Edit: Ớt Hiểm
“A mã Ngạch nương có khỏe không?” Lăng Nhã không dám hỏi lớn dù hai người họ chỉ cách nàng có một bức tường, vì sợ sẽ kinh động tới huynh đệ Mao thị.
“Đều khỏe cả, chỉ là rất lo lắng cho tỷ tỷ thôi, A mã Ngạch nương bảo đệ vào xem xem tỷ tỷ thiếu thứ gì thì sẽ đưa thứ đó tới.” Vinh Tường đảo mắt một vòng quanh biệt viện hoang tàn cũ nát, lòng đầy buồn bực, nhìn bên ngoài thì còn coi được, nhưng vào trong rồi mới biết đây không phải là chỗ cho người ở, trống huơ trống hoắc chẳng có gì, không biết đã bỏ hoang bao lâu rồi nữa.
Vinh Tường không hề biết biệt viện này vốn là trang viên của một phú hộ ở tiền triều, sau trận binh hoang mã loạn, ông ấy gom vàng bạc của cải bỏ đi nơi khác, nơi này liền thành nhà hoang, sau khi chọn nơi đóng đô, liền thuộc về triều đình, tiếp đó được Khang Hi ban cho Dận Chân, Dận Chân cũng chưa từng quan tâm tới, chỉ cho người đến trông coi, cứ vậy hết năm này sang năm khác, trang viên dần trở nên hoang lạnh, sở dĩ bên ngoài nhìn vào vẫn khang trang là vì tường và cổng luôn được tu sửa đàng hoàng.
Vì sợ phu phụ Lăng Trụ đợi lâu nên Vinh Tường chỉ nói thêm vài câu nữa rồi trèo tường rời đi, khi trời tối, hắn lại bò lên ném vào trong một bao đồ lớn, ngoài hai cái chăn bông và một ít y phục ra còn có nến và vật dụng hàng ngày, lại thêm đường đỏ, táo đỏ, long nhãn... đây là do Phú Sát thị gửi cho Lăng Nhã bồi bổ thân mình, Lăng Trụ bảo Vinh Tường chuyển lời tới Lăng Nhã: chuyện trong nhà không cần nàng phải bận tâm, chỉ cần lo cho bản thân thật tốt là được; hắn tin nữ nhi của Lăng Trụ hắn không phải là cá trong ao, nhất định sẽ có ngày vượt bão hóa Phượng hoàng, bay lên trời cao!
Từ lúc bước chân vào biệt viện, dù hoàn cảnh thiếu thốn gian khổ tới đâu, Lăng Nhã cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà lúc nhận bao đồ này, nước mắt lại rơi như mưa... A mã Ngạch nương... hai người yên tâm đi, nữ nhi sẽ không từ bỏ, dù là vì các người hay là vì bản thân, nữ nhi cũng sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ ngoan cường vượt qua, bắt những người đã hãm hại nữ nhi trả một cái giá thật đắt.
Tối đến, màn đêm như một bóng ma tàn nhẫn từ từ bao trùm cả không gian, lúc huynh đệ Mao thị đưa thức ăn tới, thấy trên giường đã được trải chăn bông thì lập tức gắt gỏng chất vấn những thứ này ở đâu ra, rõ ràng là hôm qua không có.
Lăng Nhã lạnh lùng quét ánh mắt sắc lẹm qua người huynh đệ Mao thị, chẳng hiểu sao, trước mặt chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt, nhưng ánh nhìn lại khiến huynh đệ Mao thị rùng mình, khí thế cũng vì vậy mà giảm đi không ít, lúc này Lăng Nhã lại lên tiếng: “Biệt viện là do các ngươi phụ trách canh giữ, đồ đạc từ đâu tới, chẳng phải các ngươi phải là người biết rõ nhất hay sao? Sao giờ lại hỏi ta? Vậy khác nào tự nhận mình lấy tiền công của Ung Quận vương phủ chỉ để uống rượu và ngủ, không có trách nhiệm, nên có người vào cũng không biết?”
Lời chất vấn này khiến huynh đệ Mao thì chỉ biết trố mắt nhìn nhau, cứng họng không phản bác được câu nào, sau khi phun lại vài lời cay nghiệt thì rời đi, ra ngoài rồi bọn họ mới khôi phục lại được tinh thần. Đường đường là hai nam nhân cao to lực lưỡng, vậy mà lại bị một nữ nhân nhỏ bé mắng cho á khẩu, đúng là mất mặt, Mao Nhị hung hăng phun một bãi nước bọt xuống đất, định bụng quay lại trả đũa Lăng Nhã, nhưng đã bị Mao Đại cười gằn giữ lại: “Đừng nóng, đợi lát nữa chúng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, để nàng ta nếm đủ hậu quả của việc đắc tội với huynh đệ chúng ta.”
Mao Nhị gật đầu như giã tỏi, tàn ác nói: “Con tiện nhân này quả là khó ưa, đệ phải hù chết nàng ta thì mới hả được cơn giận.”
Đêm đó, lúc đang ngủ cùng Mặc Ngọc, Lăng Nhã nghe loáng thoáng có tiếng ‘kẽo kẹt’, rồi tiếp đó là từng đợt lạnh lẽo, ngay lập tức, nàng rùng mình tỉnh táo lại. Nàng mở trừng mắt, trong bóng đêm, cửa phòng không biết đã bị mở ra từ lúc nào, nương theo ánh trăng, nàng thấy bên ngoài cửa sổ có hai cái bóng phất phơ rên rỉ thê lương như oan hồn đòi mạng, tóc tai rũ rượi, thất khiếu đầy máu, trông cực kỳ đáng sợ.
Thất khiếu: bảy lỗ trên mặt gồm hai tai, hai mũi, miệng và hai hốc mắt.
Quỷ! Trông thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy, Lăng Nhã lạnh toát cả người, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, có điều chỉ trong nháy mắt, Lăng Nhã đã định thần lại được, sống trong Ung Quận vương phủ bấy lâu nay, nàng hiểu rõ cái người đời gọi là ma quỷ kia thực chất là gì, đa phần đều là từ tay người sống mà ra, lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ gấp ngàn lần vạn lần.
Mượn đêm đen, Lăng Nhã tỉ mỉ nhìn nhận hai ‘con quỷ’ kia, sau đó môi xinh bất chợt nở ra một nụ cười lạnh, bình tĩnh lấy một vật gì đó trong bao đồ ở đầu giường rồi nắm chặt trong tay, sau đó giả vờ ngủ tiếp.
Hai con quỷ bên ngoài cửa sổ đợi một hồi lâu mà thấy trong phòng vẫn không có chút động tĩnh gì thì hơi bực bội, sau khi đắn đo, chúng quyết định đi tới cửa chính, nếu ai chứng kiến cảnh này sẽ phát hiện chúng có chân, lại còn tạo thành hai cái bóng dài ngoằng dưới ánh trăng sáng lạnh.
“Ta chết oan ức quá... ư... ư... rất oan ức...” Tiếng rên sắc bén, the thé bay lượn trong phòng nhỏ, đánh thức Mặc Ngọc đang ngủ rất say, thoáng nhìn thấy cảnh tượng quỷ ma trước mặt, nàng sợ tới mức suýt ngất, đang định há miệng tri hô thì cánh tay bỗng bị nắm chặt, nàng liền biết Lăng Nhã đã thức dậy từ lâu rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại không lên tiếng, Mặc Ngọc đành cố nén lại cơn sợ hãi, nhắm chặt mắt vờ đang ngủ, cũng may trong phòng rất tối, nếu không hai con quỷ kia đã phát hiện ra Mặc Ngọc đang run như cầy sấy rồi.
Hai con quỷ thấy mình đã đến sát giường rồi mà hai người Lăng Nhã vẫn không hề có phản ứng gì thì quyết tâm làm cho tới nơi tới chốn, đưa tay ra chụp lấy cổ hai nàng, khi cánh tay lạnh lẽo sắp chạm vào da thịt, đột nhiên có một tia sáng lóe lên, cây trâm sắc nhọn kề sát vào cổ của một trong hai con quỷ, kèm theo đó là một giọng nói âm u như vọng tới từ âm tào địa phủ: “Nếu động đậy dù chỉ một chút, ta sẽ cho ngươi biến thành quỷ thật ngay.”
Quỷ thật? Nghe mấy chữ này, Mặc Ngọc lập tức mở to mắt, nói vậy là bọn họ không phải quỷ sao? Cũng đúng, nếu là quỷ thật thì sao lại sợ con người và một cây trâm chứ?
Phân tích tới đó, lá gan Mặc Ngọc trong thoáng chốc lớn hẳn lên, nàng chụp đại cái áo khoác lên người rồi chồm qua người Lăng Nhã, tự mình nương theo ánh trăng nhìn cho rõ bộ dạng của hai con quỷ; vừa nhìn đã thấy rất quen, thân hình lực lưỡng, lại cao như vậy... Nếu chải lại tóc tai gọn gàng, lau chùi bột phấn trắng trên mặt thì chẳng phải là...
Mặc Ngọc hô lớn, nói toạc ra thân phận của chúng: “Các ngươi là hai tên họ Mao.”
Không sai, hai con quỷ này đích thị là huynh đệ Mao thị cải trang thành, vì mỗi người năm trăm lượng bạc, mà bọn họ giả thần giả quỷ hòng dọa Lăng Nhã phát điên, nói đến quỷ thần, xưa nay đều tồn tại trong lòng mỗi người, ở một nơi hẻo lánh không bóng người như biệt viện này, bọn họ nghĩ hù dọa một nữ nhân nhút nhát là việc dễ như trở bàn tay, nào ngờ ngày đầu tiên đã bị trâm kè trên cổ.
Lúc này, dù lau sạch bột phấn thì mặt của Mao Nhị cũng trắng bệch rồi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế không dám động đậy, hắn hoàn toàn tin, nếu mình thoáng động, cây trâm trên tay nữ nhân mặt mày vô cảm kia sẽ chọc thẳng vào cổ mình ngay.
Mao Đại dù vẫn bình an vô sự, nhưng cũng chẳng dám manh động, nếu không người chết sẽ là đệ đệ ruột của mình, hai người họ tuy không học vấn không nghề nghiệp, nhưng tình cảm lại vô cùng tốt, nếu nói cùng mặc chung quần cũng không ngoa.
“Ngươi muốn sao?” Mao Đại ỉu xìu hỏi, hôm nay đúng là ngày lật thuyền trong mương, tính kế với người không thành lại còn bị người phản kế.