Hậu Cung Hi Phi Truyện

chương 131: vu thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ớt Hiểm

“Đa tạ Vương gia.” Qua Nhĩ Giai thị dập đầu tạ ơn, vì quỳ quá lâu nên chân bị mỏi, lúc đứng lên nàng lảo đảo suýt ngã, may mà có người đỡ kịp, là Lăng Nhã.

“Cảm ơn ngươi, ân tình này ta chắc chắn đền đáp.” Sau khi trụ vững, Qua Nhĩ Giai thị nhỏ giọng nói một câu, nét mặt vô cùng phức tạp, lúc nãy mở miệng nhờ Lăng Nhã cứu giúp, thật sự trong lòng nàng chẳng ôm nhiều hi vọng. Suy cho cùng, Lăng Nhã và mình chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, không có chân tình, nàng ta không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng là đã mừng rồi, nhưng không ngờ vào lúc mấu chốt nhất, nàng ta lại không màng nguy hiểm để cứu lấy mình. Qua Nhĩ Giai thị không ngốc, nàng biết vừa rồi Lăng Nhã phải mạo hiểm biết bao nhiêu, dù có Thái y bảo vệ, nhưng dù sao mầm bệnh kia cũng là bệnh đậu mùa.

Lăng Nhã thờ ơ trả lời: “Không cần đâu, ta chỉ không muốn nàng ta toại nguyện mà thôi.”

Sự việc biến chuyển bất ngờ, tới giờ cũng đã tương đối rõ ràng, có người dùng Tố cẩm may một cái tiểu y giống y hệt với cái của Qua Nhĩ Giai thị rồi đánh tráo, ý đồ vu oan giá họa, nếu Lăng Nhã không cẩn trọng kiểm tra thì e là bây giờ Qua Nhĩ Giai thị đã bị định tội lôi tới Tông Nhân Phủ rồi.

“Đã muốn vu oan thì sao không dùng tiểu y của Vân tỷ tỷ luôn mà lại may một cái khác y hệt làm gì? Chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?” Đồng Giai thị thắc mắc.

“Đồng muội muội tưởng bệnh đậu mùa dễ tìm lắm sao?” Lăng Nhã bỗng hỏi lại.

Đồng Giai thị nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Bệnh đậu mùa đáng sợ như vậy, người bình thường gặp nó tránh còn không kịp, nên chắc không dễ tìm đâu.”

Lăng Nhã gật đầu: “Đúng là vậy, bệnh đậu mùa vô cùng nguy hiểm, chẳng ai muốn mắc phải cả, cho nên tìm mầm bệnh này là nhiệm vụ rất khó khăn, một người tìm suốt mười ngày nửa tháng chưa chắc được, nhưng nếu là rất nhiều người cùng tìm thì sao?”

“Ý của muội là... có người may nhiều bộ tiểu y giống nhau như đúc rồi phân tán khắp nơi để tìm mầm bệnh đậu mùa?” Niên thị nhíu chặt mày, cứ cảm thấy việc này là không thể, nhưng, đó chính là sự thật.

“Toàn bộ chỉ là phỏng đoán của thiếp thân mà thôi, chưa chắc đã chính xác.” Lăng Nhã phủi tà áo thẳng tắp của mình, quay qua nhìn Dận Chân vẫn đang nhíu mày im lặng: “Có điều nếu Tố cẩm Hàng Châu chỉ có ở Lưu Vân các, thì có thể lục soát Lưu Vân các xem sao, biết đâu sẽ tìm được gì đó.”

Dận Chân gật nhẹ đầu, ý bảo Chu Dung đưa người lục soát từ trên xuống dưới Lưu Vân các, không để sót bất cứ thứ gì.

Lúc này, Diệp thị khóc đến ngất đi cũng đã tỉnh lại, khi biết Hoằng Thời không phải tự nhiên bị mắc bệnh đậu mùa, mà do có người cố tình hãm hại, thì quỳ gối trước mặt Dận Chân, khóc không thành tiếng, cầu xin Dận Chân làm chủ cho mẫu tử hai người, nàng kể lể từ lúc mang thai tới tận bây giờ, liên tục bị hãm hại, đầu tiên là suýt sảy thai, tiếp đó là nữ nhi bị hại chết, nhi tử bị cướp đi, vất vả lắm mới đoạt lại được, những tưởng từ nay có thể bình an vô sự, nào ngờ đâu bây giờ Hoằng Thời lại bị người khác nhẫn tâm gieo bệnh đậu mùa, sống chết còn chưa biết.

Nghĩ đến nhi tử gặp nhiều trắc trở này, trong lòng Dận Chân cũng vô cùng khó chịu, không biết phải nói gì, vẫn là Na Lạp thị đỡ thân hình mập mạp của Diệp thị dậy, an ủi: “Muội muội yên tâm đi, nhất định Vương gia sẽ làm rõ ngọn ngành, không để người mưu hại Hoằng Thời ung dung thoát tội được.”

Nghe Na Lạp thị nói, Lăng Nhã thầm cười lạnh, rõ ràng nàng ta là chủ mưu mọi chuyện, vậy mà bây giờ lại có thể mở miệng nói mấy lời chính nghĩa này, lừa gạt tất cả mọi người, đúng là không biết ngượng.

Lục soát Lưu Vân các xong cũng đã gần canh ba, Chu Dung tìm thấy trong phòng của Đông Mai, thị nữ hầu hạ bên cạnh Diệp thị, một mớ vải vụn giống với Tố cẩm dùng may tiểu y kia, ngay lập tức, Diệp thị như phát điên nhào tới đánh vào đầu Đông Mai không ngừng, Đông Mai không dám phản kháng, chỉ luôn miệng xin tha. Đúng lúc này, có một cây kim bạc nhỏ xíu rơi ra từ ống tay áo của nàng.

Ngay sau đó, Chu Dung trình lên cho Dận Chân một con búp bê vải, cả người nó toàn là kim, vừa thấy con búp bê vải này, Diệp thị giống như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, quên cả việc đánh người, Đông Mai tóc tai bù xù nhân đó vội vàng tránh xa vài bước.

Đồng Giai thị đang đứng cạnh Dận Chân, nhìn thấy con búp bê vải đó thì hít sâu một hơi, không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là trên ngực con búp bê này có dán một mảnh giấy, trên mảnh giấy có bốn chữ bị kim đâm xuyên qua – Đồng Giai Lê Lạc.

“Nàng dám dùng vu thuật để nguyền rủa phúc tấn khác sao?” Sắc mặt Dận Chân khó coi tới mức không tả được, Đồng Giai thị thì đang đứng bên cạnh khóc thút thít.

“Thiếp thân... thiếp thân...” Diệp thị chỉ lo tập trung vào việc tìm ra hung thủ hại Hoằng Thời mà đã quên rằng bản thân mình cũng có bí mật không thể cho người khác biết, bối rối không biết phải giải thích thế nào; rất lâu sau, ánh mắt nàng bỗng sáng rực lên, chỉ vào Đông Mai bị đánh tới tóc tai rối bời, lớn tiếng nói: “Là nàng ta! Thiếp thân bị con tiện nhân này xúi giục nên mới nhất thời hồ đồ!”

“Vậy là ngươi đã thừa nhận mình nguyền rủa Lê Lạc sao?” Giờ khắc này, giọng nói của Dận Chân vô cùng bình tĩnh, khiến trong lòng Diệp thị bùng lên một tia hi vọng, nghĩ rằng Dận Chân đã sẵn sàng tha thứ cho mình, nên liên tục dập đầu: “Thiếp thân biết tội! Thiếp thân biết tội! Xin Vương gia tha cho thiếp thân lần này, thiếp thân tuyệt không dám nữa!”

“Ngươi đã thừa nhận, sao ta có thể tha cho ngươi!” Giọng Dận Chân lại vang lên, lần này Diệp thị nghe rất rõ, hờ hững lạnh lùng, giống như... giống như đang nói chuyện cùng người chết.

Diệp thị sợ tới mức hồn phi phách tán, cả người run lên bần bật, không đợi nàng xin tha thêm nữa, Dận Chân đứng lên thờ ơ nói: “Diệp thị thân là thứ phúc tấn, đã không biết cảm kích lại còn mang lòng đố kị, dùng vu thuật để mưu hại người khác, bắt đầu từ hôm nay tước bỏ phân vị thứ phúc tấn, phế làm dân thường, giam cầm trong Vô Nhiên các, cả đời không được bước ra ngoài nửa bước.”

Vô Nhiên các là nơi chuyên giam cầm các phúc tấn và cách cách bị phế truất trong phủ, bọn bọ bị tước bỏ hết vinh quang, không có cơ hội trở mình, những người bị giam cầm trong Vô Nhiên các chỉ khác với người chết ở hơi thở mà thôi.

Dùng vu thuật nguyền rủa người khác chính là điều tối kỵ trong Hoàng thất, nhẹ thì tước bỏ phân vị, nặng thì ban chết. Vì Hoằng Thời, Dận Chân mới chừa lại cho Diệp thị một đường sống, cũng không giao nàng cho Tông Nhân Phủ.

“Đừng mà.” Dù hình phạt đã nhẹ nhưng Diệp thị vẫn sợ hãi hét lên, bò tới ôm chặt chân của Dận Chân, nướt mắt nước mũi giàn giụa: “Vương gia, thiếp thân biết sai rồi, cầu xin ngài cho thiếp thân cơ hội sửa đổi, cầu xin ngài!”

Thấy mình có nói gì thì Dận Chân cũng chẳng quan tâm, Diệp thị lại lê gối tới trước mặt Đồng Giai thị van xin: “Muội muội, đều tại ta không tốt, là ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến, ganh ghét muội muội đoạt hết sủng ái của Vương gia nên mới tin lời xúi giục của tiện nhân Đông Mai. Là ta đáng chết, nhưng hiện giờ Hoằng Thời sống chết còn chưa biết, thân làm Ngạch nương sao có thể xa nó được, cầu xin muội muội vì Hoằng Thời mà cầu tình với Vương gia giúp ta, cả đời này của ta sẽ không quên đại ân đại đức của muội muội.”

Đồng Giai thị vốn hận Diệp thị đã dùng búp bê vải nguyền rủa mình, nhưng hiện giờ thấy nàng ta đáng thương như vậy thì động lòng trắc ẩn, quay qua nói với Dận Chân: “Vương gia, tỷ tỷ đã biết lỗi rồi, với lại thiếp thân cũng không bị sao cả, chi bằng bỏ qua lần này đi.”

“Không ai được phép làm tổn thương nàng.” Ánh mắt Dận Chân từ từ rời khỏi gương mặt của Đồng Giai thị, mềm mại hóa thành lạnh ngắt trong nháy mắt, khiến Diệp thị thoáng rùng mình, trong lòng có dự cảm bất an.

Truyện Chữ Hay