Hầu Môn Độc Phi

chương 196: chương 108.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ly vương phủ.

Trong thư phòng không khí cực kỳ áp lực làm cho người ta không thở nổi, mới vừa thu được tin tức mật thám đưa về thì vẻ mặt Triệu Cảnh Trạch đã không thể đen hơn được nữa, đập bàn một phát, ba một tiếng ngay cả giấy và bút trên đó cũng run lên, thậm chí còn có dấu hiệu muốn rơi xuống đất.

"Ly vương điện hạ bớt giận..." Một thị vệ áo xanh quỳ trên mặt đất, kinh sợ, hắn là thị vệ bên người Ly vương nên biết giờ phút này Ly vương điện hạ là có bao nhiêu tức giận

"Bớt giận? Bổn vương như thế nào bớt giận? Tên tiểu tử kia thật là lớn mạng, ta đã phái ra ba đội tử sĩ nhưng cũng không hề trở thành uy hiếp đối với hắn sao? Lại để cho hắn bước chân vào kinh thành, đi Thần vương phủ? Hừ! Chẳng lẽ Thần vương muốn ủng hộ cho Dự vương?" Lợi mắt Triệu Cảnh Trạch híp lại , dù thế nào cũng nuốt không trôi được cục tức này, ba đội tử sĩ nhưng lại không còn người nào còn sống, hắn có thể nào không tức giận?

"Vương gia, nếu Thần vương thật sự muốn ủng hộ Dự vương, như vậy sự tình từ nay về sau liền khó nói ." Thị vệ áo xanh mở miệng nói, mi tâm cũng gắt gao nhăn cùng một chỗ, tài đức của Dự vương vốn là cao hơn các vị hoàng tử còn lại nhưng lại không vì sao năm đó hoàng thượng lại sai Dự vương ra bên ngoài kinh thành, sau còn hạ lệnh không có lệnh triệu thì không thể hồi kinh, đây không thể nghi ngờ là khiến cho các hoàng tử khác có thêm hy vọng và cơ hội, tương đương với việc loại trừ đi một chướng ngại, nhưng hôm nay khen ngược, hoàng thượng cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì lại đột nhiên triệu Dự vương hồi kinh.

Này cũng thôi đi, bây giờ Thần vương điện hạ lại đối Dự vương rất tốt, này so với việc bản thân Dự vương trở thành uy hiếp cho các vương gia khác còn lớn hơn, phải biết rằng, hoàng thượng đau Thần vương Thương Địch vượt qua cả con đẻ, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết được, nếu Thần vương là người tuyển chọn cho ngôi vị hoàng đế thì chỉ cần nói một câu là có thể sánh bằng tất cả thần tử trong triều nói một trăm câu.

Đây cũng là lí do vì sao Ly vương Triệu Cảnh Trạch lại muốn cưới An Ninh, để mượn An Ninh đến khống chế Thần vương Thương Địch.

Con ngươi Triệu Cảnh Trạch trở nên rét lạnh một tia âm u bắn ra bốn phía "Thần vương Thương Địch, quản hắn cái gì Thần vương hay Dự vương, ngôi vị hoàng đế kia bổn vương nhất định phải có,dù có bất kỳ biện pháp nào cũng phải đem tất cả chướng ngại quét sạch hết đi, lúc tất yếu thì cũng không cần lưu lại người sống."

Trong lòng Triệu Cảnh Trạch tràn đầy phẫn nộ cùng trào dâng, nhưng tên thị vệ này lại không cảm thấy lạc quan như vậy, phải biết rằng mất ba đội tử sĩ kia đối Ly vương mà nói là sự tổn thất không hề nhỏ !

"Ly vương điện hạ, thời điểm thủ hạ đi rừng rậm thành tây xem xét phát hiện chúng ta bị hai thế lực khác chém giết, không giống như là một người tru diệt ba đội tử sĩ kia." Thị vệ áo xanh cau mày kể lại tình huống mà mình thấy nhìn thấy cho Ly vương Triệu Cảnh Trạch.

Triệu Cảnh Trạch vừa nghe vậy liền bước đến chỗ tên kia hỏi "Chuẩn xác?"

"Thuộc hạ tự tin là không đoán sai, huống hồ, lúc trước không phải chúng ta đã có tin tức sao? Dự vương là một người một ngựa hồi kinh, ba đội tử sĩ, mỗi một đội đều có tới trăm người, đối phó hắn ta hẳn là dư dả, nhưng kết quả hiện tại lại..." Thị vệ áo xanh cũng không nói tiếp nhưng dù không cần nói cũng có thể đoán ra được, hắn như thế nào cũng không tin tưởng, Dự vương điện hạ một mình đấu thắng ba đội tử sĩ mà còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì .

"Tin tức chúng ta mai phục bị lộ ra ngoài sao? Bằng không làm sao lại có người chuẩn bị từ trước?" Triệu Cảnh Trạch nghe thị vệ nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy người có thể giết sạch ba đội tử sĩ của hắn chỉ có thể là Thần vương Thương Địch.

"Này..." Ánh mắt thị vệ áo xanh co lại, ý thức được cái gì, liền quỳ trên mặt đất, "Vương gia, thuộc hạ đối với vương gia trung thành và tận tâm, tuyệt đối không phải thuộc hạ tiết lộ tin tức."

Ánh mắt Triệu Cảnh Trạch híp lại, hắn tự nhiên là biết người này trung tâm, hắn theo mình đã nhiều năm, vẫn đều là người tâm phúc của hắn ngay cả chuyện Ly vương phủ nuôi dưỡng tử sĩ cũng chỉ có hai người bọn họ biết,hơn nữa chính mình lại có ân với hắn, hắn chắc chắn sẽ không phản bội mình nhưng nếu bọn họ đã không phải vậy tin tức kia là bị tiết lộ ra ngoài như tế nào ? Huống hồ, hắn chỉ mới vừa ra quyết định, dù là bị tiết lộ ra ngoài thì người khác cũng không thể kịp thời chuẩn bị.

Trong lòng nghi hoặc làm cho lông mày Triệu Cảnh Trạch nhíu chặt, như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn sao biết rất nhiều sự tình đối với người nào đó mà nói, căn bản không phải là bí mật, hắn cũng không thể tưởng được, ba đội tử sĩ của hắn đều không bại trong tay Thần vương hay Dự vương mà là vong hồn dưới đao của An Ninh!

"Đứng lên đi, nhớ kỹ, lưu ý chặt chẽ hành động của Dự vương, tùy thời báo lại." Triệu Cảnh Trạch lạnh lùng phân phó nói, mi tâm vẫn như trước không thể giãn ra, hiện tại, chỉ cần nghĩ đến ba đội tử sĩ kia toàn bộ đều bị giết,tâm của hắn giống như là có một đao đang từ từ cứa vào khiến hắn cực kỳ đau đớn

Muốn bồi dưỡng nhiều tử sĩ như thế cũng không phải là một sớm một chiều là có thể thành công được, hiện tại... Ai, hắn cũng chỉ có thể thở dài một hơi, yên lặng đau lòng, bất quá, hắn lại càng thêm kiên định với ý muốn tru sát Dự vương.

An Bình hầu phủ, trong Cẩm Tú các.

Đại phu nhân quỳ gối trước phật đường, trong tay là phật châu, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng thì thầm cái gì, từ sau khi An Như Yên mất tích đại phu nhân nóng vội hơn rất nhiều, chỉ có thể niệm phật khẩn cầu phật tổ phù hộ An Như Yên bình an vô sự .

Trong phòng, có một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến làm cho đại phu nhân khẽ nhíu mày, tựa hồ cực kỳ không hài lòng vì bị quấy rầy , "Cố đại nương, ta không phải đã nói sao? Thời điểm ta niệm phật không cho bất luận kẻ nào tiến vào."

Thanh âm bình tĩnh nhưng vẫn không nén được ý tứ trách cứ, tiếng bước chân kia dừng lại một chút nhưng cũng không lâu liền tiếp tục vang lên, trong lòng trồi lên một tia tức giận, đại phu nhân mở mắt ra, áp chế cơn tức trong người, bà tự nói với mình, ở trước mặt phật tổ không thể dễ dàng tức giận, để tránh làm phật tổ tức giận.

"Đại tỷ, là muội, Ngọc Song." Thanh âm Tần Ngọc Song vang lên nhưng lại làm cho lông mày đại phu nhân nhăn càng nhanh.

Thản nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, "Ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn tố khổ với ta?"

Truyện Chữ Hay