_ Nham Ngạo, kia Thiên Linh thù đâu? Lấy đến cho ta xem!
Tần Nham Ngạo lập tức nói- Thiên Linh châu ta giao cho đại ca.
Quân Phi Vũ khóe mắt tà tà ngắm, Tiêu Bạch lập tức liền biết hắn nên làm như thế nào .
Nhìn Tiêu Bạch đi vào nội thất, Quân Phi Vũ khóe môi câu dẫn ra vẻ tiếu ý, ko tồi! Xem ra cũng ko ngu ngốc! Hiện tại cũng đã biết nhìn ánh mắt nàng mà hành sự .
Quân Phi Vũ đứng dậy theo vào tro phòng, nhìn Tiêu Bạch theo dưới sàng lôi ra hộp đen, hắn cẩn thận từng li từng tí tránh bộ phận then chốt, lấy ra viên kia êm dịu Thiên Linh châu, đưa đến trước mặt nàng- Tiểu Vũ, cấp!
Chỉ là như thế liếc mắt cái, Quân Phi Vũ liền biết Thiên Linh châu này là giả !
Hạt châu trước mắt này, mặc dù thoạt nhìn ko phải vật phàm, nắm ở tro tay cũng có cảm giác châu tròn ngọc sáng, nhưng lại ko giống Thiên Linh châu thực sự cái loại này linh khí cùng lưu quang tràn đầy màu mỹ lệ, tuyệt đối ko phải hàng thật!
Vì xác nhận phán đoán của mình ko có sai, Quân Phi Vũ lấy tay nhẹ nắm Thiên Linh châu, nhắm mắt lại con ngươi, dụng ý niệm đi cùng Thiên Linh châu giao lưu.
Quả nhiên ko ngoài sở liệu, hạt châu này ko phản ứng chút nào.
Nếu như là Thiên Linh châu thực sự, nàng dám khẳng định, tuyệt đối sẽ ko như vậy! Lần trước, tay nàng vừa đụng chạm được Thiên Linh châu, Thiên Linh châu sẽ có cảm ứng, chỉ cần nàng vừa muốn xem, Thiên Linh châu sẽ tựa như phóng điện ảnh đem kết quả truyền cho nàng xem, thẳng đến năng lượng Thiên Linh châu hao hết.
Chúng nam thấy nàng vẻ mặt ngưng trọng, cũng ko dám nói, chỉ là nhìn nàng, chờ nàng mở miệng.
Quân Phi Vũ con ngươi sáng sủa như nước nhẹ nhàng đảo qua trên người của bọn họ, nhàn nhạt hỏi- Mấy người các ngươi, có ai gặp qua Thiên Linh châu ko?
Bao gồm Tiêu Bạch ở bên tro, tất cả nam nhân đều đồng thời lắc đầu.
Quân Phi Vũ than nhẹ tiếng- Vậy khó trách các ngươi phân ko ra thật giả! Này Thiên Linh châu, là giả.
_ Cái gì? Giả?
Tần Nham Ngạo phượng con ngươi điều, thân thủ tay lấy cái kia hạt châu đặt ở tại tro tay, nhìn trái nhìn phải, nhíu mày ko hiểu- Này hạt châu vừa nhìn cũng ko phải là vật phàm, thế nào lại là giả chứ? Vũ nhi, chẳng lẽ ngươi gặp qua Thiên Linh châu thực sự?
Quân Phi Vũ nhàn nhạt nói- Ta đã thấy. Ko chỉ gặp qua, hơn nữa, Thiên Linh châu cùng ta tro lúc đó, sẽ sản sinh loại khả dị tâm linh cảm ứng.
Nàng xem bọn họ, lại than nhẹ tiếng- Thiên Linh châu ko phải là phàm vật!
Nàng có chút trầm trọng ngữ khí, làm cho nam nhân đang ngồi tâm đều chặt lên.
Tiêu Bạch khuôn mặt tuấn tú cũng trầm xuống- Nói như thế, đối phương khẳng định cũng là sớm có dự mưu, bọn họ tựa hồ biết chúng ta sẽ đi trộm Thiên Linh châu, vì thế, mới trước làm xong phòng bị.
Quân Phi Vũ đứng dậy- Ko sai! Hoa Trầm Hương biết ta muốn Thiên Linh châu, mà mục tiêu của hắn chính là ta! Hắn đã từng nói với ta, chỉ cần ta đáp ứng làm hoàng hậu của hắn, liền đem Thiên Linh châu tống trả lại cho ta. Nếu như ko phải Nham Ngạo nói đã lấy được hạt châu, nói ko chừng vì thu hồi Thiên Linh châu, ta hiện tại đã đáp ứng điều kiện của hắn. . .
Nàng vẫn chưa nói hết, mấy nam nhân lập tức khẩn trương được đồng thời reo lên- Ko thể!
_ Vũ nhi, dù cho chúng ta tử, cũng ko thể cho ngươi chịu chút ủy khuất! Việc này, vẫn là giao cho nam nhân chúng ta đến giải quyết!- Tiêu Bạch vẻ mặt chính kinh, lão đại phong phạm quả nhiên ko giống bình thường.
Mạch Thiên Hàn vẫn là khốc khốc, tiếng nói lãnh mà tuyệt, đáy mắt lại thoáng hiện nịch người nhu tình- Vũ nhi, ngươi muốn giang sơn, chúng ta đi đánh, ngươi nếu có sự, tự nhiên cũng là chúng ta đến làm.
Tần Nham Ngạo hướng Quân Phi Vũ trát liễu trát cặp kia hoa đào bóng quang điện, tà ác cười nói- Đại ca, nhị ca nói đúng. Vũ nhi, ngươi chỉ cần chinh phục chúng ta, chúng ta sẽ vì ngươi đi chinh phục thế giới!
Quân Thiên Hựu nhẹ lay động chiết, nhàn nhàn nói- Bọn họ nói vậy, ta cũng ko ý kiến!
Trình Nhất Đao bàn tay vỗ bàn cái, ông thanh ông khí nói- Ai dám khi dễ Vũ nhi, yêm này Nhất Đao, trước hết bổ hắn!
Quân Phi Vũ nhìn này ngũ nam nhân lấy các phương thức của mình biểu đạt đối với nàng che chở cùng trách nhiệm, tro lòng cảm động ko hết, ngoài miệng lại ko tha cho bọn hắn- Các ngươi đừng quang múa mép khua môi, chuyện bây giờ làm hỏng, vẫn là suy nghĩ thật kĩ, nên thế nào cầm lại Thiên Linh châu mới đúng! Ko có tìm được Thiên Linh châu, ta thì ko thể hồi Phượng Hoàng quốc! Đây chính là lão tổ tông mệnh lệnh.
_ Lão tổ tông? Là ai?- Ngũ nam nhân đồng thời hỏi.
Quân Phi Vũ gãi gãi đầu, hắc hắc cười- Ha hả, ta còn thật ko biết lão tổ tông là ai, ta chỉ biết nàng là vị cao nhân, nàng truyền ta võ công, có thể ở trước tiên biết Thiên Linh châu hạ lạc, sau đó nói chung cho ta cảm giác, nàng tuyệt đối là vị cao nhân, hơn nữa, ta sẽ ko tự chủ được tín nhiệm nàng, nghe lời của nàng!
_ Vũ nhi, nàng giáo võ công cho ngươi, chính là thứ võ công mà ngươi luyện ngày đêm?- Tiêu Bạch lông mày rậm lại khóa khẩn.
_ Đúng!- Quân Phi Vũ gật gật đầu.
Nàng phát hiện, Tiêu Bạch mỗi lần chỉ cần vừa đụng đến vấn đề kia, mi phong liền nhăn thành tòa núi nhỏ.
Nghe được Tiêu Bạch cùng nàng đối thoại, Quân Thiên Hựu cũng muốn hỏi- Vũ nhi, ngươi luyện là cái gì công? Có thể nói cho chúng ta biết ko?
Hắn thuở nhỏ đọc nhiều sách vở, đối các loại bí kíp giang hồ càng thuộc như lòng bàn tay, ở điểm này, nói hắn là bách sự thông cũng ko quá đáng. (Nghĩa là cái gì cũng thông suốt)
_ Đương nhiên có thể miệng lão tổ tông giáo công pháp của ta gọi “Hoa Sen Bảo Điển”.
_ Cái gì? Là “Hoa Sen Bảo Điển”?
Quân Phi Vũ nhìn ngũ trương ngạc nhiên ko ngớt mặt, bọn họ nhìn sắc mặt của nàng tựa như kinh lại tựa như hỉ, hồng bạch thay thế, làm cho nàng nhìn cực kỳ nghi ngờ.
Nàng nhíu mày nhẹ hỏi- Các ngươi đây là cái gì biểu tình? Ngạc nhiên? Kinh hỉ? Chẳng lẽ này “Hoa Sen Bảo Điển” còn có cái trò gì?
Tiêu Bạch lắc đầu, lại gật đầu cái.
Quân Thiên Hựu rung đùi đắc ý thì thầm- Cáo thiên mệnh, hoa sen thánh nữ; được kỳ giúp, đại nghiệp tất thành. Nghe nói này “Hoa Sen Bảo Điển” chính là hoa sen thánh nữ bí kíp, nhưng thế nhân lại chỉ nghe kỳ danh, chưa từng có người gặp qua.
_ Cái gì Hồng Liên truyền thuyết?- Quân Phi Vũ phi trương ghế ngồi xuống, ý bảo bọn họ đều ngồi xuống- Thiên Hựu, ngươi mau nói chút cho ta.
_ Tục truyền, ở nhiều năm trước đây, Hoàn Tinh đại lục tao ngộ thiên kiếp, ma thú hoành hành, dân chúng lầm than, thiên giới liền phái Liên Hoa tiên tử hạ phàm giải cứu cực khổ, lúc Liên Hoa tiên tử hạ phàm trừ ách, đụng tới vị nhân gian anh hùng Long Thật, nàng lấy khuôn mặt đẹp hiền lành lương hấp dẫn Long Thật, mà Long Thật cũng lấy kỳ dũng cảm trí tuệ cùng đại vô vị tinh thần giành được tình yêu Liên Hoa tiên tử. người tâm đầu ý hợp, cùng nhau vì bách tính giải trừ gian khổ, tạo nên mỹ khúc tiên phàm mến nhau.
Ngay thời gian bọn họ cộng mộc bể tình, có đường xà yêu ngàn năm cũng coi trọng Liên Hoa tiên tử khuôn mặt đẹp, hắn biến ảo thành người tiếp cận Long Thật, cùng Long Thật trở thành hảo bằng hữu, ở ngày say rượu, xà yêu đem Long Thật giam giữ, cũng lấy việc này uy hiếp Liên Hoa tiên tử gả cho hắn. Vì người yêu, Liên Hoa tiên tử ủy khuất chính mình gả cho xà yêu, nhưng xà yêu rất sợ Liên Hoa tiên tử hết hy vọng ko đồng ý, ở lúc thú Liên Hoa tiên tử đích mưu, ko những ko tuân thủ hứa hẹn, trái lại đem Long Thật cấp sát hại! Liên Hoa tiên tử ở cảm ứng ko được Long Thật cùng nàng tâm linh tương thông hơi thở, bi phẫn rất nhiều, toại cùng xà yêu đấu cái thiên hôn địa ám, ngày đêm ám trầm. Cuối cùng, xà yêu bị Liên Hoa tiên tử chém giết! Người yêu đã qua đời, Liên Hoa tiên tử lại vô sinh niệm, ở lúc muốn tìm chết, đột nhiên phát hiện mình mang thai, vì đứa nhỏ, nàng kiên cường còn sống, ở sinh hoàn con gái của nàng sau này, liền đem tiên khí của mình ngưng tụ thành đóa hồng nhị…
Quân Thiên Hựu nói đến nơi đây, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt rơi vào cổ tay Quân Phi Vũ.
Sau khắc, hắn đã nắm lấy tay Quân Phi Vũ, phen thoát khai ống tay áo nàng, tuyết trắng cổ tay thượng, đang lẳng lặng nở rộ đóa hoa sen đỏ rực, lóa mắt.
Tro lòng mọi người đều cảm giác được như giống như điện giật tim đập nhanh, hoa sen thánh nữ?
Quân Thiên Hựu há mồm muốn nói, lại trước bị Quân Phi Vũ cắt đứt- Ngươi trước đem kia cố sự nói, lại đến nói chuyện của ta.
Quân Thiên Hựu nuốt nuốt nước miếng, mới lại tiếp tục nói- Liên Hoa tiên tử ở sinh hoàn con gái của nàng sau này, đem tiên khí của mình ngưng tụ thành đóa Hồng Liên khắc ở trên người nữ nhi. Về sau, Liên Hoa tiên tử tuyển đôi trung niên phu thê tấm lòng nhân hậu, cũng đem con gái của mình tống cho bọn họ, cũng lưu lại câu: Cáo thiên mệnh, hoa sen thánh nữ; được kỳ giúp, đại nghiệp tất thành. Sau, Liên Hoa tiên tử liền biến ảo mà đi. Mà khi đó trung niên phu phụ, cũng lại ko có ai biết bọn họ có hạ lạc hay ko.
_ Thì ra là thế!- Quân Phi Vũ nghe được có điểm ý do vị tẫn, thật muốn biết cái kia tiểu nữ oa sau này a!
Nàng nhớ lại mình và Thiên Linh châu cảm ứng, nói ko chừng, chờ nàng tìm về Thiên Linh châu, liền có thể biết tiền căn hậu quả cũng ko muộn.
Nhìn thấy Quân Phi Vũ hãy còn ở nơi đó ra phát thần ngốc, ko để ý mấy người nam nhân bọn hắn còn đang thân gáy chờ đáp án của nàng, Quân Thiên Hựu nhịn ko được kéo kéo ống tay áo của nàng- Vũ nhi, ngươi đang suy nghĩ gì?
Quân Phi Vũ này mới hồi phục tinh thần lại, vén lên ống tay áo, tinh tế suy nghĩ trên cổ tay mình kia đóa Hồng Liên hoa, gần đây, Hồng Liên dường như khai được càng thêm diễm lệ, thế nhưng ẩn ẩn sinh ra loại lóa mắt quang mang đến.
_ Trên tay ta này đóa Hồng Liên, vốn là bớt. Chỉ trước đây đóa Hồng Liên này vẫn là nụ hoa mới nở, vào buổi tối ngày hôm đó, cùng người các ngươi cái kia…cái kia yêu yêu sau này, nó thế nhưng tựa như cái vật còn sống nở rộ.
Quân Phi Vũ nghiêng đầu lại suy nghĩ chút- Đêm qua ta cũng có cái loại cảm giác này, dường như mỗi lần cùng các ngươi yêu yêu xong sau này, thân thể của ta sẽ cảm giác thật thoải mái, toàn thân như là tràn ngập lực lượng.
Nhìn thấy ngũ nam nhân len lén cười trộm khuôn mặt tuấn tú, Quân Phi Vũ mặt cười cũng trướng được đỏ bừng- Ai, thân thể của các ngươi có thể hay ko mệt a? Ta nên sẽ ko ở tự động thải dương bổ âm đi?
Nghe được nàng tro lời nói quan tâm, tâm mấy nam nhân tâm lại nhảy nhảy lên.
Sát bên cạnh Tần Nham Ngạo thân thủ ôm lấy hông của nàng, khêu gợi môi mỏng tiến đến bên tai của nàng, cúi đầu lời nói nhỏ nhẹ-vVũ nhi, ta đảo cảm giác cùng ngươi cùng chỗ hậu, tinh thần càng ngày càng tốt nói miệng ko bằng chúng ta thử lại lần nữa? Nếu người cùng chúng ta yêu yêu sau này mới có lợi, ta phi thường cam tâm tình nguyện bị ngươi chọn thêm mấy lần.
Quân Phi Vũ mặt cười hồng được càng lên tựa như muốn lấy máu, thân thủ kháp hắn phen, ko để ý tới hắn, lại nhìn về phía cái khác người- Các ngươi cũng là thế này phải ko? Thật ko có sự? Thật ko có?
Tiêu Bạch nhợt nhạt cười lắc đầu.
Quân Thiên Hựu đáp câu- Cảm giác của ta cùng tam ca như nhau, rất hảo, Vũ nhi, ko bằng làm lại lần nữa thử xem!
Trình Nhất Đao cũng ngốc hồ hồ thẳng gật đầu, mở to đôi đại mắt nhỉn nàng, đáng yêu vướng tựa như so với cái kia nai con, doanh đầy hi vọng.
Quân Phi Vũ ngón tay khuất, từng bước từng bước bạo lật gõ gõ- Giải quyết chính sự lại nói! Chuyện bây giờ hoàn thành như vậy, ta ko trừng phạt ngươi các là tốt rồi, còn muốn này đó mỹ sự!
Mấy nam nhân vuốt bị nàng ko lưu tình chút nào đập đau đầu, vẻ mặt ai oán nhìn nàng.
Tiêu Bạch đình chỉ tiếu ý, che miệng ho nhẹ tiếng- Được rồi! Nghiêm chỉnh mà nói! Chúng ta bây giờ đến thương lượng chút, bước tiếp theo nên đi như thế nào?
_ Nếu như Vũ nhi thực sự là hoa sen thánh nữ, Hoa Trầm Hương lấy Thiên Linh thù tương, muốn đạt được Vũ nhi, lấy thúc đẩy hắn đại nghiệp, như vậy, hắn chắc chắn lúc đó sẽ ko dừng tay! Ta hiện tại lo lắng hơn chính là, nếu như Vũ nhi thực sự là hoa sen thánh nữ, kia bí mật này khi tiết lộ ra ngoài, sợ rằng sau này phiền phức còn nhiều hơn nữa, đừng quên, ko chỉ bên ngoài, ngay cả tro cung cũng có người muốn mệnh Vũ nhi!
Vẫn ko nói gì Mạch Thiên Hàn lên tiếng.
Hắn lành lạnh khí chất, luôn luôn tựa như cỗ thanh lưu, có thể mang cho người loại thanh lương, bình tĩnh cùng ổn định cảm giác.
Quân Phi Vũ gật gật đầu- Ko sai! Lúc đó ta liền đụng phải sát thủ Ám Ảnh các, nghe nói là tro cung có người thu mua! Lần đó may là đầu lĩnh Ám Ảnh các là bằng hữu Hoa Trầm Hương, ta mới may mắn tránh thoát kiếp.
Mạch Thiên Hàn hừ lạnh- Nói ko chừng chính là kia Hoa Trầm Hương âm mưu quỷ kế!
Quân Phi Vũ nhẹ nhàng thở dài- Ta xem chuyện này vì ta dựng lên, ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, vẫn là ta đi đi! Nham Ngạo, ngươi nói cho ta biết địa phương!
_ Ko được!- Ngũ đem thanh âm cùng nhau phản đối.
Tần Nham Ngạo tà mị phượng con ngươi lộ ra tia ánh sáng lạnh- Chuyện này là của ta sai, hẳn là do ta đi bù đắp!
Tiêu Bạch cũng khuyên nhủ- Phải! Vũ nhi, chuyện này để tam đệ đi thôi! Khinh công của hắn trác tuyệt, dù cho đánh ko lại bọn họ, chạy trốn khẳng định ko là vấn đề.
Quân Phi Vũ hừ lạnh tiếng- Các ngươi cho rằng giả châu ko thấy, Hoa Trầm Hương còn có thể thờ ơ sao? Chỉ sợ hắn đã sớm bố hảo thiên la địa võng, chờ đầu các ngươi đi! Hơn nữa, dù cho thực sự Thiên Linh châu đặt ở trước mặt của các ngươi, các ngươi có thể phân rõ cho ra chân giả sao? Sở hữu, vẫn là ta đi cho thỏa đáng!
_ Ko được! Như vậy ko an toàn!
_ Chính là, Vũ nhi, ngươi nếu là có nữa chút gì sự, chúng ta nhưng làm sao bây giờ?
_ Đúng vậy! Vũ nhi, ta đi trộm trở về, ngươi lại giám định chút, nếu như lại là giả, vậy ta lại đi trộm, như vậy ko được sao?- Tần Nham Ngạo cười híp mắt dỗ nàng.
Quân Phi Vũ tức giận nhìn hắn- Ngươi cho là chơi trò chơi a? Thua còn có thể lần nữa lại tới lần? Được rồi, ko cho phép phản đối nữa, việc này cứ như vậy quyết định, do ta đi đòi lại! Dù cho ta thất thủ, Hoa Trầm Hương cũng sẽ ko đối với ta thế nào.
Tần Nham Ngạo nói thầm- Hắn chắc là sẽ ko đối với ngươi như vậy, hắn chỉ là sẽ lấy ngươi làm hoàng hậu, ổn định hắn đại nghiệp.
Cuối cùng, Quân Phi Vũ ko thể ko thỏa hiệp nghe bọn hắn, mọi người cùng nhau đi, chỉ chờ đến nửa đêm liền xuất phát!
Nửa đêm, ban ngày ồn ào náo động cùng phiền nhiễu biến mất ko gặp, thay vào đó là mảnh hắc ám cùng yên tĩnh, trên thế gian tất cả, tựa hồ cũng vào giờ khắc này quy về yên tĩnh, ma quỷ, lại bắt đầu đi ra loạn vũ.
Bọn họ đương nhiên ko phải ma, mà là người quét ma, chí ít Quân Phi Vũ cho là như vậy.
Lúc này Quân Phi Vũ, có thể nói là mang theo đầy ngập nhiệt huyết, thề muốn đoạt lại Thiên Linh châu.
bóng người như bay về phía trước vội vả đi, tinh tế vừa nhìn, ngươi liền sẽ phát hiện, tro đó cái nam nhân, tro lòng còn ôm nữ nhân, nữ nhân kia liền là Quân Phi Vũ.
Nàng bị Tần Nham Ngạo chăm chú ôm vào tro ngực, nàng thì hạnh phúc y ôi tại hắn rộng lớn tro lòng, thoải mái mà thổi gió mát, tùy ý hắn mang theo chính mình cùng nhau phục, hướng phía mục đích của bọn họ . . . Tiêu Dao cung mà đi.
Sợ rằng, thế gian này cũng chỉ có nàng mới có thể lấy như vậy tiêu dao phương thức chém giết hồi đồ đạc của mình đi?
Tiêu Dao cung.
Đặt ở kinh thành phương bắc Thương Ngô quốc nhạn tê trên núi, ở trên giang hồ, Tiêu Dao cung ở cung tam các tứ trang bát đại phái trung ổn cư vị trí đầu não, có thể nghĩ, thế lực của hắn rốt cuộc có bao nhiêu, có thể nói là, thì ko cách nào tưởng tượng hết được.
Nhưng chủ Tiêu Dao cung lại chưa từng có người gặp qua, có người nói là tuấn mỹ vô trù công tử, cũng có người nói là vị đẹp như thiên tiên nữ nhân, càng có người nói là vị bất nam bất nữ (Gay), tổng câu, Tiêu Dao cung chủ rất thần bí, ko có ai biết, hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào!
Đang nghe Quân Thiên Hựu giới thiệu Tiêu Dao cung thời gian, Quân Phi Vũ thật hưng phấn được xoa tay, này nhưng cũng coi là nàng lần đầu tiên đặt chân giang hồ.
Nàng nghĩ tới trên ti vi kia bay tới thổi đi người đang đánh nhau, lần này tự mình có thể chính tai mắt thấy, hiện trường biểu thị, nhất định là càng thêm kích thích đi, rống rống rống, nàng ko nén được mục mình hưng phấn kia
(Mỗ tác giả vẻ mặt khinh bỉ: này nha cô nàng, cảm tình nàng đã tự động đem huyết tinh cảnh đã lọc sạch sẽ, ta đảo muốn nhìn ngươi nhìn thấy huyết tinh cảnh còn có thể hay ko rống rống rống hưng phấn lên tiếng, chỉ sợ là a a a thét chói tai đi?)
Người nào đó làm như nghe được mỗ tác giả oán thầm, cuối cùng cũng thu liễm chút, ho nhẹ tiếng, trên mặt biểu tình có vẻ qui củ rất nhiều.
_ Tới! Chính là chỗ đó!
Quân Phi Vũ vừa nghe đến Tần Nham Ngạo nói, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, theo ngón tay của hắn nhìn thấy, chỉ thấy tòa lâu vũ lóe thông thấu tia sáng, tro đêm tối phát ra loại tia sáng chói mắt.
Nàng thấp giọng nhẹ hỏi- Đó chính là Tiêu Dao cung?
Tần Nham Ngạo gật gật đầu- Vũ nhi, ngươi nhất định phải cẩn thận, nhớ kỹ, ngàn vạn ko được ly khai chúng ta, biết ko?
Quân Phi Vũ liên tục gật đầu- Biết, biết, ta nhất định sẽ ko cho các ngươi tăng phiền phức!
Tiêu Bạch thấp giọng nói- người chúng ta phân phương hướng tới gần, vừa có tình huống, lập tức phóng khói lửa cảnh báo. Tiểu Vũ, chúng ta sẽ ở cửa sau Tiêu Dao cung tập hợp, đến lúc đó Nham Ngạo đi vào trộm Thiên Linh châu, chờ hắn đem Thiên Linh châu lén ra đến, ngươi lập tức kiểm tra này Thiên Linh châu thật hay giả, nếu như trộm ko được, chúng ta cũng phải toàn thân trở ra lại tìm những phương pháp khác.
Quân Phi Vũ nhẹ nhàng gật đầu- Hảo! Cứ làm như thế đi. Bây giờ người ta là bọn rắn độc, lại so với chúng ta lợi hại nhiều lắm, đành phải trước như vậy!
Quay đầu lại, nàng lại căn dặn Tần Nham Ngạo- Nham Ngạo, ngươi nhất định phải cẩn thận, Thiên Linh châu chuyện nhỏ, an toàn của ngươi chuyện lớn, vạn nhất kế hoạch thất bại, ngươi cũng nhất định phải an toàn lui ra ngoài, hiểu chưa?
Tần Nham Ngạo quyển ở thắt lưng nàng hai tay nắm thật chặt, thanh âm có chút tối câm- Ta minh bạch!
Tiêu Bạch vung tay lên- Đi!