Thần sắc Hoàng đế càng lúc càng nặng nề, Như Ý cũng không nói gì chỉ là lại múc thêm chén canh đưa đến bên cạnh Hoàng đế.
Hai người đang im lặng thì thấy Lý Ngọc bước vào nói: “Hoàng thượng, giờ Thìn khắc hôm nay, con gái của Tổng đốc Na Tô Đồ sẽ được vào cung.
Nô tài thỉnh chỉ nên an trí chỗ nào ạ”
Hoàng đế từ từ uống xong chén canh rồi nói: “Có Hoàng hậu ở đây, ngươi hỏi Hoàng hậu đi”
Như Ý suy nghĩ nói: “Thần thiếp không biết Hoàng thượng muốn ban cho nàng ta vị phân là gì, thần thiếp cũng sẽ dựa vào cái thân phận đó mà an bài cho nàng ta”
Hoàng đế trầm ngẫm một lát rồi nói: “Là con gái của Tổng đốc, lại có xuất thân Tương Hoàng kỳ nhưng nàng ta còn trẻ tuổi thì hãy ban chức Tần đi”.
Ngón tay hắn gõ vào chiếc bàn vài cái rồi cân nhắc nói: “Dùng chữ “Hãn [忻]” để ban phong hào, nghĩa là hân hoan vui sướng chi tình, vì lục cung có thêm một chút không khí vui mừng đi”
Như Ý nói: ‘Vậy thần thiếp sẽ đem nhạc viện chỉ cho Hãn tần”.
Nàng hạ thấp thân người xuống mà vẫn duy trì cái khí độ Hoàng hậu, lại có chút đau xót: “Chúc mừng Hoàng thượng có được giai nhân”
Hoàng đế nhợt nhạt mỉm cười: “Hoàng hậu an bài rất tốt.
Lý Ngọc, ngươi hãy đi chuẩn bị đi”
Mấy ngày về sau, Kim Ngọc Nghiên và Vĩnh Thành không còn cùng nhau đi đến Phương Bích Tùng yết kiến Hoàng đế nữa, mỗi khi cầu kiến, Lý Ngọc cũng chỉ khách khí đứng che ở ngoài, tìm cớ từ chối.
Ngay cả Vĩnh Thành cũng không còn gặp được Hoàng đế nhiều như trước.
Vào một ngày ngủ trưa mới dậy, Như Ý cảm thấy trên người mệt mỏi, lúc đó Cảnh Hủy đang được Vĩnh Kỳ bế bồng đi chơi, lại nhìn thấy Dung Bội mang một châu hoa từ nhà ấm trồng hoa quay về.
Đóa hoa kiều diễm, lại phảng phất có hương thơm cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Như Ý che miệng biếng nhác ngáp một cái rồi tựa vào chiếc gối mềm nói: “Đêm qua Hoàng thượng ngủ ở nơi của Hãn tần sao?”
Dung Bội nói: “Còn không phải nữa sao ạ? Từ lúc Hoàng thượng gặp được Hãn tần thì cực kỳ yêu thích”
Như Ý lấy một chiếc kéo nhỏ, tùy tay cắt bỏ vài chi tiết dư thừa: “Trước khi Hãn tần tiến cung, Hoàng thượng lại không chút để ý, cuối cùng giờ đây đã tiến cung thì lại trúng ý với Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng yêu thích như vậy đúng là duyên phận”
Dung Bội nói: “Duyên phận hay không thì nô tỳ không biết.
Hãn tần xinh đẹp trẻ tuổi, bây giờ lại được sủng ái như vậy, trong cung không có ai sánh bằng.
Hoàng hậu nương nương nương có muốn lưu tâm để ý không ạ?”
Như Ý chỉnh sửa chậu hoa, thản nhiên nói: “Hãn tần xuất thân cao quý, tính tình lại hoạt bát náo nhiệt, Hoàng thượng sủng ái nàng ta cũng là có tình lý bên trong.
Huống chi lúc Mai tần tạ thế, Thư phi tự thiêu, Gia quý phi lại bị Hoàng thượng lạnh nhạt, Thuần quý phi Gia phi, Uyển tần đều không được sủng ái, chỉ có Khánh tần và Dĩnh tần có chút khởi sắc, nếu không nữa thì chỉ còn vài vị phân thấp kém như quý nhân, thường tại, bây giờ trước mặt Hoàng thượng cũng lâu rồi không có người mới”
Dung Bội bĩu môi nói: “Trẻ tuổi xinh đẹp cũng tốt nhưng ai có thể có được cái trẻ tuổi xinh đẹp mãi mãi được chứ? Nô tỳ nghe nói mấy đêm nay Hoàng thượng đều nghỉ ở nơi của Hãn tần và nhạc viện, lại ban thưởng vô số châu báu, nhận được sủng ái cực kỳ”
Như Ý quay sang nhìn vào chiếc gương đồng, chăm chú kỹ lưỡng nhìn vào khuôn mặt mình trong gương, mặc dù mái tóc của nàng, phong tư của nàng vẫn còn giống như năm đó nhưng giờ đây khuôn mặt lại có thêm cái mỉm cười của quốc mẫu, khí trấn hậu cung, đuôi lông mày khóe mắt cũng có vài nếp nhăn.
Nàng cũng hiểu được, cái tốt đẹp ngày đó cuối cùng cũng có ngày lụn bại.
Nàng theo bản năng lấy ra chiếc hộp phấn lục mai mà Hoàng đế ban tặng cho nàng lúc nàng vừa mới bước ra lãnh cung, nàng muốn lấy một ít phấn che đậy lại vài nếp nhăn dưới khóe mắt, nàng bất giác ảm đạm cười nói: “Tối thị nhân gian lưu bất trụ, Chu nhan từ kính hoa từ thụ.
Có đôi khi nhìn thấy cái dung nhan già nua hôm nay mà vẫn còn si tâm vọng tưởng, tưởng có thể còn được cái thanh xuân, hóa ra ngay cả chính mình không thừa nhận chuyện mình đã già, cũng khó trách Hoàng thượng lại thích người mới”.
( Hai câu này lấy từ trong bài thơ Điệp luyến hoa (Bướm yêu hoa) của Vương Quốc Duy.
“Tối thị nhân gian lưu bất trụ” có nghĩa là nhân gian không giữ lại được nhất.
Chu nhan từ kính: “chu nhan” hay khuôn mặt, ám chỉ con người theo quy luật của tự nhiên mà dần dần già đi, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì héo tàn.
“Chu nhan từ kính hoa từ thụ” nghĩa là dung nhan trong kính cũng sẽ giống như hoa mà từ từ sẽ héo đi)
Dung Bội cất cao giọng nói: “Trong chốn hậu cung này, chính thất là chính thất, cho dù thiếp thị xinh đẹp như hoa thì cũng không thể sánh vai cùng với nương nương”
Như Ý hơi gật đầu, bình tĩnh nói: “Cũng đúng.
Đã là người thì có ai mà không già được chứ? Hồng nhan thanh xuân và trẻ tuổi cũng như sương mai bình thường thoáng qua thì cần gì phải đau khổ cố chấp.
Những thứ này chưa bao giờ nằm trọn trong lòng bàn tay”
Mi mục Dung Bội nghiêm nghị, trầm ngâm nói: “Nương nương nói đúng.
Chỉ là Hoàng hậu nương nương vừa mới nhắc đến các tần phi nhưng lại quên còn có một vị Lệnh phi”
Như Ý lạnh lùng nói: “Bổn cung không quên.
Tuy rằng lần trước ngươi đi tìm Lệnh phi, ngươi có bẩm báo lại với bổn cung rằng nàng ta đang bị Thái hậu trách phạt vì đã dám xướng Côn Khúc ở trước linh cữu Thập a ca cho nên mới bị Thái hậu phạt quỳ trước linh cữu Thập a ca, ngẫu nhiên lại gặp được Thư phi cho nên cái chết của Thư phi không liên quan đến nàng ta.
Nhưng không biết sao trong lòng bổn cung vẫn không thấy thoải mái.
Mấy ngày qua, nàng ta đều nhốt mình ở trong cung mà yên lặng cực kỳ”.
Tâm tư của nàng hơi trầm xuống: “Mấy ngày qua nàng ta viết biểu thỉnh tội dâng lên cho bổn cung rồi lại nhắc đến tình cảm ngày xưa, ngôn từ cũng rất đáng thương”
Dung Bội hừ nhẹ một tiếng nói: “Hồ mị chính là hồ mị, cho dù thỉnh tội thì cũng không thoát được cái tội nghiệt kia! Còn chuyện nàng ta im lặng, ai biết được nàng ta đang suy tính điều gì”
Như Ý ngửi thấy mùi hoa trong veo, trong lòng có chút sung sướng: “Được rồi, không cần để ý đến nàng ta làm gì, cứ mặc nàng ta đi.
Mấy ngày nữa Hoàng thượng muốn đến bãi săn Mộc Lan săn thú, bổn cung mới sang tháng tử không lâu, tất nhiên không thể đi theo hầu hạ được rồi, ngươi có biết Hoàng thượng sẽ chọn người nào hầu hạ không?”
Dung Bội nói: “Ngoại trừ Hãn tần đang được sủng ái thì cũng có Dĩnh tần và Khác thường tại.
Hoàng thượng có mang theo Tứ a ca và Ngũ a ca thì tất nhiên cũng sẽ mang theo Gia quý phi và Du phi nương nương nữa ạ”
Như Ý nghe được hai chữ “Du phi”, cảm thấy hơi ấm áp: “Kỳ thật tuy rằng Hải Lan thất sủng nhưng Hoàng thượng vẫn muốn nói chuyện với muội ấy, cùng muội ấy làm bạn, lại còn có Vĩnh Kỳ không chịu thua kém ai cho nên cũng thấy ổn thỏa, có thể thấy được một cái chi đạo cầu sinh”
Dung Bội hơi nhíu mày nói: “Nương nương nói như vậy thì nô tỳ có một câu đi quá giới hạn nhưng nô tỳ không thể không nói, thỉnh nương nương khoan thứ cho nô tỳ nếu lời nói đó sai trái”
Như Ý nói: “Ngươi cứ nói đi”
Dung Bội nói: “Bây giờ trong các vị Hoàng tử trữ vị của Hoàng thượng thì Đại a ca và Nhị a ca không còn nữa, Tam a ca xem như bị thất bại, Thập nhị a ca của chúng ta tất nhiên sẽ là đích tử nhưng tuổi tác lại còn nhỏ, bây giờ Hoàng thượng lại yêu thích nhất là Tứ a ca.
Mấy ngày nay tuy Hoàng thượng có chút bất hòa với Gia quý phi và Tứ a ca thế nhưng Tứ a ca lại cố gắng làm việc, vì Giang Nam mà gom góp lương thực tiền bạc, cố gắng hết sức cho nên Hoàng thượng lại yêu thích trở lại.
Nô tỳ suy nghĩ…”.
Nàng muốn nói nhưng lại thôi, rốt cuộc vẫn nhịn không được nói: “Nô tỳ suy nghĩ Gia quý phi nhất tâm không chịu an phận, lại có nhà mẹ đẻ Lý triều ủng hộ, chỉ sợ Tứ a ca sẽ mưu đoạt ngôi vị Thái tử mà thôi”
Như Ý nhẹ nhàng xua tay: “Cái gì mà chỉ sợ chứ, đây cũng là tâm tư bình thường mà thôi.
Năm đó Gia quý phi nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng hậu mà không buông tha thì tất nhiên bây giờ phải nhìn vào ngôi vị Thái tử rồi”
Dung Bội nghe Như Ý nói vậy, càng lúc càng lớn gan nói: “Nô tỳ nghĩ, ngoại trừ Tứ a ca thì Hoàng thượng vẫn còn yêu thích Ngũ a ca.
Nếu như Hoàng thượng vẫn còn tính toán giữa Tứ a ca và Ngũ a ca thì tất nhiên chúng ta sẽ chọn Ngũ a ca.
Nhưng mặc dù Ngũ a ca là người được nương nương nuôi dưỡng nhưng mà thứ cho nô tỳ không biết nặng nhẹ mà nói ra lời này, rốt cuộc Ngũ a ca không phải do nương nương sinh ra thì cái hiếu thuận cũng sẽ không nhiều”.
Như Ý thở dài một hơi rồi nói: “Dung Bội, ngoại trừ ngươi ra thì sẽ không có người thứ hai dám nói bổn cung như vậy.
Ngay cả Hải Lan thân cận với bổn cung như thế nhưng vẫn còn có điều kiêng kị.
Lúc bổn cung sinh Vĩnh Cơ ra thì trong lòng bổn cung đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều lần, bây giờ ngươi lại nhắc đến thì bổn cung cũng đã quyết định rồi”.
Nàng im lặng một chút rồi nói: “Chỉ cần bổn cung là Hoàng thái hậu thì ngôi vị Thái tử chưa hẳn là dành cho Vĩnh Cơ”
Cả người Dung Bội chấn động, thần sắc đại biến, quỳ xuống nói: “Ý của nương nương là…”
Như Ý nắm chặt chiếc lược trong tay, thần sắc trầm hoãn như bàn thạch: “Tuy rằng Vĩnh Cơ là đích tử nhưng nó lại còn quá nhỏ, hết thảy mọi chuyện còn chưa biết gì.
Nếu như Vĩnh Kỳ hiền năng có thể đảm đương thì việc nó trở thành trữ quân thì cũng là chuyện tốt.
Ngày sau Vĩnh Cơ trở thành một vương gia phú quý thì cũng tốt rồi”
Dung Bội cúi đầu suy tư một lát nói: “Nương nương thật nghĩ như vậy sao?”
Như Ý nhìn nàng, đôi mắt phẳng lặng: “Ngươi và bổn cung đều thân thiết với nhau, không chút nói dối”
Dung Bội lấy lại bình tĩnh nói: “Vô luận nương nương quyết định thế nào thì nô tỳ cũng đều tùy tùng theo nương nương”
Đang nói thì Lý Ngọc bước vào nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nói muốn nương nương mang theo Ngũ công chúa đến Phương Bích Tùng cùng nhau dùng bữa tối”
Như Ý gật đầu nói: “Bổn cung biết rồi”
Lý Ngọc khom người lui ra, Như Ý lại phân phó nói: “Dung Bội, đi chuẩn bị tắm rửa thay y phục, bổn cung muốn đi gặp Hoàng thượng”
Sắc trời đã nói, thời thiết nóng nực cũng dần lui bước mà thay vào đó là gió lạnh xuất hiện, khiến cho không khí mát mẻ, thật thích hợp để Như Ý ôm Cảnh Hủy đến dùng bữa cùng với Hoàng đế.
Hoàng đế thấy Như Ý bước vào, liền đỡ lấy tay nàng ngồi xuống.
Hoàng đế nghiêng người qua phía nàng thì bất giác khẽ ngưởi mùi hương trên người nàng rồi cười nói: “Sao hôm nay lại dùng mùi hương này? Sao không dùng nước hoa Tây Dương lần trước đưa tới chứ?”
Dung Bội đứng ở bên cạnh mỉm cười nói: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói nước hoa Tây Dương kia không dễ có được, ngoại trừ Thái hậu và vài vị trưởng công chúa thì ở trong cung Hoàng thượng chỉ cho nương nương hai bình cho nên nương nương không muốn dùng nó.
Ngược lại lần trước Hoàng thượng đưa cái đồng hồ báo giờ Tây Dương tới cho nương nương, nương nương thích thú vô cùng nhưng nay lại sợ làm Ngũ công chúa ngủ không được cho nên cũng đã cất giữ rồi ạ”
Hoàng đế cười nói: “Như Ý à Như Ý, nàng cũng thật là keo kiệt.
Cái gì tốt đều không cần, nàng cất giữ để làm gì cơ chứ?”
Như Ý mỉm cười liếc mắt nhìn hắn: “Thần thiếp biết Hoàng thượng yêu thương Cảnh Hủy cho nên thần thiếp mới giữ làm của cải hồi môn cho Cảnh Hủy sau này, chỉ sợ lúc đó Hoàng thượng sẽ nói thần thiếp hào phóng quá mức mà thôi”
Dung Bội mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương keo kiệt nhưng Hoàng thượng vì nương nương bào chế son phấn lục mai thì Hoàng hậu nương nương lại không bỏ được, mỗi ngày đều dùng thứ này”
Hoàng đế chợt hiểu rõ, vỗ tay nói: “Đúng vậy.
Nàng luôn yêu thích mùi hương thiên nhiên cho nên đồ chế hương trong cung cũng ít dùng, nói chi là nước hoa Tây Dương”.
Hắn bĩu môi, trong mắt chứa cái mỉm cười sâu xa: “Hóa ra trẫm đã ban thưởng lầm người, thật là phí phạm”
Như Ý thở dài nói: “Cũng không phải đâu.
Cái tâm ý ngàn dặm xa xôi từ Tây Dương mà mang đến đây, thần thiếp thật sự muốn để nguyên trong lòng mà tưởng nhớ”
Dứt lời, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Hoàng đế dừng tay nói: “Bây giờ nàng đã là một ngạch nương rồi mà vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Trẫm cũng vừa mới tìm được một người rất hợp với tính tình của nàng”
Lý Ngọc vội nói: “Bẩm Hoàng thượng Hoàng hậu nương nương, Hãn tần nương nương đang đợi bên ngoài, muốn hầu hạ Hoàng thượng Hoàng hậu dùng bữa tối ạ.
Nô tài lập tức đi thỉnh”.
Hắn dứt lời thì một nữ tử kiều diễm linh lung bước vào, hành lễ nói: “Hoàng thượng vạn phúc kim an, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an”.
Nàng dứt lời liền hướng về phía Như Ý hành lễ: “Thần thiếp là Hãn tần, xin khấu kiến Hoàng hậu nương nương”
Như Ý thấy nàng ngẩng đầu lên, nàng chỉ mới , tuổi, mặt mày lại tươi sáng cực kỳ, tốc mây thúy kiều, mỗi lần cười nói đều lộ ra nét tươi đẹp diễm lệ vô cùng.
Nàng rất giống với một quả lựu màu hồng, ngọt ngào nhiều nước, lại trong suốt đến mức người khác nhịn không được mà hôn lên đôi môi.
Mỹ nhân trong cung tuy nhiều nhưng cái trong suốt trong veo như Hãn tần thì thật sự hiếm có.
Như Ý liền mỉm cười: “Mau đứng lên đi.
Ở bên ngoài nóng nực như vậy, vừa bước vào đã quỳ bái, cẩn thận trượt chân té ngã như bất đảo ông, lúc đó Hoàng thượng lại đau lòng nữa”
(Bất đảo ông là con lật đật)
Đôi mắt Hãn tần sáng rực lên, lập tức cười nói: “Hóa ra Hoàng hậu nương nương cũng thích bất đảo ông.
Lúc thần thiếp còn ở nhà thì có làm ít bất đảo ông, lại còn có Vô Tích đại A Phúc nữa.
Lúc thần thiếp nhập cung thì có nghĩ trong cung cái gì cũng có cho nên mới đem một ít vào cung tặng cho Thập Nhị a ca và Ngũ công chúa đấy ạ”
(Vô tích Đại A Phúc là hai con búp bê bằng đất nung.
Búp bê có hình dạng trẻ con đáng yêu, béo múp míp, khuôn mặt mang nét từ bi cát tường của nhà Phật.)
Như Ý thấy Hãn tần ăn nói hoạt bát, tuy rằng xuất thân vọng tộc nhưng không hề có chút kiêu ngạo nào mà lại hoạt bát sảng khoái nhưng cũng không mất đi cái chuẩn mực.
Sau khi dùng bữa cơm xong, Hoàng đế cảm thấy vui vẻ cho nên liền nói: “Hà Hoa ở Viên Minh Viên đang nở rộ khiến trẫm nhớ tới cái thời đi Hàng Châu năm đó, lúc đó Hà Hoa vẫn chưa nở, đúng là đáng tiếc”
Hãn tần nhận chén trà súc miệng từ tay cung nữ, nhu thuận nói: “Thần thiếp và a mã trước giờ luôn ở Hàng Châu, bây giờ vào Viên Minh Viên, cảm thấy trong vườn rất giống với phong cảnh ở phương Nam, cũng có rất nhiều nơi bố trí phong cảnh giống hết Giang Nam, thật là đẹp mắt”
Như Ý cươi nói: “A mã của Hãn tần là Tổng đốc Mân Chiết, lớn lên ở phía Nam, muội nói như vậy tất nhiên là không sai”
Lúc đó có thái giám Tiến Trung mang nước đến hầu hạ Hoàng đế rửa tay, liền nói: “Buổi chiều hôm nay nô tài đến Phúc Hải thì thấy nơi đó Hà Hoa đang nở rộ, mùi hương bay khắp mười dặm, lúc rời đi nô tài vẫn còn thấy luyến tiếc”
Hoàng đế lấy cái khăn lau tay, đứng dậy nói: “Vậy hãy đi đến đó thôi”
Ba người cùng đến Phúc Hải, Hoàng đế cười nói: “Không phải trẫm làm hư Hãn tần mà đúng là nàng ấy có chỗ có thể được sủng ái”
Như Ý mỉm cười: “Nếu nói tần phi trong cung là tự cẩm phồn hoa thì Hãn tần là một đóa tươi mát xinh đẹp hơn cả”
Hoàng đế cười cầm tay nàng: “Hoàng hậu cũng vậy nhưng trẫm cảm thấy tính tình Hãn tần như gió lạnh mát mẻ, thổi vào mặt mà nhẹ nhàng khoan khoái”
Như Ý trêu đùa Cảnh Hủy trong lòng nhũ mẫu: “Câu này của Hoàng thượng là ca ngợi cực cao, thật là muốn khiến cho tỷ muội trong cung ghen tỵ”
Hoàng đế cười nói: “Mấy ngày nay trẫm vì chuyện lũ lụt ở Giang Nam mà luôn phiền não, cũng chỉ có lời nói của Hãn tần thì mới khiến trẫm cao hứng chút.
Trẫm cứ nghĩ Hãn tần không giống như Hoàng hậu luôn luôn nói thật nhưng nếu luận về việc nói thật ở trong cung này thì có Thư phi là khác biệt nhất, người như thủy trúc nhưng tính tình quá ngay thẳng …” Hoàng đế còn chưa dứt lời thì thần sắc cũng lạnh đi, xua tay nói: “Mà thôi, không nói nang ta nữa.
Ngạo khí như vậy thì có gì tốt chứ?”
Hãn tần quay đầu, hiếu kỳ hỏi: “Thư phi là ai? Sao lại có nữ tử như thủy trúc ạ?”.
Nàng thấy Hoàng đế không vui cho nên cũng tỉnh thần rất nhanh, cười nói: “Kỳ thật ngạo khí quá mức thì có gì tốt cơ chứ? Là thủy trúc, là hoa mai thì cũng dễ dàng bẽ gãy bởi tuyết đọng, thần thiếp thích nhất là được làm nữ la, có Kiều Mộc có thể dựa vào”
Như Ý nghe Hãn tần nói chuyện vô ưu vô lự như vậy, bỗng nhiên nhớ tới câu thơ của tiền nhân: “Nữ la phụ tùng bách, vọng nói là khả thủy chung”.
Đại khái là trên thế gian này có rất nhiều nữ tử mơ mộng và hi vọng có được một nam tử vững như tùng bách Kiều Mộc mà có thể dựa vào cả đời.
Hoàng đế cười, vuốt nhẹ khuôn mặt hồng hào của Hãn tần, nói: “Trẫm thích nữ la uyển thuận”
Như Ý cúi đầu xuống nhìn trên cổ tay áo màu hồng chứa đầy kim tiên nho văn.
Đúng là cây nho, hóa ra cũng dây leo mềm mại mà có thể dựa vào trên tưởng, cầu được bảo toàn.
Nàng mỉm cười, ngưng mắt nhìn vết sơn trên đầu ngón tay, vết sơn màu hồng như là ánh lửa của Xuân Vũ Thư Hòa ngày đó, màu hồng như đôi mắt đau đớn.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng và Ý Hoan thân cận mấy năm nay cũng là vì đều không phải là người nữ la tâm tính.
Như Ý biết trong lòng Hoàng đế đang chú ý cho nên cũng không dám nói tiếp mà chỉ hái một đóa hoa hồng
đưa cho Cảnh Hủy nói: “Hoa hồng đẹp quá, lại có màu hồng lại có mùi hương, Cảnh Hủy có thích không nào?”
Hoàng đế vỗ về khuôn mặt Cảnh Hủy, yêu thương nói: “Thân là công chúa thì sẽ không giống như hoa hồng bình thường mà dễ dàng bị người khác hái đi”.
Hãn tần bẽ một cành hoa Tử Vi, cười nói: “Công chúa còn chưa trưởng thành mà Hoàng thượng lại sợ ngừoi khác bẽ gãy, đúng là a mã thương nhất con gái”.
Như Ý thấy lời nói của nàng không hề có ý gì cho nên cũng cười nói: “Lúc ở nhà, chắc chắn a mã muội cũng rất thương muội”
Khuôn mặt Hãn tần chứa đầy kiêu ngạo: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng! A mã có vài người con trai nhưng a mã lại thương yêu thần thiếp nhất, cứ nói thần thiếp là áo bông nhỏ của a mã, là người tri kỷ nhất của a mã”
Như Ý ngưỡng mặt nhìn lên trời thở dài: “Khó trách.
Bây giờ trời nắng gắt như vậy, a mã của Hãn tần cảm thấy nóng nực không thích mặc áo bông cho nên đành phải đưa muội vào cung”
Hãn tần “Ai gia” lên một tiếng rồi trốn ra phía sau Hoàng đế, rồi thăm dò nói: “Hóa ra Hoàng hậu nương nương lại thích chê cười người khác như vậy”
Mọi người đang cười nói thì bỗng nghiên nghe thấy một tiếng hát của một nữ tử truyền đến: “Niểu tình ti thổi tới sân vắng viện, diêu dạng xuân như tuyến.
Đình sau một lúc lâu chỉnh hoa điền, không sủy lăng hoa trộm nhân bán mặt, dĩ đậu Thải Vân thiên.
Ta bước hương khuê sao liền đem toàn thân hiện.”
Tiếng ca này cực kì hợp tình, chỉ là nghe thấy tiếng hát chứ không thấy người, âm điệu tiếng cao kéo dài như cười như khóc, lại hòa vào ánh nắng hoàng hôn càng thêm ai oán.
Trong hồ hoa sen nở rộ, lại ngẫu nhiên có đôi Uyên Ương bơi qua, lởn vỡn dưới hoa sen.
Tựa hồ Hoàng đế đang nhập thần mà ngừng đi tới, lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe.
Một thân ảnh nữ tử ngồi trên chiếc thuyền, chậm rãi hát: “Không loạn lý xuân tình khó khiển, bỗng dưng lý hoài nhân u oán.
Tắc vì ta sinh tiểu Thiền quyên, lấy danh môn nhất lệ, nhất lệ lý thần tiên quyến.
Thậm lương duyên, đem thanh xuân phao xa! Ta ngủ tình ai gặp? Tắc tác theo ngại ngùng.
Tưởng U Mộng chỗ nào, cùng cảnh xuân mạch nước ngầm chuyển? Kéo dài, này trung hoài chỗ đó ngôn?”
Tiếng ca nữ nhi vừa đẹp mà lại vừa buồn, cứ như là nói lên nỗi lòng tâm sự, tiếng của nữ tử kia trong veo vang lên.
Như Ý nghe thấy quen tai, dĩ nhiên hiểu rõ đó là ai.
Nàng quay đầu lại thì đã thấy Hoàng đế đã ngẩn người ra từ lúc nào, trên khuôn mặt chứa đầy ôn nhu thanh nhuận, lại lộ ra một tia mỉm cười ấm áp.
Nàng lui ra phía sau một bước, đối diện với cung nhân phía sau Hoàng đế, trong đó có Lăng Vân Triệt.
Qủa nhiên, Lăng Vân Triệt đã đoán được người đó là ai, hắn chỉ khẽ lắc đầu rồi liền cúi mặt xuống, phảng phất như chưa từng nghe thấy.
Tất cả mọi người đang say mê tiếng ca của nữ tử kia, tuy Cảnh Hủy còn nhỏ nhưng vẫn mỉm cười, hết sức chăm chú lắng nghe.
Một lúc sau, Hãn tần nhịn không được vỗ tay nói: “Hát hay lắm! Thần thiếp lúc còn ở Giang Nam thì vẫn hay nghe Côn Khúc nhưng lại không có ai hát uyển chuyển tình vận như vậy, trong lòng thần thiếp đã bị tiếng ca này mê hoặc rồi”.
Hoàng đế khẽ thở dài: “Tiếng ca nhu uyển khiến trẫm cảm thấy Viên Minh Viên tường cao vô tình, góc cạnh đông cứng cho nên thiếu đi mấy phần ôn nhu”
Mi tâm Lăng Vân Triệt sáng quắc nhảy dựng, cung thanh nói: “Hoàng thượng và Hãn tần nương nương nói đúng, vi thần cũng đã nghe nhiều Côn Khúc cho nên cũng hiểu được ở trong cung chỉ có Nam phủ là hát hay nhất.
Có thể thấy được cái gì tốt nhất ở thế gian này cũng đều ở trong cung”
Hoàng đế gật đầu: “À, hát từ vừa hay, lại chứa đầy ý nghĩa thâm sâu, xem ra đúng là ca kỹ Nam phủ rồi”
“Thiệp giang chơi Thu Thủy, yêu này hồng cừ tiên.
Phàn hà lộng này châu, nhộn nhạo bất thành viên.
Giai nhân Thải Vân lý, dục tặng cách xa thiên.
Tương tư vô nhân gặp, trướng vọng gió lạnh trước. Hoa sen đã ở trước mặ, giai nhân cũng đã ở trước mắt, đúng là Hoàng thượng có được diễm phúc”.
Như Ý ngâm tụng, nháy mắt nhìn Hãn tần, tuy rằng Hãn tần tâm tư đơn giản nhưng cũng là người thông minh cho nên vội kéo tay Hoàng đế nói: “Không biết vị ca kỹ nào ở Nam phủ đang hát Côn Khúc này nhỉ? Chỉ là thần thiếp cảm thấy bây giờ nên háy bài “Dạo chơi công viên kinh mộng” vẫn thích hợp hơn là hát bài “Thải Liên khúc”.
Nếu vậy thì thỉnh Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương dời bước đến trong cung thần thiếp mà cùng nghe Côn Khúc đi”.
( Lược nghĩa:
Qua sông đùa thu thủy (nước mùa thu, nghĩa bóng chỉ đôi mắt người phụ nữ), yêu kia sen hồng tươi.
Víu sen lấy giọt châu (sương đọng thành giọt ở trong búp sen), dập dềnh không được tròn.
Người đẹp trong mây tía, muốn tặng trời xa cách.
Tương tư vì không gặp, sầu ngắm trước gió lạnh.)
Như Ý thấy Hãn tần thông minh như vậy, trong lòng càng thêm vui mừng, nàng cũng biết thời biết thế: “Cũng tốt, bên ngoài vẫn còn nóng như vậy, Ngũ công chúa lại nhỏ tuổi, sợ ảnh hưởng đến thân thể.
Vậy thì đành phải quấy rầy Hãn tần muội muội rồi”
Hình như Hoàng đế có vài phần do dự, đang muốn nhìn kỹ người trên thuyền kia là ai, Như Ý liếc mắt nhìn Lý Ngọc, Lý Ngọc vội vỗ trán nói: “Ai gia, đều là lỗi của nô tài, Hoàng thượng đến Phúc Hải mà nô tài chưa kịp thông báo để bố trí người hầu hạ, chỉ sợ có cung nữ không biết mà ở đây luyện khúc thôi.
Nô tài sẽ đi xem sao”
Hoàng đế còn muốn nhìn lại thì dĩ nhiên Hãn tần đã kéo tay Hoàng đế rời đi.
Như Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Là Lệnh phi sao?”
Lăng Vân Triệt cừoi khổ: “Là tiếng hát của nàng ta.
Lúc còn trẻ nàng ta yêu thích Côn Khúc, lại có chút tài năng, vi thần mới nghe là biết giọng hát của nàng”
Dung Bội hừ nói: “Cứ nghĩ mấy ngày qua nàng ta im lặng mà an phận, hóa ra lại trốn ở chỗ này”
Như Ý liếc mắt nàng một cái: “Ngươi không thích như vậy thì hãy thay bổn cung đến nói cho nàng ta biết, ở đây không được có bộ dáng hồ mị”.
Dung Bội lập tức đáp “Dạ” một tiếng rồi rời đi.
Dung Bội bước đến thì đã thấy Lý Ngọc khom người cùng nói chuyện với nữ tử kia.
Trong lòng Dung Bội cảm thấy tức giận nhưng lại không để lộ thần sắc xem thường mà liền bước lên cung kính hành lễ: “Lệnh phi nương nương vạn an”
Yến Uyển thấy Lý Ngọc đến, biết Hoàng đế đang ở gần đây, nàng tưởng Hoàng đế lệnh cho Lý Ngọc đến để truyền mình đến cho nên vui sướng hỏi: “Là Hoàng thượng phái công công đến sao?” Nhưng bây giờ nàng lại thấy Dung Bội, bất giác thần sắc thay đổi, miễn cưỡng nói: “Sao Dung cô cô lại đến đây?”
Dung Bội định thần nói: “Nô tỳ hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hãn tần nương nương và Ngũ công chúa tản bộ thì ngẫu nhiên nghe thấy Côn Khúc, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thuận miệng hỏi một câu, liền phái nô tỳ và Lý công công đến xem xét”.
Dung Bội dứt lời liền nhìn kỹ Yến Uyển thì thấy toàn thân Yến Uyển mặc y phục thêu đầy hồ điệp, lại có chút màu hồng nhạt đào hoa trên vạt áo cổ tay.
Nàng trang điểm dung tục nhưng do dáng người nàng như liễu yếu cho nên càng làm cho nàng thêm đẹp đẽ làm động lòng người.
Dung Bội thấy Yến Uyển có chút nổi giận, liền cười nói: “Hoàng thượng có nói là ca kỹ Nam phủ nhà ai mà không biết cấp bậc lễ nghĩa mà đứng ở đây xướng khúc quấy nhiễu thánh giá, khiến cho Hãn tần nương nương nói hát khúc này không hợp”.
Nàng ở ngoài cười nhưng trong lòng không cười, bĩu môi nói: “Hóa ra là Lệnh phi nương nương sao? Vậy thì nô tỳ sẽ đi bẩm báo một tiếng”.
Nàng tỏ ra khó xử nói: “Nhưng nô tỳ phải bẩm báo thế nào đây ạ? Chẳng lẽ nói tần phi Hoàng thượng xướng khúc giống như ca kỹ Nam phủ sao ạ? Chuyện này đúng là khó xử”
Yến Uyển nghe được liền nổi giận nhưng lại không thể hiện ra ngoài được cho nên nàng chỉ nhìn vào Lý Ngọc.
Lý Ngọc thấy trong mắt Yến Uyển có chút lệ quang cho nên cười nói: “Dung cô cô tới đúng lúc lắm, nô tài cũng vì cái đáp lời này mà phiền não.
Thôi thì có sao nói vậy đi, chỉ sợ Hoàng thượng nói Lệnh phi nương nương không tự trọng, bị người khác nghĩ là ca kỹ Nam phủ thì thể diện Hoàng thượng sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu không bẩm báo thì Hoàng thượng sẽ hỏi đó ai thì chúng nô tài phải biết nói sao đây?”
Khuôn mặt Dung Bội chứa đầy bất đắc dĩ và khó xử: “Đúng vậy.
Nếu như Hoàng thượng thích thì thỉnh Lệnh phi nương nương đến trước mặt Hoàng thượng mà lén ngu tình, cái đó gọi là khuê phòng chi nhạc.
Nhưng nếu Hoàng thượng nhất thời vui vẻ mà lệnh cho Lệnh phi nương nương hát trước mặt Hoàng hậu nương nương và các cung nương nương tiểu chủ thì phải làm sao đây?”
Yến Uyển tức giận đến mức muốn nôn máu ra ngoài nhưng nàng lại không dám lộ ra chút bất mãn, nàng chỉ cố gắng nhẫn nhịn, chịu sự ủy khuất nói: “Nếu Hoàng thượng nghĩ là ca kỹ Nam phủ vậy thì… Thỉnh Lý công công trở về đi.
Bổn cung…” Nàng dừng lại rồi lấy lại thần sắc bình thường: ‘Chỉ là bổn cung chỉ hát một đoạn mà thôi, chưa từng nghĩ đến sẽ làm kinh động Hoàng thượng và Hoàng hậu”.
Dung Bội mỉm cười: “Nếu Lệnh phi nương nương tự nghĩ không muốn kinh động vậy thì Lý công công cứ đi bẩm báo như vậy đi”
Lý Ngọc cúi người xuống: “Vậy thì nô tài đi bẩm báo đây, đa tạ Lệnh phi nương nương dạy bảo”
Vì việc này mà Yến Uyển càng lúc càng yên lặng, mấy ngày sau Hoàng đế đưa các tần phi đi đến Nhiệt Hà hành cung săn thú, nàng liền xưng bệnh, ngày ngày đều lệnh cho Thái y chữa trị.
Như Ý và Thái hậu còn nghỉ ngơi của Viên Minh Viên mà nghe Dung Bội bẩm báo như vậy, lúc đầu cứ nghĩ Yến Uyển làm ra vẻ, làm phiền thái y, quả nhiên ngày đêm đều buồn bực không vui mà muốn điều dưỡng cẩn thận.
Hoàng đế vừa đi nghỉ hè sơn trang, Như Ý lại không muốn Yến Uyển đứng ở trước mặt cho nên lập tức cho người đưa nàng về Tử Cấm thành tĩnh dưỡng cho nên trước mắt đều thanh tĩnh.
Hoàng đế đưa các tần phi thân cận đi săn thú, vốn Hải Lan cũng phải đi theo Vĩnh Kỳ làm bạn bên cạnh Hoàng đế nhưng Hải Lan nghĩ đến Như Ý vẫn còn ở Viên Minh Viên tịnh dưỡng sau khi sinh hạ Ngũ công chúa cho nên ở lại làm bạn với Như Ý.
Vì thế những ngày sau thường hay lui tới với Như Ý cũng chỉ có Lục Quân và Hải Lan.
Hải Lan lúc nào cũng ở bên cạnh Như Ý cho nên Như Ý liền hỏi: ‘Hoàng thượng cho muội đi Nhiệt Hà hành cung làm bạn, sao muội lại từ chối làm gì cơ chứ?”
Hải Lan nói: “Có Gia quý phi vênh váo tự đắc đi theo thì còn gì vui nữa chứ? Chi bằng ở đây thanh yên tĩnh lặng còn hay hơn.
Mà muội muội không đi cũng là vì thể diện của Thuần quý phi, Tam a ca của tỷ ấy cũng không được đi Nhiệt Hà hành cung”
Như Ý tựa vào cửa sổ, cười nói: “Muội tính toán chu toàn như vậy thì rất tốt, chỉ là nếu muội không đi thì không có ai chiếu ứng với Vĩnh Kỳ cả”
Hải Lan nói: “Muội muội không thể chiếu ứng bên cạnh Vĩnh Kỳ cả đời được, có rất nhiều chuyện nó có thể làm sạch sẽ lưu loát.
Ngay cả một người ngạch nương như muội muội vẫn còn thua kém nó một bậc, đôi khi có chuyện vẫn không sáng rọi hiểu rõ”
Như Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi sẳng giọng nói: “Muội đó, lại cứ như vậy hoài! Muội cứ đợi sau này sẽ xem ai có phúc khí, Vĩnh Thành có người ngạch nương như Gia quý phi thì chỉ sợ có rất nhiều chuyện không sáng rọi”.
Hải Lan mỉm cười: “Đúng vậy.
Chỉ là sáng rọi hay không sáng rọi thì chúng ta cũng chỉ có thể âm thầm đề phòng Gia quý phi mà thôi.
Nàng ta đã làm nhiều chuyện nhưng chung quy chúng ta cũng không có cách nào để xử trí nàng ta”.
Nàng hơi trầm ngâm nói: “Gần đây Hoàng thượng nhiều lần khen ngợi Vĩnh Thành có công tham gia cứu tế Giang Nam, tuy rằng Hoàng thượng không quá sủng hạnh Gia quý phi nhưng vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa.
Chỉ là muội muội nhìn thấy, Hoàng đế đối với Gia quý phi không còn bằng như xưa, có đôi khi nghĩ lại Gia quý phi có con trai, nhà mẹ đẻ đắc lực, lại là người cũ hầu hạ từ lúc còn ở Vương phủ, rốt cuộc cũng có lúc như vậy.
Nghĩ tới nàng ta thì cũng nghĩ đến mình, cũng không có gì oán than nữa”
Thần sắc Như Ý lạnh nhạt: “Người mới giống như đóa hoa tươi đẹp nhất của Ngự Hoa viên, ai ai cũng đều ngắm nhìn thì còn có ai lưu luyến loài hoa cũ nữa đâu.
Ngay cả chính mình cũng còn thấy chán, nói chi là người khác cho nên sống trong chốn hậu cung này, không cần mưu toan giữ lại cái gì mà là trước mắt có thể bắt được thứ gì thì đó mới là quan trọng nhất”
Hải Lan cười khẽ, nắm tay Như Ý rồi nhặt một đóa hoa Hải đường để lên môi Như Ý một chút rồi nghiêm mặt nói: “Hoàng hậu nương nương có trai gái đầy đủ cho nên không được nói ra điều không phúc khí như vậy”.
Nàng mím môi, có chút sung sướng khi thấy người khác gặp họa: “Nghe nói mấy ngày trước Lệnh phi lại không an phận, vẫn là tỷ tỷ đàn áp nàng ta.
Kỳ thật dĩ nhiên Lệnh phi đã thất sủng nhưng trời lại sinh tính tình hồ mị cho nàng ta thì vì sao tỷ tỷ không xử trí sạch sẽ lưu loát, đỡ phải ganh tỵ trước mắt chứ?”
Như Ý nhìn xung quanh không có ai rồi lấy một chiếc quạt nhỏ khẽ lay động: “Hải Lan, tất nhiên Lệnh phi đã thất sủng nhưng Hoàng thượng chưa từng phế bỏ vị phân của nàng ta, vẫn giữ lại tôn vị chức phi như cũ, muội có biết vì sao không?”
Hải Lan lạnh lùng xua tay, tự giễu nói: “Tuổi trẻ mạo mỹ, tất nhiên để người có cũ tình.
Nếu là đều như thần thiếp bình thường để người gặp sinh ghét thì cũng là thanh tĩnh”
Như Ý vươn tay, chỉnh sửa búi tóc trên đầu Hải Lan, ôn nhu nói: “Trong cung nếu luận về tài thêu thùa thì không ai vượt qua được muội”
Hải Lan cầm tay Như Ý, chân thành nói: “Tỷ tỷ lại giỏi về thi thơ hội họa”
Như Ý cúi mặt xuống, chỉ là cười nhợt nhạt, tựa hồ không cho là đúng: “Thi thơ hội họa, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, không phải là Tuệ Hiền Hoàng quý phi am hiểu nhất sao? Hiếu Hiền hoàng hậu khắc kỷ trì gia, cũng coi như giỏi về tính toán tỉ mỉ, có chủ mẫu chi phong.
Gia quý phi lại tinh thông diễn nhạc Lý triều, kiếm cũ cổ sắt mọi thứ đều tinh tuyệt cho nên không sợ mất đi thánh ý.
Mai tần đàn tỳ bà giỏi.
Khánh tần hát hay Côn Khúc.
Thư phi tinh thông thi từ, thư pháp thanh lệ.
Dĩnh tần tinh thông cung mã kỵ xạ.
Ngay cả Hãn tần được sủng ái nhất thời cũng là bởi vì hậu khắc kỷ trì gia, vẫn còn nhỏ mà không mất đi cái quý phái.
Chỉ có Lệnh phi là không giống như những người đó”.
Hải Lan bĩu môi, không để ý lắm chuyện đó: “Nàng ta xuất thân cung nữ, chữ viết cũng chỉ biết được vài cái.
Ngay cả lúc nhỏ được sống trong nhà giàu có thì cũng không được dạy dỗ đoàng hoàng, lúc nào cũng hồ mị khinh bạc, cô phụ cái ba phần giống khuôn mặt tỷ tỷ”
Như Ý bùi ngùi than nhẹ: “Ánh mắt của muội cặn kẽ.
Đúng là đây là khuyết điểm của Lệnh phi nhưng muội lại không biết đây cũng là sở trường của nàng ta”.
Hải Lan mở to hai mắt, dường như không tin: “Sở trường?”
Như Ý nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đều có tài nghệ và học thức, lại có được khí chất, đều để cho Hoàng thượng thưởng thức.
Chỉ là lúc Hoàng thượng nhìn thấy Lệnh phi, trong mắt Hoàng thượng, nàng ta như là một tờ giấy trắng vô tri, lại có thể cho Hoàng thượng tùy ý vẽ viết lên đó.
Mặc dù nàng ta lãng phí tổ yến không biết cách chế biến, mặc dù nàng ta không phân biệt được bạch men liên ngọt nhưng một khi nàng ta học hỏi, khí độ càng thêm điềm mỹ thanh nhã, mềm nhẹ quyến rũ, Hoàng thượng lại một tay chỉ bảo cho nên giờ phút này Hoàng thượng nhìn nàng ta thì cũng có vài phần hứng thú, vài phần thương tiếc cho nên cũng dễ dàng tha thứ cho nàng ta”.
Hải Lan ngưng thần một lát rồi nói: “Vậy thì càng không nên giữ lại”
Như Ý nhẹ nhàng vỗ về bàn tay Hải Lan nói: “Nếu không bất đắc dĩ thì không cần làm chuyện như vậy”.
Thần săc của nàng chứa đầy áy náy: “Hải Lan, có rất nhiều chuyện bổn cung có thể gạt được nhiều người nhưng lại không muốn gạt muội, Nhị a ca của Hiếu Hiền Hoàng hậu… Ngày đêm bổn cung đều cảm thấy bất an.
Đặc biệt là sau khi làm mẹ thì càng nghĩ đến mà càng kinh sợ không thôi, Hải Lan, nếu nói suốt đời này của bổn cung có điều gì hối hận thì cũng chỉ có chuyện đó.
Cho nên có rất nhiều chuyện, không cần phải đuổi tận giết tuyệt”
Hải Lan thấy Như Ý động tình mà không khỏi sinh ra ý nghĩ bất an, nàng vội nắm tay Như Ý đi vào trong điện nói: “Chỉ là một tần phi nhỏ nhoi, không đáng cho tỷ tỷ hao tốn tinh thần”.
Nàng nhìn ánh mặt trời quá mức chói lọi, thân thiết nói: “Bên ngoài nóng lắm, tỷ tỷ cẩn thận mà kẻo bị cảm nắng”
Vừa lúc có cung nữ mang nước ô mai bước vào, Như Ý miễn cường hòa hoãn thần sắc, Hải Lan vội hỏi: “Tỷ tỷ mới sang tháng tử không lâu thì cũng không thể uống cái nước ô mai chua đó được, nếu không sẽ khiến khí huyết bị hư tổn”.
Nàng gọi Dung Bội: “Tuy bây giờ là ngày nắng nóng nhưng nương nương không thể chạm vào đồ lạnh được, ngươi hãy đi đổi chén cạnh ý nhân táo đỏ đến đây, bổ dưỡng khí huyết không có gì tốt hơn canh đó”
Dung Bội mím môi cười nói: “Là do các nô tỳ không cẩn thận, đa tạ Du phi nương nương chỉ điểm, Giang thái y cũng xem như là người cẩn trọng, hóa ra vẫn kém hơn Du phi nương nương, mọi chuyện xin nương nương hãy lưu tâm giúp ạ”
Hải Lan nhìn Như Ý, đầy mặt chân thành: “Chuyện gì nương nương cũng lưu tâm đến bổn cung thì sao bổn cung không lưu tâm lại chứ?” Nàng thấy Dung Bội lui ra, liền nhỏ nhẹ nói: ‘Vĩnh Kỳ đi theo Vĩnh Thành gom góp lương thực tiền của nhưng Vĩnh Thành luôn tranh đầu mọi chuyện, khoe mã đứng đầu, muội muội cũng đã làm theo lời tỷ tỷ dặn, mọi chuyện cứ để Vĩnh Thành làm chủ, sai đâu đánh đó, không cần phải xuất đầu tranh đấu”
Như Ý nói: “Bây giờ Vĩnh Thành đắc ý thì cứ để nó đắc ý.
Khí trẻ dồi dào, dễ dàng leo cao thì cũng dễ té nặng.
Đợi đến ngày Vĩnh Thành rơi xuống thì hãy để cho Vĩnh Kỳ bộc lộ tài năng cho nên bây giờ không cần phải nóng lòng làm gì”
Đang nói thì Lăng Chi bước vào, trên tay cầm một hộp gấm nói: “Hoàng hậu nương nương, Nội vụ phủ vừa mới chế tạo một ít hộ giáp kim hồng, thỉnh nương nương xem qua”
Như Ý “À” lên một tiếng rồi phất tay ý bảo Lăng Chi lui ra.
Hải Lan đeo hộ giáp vào tay Như Ý nói: “Có Hoàng hậu nương nương trù tính cho Vĩnh Kỳ, muội muội cũng cảm thấy an tâm”.
Nàng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, lần trước nghe nói Lệnh phi ôm bệnh, bây giờ cũng đã hơn mười ngày sau khi đuổi về trong cung rồi”
Như Ý mở ra hộp gấm, lấy từng cái hộ giáp xem, không chút để ý nói: “Lệnh phi vừa bệnh, bổn cung liền cho nàng ta cái thanh tĩnh.
Dù sao các tần phi trong cung đều đến Viên Minh Viên nghỉ hè, cho nàng ta hồi cung cùng làm bạn với các Thái phi của tiên đế, cũng làm cho tâm tư yên tĩnh lại”
Hải Lan cười thì thấy Tam Bảo vội vàng bước vào thỉnh an nói: “Hoàng hậu nương nương, Lý công công có truyền tin từ Nhiệt Hà sơn trang, thỉnh nương nương xem qua”.
Hắn vừa dứt lời thì lấy ra một cái bao giấy nhỏ tầm thường, cái bao giấy như của các cung nữ hay đeo mà đưa cho Như Ý.
Như Ý gật đầu ý bảo hắn lui ra rồi nàng lấy một cây kéo nhỏ cắt đầu cái bao giấy rồi lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Như Ý vừa mới liếc mắt nhìn qua, sắc mặt tái nhợt rồi chợt cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt.
Hải Lan thấy Như Ý như vậy thì liền biết có chuyện rắc rối, vội lấy tờ giấy trong tay Như Ý xem qua rồi biến sắc: “Lệnh phi phục sủng sao? Không phải nàng ta đã quay về Tử Cấm thành rồi sao?’
Như Ý mỉm cười: “Bổn cung lệnh cho nàng ta trở về Tử Cấm thành, hóa ra lại đến Nhiệt Hà sơn trang làm trò ca múa hát, bổn cung không thể tận mắt chứng kiến, thật sự là đáng tiếc”.
Như Ý cười như hoa xuân nhưng trong mắt lại không chút mỉm cười, thần sắc lạnh lẽo như cái mũi nhọn hộ giáp trên tay của nàng mà khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hải Lan nói: “Tay chân Lệnh phi nhanh nhẹn, chớp mắt một cái liền phục sủng”.
Nàng siết chặt tờ giấy trong tay nói: “Chỉ là mới phục sủng, chúng ta ngăn cản cũng không khó.
Có thể phục sủng thì cũng có thể thất sủng.
Hoàng hậu nương nương, chúng ta đừng sợ mà cứ chờ đợi đi”
Như Ý bình tĩnh mỉm cười, cũng không muốn để trong lòng: “Bổn cung cũng đã nói cho muội biết tâm tư của Hoàng thượng rồi đó cho nên việc phòng bị thật sự rất khó khăn.
Mà thôi, sóng đến sóng lui cũng là chuyện thường, huống chi thân là Hoàng hậu mà lúc nào cũng để ý đến chuyện tranh đấu tình cảm giữa các tần phi thì sẽ mất đi đại cục thôi”.
Tin tức liên tiếp truyền đến, Yến Uyển được sủng ái ở Nhiệt Hà sơn trang, sáng sớm mặc y phục cung nữ mà đứng ở đầu gió hát xướng Côn Khúc, khiến cho Hoàng đế chú ý mà được phục sủng.
Sau đó laiụ cùng Hoàng đế giục ngựa đi săn, anh tư hiên ngang.
Nàng cũng với Dĩnh tần, Hãn tần chia đều xuân sắc.
Như Ý nghe tin cũng không chút để ý: “Lệnh phi ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, tất nhiên so với Dĩnh tần và hãn tần thì càng hiểu được tâm tư Hoàng thượng”
Hải Lan ngưng thần, cầm một quân cờ đánh xuống bàn cờ: “Cho nên đôi khi trẻ tuổi xinh đẹp cũng chưa chắc là đủ mà phải có tuổi tác lâu dài mà
mang chút phong tình mới là đủ”
Như Ý lấy một quân cờ đánh xuống bàn cờ, tạo nên tiếng leng keng: “Đúng rồi, Vĩnh Kỳ sao rồi?”
Hải Lan cười dài nói: “Bây giờ Vĩnh Thành còn đang nổi bật.
Đúng rồi, muội muội có nghe nói Bố Chính Sứ Hách tấu Hặc Ngoại Đồng Tri Trần, Đồng Tri Vương Đức Nghi tham ô, với lại hồ Hồng Trạch lại tràn đầy, thông phán Chu Miện vì chưa chuẩn bị cho nên không thể ngăn chặn được nước lũ”
Như Ý cầm quân cờ trong tay, nhíu mày nói: “Những tên này sao thấy quen tai”
Hải Lan cầm quân cờ màu trắng bao vây quân đen của Như Ý: “Những người này đều là thuộc hạ của Cao Bân, mà mấy ngày nay Cao Bân được phục chức mà quản lý chuyện thủy lợi này.
Hoàng hậu nương nương đã quên rồi sao?”
Như Ý nói: “Mấy năm nay Hoàng thượng đều viết thơ tưởng nhớ Tuệ Hiền Hoàng quý phi, không biết cái ân nghĩa này có đạm bạc theo năm tháng hay không nữa đây?”
Hải Lan điềm tĩnh an hòa nói: “Vĩnh Kỳ truyền tin về nói Hoàng thượng nghiêm trách Cao Bân, hình như muốn cách chức Cao Bân”
Như Ý trầm ngâm: “Xem ra là cách chức thật rồi”
Hải Lan cười nói nhợt nhạt: “Muội muội cũng đã nói cho Vĩnh Kỳ tác động vào Hoàng thượng rồi.
Tuy rằng người đã xuống mồ, ân oán ngày xưa có thể xóa bỏ nhưng mỗi khi nghĩ đến lúc Tuệ Hiền Hoàng quý phi còn tại thế mà khi dễ làm nhục muội muội, thật sự muội muội khó có thể quên được’
Như Ý hiểu ý cười nói: “Tuy rằng Tuệ Hiền Hoàng quý phi đã tạ thế nhiều năm nhưng bổn cung cũng không muốn mẫu gia của nàng được lộng hành ở tiền triều”.
Nàng tùy tay đánh một quân cờ: “Vậy thì hãy cứ như vậy đi”.
— HẾT QUYỂN BỐN —.