Edit: Hy Thục Dung
Beta: Nhã Hiền Phi
Vũ cơ đã bắt đầu biểu diễn, thân nhẹ như yến, nhanh nhẹn trượt trên mặt băng từ bên này sang bên kia, vừa trượt vừa nhẹ nhàng múa khiến người xem trầm trồ khen ngợi. Bên cạnh đó còn có một nhóm ca cơ của giáo phường, cũng bắt đầu biểu diễn tiết mục xa hoa, duyên dáng yểu điệu trên nền băng.
Vương thái hậu cười nói: "Tiết mục năm nay thật không tồi, ai gia xem xong, trong lòng liền thích, Hoàng Hậu quả thực có công lao."
Triệu hoàng hậu nghe thế vội vàng nói: "Đa tạ mẫu hậu khích lệ, thần thiếp không dám nhận công lao một mình. Các cục bộ đều có công lao, đặc biệt là Thượng Cung Cục, không có bọn họ, hôm nay cũng không có tiết mục này."
"Đúng vậy tất cả đều được thưởng! Hoàng Hậu xem thử đi, rồi ban thưởng ít đồ. Nhân tiện, thân thể Hoàng Quý Phi thế nào rồi?" Vương thái hậu quay sang hỏi Lý Già La.
Lý Già La là Hoàng Quý Phi, ngồi ở phía dưới Hoàng Hậu một bậc. Hoàng Thượng ngồi chính giữa, hai bên là Thái Hậu và Hoàng Hậu. Tuy rằng Thái Hậu là mẫu hậu của Hoàng Thượng, nhưng xét về quyền lực, Hoàng Thượng vẫn là lớn nhất.
Nghe thấy Vương thái hậu hỏi mình, Lý Già La vội đứng lên, nói: "Đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp cảm thấy rất tốt."
Vương thái hậu nhàn nhạt nói: "Mau ngồi xuống, không cần khách khí như vậy, ngươi mang thai mà có thể ăn nhiều là phúc. Nhớ năm đó, lúc Hoàng Thượng vẫn còn trong bụng ai gia, ai gia không ăn được bất kỳ cái gì. Có khi ngay cả nước trái cây cũng không uống được, thật sự là rất cực khổ! Hoàng Quý Phi ăn uống như vậy là rất tốt, ai gia ngóng trông Hoàng Quý Phi lại sinh đứa cháu trai cho ai gia đâu. Được vậy trong cung mới càng náo nhiệt."
Triệu hoàng hậu cười cười: "Theo thần thiếp thấy, cái thai này của Hoàng Quý Phi cho dù là hoàng tử hay là công chúa, đều sẽ giống Hoàng Thượng và Hoàng Quý Phi, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn đáng yêu."
"Đúng vậy. Thấy Hoàng Quý Phi rất thích ăn hoa quả, vậy mâm hoa quả này ai gia ban thưởng cho Hoàng Quý Phi vậy."
Có đôi khi, trên bàn tiệc của Thái Hậu có món ăn mà phi tần phía dưới không có. Dù sao bà cũng là Thái Hậu, chắc chắn phần hoa quả sẽ nhiều hơn so với người khác.
Vương thái hậu ban cho Lý Già La một mâm hoa quả, là cống phẩm từ phía nam tiến cống sau khi quân ta thắng trận. Loại trái cây này gọi là trái Thơm, sau khi gọt bỏ vỏ thì cắt thành từng miếng nhỏ, hương vị không tồi.
Hoàng Thượng thấy vậy liền nói với Vương thái hậu: "Mẫu hậu, nếu thưởng cho Hoàng Quý Phi thì cũng nên ban thưởng cho nhi tử một ít."
Vương thái hậu nghe xong cười nói: "Ngươi là Hoàng đế, thứ gì không có? Còn đoạt đồ ăn với Hoàng Quý Phi? Nàng ấy còn đang mang thai, chẳng lẽ ngươi muốn đoạt đồ ăn của tiểu hài tử? Cho dù có muốn, nơi này của ai gia cũng đã không còn đồ gì nữa."
"Mẫu hậu nếu đã không có, Hoàng Quý Phi, ngươi chia phần của ngươi cho trẫm một nửa." Hoàng Thượng nói với Hoàng Quý Phi.
Triệu hoàng hậu cười nói: "Thấy tất cả mọi người đều tranh nhau ăn hoa quả của mẫu hậu, thần thiếp cũng muốn ăn. Hoàng Quý Phi, ngươi cũng chia cho bổn cung một ít đi."
Cứ như vậy, Vương thái hậu ban cho một mâm trái Thơm, bị Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lấy đi mất một ít, đến tay Lý Già La cũng chỉ còn một phần ba.
"Loảng xoảng!"
Bên ngoài mặt băng đột nhiên vang lên âm thanh, thì ra là có người không cẩn thận té ngã. Té ngã vào lúc này chính là tội lớn, tất cả vũ cơ đều quỳ trên mặt băng nơm nớp lo sợ không dám đứng lên.
Vương thái hậu nhìn bọn họ, mở miệng: "Đáng thương, bọn chúng còn nhỏ như vậy, trong lòng chắc chắn rất sợ hãi. Hoàng Thượng ngươi xem, tha cho bọn họ đi."
Hoàng Thượng nói: "Mẫu hậu nói đúng." Thực ra hắn cũng không có ý định muốn xử tội những người này.
Vương thái hậu là người mềm lòng, nhìn thấy tiểu hài tử phía dưới ai cũng rất gầy nên nảy lòng thương cảm. Gần Tết, thời tiết rét lạnh mà phải mặc quần áo đơn bạc để biểu diễn tiết mục. Thái hậu cho cung nhân gọi hai đứa nhỏ đến bên cạnh mình, ý là muốn ban thưởng đồ vật.
Thái giám gọi hai đứa nhỏ vào trong gian trong. Thoạt nhìn bọn chúng mới bảy tám tuổi, bởi vì phải biểu diễn nên mặc quần áo rất đơn bạc, mặt và tay đều rét lạnh đỏ bừng.
Vương thái hậu nhìn hai đứa nhỏ, nói: "Hài tử đáng thương, thưởng bọn họ chút trái cây ăn đo." Sau đó Thái hậu lại hỏi thân thế, lúc này mới biết chúng đều là cô nhi không cha không mẹ. Vương thái hậu khẽ niệm một tiếng A Di Đà Phật, sau đó thưởng tiền cho bọn họ.
Ngay lúc này lại phát sinh biến cố, một trong hai tiểu hài tử, đột nhiên bật dậy từ trên mặt đất, trực tiếp lấy một thanh chủy thủ từ trong tay áo của mình, lao về phía Hoàng Thượng.
Bởi vì khoảng cách rất gần, nháy mắt một cái, thích khách đã đứng trước măt Hoàng Thượng. Thấy Hoàng Thượng đang cận kề nguy hiểm, mà Lý Già La chỉ đứng ở dưới một chút, cho nên nàng lập tức dùng bàn tay nắm lấy cổ tay của đứa bé. Sau đó một trận đau nhức đột nhiên truyền tới, thì ra nàng không nắm được cổ tay thích khách mà nắm vào lưỡi của thanh đao nhỏ, ngay lập tức máu tươi chảy xuống.
Nhờ vào hành động này của Lý Già La, bọn thị vệ có thời gian bắt lấy thích khách. Hoàng Thượng nhìn tay của Lý Già La, nhanh chóng gọi thái y. Tay Lý Già La đã đau đến mất cảm giác nhưng vẫn cố nhìn kẻ đã ám sát Hoàng Thượng, khoé miệng hắn bắt đầu chảy ra máu đen, nàng liền biết đứa bé này đã chết.
Bởi vì có thích khách nên trong hoàng cung bắt đầu giới nghiêm, ngay cả các đại thần cũng không thể rời đi. Dù sao dám ám sát Hoàng Thượng chính là tội không thể sống. Mặc dù tất cả mọi người đều không biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng biết Hồ Trung Đình cho gọi thái y, chắc chắn là có người bị thương, không lẽ là Hoàng Thượng? Để tránh gây hoảng loạn Hoàng Thượng liền công bố là Hoàng Quý Phi chắn dao cho Hoàng Thượng nên bị thương ở tay.
Nghe xong tin tức này, mỗi người có một tâm tư khác nhau. Có người nghĩ, sao Hoàng Quý Phi còn không bị thích khách giết chết, như vậy, những phi tần khác sẽ có cơ hội được sủng, không phải sao? Bây giờ Hoàng Quý Phi anh dũng cứu giá, Hoàng Thượng lại càng sủng ái nàng ta. Sau này cả hậu cung chính là thiên hạ của Hoàng Quý Phi. Thật là một tin tức quá xấu!
Nhưng trong lòng của các đại thần, việc Hoàng Quý Phi làm rất đáng khen ngợi. Trước kia có vài thần tử lo lắng Hoàng Thượng quá sủng ái Hoàng Quý Phi, sợ Hoàng Quý Phi mê hoặc Hoàng Thượng khiến triều đình hoảng loạn. Nhưng mà bây giờ gia tộc của Hoàng Quý Phi không còn ai, ngoại thích vượt quyền là không thể. Hơn nữa Hoàng Quý Phi lại lấy thân mạo hiểm, đặt sự an toàn của Hoàng Thượng lên trên hết, lúc này hình tượng của Hoàng Quý Phi lập tức lớn hơn nhiều.
Mà các Cáo mệnh phu nhân trong lòng cũng rất sốt ruột, nếu chuyện này liên lụy đến gia đình mình, kết cục sẽ rất thảm.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, hy vọng có thể mau chóng điều tra rõ chân tướng, sau đó được thả trở về.
Lòng bàn tay Lý Già La bị cắt một đường, chảy rất nhiều máu. Thái Y nói chỉ cần bôi thuốc cầm máu, băng bó kín là được, nhưng mà miệng vết thương quá sâu nên thực sự rất đau.
Hoàng Thượng trực tiếp đến Trường Xuân Cung, đầu tiên là sai người trấn an Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, sau đó ngồi nhìn thái y xử lý miệng vết thương cho Hoàng Quý Phi.
Thái y muốn kê đơn thuốc giảm đau, nhưng Lý Già La lại cảm thấy thuốc nào cũng có ba phần độc, không tốt cho hài tử trong bụng. Hơn nữa thuốc chỉ có tác dụng giảm đau, nỗi đau này nàng chịu đựng một chút là xong. Thời tiết tháng chạp, miệng vết thương rất khó nhiễm trùng, cho nên cũng không cần uống thuốc, căn bản là Lý Già La muốn dựa vào ý chí của bản thân để chịu đựng.
Hoàng Thượng nhìn Hoàng Quý Phi cố nén đau đớn, hắn cảm thấy rất đau lòng, dù sao nàng ấy vì cứu hắn nên mới bị thương, chỉ cần là nam nhân chắc chắn sẽ cảm động. Tuy rằng ván cờ này không quá nguy hiểm, đặc biệt là trước đó hắn còn âm thầm quạt gió thêm củi ().
() Chỉ việc Hoàng Thượng đã biết có ám sát, còn âm thầm hỗ trợ cho sự việc càng thêm thuận lợi.
Hoàng Thượng nói: "Về sau nàng đừng lỗ mãng như vậy, trẫm là thiên tử, làm sao có thể dễ dàng bị thương? Xung quanh đều có thị vệ, chắc chắn sẽ bắt được thích khách."
Lý Già La nghe xong, gượng cười: "Khi đó thần thiếp làm sao nghĩ được nhiều như vậy? Chỉ nghĩ không thể để Hoàng Thượng bị thương, cho nên mới mạo hiểm."
Nguyên nhân chính là thế này mới khiến người khác cảm động. Cứu hắn hoàn toàn là vô ý thức, không có dụng tâm nào khác. Điều này khiến Hoàng Thượng nghĩ, tất cả nữ nhân trong cung, chỉ có Hoàng Quý Phi có thể đối xử với mình như vậy.
Nhưng Hoàng Thượng vẫn xụ mặt nói: "May mắn trên thanh chủy thủ không có độc, nếu không sẽ càng phiền toái. Nàng còn đang mang thai, về sau gặp chuyện gì cũng nên nghĩ nhiều một chút."
"Thần thiếp nghe Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, đứa bé kia vì sao lại muốn hành thích? Hoàng Thượng tốt như vậy, những người này làm sao có thể hành xử như vậy?"
Hoàng Thượng khụ một cái, đáp: "Hắn ta không phải hài tử, chẳng qua thân hình lúc lớn lên thấp bé, cho nên giả dạng thành hài tử."
"Vậy làm sao hắn có thể dễ dàng vào cung được? Trong cung không phải có người kiểm tra thân thể sao?" Lại còn có thể mang theo chủy thủ vào cung, thậm chí tới gần Hoàng Thượng. Lý Già La nhớ lại, hai đứa nhỏ là do Vương Thái hậu gọi đến, chẳng lẽ thích khách và Thái Hậu có quan hệ? Cho dù lần này Hoàng Thượng không trách Thái Hậu, nhưng chính Thái Hậu cho người dẫn thích khách vào trong, điều này sẽ càng làm lòng người không thoải mái.
Lý Già La nghĩ, chẳng lẽ Hoàng Thượng đã biết chuyện này, cho nên việc ám sát thật ra là do Hoàng Thượng tự nghĩ? Mục đích chính là sau này có lý do đối phó với Thái Hậu? Nếu thật là như thế, hành động lao ra giúp Hoàng Thượng của nàng chỉ là dư thừa? Đã thế còn bị thương? Nhưng dù sao, nếu Hoàng Thượng không nói với mình, nàng cũng sẽ không tự cho mình thông minh mà nói ra ý tưởng này. Đó gọi là chán sống!
"Chuyện thích khách này, nàng không cần để trong lòng, trẫm sẽ xử lý tốt, nàng chỉ cần dưỡng thương thật khoẻ. Dù sao hôm nay vẫn là sinh nhật của nàng, trẫm cũng đã chuẩn bị quà, lát nữa Lưu Vĩnh Toàn sẽ đưa lại đây." Hoàng Thượng nói.
Bởi vì muốn xử lý chuyện ám sát, cho nên Hoàng Thượng chỉ ngồi một lát liền rời đi.
Hoàng Thượng đi đến Dưỡng Tâm Điện, Dương Phấn đang đợi gặp hắn. Nhìn Dương Phấn quỳ gối ở đó, Hoàng Thượng nói: "Đứng lên đi, mọi việc đều xử lý tốt?".
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thi thể của thích khách đã xử lý xong, nhưng thần không nghĩ tới chuyện hắn sẽ làm Hoàng Quý Phi nương nương bị thương."
"Chuyện này không cần nhắc lại, bên ngoài không phải có rất nhiều người muốn hành thích trẫm sao? Trẫm cho bọn họ cơ hội lần này, đáng tiếc bọn họ không thành công. Cũng chỉ có thể nói, bọn họ quá vô dụng. Hiện tại nếu thích khách đã chết thì chờ qua rằm tháng giêng hẵng công bố chân tướng."
Trong lòng Hoàng Thượng nghĩ, nửa tháng cũng đủ khiến Vương gia run rẩy, về phía Vương thái hậu, chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi chính huynh đệ của mình. Nếu như vậy, cứ để cho bọn họ hoài nghi lẫn nhau đi, rút dây động rừng, chính là chờ rắn bò ra ngoài.
Không sai, việc hành thích lần này là Hoàng Thượng cố ý sai người thực hiện. Mục đích chính là vì Vương thái hậu cùng Vương gia. Vương gia người nhiều lần vượt qua giới hạn của hắn, nếu không đáp lễ một chút thì hắn cũng không là Hoàng thượng nữa.
Vương thái hậu hiểu rõ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng hiểu rõ Vương thái hậu, bà ta rất hay thương tiếc người nhỏ yếu. Trong yến tiệc, Vương thái hậu nhìn thấy tiểu hài tử vất vả như vậy còn nơm nớp lo sợ bọn hắn bị trừng phạt, bà ta chắc chắn sẽ muốn đứng ra cầu tình giúp tiểu hài tử, sau đó thể hiện mình là người khoan dung rộng lượng. Những việc này khiến người khác cảm thấy bà không hổ là Thái Hậu nương nương nhân từ. Trong yến tiệc có các cáo mệnh phu nhân, bọn họ đều sẽ biết việc này, sau khi ra về chắc chắn sẽ kể lại, mỗi người lại nói với một người khác. Mười người, mấy hàng trăm người, cứ như vậy mỹ danh của Thái Hậu sẽ được tuyên truyền rộng rãi. Vương thái hậu chắc chắn rất thích làm việc nhẹ nhàng nhưng kết quả cao như vậy.
Nhưng mà sự tình sẽ không suôn sẻ, Vương thái hậu mang vào hai đứa bé, lại có một đứa bé là thích khách, suýt chút nữa làm Hoàng Thượng bị thương. Cho dù hiện tại thích khách và Thái Hậu không có quan hệ gì, nhưng mà trong lòng mọi người, hình tượng Thái Hậu khoan dung thiện lương không còn vững chắc. Thậm chí còn có người nghĩ nhiều, có phải Vương thái hậu và thích khách có quan hệ gì đó hay không? Cho dù sau này cũng sẽ công bố chuyện hành thích không liên quan gì đến Thái Hậu vì bà ta là mẹ đẻ của Hoàng Thượng, sẽ không làm chuyện gì gây nguy hiểm cho Hoàng Thượng, nhưng thanh danh của Vương thái hậu vẫn sẽ bị giảm mạnh.
Lúc trước xảy ra việc hành thích vua, sau này nếu lại có chuyện gì xảy ra, đó chính là nhuận vật tế vô thanh (), ngược lại càng tiện cho Hoàng Thượng tiến hành bước tiếp theo.
() Đây là một câu thơ trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ. Trong trường hợp này có thể hiểu là việc hành thích và sự việc sắp xảy ra âm thầm tạo điều kiện thuận lợi cho Hoàng Thượng thực hiện bước tiếp theo.
Còn thích khách đúng là "chân chính thích khách", hắn là người của quốc gia thua trận phái đến ám sát, coi như Hoàng Thượng cho bại quốc một cơ hội, nhưng bọn hắn đã vụt mất cơ hội.
Hoàng Thượng sẽ không làm những vụ mua bán lỗ vốn, chỉ là không nghĩ tới Hoàng Quý Phi sẽ lao ra chắn cho Hoàng Thượng. Cũng may Hoàng Quý Phi không có việc gì, ngược lại khiến cho vị trí của Hoàng Quý Phi trong lòng Hoàng Thượng càng thêm quan trọng. Hoàng Quý Phi xem như nhân hoạ đắc phúc ().
() Câu này có thể hiểu Hoàng Quý Phi bị thương là gặp việc không tốt nhưng từ đó lại may mắn khi vị trí Hoàng Quý Phi trong lòng Hoàng Thượng càng quan trọng
Hổ Phách biết chủ tử của mình bị thương, nhịn không được ngầm khuyên Lý Già La: "Chủ tử, ngài như vậy, nô tỳ thật sự rất đau lòng."
Lý Già La nói: "Lúc ấy, Hoàng Thượng không thể xảy ra chuyện gì, nếu Hoàng Thượng có chuyện, ngươi thực sự cho rằng Thái Hậu sẽ bỏ qua cho ta và Lạc Nhi cùng Uyên nhi sao?. Chuyện đó tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra, bà ta sẽ dùng thân phận mẹ đẻ của Hoàng Thượng, mạnh mẽ yêu cầu lập Thái tử, lập tân quân. Đến lúc đó thiên hạ này là của Vương gia, ta cùng hài tử của ta sẽ không còn đường sống. Cho nên lần này, ta làm vậy là vì cứu chính mình, mà không phải vì nguyên nhân khác."
Nếu Hoàng Thượng đột ngột băng hà, không có đủ thời gian để chuẩn bị bất kỳ việc gì, như vậy mình và hai đứa nhỏ tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Người của Vương gia thủ đoạn độc ác, chắc chắn sẽ không lưu lại "sủng phi" của Tiên đế còn sống trên đời. Cho dù có Triệu hoàng hậu đứng về phía mình thì cũng sẽ không thay đổi được gì. Vương thái hậu chính là trưởng bối, lấy thân phận trưởng bối ra thì Triệu hoàng hậu cũng không thể ngăn chặn, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào Hoàng Thượng. Hoàng Thượng phải sống thật lâu, nếu không chính nàng cũng gặp cảnh gió tanh mưa máu.
Hổ Phách phải thừa nhận chủ tử nói rất đúng, nhưng mà nàng vẫn rất đau lòng. Miệng vết thương rất sâu, nếu còn không chịu uống thuốc giảm đau, chủ tử sẽ phải đau đớn mấy ngày liền.
"Không cần lo lắng, cho dù chủy thủ có độc, ta cũng sẽ không có chuyện gì, ngươi thấy hiện tại ta vẫn tốt đấy thôi! Hơn nữa chuyện này, đối với ta cũng có lợi, ít nhất người khác sẽ cảm thấy ta có đủ tư cách làm "sủng phi"."
Hiện tại nữ nhân trong hậu cung có đủ can đảm chắn dao giúp Hoàng Thượng cũng chỉ có một mình nàng, người khác cho dù ganh tỵ cũng không còn gì để nói.
"Nếu Hoàng Hậu nương nương nghi ngờ chủ tử muốn ngồi lên bảo tọa Hoàng Hậu thì chúng ta phải làm gì mới tốt đây?"
Sau chuyện này, Hoàng Thượng khẳng định sẽ càng thích chủ tử nhà mình, vậy nên chủ tử sẽ uy hiếp nghiêm trọng địa vị Hoàng Hậu.
Lý Già La đáp: "Nếu Hoàng Hậu thật sự nghĩ như vậy, bổn cung cũng không còn lời nào để nói. Nhưng ta tin rằng, Hoàng Hậu không hẹp hòi như vậy, dù sao nàng ấy cũng đã làm Hoàng Hậu rất nhiều năm".
Nữ nhân trong hậu cung có đủ can đảm chắn dao giúp Hoàng Thượng hiện tại cũng chỉ có một mình nàng, người khác cho dù ganh tỵ cũng không có gì để nói.
"Nếu Hoàng Hậu nương nương nghi ngờ chủ tử muốn ngồi lên bảo tọa thì chúng ta phải làm gì mới tốt?"
Sau chuyện này, Hoàng Thượng khẳng định lại càng thích chủ tử nhà mình, vì vậy sẽ uy hiếp nghiêm trọng địa vịHoàng Hậu.
Lý Già La nói: "Nếu Hoàng Hậu thật sự nghĩ như vậy, bổn cung cũng không còn lời nào để nói. Nhưng ta tin tưởng, Hoàng Hậu không phải kẻ hẹp hòi, dù sao nàng ấy cũng đã làm Hoàng Hậu rất nhiều năm".
Chỉ sợ người của Triệu gia sẽ lo lắng, có khi còn khuyến khích Hoàng Hậu đối phó với mình. Nhưng nếu Triệu hoàng hậu thật sự nghe lời Triệu gia, thì trước đây cũng sẽ tiếp nhận nữ nhân mà Triệu gia đưa tới rồi.
Những người vào cung tham gia Trừ Tịch yến, đợi khi sự tình rõ ràng xong đều được thả ra ngoài. Đầu mục của Giáo phường đã bị bắt, bởi vì hắn thất trách nghiêm trọng làm cho thích khách trà trộn vào mới dẫn đến việc ám sát. Nhất là trong giáo phường còn phát hiện một thi thể của tiểu hài tử đã chết được mấy canh giờ, chính là hài tử mà thích khách giả dạng.
Vì Giáo phường làm việc sơ suất nên gây ra hậu quả nghiêm trọng, bọn họ chắc chắn là không giữ nổi tánh mạng. Nhưng bây giờ là thời điểm năm mới, Hoàng Thượng cũng khôn muốn đại khai sát giới, chỉ là nhốt người lại, chờ đầu xuân khai ấn lại xử trí chuyện này.
Vương thái hậu trở lại Từ Ninh Cung, cho dù cố giữ phong thái cũng nhịn không được ném vỡ mấy chén trà. Chuyện này, người mất mặt nhất chính là Thái Hậu bà, câu trước vừa mới cảm thán bọn họ đáng thương, ngay lập tức bọn họ lại đi ám sát Hoàng thượng.
Nếu chuyện này là bà cho người làm thì thôi, nhưng mà rõ ràng bà không biết gì. Không biết thích khách là do ai phái đến làm mất hết thể diện, Vương thái hậu càng nghĩ càng tức giận. Trùng hợp là Võ thị lại chắn dao giúp Hoàng Thượng, lập công lớn. Nếu lúc đó nếu bản thân bà tiến lên một bước cản thích khách giúp Hoàng Thượng, thì lúc này tình cảnh sẽ không quá xấu hổ như vậy.
Nhưng Vương thái hậu cũng không thèm nghĩ đến việc, lúc gặp thích khách bà ta chắc chắn không có can đảm đi chắn dao. Người nào cũng tham sống, lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm, bản tính con người liền thể hiện rất rõ. Tận bây giờ mới suy nghĩ đến việc cản dao giúp Hoàng Thượng thì đã quá muộn.
Hiện tại Thái hậu chỉ có thể buồn bực chịu đựng nghi ngờ của người khác, tuy rằng không có ai dám nói trực tiếp trước mặt Vương thái hậu, nhưng sau lưng có nói hay không thì không ai biết. Trong lòng người khác nghĩ gì sao có thể khống chế được đây?
Mấy ngày nay tâm trạng Vương thái hậu đều không tốt, mặc dù đang nghỉ ăn tết nhưng mùng một tháng giêng bà cũng không thể gặp Thừa Ân công. Bà muốn gặp sau đó hỏi thử xem, việc ám sát đêm Trừ tịch có phải hắn cho người làm hay không? Nhưng hôm nay là mùng một Tết, có các vị cáo mệnh phu nhân tiến cung thỉnh an Thái Hậu và Hoàng Hậu, sau khi chúc tết Thái Hậu và Hoàng Hậu xong, nếu vị phu nhân nào có thân thích là phi tần trong cung thì lại đi thỉnh an người thân thích. Vương thái hậu thực sự không có cơ hội nhìn thấy Thừa Ân công.
Tâm trạng Thừa Ân công phu nhân mấy ngày nay rất xấu, tất cả đều là vì chuyện của Thừa Ân công thế tử, con trai của bà hoàn toàn phế đi một chân, coi con dâu giống như kẻ thù. Bà thực sự không muốn nhìn thấy người con dâu này, nếu không phải trượng phu nói không thể hưu nàng ta, bà muốn khiến cho nàng ta lập tức đóng gói về nhà mẹ đẻ.
Cho dù hôm nay cùng nhau tiến cung, Trần thị cũng không nói chuyện với con dâu một câu, bà thực sự rất chán ghét nàng ta, chỉ đợi Vương thái hậu hỏi cái gì thì bà trả lời cái đó.
Vương Thái hậu thấy vậy rất tức giận, nói với Trần thị: "Nếu ngươi còn không buông bỏ việc đó, có phải ngươi muốn ai gia cũng phải xin lỗi ngươi hay không? Việc cũng đã xong rồi, mỗi ngày ngươi làm bộ mặt khóc tang để làm gì? Hay là ngươi muốn ai gia quỳ xuống xin lỗi ngươi."
Thái Hậu nói thực sự quá nghiêm trọng, Trần thị vội vàng quỳ xuống, cúi đầu im lặng không nói.
Vương thái hậu không muốn nhìn thấy bộ dạng muốn chết không được muốn sống không xong của Trần thị, cho dù cháu trai mình là Thừa Ân công thế tử bị què một chân, nhưng những nơi khác vẫn lành lặn, đâu giống như Trần thị suốt ngày ủ rũ, nhìn thôi cũng thấy phiền lòng? Cứ như người khác đều thiếu nợ bà ta vậy. Chuyện Trần thị cộng thêm chuyện xảy ra đêm ba mươi tháng chạp, hỏa khí của Vương thái hậu lập tức bạo phát, bà cầm lấy chén trà trên tay ném về phía Trần thị.
"Thật ra ngươi rất giỏi, đến thỉnh an ai gia còn trưng ra bộ mặt này. Ai gia cho ngươi biết, ai gia không muốn nhìn thấy bản mặt này của ngươi, nếu có lần sau, ai gia sẽ không dễ dàng tha thứ."
Vương Minh Nhã vội nói: "Cô mẫu, mẫu thân chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, không bằng chất nữ thỉnh mẫu thân đi Trữ Tú Cung, chất nữ sẽ khuyên bảo mẫu thân, ngài thấy thế nào?"
Vương thái hậu xua xua tay không nói thêm gì, thật sự là nhìn thấy Trần thị đã cảm thấy đen đủi. Vương Minh Nhã vội vàng đưa mẫu thân của mình đến Trữ Tú Cung.
Bên trong Trữ Tú Cung, Trần thị nhìn thấy Ngũ hoàng tử được cung nhân chăm sóc rất tốt, bà đứng nhìn trong chốc lát liền thôi.
Chờ Ngũ hoàng tử được bà vú ôm xuống, Trần thị mới nói với Vương Minh Nhã: "Nuôi nhi tử của người khác thì có ích lợi gì? Cho dù sau này Ngũ Hoàng tử đối xử tốt với ngươi, hắn cũng không phải ruột thịt, không có quan hệ huyết thống với ngươi. Ngươi vẫn nên tự mình sinh một đứa mới tốt!".
Vương Minh Nhã nói: "Nữ nhi cũng muốn sinh, nhưng mà không có vận khí đó. Hiện tại trong lòng Hoàng Thượng đều là Trường Xuân Cung, làm sao có thể nhớ tới Trữ Tú Cung? Cho dù nữ nhi muốn sinh, tự một người có thể sinh được sao?"
Trần thị nghe xong, đáp: "Hoàng Thượng như vậy, Thái Hậu cũng không nói Hoàng Thượng? Thái Hậu cũng để yên cho Trường Xuân Cung độc sủng hậu cung? Hiện tại Hoàng Quý Phi không phải có thai sao? Còn bá chiếm Hoàng Thượng không tha? Chuyện này cũng quá kỳ cục đi!"
Một nữ nhân bụng to còn bám lấy Hoàng Thượng không tha, sớm muộn gì sẽ bị những người khác trong cung ghen ghét chết.
Vương Minh Nhã nói: "Dù sao cũng không thể trách nàng ta, là do bọn ta không có bản lĩnh, không thể nắm được trái tim Hoàng Thượng. Mẫu thân cũng biết, nàng ta đang có thai, Hoàng Thượng lại càng thích đi Trường Xuân Cung, những phi tần khác cũng không còn cách nào khác. Nếu có thì hậu cung cũng không biến thành như bây giờ. Hơn nữa lần này Hoàng Quý Phi còn giúp Hoàng Thượng chắn dao, Hoàng Thượng lại càng coi nàng ta như bảo bối."
"Chắn dao? Sao lại chắn dao?" Trần thị hỏi, ngày hôm qua bà như đi vào cõi thần tiên, cả ngày mơ hồ, không lọt vào tai bất kỳ điều gì.
"Nương, người xem, so với trước kia người quá vô tâm. Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ một chút người cũng không biết? Người không thể tiếp tục như vậy, cũng khó trách Thái Hậu nương nương mắng người, cả ngày đều u u mê mê, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ?" Vương Minh Nhã lo lắng nói.
Trần thị hạ giọng: "Từ sau khi ca ca ngươi xảy ra chuyện, ta liền cảm thấy trên đời không có gì quan trọng hơn chuyện của ca ca ngươi, ta chỉ muốn tìm được thần y chữa khỏi chân của ca ca ngươi. Mấy chục năm trước, có một vị tên là Lý thần y, Lý thần y đã tững chữa khỏi cho một người chân bị cắt làm đôi. Đáng tiếc, sau này Lý thần y mai danh ẩn tích, nếu có thể tìm được Lý thần y, vậy chân của ca ca ngươi liền được cứu rồi."
"Nương nói là mấy chục năm trước, ta đoán Lý thần y số tuổi cũng không ít, qua vài chục năm chắc đã sớm qua đời, cho dù tìm được cũng chỉ còn một đống xương trắng." Vương Minh Nhã không muốn mẫu thân ôm hy vọng hão huyền, liền nói.
"Lý thần y là thần y, khẳng định có biện pháp bảo dưỡng, sống thêm vài chục năm hoàn toàn không là vấn đề. Trước đây Thái Hậu còn tìm Lý thần y xem bệnh cho mình, cho dù Lý thần y qua đời hắn cũng sẽ có người kế thừa, nếu không có thì y thuật của hắn chẳng phải sẽ thất truyền sao? Minh Nhã, nương cầu xin ngươi, ngươi nghĩ biện pháp, giúp nương tìm được Lý thần y, giúp trị khỏi chân cho ca ca ngươi, cả đời này nương cũng không mong muốn gì hơn." Trần thị cất giọng cầu xin.
Vương Minh Nhã nhìn mẫu thân: "Ta sẽ nghĩ biện pháp, nhưng mà mẫu thân người không thể tiếp tục như hiện tại. Giống như chuyện đêm qua, làm sao người có thể không biết một chút nào cả? Vạn nhất xảy ra chuyện, cái gì người cũng không biết sẽ gây bất lợi cho Vương gia. Chẳng nhẽ người không nhìn ra, hôm nay tâm trạng của Thái Hậu rất không vui sao?"
Trần thị nói: "Ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện của ca ca ngươi, nhìn thấy tẩu tử của ngươi lại không vừa lòng, làm gì có tâm trạng nghe người khác nói chuyện."
"Nương, như vậy không thể được, người không vì ai thì cũng nên vì chất ni mà ngừng oán hận tẩu tử. Thật lòng mà nói, chuyền này là ca ca sai trước, nếu ca ca biết đúng mực thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Con cháu của Vương gia còn ở bên ngoài bao dưỡng nữ nhân, người khác biết được sẽ gièm pha. Mà các quan Ngự Sử trong triều đều hay soi mói nhìn chằm chằm ngoại thích, một khi ngoại thích làm ra chuyện sai liền ngay lập tức viết sớ kể tội. Lần này không có ai biết là vì ca ca đã bị què chân, nhưng nếu có lần sau sẽ không đơn giản như vậy. Ta ở trong cung, một hoàng tử cũng đều chưa sinh, chỉ nuôi hài tử của người khác, mỗi bước đi đều phải cẩn thận, sợ làm sai sẽ bị người ta nắm được chứng cứ, đến lúc đó cũng không còn lại gì. Cho nên nương, người không thể như vậy, tẩu tử cũng vô tội, người phải suy nghĩ một chút, có nữ nhân nào lúc biết trượng phu mình bao dưỡng nữ nhân khác ở bên ngoài, trong lòng sẽ thoải mái không? Hơn nữa, huynh đệ của tẩu tử là huynh đệ của tẩu tử, còn tẩu tử là tẩu tử, tẩu tử đã gả đến Vương gia nhiều năm như vậy, "xuất giá tòng phu", tẩu tử đã là người của Vương gia chúng ta, nương không nên chán ghét nàng ấy.
Nương làm như vậy, ai cũng không vui vẻ, người nên rộng lượng hơn, tẩu tử chắn chắn sẽ cảm kích người. Sau này người già rồi, hầu hạ bên cạnhngười sẽ là tẩu tử, ca ca là nam nhân cũng không thể cả ngày hầu hạ. Cho nên, nương, người hãy giống như trước đây, hòa hảo với tẩu tử đi."
Trần thị trầm mặc: "Ngươi nói có chút đạo lý, nhưng mà hiện tại trong lòng ta chưa bỏ qua được, ta nhìn thấy nàng ta liền thấy phiền, ngươi muốn ta lập tức đối xử tốt với nàng ta, ta thực sự không làm được."
"Không phải muốn ngài đối xử tốt với tẩu tử, chỉ cần đối đãibình thường là được, đừng giống như bây giờ, nhìn thấy tẩu tử liền xụ mặt, như vậy quan hệ giữa hai người càng ngày càng xấu. Mấy đứa cháu trai đau lòng cho mẫu thân của bọn chúng, cũng sẽ xa cách người hơn. Nếu thật sự hưu tẩu tử, trong lòng mấy đứa cháu trai sẽ nghĩ như thế nào? Ca ca đã thế này, chúng ta không thể luôn sống trong quá khứ mà phải nghĩ về tương lai. Ca ca là không thể đi lại, nhưng chỉ cần Vương gia không ngã, tước vị Thừa Ân công này chính là của ca ca. Chỉ cần có nó, ai dám coi thường chúng ta? Chỉ cần mấy năm sau, bọn chất nhi đều trưởng thành, đọc sách dụng công, cũng lấy được công danh, đến lúc đó Vương gia có khi sẽ xuất hiện một người tài giỏi giống tổ phụ thì sao?"
Nghe Vương Minh Nhã nói, Trần thị liền thoải mái hơn nhiều. Nữ nhi nói đúng, sự tình đã không thể vãn hồi, nếu làm cho tôn tử xa cách mình, như vậy mất nhiều hơn được.
"Ngươi nói đêm qua xảy ra chuyện gì?" Trần thị hỏi.
Vương Minh Nhã liền kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho Trần thị nghe, Trần thị vừa nghe cũng giật mình. Lá gan của tên thích khách này cũng thật lớn, lại còn dám hành thích ở ngự tiền.
"Chuyện này chắc không phải thật sự đi. Tại sao lại có thể như vậy?" Trần thị quả thực không dám tưởng tượng.
"Vì sao không phải sự thật? Người xem tâm tình Thái Hậu so với trước kia không tốt đi, chính là bởi vì kia hai đứa nhỏ là Thái Hậu gọi vào, kết quả một trong hai người họ lại muốn ám sát Hoàng Thượng."
"Nhưng mà Thái Hậu là mẹ đẻHoàng Thượng, làm sao có thể an bài người ám sát Hoàng Thượng? Chuyện này không có khả năng, có nhi tử làm Hoàng Thượng sẽ thoải mái hơn có tôn tử làm Hoàng Thượng nhiều lắm." Trần thị vội vàng nói, đây chính là đại sự liên quan đến Vương gia. Ngày hôm qua bà hồ đồ, nhưng mà hiện tại đã biết chuyện này, bà cảm thấy Thái Hậu chắc chắn không liên quan.
"Người xem, chúng ta đều nghĩ như vậy nhưng mà người khác thì sao? Tuy rất nhiều người đều nghĩ giống người, nhưng bọn họ không nói rõ, cho nên Thái Hậu mới không thoải mái."
Nói lí lẽ với ai đây? Hoàng Thượng cũng không trách tội Thái Hậu, càng không nói hai đứa nhỏ có quan hệ với Thái Hậu. Thái Hậu cũng là một mảnh hảo tâm, nhìn thấy bọn họ té ngã cho nên mới gọi người mang vào. Nhưng là một mảnh hảo tâm chuyển hóa thành một hồi ám sát, mảnh hảo tâm cũng liền biến từ tốt thành xấu. Chỉ là không có ai trách tội Thái Hậu, nghẹn khuất như vậythật làm người khác khó chịu. Biết rõ người khác nói sau lưng Thái Hậu nhưng lại không thể bắt mọi người câm miệng, buồn bực nhất chính là như vậy.
Trần thị nói: "Nhưng mà cũng không thể mặc kệ mọi chuyện, sao Thái Hậu có thể sai người ám sát Hoàng Thượng? Trừ phi Hoàng Thượng không phải con ruột của Thái Hậu!" Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, Hoàng Thượng xác thật là nhi tử của Thái Hậu.
Hoàng Thượng không phải con ruột của Thái Hậu? Vương Minh Nhã giật mình, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không có khả năng, "Nương, ngươi đừng tùy tiện nói bậy, sao Hoàng Thượng có thể không phải Thái Hậu nhi tử? Bọn họ là mẫu tử ruột thị!"
"Không phải ta nói "trừ phi" sao? Đó không phải là câu khẳng định. Nói về chuyện này, chẳng nhẽ lại bắt Hoàng Thượng cam đoan là không nghi ngờ Thái Hậu nương nương?"
"Làm sao có thể? Chỉ hy vọng Hoàng Thượng sớm tìm ra thủ phạm để trả lại trong sạch cho Thái Hậu." Vương Minh Nhã nói.
Sự việc này tuy nói là phức tạp nhưng muốn xử lý cũng đơn giản, chỉ cầntìm ra thủ phạm, như vậy sẽ chứng minh Thái Hậu vô tội. Nhưng có khi nào mọi người sẽ nghĩ, có kẻ cố tình tìm "thế tội sơn dương"() để giúp hung thủ thực sự thoát tội hay không?.
() Ở đây có thể hiểu là tìm kẻ thế tội, tìm kẻ chết thay cho hung thủ.)
Nhưng mà thủ phạm thực sự sẽ là ai? Tất cả sức tưởng tượng của mọi người rất phong phú, chắc chắn sẽ nghĩ đến nhiều phía, nhưng mà Hoàng Quý Phi chắn dao giúp Hoàng Thượng khẳng định sẽ không bị hoài nghi.
Vương Minh Nhã cũng nghĩ tới, có thể Hoàng Quý Phi cứu Hoàng Thượng cũng giống mình cứu Lâm Trang Phi năm xưa, đều là khổ nhục kế. Nhưng mà nghĩ lại liền cảm thấy không đúng. Đầu tiên, an bài thích khách cần rất nhiều mối quan hệ, từ trước đến nay Hoàng Quý Phi và giáo phường không có giao tình, tuy rằng không biết ngầm có hay không, nhưng nàng ta sẽ không tính trước được thích khách do chính miệng Thái Hậu ra lệnh gọi vào. Nếu thật sự đúng, thì Hoàng Quý Phi thật quá mức đáng sợ, có thể đoán được tâm tư của Thái Hậu, đối thủ như vậy, cho dù nàng nỗ lực hơn nữa cũng không đuổi kịp.
Thứ hai, Hoàng Quý Phi đang mang thai, nếu nàng ta muốn lấy chính bản thân mình đi liều mạng, không thể cam đoan bản thân nàng ta cùng hài tử đều an toàn? Còn nữa, người nàng ta cứu là Hoàng Thượng mà không phải Lâm Trang Phi, không phải chỉ cần che đậy một ít là có thể lừa được.
Tính cách của Hoàng Thượng là trong mắt chịu không được hạt cát, một việc không tốt sẽ biến khéo thành vụng. Với thân phận hiện tại của Hoàng Quý Phi, làm chuyện nguy hiểm như vậy hoàn toàn không có chút lợi ích gì. Không lẽ nàng ta muốn Hoàng Thượng phế Hậu sau đó phong nàng ta làm Hoàng Hậu?
Chỉ là nghe nói Hoàng Quý Phi không hề thổi gió bên tai, cho dù có người đắc tội nàng ta cũng không thấy nàng ta cáo trạng với Hoàng Thượng. Điểm này, Vương Minh Nhã hoàn toàn bội phục.
Rất nhiều phi tần đều sẽ ỷ sủng mà kiêu nhưng Hoàng Quý Phi lại không có. Đối với mức độ sủng ái của Hoàng Quý Phi, nếu nàng ta thật sự muốn làm Hoàng Hậu cũng không phải việc khó, nhưng ngay từ đầu nàng ta không muốn làm như vậy, thì hiện tại cũng sẽ không làm như vậy.
Chỉ cần Hoàng Hậu không sinh hoàng tử thì địa vị Hoàng Quý Phi Võ thị sẽ vững chắc. Hoàng Quý Phi không cần lo lắng về Hoàng Hậu, bởi vì Hoàng Hậu không hề có ý định đối phó, nên Hoàng Quý Phi cũng không cần phản kháng.
Đôi khi Vương Minh Nhã cảm thấy Triệu hoàng hậu hiểu rất rõ tình cảnh của bản thân, nàng ta chưa bao giờ nhằm vào Hoàng Quý Phi, ngược lại còn quan hệ khá tốt.
Nếu trong lòng Triệu hoàng hậu không vui, cảm thấy Hoàng Thượng đối xử với một phi tần còn tốt hơn đối xử với vợ cả, sau đó sinh lòng oán hận mà làm ra việc hại người, vậy thì ngay cả ngôi vị Hoàng Hậu cũng sẽ mất.
Trần thị nói: " Xảy ra chuyện như vậy, hiện tạitrong mắt Hoàng Thượng cũng chỉ có một mình Hoàng Quý Phi!" Trần thị nghĩ mà tiếc, tại sao thích khách lại không giết chết luôn Hoàng Quý Phi đi? Cho dù không giết chết thì làm mặt nàng ta bị thương cũng được, làm nàng ta hủy dung cũng tốt. Nếu thật sự như vậy, cho dù là vì Hoàng Thượng mới bị hủy dung, nhưng nam nhân đều yêu thích sắc đẹp, để Hoàng Thượng cả ngày phải nhìn một nữ nhân có vết sẹo trên mặt cũng sẽ không vui. Như vậy, nữ nhi của mình liền có cơ hội. Nhưng mà sự tình lại không giống như bọn họ mong muốn. Hoàng Thượng càng ngày càng sủng ái Hoàng Quý Phi cùng với Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử do Hoàng Quý Phi sinh ra. Nếu lần này mang thai Hoàng Quý Phi lại tiếp tục sinh thêm một hoàng tử, như vậy những phi tần khác trong cung thực sự là không còn đường sống.
Trần thị cảm thấy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là nữ nhi của mình có thể sinh ra một hài tử, cho dù là công chúa cũng được.
Vì thế Trần thị nhỏ giọng nói với Vương Minh Nhã: "Nương có thể tìm chút dược, chờ Hoàng Thượng đến chỗ ngươi, ngươi đặt đốt trong lư hương sẽ có hiệu quả. Sau khi hương cháy xong thì đổ tro đi, sẽ không thấy được điều gì bất thường."
Vương Minh Nhã nghe xong, lập tức cự tuyệt: "Nương, ta biết, ngươi sốt ruột vì ta. Nhưng mà chuyện như vậy trăm ngàn lần không thể làm, nếu làm chính là rước họa cho cả nhà. Chẳng may bị người khác vụng trộm thay đổi xuân dược thành độc dược, như vậy chính là mưu sát Hoàng Thượng. Mà cho dù không bị tráo dược đi nữa, nhưng lỡ như Hoàng Thượng phát hiện, trong lòng Hoàng Thượng sẽ có khúc mắc. Hoàng Thượng sẽ nghĩ, lần này là xuân dược, có phải lần sau sẽ là độc dược hay không? Trong cung kiêng kị nhất chính là hạ dược, nương, chúng ta không thể phạm hồ đồ!"
Cái chính là nàng không thể sinh con, có hạ nhiều dược cũng là vô dụng. Hơn nữa chuyện như vậy, nguy hiểm quá lớn, nàng tuyệt đối sẽ không làm. Vương Minh Nhã nàng cũng có sự kiêu ngạo, nàng cảm thấy dùng thủ đoạn thấp hèn để dụ dỗ Hoàng thượng, chính là một sự sỉ nhục.
Dù sao nàng cũng là mỹ nhân, nếu phải dựa vào thủ đoạn hạ lưu để giữ lại Hoàng Thượng, về sau phải làm sao? Chẳng nhẽ lần nào cũng phải hạ dược Hoàng Thượng. Hơn nữa Hoàng Thượng cũng không phải người hồ đồ, một lần là không cẩn thận nhưng những lần sau chưa chắc vẫn vậy? Hoàng Thượng có thể xem mặt mũi Thái Hậu nên tính toán toán với mình, nhưng mình cũng không thể dựa vào Thái Hậu cả đời.
"Người đừng vì ta mà nhọc lòng, ta ở trong cung tốt hơn nhiều so với người khác. Thái Hậu là cô mẫu của ta, chỉ bằng điểm này, người khác cũng không dám coi thường, cho dù là Hoàng Hậu hay Hoàng Quý Phi đi nữa. Ngũ hoàng tử còn do ta nuôi dưỡng, cho dù không sinh hài tử cũng có Ngũ hoàng tử, hơn rất nhiều so với các phi tần khác. Người nhìn những phi tần khác trong cung không sinh hài tử lại không được sủng ái, dưới gối cũng không nhận nuôi dưỡng hoàng tử hoặc công chúa nào, cả đời chỉ có thể ở trong cung đợi bản thân già đi. Ta may mắn hơn bọn họ nhiều lắm!"
"Bây giờ người hãy về nhà nói chuyện với cha, liên hệ giữa trong cung và ngoài cung đều nhờ vào người. Ta đoán, hiện tại cô mẫu muốn gặp nhất là cha để thương lượng thương lượng đối sách, nếu ngài có thể truyền tin, cho dù cha không thể vào cung gặp Thái Hậu thì chúng ta cũng có thể giải quyết vấn đề. Đến lúc đó người chính là đại công thần! Nương, người xem ta nói có đúng hay không?"
Trần thị nói: "Minh Nhã, những gì ngươi nói ta hiểu được, nhưng ngươi ở trong cung phải bảo trọng. Ta phải đi một chuyến đếnTừ Ninh Cung gọi tẩu tử của ngươi về, sau đó nhìn xem Thái Hậu còn phân phó điều gì."