Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

chương 565

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy tháng sau ——

Hậu hoa viên tể tướng phủ

"Ngự, Như Mộng nàng không nhớ nổi ngươi sao?" Đứng bên cạnh Đoạn Ngự, nhìn một người ngồi yên lặng cách đó không xa, chính là Như Mộng, Tiểu Thiên nhẹ giọng hỏi.

Mấy tháng trước, Như Mộng rốt cục đã tỉnh lại, hôm nay nàng gọi Tấn cùng nàng tới tể tướng phủ, chính là muốn nhìn Như Mộng một chút, ngày đó Như Mộng té dưới kiếm Ngự, đôi mắt thống khổ vẫn làm nàng không cách nào quên. Nàng biết, thật ra Như Mộng rất đáng thương, phụ thân của nàng ấy sinh tử chưa biết, mà người nàng yêu, là một huynh đệ tốt của hắn, tự tay đem thanh kiếm kia đâm vào ngực nàng, thân chưa chết, tâm đã chết. Hoặc giả nàng ấy không phải không nhớ nổi Ngự, mà là trong tiềm thức nàng không muốn nhớ lại Ngự, một chút nỗi đau ở đáy lòng, trí nhớ bị nàng cưỡng chế chôn sâu vào đầu, không muốn nhớ lại hắn, bởi vì sợ lại một lần nữa bị tổn thương.

"Ừ, cho dù nàng ấy coi như là sống lại lần nữa, nàng nhìn thấy ta còn xa lạ khiến ta không thể đến gần." Đoạn Ngự nhìn Như Mộng, khẩu khí lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ.

Tiểu Thiên thấy mắt Như Mộng vẫn nhìn tà dương ở chân trời mà ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp mang theo đau thương nhàn nhạt, giống như đang suy nghĩ gì, hoặc đang sợ cái gì.

"Bất quá. . . . . ." Thanh âm Đoạn Ngự lại một lần nữa vang lên từ bên cạnh Tiểu Thiên, "Chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, cái gì đều không quan trọng, ít nhất nàng vẫn còn ở bên cạnh ta, không phải sao?" Đoạn Ngự nghiêng đầu, trong mắt mang theo vài phần thản nhiên.

Lời của hắn, làm Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng cười nhìn Đoạn Ngự gật đầu một cái.

Tiểu tử này không hổ là huynh đệ của Tấn, đều là loại si tình. Ha ha

~~Nghĩ tới đây, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên sâu hơn.

Đưa tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Ngự tựa như an ủi, "Vậy ngươi phải thật cố gắng lên, xuất ra mị lực của Đoạn Thừa tướng, để cho Như Mộng yêu ngươi lần nữa."

"Ừ." Đoạn Ngự trịnh trọng gật gật đầu, tầm mắt lần nữa nhìn về phía mặt Như Mộng, vẻ mặt thoạt nhìn có chút sâu xa: "Ta nhất định sẽ làm cho nàng lần nữa yêu ta."

Mạn Yên, cho ta thêm cơ hội nữa, có được không?

Đoạn Ngự âm thầm thở dài ở trong lòng

"Tốt lắm, Ngự, từ từ đi, dù sao Như Mộng bị ngươi làm tổn thương rất sâu." Thấy bất đắc dĩ cùng khổ sở trong mắt Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn đi tới sau lưng Đoạn Ngự, an ủi vỗ vỗ vai Đoạn Ngự, nhớ tới ngày đó Đoạn Ngự vì ngăn cản hắn cùng Như Mộng đi Tịch Huyễn, hắn đem kiếm đâm vào ngực Như Mộng, lúc ấy ánh mắt Ngự vừa tuyệt vọng vừa thống khổ làm lòng hắn trầm trầm .

Hắn nhớ Ngự nói với hắn, thà phụ nàng, quyết không thể phụ thiên hạ.

Có huynh đệ như thế, hắn còn có gì có thể nói . Đối với Như Mộng, hắn sẽ không đi truy cứu ban đầu nàng đối với Thiên Thiên hạ độc, chỉ hy vọng Như Mộng có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ, nhớ lại Ngự, như vậy Ngự cũng sẽ không thống khổ như vậy, giữa bọn họ hoặc giả còn sẽ có một đoạn nhân duyên mỹ mãn .

Truyện Chữ Hay