Không đợi Trần Mạn Nhu phản ứng lại, Lập Đông lại vội vội vàng vàng vào cửa: "Nương nương, không biết là ai đem tin tức Đại hoàng tử bị hạ độc chết rơi vào tay Vĩnh Thọ cung, lúc này Hoàng hậu đang định đi Dục Khánh cung trước, đám người An ma ma ngăn không được, sau đó, bị va chạm, Hoàng hậu nương nương gặp hồng."
Trong nháy mắt, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trần Mạn Nhu cảm thấy, đầu óc mình có chút không đủ dùng.
"Hiện tại Hoàng hậu nương nương như thế nào?" Đứng lên, Trần Mạn Nhu cảm thấy trầm xuống, lặng im một hồi mới hỏi, Lập Đông lắc đầu: "Nô tỳ không biết, thời điểm nô tỳ tới Hoàng thượng đã đuổi qua, Lý ngự y cũng đã bị tuyên vào cung, Thành ngự y cũng đi, Dương quý phi cũng đang tiến đến Vĩnh Thọ cung."
Lý ngự y ngày đó đi theo Tiểu tứ xuất cung, không qua vài ngày liền báo với Hoàng thượng, nói là tình hình bệnh tình Tứ hoàng tử đã khống chế xuống, chỉ phái ngự y lúc nào cũng coi chừng là được, chính hắn lại tiếp tục đến Thái Y viện ‘quẹt thẻ’, cho nên lúc này mới có thể đúng lúc đi qua.
"Thục phi đâu?" Trần Mạn Nhu cũng không quên độc thủ cuối cùng của chuyện này, Lập Đông cũng có chút nghi hoặc: "Dực Khôn cung cũng không có động tĩnh, lẽ ra, Dực Khôn cung cách Vĩnh Thọ cung gần hơn nhiều so với Chung Tuý cung chúng ta, hẳn là Dực Khôn cung thu được tin tức trước một bước so với chúng ta, nhưng là nô tỳ cũng không có nghe nói Thục phi có động tĩnh gì."
"Vậy Từ Ninh thái hậu bên kia?" Trần Mạn Nhu tiếp tục hỏi, Lập Đông mím mím môi, nhíu mày nói: "Từ Ninh thái hậu bên kia cũng không nhúc nhích, ngược lại Từ An thái hậu đã đi ra, lúc này cũng đã đi Vĩnh Thọ cung."
Nói cách khác, ba đầu sỏ trong cung, trừ bỏ Từ Ninh thái hậu, hai người còn lại đều ở Vĩnh Thọ cung. Ngay cả Dương quý phi cũng đã đi trôi qua, vậy mình có cần đi qua hay không? Trần Mạn Nhu có chút chần chờ, đi thôi, Thục phi bên kia còn không có động tĩnh, đã biết Chung Túy cung gần đây gần như phong bế, khẳng định sẽ không nhận được tin tức sơn hơn Thục phi một bước a.
Nhưng là không đi, dĩ vãng, mình cùng Hoàng hậu quan hệ tốt nhất.
Càng nghĩ, Trần Mạn Nhu đơn giản cắn răng một cái, phân phó: "Lập Xuân, lấy bộ thường phục thiên lam tố sắc kia đến cho ta, chúng ta đi Vĩnh Thọ cung."
Mấy người Lập Xuân luống cuống tay chân rửa mặt trải đầu trang điểm cho Trần Mạn Nhu, trang sức trên người, cũng thay đổi toán bộ, tuy rằng đã nhận được tin Đại hoàng tử chết, nhưng là an nguy của Hoàng hậu còn chưa xác định, cho nên Trần Mạn Nhu mang một cây ngân trâm khác, còn lại toàn dùng bạch ngọc.
Chuẩn bị đầy đủ hết, lập tức gọi xe, đoàn người đi hướng Vĩnh Thọ cung. Đến cửa Vĩnh Thọ cung, không hề ngoài ý muốn, Trần Mạn Nhu phát hiện, không khí nơi này, căng thẳng giống như sắp ngưng tụ thành thực chất, giống như nếu ai đưa tay chạm đến một chút, có thể đem không khí phá vỡ.
Hai thị vệ ngăn cản đường đi của Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu cũng không xông vào, chỉ thăm dò hướng bên trong nhìn nhìn, liền mím môi đứng ở một bên chờ. Thị vệ kia có chút kinh ngạc, do dự một hồi, vẫn là đi vào thông báo.
Không bao lâu, có tiểu cung nữ đôi mắt hồng hồng đi ra, Trần Mạn Nhu nhận được, là nhị đẳng cung nữ Đông Hương bên người Hoàng hậu.
"Hoàng hậu nương nương như thế nào? Ngự y lúc này còn ở bên trong sao?" Trần Mạn Nhu không đợi tiểu cung nữ kia hành lễ, liền vội vàng hỏi, tiểu cung nữ kia nhu nhu mắt mới đáp: "Ngự y còn ở bên trong, bọn họ nói, nương nương, tình huống nương nương có vẻ nguy cấp, lúc ấy có nhân dùng sức đụng phải Hoàng hậu nương nương..."
"Đáng chết!" Trần Mạn Nhu ngẩn người, lập tức nhíu mày hỏi: "Hoàng thượng có ở bên trong? Có bọn thị vệ lúc ấy canh giữ ở Vĩnh Thọ cung tạm giam trước hay không? Còn có Đại hoàng tử bên kia, lại xử lý như thế nào?"
"Hoàng thượng ở bên trong, Quý phi nương nương vẫn nên đi về trước đi, Hoàng thượng nói, chuyện này nhất định phải tra rõ." Tiểu cung nữ lần này lại không lộ ra tin tức, chỉ hành lễ với Trần Mạn Nhu nói: "Hoàng thượng còn nói, Quý phi nương nương thân mình nặng nề, việc này không cần làm lụng vất vả."
Kỳ thật, là Hoàng thượng lo lắng, không biết Vĩnh Thọ cung này còn giấu hậu chiêu gì hay không. Trần Mạn Nhu lúc này cũng mang thai, nếu lại xảy ra vạn nhất...
Trần Mạn Nhu có chút do dự: "Ta muốn trông thấy Hoàng hậu nương nương."
Tiểu cung nữ lắc đầu không nói chuyện, Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Ta muốn gặp Đại công chúa, ngươi cùng Đại công chúa nói, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với nàng, sự tình liên quan đến tánh mạng Hoàng hậu nương nương."
Lúc này, Đại hoàng tử xảy ra chuyệnh, Hoàng hậu lại sinh tử không rõ, Đại công chúa nhất định là canh giữ ở Vĩnh Thọ cung. Tiểu cung nữ kia chần chờ một chút, xoay người đi vào thông báo cho Trần Mạn Nhu. Không quá lâu, Đại công chúa liền đi ra.
Đôi mắt Đại công chúa đỏ bừng, trên mặt mang theo chút hận ý, thấy Trần Mạn Nhu, chỉ vội vàng hành lễ: "Gặp qua Trần mẫu phi, Trần mẫu phi là chuyện gì trọng yếu?"
"Đại công chúa, đợi lát nữa ngài trực tiếp tiến vào phòng Hoàng hậu nương nương, chỉ hỏi Hoàng hậu nương nương, nếu nàng đi, ngươi sống như thế nào? Về sau sẽ có nữ nhân khác làm Hoàng hậu, đến lúc đó, người nọ sẽ đối xử tử tế với ngươi sao?" Trần Mạn Nhu tiến đến bên tai Đại công chúa, thấp giọng nói: "Ngươi đem mình nói càng thê thảm càng tốt, nhất định phải làm cho Hoàng hậu nương nương nhớ tới ngươi liền không bỏ xuống được, chỉ có trong lòng có chỗ chóng đỡ, Hoàng hậu nương nương mới có thể khoẻ lại."
Đại công chúa mím môi, thần sắc có chút chần chờ, nàng còn chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nếu ngày thường Hoàng hậu cùng Trần Mạn Nhu không có có vẻ thân cận, nàng lần này căn bản sẽ không đi ra gặp Trần Mạn Nhu.
Lúc này thấy Trần Mạn Nhu ra chủ ý cho nàng, trong lòng có chút chần chờ, một mặt cảm thấy Trần Mạn Nhu nói có đạo lý, một mặt lại cảm thấy, hiện tại nhìn ai cũng có hiềm nghi là người hại mẫu hậu nàng, với ai cũng đều có chút không tín nhiệm.
"Đại công chúa, vi mẫu tắc cường, ngài nghe ta nói một câu đi, làm cho Hoàng hậu nương nương nhớ rõ, nàng còn có một nữ nhi chờ nàng làm chủ." Trần Mạn Nhu nhìn thần sắc Đại công chúa, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, nếu Hoàng hậu thực không qua khỏi, tình cảnh Đại công chúa, có thể rất xấu hổ.
Trong lòng nàng tuy rằng có chút áy náy với Hoàng hậu ở bên trong, nhưng nếu chuyện này lặp lại một lần, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Chỉ có Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử xảy ra chuyện, cục diện hậu cung xảy ra biến hóa, nàng cùng Tiểu tứ mới có một ngày xuất đầu.
Lúc trước không phải không nghĩ tới, Tiểu tứ cùng Đại hoàng tử quan hệ tốt như vậy, ngày sau Tiểu tứ làm hiền vương, cũng tất nhiên không xem như ủy khuất. Nhưng là, nàng không phải chỉ có một hài tử là Tiểu tứ, về sau nói không chừng nàng còn có thể sinh hoàng tử, đến lúc đó, Hoàng hậu có thể dung nàng sao?
Còn có, phía sau nàng, còn có một Trần gia đâu. Hiện tại Đại hoàng tử với Tiểu tứ là huynh đệ tình thâm, chờ Tiểu tứ lớn lên, Đại hoàng tử sẽ bất lợi dùng ngoại tổ gia xuất thân là võ tướng của Tiểu tứ sao? Sau khi lợi dụng xong, sẽ là kết quả gì, Trần Mạn Nhu căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nàng không chỉ muốn bảo trụ Tiểu tứ, nàng còn muốn bảo trụ Trần gia. Cái trước, là mục tiêu của nàng sau khi tiến cung, cái sau, là nguyên nhân nàng tiến cung. Nàng sẽ không bởi vì Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử mà tạm thời tỏ thiện ý, liền quên ước nguyện ban đầu của mình.
Huống chi, Hoàng hậu đối với nàng, cũng không phải thật yên tâm đi? Bằng không, cũng sẽ không để cho đệ tử chi nhánh trong tộc Chu gia, đi biên quan trước.
Chuyện kế tiếp, sẽ hợp lại hành động, ai hành động quá cứng rắn, ai phải nhận được tiên cơ. Trần Mạn Nhu đưa tay xoa xoa đầu Đại công chúa, thời điểm đôi mắt nhìn tới cũng đã phiếm hồng, lúc này cũng không cần làm bộ, tuy rằng không rơi nước mắt, nhưng là dấu không được biểu lộ chân tình: "Đại công chúa, ngươi nhớ rõ lời ta nói, nếu Hoàng hậu nương nương hôn mê bất tỉnh, ngươi liền luôn luôn ở bên tai nàng kêu nàng."
Đại công chúa cắn môi gật gật đầu, xoay người liền đi vào bên trong, Trần Mạn Nhu cũng không vội vàng rời đi, chỉ đứng ở cửa cung chờ. Đám người Lập Thu sợ nàng mệt, vội vàng đưa tú đôn đến, nàng cũng không ngồi, thường thường nhìn vào bên trong thăm dò.
Sau đó, Đức phi đến đây, Lưu phi, Ngụy phi, Phó phi, Thành chiêu nghi, Tống chiêu nghi, Vương chiêu nghi, Hàn uyển nghi, Vương uyển nghi, Thôi uyển nghi, vân vân, thậm chí ngay cả Mạnh tiểu nghi mang thai cũng đến đây.
"Thục phi tỷ tỷ tại sao không đến đây?" Đức phi dẫn đầu hỏi, sắc mặt Mạnh tiểu nghi có chút tái nhợt, miễn cưỡng cười cười: "Thục phi tỷ tỷ thỉnh an trở về, thời điểm đang muốn vào nhà, dưới chân trượt một cái, từ bậc thang té xuống, lúc này ngự y đang bó xương cho Thục phi tỷ tỷ, phỏng chừng lập tức đến đây."
Đức phi hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, quả nhiên không bao lâu, Thục phi an vị trên kiệu đến đây, chờ Thục phi đi ra, mọi người đều phát hiện, tư thế nàng đi đường thực mất tự nhiên, còn có hai cung nữ ở bên cạnh dùng sức nâng, phỏng chừng, thật sự là chân bị thương.
Nếu là ngày thường, nhiều người như vậy tụ tập cùng nhau, nhất định là sẽ nói chuyện vô cùng náo nhiệt, ngươi châm chọc ta, ta cười nhạo ngươi, mọi người ngươi tới ta đi so chiêu võ mồm. Chính là hôm nay, thị vệ đứng bên ngoài Vĩnh Thọ cung toàn bộ đều mang vũ khí, chỉ cần những vũ khí này phát ra quang mang âm hàn, đều đủ để cho tất cả mọi người câm miệng.
Lúc này phân vị Trần Mạn Nhu cao nhất, quét mắt liếc Thục phi một cái, quay đầu phân phó: "Đi chuyển hai cái tú đôn đến đây cho Thục phi cùng Mạnh tiểu nghi."
Lập Thu lên tiếng, xoay người không biết đi đến cung điện của người nào ở phụ cận, không bao lâu liền mang về hai cái tú đôn. Thục phi tỏ vẻ Hoàng hậu đang ở bên trong chịu khổ, nàng không dám ngồi. Mạnh tiểu nghi sợ hãi đi theo bên người Thục phi không dám lên tiếng.
Trần Mạn Nhu cũng không miễn cưỡng, dù sao ngay cả nàng cũng không có ngồi xuống đâu, những người khác muốn đứng, vậy đứng theo đi.
Đợi ước chừng nửa canh giờ, Lưu Thành từ bên trong đi ra, khom người hành lễ với Trần Mạn Nhu: "Trần quý phi nương nương, Hoàng thượng có khẩu dụ, mệnh ngài cùng các vị nương nương đều tự trở về trước, không được triệu hồi, ai cũng không cần đi ra."
Trần Mạn Nhu gật gật đầu: "Làm phiền công công đi một chuyến, bản cung trở về."
Nói xong, thực rõ ràng xoay người lên xe rời đi. Thục phi cúi đầu, thần sắc không rõ, nhìn nhìn Lưu Thành, cũng xoay người ra đi. Những người khác ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, cũng không biết ai cho ai ánh mắt, càng không biết ai cho ai ám ngữ, dù sao cũng ăn ý cùng nhau rời đi, cũng không quan tâm đều tự đi.
Trần Mạn Nhu trở về Chung Túy cung, lại đem toàn bộ sự tình cắt tỉa một lần, nàng không thể có chỗ sơ hở gì, nếu không, nàng cùng Tiểu tứ đều gặp nguy hiểm. Đầu tiên, chuyện này khẳng định là Thục phi cùng Từ Ninh liên thủ ra tay, trong đó, ai là chủ đạo ai là phụ trợ còn tạm thời không có rõ ràng.
Hôm nay Đại hoàng tử đã chết, Nhị hoàng tử lại đang hôn mê, Tam hoàng tử không phát sinh ngoài ý muốn, Ngũ hoàng tử cũng không phát sinh ngoài ý muốn. Thục phi ngược lại thực nhẫn tâm, ngay cả con mình cũng có thể đưa ra làm một tuồng kịch.
Nhưng là, Ngũ hoàng tử vì sao không có phát sinh ngoài ý muốn đâu? Dựa theo ý muốn của Từ Ninh, khẳng định là hận không thể làm tất cả hòng tử của Hoàng thượng đều chết mới tốt, Tiểu tứ là mình đưa xuất cung trước một bước, hơn nữa tung ra tin tức Tiểu tứ bị thiên hoa. Cứ như vậy, Từ Ninh sẽ cảm thấy, Tiểu tứ là không cần động thủ.
Tam hoàng tử ốm yếu, khẳng định không có hy vọng kế thừa đại thống, cũng có thể bài trừ. Như vậy Ngũ hoàng tử, rốt cuộc là Thành chiêu nghi rất thông minh, hay là Từ Ninh cố ý lưu lại chuẩn bị hậu thủ đâu? Hoặc là, là Thục phi chọn người lưu lại chịu tiếng xấu thay cho nàng?
Trần Mạn Nhu lại suy nghĩ, đem toàn bộ câu chuyện, những điểm đáng ngờ đều tập trung cùng nhau, không buông tha một chi tiết nào.
Ngay cả ngọ thiện cũng chỉ là miễn cưỡng ăn một ngụm, vừa chờ tin tức Vĩnh Thọ cung bên kia, vừa tính toán phản ứng mọi người trong cung.
Đến giờ thân, Lập Thu lại vội vội vàng vàng tiến vào: "Nương nương, Vĩnh Thọ cung treo vải trắng."