Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương .

Sáng sớm hôm sau, Vương Quý phi cáo ốm, vắng mặt trong đại hội săn bắn.

Mọi người tỏ ra rất điềm tĩnh, Hoàng đế cũng không một chút bất ngờ, cũng đúng, Vương Quý phi ba ngày hai bữa đều phải gây ra một chút chuyện, Hoàng hậu dĩ nhiên sẽ có chút không vừa lòng. Mọi người không khỏi phỏng đoán, trước đó vài ngày mối quan hệ giữa Hoàng hậu cùng Quý phi đã có chút tốt đẹp lên, hôm nay lại muốn tiếp tục đấu đá nhau nữa rồi?

Mọi người ngay từ đầu đều không nói một tiếng nào, Viên Uyển nghi nhìn bầu không khí quá cứng nhắc, vội vàng cười hoà hoãn nói: "Quý phi tỷ tỷ có lẽ do quá mệt mỏi."

Nghe vậy, chân mày Vương Lệnh Nghi khẽ nhăn lại, nói: "Nàng mệt mỏi cái gì?"

Vị tiểu phi tần tối hôm qua bị Tạ Bảo Lâm nắm tay lôi kéo, thế nào lại đỏ mặt lần đầu tiên dám ở trước mặt mọi người mở miệng nói chuyện: "Quý phi tỷ tỷ dường như đã bị bệnh rồi a, tối hôm qua thần thiếp nhìn gương mặt tỷ tỷ giống như có một chút nóng lên, còn phát ra nhiệt."

"Mà thôi." Vương Lệnh Nghi cụp mắt, "Nếu đã bị bệnh, vậy mấy ngày này cứ để cho Quý phi nghỉ ngơi thật tốt, mọi người trong cung Hoa Dương phải hảo hảo hầu hạ chủ tử, tuyệt đối đừng để Quý phi ra ngoài hứng gió."

Hoàng hậu giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc, nhưng rõ ràng trong lời nói có ý tứ muốn cấm túc Quý phi, mọi người cũng không dám nhắc đến việc này một lần nữa.

Bên trong cung điện hoa lệ này, nhân số cũng không tính là ít, Vương Lệnh Nghi lại không thể cam đoan tất cả mọi người đều là người của mình. Để đề phòng tin tức bị tiết lộ, việc Vương Lệnh Nghi có thể làm chính là không cho người ngoài đi vào, cũng không cho người của cung Hoa Dương đi ra. Hy vọng cũng có thể chống đỡ được đến lúc Tạ Bảo Lâm trở về.

Trời còn chưa sáng, Tạ Bảo Lâm cũng đã mang theo Hợp Khương rời khỏi cung Hoa Dương. Phía cửa cung cũng không đưa đến tin tức gì, vậy có nghĩa là Tạ Bảo Lâm lúc này hẳn là đã mang theo hộ vệ của nàng an toàn xuất cung, không biết hiện tại Tạ Bảo Lâm đi tới nơi nào rồi a?

"Hoàng hậu nương nương, canh giờ đến rồi." Cung nhân nhẹ nhàng bước qua cánh cửa nhắc nhở.

Vương Lệnh Nghi gật đầu, liền ngồi dậy mang theo một đám phi tần trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi cung Phượng Nghi. Bên ngoài cung Phượng Nghi ngừng lại một dãy xe vua, mọi người hành lễ, cung nhân khom người đỡ Vương Lệnh Nghi bước lên xe vua, những người còn lại mới cũng vậy đi theo lên phía sau xe.

Đêm qua trăng sáng sao thưa, ban đêm bầu trời thập phần quang đãng, hôm nay thời tiết cũng không tệ, bầu trời xanh vạn dặm, gió nhẹ nhàng thổi qua, mây nhẹ nhàng trôi đi. So với trước đó vài ngày cũng thiếu đi vài phần nóng bức.

Mặc dù như thế, Vương Lệnh Nghi vừa bước lên xe, liền nhịn không được dựa vào phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Dong Tây ngồi xuống ở một bên, yên tĩnh tìm một vị trí thuận tiện để huân hương, rồi sau đó lại nhẹ nhàng cầm quạt hầu hạ Vương Lệnh Nghi.

Trong Hoàng cung ngoại trừ âm thanh di chuyển của cỗ xe, cũng không có tạp âm gì khác, mà lúc đi đến kinh thành, mặc dù được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt nhưng hai bên đường vẫn hết sức náo nhiệt . Vương Lệnh Nghi liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Dong Tây cũng chưa từng dừng động tác quạt trên tay nàng, thầm nghĩ Tạ Bảo Lâm trước kia cũng không biết có phân phó Dong Tây làm những thứ này hay không, mình dĩ nhiên là đối với Dong Tây phải tốt hơn một chút, liền nói: "Dong Tây, không cần quạt nữa."

Dong Tây lên tiếng, nghiêng đầu cất kỹ cây quạt, lập tức động tác lưu loát bước lên pha trà, cuối cùng châm ra một ly, từ trong hộp gỗ bóp một ít khối băng bỏ vào, mới nói: "Nương nương uống chút trà a."

Vương Lệnh Nghi đưa tay tiếp nhận.

Dong Tây quả thật rất tốt. Khó trách thật nhiều người có ý nghĩ muốn làm nương nương, nương nương không chỉ được ăn ngon mặc đẹp, lại không thiếu người tận tâm khéo léo hầu hạ. Vương Lệnh Nghi thở dài, nàng khả năng cả đời cũng ăn không được khổ rồi.

Sau nửa canh giờ, mơ hồ có thể nhìn thấy lá cờ cao ngất của Thú Liệp Tràng bay phấp phới ở phía xa.

Ở Thú Liệp Tràng, đối với việc Quý phi không trình diện, Vương Lệnh Nghi cũng không thể không hướng Hoàng đế nói một vài lời. Bất quá cũng may Hoàng đế tựa hồ không quá để ý đến việc Vương Quý phi có mặt hay không có mặt, nghe xong cũng chỉ tùy ý trả lời một tiếng, lại cùng Thái hậu mở lời nói chuyện.

Vương Lệnh Nghi cũng không lên tiếng nữa, miễn cho Hoàng đế lại hỏi đến nhất định sẽ gây ra phiền phức.

Trận đấu đầu tiên bắt đầu là mấy vị tiểu tưởng trẻ tuổi cùng nhau tranh tài, bọn hắn cũng không phải xuất thân từ danh gia vọng tộc, nhưng không thể không nói, mấy tiểu tướng này tinh thần hăng hái, thoạt nhìn quả thật không tệ.

Tính toán thời gian bắt đầu, mấy vị tiểu tướng kia đã thay nhau giục ngựa đi vào trong khu vực săn bắn, càng đi càng vào sâu, thẳng đến khi thân ảnh cường tráng của bọn hắn hoàn toàn biến mất trong rừng rậm.

Kì thật mỗi người đến đây ngoại trừ việc đi nói chuyện phiếm, cũng không có chuyện gì để làm. Ngày thường có Tạ Bảo Lâm ở bên cạnh, tốt xấu gì vẫn có thể cùng nàng đấu võ miệng, hôm nay Tạ Bảo Lâm không có ở đây, Vương Lệnh Nghi không có ai cùng trò chuyện, vô cùng buồn bực, không khỏi một lần nữa cảm khái làm Hoàng hậu thật sự là việc nhàm chán nhất trên đời này.

Hoàng đế lúc này lại gọi một người tiến lên đây.

Vương Lệnh Nghi tập trung nhìn, người này vận y phục màu xanh nhạt, dáng người vốn đã chẳng có bao nhiêu thịt lúc này càng lộ ra thân thể gầy gò. Bộ dạng lại có được một chút thanh tú, rất văn nhã, chẳng qua có thể nói là vô cùng văn nhã. Nếu như nàng nhớ không lầm, kia không phải là Tôn Gia Tề sao?

Sau một khắc, nàng ra vẻ vô ý, đưa mắt quan sát Minh Đức.

Minh Đức như trước cặp môi đỏ mọng khẽ cong lên, cùng người bên cạnh chuyện trò vui vẻ, tựa hồ những chuyện xảy ra bên này hết thảy cùng nàng không có quan hệ gì.

"Cảnh Văn, đến đây." Hoàng đế bỗng nhiên gọi Minh Đức.

Minh Đức không đếm xỉa tới ngẩng đầu nâng mắt thoáng nhìn qua, làm Vương Lệnh Nghi trong nội tâm lập tức có chút kinh hãi. Rồi sau đó, Minh Đức mỉm cười nói: "Hoàng huynh."

"Trẫm nhớ Cảnh Văn học vấn thiên phú rất cao, ở kinh thành cũng chưa từng có địch thủ." Hoàng đế cười nói, "Không biết công tử Tôn gia có dám thách thức cùng nàng hay không a?"

Hoàng đế nếu đã lên tiếng, Tôn Gia Tề tự nhiên sẽ dám a.

"Minh Đức công chúa." Tôn Gia Tề hướng Minh Đức hành lễ.

Minh Đức cười nói: "Được Hoàng huynh để mắt tới đó là diễm phúc của muội. Chẳng qua là Tôn công tử, ta đã vài năm chưa chạm qua sách vở, nếu không thể đạt tới trình độ mà Hoàng huynh tán dương, thỉnh công tử thứ lỗi."

Lời nói này thật ra rất khách khí.

Tần vương ngồi ở một bên cúi thấp đầu.

Ở khu vực săn bắn tự nhiên cũng không việc gì làm, có thể xem một cuộc văn đấu cũng rất tốt. Mọi người bắt đầu nhao nhao lên, tỏ vẻ rất hào hứng.

"Chỉ so tài văn chương không phải rất không thú vị sao?" Không biết là người nhà ai lại lỗ mãng mở miệng như thế.

Hoàng đế thật ra lại không tức giận, nghe vậy, nói: "Ngươi cảm thấy như thế nào mới tốt?"

"Không bằng đưa tiền đặt cược, cho dù thua hay thắng cũng sẽ có phần thưởng a."

Người nói chuyện quan phẩm cũng không cao, đồng liêu có giao hảo với hắn ngồi bên cạnh vội âm thầm giật nhẹ ống tay áo của hắn, ý nói hắn chớ phát ngôn bậy bạ. Mà hắn lại cứ như không nhận ra, tiếp tục nói: "Như thế mới có niềm vui thú."

"Lớn mật!" Tần vương đột nhiên phát hỏa, chân mày nhíu chặt, lạnh lùng quát: "Người phương nào dám đối với Công chúa đại bất kính như vậy? Lúc nào đến phiên một quan văn nho nhỏ như ngươi muốn Công chúa khoa tay múa chân?"

Nói xong, Tần vương lập tức ngồi dậy, ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt người đang nói chuyện kia, hùng hổ vung chân một cước đá ngã lăn cái bàn của hắn, sau đó liền hung hăng đá về hướng khuôn mặt của hắn, chẳng qua là tên tiểu quan nọ nhanh nhẹn đã kịp co rụt lại trốn qua một bên, chân Tần vương liền rơi xuống trên vai hắn.

Người này liền "Ôi" lên một tiếng.

Thanh âm Hoàng đế trầm xuống: "Cảnh Hoán, hồ đồ! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Quan viên Đại Sở há lại có thể để ngươi đối xử như vậy?"

Tần vương trừng mắt nhìn người nọ, mắt trừng lớn đến nổi như muốn nứt ra, nghe xong lời này, y từ từ thu hồi chân, ngược lại quỳ rạp người xuống hướng Hoàng đế hành đại lễ, giọng nói thập phần đau xót: "Hoàng thượng, người này bụng dạ khó lường. Đại Sở Công chúa ta xưa nay thân phận cao quý, người nào dám ở trước mặt vũ nhục như thế? Thỉnh Hoàng thượng thay Minh Đức Công chúa đòi lại công bằng, răn đe hắn cũng như răn đe tất cả mọi người!"

Hoàng đế trên mặt ngay cả một nét cười cũng không có.

"Cảnh Hoán." Minh Đức mở miệng.

Tần vương im lặng không trả lời, chỉ tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn tên tiểu quan kia một lần.

Tiểu quan kia sợ hãi cúi thấp đầu, thoạt nhìn rất hoảng loạn.

Mà Vương Lệnh Nghi nhìn thần sắc của hắn, lại mơ hồ cảm thấy, hắn dĩ nhiên sẽ không chịu khuất phục.

Minh Đức thần sắc có chút bất đắc dĩ, lại có chút sầu não, nàng chầm chậm đi ra, quỳ gối bên cạnh Tần vương, lưng thẳng tắp, trầm giọng nói: "Cảnh Hoán trời sinh tính tình rất dễ xúc động, thật sự không phải cố ý gây sự. Huống hồ, Cảnh Hoán từ trước đến nay đều nhịn không được người khác bất kính đối với ta, bởi vậy liền có hành động lỗ mãng. Hoàng huynh, người từ trước đến nay rất rộng lượng, ta cùng với Cảnh Hoán được hoàng huynh chiếu cố nhiều năm, dĩ nhiên khắc sâu trong lòng, một ngày cũng không dám quên. Chuyện hôm nay, là do muội muội sai, không thể quản tốt hắn, hi vọng Hoàng huynh có thể tha thứ cho hắn một lần."

Lời nói đã đến nước này, cho Hoàng đế đủ mặt mũi.

Tần vương cũng hiểu rõ lúc này không giống ngày thường, chỉ biết thành tâm nói: "Hoàng huynh, đệ đệ biết sai rồi."

"Đều là người một nhà, cái gì mà tha thứ với không tha thứ, đứng lên đi." Hoàng đế mở miệng.

Minh Đức đỡ lấy Tần vương, nói: "Tạ hoàng huynh."

Sau đó, Minh Đức buông Tần vương ra, điềm tĩnh đi về hướng tiểu quan kia, tâm tình không chút gợn sóng nói: "Sư đại nhân, vừa rồi Tần vương có hơi lỗ mãng, Sư đại nhân có ngại bỏ qua không?"

Đường đường là Đại Sở Công chúa lại bày ra sắc mặt tốt như vậy nói chuyện với hắn, thanh âm lại cực kì hòa hoãn, hắn cũng không dám trước mặt mọi người tiếp tục trêu chọc Công chúa, chỉ cung kính nói một tiếng: "Khởi bẩm Công chúa, hạ quan không ngại."

Vương Lệnh Nghi nội tâm thập phần lo lắng, nàng nhìn chằm chằm Sư đại nhân đứng ở trước mặt Minh Đức, chỉ sợ nàng làm ra chuyện gì sai lầm.

Ai ngờ, Minh Đức chỉ cười nói: "Không ngại thì tốt rồi."

Loại tình huống này bất ngờ xảy ra trước mắt, tự nhiên cũng không có bất kì ai dám nhắc lại chuyện Tôn Gia Tề cùng Minh Đức so tài. Bất quá cũng may, có một tiểu tướng đã thắng lợi trở về, hắn vừa quay về lực chú của mọi người lại chuyển đến nơi khác, cũng không còn quan tâm đến Minh Đức bên này nữa.

Trận đấu thứ hai bắt đầu, Minh Đức thừa dịp mọi người ồn ào một hồi liền lập tức ngồi dậy, rời khỏi nơi này.

Vương Lệnh Nghi ngây người một hồi lâu, đúng là càng ngồi càng cảm thấy mệt mỏi, nàng cũng lập tức chờ lúc mọi người không để ý, đi theo cung nhân dẫn đường tiến về phía Tây Các gần khu vực săn bắn.

Vương Lệnh Nghi phân phó cung nhân đợi ở rất xa, chính mình tiến vào Tây Các nhìn nhìn bốn phía, cũng không phát hiện thân ảnh của Minh Đức, cảm thấy có chỗ kì quái, lại đi những khu vực gần đó quan sát. Thế nhưng thật ra lại tìm thấy nàng. Minh Đức đứng dưới táng cây rộng lớn, hai mắt điềm nhiên nhắm lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vương Lệnh Nghi nhìn nàng biết nàng cũng không xảy ra chuyện gì, liền định lặng yên rời khỏi, vậy mà lúc xoay người lại không cẩn thận làm bụi cỏ vướng lên quần áo của nàng, thoáng cái liền gây ra tiếng động.

"Ai?" Minh Đức lập tức mở mắt.

Thấy người tới là nàng, Minh Đức thoáng nở nụ cười: "Tẩu tẩu tới chỗ này làm cái gì?"

Vương Lệnh Nghi trên mặt bình tĩnh cầm quần áo của mình kéo ra khỏi bụi cỏ kia, bụi cỏ bên người khẽ lay động, nói: "Ta lại muốn hỏi ngươi."

"Hai ngày săn bắn này đối với ta mà nói, đều không có bất kì lợi ích gì, cho nên ở lại đó cũng không để làm gì." Minh Đức miễn cưỡng nhìn Vương Lệnh Nghi, môi cong lên, "Ngày săn bắn thứ ba mới là ngày ta chờ mong."

Vương Lệnh Nghi nói: "Ân."

Nhìn bộ dạng này của Minh Đức, Vương Lệnh Nghi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, liền dứt khoát không nói bất cứ điều gì nữa.

"Ngươi tiến cung, vui vẻ không?" Minh Đức hỏi, "Tẩu tẩu."

Vương Lệnh Nghi trong nội tâm khẽ sinh ra ngờ vực, rồi nàng cũng không thể chủ động hỏi rõ Minh Đức, giờ phút này lại là thời điểm nàng bối rối nhất. Nàng chỉ có thể nói: "Vui vẻ? Con người mất bao lâu mới có thể chân chính vui vẻ?"

Minh Đức không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, nhất thời nghẹn lời.

Vương Lệnh Nghi nói: "Cần phải trở về rồi."

Minh Đức đột nhiên hỏi: "Ngươi đã từng hối hận chưa?"

Hết chương .

Truyện Chữ Hay