Từ nhỏ ta đã không có phụ thân, khi ta hiểu chuyện hỏi mẫu thân, phụ thân ta đi đâu rồi, mẫu thân ta đều ngậm nước mắt, vẻ mặt đau đớn tận tâm can.
Bà ấy vuốt v e mặt ta, "Mộ Nhi à, phụ thân con... ông ấy cưới công chúa đương triều, ông ấy không cần mẫu thân nữa."
Vì thế nên ta hận phụ thân ta lắm.
Cũng hận vị công chúa đương triều kia.
Ta hỏi dì Đinh về công chúa, dì ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Công chúa? Hoàng đế đương triều không có nữ nhi đâu!"
Ta càng ngạc nhiên nói: "Vậy chắc chắn là trưởng công chúa."
Dì Đinh ngạc nhiên hơn cả ta: "Tiên hoàng cũng không có nữ nhi."Khi ta mười bốn tuổi, vào ngày sinh thần, lại một lần nữa hỏi về phụ thân ta. Mẫu thân ta lại một lần nữa đau đớn tận tâm can: “Phụ thân con năm đó bảo vệ đất nước, đã trên chiến trường."
Ta trợn trắng mắt: "Lần trước người còn nói ông ấy cưới công chúa cơ mà!"
"Ồ ồ ồ, mẫu thân già rồi, quên mất lần trước đã nói gì rồi. Mẫu thân nói lại, con hãy quên câu nói vừa rồi đi."
Ta nói với mẫu thân rằng mẫu thân của Đậu Đinh thật xinh đẹp. Mẫu thân bảo ta chưa biết gì về đời. Ta hỏi người thế nào là biết đời. Đêm đó, mẫu thân dẫn ta đến thanh lâu lớn nhất, chúng ta cải trang thành nam nhân và ở đó một đêm.
Lúc này, mẫu thân vốn đang đút nho cho giai nhân trong lòng, chẳng biết trông thấy điều gì mà vội vàng đẩy giai nhân ra, hối hả chạy ra ngoài.
Mẫu thân ta sau khi về nhà, phẫn nộ dựng cho phụ thân ta một mộ gió. Ngày hôm sau có người mang đến nhà ta một cây tì bà. Người đưa cây còn để lại một câu nói.
“Nếu cứ tiếp tục nghịch ngợm với Tiểu Khê như vậy thì sang năm cây tỳ bà sẽ cao lớn như một cái lều mất thôi.”
Đêm đó, khi ta thức giấc, thấy mẫu thân ta trước mộ phần của phụ thân. Trong đầu ta bất giác hiện lên hình ảnh một cô nương xinh đẹp mặc áo trắng, đau buồn nhớ thương lang quân, rưới rượu trước mộ. Đến gần mới nhận ra mẫu thân ta đang đi tiểu lên mộ…
Thấy ta ngượng ngùng, bà nói: "Ừm thì, ta sợ mộ phụ thân con không mọc cỏ, bón chút phân thôi."
Khi bọn lính đến nhà ta đòi thuế, mẫu thân ta giơ ngón giữa với chúng. Bà ta giải thích rằng: "Ngón giữa là ngón dài nhất, thể hiện sự tôn kính." sau khi bọn lính đi rồi, ta cũng nổi hứng giơ ngón giữa với bà, thế là bị bà đuổi đánh một trận tơi bời.
Mẫu thân ta chẳng biết cầm kỳ thi họa, giặt giũ nấu cơm lại thấy mệt. Nhưng mẫu thân ta lại rất khéo tay. Bà có thể dùng gỗ đóng xe lăn để ta đẩy bà đi làm bàn giặt đồ để dì Đinh giặt giũ đỡ mệt hơn. Biết làm giàn gỗ, trồng nho leo lên giàn để ta cùng ngồi hóng mát phía dưới. Biết dùng cỏ kết lồ ng, cùng ta đi bắt dế, Khi vui, mẫu thân sẽ kể chuyện cho ta nghe. Khi không vui, bà sẽ bắt ta học hàm số.
Phụ thân ta đã trở về rồi.
Một thân hắc y, mày kiếm mắt sáng, cười lên còn để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ. Vừa thấy ông, mẫu thân ta đã đỏ hoe vành mắt, khẽ nói: "Ôm một cái."
Phụ thân ta mỉm cười dang rộng hai tay. Mẫu thân ta bất ngờ giơ tay lên, tát phụ thân ta một cái đau điếng.
"Lăng Ngôn Tiêu, ngươi còn biết đường trở về ư."
Phụ thân ta cũng đỏ hoe vành mắt, ôm mẫu thân ta vào lòng an ủi. Người nhẹ nhàng vỗ về lưng mẫu thân ta một hồi lâu rồi nhìn sang ta, nói: "Tiểu Khê, ta muốn cùng mẫu thân con nói chút chuyện."
"Vâng ạ." Ta mỉm cười nhìn họ.
Mẫu thân ta thò đầu ra nhìn ta, nói: "Ý phụ thân con là con đứng đây, khá thừa thãi."
Ta:……