Trải qua lần trước Tiêu Bạch bọn họ ngăn giá mạo hiểm, lần này, Hoa Trầm Hương vì lý do an toàn, thế nhưng dẫn theo tinh binh lên đường.
Quân Phi Vũ pha trò hắn quá khoa trương, làm như rất sợ kẻ trộm ko biết vị hoàng đế là hắn này muốn bồi hoàng hậu về nhà mẹ đẻ.
Hoa Trầm Hương lại đương nhiên nói, hắn ước gì khắp thiên hạ đều biết, Phượng Hoàng quốc lục công chúa điện hạ chính là nương tử Hoa Trầm Hương hắn, ai cũng ko thể nhúng chàm. Nếu ai dám tới cửa, làm cho nàng Quân Phi Vũ trên người rụng cộng lông tơ thôi, hắn sẽ ko tiếc bất cứ giá nào, phá hủy cái tên dám can đảm động vào người của nàng!
Quân Phi Vũ đương nhiên biết, lấy hắn vua của nước, lại là cung chủ Tiêu Dao cung đứng hàng thứ đệ nhất tro “ cung tam các tứ trang bát đại phái” có khả năng hô phong oán vũ trên giang hồ, tuyệt đối là nói được làm được. (Wow, nghĩ lại thì Hương Hương đúng là oai thiệt, vừa là vua vừa là đệ nhất trang chủ trên giang hồ, ai trêu phải thì chết chắc lun. Vậy Hương Hương là boss bự rùi…- MilkHương Hương- Sai rùi…boss bự là ở đằng sauLiếc ra đằng sau, ý là Vũ tỉ, chậc chậc, hóa ra ca chỉ là kẻ sợ vợ, ta phỉ…Hương Hương- Ngươi dám…Lập tức lấy ná ra bắn vào đầu Milk)
Hoa Hoa nhà nàng nhưng thật ra là cái người thâm tàng bất lộ, thảo nào lúc trước nàng còn đang kinh ngạc, vì sao thân là tro tứ đại trang Thiếu trang chủ Tần Thiếu Dương sẽ cùng hoàng tử như hắn này quan hệ giỏi như vậy? Hiện tại biết lai lịch của hắn, nhưng thật ra muốn phải hiểu.
Triều đình giang hồ thanh trảo cùng lúc, giang sơn đối với Hoa Hoa nhà nàng, nếu là hắn ko muốn khí, sợ rằng cũng hổng ai dám đi tranh cùng hắn!
Chỉ là ko biết lai lịch của hắn, cái kia Hoa Trầm Ngọc có biết hay ko?
Ở trên đường thời gian, buồn chán đứng lên, Quân Phi Vũ liền đem cái nghi vấn tro lòng này hướng Hoa Trầm Hương hỏi đến.
Hoa Trầm Hương cười nhẹ- Trên đời này biết nội tình ta chỉ có người, ngươi là , còn có thúc thúc từ nhỏ nhìn ta lớn lên: Mộc Phong, Mộc Vân, Mộc Lôi, Mộc Điện! Mộc Lôi cùng Mộc Điện ngươi đều gặp, Mộc Phong cùng Mộc Vân rồi ngươi cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy! Về phần bát hoàng đệ, hắn cũng theo ta rất nhiều năm, nhưng hắn người này bên tai mềm, chuyện tro cung rất nhiều ta sẽ giao cho hắn đi làm, nhưng này đó chuyện bên ngoài, ta ko cho hắn biết.
_ Trầm Hương, vậy ngươi cứ như vậy tin ta? Ko sợ ta đem ngươi bán a?- Quân Phi Vũ ôm lấy cổ của hắn, cười hỏi hắn.
_ Ngươi sẽ sao?- Hoa Trầm Hương hỏi lại, thân thủ nhéo nhéo mũi của nàng- Ta hiện tại cả người đều là của ngươi, của ta sở hữu tất cả cũng đều là của ngươi, ngươi sẽ làm cái loại chuyện ko bù đắp đủ cái mất sao? Tiểu Vũ của ta thông minh như vậy, như thế nào sẽ làm chuyện ngốc như vậy đây!
Quân Phi Vũ hảo chỉnh nhìn hắn, đang nhìn đến hắn nhíu mày hỏi thời gian, mới nhẹ nhàng nói- Trầm Hương nhà ta miệng là càng ngày càng ngọt, ta xem chút, có phải hay ko sáng nay lại thoa mật?
Quân Phi Vũ mặt mày rạng rỡ nói xong, liền câu hạ đầu của hắn, nhẹ nhàng đem hôn phụng đi tới.
Đôi môi gắn bó, lưu luyến nhu tình ở đầu lưỡi tro lúc đó truyền lại, nhè nhẹ từng sợi tướng triền tướng nhiễu, như giao gáy uyên ương, ko đạt được ko cách.
Số phận, khi cả gặp nhau khắc kia, cũng đã đem bọn họ chăm chú cột vào cùng nhau.
Dọc theo đường đi bình an vô sự đi ngày, rốt cuộc ra khỏi biên cảnh Thương Ngô quốc, chính thức tiến vào địa giới Phượng Hoàng quốc.
Đương lúc Quân Phi Vũ vén rèm thấy trên thành lâu kia đại tự, đầu óc dừng chút- Thanh Châu!
Ko phải là chỗ địa phương Diệp Phong sao? Chẳng lẽ hắn ở nơi này xung quân tham gia quân ngũ?
Nghĩ đến đây cái nam nhân cực giống Hàn Tử Tuấn, Quân Phi Vũ có hơi chút thất thần.
Chớp mắt cái, chính mình đi tới nơi này đã hơn tháng, tháng hơn này lại xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho nàng ứng tiếp ko nổi, càng ko có thời gian suy nghĩ tới “Vị cố nhân” này.
Bây giờ nghĩ tới hắn, mới phát hiện mình dường như thật lâu ko gặp Diệp Phong, lâu được nàng cũng cho là mình quên mất.
Thế nhưng, ở thời gian vừa thấy được “Thanh Châu” chữ này, tâm tựa như bị cái gì điện giựt, lắng ở tro lòng một vài thứ, liền đều bắt đầu di động.
Thanh Châu, Diệp Phong, nàng tinh tế lập lại mấy chữ này, chỉ cảm thấy có ti cay đắng quanh quẩn tro lòng.
Mỗi khi nhớ tới Diệp Phong, nàng sẽ nhớ tới Hàn Tử Tuấn, nhớ tới Hàn Tử Tuấn, liền ko thể tránh miễn nghĩ đến Đồng Đồng, nghĩ đến nàng ba mẹ thân thương đáng yêu, lại có tia thương cảm xông lên đầu.
Hoa Trầm Hương thận trọng sớm liền phát hiện khác thường của nàng, cũng ko quấy rầy nàng, nhưng này vừa thấy nàng viền mắt hồng hồng, chút liền khẩn trương lên.
_ Tiểu Vũ, làm sao vậy? Êm đẹp, thế nào lại khóc?
Quân Phi Vũ nằm sấp đến tro ngực của hắn, chăm chú ôm hắn- Ta nhớ nhà! Muốn gặp papa mama của ta!
Hoa Trầm Hương mi nhẹ nhăn, tro mắt hiện lên tia nghi hoặc- Papa? Mama? Kia là ai?
Quân Phi Vũ lau nước mắt trên mặt, hướng hắn cười cười, giải thích- Ở quê hương của ta, papa ý tứ chính là chỉ phụ thân, mama ý tứ chính là chỉ nương. Đây là loại cách gọi khác của dân gian.
Hoa Trầm Hương nhẹ “Nga” tiếng, nguyên lai là cách gọi khác của dân gian.
_ Đứa ngốc, này ko phải mấy ngày nữa là có thể nhìn thấy mẫu hoàng của ngươi sao? Lớn như vậy, còn khóc nhè, đúng là xấu hổ quá đi?- Hoa Trầm Hương trêu ghẹo nàng.
Quân Phi Vũ trừng hắn liếc mắt cái, sau đó quay lưng ko thèm để ý tới hắn.
Hoa Trầm Hương càng ôm nàng đón vào tro ngực- Được rồi, được rồi, ta sai rồi còn ko được sao? Thấy ngươi rơi lệ, tựa như cắt thịt của ta, Tiểu Vũ, đừng khóc, có chuyện gì nói ra sẽ hài lòng ít. Có thiên đại ủy khuất, ngươi cũng có thể nói cho ta biết, chí ít, phu quân như ta vai đủ rộng, ngươi có thể yên tâm dựa vào.
Quân Phi Vũ cảm động gật gật đầu, cảm giác tro ngực hắn ấm áp, ở xe ngựa nhoáng lên nhoáng lên xuống, mơ mơ màng màng ngủ thiếp.
Lại là ngày tiếp tục trôi qua.
Đương Quân Phi Vũ nhìn thấy Phượng Hoàng quốc hoàng thành kia sát, cũng nhịn ko được nữa cao hứng hoan hô lên.
Mặc dù ở đây ko phải nàng tối khát vọng gia, thế nhưng, này dù sao cũng là trạm thứ nhất nàng xuyên qua được, hơn nữa, nơi này có mẫu hoàng của nàng, cho nên nàng vẫn là đem cái kinh thành ở đây giống như cái nhà thứ là của nàng.
Hoa Trầm Hương thấy nàng nhảy nhót, khóe môi cũng nổi lên tia tiếu ý.
Kinh thành đại môn, sớm đã có Lễ bộ Thượng thư suất lĩnh quan viên chuẩn bị nghênh tiếp, bọn họ loan giá vừa đến cửa thành, tiếng pháo liền thanh tiếng vang lên, kính ngưỡng dưới ánh mắt của mọi người dân, chậm rãi hướng phía tro cung đi tới.
Xe ngựa dừng lại, nghe được Hoa Trầm Hương thiếp thân thị vệ Lãnh Nam ở xe ngựa ngoại bẩm báo- Hoàng thượng, đã đến hoàng cung Phượng Hoàng quốc, thỉnh hoàng thượng hạ giá!
Hoa Trầm Hương xốc lên phong liêm, nắm tay nàng đi ra ngoài, xuống xe trước, lại đem nàng nhẹ nhàng bế đi xuống.
Đãi Quân Phi Vũ thân thể đứng lại, này mới phát hiện cửa cung đứng thẳng cái thân ảnh quen thuộc, ngay cả mẫu hoàng cũng tự mình đi tới cửa cung tới đón tiếp nàng, tro lòng kích động vạn phần, sau khắc, nàng liền nhấc lên làn váy, hướng phía Quân Mạc Sầu phi đánh móc sau gáy.
_ Mẫu hoàng…
_ Vũ nhi của ta hảo, đi lâu như vậy, làm mẫu hoàng lo lắng muốn tử, bất quá, hiện tại xem ra, mẫu hoàng lo lắng là dư thừa!
Quân Mạc Sầu nói xong, mục quang tự tiếu phi tiếu quét ở theo sát mà đến trên người, Hoa Trầm Hương đối với hắn khẽ mĩm cười nói- Trẫm tốt hảo cám ơn hoàng thượng hậu đãi Phi Vũ nhà ta.
Hoa Trầm Hương đạm đạm nhất tiếu- Phi Vũ là hoàng hậu của ta, ta đối với nàng hảo là tất nhiên, nhạc mẫu đại nhân ko cần khách khí.
Hắn ko xưng trẫm, cũng ko có xưng hô Quân Mạc Sầu là nữ hoàng bệ hạ, mà xưng là nhạc mẫu đại nhân, chính là muốn nói cho Quân Mạc Sầu, hắn là phu quân Quân Phi Vũ, cũng là con rể của nàng, loại quan hệ thân mật này sẽ ko vì quan hệ hoàng tộc mà thay đổi.
Quân Mạc Sầu khóe môi câu dẫn ra mỉm cười- Đã như vậy, kia trẫm có phải hay ko cũng nên đổi giọng kêu ngươi Trầm Hương mới đúng?
Hoa Trầm Hương lãng cười tiếng- Như vậy rất tốt! Chính hợp ý Trầm Hương, cám ơn nhạc mẫu đại nhân!
_ Hảo! Kia trẫm liền gọi ngươi Trầm Hương! Hiện tại, vẫn là trước nên đi bái kiến lão tổ tông- Quân Mạc Sầu cười nói hoàn- Hoàng cung, bên tro thỉnh!
Quân Phi Vũ khi bọn họ trò chuyện thời gian, cùng đứng ở phía sau Quân Mạc Sầu kia ngũ nam nhân mặt mày đưa tình, nhìn bọn họ tro mắt kích động, tự cũng là hồi lấy tiếu ý cổ vũ.
Hoa Trầm Hương vừa quay đầu lại, thấy đó là nàng cười đến mặt mày loan loan ngây thơ thái, tro lòng nhất thời đổ vò giấm chua, toan ko sót kỷ kéo kéo nàng- Tiểu Vũ, phu quân của ngươi ở chỗ này, nam nhân khác ít nhìn lại đi.
Quân Phi Vũ vô tội nhẹ ngữ- Nhưng bọn họ cũng phu thị là của ta nha!
Hoa Trầm Hương tròng mắt nhíu lại- Cảm tình ngươi trở lại, này da liền biến dày nha? Có phải hay ko lại muốn ta sửa chữa?
Quân Phi Vũ giảo hoạt cười- Ha hả, muốn sửa chữa nhưng ko biết là người nào, nơi này chính là địa bàn của ta, hừ hừ, Trầm Hương, ngươi này cường long nhưng mơ tưởng áp bức ta như bọn rắn độc sao.
Hoa Trầm Hương cầm bàn tay của nàng lực đạo to lớn đến cơ hồ sắp đem tay nàng cấp bóp rãy, oán hận cắn răng thấp giọng gào thét- Chúng ta đi về!
Quân Phi Vũ lại hồi hắn mặt quỷ, sau đó đường hoàng cười ha ha.
Hảo tâm tình của nàng, cũng nhạ được mọi người cũng cười khẽ ko ngớt, Quân Mạc Sầu lại oán trách trừng nàng liếc mắt cái, nhưng con ngươi đen ở chỗ sâu tro lại doanh mãn đối với nàng sủng nịch.
Vừa về tới tro cung, Quân Phi Vũ ai cũng ko cố thượng, đem Hoa Trầm Hương bỏ lại, trực tiếp theo Quân Mạc Sầu đi Phượng Nghi cung.
Ở nơi đó, nàng lại ngoài ý muốn gặp được người, chính là cái kia thần kỳ cổ quái lão tổ tông, nàng thân thanh y, thoạt nhìn so sánh với thứ sạch sẽ, đang ngồi ở trước bàn, nhàn nhã tự đắc như là ở tự cái tro nhà uống trà.
Quân Phi Vũ lập tức bính hét lên- Lão tổ tông, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi là. . .?
Nàng đem ánh mắt đầu hướng Quân Mạc Sầu.
Quân Mạc Sầu đi tới trước mặt lão tổ tông làm cái lễ, nhàn nhạt cười nói- Vũ nhi, ngươi nên kêu lão tổ tông tổ bà bà. Bất quá, kêu lão tổ tông cũng ko có gì ko đúng.
_ Tổ bà bà? Mẫu hoàng, lão tổ tông là cái hoàng mẫu hoàng của mẫu hoàng sao? Kia lão tổ tông được bao nhiêu tuổi a? (Nghĩa là cụ cố của Vũ tỷ á)
Nhìn thấy Quân Phi Vũ ở trước mặt lão tổ tông thế nhưng điểm qui củ cũng ko có, Quân Mạc Sầu nhẹ trừng nàng liếc mắt cái- Vũ nhi, ko được vô lễ!
Lão tổ tông hướng Quân Mạc Sầu vi khoát tay chặn lại, kia Quân Mạc Sầu liền lập tức câm miệng ko nói.
Nhìn thấy Quân Mạc Sầu nhân vật bự như vậy đối lão tổ tông cũng phải cúi người cung kính như vậy, Quân Phi Vũ cũng thức khởi thu liễm chút thái độ của mình, thấp giọng nói thầm- Nhi thần cũng chỉ là hiếu kỳ với lão tổ tông thôi!
Lão tổ tông vỗ vỗ vị trí bên cạnh nàng- Nha đầu, qua đây ngồi này!
Quân Phi Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống, cười lấy lòng, ngọt ngào hô tiếng- Lão tổ tông.
Lão tổ tông hiền lành vuốt ve đầu của nàng- Tiểu nha đầu, gần đây luyện công luyện được thế nào?
Quân Phi Vũ cười hắc hắc, nắm tóc- Dường như ko được tốt lắm- Đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hứng thú hỏi- Lão tổ tông, Vũ nhi có thể hay ko hỏi ngươi cái vấn đề này.
_ Vấn đề gì? Nói đi!
Quân Mạc Sầu nhìn này lão tiểu ở nơi đó trò chuyện với nhau thật vui, tro lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, lão tổ tông thế nhưng nổi danh Quan Thế Âm mặt lạnh, thế nào hôm nay đối cái nha đầu kia lại như thế sủng ái? Chẳng lẽ nha đầu kia thật đúng là phúc duyên thâm hậu?
Bất quá, Quân Mạc Sầu tro lòng vẫn là cao hứng, chính mình hiểu rõ nữ nhi nhất có thể được đến lão tổ tông vài phần kính trọng, chứng minh Phi Vũ trên người khẳng định có chỗ hơn người, đây chẳng phải là nàng vẫn sở chờ đợi sao?
_ Lão tổ tông, cái kia, cái kia…này liên quan đến chuyện cùng nam nhân yêu yêu- Quân Phi Vũ vẫn là da mặt mỏng chút, mặt đỏ chi ngô nửa ngày còn chưa nói đi ra.
_ Có chuyện cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng, nào có chuyện gì khó chứ? Người ko biết, còn tưởng rằng ngươi làm cái đuối lý sự gì. Chúng ta Quân gia nhi nữ, cũng phải ưỡn ngực khang đến làm người. Có chuyện thì nói, có rượu liền uống, có thích nam nhân liền đi đoạt lấy đến thu cho ta! (Bà bà có chắc là nữ nhân cổ đại ko?- Milk)
Nghe được lão tổ tông lời nói hùng hồn, Quân Phi Vũ cùng Quân Mạc Sầu trên trán cái kia hắc tuyến nha, rậm rạp, hiện đầy trán.
Quân Phi Vũ lau trên trán tiêu ra mồ hôi lạnh, bày ra ca thấy chết ko sờn biểu tình, hơi đem nói nói ra- Vũ nhi muốn hỏi chính là: Từ sự luyện công của ta sau này, mỗi lần cùng Tiêu Bạch bọn họ yêu yêu sau này, toàn thân thì tràn đầy nội lực. Lão tổ tông, có phải là chúng ta hoa sen bảo điển có cái gì thải dương bổ âm tác dụng a?
Lão tổ tông cười hắc hắc- Nha đầu, có phải hay ko rất hưởng thụ nha?
Quân Phi Vũ lại là đầu đầy hắc tuyến, này lão tổ tông có phải hay ko người cổ đại a? Sao này phương thức nói chuyện so với cửu linh hậu còn muốn lôi a? Cười hắc hắc hậu mới đáp- Đúng nha, rất hưởng thụ.
Lão tổ tông gật gật đầu, nhìn về phía Quân Mạc Sầu- Sầu nhi, ngươi tới cùng nha đầu kia giải kê…
Nói xong, lão tổ tông lại bắt đầu diêu lộng bộ đồ trà.
Quân Mạc Sầu nhẹ giọng ứng- Dạ!
Đến gần bên người Quân Phi Vũ ngồi xuống- Vũ nhi, Hồng Liên trên tay ngươi đang cùng thuần dương nam tử giao hợp sau này, khi nở rộ, liền cần cố định cùng nam tử giao hợp, cùng Hồng Liên thượng âm khí đem kết hợp, âm dương phối hợp, lá mọc cách hỗ tức…
Ở Quân Mạc Sầu thao thao bất tuyệt hậu, Quân Phi Vũ cho ra cái kết luận- Nói tóm lại, này “Hoa Sen bảo điển” chính là dung hợp Hồng Liên thuần âm khí cùng nam thân thuần dương khí bảo điển, chỉ cần tro cơ thể có âm dương hội hợp khí thể, tu luyện “Hoa Sen bảo điển” sẽ lập ít công to, chờ “Hoa Sen bảo điển” đại thành ngày, Quân Phi Vũ nàng liền thiên hạ vô địch! Ha ha ha. . .
Nàng dưới đáy lòng còn ko có cuồng tiếu hoàn, lão tổ tông tay liền nhanh chóng đáp chiếm hữu mạch môn nàng, vừa giống như lần trước, tả kéo hữu xả, tiền chụp hậu chụp phen.
đôi sắc bén sâu thẳm con ngươi đen chăm chú nhìn chằm chằm Quân Phi Vũ lát, khóe môi lộ ra vẻ làm cho Quân Phi Vũ nhìn cảm giác lông tơ dựng lên tươi cười, cuối cùng, ném kế tiếp nặng bàng bom- Nha đầu, ngươi mang thai…