Sáng hôm sau, nàng vừa dùng bữa sáng, trang điểm xong thì có thái giám tới truyền chỉ hoàng thượng muốn nàng đến ngự thư phòng kiến giá. Nàng vội vàng chuẩn bị kỹ lưỡng rồi cùng Thanh Liên đi đến điện Hội Anh, thấy Đinh Phúc đã đứng ở ngoài đợi. Nhìn thấy nàng, ông ta vội cúi chào rồi nói: "Xin Anh tần chờ cho một lát, Hoàng thượng còn đang triệu kiến đại thần, người bảo bề nàng ra đón nương nương".
Nàng gật đầu một cái rồi cùng Thanh Liên đứng ra một bên trước cửa chờ đợi.
Lát sau, thấy cửa điện mở, một đám đại thần bước ra, đi đầu là một viên quan râu tóc trắng phơ, khuôn mặt có phần khắc khổ, vóc người cao, gầy, phong thái đĩnh đạc. Nàng theo lễ cúi đầu lùi lại, Thanh Liên ở đằng sau ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Tiểu thư, trông đại quan kia quen quá"
Nàng chờ các đại thần đi qua hết mới khẽ giọng bảo: "Ông ta là đại nhân Nguyễn Trãi, có lần cha ta đã mời đến dự tiệc ở phủ nhà rồi" Nói rồi vịn tay vào Thanh Liên tiến vào trong điện, thấy Nguyên Long đang đứng quay lại, chắp hai tay sau lưng, dường như là có việc cần suy nghĩ. Nàng bước vào quỳ xuống: "Hoàng thượng thánh an".
Nguyên Long nghe giọng nàng, mỉm cười quay lại nói: "Đứng lên đi.", rồi đưa tay ra nắm lấy tay nàng dắt vào trong ngự thư phòng. Chàng tiến lại gần đống tấu chương đang để trên bàn, lấy ra một bản, rồi quay sang đưa ra trước mặt nàng, nói: "Nàng xem thử đi"
Nàng lắc đầu nói: "Thần thiếp không dám can dự chính sự"
Chàng cười: "Không sao, trẫm cho phép, mà đây cũng không phải quân quốc chính sự. Nàng am hiểu về âm luật, ca vũ, đây coi như là đàm đạo nhạc lý thôi."
Nàng nghe vậy đành cầm lấy bản tấu, mở ra xem. Đại khái đó là tấu sự của Nội thị Lương Đăng về việc chế định nhã nhạc, ca vũ cho triều đình. Ông ta nói các di cảo nhã nhạc của tiền triều quá ít ỏi, thật là khó mà sử dụng, chi bằng lấy nhã nhạc cung đình của Minh triều làm căn bản, lại dựa theo các di cảo còn sót lại của tiền triều, dùng thêm bọn nhạc công Chiêm Thành cống hòa vào cho thêm phần âm sắc, như thế về cơ bản cũng tạo được phong thái ra không kém gì so với phương Bắc, mà lại có sắc thái riêng.
Nàng đọc xong, gấp bản tấu lại thì Nguyên Long hỏi: "Trẫm muốn hoàn thành việc của tiên đế, định ra lễ nghi, nhã nhạc, ca vũ cho bản triều, nên đã sai Nguyễn Trãi và Lương Đăng thực hiện. Nay Lương Đăng dâng tấu này lên, nàng nghĩ sao?"
"Hoàng thượng, còn ý đại nhân Nguyễn Trãi thế nào?"
"Ông ta và Lương Đăng không hợp ý nhau lắm. Vừa rồi, ông ta cùng các vài đại thần vào tâu phản đối cách làm này, cho rằng vẫn là nên phải tìm lại lễ nhạc tiền triều mà sử dụng làm chính, nếu chưa thấy thì tạm thời có thể chờ, chứ không thể dùng cách nửa nạc nửa mỡ này được".
Đinh Anh hai tay úp vào bản tấu, hơi nhíu mi suy nghĩ rồi bất chợt sáng ý, liếc mắt nhìn chàng, khóe miệng nở cười như hoa nói: "Hoàng thượng, theo ý thần thiếp thì lễ nhạc là việc quan trọng của quốc gia, không thể quá chậm trễ, nhưng cũng không thể qua loa đại khái. Chính yếu là phải thể hiện được bản triều lễ giáo, văn hóa đầy đủ, không kém gì phương Bắc. Muốn biết lễ nhạc Lương Đăng chế định ra có thể dùng được không, chi bằng Hoàng thượng cho tổ chức yến tiệc, sai Lương Đăng chuẩn bị các màn nhã nhạc, ca vũ này biểu diễn, thì từ đó có thể đánh giá được. Các phi tần khác cũng đều là người tinh thông âm luật, ca vũ, chi bằng cho tất cả cùng thưởng thức, trước là có thể úy lạo hậu cung, sau là xem ý kiến mọi người để từ đó quyết định".
Nguyên Long chăm chú lắng nghe nàng nói, xong vỗ tay nói: "Hay lắm, ý của nàng rất tốt. Nhân dịp Trang tần có tin vui, tổ chức một buổi yến tiệc cũng được."
Đoạn nắm tay nàng, cười nói: "Nàng rất thông minh, quả là trẫm đã không nhìn lầm".
Mấy ngày sau, yến tiệc được tổ chức trong hậu cung. Thời tiết hơi nóng, yến tiệc tổ chức tại điện Sơn Lam. Bởi cách hồ không xa, còn có thể nghe rõ tiếng sáo nhạc giao hưởng của dòng nước truyền đến, âm thanh trong trẻo xa xôi át đi tiếng động ồn ào.
Ở giữa bàn kim long của đại tiệc, Hoàng Đế cùng Hoàng phi sóng vai ngồi. Hoàng phi thân mặc sắc đế, khuôn mặt đoan trang ngồi ngay ngắn cạnh Hoàng thượng, trước sau vẫn duy trì nụ cười mím.
Dãy bàn bên Đông là dành cho các phi tần, còn bên Tây là các Hoàng thân quốc thích, mệnh phụ phu nhân. Cung quy nghiêm ngặt, nam nhân hoàng thân quốc thích nếu không có lễ tết thì không được gặp gỡ phi tần. Hôm nay là yến tiệc nên mới không câu nệ.
Nàng nhìn sang dãy bàn dành cho các mệnh phụ, thấy một nữ nhân quen thuộc, tuổi chừng ngoại tam tuần, nét mặt vẫn còn rất thanh tú, dung mạo không quá diễm lệ nhưng nhìn kỹ sẽ thấy thật đằm thắm dịu dàng. Cô ta cư xử rất lễ phép chu đáo, quả là khiến ai nấy nhìn vào cũng phải cảm thấy hài lòng, yêu mến. Trong lòng nàng chợt thấy quen thuộc, nhưng quả thật không nhớ ra. Cạnh đó là dãy bàn của các hoàng thân quốc thích, bất chợt thấy một chiếc vẫn còn đang để trống.
Bên dãy bàn của các phi tần, Nguyên phi, Minh phi ngồi hàng đầu, bên cạnh cũng còn một chiếc bàn đang để trống. Nàng cùng Ngọc My và Lý tiệp dư ngồi ở dãy bàn sau, hàng thứ ba là có Nguyễn tài nhân và Phạm mỹ nhân ngồi cùng với Lệ Dung.
Ngọc My mặc bộ đồ gấm đỏ, khảm vàng, búi tóc còn cài cây trâm Như ý bằng vằng ròng, toàn thân mặc đồ trang sức hình hoa sen, trên cây trâm có Hợp Hòa nhị tiên, mang ý nhiều con nhiều phúc, như ý song toàn. Là Quốc thái mẫu nghe nói Ngọc My có thai nên đặc biệt sai người đưa tới ban tặng. Ngọc trai xanh biếc, vàng ròng sáng lạn, lại càng tôn quý vô cùng. Ngọc My trông rực rỡ, tinh thần rất sảng khoái hào hứng. Lý tiệp dư toàn thân gấm hình sen tím, đầu đầy châu ngọc, cũng diễm lệ vô cùng. Phía sau các cô ấy là một đoàn cung nữ vây quanh, không ngừng rót rượu rót thức ăn.
Hôm nay Nguyên phi thản nhiên ăn diện yên lặng ngồi một chỗ, không nói năng gì.
Thời điểm chuẩn bị khai tiệc mới thấy Thục phi đi vào, bên cạnh có hai ba cung nữ đỡ người làm lễ. Nguyên Long vội vàng rời ghế nâng cô ấy dậy, nói: ” Bên ngoài nắng to như vậy mà nàng còn chạy tới đây, cũng không phải chuyện gì quan trọng mà.”
Trên khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt một nụ cười hiện lên: ”Thần thiếp lâu ngày không ra ngoài, cũng muốn đến xem các chị em mới vào mà chưa được gặp.”
Từ khi vào cung, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thục phi, là người vào cung phụng dưỡng thánh giá đã lâu. Dung mạo của cô ấy không đẹp bằng Nguyên phi, sắc mặt trắng bệch như giấy, gầy gò, ngồi được nửa canh giờ thân thể liền mềm nhũn ra, nghiêng về phía thị nữ bên cạnh, mặc bộ mỏng manh trên người cũng không chịu nổi, chứ đừng nói chuyện cây trâm trên búi tóc bằng vàng ròng, cả đầu cũng không nâng lên nổi. Dường như sức khỏe rất yếu.
Thục phi và các phi tần khác gật đầu chào nhau, cô ấy nhìn Ngọc My, rồi nhìn đến nàng ánh mắt có vẻ sững sờ, chợt cười thích thú, quay đầu mỉm cười nói với Hoàng thượng: ” Hoàng Thượng lại được giai nhân.”
Nguyên Long cũng không nói gì, chỉ mỉm cười. Hoàng phi lại cười nói: ”Thục phi quanh năm không ra ngoài gặp người khác, nhưng con mắt vẫn tinh đời.”
Lời nói này không đầu không đuôi, mọi người chỉ lo nói giỡn không để trong lòng, nàng cũng không biết chàng nghĩ gì.
Rồi bắt đầu khai tiệc, mọi người chúc tụng Hoàng đế và Hoàng phi xong, thì một quan Nội thị bước vào tấu xin cho ca vũ được bắt đầu. Nguyên Long gật đầu, mọi người cũng ngồi xuống ăn uống và thưởng thức.
Nàng uống được vài chén, vốn tửu lượng không cao, trên mặt bắt đầu nóng dần, đầu cũng choáng váng, thấy mọi người đang phấn chấn nâng cốc nói cười, dặn Lăng Dung vài câu liền lặng lẽ ra ngoài đổi quần áo cho tỉnh rượu.
Xuân Bích sớm dặn cung nữ chuẩn bị sẵn xiêm y ở trong phòng nhỏ gần đó để thay. Đồ đạc trong phòng nhỏ đầy đủ mọi thứ, chuyên là nơi hầu hạ người nhà hậu phi thay quần áo. Cung nữ thấy nàng đi vào, vội vàng nghênh đón, đưa chiếc khăn tay được nhúng đầy nước. Nàng đón nhận khăn tay ướt, che đậy trên mặt nói: ” Thời tiết hôm nay cũng lạ, nóng kinh khủng.”
Thanh Liên cười nói: ” Tiểu thư, bữa tiệc nhiều món thế này, cung phi mệnh phụ khó tránh khỏi toàn thân nóng đổ mồ hôi.”
Nàng nhẹ cười nói: ”Ta xưa nay vốn dĩ không thích những nơi ồn ào thế này.”
Thay y phục xong, Xuân Bích nói: ” Tiểu thư, ta vào lại thôi chứ?”
Nàng nghĩ một lát rồi cười nói: ”Đâu dễ dàng gì trốn khỏi bàn tiệc, trở về lại phải uống rượu à, ta hơi khó chịu, chi bằng đi bách bộ cho thoải mái tinh thần đã.” Nói xong, Thanh Liên đỡ tay nàng đi ra ngoài.
Không khí cảnh bên ngoài so với với trong điện trong lành hơn nhiều, trong vườn Ngự Uyển có nhiều cây leo mộc đằng hàng trăm năm tuổi, hoa và cây cảnh tươi tốt, hòn non bộ cao ngất lởm chởm, bóng cây dày đặc, mát mẻ hơn các nơi khác. Khắp nơi vườn Ngự Uyển là một màu xanh biếc, hoa lại không nhiều, chỉ có cây lựu nở ra cực nhiều nhưng cũng dần uể oải, xinh đẹp như trên trong tâm hoa có ngọn lửa ẩn ẩn điểm đen, như là đốt cháy thành tro tàn. Thanh Liên và nàng cùng nhau ngắm hoa, đùa chim, bất giác đi được một đoạn xa.
Nàng cảm thấy đôi chân hơi mỏi, chợt thấy đằng sau non bộ có hồ nước trong vắt thấy được cả đáy, mát lạnh.Bốn phía cũng yên tĩnh không có người. Nhất thời muốn chơi đùa, nàng tiện tay cởi đôi giày thêu vứt cho Thanh Liên, vén gấu váy lên rồi duỗi hai chân ngâm xuống dòng nước lạnh thấm vào người.
Giữa hồ có đàn cá hồng bơi ra, chạm vào chân nàng khiến nàng buồn buồn cười phá lên rất sảng khoái.
Thanh Liên “phụt” một tiếng cười: ” Tiểu thư vẫn như hồi trước, tính tình chẳng thay đổi gì cả.”
Nàng đá bọt nước, khẽ cười khổ: ” Tính ta đâu có như trước, sửa không ít đó.”
Nói xong lại quay đầu cười: ”Nước này mát lắm, em xuống đây đi?”
Đang nói chuyện, chợt nghe có tiếng người bước lại gần, có vẻ rất nhẹ. Trong giây lát nghe được có mùi rượu ngọt xông vào mũi pha lẫn hương khí nam nhân xa lạ Trong lòng hoảng sợ, rêu xanh dưới chân trơn tuồn tuột khiến nàng bị trượt ngã, Thanh Liên không kịp kéo tay nàng, kinh hoàng hô: ” Tiểu thư!”
Nàng kinh hoảng thì đột nhiên cơ thể đã được người khác kéo lên bờ, chưa phục hồi tinh thần, ngước lên chỉ thấy hắn mỉm cười: ” Sao nàng nhẹ như vậy chứ?”
Nàng cả kinh và xấu hổ, hắn vẫn cầm tay nàng, nàng hết sức đẩy tay ra, thấy hắn lảo đảo lùi về sau, vội vàng quát: ”Ngươi là ai?”
Thanh Liên cuống quít che trước mặt nàng, quát lớn nói: ”To gan! Sao ngươi lại vô lễ như vậy?”
Giương mắt thấy hắn nghiêng người dựa vào trên mỏm đá, trên người mặc y phục rộng thùng thình có hoa văn hình mây trắng, còn có một ống sáo tím để ngang eo, vẻ mặt lười biếng thanh nhàn.
Hắn bị nàng đẩy cũng chẳng cáu, không cả đáp lời. Chỉ nheo mắt lại nhìn nàng. Hắn nhìn nàng vài lần, ánh mắt bỗng nhiên lưu lại trên mặt đất, khóe miệng hơi cười: “Người xưa khen làn da trắng ngần của giai nhân là ‘bàn tay nõn nà như ngọc’, lời nói quả không ngoa. Nhưng mà ta thấy chi bằng dùng từ ‘nõn nà mềm mại’ càng tuyệt diệu.”
Nàng cúi đầu, thấy đôi mắt hắn nhìn thẳng vào chân trần của nàng, mới phát hiện vừa rồi bối rối quá đã quên đi hài, đôi chân trần trắng tuyết đứng giữa vườn cỏ thơm xanh biếc, giống như hoa sen trắng đang nở rộ, bị hắn dò xét bình phẩm. Nàng vừa thẹn vừa vội, gấp rút thả gấu váy xuống che hai chân. Từ xưa chân trần nữ tử cao quý, chỉ đêm động phòng hoa chúc mới có thể cho phu quân nhìn thấy. Bây giờ lại bị người ngoài thấy, bỗng nhiên xấu hổ, cực kì xấu hổ. Lại nghe hắn nói cợt nhả, trong lòng cực kỳ tức giận, khom người nghiêm mặt nói: ”Xin vương gia tự trọng.”
Thanh Liên kinh ngạc nhìn nàng, nhỏ giọng nói: ” Tiểu thư…”
Nàng cũng không thèm nhìn cô ấy, chỉ thản nhiên nói: ” Thanh Liên, bái kiến Thành Vương đi.”
Thanh Liên bụng đầy nghi vấn, cũng không dám không tuân theo lời nàng, hành lễ một cái.
Thành Vương mỉm cười: ”Nàng chưa thấy ta, sao biết ta là Thành Vương?”
Nàng cười nhạt để duy trì khoảng cách, nói: “Trong cung ngoài Thành Vương ra, thử hỏi ai có sáo không rời thân, ai được có mùi rượu nồng nặc ở trong cung vô phép thế này?”
Hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc: ” Tiểu vương thất lễ rồi.” Lập tức ngửa mặt lên trời, cười: ”Nàng là tân sủng của Hoàng huynh?”
Nàng cảm thấy ghét không chịu được, lại có kẻ phóng túng không biết kiềm chế như vậy, lời nói thật lỗ mãng.
Thanh Liên biết tình thế xấu hổ, vội hỏi: ”Đây là Anh tần nương nương.”
Nàng hơi gật đầu, vẫn duy trì vẻ mặt khách sáo: ”Thần thiếp mạo phạm, mong Vương gia đừng trách.” Không muốn dây dưa nữa, nàng hành lễ một cái nói: ”Hoàng thượng vẫn đang chờ thần thiếp, xin cáo từ trước.”
Hắn thấy nàng muốn đi, vội vàng dùng lực vùng vẫy, không biết say như thế nào mà dưới chân bất ổn lảo đảo vài bước.
Nàng nói với Thanh Liên: ”Đi gọi hai tên thái giám đến đỡ Vương gia đi nghỉ tạm đi, để làm tỉnh rượu.”
Ngay tức khắc, Thanh Liên gọi thái thám tới, mỗi người một bên đỡ lấy. Hắn khua tay, ánh mắt dừng trên người nàng: ”Nàng tên gì?”
Nàng ngẩn người, cảm thấy càng lúc càng xấu hổ giận dữ. Nàng đã là phi tần của thiên tử, tất nhiên cũng chỉ có Nguyên Long mới được hỏi khuê danh nàng. Nói thẳng: ”Tiện danh sợ bẩn lỗ tai Vương gia. Vương gia say rồi, mau đi nghỉ đi.” Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Mãi đến lúc đi được đoạn xa, mới nghiêm túc nói cho Thanh Liên: ”Chuyện gặp người này hôm nay không được nói cho người khác biết, nếu không chết cũng không có chỗ chôn đâu.”
Thanh Liên chưa bao giờ thấy nàng có thần sắc như vậy, cuống quít gật đầu.