Từ lúc bệnh tình Linh phi trở nặng, Thân Giang Kiệt ngày nào cũng đến thăm hỏi, nhưng lại không nán lại lâu.
Không phải vì Thân Giang Kiệt bạc tình bạc nghĩa, mà vì Linh phi suốt cả ngày than vãn, khóc lóc, khiến hắn rất đau đầu.
Chuyện Vương Chi Lăng bị nghi ngờ hạ độc Linh phi sớm đã lan truyền đến tai Thôi Thái hậu.
Bà cũng vừa nhận được tin Thân Giang Kiệt phái Thôi Vĩnh Khanh âm thầm điều tra từ bên ngoài cung, xem xem liệu có kẻ nào mang thứ dược liệu kia vào để hãm hại Linh phi, đổ oan cho Vương Chi Lăng hay không.
- Hoàng đế thực sự đã trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng chu đáo hơn! – Thôi Thái hậu ôm con mèo nhỏ trong tay, hài lòng nói.
- Thái hậu, người không lo lắng cho Hoàng hậu nương nương sao? – Cao ma ma theo hầu Thôi Thái hậu thắc mắc hỏi.
- Lo lắng thì được ích gì? – Thái hậu mỉm cười bí ẩn – Hơn nữa hiện tại cũng không đến lượt ai gia lo lắng.
Hoàng đế sớm đã tin tưởng, bảo vệ Hoàng hậu.
Nếu là trước đây, chỉ sợ Chi Lăng sớm đã bị phế.
Cao ma ma gật gù, thầm khen Thái hậu anh minh.
Thôi Thái hậu mặc dù miệng nói an tâm, nhưng một mặt vẫn sai Cao ma ma điều tra từ trong Thái y viện đến Nội vụ phủ.
Thái hậu không phải không tin tưởng khả năng của Thôi Vĩnh Khanh, mà là không tin tưởng Hiền phi và Thái y viện.
Chuyện Vương Chi Lăng bào chế hương liệu ai ai cũng biết, nàng sẽ không ngu ngốc đến mức dùng Hàm mật thảo chỉ nàng mới có để đi hãm hại Linh phi.
Thế nhưng mấy hôm nay Hiền phi toàn tra ra chứng cứ bất lợi cho Vương Chi Lăng, Thôi Thái hậu không thể yên tâm để Hiền phi chấp chưởng mọi sự.
Thái hậu sao Cao ma ma điều tra hết một ngày, thu lại cũng chỉ là căn cứ như những lời mà Hiền phi và Thẩm Thái y bẩm tấu đến Thân Giang Kiệt.
Thế nhưng, cũng không thể nói là không có thu hoạch.
- Bẩm Thái hậu, gần đây trong cung có người thường xuyên qua lại với Hiền phi.
- Thế sao? – Thái hậu gác điếu thuốc lào, chăm chú nhìn Cao ma ma – Là ai?
- Hồi Thái hậu, mà La Thái Quận chúa Mậu thị.
Cao ma ma vừa nói xong, Thôi Thái hậu lập tức rơi vào trạng thái trầm tư suy ngẫm.
Nếu bà nhớ không lầm, Mậu thị và Hiền phi dường như không hề quen biết nhau trước đó.
Gần đây, nếu Mậu thị thường xuyên lấy cớ vào cung thỉnh an Thái hậu, không phải vì mục đích tiếp cận Thân Giang Kiệt nhằm nối lại tình xưa, thì cũng là vì bắt tay với người trong hậu cung hãm hại Vương Chi Lăng.
- Ngươi có tra thêm được Mậu thị vào cung gặp Hiền phi để làm gì không?
- Hồi Thái hậu, nô tỳ vô năng.
Cao ma ma cúi đầu thấp giọng, Thôi Thái hậu nhìn bà một lúc rồi cũng thở hắt ra một hơi.
Cao ma ma đích thực không phải người thiếu năng lực, chỉ sợ là chuyện bên trong Hòa Minh cung, muốn tra cũng không tra được, càng không có cớ để mà tra xét.
- Bỏ đi! – Thôi Thái hậu đứng dậy, từ từ tiến về phía tẩm phòng – Chuyện ở trong cung cứ để Hoàng đế xử lý, định đoạt, về phần Mậu thị, ngươi báo với Thôi Vĩnh Khanh để ý nàng ta một chút.
Cao ma ma nhận lệnh rút lui khỏi tẩm điện, nhanh chóng thông truyền ý chỉ của Thôi Thái hậu đến Thôi Vĩnh Khanh.
Mặt khác, tình hình triều cục gần đây cũng khá bất ổn.
Phụ thân của Linh phi và Thượng thư lệnh, biết được chuyện nhi nữ bệnh nặng suốt một tháng nay có dính líu đến Hoàng hậu, trong lòng ông ta vô cùng bất mãn.
Nhớ lại ngày tuyển tú năm đó, Linh phi biểu hiện xuất chúng, Thân Giang Kiệt cũng bày tỏ yêu thích nàng, thế nhưng Thôi Thái hậu vừa mở lời nói vài câu, ngôi vị Hoàng hậu đã thuộc về Vương Chi Lăng, khiến Linh phi ấm ức suốt một thời gian dài.
Hiện tại, ông ta đối với món nợ cũ lẫn nợ mới kia, tất thảy đều muốn tính lên đầu Vương Chi Lăng.
Sáng hôm đó, ngay trong buổi tảo triều, Thượng thư lệnh vì chuyện của Linh phi, không ngần ngại lên tiếng chất vấn Thân Giang Kiệt:
- Khởi bẩm Bệ hạ, sự việc Linh phi nương nương trúng độc, Hoàng hậu nương nương không khỏi liên can, dám hỏi Bệ hạ đã có chủ ý xử trí ổn thỏa việc này hay chưa?
Thượng thư lệnh vừa dứt lời, bên dưới văn võ bá quan hít vào một hơi lạnh.
Thân Giang Kiệt dù tuổi đời còn trẻ, trong tay không nắm quá nửa thực quyền, nhưng tốt xấu vẫn là Hoàng đế Thiên Quốc.
Ông ta ở trước mặt các đại thần chất vấn Hoàng đế, không phải là không nể mặt thiên tử Thiên Quốc sao?
Vương Tể tướng đối với lời nói tôn ti bất phân của Thượng thư lệnh vô cùng bất mãn, chưa nói đến việc ông ta ngang nhiên đòi hỏi Thân Giang Kiệt xử lý nhi nữ mình.
Vương Tể tướng bước ra khỏi hàng ngũ quan văn, hướng Thân Giang Kiệt cúi mình bẩm tấu:
- Khởi bẩm Bệ hạ, việc của hậu cung đã có Thái hậu chủ trì, Hiền phi nương nương trực tiếp xử lý, không đến lượt Thượng thư đại nhân ở tiền triều chất vấn Bệ hạ.
Hơn nữa, Thượng thư đại nhân thân là thần tử, Bệ hạ là Thiên tử, lần này ông đích thực quá phận.
- Bẩm Bệ hạ, - Thượng thư lệnh không chịu thua kém, lập tức phản bác Tể tướng – Chuyện liên quan đến tư cách của mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên là chuyện quốc gia đại sự!
- Đúng! – La Thái Hầu cũng bước ra khỏi hàng ngũ võ quan, dõng dạc nói – Hoàng hậu nương nương thân là trung cung lại hãm hại phi tần, chứng cứ rành rành không thể chối cãi, nhất định phải trừng trị để làm gương cho bá tánh!
Đám quan lại đại thần bên dưới quá nửa đứng về phía Thượng thư lệnh, nhất là nhóm người của La Thái Hầu.
Bọn họ xôn xao một trận, ai nấy đều quy kết Vương Chi Lăng phạm tội tày đình.
Thân Giang Kiệt nhìn thấy rõ hơn thiệt trước mắt, cũng nhìn thấu phe phái trong triều, nhưng hắn làm sao có thể hạ lệnh xử tội Vương Chi Lăng?
- Ông… - Tể tướng tức giận đến đỏ cả mặt, chỉ tay vào Thượng thư lệnh và La Thái Hầu – Chỉ dựa vào mấy câu nói của Thái y viện, sao các ông có thể…
- Đủ rồi!
Thân Giang Kiệt đập mạnh tay lên bàn, mấy tên lão thần càng ngày càng quá phận, đứng trước long án cãi cọ, thật không ra thể thống.
Văn võ bá quan thấy long nhan thịnh nộ, tất thảy đồng loạt quỳ xuống.
- Chuyện ở hậu cung, trẫm nhất định sẽ tra rõ chân tướng.
Hiện tại bằng chứng không đủ kết tội Hoàng hậu, các khanh ở đây muốn bức trẫm phế hậu sao?
- Chúng vi thần không dám!
Thân Giang Kiệt không nguôi tức giận, chỉ tay vào đám quan lại đang quỳ mọp dưới đất:
- Tổ tiên Thiên Quốc lấy nhân từ làm đạo trị quốc.
Dù là thường dân phạm tội cũng có quyền biện bạch, mà nay hậu cung tra án còn chưa có kết luận, các ngươi ở đây lại muốn bức trẫm xử trí Hoàng hậu, không cho nàng cơ hội được phân trần.
Các ngươi thân là mệnh quan triều đình, lại không phân rõ thị phi, nặng nhẹ, xứng đáng làm thần tử của Thiên Quốc sao?
Đám quan lại đại thần cúi đầu sợ sệt, ai nấy không dám ho he lên tiếng, chỉ có Vương Tể tướng cảm thấy có chút nhẹ nhõm, lo lắng cũng bớt đi phần nào.
Ông ở Vương phủ vẫn thường giữ giao hảo với Thôi gia, biết được hiện tại Vương Chi Lăng đang đắc sủng, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi đám phi tần mưu mô kia hãm hại nàng.
Thân Giang Kiệt mắng mỏ một hồi, giận dữ phất tay bãi triều, xăm xăm đi về tẩm điện.
Đào Dung hối hả chạy theo sau, đám quan lại, đại thần cũng dần tản ra, ai về nhà nấy.
Suốt cả ngày hôm đó, Thân Giang Kiệt nhốt mình ở thư phòng.
Hiền phi có đến gặp hắn báo cáo việc tra án kia, nhưng chứng cứ thu thập được cũng không có gì mới mẻ, đều là việc Vương Chi Lăng dùng loại thảo dược kia điều chế hương liệu gì, tặng cho những ai… Mọi thứ hiện tại dường như đều chống lại nàng.
Thân Giang Kiệt ảo não suốt cả buổi trưa, đầu giờ chiều lại nghe tin Linh phi khóc lóc không ngừng, tự làm chính mình kiệt sức.
Thân làm trượng phu, hắn không thể bỏ mặc nàng ta không thăm hỏi, đành phải dành cả buổi chiều chăm sóc cho Linh phi.
Tối đến, Thân Giang Kiệt mới có thời gian dành cho Vương Chi Lăng.
Hắn mang theo một mình Đào công công, đi bộ đến Chiêu Dương cung, không để bất cứ ai thông truyền.
Thân Giang Kiệt bước đến trước cửa tẩm phòng của Vương Chi Lăng, đám cung nữ thái giám bên ngoài đều tự giác lui ra tự lúc nào.
Hắn đứng sát cửa, nghe tiếng thở dài ảo não bên trong, mà lòng cảm thấy xót xa vô cùng.
- Nương nương, có khi tối nay Bệ hạ không đến đâu, người đi ngủ đi.
Vương Chi Lăng không nói gì, nàng cũng không phủ nhận bản thân mình đang chờ đợi Thân Giang Kiệt nữa.
Hiện tại dường như tất cả mọi người đều chống đối nàng, không tin tưởng nàng, Thôi Thái hậu cũng vì tránh hiềm nghi cho Thôi gia mà ít khi lui tới.
Chỉ có Thân Giang Kiệt là người duy nhất nguyện ý bảo vệ nàng, cũng là người duy nhất nàng có thể trông cậy vào.
- Ta ngồi một lát nữa sẽ đi ngủ.
Tôn ma ma và Tố Tâm liếc nhìn nhau, khẽ thở dài.
Hôm nay Vương Chi Lăng đến chỗ Thôi Thái hậu thỉnh an, tiện thể nhờ cậy Thái hậu làm chủ, nhưng Thái hậu lại không chịu gặp mặt nàng.
Từ sáng đến giờ nàng vẫn cứ ủ rũ như vậy.
Thân Giang Kiệt đứng ở bên ngoài, không cần nhìn thấy dáng vẻ của Vương Chi Lăng cũng đủ biết nàng đang ủy khuất.
Hắn đẩy nhẹ cửa bước vào, khiến Vương Chi Lăng, Tôn ma ma và Tố Tâm giật mình, lập tức quỳ xuống dưới đất.
Thân Giang Kiệt đưa tay đỡ lấy Vương Chi Lăng, ôm chặt nàng vào trong lòng, vuốt ve sống lưng đang căng cứng vì bồn chồn, bất an.
- Chi Lăng ngoan, trẫm nhất định không bỏ mặc nàng, phải luôn tin tưởng trẫm, biết chưa?
Vương Chi Lăng ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, yên tâm hơn hẳn.
Chỉ tiếc là, nàng vừa mới thả lỏng một chút, Thân Giang Kiệt đã nói ra lời khiến cho tâm nàng lạnh ngắt:
- Hôm nay chầu triều, bá quan văn võ bức trẫm xử lý nàng, trẫm ngàn vạn lần không nỡ.
Nhưng hiện tại La Thái Hầu đang kết bè kết phái, nhân chuyện này lôi kéo Thượng thư lệnh, trẫm không thể không có bất cứ động thái nào.
Nàng chịu thiệt thòi một chút, thời gian này đừng ra khỏi Chiêu Dương cung, được không?