, thật vất vả chờ tới khi bọn Khưu Thành rời đi, nhóc con mới ở trước mặt cha mẹ của mình lộ ra biểu tình thèm ăn.
“Ngoan, con ăn đi!” Cô giáo không quan tâm nhiều đến cái bánh ngọt, ngược lại phần nhiều chú ý đều đặt trên khoai tây cùng bắp cải mà Khưu Thành đưa tới: “Số khoai tây này ăn tiết kiệm chút, đại khái cũng cầm cự được mười ngày nửa tháng.”
“May mắn trong nhà còn có không ít rau dại.” Chồng của cô lên tiếng.
“Anh lúc trước còn ngại phiền toái nữa. Thế nào, nghe em có phải không sai không?” Cô giáo nói xong lại thở dài: “Thêm tháng nghỉ lễ này, trường học của chúng ta đã có khoảng hai tháng chưa phát lương thực xuống, xem ra tình hình trong thành phố thật không tốt lắm.”
“Đâu chỉ là không tốt, đợi đến tháng hai, em chờ coi, đến khi ấy tám chín phần sẽ không còn mua được lương thực nữa.”
“Ai, lại là một năm khó khăn đây.”
“Mấy ngày nay còn có nhiều người ngoại địa chạy qua đây như vậy, bộ bọn họ nghĩ nơi này đều là núi gạo núi bột à!?”
“Anh hôm nay làm việc có thuận lợi không?”
“Không được tốt lắm, muốn tìm công việc thì đừng nghĩ tới. Lúc anh ra vùng ngoại thành cắt chút cỏ về đổi thức ăn lại gặp phải một đoàn người khổng lồ đang xếp hàng chờ đợi. Haizz, mấy ngày trước còn đỡ, đến nay thì đã có nhiều điểm thu mua cỏ nuôi gia súc đóng cửa rồi.”
“Cũng không có cách nào khác. Có vài chổ vốn cũng chỉ nuôi vài con dê, tùy tiện thu một ít cỏ nuôi súc vật là đã đủ ăn được rất lâu.”
“Ba, mẹ, hai người ăn bánh ngọt không?” Con gái của bọn họ lúc này đang dùng một cái nĩa nhựa ghim miếng bánh gatô, lúc muốn bỏ vào miệng lại có chút do dự nhìn về phía ba mẹ của nhóc.
“Không, con ăn đi.” Người cha nói xong câu này lại vươn bàn tay to lớn xoa lên mái tóc có vẻ khô vàng của cô con gái.
“Vậy con ăn nhé!?” Cô bé cười nói.
“Ăn đi ăn đi!” Hai vợ chồng âm thầm nuốt xuống số nước bọt ào ạt chảy ra trong miệng.
Bánh ngọt đối với bọn họ mà nói đã là hồi ức từ rất lâu trước kia. Khi đó, con gái của bọn họ còn quá nhỏ, khả năng đã nhớ không được gì, nhưng bọn họ lại có thể nhớ tới tinh tường từng chi tiết.
Trong những năm sống sung sướng trước đây, bọn họ đã tham dự rất nhiều party tiệc rượu mừng sinh nhật. Khi ấy, bọn họ muốn ăn cái gì cũng đều có cả, đầy bàn đều là món ngon, có loại bay trên trời đi dưới đất bơi trong nước, còn có các loại đồ uống, rượu, nước ngọt và đặc biệt là bánh ga tô nhiều tầng cực đại…
“Ngày mai, em sẽ cùng anh đi cắt cỏ!” Cô giáo nói với chồng mình như vậy.
“Em vẫn đừng nên đi! Trong nhà không phải còn có lương thực sao? Đợi đến mùa xuân, tình huống có lẽ sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.” Người đàn ông nói.
“Ai biết được chứ, hiện tại trong thành phố có nhiều người mới tới như vậy, nói không chừng đến khi ấy ngay cả rau dại bên ngoài vừa mới mọc lên đều đã bị con người đào đến mức ngay cả rễ cũng không còn. Không biết bên trường học của chúng ta sau học kỳ này còn có thể phát ra chút lương thực nào không nữa?”
“Cắt cỏ cũng kiếm không được bao nhiêu. Anh hôm nay bận rộn cả ngày liền chỉ kiếm trở về có nhiêu đó. Cũng may là anh có vận khí tốt, cùng ngày liền đem hết số cỏ bán đi!” Người đàn ông nói hết câu thì lấy từ trong túi áo ra số bánh ngô được bao trong túi nilon.
“Được bao nhiêu hay bấy nhiêu, anh à.” Cô giáo vẫn kiên trì.
Khưu Thành cũng biết sau khi kì nghỉ đông bắt đầu, sẽ có không ít học sinh thậm chí giáo viên đầu nhập vào đại quân đi cắt cỏ bán lấy lương thực. Cậu cũng đã cùng Thẩm Tinh thương lượng qua, trong một tháng này, nhà máy nuôi cá của bọn họ phải tăng thêm lượng cỏ cần thu mua.
Đồng thời, bên Thẩm Tinh cũng báo cho cậu một tin tức, mẹ của cô rốt cục đã nhắc tới việc ly hôn. Lúc này đề đơn ly hôn lên tòa, thời cơ vừa lúc chín mùi. Chuyện khác không nói, chỉ căn cứ vào số lương thực trong vài cái kho hàng của Thẩm Định Quân, kiểu gì cũng phải có một phần chắc chắn chạy vào trong tay cô.