Hiền phi biết rõ Tạ gia không thể thoát được liên can, liền nghĩ ra một nước đi thật hiểm.
Chỉ là, bằng cách này, nàng ta buộc phải hi sinh mẫu thân của mình.
- Bổn cung nếu vì chuyện này mà mất đi mẫu thân, thì Vương Chi Lăng sẽ phải trả lại cho bổn cung gấp trăm ngàn lần nỗi đau này! Phụng vị kia nhất định bổn cung phải thay mẫu thân mà từng bước đoạt lấy!
Hiền phi căm tức siết chặt khăn tay, ánh mắt tràn ngập lửa hận cũng thống khổ, hai hàng lệ tuôn xuống cằm, lồng ngực đau đớn đến thắt lại.
Nàng ta cùng với mẫu thân đã bàn tính rất kỹ lưỡng mọi chuyện, từ đầu đến cuối không chút sơ hở.
Người nên chết cũng đã chết rồi, người còn sống đều không nắm được chứng cứ, nếu mọi chuyện bị bại lộ, thì chỉ có Quách gia phải chịu tội, vì sao hiện tại lửa lại cháy sang Tạ gia rồi?
Lúc này, đột nhiên Quách chiêu dung khóc lóc quá độ, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Dáng vẻ yếu ớt của nàng ta khiến cho Hiền phi vô cùng căm ghét.
Hiền phi lập tức sai người đưa Quách chiêu dung ra khỏi Hòa Minh cung, tránh để mình chướng mắt.
Đợi cấm vệ quân áp giải Tạ phu nhân vào triều, thì Hiền phi cũng vừa lúc chạy lại bên cạnh mẫu thân.
Nàng ta nắm tay mẫu thân mình, thống thiết nói:
- Mẫu thân, người phải vạn lần bảo trọng chính mình.
Nhi nữ… nhi nữ thực sự không thể ở bên người ngày đêm, ngăn cản người dùng chiêu âm hiểm để hãm hại người khác.
Là nhi nữ bất hiếu…
Tạ phu nhân sững sờ nhìn Hiền phi, ánh mắt vô vàn thất vọng cùng đau đớn.
Cho đến tận ngày hôm nay, bà ta mới biết được nhi nữ của chính mình lại muốn đẩy mình vào chỗ chết để bảo toàn cho Tạ gia, cho chỗ dựa của nàng ta ở tiền triều và cho phi vị của chính nàng ta.
Hiền phi nhìn nét mặt hoang mang của mẫu thân, lòng đau như ai cắt ra từng đoạn, nước mắt chảy dài.
Hiền phi cúi đầu, quỳ xuống dưới chân Tạ phu nhân, nghẹn ngào nói:
- Nhi nữ nhất định sẽ vì tâm nguyện của mẫu thân mà đoạt lấy phụng vị, trở thành Hoàng hậu.
Có điều, muốn đại sự sớm thành, thì nhi nữ phải bảo trụ tính mệnh lẫn phi vị của chính mình.
Tạ phu nhân thở dài một tiếng, ngước lên nhìn trời rồi giấu nhẹm hai hàng lệ chực tuôn vào trong đáy mắt.
Giờ phút này, bà ta chỉ có thể cam tâm mà gật đầu.
- Bảo Ngọc, con nhất định không được để mẫu thân hi sinh uổng phí!
Tạ phu nhân nói xong liền dứt tay áo, mặc cho Hiền phi khóc đến sắp ngất xỉu.
Bà ta bước vào trong chính điện, vô cùng hiên ngang, cũng không hề liếc mắt nhìn sang Đại lý tự Tạ Doanh để chờ mong sự bảo bọc, che chở.
Thân Giang Kiệt cũng không chần chừ, lập tức đem cây trâm bích tỷ cùng tấm vải lụa kia ra trước mặt quan lại, đại thần cùng Tạ phu nhân.
- Tạ phu nhân, Quách tam phu nhân nói ngươi dùng cống phẩm triều đình ban tặng để tặng cho bà ta.
Ngươi giải thích như thế nào?
Tạ phu nhân vô cùng bình tĩnh, dường như đã chuẩn bị cho mình một đường thoái lui, bà ta cúi đầu người hành đại lễ với Thân Giang Kiệt, rồi ngẩng mặt lên thưa:
- Hồi Bệ hạ, dân phụ cùng Quách tam phu nhân quen biết đã lâu, xem như tỷ muội.
Hôm đó hẹn gặp nhau ở Thư quán, Quách tam phu nhân nhìn thấy trâm bích tỷ của dân phụ tinh xảo, tỉ mỉ, liền muốn được đeo thử vài ngày.
Dân phụ cảm thấy yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, nên mới cho muội ấy đeo thử trâm bích tỷ.
Vì yêu quý Quách tam phu nhân nên dân phụ cũng tặng cho muội ấy một tấm vải lụa cống phẩm.
Việc đem cống phẩm mà Thái hậu ban tặng để tặng cho người khác là dân phụ không đúng, xin Bệ hạ trách phạt.
Thân Giang Kiệt nhếch miệng cười, biết rõ thể nào Tạ phu nhân cũng tìm lí do này để trốn tội.
Hắn nhướn mày khinh khỉnh rồi nói:
- Ban nãy trước mặt văn võ bá quan, Quách tam phu nhân nói Tạ phu nhân ngươi dùng trâm ngọc cùng vải lụa tiến cống để hối lộ bà ta, nhằm mục đích giả mạo bút tích của Tể tướng, hãm hại Tể tướng.
Ngươi giải thích thế nào?
Tạ phu nhân liếc nhìn Quách tam phu nhân một cái sắc lẻm, hai hàm răng không tự chủ được mà nghiến chặt, bà ta hít vào một hơi, rồi nhìn Quách tam phu nhân ai oán:
- Ta tốt với muội như vậy, xem muội như muội muội ruột, muội lại rắp tâm hãm hại ta.
Tội nghiệt của muội, muội tự chịu trước mặt Bệ hạ cũng các vị đại quan đi.
Quách tam phu nhân nghe thấy lời nói kiên định và dõng dạc của Tạ phu nhân, nước mắt lại lã chã rơi.
Nàng ta nhìn Thân Giang Kiệt, thống thiết phân trần:
- Bệ hạ, là Tạ phu nhân dụ dỗ và uy hiếp dân phụ, nói rằng Hiền phi nương nương đứng đầu phi vị, sau này còn có thể trở thành Chiêu nghi, nếu dân phụ một lòng trung thành với Tạ phu nhân, Quách chiêu dung cũng sẽ được an ổn ở hậu cung, từng bước đi lên phi vị.
- Ngươi nói dối!
Tạ phu nhân hùng hổ chỉ tay vào mặt Quách tam phu nhân, rồi xoay người về phía Thân Giang Kiệt trình báo:
- Bẩm Bệ hạ, dân phụ yêu thích thư pháp của Quách tam phu nhân, nên mới nhờ nàng ta viết ra vài chữ, không ngờ nàng ta lấy lí do này bao biện cho hành vi phạm pháp, còn gắp lửa bỏ tay người.
Mong Bệ hạ minh xét.
Thân Giang Kiệt nhếch mép cười, ánh mắt đầy vẻ bí ẩn.
Hắn nhướn máy ra hiệu cho Thôi Vĩnh Khanh, Thôi Vĩnh Khanh liền lập tức hiểu ý mà đưa ra lập luận:
- Bẩm Bệ hạ, vi thần điều tra được từ nha hoàn của Tạ phu nhân, Tạ phu nhân không chỉ đem cống phẩm triều đình hối lộ Quách tam phu nhân, mà còn nhiều lần khuyên nhủ Hiền phi phải chiếm lấy ngôi vị phụng vị của Hoàng hậu nương nương.
- Ngươi… ngậm máu phun người! Nha hoàn nào? Lôi nó lên đây đối chất với bản phu nhân.
Tạ phu nhân nghe thấy lời cáo buộc của Thôi Vĩnh Khanh, liền long sòng sọc hai con ngươi, chỉ tay vào mặt Thôi Vĩnh Khanh không ngừng đòi đối chất.
Thân Giang Kiệt nhếch mép cười nhìn Đại lý tự chau mày ủ rũ đứng ở một bên, nhướn mày hỏi:
- Đại lý tự, khanh nói xem, nha hoàn kia đang ở đâu?
Đại lý tự lập tức tái mét mặt mày, không dám lên tiếng, nhưng trước sự bức ép của Thân Giang Kiệt, cũng đành đứng ra khỏi hàng ngũ, cúi gằm mặt xuống đất mà thưa:
- Hồi Bệ hạ, nha hoàn kia… nha hoàn kia… cách đây mấy hôm đã… đã bạo bệnh mà qua đời rồi ạ.
Ngay lúc này, Tạ phu nhân liền liếc nhìn Đại lý tự một cái sắc lẻm, mà trong ánh mắt của ông ta cũng đầy vẻ khổ sở, ân hận.
Thân Giang Kiệt đã quá quen với ánh nhìn kia của Đại lý tự, chắc chắn ông ta làm ra điều gì đó khuất tất.
- Thôi Vĩnh Khanh! – Thân Giang Kiệt nghiêm giọng gọi – Khanh đã tra được gì, mau bẩm báo cho trẫm.
Thôi Vĩnh Khanh vốn không thèm quan tâm lời mắng chửi của Tạ phu nhân, y đem những tin tức mà bản thân mình phối hợp với Vương Kiết cùng Hách Đằng tra được, toàn bộ bẩm báo:
- Bẩm Bệ hạ, nha hoàn Tiêm Tiêm là cận thân bên cạnh Tạ phu nhân, cũng thường xuyên ra vào cung cùng Tạ phu nhân thỉnh an Hiền phi nương nương, qua đó biết được rất nhiều chuyện liên quan đến Tạ phu nhân.
Cách đây vài tháng, Tiêm Tiêm có quan hệ bất chính với Đại lý tự, nhưng lại không được Tạ đại nhân nạp làm thiếp thất.
Vì ghen tuông với Tiêm Tiêm nên Tạ phu nhân cho người hạ độc vào thức ăn của Tiêm Tiêm.
Sau khi Tiêm Tiêm ngừng thở, Tạ phu nhân đã cho người vứt xác cô ta ra ngoại thành.
Vì chúng vi thần đã theo dõi Tạ phu nhân từ nhiều ngày trước, nên đã tráo đổi thuốc độc trong thức ăn của Tiêm Tiêm, chờ cô ta bị vứt xác ra ngoài thì cứu giúp nàng ta.
Hiện giờ, nàng ta sẵn sàng đứng ra làm chứng, vạch tội Tạ phu nhân.
Thân Giang Kiệt nhướn mày ra vẻ ngạc nhiên, thở dài một hơi biểu lộ thất vọng tràn trề.
Trong khi đó, văn võ bá quan ai nấy đều vô cùng thảng thốt, tiếng bàn ra tán vào mỗi lúc một xôn xao.
Phu phụ Tạ Doanh mặt mày hết xanh rồi lại trắng, chốc chốc lại chuyển sang màu đỏ, cúi gằm mặt xuống không dám phân bua.
Tạ Doanh không những xấu hổ cực độ mà còn vô cùng căm hận Tạ phu nhân ra tay tàn nhẫn với Tiêm Tiêm.
Tạ phu nhân trong mắt đầy vẻ chua chát, oán hận, rõ ràng là một nữ cường nhân hằng ngày đè đầu cưỡi cổ phu quân, nay ở trước mặt bao nhiêu người, phu nhân bị vạch tội thông dâm, chính mình lại can tội giết người bịt đầu mối, hãm hại trung lương.
- Gọi Tiêm Tiêm lên điện!
Thân Giang Kiệt nghiêm giọng ra lệnh, Đào Dung lập tức phất cây phất trần, dõng dạc hô to mệnh lệnh của Thân Giang Kiệt.
Nữ tử tên gọi là Tiêm Tiêm được đưa lên chính điện, khúm núm, sợ sệt, hai mắt sớm đã ướt nhòe.
Sau khi Thôi Vĩnh Khanh hỏi vài lời, nàng ta đành phải hướng Thân Giang Kiệt mà thành thật khai báo:
- Hồi bẩm Bệ hạ cùng các vị đại nhân, dân nữ quả thực có quan hệ bất chính với Tạ lão gia.
Lão gia hứa sẽ nạp dân nữ làm thiếp thất, nhưng phu nhân ra sức ngăn cản, thậm chí còn đánh đập dân nữ.
Vì theo chân Tạ phu nhân đã lâu, dân nữ biết được phu nhân hối lộ cho tam phu nhân Quách gia giả bút tích Tể tướng đại nhân để vu oan cho ngài ấy.
Sau đó, Tạ phu nhân còn ra tay tàn độc, giết chết dân nữ bịt đầu mối.
- Tiện nhân ngươi ngậm máu phun người! – Tạ phu nhân chỉ tay vào mặt Tiêm Tiêm, ánh mắt như muốn giết người – Ngươi quyến rũ lão gia, còn muốn trèo cao, nay còn hãm hại chủ tử, thủ đoạn quá mức đê tiện!
Thân Giang Kiệt đập mạnh tay lên bàn, Tạ phu nhân lập tức im bặt, cúi đầu không dám lên tiếng.
Ánh mắt Thân Giang Kiệt vô cùng lạnh lẽo nhìn xuống đám đại thần, Tạ phu nhân cùng với Tiêm Tiêm.
Hắn vẫn một mực bám theo những tình tiết này từ đầu cho đến nay, nên đối với sự việc này hắn nắm rất rõ.
Thân Giang Kiệt tiếp tục tra hỏi:
- Vậy ngươi ở bên cạnh Tạ phu nhân có nghe bà ta nhắc đến La Thái Hầu không?
La Thái Hầu nghe mình được nhắc đến, hai hàng lông mày lập tức dựng ngược, ánh mắt sắc bén nhìn Thân Giang Kiệt.
Ông ta bực tức trong lòng, nghĩ đến Thân Giang Kiệt rõ ràng là lợi dụng chuyện này để điều tra minh oan cho Vương Tể tướng, không chừng lại còn mượn gió bẻ măng, sớm bắt tay với Vương gia hạ thủ với Mậu gia.