Giọng nói cao ngất của ba Trịnh quá mức vang dội, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trong hội trường.
Dường như Trịnh Quý Lễ nghe thấy được câu chuyện buồn cười gì đó, anh ta nở nụ cười chế giễu nơi khóe miệng.
"Làm loạn ư? Ha. Ông nghĩ tôi đang chơi trò gia đình với nhà họ Trịnh đấy à?"
Độ cong trên môi Trịnh Quý Lễ đột nhiên hạ xuống, biểu cảm trong mắt anh ta lập tức lạnh đi.
"Lúc nào nhà họ Trịnh của các người tàn lụi, khi nào ông Trịnh chết đi thì sự việc này mới được coi là kết thúc. Nếu không thì thật có lỗi với những khổ cực mà mẹ tôi đã phải chịu đựng trong những năm vừa rồi đó."
Ba Trịnh đột nhiên nổi giận: "Mày! Đồ khốn kiếp! Làm sao mày có thể nói mày..."
Nửa câu sau cứ luẩn quẩn trên miệng ông ta một hồi, đến cuối cùng cũng không nói ra.
Ông cụ Trịnh ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt có phần u ám của ông ta nheo lại, hiếm khi nào người ta thấy ông ta tức giận.
Ngay khi giọng nói khinh thường và giễu cợt của Trịnh Quý Lễ vang lên, Trịnh Lãng Yến đã buông tay Lâm Tiếu ra, đôi chân dài của anh bước tới, chỉ vài bước là đã đi đến trước mặt anh ta.
Trịnh Quý Lễ vỗ vỗ vào vai Trì Mễ - người đang cảnh giác đứng gác ở trước mặt anh ta, ra hiệu cho cô tránh ra.
Trịnh Lãng Yến đứng ở trước mặt Trịnh Quý Lễ, quả đấm ở bên hông anh siết chặt, mọi người vẫn còn chưa liếc thấy anh làm bất cứ động tác nào thì mẹ Trịnh ở phía sau anh đột nhiên tăng âm lượng và gọi anh: "A Yến!"
Trong giọng nói của bà chứa đầy sự lo lắng và kiềm nén. Trịnh Lãng Yến lạnh mặt, anh khẽ quay đầu lại.
Mẹ Trịnh lắc đầu ra hiệu cho anh, nhắc anh đừng bốc đồng.
Trên mặt Trịnh Lãng Yến không biểu hiện ra bất cứ cái gì. Anh quay đầu lại nhìn chằm chằm Trịnh Quý Lễ trong vòng hai giây, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba Trịnh, khóe miệng giễu cợt: "Đây được xem là cái thứ gì? Con hoang ông nuôi ở bên ngoài à?"
Hai chữ "con hoang" rõ ràng mà chói tai, khuôn mặt ba Trịnh trong phút chốc trở nên khó nhìn vì lời nói này của anh.
Trịnh Lãng Yến không quan tâm đến phản ứng của ông ta, anh xoay người bước trở lại, trong lòng tức giận khó có thể kiềm chế, vẻ mặt anh ủ rũ, anh nới lỏng cà vạt ra, giơ tay rút ra ném mạnh nó xuống đất.
Không khí của toàn bộ sảnh tiệc bỗng trở nên vô cùng nặng nề.
Trịnh Lãng Yến đi tới, nắm lấy tay Lâm Tiếu, một lần nữa anh ngẩng đầu lên, hoàn toàn lạnh nhạt mà nhìn qua ba Trịnh: "Tôi còn tưởng rằng tối thiểu gì thì ông cũng được xem là một con người đấy."
Ánh mắt anh chuyển sang mẹ Trịnh: "Mẹ, chúng ta đi thôi."
Sau khi nói xong, Trịnh Lãng Yến kéo Lâm Tiếu quay đầu sải bước đi về phía trước.
"Dừng lại!" Ba Trịnh cuối cùng không nhịn được mà hét lên một tiếng.
Ông ta là một người luôn tỏ ra đàng hoàng, vậy mà vào giờ phút này lại mất hết toàn bộ thể diện trước nhân viên và cấp dưới của mình, vì thế thoáng cái ông ta trở nên nóng nảy và nổi giận.
Biết mình đuối lý, ba Trịnh tránh đi cái vẻ uy nghiêm của ông Trịnh mà nói: "Con có còn coi nhà họ Trịnh và ông nội ra gì không hả?"
Trịnh Lãng Yến hơi dừng lại, khuôn mặt anh tuấn và nghiêm nghị trầm giọng lạnh lùng nói: "Vốn là cũng coi là cái gì đó, nhưng mà hiện tại thì tôi lại thấy không xứng rồi."
"Mày!" Không ngờ Trịnh Lãng Yến lại trả lời như vậy, ba Trịnh tức giận đến cứng họng nhất thời không nói ra lời.
Mẹ Trịnh cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Bà ngẩng cao đầu chậm rãi bước tới đến bên cạnh Trịnh Lãng Yến, rồi nắm lấy tay anh.
Trịnh Lãng Yến vừa quay người định kéo hai người rời khỏi, nhưng đột nhiên anh lại bị mẹ Trịnh nắm tay ngăn cản không cho đi, anh cau mày quay lại, thì thấy khóe môi của mẹ Trịnh cong lên, bà nhìn anh dịu dàng nhưng kiên quyết.
"Lãng Yến, con à, chúng ta sẽ không rời đi. Thứ mà con đáng nhận được, cho dù con không thèm muốn gì, thì trước hết vẫn phải cầm trong tay, nếu có mất có vứt hay đập nát, thì nó vẫn là đồ của con. Phải muốn chứ! Tại sao chúng ta lại không muốn hả con?"
Trong ấn tượng của anh, mẹ Trịnh, người luôn dịu dàng và hào phóng lại hiểu phép tắc xã giao, chưa bao giờ nói những điều như vậy.
Những người xung quanh nhất thời giật mình.
"Đúng vậy."
Một nhóm người mặc vest và giày da bước vào cửa, Lâm Tiếu quay đầu lại thì nhìn thấy Trịnh viện trưởng trong nháy mắt đã bị vây quanh.
Ông chỉnh thẳng tay áo, đứng ở phía sau Trịnh Lãng Yến, kiên định nhìn ba Trịnh và ông Trịnh.
"Ba à, không phải ba vẫn muốn thông báo về việc phân chia quyền sở hữu tài sản sao? Tất cả cổ phần của con sẽ được đưa cho Lãng Yến, bệnh viện nếu mà nó muốn, con cũng sẽ cho nó. Nếu mọi người mà có lòng thì... Thôi vậy. Ba cứ nói thẳng ra đi."
Có vẻ như vô cùng thất vọng với những gì ba Trịnh và ông Trịnh đã làm, viện trưởng Trịnh chỉ nói đến một nửa rồi không tiếp tục nữa.
Cuộc họp thường niên ngày hôm nay, từng chi từng nhánh được mệnh lệnh rõ ràng rằng cấm không cho phép mang các thiết bị liên lạc và thiết bị chụp hình, nhưng mà các chi các nhánh này một năm có lẽ cũng chẳng gặp qua các vị quan chức cấp cao tụ họp ở chỗ này một lần, thế nên là những bí mật nhà giàu được lộ ra với họ như thế này vẫn coi như là được mở mang tầm mắt, điều này thực sự gây sốc những người có mặt tại hiện trường.
Ba Trịnh thấy Trịnh Trạch n người vốn xưa nay chưa từng hỏi chuyện làm ăn cũng ra mặt, đôi mắt đã đục ngầu càng thêm vẩn đục, ông ta kìm lại cơn ho dồn dập đến cuống họng, xua xua tay, sau đó thì thư ký và luật sư lần lượt đứng dậy.
Thư ký nhìn những nhân vật quan trọng trong nhà họ Trịnh, anh ta không khỏi căng thẳng mà kẹp chặt tài liệu ở khuỷu tay, hắng giọng và bắt đầu thông báo thay mặt cho ông Trịnh.
"Theo nguyện vọng của tôi, tôi sẽ tặng toàn bộ % (ba mươi phần trăm) cổ phần của mình trong doanh nghiệp Trịnh Thị cho cháu trai tôi là Trịnh Lãng Yến, và tặng khu đất đang được xây dựng ở khu vực nội thành và ngoại ô thành phố B cho con trai thứ hai của tôi, Trịnh Trạch Thành. Biệt thự gia đình ở khu vực trung tâm thành phố và ngôi nhà cổ ở ngoại ô được tặng cho con trai cả Trịnh Trạch n.
Sau khi thư ký thông báo xong, trên trán anh ta đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Cục diện thay đổi từ khoảng cách chênh lệch khá lớn sang lợi thế tuyệt đối khi Trịnh Lãng Yến nhận được ưu thế tuyệt đối % (sáu mươi phần trăm) cổ phần.
Không chỉ viện trưởng, mà ngay cả ba Trịnh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Ba..."
Ông Trịnh thậm chí không thèm ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ba Trịnh im lặng vì xấu hổ.
Vốn dĩ ông ta cho rằng sau ông Trịnh, không thể nghi ngờ gì chắc chắn ông ta sẽ là người có thể làm chủ đế chế kinh doanh của nhà họ Trịnh, tại sao Trịnh Lãng Yến, một đứa trẻ trước đây không được đánh giá cao bây giờ lại có thể nhảy lên đầu ông rồi?
Viện trưởng Trịnh cũng không nghĩ tới kết quả như vậy.
Theo ông, đây chính là sự sắp xếp tốt nhất. Ông không có ý định kinh doanh, ông được giao cho ngôi biệt thự nơi ông Trịnh hiện đang sống và ngôi nhà cũ của gia đình họ Trịnh chính là bởi vì lão gia tử nhớ chuyện cũ tình xưa; Trịnh Trạch Thành hiếu chiến và thích tranh giành, lại bảo thủ và cố chấp, chắc chắn sẽ rời không được thương trường, nhưng mà không thể để một người độc chiếm được, mặc dù Trịnh Lãng Yến trước giờ chưa bao giờ tiếp nhận việc kinh doanh của nhà họ Trịnh, nhưng thằng bé mới chính là người thích hợp nhất để tiếp quản Trịnh Thị nếu xét về cách xử xự và đầu óc.
Chỉ là cái quyết định bình thường này của ông Trịnh, ngược lại lại trở nên không bình thường.
Cơ mặt Trịnh Lãng Yến kéo căng, anh cau mày nhìn người ngồi trên xe lăn, khóe miệng đột nhiên giật giật, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, anh rút ngón tay ra chỉ hướng Trịnh Quý Lễ: "Các người phải suy nghĩ cho kỹ nhé. Tài sản mà giao cho tôi, việc đầu tiên tôi làm là đưa anh ta ra khỏi Trịnh Thị! "
Trịnh Quý Lễ đang lấy khăn lau tay, nghe nói vậy anh ta lộ ra vẻ mặt rất chế giễu, ánh mắt của anh ta chuyển từ Trịnh Lãng Yến sang ba Trịnh, rồi đến ông Trịnh. Anh ta chế nhạo: "Tôi nói mà người của nhà họ Trịnh sao mà thay đổi được chứ. Đây không phải giống như năm đó xua đuổi mẹ tôi, giờ là xua đuổi tôi sao. "
Trịnh Trạch Thành không có thời gian để quan tâm đến anh ta, khuôn mặt của ông ta biến đổi từ xanh đen sang trắng bệch.
Sự giễu cợt trên khuôn mặt Trịnh Quý Lễ trong nháy mắt được thu lại, thay vào đó nó biến thành một sự căm thù sâu sắc từ tận trong xương tủy.
"Cho nên, mọi người trong nhà họ Trịnh đều đáng chết."
Nói xong, anh ta chán ghét vứt bỏ khăn tay trong tay xuống đất và đi thẳng ra khỏi đại sảnh.
Vẻ mặt Trì Mễ vẫn như tảng băng, cô liếc nhìn người họ Trịnh một cái rồi nhanh chóng xoay người đi theo anh ta ra ngoài.
Gần như ngay khi họ rời đi, khi mọi người vừa nghĩ rằng chuyện đã kết thúc, thì Trịnh Lãng Yến lại trực tiếp kéo Lâm Tiếu, không quan tâm đến sự ngăn cản của mọi người mà sải bước ra khỏi sảnh tiệc.
Trời gần về đêm, gió trên đường quốc lộ càng lạnh thấu xương.
Nút áo sơ mi trên cùng của Trịnh Lãng Yến bị anh tiện tay xé hỏng, lúc này cổ áo đã mở toang, cổ tay áo sơ mi cũng bị cuộn lên, gió thì càn rỡ tràn vào trong cơ thể của người đàn ông.
Trịnh Lãng Yến lái xe nhanh như gió, anh mở cửa sổ, anh cau mày để mặc gió thổi, nhưng anh vẫn biết ý để nhắc nhở Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, em thắt dây an toàn vào. Anh muốn để gió thổi một lúc."
Trạng thái của anh thực sự rất tệ.
Nhưng mà đi được nửa đường, khi nghĩ đến sự an toàn của Lâm Tiếu, anh đột nhiên phanh gấp và dừng lại bên đường.
Lâm Tiếu nắm chặt lấy dây an toàn, cô có chút hoảng loạn không yên.
Trịnh Lãng Yến cầm chặt vô lăng, cả người nằm phục xuống, anh nhắm mắt hít sâu vài cái, sau đó lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu không đáy.
"Anh đưa em về." Trịnh Lãng Yến nói rồi lại khởi động xe.
Anh cố gắng kiềm kích động của mình, điên cuồng đạp phanh xe. Trịnh Lãng Yến siết chặt tay lái, gân xanh trên cánh tay nổi rõ mồn một.
Các múi cơ trên gương mặt kiên định của người đàn ông được kéo căng, anh ta nhìn chằm chằm vào con đường phía trước như thể vực sâu không có tận cùng.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn anh, trong lòng đột nhiên có chút nóng nảy, cô bất chấp mạo muội nói: "Em không về nhà."
Chiếc xe vừa tăng tốc lại phanh gấp, ma sát vào mặt đường và phát ra âm thanh kéo dài đến chói tai.
Cả hai người lao về phía trước, ngay sau đó lại được kéo lại bởi dây an toàn.
Trịnh Lãng Yến vẫn chưa ổn định tâm trạng, bất thình lình anh quay đầu lại nhìn Lâm Tiếu, trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi.
Lâm Tiếu cũng quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt cô vẫn nhẹ nhàng ôn nhu nhìn Trịnh Lãng Yến, giọng nói nhẹ nhàng như thường: "Anh cũng không cần phải về nhà nữa, vậy được không?"
Trịnh Lãng Yến chỉ nhíu mày nhìn cô, tựa hồ như anh không hiểu, nên anh cũng không nói bất cứ lời nào.
Lâm Tiếu khẽ cau mày, tính bướng bỉnh như nổi dậy, hiếm khi cô tăng âm lượng trong giọng nói của mình: "Trịnh Lãng Yến, em đã nói, tối nay em sẽ không về nhà."
Sau khi nói xong, Lâm Tiếu giơ ngón tay lên, định chọc Trịnh Lãng Yến xem anh có thực sự bị mất hồn hay không, nhưng lại bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.
Yết hầu của Trịnh Lãng Yến cuộn lên cuộn xuống, ánh mắt anh tĩnh mịch, anh trầm giọng nói: "Ngoan, hôm nay anh không có tâm tình chơi đùa cùng em."
Lâm Tiếu lập tức nhíu mày, có chút bất bình cùng bất mãn: "Em không có nói em muốn đi chơi mà..."
Gần như ngay lập tức, dường như là rốt cuộc thì Trịnh Lãng Yến cũng mất hết kiên nhẫn, anh có chút kiềm chế không nén nổi nóng nảy mà quát: " Em có biết mình đang nói cái gì không hả?"
Lâm Tiếu bị tiếng gầm của anh làm cho sửng sốt, giây tiếp theo, cô đột nhiên cong môi cười, cong mắt nhìn anh: "Em biết."
Lâm Tiếu rút tay của cô ra, nhân lúc Trịnh Lãng Yến ngẩn người mà nắm lấy cổ tay Trịnh Lãng Yến, đưa lòng bàn tay anh lên má cô.
Độ mịn của má cô gái và độ cong của nụ cười càng thêm chân thực và ấm áp.
Hai mắt cô sáng long lanh, cô nhìn anh nghiêm túc mà trả lời: "Trịnh Lãng Yến, tụi mình đi khách sạn đi anh."