Động tác Hoàng thượng cũng rất nhanh, từ Vĩnh Thọ cung đi ra, đã hạ thánh chỉ, bất luận kẻ nào vô chiếu không thể vào Vĩnh Thọ cung, mắt khác phát hạ yêu bài, người Vĩnh Thọ cung người nếu muốn ra ngoài, cũng chỉ có thể vào bằng yêu bài. Đồng thời, Từ An thái hậu bên kia cũng truyền đến ý chỉ, mệnh Hoàng hậu an tâm dưỡng thai, trước khi tiểu hoàng tử được sinh ra, Hoàng hậu cũng không cần đi qua thỉnh an.
Cái này, làm cho Từ Ninh thái hậu không có biện pháp, đành phải cũng đến đây tuyên ý chỉ, để cho Hoàng hậu không cần đi qua thỉnh an.
Về phần cung vụ, Hoàng hậu cùng Trần Mạn Nhu cơ hồ mang thai cùng lúc, hai người đều cần dưỡng thai, cuối cùng không có biện pháp, liền tạm thời do Dương quý phi quản lý cung vụ, Đức phi, Thục phi, Lưu phi cùng Ngụy phi cùng nhau hiệp trợ.
Hoàng hậu bên kia đã xem như phong tỏa Vĩnh Thọ cung, Trần Mạn Nhu mỗi ngày cũng không cần đi qua thỉnh an, thời điểm Từ An thái hậu ban xuống ý chỉ thuận thuận tiện tiện thêm nàng vào, cho nên ngay cả hai cung Thái hậu bên kia, nàng cũng không cần đi.
Chính là, Hoàng hậu có thánh chỉ cùng ý chỉ trong người, có thể đóng chặt cửa cung, nàng không có đặc quyền này, chỉ có thể thập phần buồn bực tiếp đãi gương mặt càng ngày càng băng sơn của Dương quý phi: "Dương tỷ tỷ, đây là nước tuyết ta thu thập trên hoa mai lúc mùa đông, bên trong là pha trà xanh ngọc diệp, ngươi nếm thử."
Dương quý phi bưng ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm, chính là không bằng mai tâm tuyết mát lạnh, ta còn tướng đối thích bích loa xuân."
Khóe miệng Trần Mạn Nhu co rút, Dương quý phi thật sự là trước sau như một, một khi mở miệng là khiến cho người khác chán ghét. Kéo khóe miệng giả nở nụ cười: "Vậy thật là ngại, muội muội nơi này cũng không có bích loa xuân, tỷ tỷ uống không quen này ngọc trà xanh, không bằng ta cho người đổi nước lọc cho tỷ tỷ?"
Dương quý phi cười lạnh một tiếng: "Như thế nào, có thai, tính tình khó chịu?"
"Tỷ tỷ nói lời này, nên có một ít lương tâm, rõ ràng là tỷ tỷ ngươi cảm thấy trà này không dễ uống, muội muội nơi này cũng không có bích loa xuân tỷ tỷ thích, miễn cưỡng mình uống đồ uống mình không thích là rất thống khổ, muội muội suy nghĩ vì tỷ tỷ mà thôi."
Trần Mạn Nhu vô tội buông tay nói, thấy Dương quý phi nhíu mày, vội vàng ngăn đề tài: "Tỷ tỷ hôm nay đến đây, là có chuyện gì muốn phân phó?"
Dương quý phi nhăn mặt nhíu mày, lạnh băng băng nói: "Bản cung đến đây là có chuyện hỏi ngươi, vốn chuyện này hẳn là nên đến hỏi Hoàng hậu, chính là Vĩnh Thọ cung Hoàng hậu nương nương kia đã không được đi vào, cho nên bản cung cũng cũng chỉ có thể tới hỏi ngươi."
"Dương tỷ tỷ có chuyện mời nói." Trần Mạn Nhu hơi có chút kinh ngạc, vấn đề có thể làm cho Dương quý phi đến hỏi, hẳn là không phải vấn đề nhỏ đi.
"Cuối tháng sau, chính là đại thọ sáu mươi của Từ Ninh thái hậu, thời điểm năm Ung Tận thứ năm trong cung từng vì Từ An thái hậu tổ chức một lần đại thọ năm mươi, nhưng đại thọ sáu mươi cùng đại thọ năm mươi thì không giống nhau, Từ Ninh thái hậu lại là mẹ cả, ngày sinh nên làm cái gì bây giờ?"
Dương quý phi cũng không giấu giếm, cứ như vậy trực tiếp hỏi.
Khóe miệng Trần Mạn Nhu co rút, nàng không phải Hoàng hậu có được không?
"Dương tỷ tỷ, chuyện này, chỉ sợ ta không có biện pháp trả lời." Nhíu nhíu mày, Trần Mạn Nhu vẻ mặt khó xử: "Chính là năm Ung Tận thứ năm lần đó, cũng là Hoàng hậu nương nương ra quyết định cuối cùng, muội muội chỉ phụ trách đem mệnh lệnh của Hoàng hậu nương nương ban xuống giùm là được."
Hơn nữa, lúc ấy Trần Mạn Nhu vừa vặn mang thai, trốn việc còn không kịp, làm sao sẽ để bụng đi lo lắng cố sức chủ trì đại thọ cái gì?
Dương quý phi cười nhạo một tiếng: "Trong cung ai chẳng biết ngươi luôn luôn đối Hoàng nương nương thập phần tôn kính, ý tứ của ngươi, cùng ý tứ của Hoàng hậu nương nương không khác nhau mấy." Nói còn chưa nói xong, chỉ thấy vẻ mặt Trần Mạn Nhu trắng bệch: "Tỷ tỷ, lời này ngươi cũng không thể tùy tiện nói lung tung!"
Dương quý phi dừng một chút, bưng lên ly trà bị nàng đặt ở một bên nhấp một ngụm, lập tức nói: "Là bản cung nói lỡ, bất quá, chuyện muội muội ngươi cùng Hoàng hậu nương nương cảm tình rất tốt, cũng không phải bí mật gì, không bằng muội muội đi giúp tỷ tỷ thăm dò một chút xem?"
"Nếu là chuyện khác, tỷ tỷ nói như vậy, muội muội tất nhiên là sẽ không chối từ, chính là chuyện này, chỉ sợ không được." Trần Mạn Nhu lộ vẻ mặt khó xử, thấy sắc mặt Dương quý phi hơi trầm xuống, vội vàng nói: "Không phải muội muội không muốn hỗ trợ, mà là hôm nay Hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý tiến vào Vĩnh Thọ cung, là bất luận kẻ nào, muội muội cũng không phải là người có thân phận đặc thù, không có phần vinh dự đặc thù này."
Hoàng thượng lúc này thậm chí đã muốn phái người đem mẫu thân của Hoàng hậu là quốc công phu nhân đón vào cung, mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng cũng may Hoàng thượng cũng nói, mỗi ngày sẽ đưa trở về, cho nên cũng tuyệt đối không có người đứng ra phản đối.
Lúc này Vĩnh Thọ cung, đã là ngay cả một con ruồi đều không bay vào được. Trần Mạn Nhu tuyệt đối không nghĩ lấy thân thử hiểm, buổi chiều hôm qua nàng đã nhìn đi ra, Hoàng hậu đối với nàng đã có tâm phòng bị, nàng nếu đáp ứng Dương quý phi, đi Vĩnh Thọ cung, đó là cho Hoàng hậu tìm ra cớ để chèn ép.
Sắc mặt Dương quý phi không tốt, nhưng cũng biết Trần Mạn Nhu nói có lý. Chỉ có thể tự mình bực mình, thật vất vả có thể đem cung quyền lấy tới tay, kết quả lại vừa lên liền gặp đại sự như vậy! Còn là đại sự đặc biệt khó làm!
"Dương tỷ tỷ, nếu là không chê, muội muội vẫn có thể ra cho ngươi một chủ ý." Trần Mạn Nhu cũng đưa tay bưng ly trà, chính là chén của nàng cũng không phải là nước trà, mà là nước lọc. Dương quý phi nhíu mày nhìn qua Trần Mạn Nhu, tuy rằng không nói chuyện, nhưng là biểu tình trên mặt biểu đạt một ý tứ —— vậy ngươi còn không mau nói?
Trần Mạn Nhu cũng hết chỗ nói rồi, nàng biết Dương quý phi luôn luôn rất kiêu ngạo, nhưng là lúc này đã biến thành ngạo kiều a!
"Hoàng hậu nương nương không phải đã nói, để cho tỷ tỷ ngươi thống lĩnh đại cục, đám người Thục phi hiệp trợ sao? Tỷ tỷ ngươi có thể cho các nàng hỗ trợ nghĩ biện pháp, tiếp thu ý kiến quần chúng, nói không chừng sẽ có phương pháp dễ làm." Trần Mạn Nhu cười nói: "Thục phi là người khá thông minh, hơn nữa có Nhị hoàng tử ở đây, Hoàng thượng cho dù là không hài lòng, ước chừng cũng sẽ không trách cứ Thục phi."
Thần sắc trên mặt Dương quý phi vặn vẹo một chút, lập tức lạnh nhạt đứng dậy: "Vậy bản cung đã có thể hảo hảo cám ơn biện pháp của ngươi, thời gian không còn sớm, bản cung cũng phải đi trở về."
Trần Mạn Nhu đứng dậy tính tiễn Dương quý phi đi, Dương quý phi bỗng nhiên quay đầu: "Nhân thủ ở Chung Túy cung của ngươi hẳn là không đủ đi? Bản cung nhớ rõ, sau khi có người muốn mưu hại Tứ hoàng tử, Chung Túy cung của ngươi liền đuổi đi hai cung nữ, còn chết một người, sau đó ngươi đem đại cung nữ bên người mình đưa qua danh nghĩa Tứ hoàng tử, lúc này cũng không có bổ khuyết đúng không?"
Trong lòng Trần Mạn Nhu căng thẳng, vội vàng lắc đầu: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, bất quá, nhân thủ Chung Túy cung của ta vẫn đủ dùng, lúc trước Hoàng thượng vừa cho Tiểu tứ hai đại thái giám, cũng không cần lo lắng không có người dùng."
"Lúc ấy cùng lúc này không giống nhau, lúc ấy ngươi lại không mang thai." Dương quý phi nhíu mày cười cười: "Bản cung vừa mới bắt đầu quản lý cung vụ, chuyện quan trọng đều phải cẩn thận, cũng không thể quên chuyện của Trần muội muội, ngươi yên tâm, ngày mai bản cung cho người tặng người đến đây cho ngươi, ngươi lại chọn hai người."
Nói xong, không đợi Trần Mạn Nhu đáp lại, xoay người bước đi. Tẫn Hoan ở một bên căm giận nói: " Dương quý phi này cũng quá đáng giận, nương nương rõ ràng giúp nàng suy nghĩ ý kiến hay, kết quả nàng lại làm khó nương nương!"
"Được rồi, ý kiến của nương nương nhà ngươi cho nàng cũng không phải ý kiến gì hay, Thục phi cũng không phải là dể đối phó như vậy, một người là Quý phi không có hài tử, một người là Thục phi có Nhị hoàng tử, hai người các nàng, coi như là tương xứng đi."
Trần Mạn Nhu khoát tay đi vào nội thất, vừa đi vừa nghĩ biện pháp muốn cự tuyệt hành vi Dương quý phi muốn nhét người (tắc nhân) vào Chung Túy cung. Suy nghĩ nửa ngày, thật đúng là để cho nàng nghĩ ra một biện pháp tốt, lập tức quay đầu gọi Đối Nguyệt phân phó vài câu: "Lời này, ngươi một chữ không sót nói cho Tề mỹ nhân nghe, nhớ rõ đừng cho người khác nghe thấy."
Thần sắc Đối Nguyệt ngưng trọng, biết chuyện này có vẻ trọng đại, vội vàng thu thập một phen, ra Chung Túy cung đi tìm Tề mỹ nhân.
Trần Mạn Nhu lại bảo Tẫn Hoan đến đây: "Ngươi đi Càn Thanh cung nói một tiếng, nói bản cung có chuyện cùng Hoàng thượng thương lượng, xem Hoàng thượng có rảnh, xin mời Hoàng thượng đến đây một chuyến."
Hoàng thượng có thể đến hay không, đây chính là bước quan trọng nhất trong kế hoạch, Trần Mạn Nhu chờ Tẫn Hoan vừa ra khỏi cửa, lập tức liền có chút ít khẩn trương. Quay đầu nhìn thấy Tiểu tứ đứng ở cửa nghiêng thân giương đầu vào bên trong nhìn xem, liền cười vẫy tay: "Lại đây, chữ to hôm nay đã viết xong?"
"Uh, viết xong, nương, tiểu muội muội trong bụng ngươi hôm nay trưởng thành một chút nào a?" Tiểu tứ theo lực đạo Trần Mạn Nhu đi đến nhuyễn tháp, thật cẩn thận đưa tay sờ bụng Trần Mạn Nhu.
"Còn không có, qua thêm hai tháng, ngươi mới có thể thấy nàng trưởng thành một chút." Trần Mạn Nhu khoa tay múa chân với Tiểu tứ một chút, Tiểu tứ thực thất vọng: "Còn lâu như vậy mới lớn một chút như vậy a, ta còn nghĩ, chờ thời điểm vạn thọ tiết, mang tiểu muội muội đi chúc thọ phụ hoàng đâu."
"Nga, ngươi tính chúc thọ cho phụ hoàng ngươi như thế nào?" Trần Mạn Nhu lập tức khơi dậy hứng thú, vạn thọ tiết còn có mấy tháng thời gian, Tiểu tứ chuẩn bị thật quá sớm. Cũng không biết hắn chuẩn bị cái gì, nghĩ nghĩ, trên mặt lộ chút thất vọng: "Tiểu tứ rất bất công, cũng không có chuẩn bị quà sinh nhật cho mẫu thân."
Sinh nhật của nàng so với Hoàng thượng thì sớm hơn hai tháng, thời điểm tháng tám là sinh nhật của nàng.
Tiểu tứ nhất thời hoảng hốt, vột ôm chặt cánh tay Trần Mạn Nhu lắc lắc: "Nương đừng thương tâm, Tiểu tứ cũng chuẩn bị lễ vật nương, bất quá nương hiện tại không thể nhìn, ma ma nói, lễ vật là phải chờ đến lúc xem mới có thể kinh hỉ, hiện tại cho nương, thời điểm sinh nhật nương thì không có kinh hỉ."
"Là nương oan uổng Tiểu tứ, nương xin lỗi Tiểu tứ." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu tứ còn có chút ủy khuất, Trần Mạn Nhu vội vàng xin lỗi: "Không bằng như vậy đi, hôm nay nương cho Tiểu tứ ăn thêm hạt dẻ cao, xem như vậy có được không?"
Tiểu tứ thích ăn nhất chính là hạt dẻ cao, bất quá Trần Mạn Nhu luôn luôn không cho phép hắn ăn nhiều, sợ là răng hắn hư mất.
Nghe được điều kiện này, Tiểu tứ mới lộ ra tươi cười sáng lạn: "Vậy Tiểu tứ tha thứ cho nương, nương, trong bụng mẫu hậu có phải cũng có tiểu đệ đệ hay không? Hôm nay Đại hoàng huynh thật cao hứng đâu, lại cho Tiểu tứ lễ vật."
Nói xong, cởi hà bao đưa cho Trần Mạn Nhu xem, bên trong một cái bạch ngọc khắc hình tiểu hổ, dáng điệu thơ ngây khả ái, thập phần đáng yêu.
Trần Mạn Nhu gật đầu: "Uh, trong bụng mẫu hậu ngươi cũng có tiểu đệ đệ, về sau Tiểu tứ cần phải ngoan ngoãn, đều phải đối tốt với đệ đệ cùng muội muội như nhau, như vậy sau khi trưởng thành, tiểu đệ đệ cùng tiểu muội muội mới có thể càng thích ngươi."
Tiểu tứ vừa gật gật đầu, chợt nghe bên ngoài thông truyền, nói là Hoàng thượng đến đây.
Trần Mạn Nhu hơi có chút giật mình, tuy rằng nàng là phái người đi thỉnh Hoàng thượng, nhưng là lúc trước nàng cũng nghĩ qua, Hoàng thượng ước chừng là đến thời điểm buổi chiều hoặc là buổi tối mới có thời gian đến đây, không nghĩ tới, ngược lại lập tức đã tới rồi.