Edit: Ớt Hiểm
Nàng vốn không hề biết mình trúng độc, dù mấy tháng nay bị chảy máu mũi thường xuyên, tim lại đập nhanh và người vô lực, nhưng nàng chỉ nghĩ do cơ thể mình bị suy nhược mà thôi, chứ cũng không để tâm nhiều. Đến tận mấy ngày trước, Na Lạp thị gọi nàng tới, bảo nàng phải nghĩ cách trừ bỏ hài nhi trong bụng Nữu Hỗ Lộc thị, mà lúc đó nàng hơi chần chờ nên nàng ta mới nói cho nàng biết là nàng đã bị trúng độc, nếu nàng không làm theo lệnh của nàng ta, độc sẽ bộc phát mà chết, thuốc vừa rồi nàng uống là để áp chế độc tính.
Nếu không muốn cả đời bị Na Lạp thị kia sai khiến thì nàng nhất định phải khử hết độc này ra khỏi cơ thể, vì thế cho nên, có một thời gian nàng lệnh cho mấy người Từ Ý lén mời đại phu tới chữa trị cho nàng, nhưng loại độc này vô cùng kỳ lạ, không một người nào chẩn ra, đến tận hôm nay.
Từ Ý nghĩ nghĩ rồi bỗng lên tiếng: “Nếu không thể để Từ Thái y đường đường chính chính tới Duyệt Cẩm lâu, vậy chủ tử tới Tịnh Tư cư thì sao? Tuy người từng hãm hại Lăng phúc tấn, nhưng nô tỳ tin rằng trên đời này không có kẻ thù hay bằng hữu nào là mãi mãi, tất cả chẳng qua cũng chỉ gom vào hai từ ‘lợi ích’ mà thôi, chỉ cần người cho nàng ta đầy đủ lợi ích, tin rằng Lăng phúc tấn sẽ giúp người che giấu chuyện này, tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.”
Lời nói của Từ Ý khiến ánh mắt của Qua Nhĩ Giai thị sáng lên, đây cũng là một ý hay, Na Lạp thị muốn nàng hại hài tử của Nữu Hỗ Lộc thị, vậy thì việc nàng tới Tịnh Tư cư sẽ không bị Na Lạp thị nghi ngờ, còn về lợi ích... Trên môi Qua Nhĩ Giai thị dần hình thành một nụ cười lạnh lẽo, hiện tại đối với Nữu Hỗ Lộc thị mà nói, còn có gì quan trọng hơn hài tử trong bụng mình nữa chứ.
Hôm sau, khí trời vô cùng trong trẻo, Qua Nhĩ Giai thị xuất hiện ở Tịnh Tư cư, đợi dâng trà xong, Lăng Nhã mới vén tay áo, thần sắc lạnh lùng nâng chén trà lên, nói: “Không biết hôm nay tỷ tỷ tới đây có chuyện gì quan trọng?”
Qua Nhĩ Giai thị mỉm cười, nhìn lướt qua hai nhánh sen vừa mới hái được cắm trong bình, nói: “Không có chuyện gì thì không thể tới đây ngồi một lát sao? Muội hỏi vậy thật khiến người làm tỷ tỷ này đau lòng.”
Trong mắt Lăng Nhã hiện lên ý cười lạnh lẽo như băng: “Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, ở đây không có người ngoài, không cần làm bộ làm tịch vậy đâu.” Nàng và Qua Nhĩ Giai thị chưa từng trò chuyện vui vẻ với nhau bao giờ.
Bên ngoài, nắng ban mai rực rỡ, mấy cây hoa anh đào trong sân viện xanh um phủ bóng mát rượi, tiếng ve sầu râm ran không ngừng, Qua Nhĩ Giai thị mân mê vòng tay thạch anh trên tay mình, rũ mắt nói: “Nếu muội muội đã nói vậy thì ta đây cũng chẳng quanh co lòng vòng nữa. Đúng là cơ thể ta không ổn, muốn thỉnh Từ Thái y chữa trị, nhưng lại không muốn cho ai biết, nên tính mượn chỗ này của muội muội làm nơi để Từ Thái y chữa bệnh cho ta, mong muội muội thành toàn.”
“Hôm qua tỷ tỷ khăng khăng nói là Từ Thái y chẩn mạch sai, sao hôm nay lại tới đây tha thiết mong Từ Thái y cứu mạng, tỷ tỷ không tự cảm thấy chính mình kỳ lạ hay sao?” Lăng Nhã vịn tay Lý Vệ đứng lên, từ từ bước tới trước mặt Qua Nhĩ Giai thị, đứng trên cao nhìn xuống gằn từng chữ: “Với lại, giữa ta và tỷ hình như không có giao tình, ngược lại còn từng xung đột, tỷ tỷ không cảm thấy mình nhờ sai người rồi sao?”
“Nếu ta tự nguyện gửi đến muội muội một phần đại lễ thì sao?” Qua Nhĩ Giai thị chậm rãi nếm thử vị trà sả được pha trong chén bạc.
Lăng Nhã chớp mắt một cái, giọng như băng vỡ: “Ngươi đồng ý nói ra tên của người đứng sau lưng ngươi?”
Môi đỏ như son của Qua Nhĩ Giai thị cong lên như một mảnh trăng sáng lạnh: “Muội muội, tỷ tỷ tới đây là để cầu sinh, chứ không cầu tử.”
“Nếu đã như vậy thì ta và tỷ không còn gì để nói nữa, Tiểu Vệ Tử, tiễn khách.” Phất tay áo xoay người lại, nàng không có lý do gì để tiếp tục với Qua Nhĩ Giai thị.
“Mời Vân phúc tấn.” Khuê danh của Qua Nhĩ Giai thị là Vân Duyệt, nên người trong phủ đều gọi nàng là Vân phúc tấn.
“Ta muốn cùng muội muội làm một cuộc giao dịch.” Đối mặt với Lý Vệ đang đuổi khách, Qua Nhĩ Giai thị không còn cố lộng huyền hư nữa, lập tức nói ra mục đích mà mình đến đây: “Mượn chỗ của muội muội để Từ Thái y giải độc cho ta, còn ta trong mười tháng này sẽ bảo vệ hài tử trong bụng muội muội bình an.”
Cố lộng huyền hư: làm ra vẻ bí ẩn.
“Có Từ Thái y ở đây, hài nhi tự nhiên sẽ được bình an.” Nàng cười khẩy xem thường điều kiện mà Qua Nhĩ Giai thị đưa ra.
Lông mi của Qua Nhĩ Giai thị hơi chớp nhẹ, từ từ nói: “Ta thừa nhận Từ Thái y y thuật rất cao, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chỉ một Từ Thái y e là khó có thể bảo vệ muội muội cùng hài tử mười tháng bình an. Ít ra, đang có một họa lớn đang sờ sờ trước mắt.”
Lăng Nhã liếc mắt cười lạnh: “Nếu là hộp phấn kia thì không cần phiền tỷ nhọc công lo lắng, Từ Thái y đã phát hiện ra rồi, tỷ tỷ đúng là có năng lực, ngay cả ngự y trong cung mà cũng có thể mua chuộc.”
“Phấn?” Qua Nhĩ Giai thị kinh ngạc ngước lên: “Ta không hiểu muội muội đang nói gì, với lại ta chẳng liên quan gì tới hộp phấn đó cả. Sao, muội muội nghĩ kỹ đi, là muốn hợp tác với ta, hay là không?” Gót sen nhẹ nhàng bước tới trước người Lăng Nhã, hộ giáp hoa văn ngũ sắc vuốt ve bụng nhỏ của nàng: “Đứa nhỏ này có thật không dễ chút nào, muội muội cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu lỡ có chuyện gì có hối cũng chẳng kịp rồi.”
Lăng Nhã lùi về sau hai bước, tránh đi đụng chạm vô cùng khó chịu kia, đáy lòng hơn gợn vì những lời vừa rồi, không lẽ bên cạnh mình có gì đó nguy hiểm mà ngay cả Dung Viễn cũng chưa phát hiện ra? Nàng biết rất có thể mọi chuyện đều là do Qua Nhĩ Giai thị nói bừa, nhưng đứa nhỏ này nàng xem như sinh mạng, không thể nào mạo hiểm như vậy được.
Qua Nhĩ Giai thị gom hết những chần chờ lưỡng lự của Lăng Nhã vào mắt, biết mình đã đánh trúng điểm yếu của nàng, ý cười dần dần rõ hơn, xoay xoay hạt ngọc dưới tai, từ từ nói: “Sao rồi, muội muội đã suy nghĩ xong chưa?”
“Chủ tử.” Đang vô cùng lưỡng lự, Lý Vệ đột nhiên ghé sát tai Lăng Nhã nói nhỏ: “Nô tài thấy lời của Vân phúc tấn cũng có vài phần đáng tin, trong phủ này thủ đoạn hại người nhiều vô kể, quả thật khó mà đề phòng, chi bằng người cứ đồng ý trước, rồi sau đó tính tiếp.”
Lăng Nhã gật đầu rồi quay qua cắn răng nói với Qua Nhĩ Giai thị: “Được, ta đồng ý hợp tác với ngươi lần này, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, cái gọi là họa lớn từ miệng ngươi rốt cuộc là gì, nếu ngay cả việc này cũng không nói được thì thật khó để tin thành ý của tỷ tỷ, việc hợp tác dĩ nhiên cũng sẽ trở thành trò cười.”
Qua Nhĩ Giai thị cười cười, chỉ hai nhánh sen trong bình hoa rồi nói với Lý Vệ: “Đem ra hậu viện chôn đi, nhớ, tuyệt đối không để bất cứ ai nhìn thấy.”
Nghe thấy câu này, mí mắt Lăng Nhã bỗng chớp mạnh, khó tin nhìn chằm nhằm vào hai nhánh sen trắng tinh như ngọc kia, nàng bỗng sực nhớ tới cuộc gặp gỡ ở Kiêm Gia trì, run giọng hỏi: “Ngươi đã động tay vào trong hoa sen?”
Ý cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi Qua Nhĩ Giai thị: “Ta nói rồi, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, muội nghĩ ta đây thích ngắm sen thật sao? Chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi, ta biết muội muội thích hoa sen, từ lúc sen nở, ngày nào cũng sẽ cho người hái vài nhành về cắm trong phòng, cho nên ta liền mài xạ hương thành bột rồi đem rắc vào giữa những cánh hoa, muội thử tưởng tượng đi, nếu ngửi liên tục một hai tháng, hài tử trong bụng muội sẽ ra sao? Cho dù Từ Thái y cẩn thận tới đâu cũng sẽ không lưu ý tới vấn đề nhỏ nhặt này.” Nàng lấy khăn tay thêu hoa màu xanh lá ra chậm nhẹ lên mặt, đưa mắt nhìn Lăng Nhã đang toát mồ hôi lạnh, giọng đều đều: “Trong phủ này, những người không có được sẽ có vô số cách ngăn không cho hài tử chào đời.”
Sau khi Lý Vệ nhấc hai nhánh sen lên, quả nhiên thấy dưới đáy có rất ít bột phấn, nếu không cố tình nhìn thì sẽ không thể nào phát hiện ra được.
Thủ đoạn kín đáo như vậy, thật khiến người khó mà phòng bị.