Hầu Môn Độc Phi

chương 187: chương 106.6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau Tuyết nhi đến Thính Vũ hiên nói Đại phu nhân hôm qua cho người gọi nàng sang, An Ninh nghe xong liền sáng tỏ ý Đại phu nhân. Đại phu nhân bị nhốt tại Cẩm Tú các không được ra ngoài đương nhiên nàng ta phải tranh thủ cơ hội Tam phu nhân quay về quý phủ, với tính tình của mình Đại phu nhân nhất định sẽ không buông tha.

“Tiểu thư Đại phu nhân nói muốn hỗ trợ Tuyết nhi tranh thủ sự sủng ái của lão gia, hừ bây giờ Đại phu nhân vẫn không quên lợi dụng ta.” Nhắc tới Đại phu nhân trong lòng Tuyết nhi tràn đầy hận ý, ở trước mặt An Ninh nàng không cần phải che dấu, chuyện của mình nàng đều không giữ lại, đây chính là sự trung thành với chủ nhân.

An Ninh nhìn hận ý trong mắt Tuyết nhi nói “Tuyết nhi ngươi yên tâm, ngươi đã gọi ta một tiếng tiểu thư ta ắt sẽ giúp ngươi báo thù.” giúp nàng báo thù nhưng thật ra là chuyện thuận đường mà thôi, Đại phu nhân là kẻ thù chung của hai người không phải sao?

Tuyết nhi cảm kích nói: “Cảm ơn tiểu thư, chuyện kia Tuyết nhi nên làm thế nào cho phải?” từ ngày giết Lưu nhị công tử cùng Lâm đại thiếu gia được Nhị tiểu thư cứu mọi chuyện của nàng nàng đều xin ý kiến của Nhị tiểu thư.

Nên làm như thế nào? An Ninh suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên ý cười “Tuyết nhi nếu ta không nhầm lúc này Ngũ phu nhân chắc cũng sẽ muốn mượn sức ngươi, tới khi đó ngươi cứ theo ý nàng ta mà làm.”

Tuyết nhi lộ ra chút nghi ngoặc, Ngũ phu nhâ? Ngũ phu nhân xưa nay không có để nàng vào trong mắt bới nàng ta đang nắm quyền chủ mẫu trong phủ, Tàn Song Ngọc cũng chỉ coi nàng như chân chạy việc mà thôi, nàng ta muốn mượn sức mình?

Tuy nghi hoặc Tuyết nhi cũng không hỏi nhiều nàng biết tiểu thư nói vậy ắt có lý của nàng, rất nhanh Tuyết nhi liền hiểu được tiểu thư đúng, ban đêm Tuyết nhi vừa muốn đi ngủ thì Tần Song Ngọc đến phòng nàng.

“Lục muội đây là cây trâm ngọc, ta nhìn liền biết rất hợp với muội cho nên ta từ chối những thứ mình thích mà mua cây trâm này cho muội.” Ngày trước Tần Song Ngọc đối Tuyết nhi lạnh nhạt, sau khi bước vào phòng lại thân thiện lôi kéo nàng.

Tuyết nhi có phần kinh ngạc, phải biết từ sau khi Tuyết nhi chuyển vào Tuế Lan hiên Tần Song Ngọc vẫn tự cho mình là chủ nhân nơi này không cho Tuyết nhi vào mắt, đôi khi còn lớn tiếng, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Nàng ta sao lại đối tốt với nàng như vậy?

Tuyết nhi kéo kéo khóe miệng, “Ngũ phu nhân Tuyết nhi vô công bất thụ lộc, không thể nhận đại lễ này của người a.”

“Cái gì nhận được với không nhận được, ta và ngươi đều là thiếp của lão gia, là tỷ muội, tỷ muội có phúc cùng hưởng ngươi nói có đúng không? Hơn nữa ngươi mới vào phủ không lâu cũng giống ta không có nhà mẹ đẻ dựa dẫm như vậy chúng ta càng phải chiếu cố lẫn nhau, ngươi nói tỷ tỷ nói đúng không?” Tần Song Ngọc nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn lạnh thấu sương, thầm nghĩ Tuyết nhi chính là mệnh nha hoàn dù có danh hiệu chủ từ thì có tác dụng gì? Thứ nhất không thông minh, thứ hai không có tâm tư tính kế, sớm hay muộn cũng bị thu thập bất quá hiện tại Tuyết nhi còn có chút giá trị ợi dụng.

“Như vậy xin đa tạ Ngũ phu nhâ.” Tần Song Ngọc nói xong Lục phu nhân liền hiểu không tiếp tục từ chối nữa, tiếp nhận trâm ngọc trên tay ánh mắt bừng sáng Tần Song Ngọc lại không có nhận ra.

Tần Song Ngọc thấy nàng nhận khóe miệng gợi lên chút thâm ý, “Lục muội a về sau chúng ta chính là đứng trên một trận tuyết, ai..., hiện tại lão gia mang Tam phu nhân trở về đang ở trong viện, chúng ta mặc dù nắm trong tay quyền chủ mẫu, lão gia lại bị Tam phu nhân mê hoặc a, nếu lão gia đến phòng ta ta chính là ở cạnh người nói ngươi thật tốt để hắn cũng đến phòng ngươi, tỷ muội chúng ta cùng nhau hầu hạ lão gia, nhưng là....”

Nói tới đây Tần Song Ngọc trăn trở thở dài nếu chirnhinf qua tưởng Tuyết nhi đang cảm động nhưng không dự đoán được nàng ta lại cúi đầu cổ họng không phát ra bất kì âm thanh nào, không biết nàng ta có nghe lọt tai lời nào của nàng không? Tần Song Ngọc ẩn nhẫn không hề hờn giận, nghĩ đến mục đích của mình mà hòa nhã đi “Lục muội, tỷ tỷ nói ngươi có nghe thấy không?”

“Nghe được, dĩ nhiên là nghe được, Tuyết nhi vẫn đang nghe làm sao có thể làm chậm trễ Ngũ phu nhân.” Tuyết nhi ngẩng đầu lên, nguyên bản nàng chính là đơn thuần, giờ phút này dúng ánh mắt đó nhìn Tần Song Ngọc không chút ý nói dối trá.

Tần Song Ngọc sờ sờ khóe miệng, “Vậy ngươi có gì muốn nói không?”

Hừ! Thật đúng là không bị khiêu khích sao?

“Tuyết nhi tự nhiên nghe theo Ngũ phu nhân an bài, Ngũ phu nhân tặng Tuyết nhi trâm ngọc, Tuyết nhi liền nghe theo Ngũ phu nhân.” Vẻ mặt Lục phu nhân chân thành, dứt lời quả nhiên trên mặt Tần Song Ngọc hiện lên nụ cười thỏa mãn.

“Thực là muội muội tốt của ta, có lời này của ngươi trong lòng tỷ tỷ thật dễ chịu.” Tần Song Ngọc chớp chớp mắt, có lời này của nàng ta quả không uổng công đưa cây trâm ngọc, trong mắt nàng Tuyết nhi chính là mệnh nha hoàn, nàng ban cho như vậy là quá rộng lượng (đồ ki bo kẹt sỉ)

Lục phu nhân cười cười không nói, Tần Song Ngọc đạt được mục đích không ở lâu liền đi ra, trong phòng còn lại một mình Lục phu nhân lúc này nàng mới trút bỏ ngụy trang đơn thuần trên mặt, nhếch miệng cười.

Tiểu thư đã nói muốn sinh tồn trong phủ đôi khi phải cúi đầu, so với ai hành động cũng phải cao tay hơn, ngụy trang thật tốt, mới vừa rồi Ngũ phu nhân chính là cũng nàng diễn trò.

Trong phủ nhiều lắm lá mặt lá trái, chân chính có thể phó thác chỉ sợ chỉ có mình Nhị tiểu thư.

Bất quá, nàng rất muốn biết Ngũ phu nhân sẽ làm gì nàng.

Sáng sớm hôm sau, Tuyết nhie liền có đáp án Tần Song Ngọc mang theo Phúc nhi mang canh tới, Lục phu nhân Tuyết nhi nhìn Tần Song Ngọc tự tay mang cho mình có chút thụ sủng nhựơc kinh “Ngũ phu nhân đây là”

"Như thế nào không được? Ngươi đã quên, chúng ta là tỷ muội a, đến, mau chút thừa dịp nóng đem này canh uống lên!" Ngũ phu nhân thúc giục, Tuyết nhi từ chối không xong, liền cũng chỉ có uống xong, ở mặt ngoài kinh sợ, trong lòng cũng là phòng bị Tần Song Ngọc, bất quá nàng không lo lắng Tần Song Ngọc sẽ hạ độc trong canh của mình, huống hồ hiện tại nàng ta đang mượn sức chính mình, không phải sao?

Đợi cho Lục phu nhân đem một chén canh uống hết, ánh mắt liếc về phía Phúc Nhi, thấy tay nàng ta còn bưng một chén, giật mình, mày theo bản năng nhíu lại, "Ngũ phu nhân, Tuyết nhi thật sự là uống không được, này..."

"Muội muội a, ngươi tưởng người nào vậy? Ngươi uống không được, tỷ tỷ còn có thể ép ngươi sao?" Tần Song Ngọc cười nói.

"Kia là..."

"Này cũng không phải là đưa cho ngươi, Phúc Nhi làm nhiều không nỡ lãng phí, cho nên không bằng tỷ tỷ đưa muội muội một cái nhân tình, muội muội đem canh này cấp Tam phu nhân đưa qua, lấy lòng nàng, ngày sau chúng ta tỷ muội ngày ngày cũng sẽ quá chút không phải?" Tần Song Ngọc mâu quang chớp động , nói hết sức rõ ràng.

"Sao tỷ tỷ không tự mình..."

"Hừ, muội muội, ngươi có điều không biết, muốn ta đi lấy lòng Tam phu nhân, ta như thế nào cũng sẽ không làm. Hôm qua cũng gặp Đại phu nhân hai mắt nhíu lại..." Tần Song Ngọc thở dài, lời này nàng nói là thật sự, nàng như thế nào cũng không nguyện xuất hiện trước mặt Tam phu nhân, trừ phi... chính mình đem nàng dẫm nát dưới chân, bằng không, đôi mắt kia chính là nhắc nhở nàng nhắc nhở nàng, nàng là thế thân của Tam phu nhân.

Lục phu nhân liễm mi, "Ngũ phu nhân không cần thương tâm, Tuyết nhi sẽ mang canh này đưa qua Tam phu nhân."

"Hảo, kia liền cảm ơn muội muội." trên mặt Tần Song Ngọc nháy mắt hiện ra sắc vui mừng, cấp Phúc Nhi ánh mắt, ánh mắt đảo qua một chén canh, thừa dịp Tuyết nhi không chú ý khóe miệng xẹt qua một chút ngoan độc, Tam phu nhân? Hừ, nàng tính cái gì vậy!

Tuyết nhi bưng canh, đi ra khỏi Tuế Lan hiên, lại cố ý vòng qua Thính Vũ hiên, tới Thính Vũ hiên đã thấy Bích Châu cùng tiểu thư đi ra, Tuyết nhi nhìn xung quanh gặp bốn bề vắng lặng, liền lập tức đi tới đem chuyện Tần Song Ngọc đêm qua mượn sức, cùng chuyện sáng nay toàn bộ nói cho An Ninh.

An Ninh nghe xong Tuyết nhi tự thuật, ánh mắt dừng trên bát canh, mâu quang vi liễm nói nhỏ vào tai Tuyết nhi, thản nhiên phân phó vài câu, Tuyết nhi vừa nghe, ánh mắt sáng ngời, "Hảo, Tuyết nhi cái này đi làm!"

"Đi thôi! Mau chút đem canh đưa đến chỗ Tam phu nhân, canh này thừa dịp nóng uống, mới mỹ vị!" khóe miệng An Ninh giơ lên một chút ý cười, đáy mắt cũng có một chút tinh quang chợt lóe mà qua, nàng chờ xem kịch vui đi!

Truyện Chữ Hay