Hataraku Maou-sama

chương 2: ma vương bị quậy cho lên bờ xuống ruộng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một buổi chiều hỗn loạn tại Ma Vương Thành.

Lén nhìn vào phòng trong chốc lát, Chiho nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa căn hộ 201 của “biệt thự” Rosa Sasazuka.

Cô nghe thấy tiếng lê chân từ bên trong, đến gần cánh cửa.

“Ashiya-san?”

Sau khi gọi cửa từ bên ngoài, cô nghe thấy tiếng mở khóa cửa và Ashiya, thò mặt ra ngoài với đôi mắt sưng húp, nhìn bao đáng thương.

“…Xin chào… cảm ơn vì đã đến, Sasaki-san…”

Anh ta nói với giọng nói đầy mệt mỏi, và hoàn toàn không thể cảm nhận được tí sức sống nào toát ra từ anh ấy.

“Có chuyện gì vậy?’

“…Con bé mới đi ngủ được một lúc… à, xin mời vào.”

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Cả hai đều hạ giọng xuống và khẽ khàng đóng cửa lại, không để phát ra bất cứ tiếng động nào.

Sau khi Chiho cởi giày ra và đi vào, cô bỏ thứ cô đang cầm xuống đất rồi tiến vào giữa căn phòng.

Tiếng động gây ra bởi mấy cái túi nhựa cứng cọ sát vào nhau cực kì ầm ĩ. Khi Ashiya lao vào giữa mấy cái túi để giữ cho nó bớt kêu, một chiếc xe máy lao ầm ầm ngay bên ngoài căn hộ.

Ashiya và Chiho nín thở, toàn thân cứng đơ, rồi cùng quay lại nhìn Alas Ramous, hiện đang ngủ ngon lành dưới bóng của tấm rèm trúc.

Cả hai thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bé vẫn ngủ dù bị quấy nhiễu. Tuy nhiên, nỗi lo lắng lại hiện lên trên mặt họ.

“Đây là… những gì em mua mà em thấy khá hữu ích.”

Chiho lôi vài thứ ra từ chiếc túi, nhẹ nhàng hết mức có thể để không gây ra tiếng động.

“Bột ăn dặm cho trẻ nhỏ, sữa chua không đường, và một ít thức ăn trẻ em có dùng trong lò vi sóng… Anh cho con bé ăn gì tối qua vậy?”

“Chúng tôi cắt ít mì udon nhận được từ Crestia rồi đem nấu với trứng và cá đến khi nó mềm lại, thế là con bé ăn liền. Con bé cũng không có vấn đề gì với việc nhai cả, và cũng uống khá nhiều nước, nên có lẽ việc ăn thức ăn con người không phải là vấn đề với nó.”

Chiho gật gù, rồi lấy ra thêm một ít đồ.

“Đây là tã trẻ nhỏ để đề phòng có việc gì xảy ra, còn đây là bàn chải đánh răng. Đừng cho kem đánh răng vào vì cô bé vẫn chưa biết nhổ chúng ra đâu. Và đây là nước khoáng đóng chai.”

“Bàn chải đánh răng… phải rồi, con bé vẫn chưa đánh răng tối qua… còn mấy chai nước này là gì? Có gì khác nước khoáng à?”

“Nó gọi là Oral Rehydration Solution.”[note11617]

Ashiya chớp mắt trước một cụm từ lạ lùng mà anh chưa từng nghe thấy bao giờ.

“Bây giờ trời đang rất nóng, phải không? Nếu cô bé bị mất nước thì có thể uống cái này để lấy lại sodium [note11618] và đường có trong nước. Cứ nghĩ nó giống như một loại nước uống thể thao cho trẻ sơ sinh cũng được.”

“Thế nó khác gì loại thường?”

“Nó được thiết kế để không làm khó chịu cho trẻ nhỏ. Anh cũng có thể làm nó từ nước vòi cũng được, nhưng anh đâu có máy lọc nước đâu, đúng không?"

Chiho nhìn vào cái bồn rửa bát của Ma Vương Thành , vốn có một cái vòi nước màu xám.

“Chất lượng nước ở Tokyo đã được cải thiện nhiều so với trước đây, nhưng nó chả có ý nghĩa gì nếu ống nước ở đây đã cũ cả… Sẽ tốt hơn nếu cho cô bé uống nước sạch mỗi khi có thể, nhất là khi cô bé chỉ vừa mới chui ra khỏi quả táo. Còn nữa, số nước này chỉ để phòng trường hợp cần thiết thôi, nên phải đảm bảo đây không phải là thứ duy nhất cô bé uống.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Ashiya gật đầu, ấn tượng trước lượng kiến thức chuyên môn của Chiho.

“Và hãy dùng cái này khi cho cô bé uống.”

Một cái cốc nhựa có nắp được lôi ra khỏi cái túi, với một cái ống hút thò ra ngoài.

“Đây là loại cốc có nắp với ống hút, nên thức uống sẽ không vương vãi ra phòng nếu cái cốc đổ. Cô bé đã nói được khá nhiều rồi nên có lẽ lực bú khá mạnh đấy, sẽ an toàn hơn nếu làm thế này… ơ, mà ở Ente Isla có ống hút không vậy?

“Có thể… tôi nghĩ vậy, nhưng vì nó là phát minh của con người nên… Emilia hay Crestia có lẽ sẽ biết…”

“Nếu Alas Ramus-chan không biết dùng ống hút thì hãy dùng cái này.”

Chiho lại tiếp tục lấy ra một hộp giấy có ghi “Trà Lúa Mạch Cho Trẻ Nhỏ.”

“Trà lúa mạch mà cũng có phân biệt tuổi tác á?”

“Đương nhiên, trà lúa mạch thường, dù nóng hay lạnh, đều cho ra vị đắng nếu pha không cẩn thận. Mà cái gì bên trong hộp trà này không quan trọng, chỉ cần cái hộp rỗng là đủ để luyện tập rồi.”

“Luyện tập dùng ống hút á?”

“Vâng. Để giúp đứa bé hiểu rằng nếu nó hút cái cốc, nước sẽ theo cái ống hút mà đi lên, người lớn thì có thể bóp nhẹ để nước chảy ra từ ống. Sau đó đứa bé sẽ ngừng việc cố gắng không dùng ống hút nữa, mà sẽ tự mình bú (cái cốc có nắp) đó.”

“…”

Ashiya gần như phát khóc khi nghe Chiho nói.

“Và đây là bỉm.”

Chiho đưa ra một ổ bỉm với đủ hình dáng và kích cỡ.

Loại có thể kéo lên như quần; loại siêu thấm; loại ban đêm; từng chiếc từng chiếc một được lôi ra từ cái túi.

“Hãy cho con bé thử tất cả các loại bỉm để xem loại nào phù hợp nhất.”

Nhận lấy chúng, như không thể kìm nén nổi cảm xúc, Ashiya vùi mặt vào đống băng vệ sinh bỉm mà Chiho đưa cho.

“Cô… cô đã giúp đỡ chúng tôi hết lần này sang lần khác, bằng rất nhiều cách khác nhau … Tôi, Ashiya, không biết nên cảm ơn cô thế nào cho phải…”

“Thôi nào, anh đang phóng đại mọi chuyện lên đấy.”

“Không… nếu muốn, Sasaki-san, đến khi Ma Vương chinh phục thành công Nhật Bản và tạo ra được đội ma quân riêng, tôi muốn cô trở thành một đại tướng!”

“Em cảm ơn, nhưng mà em xin kiếu ạ.”

Chiho cân nhắc vài giây rằng làm quái gì có đội quân ma quỷ nào muốn thống trị thế giới mà lại để một đứa con gái lên làm đại tướng chỉ vì cô ta đã giúp đỡ Ma Vương nuôi trẻ cả.

Dù đây chẳng phải việc của cô, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho họ.

“Hơn nữa, Maou-san là người chi tiền ra để mua những thứ này, vậy nên em chỉ đơn giản là đang giao hàng cho anh thôi. À, còn đây là tiền thừa và hóa đơn. Nhờ anh đưa lại cho Maou-san.”

“… Tôi hiểu rồi… Tôi, Ashiya, hứa sẽ đưa lại chúng cho Ma vương dù có bị thông nát @ss…!”

Chiho gượng cười, không biết phải xử sự làm sao trước một người hi sinh cả trinh tiết cho mấy đồng tiền lẻ và cái hóa đơn, cô nói thêm,

“Dù sao thì em cũng cảm thấy vui mà.”

Cô nhìn vào Alas Ramus, đang ngủ ngon lành từ khi Chiho đến.

“Anh họ của em mới kết hôn gần đây, và họ cũng có một đứa con. Mỗi lần em đến thăm họ, em đều chơi và chăm sóc cho đứa bé, nên em cũng học được khá nhiều kiến thức nuôi dạy trẻ từ vợ anh ấy.”

“…Tôi hiểu rồi…”

“Hơn nữa… uhm,”

Chiho trông có vẻ như đang suy nghĩ viển vông gì đó, rồi nắm chặt bàn tay, đỏ mặt, nói lí nhí:

“Nếu ngày nào đó… em… với Maou-san… thì không phải là em cũng cần tìm hiểu sao…”

“Uhm, Sasaki-san?”

“A? Uhm, uhm, uhm, kh-kh-kh-không có gì đâu! Thiệt đó!”

Chiho lắc đầu và xua tay lia lịa với gương mặt đang đỏ bừng của mình. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, và hỏi Ashiya,

“Urushihara-san đi đâu rồi ạ?”

Urushihara, tên siêu NEET, Kẻ Gây Nợ kiêm Kẻ Hủy Diệt Ngân Sách của Ma Vương Thành, hiện đang đi quay tay ở đâu đó chưa thấy về.

Thật vậy, cái laptop luôn ở trên mặt bàn giờ cũng biến đi đâu mất.

“Anh ấy lại trốn đi rồi ạ?”

Với tính cách của Urushihara, vài lí do tích cực như đi làm hay đi mua đồ là không thể. Ngay từ đầu đã chả có chuyện cậu ta lảng vảng ở nơi công cộng.

“Hừm… nếu hắn ta thật sự có quyết tâm thì từ đầu đã chẳng làm NEET rồi.”

Ashiya cau mày và nói móc Urushihara, rồi thở dài.

“…Đúng như em nghĩ đó, sức khóc tối qua của bé Alas Ramous vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi.”

Không như những đứa trẻ khác, chúng khóc để cho người lớn biết rằng chúng đang cần một cái gì đó.

Chiho phải ưu tiên luật lệ gia đình nên phải về nhà tối hôm đó, nên cô không biết những gì đã xảy ra sau đó.

Cô cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô đi.

***

Trình độ ngôn ngữ của Alas Ramus phát triển vượt lên hẳn tuổi của cô bé.

Alas Ramus, người đã nói rằng, “Ba con là Satan”, và rồi chỉ thẳng vào Emi rồi gọi “Mẹ.”

Dù vậy, giống hệt như Maou, Emi cũng chối quây quẩy việc làm mẹ sau khi hết sốc.

Đương nhiên, bốn người còn lại cũng rất ngạc nhiên, nhưng không một ai nghĩ có chuyện chịch xã giao giữa Maou và Emi cả. Chuyện chúa quỷ lên giường với Emi có khi còn khó hơn việc trộn dầu vào nước, họ như là hai cục nam châm có cùng chiều vậy. Dựa vào tuổi của Alas Ramous cũng có thể thấy đó là chuyện không thể xảy ra, và dĩ nhiên, họ không có bất kì kí ức nào của “đêm đó” và cũng như chả có tí hứng thú để “xếp hình” cả.

Dẫu là như vậy, việc phủ nhận họ là cha mẹ khiến cho Alas khóc như bị ai đó đặt trên đống lửa vậy.

“Nào, Alas Ramous, chắc chắn em có cha mẹ mà. Mà cô ta và anh không phải là ba và má—“

“WAAAAAAH KHÔNGGGG! SATAN LÀ BA QUẢ CONNN!!!”

Vừa khóc vừa la hét ầm ĩ, lời nói của cô bé có phần khó nghe.

“Trời ạ… chúng ta phải làm gì đây?”

“…”

“Này Emi…”

“…”

“…Hah”

“Kyah!”

Maou vỗ tay trước mặt Emi khi cô ấy đứng đơ người ra, hoàn toàn không biết phải xử sự làm sao.

Giật mình, Emi ngã dập mông, Suzuno chạy đến đỡ cô dậy, nhưng---

“MẸẸẸẸẸ!!!”

Cô đột nhiên bị cản lại bởi Alas Ramous, với khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi.

Giọng của Alas Ramous nghẹn lại, nhưng cô bé vẫn không ngừng gọi “mẹ” và dí sát mặt vào người Emi.

Không thể né tránh được nữa, Emi ôm Alas trong vòng tay của mình.

“UUUUAAAA!!”

“Được rồi mà, được rồi mà.”

Áp lực chợt đến với cô mạnh mẽ hơn cô tưởng.

Một đứa trẻ đang khóc nhè và bám lấy mình. Cô muốn bảo vệ cô bé bằng tất cả những gì cô có như một người anh hùng.

Dù vậy, đứa bé này lại nằng nặc rằng cô là mẹ nó. Dính vào một tình huống khó xử như này, cô không biết phải làm gì tiếp theo.

“T-Tôi phải làm sao đây…”

Emi hoàn toàn bất lực…

“Đừng nhìn tôi vậy mà!”

Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn xem cô sẽ phản ứng thế nào tiếp theo.

“Urrrrrrgh… bộ mấy người quên hết rồi hả? Đứa trẻ này chặn Thánh kiếm chỉ bằng tay không đấy! Chắc chắn nó không phải người thường!”

“Mà này Emilia, chuyện đó thì sao mà chẳng được. Hãy nghĩ đến cảm xúc của cô bé khi nghĩ rằng cô là mẹ nó.”

“Bell! Cô nói thế vì cô không bị vạ lây thôi!”

“UUUUAAA”

“Kh-không sao đâu, Yusa-san!? E-Em có thể thế chỗ chị mà!”

“Chiho-chan, em nói vậy vì em có một động lực khác cơ mà…”

“MẸẸẸẸẸẸ!!”

“Không, chị đã bảo rồi, chị không phải mẹ của em… không…”

Cuối cùng cô cũng chịu chấp nhận, nhưng khá rụt rè, Emi đặt tay bên dưới Alas Ramous.

Cô nhắc bổng đứa bé lên để làm nó bình tĩnh lại,

“…”

Lần này, Emi lại ngạc nhiên bởi cân nặng của con bé. Không có một chút trọng lực nào đè lên tay Emi như lúc đứa bé òa vào lòng cô.

Làn da và cơ thể con bé mềm mại như thể chỉ một cái ấn nhẹ cũng đủ để lại vết thương cho con bé. Câu nói lúc nãy, “chặn Thánh Kiếm chỉ bằng tay không”, chợt hiện lên. Khi được Emi cận thận nhấc lên một cách nhẹ nhàng, người nãy giờ dí mặt vào vếu Emi, ngẩng mặt lên.

“…”

Emi hơi cau mặt nhìn xuống, cô thấy một cây cầu làm từ nước mũi dính từ mũi đứa trẻ lên tới bra của cô.

“Hic… *sụt sịt*… mẹ ơi…”

Dù đã khóc hết sức lực, con bé vẫn cố mở to mắt nhìn thẳng vào Emi, khiến cô không thể nào bác bỏ niềm tin mong manh của con bé.

“ Đư-được rồi…”

Emi bế Alas lên để cô bé biết rằng mình đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Alas dựa má vào vai Emi, cùng lúc quàng chặt đôi tay bé nhỏ của mình qua cổ và vai cô.

“Hic… mẹ… hic…”

Alas ngừng khóc, sụt sùi từng tiếng, bắt đầu bình tĩnh lại.

‘Kawaiiii, nhưng mình phải làm sao bây giờ? Nhưng con bé kawaii quá. Mình phải làm gì đây?’

Đó chính là những suy nghĩ thật lòng của Emi.

Emi vuốt phần áo màu vàng sau lưng con bé để đặt con bé xuống, rồi quay sang hỏi Maou,

“Vậy… chúng ta phải làm sao đây?”

“Chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta cần phải làm gì đây?”

“Oi, tôi mới là người hỏi cơ mà.”

“Làm sao tôi biết, nhưng trông cô xử lý mọi việc khá tốt mà.”

“… Thà rằng ngươi nói tờ-rym ngươi dài đến mũi có khi còn hợp lí hơn đó.”

“Này, tôi đã nghĩ từ nãy đến giờ rồi, nhưng tại sao cô bé này lại biết Maou chính là Quỷ Vương Satan?” vừa hỏi, Urushihara vừa nhìn vào Alas và Maou.

“Không giống tôi, form quỷ và form người của Maou rất khác nhau,không phải sao?”

“Làm sao ta biết? Có thể con bé nhận ra khi ngửi bàn tay ta trước đó?”

“Maou, bộ trước giờ tay của Ngài toàn mùi MgRonald hả?”

“Đó là một mùi hương rất quyến rũ đó.”

Maou phản bác lạc đề.

“…Nhưng chúng ta có thể làm gì đây?”

Sau khi cãi nhau với Urushihara, Maou hỏi lại và nhìn Alas với cái cau mày khổ sở.

Alas Ramus sắp sửa té khỏi tay Emi, cô bé cựa quậy nhẹ rồi bám chặt vào cổ Emi. Emi cũng chỉnh lại tay để con bé khỏi ngã..

“Oh, có lẽ nào đây là thứ người ta hay gọi là ‘ảnh hưởng sâu sắc’? Có thể khi cô bé nhìn thấy Maou-san và Yusa-san, cô bé đã nhận nhầm hai người là cha mẹ?”

Chiho đưa ra ý kiến của mình, nhưng Maou lập tức lắc đầu.

“Nghe cũng có lí đó, nhưng nếu thật sự là vậy, cô bé sẽ không nói ‘Ba con là Satan’. Alas không nói là ‘Maou’, hay thậm chí là ‘Quỷ Vương’, mà lại là ‘Satan’. Hay con bé nghe ai gọi tớ là ‘Satan’?”

“Oh, cũng phải ha…”

“Cái tên ‘Satan’ thì cả quỷ giới ai cũng biết, nhưng cô bé đến tận Nhật Bản này và gọi anh là ‘Satan’. Có thể hiểu rằng khi cô bé nói ‘Satan’, tức là cô bé đang ám chỉ anh.”

“V-Vậy, Maou-san, cậu định chấp nhận Alas Ramous-chan sao?”

“Chii-chan, Chii-chan, cậu bắt đầu hiểu nhầm rồi đó.”

Maou mệt mỏi đáp lại Chiho, người đang thất vọng vì vài lí do nào đó.

“Anh làm tôi ngạc nhiên khi nói ‘Cái tên Satan thì cả quỷ giới ai cũng biết’ đó, nhưng ý anh là gì?”

Suzuno tiếp tục cuộc hội thoại, và Maou gật đầu.

“Đây có lẽ là lời giải thích đơn giản nhất. Ai đó đã nuôi dạy Alas Ramous và gửi nó tới đây, và…”

“…Ta vẫn chưa biết họ là bạn hay thù, nhưng họ sẽ đến đây sớm thôi, phải không?”

Emi, người vẫn đang bế Alas Ramous, kết thúc suy nghĩ của mình với bộ mặt nghiêm trọng.

“Rất có thể. Có lẽ tôi không nên nói thế này, nhưng có thể điều này lại liên quan tớ cô đó, Emi. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, con bé cũng không có vẻ gì là có liên quan tới người nào đó ở Ma Giới cả.’

“…Im đi… Tôi đang cảm thấy tội lỗi vì đã lôi Chiho vào chuyện này đây.’

“Vậy còn bọn tôi thì sao? Cô nghĩ bọn tôi là gì, gan gà băm chắc?’

“La-Làm sao mọi người lại nghĩ chuyện này có liên quan đến Yusa-san?”

Emi nhìn vào tay phải của mình, cái tay đang bế Alas, rồi trả lời câu hỏi đầy lo lắng của Chiho,

“Đứa bé này đã chặn Thánh Kiếm của chị bằng tay không, và chị đã cảm nhận được sức mạnh đó. Chỉ vậy là đã đủ để chứng minh rồi. Chiho-chan, em vẫn nhớ việc Sariel muốn thanh kiếm này đến mức nào mà phải không?”

Khi thiên thần Sariel tấn công họ vài ngày trước, cả Chiho và Emi đều bị bắt cóc. Hắn cố lấy lại thanh Thánh kiếm của Emi bằng sức mạnh của mình, “Ánh Sáng Tội Lỗi Của Thiên Thần Sa Ngã”.

“Sariel chưa bao giờ nói tại sao hắn muốn thanh Thánh Kiếm. Chị không thể để hắn lấy nó khi chị chưa xử xong thằng Ma Vương trẻ trâu kia. Chúng ta vẫn chưa biết động cơ của hắn khi làm tất cả những việc đó, và bây giờ, một đứa trẻ có khả năng ngăn chặn Thánh Kiếm xuất hiện. Không thể nói rằng đây chỉ là sự ngẫu nhiên, phải không?”

“Uây, đừng có mà giả vờ giải thích để thêm thắt mấy cái lời sỉ nhục đó chứ.”

Emi tiếp tục hỏi Chiho, bơ đi câu nói của Maou.

“Cơ mà, có chuyện gì xảy ra với Sariel nhỉ? Giờ hắn đang làm gì?”

Chiho trả lời ngắn gọn,

“Anh ta đang lên cân đó.”

“CLGT?”

“Anh ta đến ăn ở MgRonald hằng ngày chỉ để nhìn Kisaki-san, và luôn gọi set cỡ lớn. Có lẽ anh ấy biết chị quản lý thích tất cả những ai đem lại doanh thu cho cô ấy. Nhưng mà chính anh ấy cũng không ngờ là mình trở thành Happy Pola chỉ sau có một tuần.

Kế hoạch của Sariel thất bại bởi Maou đã khôi phục lại sự trâu chó của mình, nhưng giờ tên thiên thần đó lại hoàn toàn sử dụng thân phận giả của mình là Mitsuki Sarue, quản lý của tiệm Sentucky Fried Chicken ở nhà ga Hatagaya.

Lên đỉnh từ cái nhìn đầu tiên với Mayum Kisaki, quản lý tiệm MgRonald và người giám sát Maou, Sariel bỏ bê Thiên Giới và nhiệm vụ của hắn để có thể đến MgRonald mỗi ngày.

Không phải lúc nào Kisaki cũng đến đó làm việc nên thỉnh thoảng hắn có chạm mặt Maou, quản lý tạm thời. Tuy nhiên, tên bựa đời này còn nói hắn sẵn sàng làm thiên thần sa ngã nếu đó là vì Kisaki.

Hắn có vẻ cẩn thận khi nghĩ Kisaki đã biết ý đồ của mình khi đến MgRonald liên tục, và tỏ ra rất lịch sự với Maou và Chiho đến mức khó chịu. Như thể hắn muốn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đây.

“… Hừm, không biết tên dở hơi đó có dính líu gì đến chuyện này không, nhưng tớ mong là hắn không chĩa mũi vào nếu chúng ta gặp rắc rối. Hắn với mấy cái trò hề của hắn đã hành chúng ta lên bờ xuống ruộng.”

“Sariel… trừ vụ Thánh Kiếm ra, tôi không nghĩ hắn có liên quan trực tiếp tới Alas Ramous,” Suzuno nói thêm.

“Không phải là hắn đã mất hết sức mạnh trong trận chiến trước, mà là hắn tự nguyện ở lại đây mãi mãi. Nếu hắn có liên quan đến Alas Ramous, hắn đã xông thẳng vào đây lúc cô bé xuất hiện rồi.”

Vừa nói xong, Urushihara lập tức kiểm tra máy quay an ninh, Chiho ngó nhìn ra hành lang qua cửa sổ bếp, Ashiya liếc ra bên ngoài qua cánh cửa.

“Ngoài ra, cái tên ‘Alas Ramous’ không phải là Thánh ngữ. Nó là ngôn ngữ mà loài người thường sử dụng ở Ente Isla.”

“Nà ní?”

“Nghĩa của từ ‘Alas’ là ‘cánh’ và ‘Ramous’ là ‘nhánh’, ‘cành cây’. Hơn nữa, những từ đó đến từ loại ngôn ngữ tên ‘Centrumian’, rất phổ biến ở Isla Centrum.”

Tên của ngôn ngữ này bắt nguồn từ việc được sử dụng rộng rãi xuyên suốt Isla Centrum, trung tâm thương mại của các lục địa phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Những người sử dụng loại ngôn ngữ này hầu hết là các tổ chức chính phủ, quan chức cấp cao, hoặc là người mua bán, nhưng nó là ngôn ngữ duy nhất phổ biến ở Ente Isla.

“ Nói cách khác, đâu đó ở Ente Isla, con bé được cha mẹ mình đặt tên cho. Chúng ta không biết đó là người hay là thiên thần, nhưng có thể chắc chắn họ không thể là quỷ…”

Dù vậy, họ vẫn chưa biết ý đồ của người đặt tên cho cô bé.

“Vậy nên, chúng ta chỉ còn biết đối mặt với những gì xảy đến tiếp theo. Chúng ta phải đợi người mà chúng ta không biết là bạn hay thù, cùng lúc phải bảo vệ Alas Ramous.”

Maou kết luận với biểu hiện vẻ mặt nghiêm túc. Cả Emi lẫn Suzuno đều lắng nghe những điều Maou nói.

“Nói gì thì nói, cuối cùng, chúng ta vẫn phải quyết định xem ai sẽ chăm sóc Alas Ramous phải không?”

Urushihara nói xen vào, chuyển hướng cuộc nói chuyện. Bỗng, cả phòng im bặt, trừ mấy con ve đang chém gió ở ngoài kia.

“Ta nghĩ con bé im lặng được khá lâu rồi đó. Hừm, con bé ngủ rồi nhỉ…”

Maou nhìn Alas Ramous, người đang ngủ tựa lên vai Emi.

“…Con bé này còn quá nhỏ để bị lôi vào đống rắc rối này.”

Emi thở dài, vỗ lưng Alas Ramous.

“Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Gitchy gitchy goo…”

Maou cười và búng mà cô bé. Emi lườm.

“Thôi ngay đi. Con bé đang ngủ đó.”

Bị mắng, Maou rút tay lại.

“Haiz… Em ghen tỵ với chị đó, Yusa-san…”

Chiho nhìn ba người cư xử như là một gia đình thật sự. Dù rằng cô cũng nghĩ nó khá đáng yêu, nhưng cô không thể ngừng cảm giác ghen và phồng má lên.

“Chiho-dono, Chiho-dono. Mặt cô đang nói lên những gì cô nghĩ đó.”

Suzuno nhắc Chiho, khiến cô chợt nhận ra những gì mình đang làm.

Sau khi ngừng Maou phá bĩnh Alas Ramous, Emi thở dài.

“Tôi không thể đưa cô bé về nhà tôi được. Tôi sống một mình, công việc cũng không cho phép tôi chăm sóc cô bé.”

“Nhưng Ma Vương Thành không thể đáp ứng đủ nhu cầu để chăm sóc cô bé. Điều kiện sống không đủ để thêm một miệng ăn, chỉ có ba thằng đực này là sống được thôi.”

Ashiya lập tức phản bác lại. Họ không chỉ phải nuôi một tên ăn không ngồi rồi mà còn sống trong một căn phòng sáu tấm thảm không có nổi cái điều hòa. Không gì tồi tệ hơn việc nuôi thêm một đứa trẻ nữa.

“Em xin lỗi… Em rất muốn giúp nhưng em không nghĩ ra lí do nào để thuyết phục ba mẹ em.”

Chiho nói với một giọng đầy hối lỗi.

“Em không cần phải làm vậy, Chiho-dono. Đây là vấn đề của Ente Isla.”

Suzuno vỗ vai Chiho để cô cảm thấy tốt hơn.

“Tôi không muốn thấy một đứa bẻ không có người thân lảng vảng xung quang người lớn, vì nó có thể gây bất tiện cho họ. Hơn nữa, tôi cũng không có công việc nào cả, vậy nên tôi sẽ không phiền khi phải chăm sóc cô bé. Trước kia tôi cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nữa.”

Thoáng nhìn qua ngoại hình của Suzuno, cô có vẻ bằng tuổi Chiho, chưa nói là trẻ hơn, nhưng qua vị trí và tiểu sử của cô ở Giáo Hội, cô thực ra là người lớn tuổi nhất trong nhóm.

Những người còn lại trong nhóm biết rằng nói ra tuổi thật của cô đồng nghĩa với việc trở thành nạn nhân vụ thảm sát ở Bình Phước, nhưng từ tuổi tác và kinh nghiệm nhiều năm làm nữ tu, họ đều biết Suzuno là người khủng nhất trong hội.

Hơn nữa, nhìn cô ấy mặc bộ yukata, thứ mà cô mặc như một loại đồng phục làm việc nhà, với cái tạp dề và băng đeo trán, cõng Alas Ramous trên lưng khiến điều cô mới nói mang thêm tính thuyết phục.

Đáp lại lời đề xuất của Suzuno, Emi, Ashiya, Chiho, và cả Urushihara, người thậm chí còn chưa thèm giúp tí gì, đều thấy bớt căng thẳng.

“…”

Maou là người duy nhất chưa giải tỏa được căng thẳng trên khuôn mặt.

Trong cái bầu khí mà mọi thứ dường như bình yên lại nhờ lời đề nghị lí tưởng của một nữ tu sĩ ở Giáo Hội, rằng cô sẽ chăm sóc hộ đứa trẻ có thể có liên quan tới Thánh Kiếm Better Half, Maou liên tục nhìn từ Emi, tới Alas Ramous, rồi đến chính bàn tay mình.

“…Um, Maou-san?”

Người đầu tiên để ý đến điều đó, như dự đoán, chính là Chiho.

“Có… chuyện gì sao?”

“Phải. Có một… không, hai điều tớ vẫn chưa hiểu.”

Maou trả lời khi đang nhìn Emi, không phải Chiho.

“Có lẽ tớ nghĩ hơi quá, nhưng…”

Maou lẩm bẩm, đặt tay lên trán. Chiho nghiêng đầu, không biết Maou đang nghĩ gì. Cậu tiếp tục lầm bẩm mà không đợi câu trả lời từ Chiho.

“… Sao con bé không nói rằng, ‘Mẹ con là Emilia’…?”

“Ế?”

Chiho mở to mắt, câu tra lời của cậu khiến cuộc thảo luận đổi hướng.

Nhưng quan trọng hơn, ngay trong lúc đó, Chiho cảm thấy một cơn đau khó tả chạy xuyên qua tim mình.

Cô cố lờ đi nỗi đau đó.

Cô biết rằng “Emilia” là tên thật của Emi. Cô cũng hiểu rằng Emi và Suzuno là kẻ thù của Maou.

Nhưng một ý nghĩ thoáng qua Chiho.

“Liệu mình… đã bao giờ hơn là ‘Chii-chan’ chưa nhỉ..?”

Cô chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường biết bí mật của họ, nhưng cô không có bất kì một siêu năng lực nào.

Lời thú nhận không rõ ràng, hôm mà cô bị Sariel bắt cóc, Maou đã nói rằng cô là ‘một người đồng nghiệp mà cậu phải bảo vệ’.

Cô chỉ đơn thuần là biết họ. Cả lúc trong và ngoài giờ làm việc, cô luôn dược Maou bảo vệ.

Ngay cả trong lúc như thế này, nội tâm cô hỗn độn, một mặt nói cô hãy chấp nhận sự thật, một mặt lại muốn được đối xử công bằng, xuyên thủng nội tâm cô.

“Hm? Em mới nói gì à, Chii-chan?”

“…Dạ, không có gì đâu.”

Chiho xấu hổ vì đã không tập trung vào tình hình hiện tại, và tập trung xoay quanh cô bé Alas Ramous.

Đương nhiên, Maou không nhận ra nỗi đau của Chiho, và sau một hồi suy ngẫm, cậu đã nói ra một điều bất ngờ.

“Được rồi, vậy, Alas Ramous sẽ ở Ma Vương Thành.”

***

“… Vậy Urushihara đi đâu rồi?”

Chiho lặp lại câu hỏi của mình sau khi nhớ lại sự kiện thốn đến tận rốn ngày hôm qua, câu trả lời đến với cô từ một nơi bất ngờ.

“Đù, nóng vcl. Ashiya, đến giờ ăn chưa vậy?”

Tủ quần áo mở ra với một tiếng lạch cạch, và Urushihara, người đầy mồ hôi, chui ra ngoài từ bên trong.

“Oh? Cô ở đây sao, Chiho Sasaki?”

Chiho không thể nói gì trước sự kiện bất ngờ.

Nhìn kĩ hơn, cô rhấy cái đèn flashlight, cái laptop, và một cái quạt nhỏ ở bên trong tủ.

Urushihara bò ra khỏi cái tủ khi Chiho đang nhìn, rồi tiến thẳng tới cái tủ lạnh với vẻ mặt thờ ơ, lấy một chai trà lúa mạch của Alas Ramous, rồi lại chui vào tủ.

“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

Urushihara nói, như một con mèo máy thích chui vào trong tủ áo. (Nói tới mèo máy là các bác nhận ra rồi, khỏi chú thích :3)

“… Ashiya-san…”

“Tôi không thấy gì cả.”

Ashiya nói, không một chút sức lực nào trong giọng mình.

“Tôi không muốn thấy hắn ta nữa. Tối qua, chủ nhân và tôi thay phiên nhau để dỗ Alas Ramous ngừng khóc, nhưng cô bé chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại, liên tục hỏi, “Mẹ đâu zậy? Mẹ con đâu zậy?...” Lucifer thì trốn luôn trong tủ từ tối qua.”

Chiho cảm thông cho Ashiya từ sâu trong trái tim.

Khi Maou nói cậu sẽ để Alas Ramous ở lại, Suzuno, người đầu tiên tình nguyện làm người trông trẻ, phản đối lại.

Nhưng khi Alas Ramous tỉnh lại và nói rằng muốn ở với ba, Suzuno lại đồng ý dễ dàng.

“Mong muốn của trẻ thơ nên được coi trọng. Nhưng mà, tôi sẽ đem đứa bé đi nếu tôi thấy bất cứ dấu hiệu nào có hại cho việc dạy dỗ con bé.” Suzuno cảnh báo.

Và vì sức mạnh thánh linh cô đang có trong người mạnh hơn cả ba con quỷ cộng lại, và chúng còn sống ngay kế bên nhà, nên lời nói của cô đặc biệt có giá trị.

Tuy nhiên, vụ “Mẹ” vẫn là chưa được giải quyết. Không như Suzuno, Emi không phải là hàng xóm của họ.

Alas Ramous có vẻ hài lòng với việc sống với Maou, coi như vấn đề đầu tiên được giải quyết. Nhưng, cô bé lại lo lắng nhìn về phía Emi, người đang chuẩn bị đi shopping với Suzuno như họ đã dự định từ đầu.

“Mẹ ơi, mẹ bỏ con nại ạ?”

Cô bé hỏi, rơm rớm nước mắt. Emi không còn biết phải nói gì.

“…?”

Maou nghiêng đầu trước câu hỏi của Alas Ramous, rồi nói với con bé với chất giọng đầy tính thuyết phục,

“Nghe nè, Alas Ramous, mẹ chỉ đi ra ngoài một tíííí thôi á.”

“Đi nha ngoài?”

“Phải, mẹ sẽ quay lại liền mà!”

“…thiệt ngông ạ?”

Emi lưỡng lự một lúc khi Alas Ramous nhìn cô đầy níu kéo. Maou nói nhỏ, “Cứ làm theo tôi đi!” với Emi từ sau lưng Alas Ramous.

“Th-thật đó. Mẹ sẽ quay lại mà.”

“ậy con sẽ nà một cô bé nhoan và chờ mẹ zề.”

Alas Ramous gật đầu, tin tưởng vào từng chữ Emi mới nói. Tất cả mọi người, trừ Urushihara, đều cảm thấy như có tim mình bị con dao găm đâm sâu vào vậy.

Bởi vụ việc của Alas Ramous, phải đến tối muộn Emi và Suzuno mới đi được. Chiho cũng phải về nhà, vậy nên cô chỉ biết những gì xảy ra cho tới thời điểm đó. Tuy nhiên…

“Yusa-san, chị ấy không quay lại sao?”

“Không, cô ta có quay lại với Crestia… nhưng mà, đó mới là lúc xảy ra rắc rối.”

“Alas Ramous nghĩ rằng mình sẽ được ngủ với Emilia.”

Đúng lúc đó, cánh cửa Ma Vương Thành mở và Suzuno bước vào với cái túi mua đồ, giống hệt cái của Chiho.

“Xin chào, Suzuno-san.”

“Alciel, đây là cơm hộp và thức uống bổ sung vitamin mà ngươi cần.”

Suzuno quăng thẳng cái túi vào mặt Ashiya, người thờ ơ nhận lấy cái túi và nói,

“…Tôi sẽ không cảm ơn cô đâu. Bao nhiêu tiền tất cả?”

“Hộp cơm thịt lợn gừng rán Orion là 500 yên. Đống đồ uống vitamin là của tôi, nhưng tôi sẽ cho anh một chai.”

Ashiya lấy ra đồng 500 yên và đưa cho Suzuno mà không nói một lời nào, đứng dậy, rồi lấy hộp cơm ra khỏi cái túi.

“Xin lỗi, Sasaki-san, tôi xin phép đi ăn trưa…”

“Hơ? À, vâng, xin đừng để ý đến em.”

“Nà ní? Ăn trưa á?”

Ngay lập tức, Urushihara chui đầu ra khỏi cái tủ khi ngửi thấy mùi thịt lợn gừng rán. Nhưng,

“Im mịa mày đê đồ kí sinh trùng.”

Đại Tể tướng, người mới thống trị cả lục địa miền Đông Ente Isla chỉ vỏn vẹn một năm, mới văng ra cho Urushihara một ánh nhìn lẫn giọng điệu đầy mỉa mai đến mức có khả năng làm tổn thương tâm lý hắn nặng nề. Bất ngờ thay, Urushihara không hề đáp trả mà chỉ lẳng lặng lui vào trong tủ.

Sau đó, Ashiya chậm rãi xử lý hộp bento mà không để tâm mấy đến Suzuno hay Chiho.

“Có cảm giác hơi hư cấu khi Ashiya-san chịu trả tiền và ăn một hộp Orion bento…”

Chiho nêu nhận xét của mình khi thấy hành động max lạ lùng của Ashiya, và lau đi giọt nước mắt trên má cô.

“Thật sự tiếng khóc đêm qua quá ảo diệu. Đến cả tôi, người có sẵn một cái tường để che chắn còn bị đánh thức đến mấy lần đó.”

Nếu nhìn kĩ, có thể thấy Suzuno đã trang điểm. Cái hành động bất thường này thậm chí còn không thể tin nổi, với một người như cô ấy. Tròng mắt cô chõng xuống thể hiện sự mệt mỏi. Có lẽ cô ấy cũng cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

“Sáng nay cũng có một tiếng hét khủng khiếp nữa. Cô bé cương quyết không cho quỷ vương rời nhà nửa bước. Có lẽ cô bé sợ hắn cũng sẽ không trở về như Emi đã làm.”

“Tôi hiểu rồi… nhưng nó cũng đâu giống việc Yusa-san có thể ở lại đây qua đêm đâu.”

Cô ấy là một Anh Hùng và cũng một người phụ nữ, vậy nên đương nhiên cô ấy không thể ở lại Ma Vương Thành qua đêm, Chiho nghĩ.

Nhưng trên thực tế, Emi đã từng ở lại đó một đêm. Thôi thì cứ bơ vụ đó đi vậy.

Ở trong phòng của Suzuno cũng là một giải pháp khả thi, nhưng cũng không có hiệu quả.

Suzuno chỉ có một số lượng quần áo ít ỏi, và bây giờ lại đang là mùa hè, chả nhẽ lại bắt Emi làm Bà Tưng version Japan vì không có quần áo để thay =.=

Nhưng nếu cô cứ đi đi lại lại từ đây đến căn hộ của cô ở Eifuku, nhà tắm công cộng ở Sasazuka sẽ đóng cửa trước khi cô trở lại. Cô phải đi làm ngay sáng hôm sau, và không thể cứ đi làm luôn mà không tắm.

“Không phải là Emilia không quan tâm đến chuyện này, mà vì cô cũng không thể bỏ qua cuộc sống hiện tại của cổ được.”

Suzuno nói, trong lúc lôi một cái điện thoại từ trong bộ yukata, mở nó ra, và giơ màn hình cho Chiho nhìn.

Cái tên “Emilia” được viết trên màn hình. Và ngay cạnh nó là một tin nhắn ghi rằng:

“Tôi sẽ đến vào ngày mai. Tôi rất xin lỗi, nhưng hãy chăm sóc cho cô bé.”

Chiho đọc tin nhắn, nhưng cô thực chất lại thấy hứng thú hơn với việc Suzuno có điện thoại. Cô hết nhìn cái điện thoại rồi lại nhìn Suzuno.

“Suzuno-san, cô mua điện thoại rồi hả?”

“Hm? À, ừ. Tôi mới mua nó ngày hôm qua. Tôi có nhờ Emilia giúp đỡ, và cô ấy dạy tôi một đống thứ.”

“Ngon! Mình trao đổi số đi! Nó là một chiếc điện thoại Docodemo đúng không?”

Điện thoại của Suzuno không phải loại Smartphone thông dụng, mà là một chiếc điện thoại loại gập.

“T-trao đổi á? Tôi không biết phải làm thế nào. Nhưng tôi tin có thiết bị nào đó trên cái ĐT này.”

Suzuno lục tung file hệ thống để tìm cái feature đó, mặt đông cứng lại. Cuối cùng, cô bỏ cuộc và đưa chiếc ĐT cho Chiho với dáng vẻ như mới bị thông.

“…Thật sự xin lỗi, Chiho-dono, nhưng với cái này thì tôi tạch cmnr. Cô giúp tôi được không?”

“Đương nhiên rồi, nhưng sẽ không sao nếu tôi quẩy loạn máy cô chứ.”

“Không sao. Tôi mới mua nó hôm qua nên tất cả những gì có trong máy là số của Emi.”

Chiho chưa bao giờ tự nhận mình là một thiên tài máy móc, nhưng nếu chỉ là cái ĐT ghẻ, cô tự tin là sẽ tìm được cách sử dụng nó sau khi ngịch một lúc, dù cấu hình có khác so với cái của cô.

Tuy nhiên, khi Chiho lật mở cái ĐT, cô chợt nhận thấy có gì đó hư cấu.

Chiho cũng có một cái Docodemo phone như vậy, nhưng những con số có trên ĐT của Suzuno lại khá lớn.

Các phím số to khủng khiếp “1”, “2”, “3” nằm cùng một lượt trên bàn phím. Cô chưa từng thấy cái phone nào như vậy.

“Suzuno-san, cái này… cái này có phải là Docodemo ‘Super-Easy Phone’?”

“Tuyệt thật, Chiho-dono! Cô nhìn mà cũng biết phone mình model nào hả?”

“Ờ thì, chắc vậy.”

“Tôi không có hứng thú với loại phone cụ thể nào, và cũng không cần ứng dụng nào ngoài nghe-gọi. Hơn nữa, tôi không có chút tự tin nào để thích ứng với đống high-tech đó nên tôi hỏi họ cho tôi loại đơn giản nhất, và họ đưa tôi cái này.” (Trans: vl, thanh niên nghiêm túc huyền thoại ( =A=) ???)

Nghe Suzuno phun ra mấy lời giải thích đó, Chiho ngừng suy nghĩ liên miên về nó.

Quảng cáo trên TV thường hay đưa cai Super-Easy Phone này lên để nhắm vào đối tượng là các ông bà già không thể thích ứng với công ngghệ. Tuy nhiên, cũng chả có thằng mẹ nào rảnh đi cấm trẻ trâu dùng loại điện thoại này cả.

Sau một hồi lục lọi, Chiho tìm được chức năng tia hồng ngoại trên điện thoại của Suzuno và trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

“Xong. Tôi đã lưu số vào rồi đó, Suzuno-san.”

“Ghê thật đấy, Chiho-dono. Tất cả những gì tôi biết chỉ dừng lại ở việc nghe gọi thôi, dù tôi đã cố đọc hướng dẫn sử dụng nhưng tôi lại không thể hiểu những từ vựng cơ bản.”

Suzuno xấu hổ nói, và lấy lại chiếc điện thoại.

Và vào đúng lúc đó,

“…baaa ơiiii….”

Tất cả những người có mặt trong phòng đông cứng lại, nhìn vào nơi phát ra tiếng thét.

Alas Ramous, người đáng nhẽ đang nằm ngủ ngon lành, chậm rãi nhổm dậy và nhìn xung quanh trong vẻ mặt ngái ngủ.

“Ngh…”

Ashiya giật mình, khóc không thành tiếng vì bị nghẹn thịt lợn gừng rán.

“Ba đi đâu òi?Ba nhi âu òi?”

Nhận ra cả Maou lẫn Emi đều không ở quanh đây, má Alas Ramous đỏ ửng lên và bắt đầu khóc.

“BAAAAAA ƠƠIIIIIIIIIII”

Ashiya đặt bát thịt lợn xuống, uống vội một hớp trà lúa mạch và chạy ngay đến gần cô bé để làm cô bé bình tĩnh lại, nhưng lại mù tịt về những gì cần làm.

“Xin lỗi, Ashiya-san.”

Tuy nhiên, Chiho bình tĩnh đề nghị Ashiya bước sang một bên.

"Ashiya-san, cái tã này ..."

Alas Ramus đang mặc tã, nhưng nó đã phồng đến mức giới hạn.

"Ừm, cái tôi mua ngày hôm qua."

Suzuno người trả lời.

"Sau khi Emilia về nhà, Alas Ramus quấy nhiễu suốt. Chúng tôi hoàn toàn quên mất là cần phải chuẩn bị những thứ đó, nhưng nhà thuốc đóng cmn cửa rồi nên chúng tôi mua nó từ cửa hàng tiện lợi cạnh nhà ga ... "

Sau khi xem xét kỹ hơn, có một túi tã nhỏ bị xé nát bét cạnh phòng tắm.

"... Ashiya-san, thảo nào.”"

"Gì-gì thế??"

"Con bé khóc là chuẩn cmnr. Anh chưa thay tã cho cô bé từ đêm qua phải không ?"

Chiho nói như mắng anh ta, lấy ra cái tã mới, và đặt nó lên tấm thảm.

Và sau khi đặt Alas Ramus nằm lên trên nó,

"Ashiya-san, có một chai mà trông giống như một ống tiêm ở trong cái túi em mang đến. Anh mang đổ nước từ vòi vào trong nó được không? "

"Được thôi, nhưng nước từ vòi nước khá là ấm đó."

"Càng tốt. Nhanh lên đi."

Đưa ra vài chỉ dẫn, cả Ashiya và Suzuno đều nhìn vào, Chiho dùng một tay để giữ và nhấc hai chân Alas Ramus, và cái tay còn lại dùng để mặc tã vào.

"Được rồi, giờ để chị làm sạch mông em nào!"

Cầm chai nước lên, cô đổ nhẹ nước ấm vào mông Alas Ramous. Ashiya và Suzuno ếu tin được những gì mình đang thấy, nhưng nước nhanh chóng thấm vào tã.

Chiho đặt chai xuống và dùng khăn ướt để lau cho sạch sẽ. Tiếp theo, cô đặt chiếc khăn ướt vào trong tã, nhấc chân Alas Ramous cao hơn chút, và kéo tã ra từ bên dưới.

Sau khi làm mấy việc đó không mất giọt mồ hôi nào, Chiho nhẹ nhàng đặt Alas Ramus lên tã mới mà cô đã đặt ra trước đó, và nhanh chóng gắn chặt nó bằng băng dính.

Lập tức, Alas Ramus, nãy khóc như bị rape, thì giờ đã bình tĩnh lại.

Ashiya há hốc mồm nhìn Chiho và Alas Ramus với đôi mắt mở to.

"... Khi con bé hét lên, tôi cứ nghĩ nó chỉ muốn mỗi Emilia..."

“Anh không sai đâu, nhưng trẻ con thường không biết rõ mình muốn gì. Nếu đang cảm thấy khó chịu, chúng sẽ lặp đi lặp lại những gì chúng hay nói. "

Chiho cuộn tã cũ và ném vào thùng rác dễ cháy. Sau đó, cô lau tay của mình với cái khăn ướt, bế Alas Ramus lên, và nựng khuôn mặt hình quả táo đáng yêu của cô bé.

"Thấy chưa? Sạch sẽ vẫn hơn, nhỉỉỉ?"

"Ouuuuh."

Alas Ramus trả lời, nhưng không rõ liệu cô bé đồng ý hay đơn giản chỉ là tạo ra tiếng động.

Tuy nhiên, rõ ràng lý do Alas Ramus khóc đêm qua là do tã bẩn.

"Không sao đâu. Ba và ...má ... sẽ quay lại sớm! Vì vậy, hãy là một cô bé ngoan và chờ họ nhá, được không? "

Chiho cảm thấy có gì đó bên trong ngăn cô gọi Emi là "má", nhưng cô biết đó sẽ là vô nghĩa khi để một cô bé nhận thấy chuyện đó, và rồi cứ nói hẳn ra vì có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.

"Dzâng."

Alas Ramus nhìn Chiho với đôi mắt đẫm lệ và khẽ gật đầu.

"Geez... kawaii quá đi. Thế mới là bé ngoan chứ. "

Chiho gần tan chảy khi nhìn thấy vẻ kawaii của Alas Ramus khi cô bé lau nước mắt với đôi bàn tay nhỏ xíu.

"À rế ...?"

Ngay lúc Alas Ramous ngừng khóc, Chiho thấy một hình lưỡi liềm màu tím trên trán của con bé. Toàn bộ cơ thể con bé bắt đầu phát ra một ánh sáng rực rỡ như màu sắc của mảnh vải trên người.

Nhưng ngay lập tức, biểu tượng và ánh sáng biến mất.

Không có thay đổi ở Alas Ramus, nhưng Chiho thở dài như tự nhận thức được bí ẩn này thuộc về thế giới khác.

Chiho biết rằng tất cả các cô có thể làm là để tình yêu của mình lan tỏa quanh cô bé, và cô ôm Alas Ramus một lần nữa.

"Wapu!"

Alas Ramus thốt ra một tiếng kêu bất ngờ.

Ashiya quỳ xuống khi nhìn thấy những gì trước mặt mình.

"Không, tôi thậm chí không đáng để so sánh với Sasaki-san ... Thật xấu hổ khi đã khoe khoang về bản thân mình như một vị tướng tài ba ... Một cái tã cần phải thay khi nó đã đầy nước ... tôi cảm thấy như vừa được thông não vậy... "

Ashiya có lẽ là con quỷ duy nhất than thở về chuyện không biết thay tã của bé, nhưng sự hối hận về bản thân vì thiếu kiến thức thì có vẻ chính đáng.

Không biết làm thế nào để trả lời với Ashiya, Chiho nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường và cố gắng đổi chủ đề.

"Khi nào Yusa-san sẽ trở lại?"

"Cô ấy sẽ không trở lại cho đến khi xong việc. Có lẽ sớm nhất là 6 giờ tối."

"Suzuno-san, cô biết lịch làm việc của Yusa-san không?"

"Tôi không biết, nhưng tôi đã rình chờ cô ấy trước đây."

Chiho chả hiểu Suzuno đang nói cái gì, nhưng cô nhớ lại một cái gì đó và nhìn vào túi mà cô mang đến

"Suzuno-san, có một máy tính xách tay màu hồng trong túi của tôi, bên trong nó có một mảnh giấy gấp. Cô có thể lấy nó ra và mở nó hộ tôi được chứ? "

"Ok, đợi tôi một chút ... là cái này à?"

Chiho, người vẫn đang bế Alas Ramus, nhìn xuống tờ giấy mà Suzuno đang cầm trước mặt cô.

"Maou-san là quản lý từ sáng cho đến sau giờ ăn trưa ngày hôm nay, và Kisaki-san sẽ trở vào sau thời gian cao điểm, và ... oh, cô ấy được nghỉ sớm ngày hôm nay. Bốn giờ chiều, huh?"

Những gì cô ấy đang nói đến không phải là một bảng làm việc điện tử điển hình, mà là một biểu đồ thủ công mà Kisaki trao cho mỗi nhân viên. Theo bảng phân công, ca làm việc của Maou kết thúc vào lúc 04:00 chiều

Bây giờ là 2h30 PM. Ánh mắt Chiho đưa từ cái màn hình điện thoại đang hiện thị thời gian sang cái bảng ca trực, và rồi.

"Thế này thì sao? Sao chúng ta không đưa Alas Ramus-chan đến MgRonald nhỉ?"

"Xin nhắc lại ạ?"

"Gì cơ?"

Ashiya và Suzuno nhìn vào Chiho với vẻ mặt bối rối.

"Nếu cứ để con bé trong nhà thì có ngày con bé chết vì chán thôi. Đưa con bé đi dạo bên ngoài có thể sẽ giúp tâm trạng con bé khá hơn, và con bé còn được gặp 'ba' sớm hơn mà, phải không?"

"Ba ba!"

Alas Ramus lập tức phản ứng lại khi con bé nghe thấy từ "ba", con bé đưa tay lên một cách hạnh phúc trong khi vẫn đang được Chiho ôm. Con bé thực sự rất quý ba của nó.

Tuy nhiên, Ashiya ngẩng mặt lên với một dáng vẻ chán nản và phản đối.

"Tôi không biết chủ nhân có lý do gì mà phải nhận nuôi con bé, nhưng tôi vẫn không nghĩ rằng đi ra ngoài trong khi không biết rõ tình hình hiện tại của con bé là ý hay đâu..."

"Không, thực sự thì tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của Chiho-dono. Kể cả có không rõ tình hình của con bé, có lẽ chúng ta có thể phát hiện ra điều gì đó nếu mình chủ động. Hơn thế nữa, hệ thống xã hội được thiết lập ở cái thế giới này không đơn giản đến mức để anh đễ dàng nuôi một đứa trẻ xa lạ đâu. Ví dụ nhé, anh sẽ làm sao nếu lỡ như Alas Ramus bị ốm và phải đưa con bé vào bệnh viện? Anh làm thế nào đưa con bé đến bác sĩ trong khi trong tay không hề có giấy giám hộ hay thẻ bảo hiệm y tế?"

Ashiya chỉ biết câm nín trước sự bác bỏ sắc sảo của Suzuno.

Suzuno nhìn vào Alas Ramus, con bé lúc này trông rất vui vẻ khi được Chiho ôm, như thể tiếng khóc ban nãy của cô bé chỉ là dối trả và tưởng tưởng.

"Đừng lo. Với trình của tôi bây giờ, tôi tự tin rằng mình đủ sức để cân vài con quỷ và thiên thần đấy. Và nếu có tia sáng nào loé lên trong tình huống này, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta trong việc quyết định bước tiếp theo hay sao? Có lợi cho cả anh còn gì?"

"Cái đó... có lẽ đúng, cơ mà..."

"Với lại, Alciel, dù cho tình huống có như thế nào đi nữa, hay kẻ đứng đằng sau chuyện này là ai, thì nguyện vọng chung mà chúng ta chia sẻ vẫn là bảo vệ Alas Ramus mà, không phải sao?"

"Tôi ứ có chia cái gì hết nhááá!"

Cả phòng lờ đi cái thứ tiếng phát ra từ trong tủ.

"Nên tôi tin rằng để tốt cho sức khoẻ của Alas Ramus thì, chúng ta nên đưa con bé đi dạo. Đồng ý chứ?"

Rồi Suzuno đưa anh mắt của mình về phía cái tủ.

"Với lại, tôi cảm thấy rằng cái sự tồn tại ở đằng kia sẽ có ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của trẻ nhỏ."

"Đồng ý."

Chiho gật đầu dứt khoát.

"Này, mấy người lại sỉ nhục tôi đó hả?"

Urushihara nhận ra mình đang bị nói móc các kiểu, nhưng vì đang trong cái tủ của mình, nên cậu cũng chẳng có lý do gì phải thay đổi thái độ của mình cả.

"... Tốt lắm. Tuy nhiên, là thuộc hạ của ma vương, tôi không thể để mấy người cứ thế mà bồng con bé đi được, dù sao thì chủ nhân cũng đã quyết định chịu trách nhiệm chăm sóc con bé. Tôi sẽ cho phép nếu tôi đi cùng!"

Ashiya nói với cái miệng vẫn còn nhuồm nhoàm đồ ăn, rồi anh nhanh chóng tỏng hết phần còn lại của hộp beno vào miệng mình, cuối cùng là ừng ực nốc lấy lon nước vitamin trong một hơi.

Cái kiểu ăn uống cẩu thả đó là một ví dụ khác về kiểu cư xử dị thường của Ashiya, người mà thường rất quan tâm đến kiểu cách ăn ở của bản thân theo lối tôn trọng. Tuy nhiên, ngay khi anh tu xong lon nước.

"Ự!"

Ashiya 'hự' một phát rùi gục luôn mặt xuống bàn.

"Ashiya-san!?"

Chiho hoàng hốt chạy lại đỡ Ashiya, nhưng sau một hồi giằng co trong đau đớn, anh đã nhắm mắt buông xuôi, trông thanh thản như vừa từ trần.

"Ahsheel ngủ òy!"

Alas Ramus nói với giọng tươi vui, trong khi mặt Chiho thì trắng bệch không còn một giọt máu.

Chiho tự hỏi không biết có phải Suzuno đã hạ độc thủ vào trong đồ uống để đưa Maou và đồng bọn lên bảng đếm số hay không.

"Su--- - ..."

Tuy nhiên, Ashiya bắt đầu ngáy ngay khi cái suy nghĩ đó chạy ngang đầu cô ấy.

"...Có vẻ như cuối cùng cũng dính rồi."

Suzuno lắc đầu với điệu bộ uể oải.

"Kể cả tôi, người sống kế bên, cũng phải tỉnh giấc giữa đêm đến mấy lần. Tôi thật không dám tưởng tưởng Ashiya đã như thế nào, khi anh ta là người ở ngay kế bên con bé."

Suzuno nhặt lên cái lon nhỏ mà Ashiya làm rơi lúc anh ngã xuống, trong khi mắt vẫn hướng vào cái tủ.

"Đây là thứ mà Emilia đưa cho tôi hôm qua. Tuy rằng phương pháp này có hơi thô lỗ, nhưng chắc hẳn Alciel đã không nghỉ ngơi đàng hoàng. Mà lần trước tôi có để ý rồi, cứ mỗi lần Ashiya nằm xuống là xung quanh họ lại xảy ra chuyện."

Suzuno chìa cái lon vitamin ra. "Holy Vitamin Beta" và vài dòng chữ viết bằng thứ ngôn ngữ mà Chiho chưa từng thấy qua được in trên cái lon.

"...Trên cái lon ghi gì thế?"

"Nhãn được viết bằng tiếng Ente Isla. Cứ xem nó như một loại thuốc suy nhược cơ thể quỷ ấy."

Từ ánh mắt cảnh báo mà Suzuno hướng vào cái tủ, Chiho nhận ra rằng đó không phải là thứ mà cô ấy muốn ác ma biết được.

"Oh, nói mới nhớ..."

Chiho nhìn vào Ashiya, người trông như đang gặp ác mộng, rồi đưa mắt sang Alas Ramus.

"Mới nãy, em nói 'Ahsheel'... Alas Ramus-chan, em có thể gọi tên Ashiya-san sao?"

"ou?"

Con bé vẫn đang trong vòng tay Chiho, ngước mặt lên nhìn vào cô với một ngón tay đang đặt trên môi. Chiho nhìn vào đôi mắt to tròn đó rồi trầm ngâm một lúc.

"Alas Ramus-chan."

"Vâng ạ?"

Con bé đáp lại với giọng khoẻ khoắn và hai cánh tay giơ cao. Mới có thế thôi mà Chiho đã ngỡ như má mình tan chảy vì độ moe của con bé.

"Tên chị là Chiho!"

"Chioh?"

"Chi-ho. Ba em gọi chị là Chii-chan."

"Chii-cha!"

Rồi mặt con bé sáng hẳn lên như đã nhớ điều gì đó.

"Pạn của ba!"

"Alas Ramus."

Suzuno chen ngang từ bên cạnh.

"Chiho-dono thì không hợp tuổi cho lắm, còn Chii-chan thì lại quá thân mật."

"Ouu? Ou?"

"Để xem nào, vậy thử gọi cô ấy 'Chiho-oneechan' đi."

Alas Ramus nhìn vào Chiho trong khi cô bé đang tập trung toàn bộ sức lực theo một cách kì cục, khi mà con bé bị Suzuno nghiêm túc la một cách nhẹ nhàng.

"Chio... Chi, Ne.... Ou,"

Và con bé đang cố hết sức để làm theo lời Suzuno.

"Chii-neecha!"

Cuối cùng thì con bé cũng nói ra một cái tên.

"Ã~~~~! Kawaii quá đi à~"

Chiho không thể kìm nén cảm xúc của mình hơn được nữa, và cô áp má mình vào má con bé mà nựng tới nựng lui.

"Chii-neecha! Chii-neecha...!"

Alas Ramus thì lặp đi lặp lại cái tên đó trong khi đang chỉ vào Chiho, như thể con bé đang xác nhận điều đó.

"...ou,"

Rồi con bé nhìn chằm chằm vào Suzuno, người đang đứng cạnh Chiho.

"Gì-gì thế...?"

Suzuno nuốt nước bọt, như thể đang đối mặt với một thể loại áp lực nào đó.

"Cái chị này tên là Suzuno-oneechan!"

Chiho nói, sau khi cô vừa sắc sảo nhận ra điều mà cô bé đang tìm kiếm, và vì con bé đã làm một lần rồi, nên lần này con bé đáp lại khá nhanh hơn.

"Suzu-neecha!"

Alas Ramus chỉ vào cô ấy một cách quả quyết, như thể đang ra lệnh vậy. Và mặt Suzuno lặp tức đỏ ửng lên.

"Suzu-nee... ừ. Chị nghĩ là, cái đó chấp nhận được, ừ."

"Chii-neecha! Suzu-neecha!"

Giống như cái lúc con bé gọi Maou và Emi và cha mẹ, Alas Ramus lặp đi lặp lại tên của hai người họ như thể đang kiểm tra lần hai.

"Aaaah! Geez! Kawaii~!"

"Đừng-đừng có lặp đi lặp lãi mãi thế chứ! Ugh... đừng mà! Đừng có nhìn ta như thế chứ! Thật không thể tha thứ! Bé dễ thương chết đi thôi!"

Khi hai cô gái đang cao giọng trong phấn khích, thì.

"...hai người hồn nhiên ghê nhỉ."

Họ nhìn vào cái tủ với ánh mắt đầy sát khí, nơi phát ra cái giọng phá đám.

Suzuno bước qua 'xác' Ashiya, đứng trước cái cửa kéo của cái tủ, rùi nện vô chục cú khá lớn tiếng. "CLGT?"

Từ bên trong, Urushihara ý kiến lại ngay tức thì.

"Dù sao thì cũng nghe cho rõ đây. Chiho-dono và ta sẽ đưa Alas Ramus đi tản bộ. Nhớ bảo lại với Alciel khi anh ta tỉnh dậy đấy. Bọn ta sẽ về khi cả Maou và Emilia xong việc của họ."

"Geez, hết mẹ nó hồn. Vâng vâng, thích làm gì thì làm. Chỉ là dù có chuyện gì xảy ra cũng xin hãy giả vờ như tôi không có tồn tại, please."

"Chúng tôi cũng đang tính làm y như thế đây, nhưng cậu sẽ không bị thông ra bã nếu cậu cố gắng trở nên hữu dụng bằng cách truyền lại tin nhắn."

"... Tôi luôn bị phân biệt đối xử là thế éo nào? Hai người có phải người không vậy?"

"Loosifah, zô zụng?"

Con bé hỏi trong lúc đang theo dõi cuộc đối thoại giữa Suzuno và cái cửa.

Có vẻ như tiếng của con bé cũng đập vào tai của cái thằng hikikomori trong tủ. Một cảm giác hả hê có thể cảm nhận được từ hai cô gái.

"Con nít thật thà mà học nhanh ghê."

Và Suzuno làm cú chốt hạ.

***

3:00 PM.

Một tiếng kêu vang vọng khắp tiệm MgRonald. Ga Hatagaya như tiếng sấm rền.

"Ba ơi!!"

Âm thanh nhắm chính xác vào một hướng, và nhanh chóng truyền về phía một người con trai.

Thời gian trong quán bỗng như ngừng trôi, và toàn bộ những người đang có mặt ở đó đều nhìn về phía nguồn phát âm và mục tiêu của nó.

Một đám nhân viên đang giúp khách nửa chừng cũng đứng hình, trong khi số còn lại, người thì rớt khay, kẻ thì quên bỏ ngón tay khỏi nút xả nước, tạo ra một dòng thác nước cam tràn lan xuống sàn.

Cũng vừa hay ai đó vừa chiên xong thịt rán, thế là tiếng thông báo đồ chiên đã chín hoá cmn thành nhạc nền, nghe không hợp với cái bầu không khí thình lình thay đổi này tí nào.

Người con trai bị đánh trúng bởi một tia sét long trời lở đất, khiến cậu hoá đá ngay tức thì, với một vẻ mặt của một kẻ dường như không dám tin vào mắt, tai, mũi, họng của mình và cả thế giới. Tuy nhiên, do đang là trung tâm của mọi ánh nhìn, nên ánh sáng nhanh chóng trở lại trong mắt cậu.

"!!!!"

Có một tiếng hét 'vô thanh' nghe rõ to trong không khí.

Maou phi thân như thể sử dụng một cái súng cao su vô hình mà cậu vừa lụm được, bật lên khỏi mặt đất với một chân và cất cmn cánh.

"Ba ơiii!"

Chiho và Suzuno cũng hoá đá ngay cái lúc họ bước vào, do chính họ là người làm cả quán thình lình thay đổi bầu không khí. Trong lúc đó, cô bé táo nhỏ nhắn, Alas Ramus, người đang ngồi trong vòng tay của Chiho, chẳng thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ người cha dấu yêu của nó đang chạy về phía mình với tốc độ bàn thờ.

"Hai-hai-hai-hai-hai-hai-hai-hai-hai người nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả!?"

Maou gặng hỏi với một vẻ mặt thốn khó tả, như thể cậu có thể sùi bọt mép và nằm thoi thóp vì sốc bất kì lúc nào.

"Nghĩ cái quái gì vậy hả mẹ trẻ? Tự dưng mang con bé đến đây? Này! Cho con xin đi! Ếu vui tí nào đâu >.<"

"Uh, ưm, tớ xin lỗi, nhưng tớ nghĩ mang con bé tới sẽ khiến con bé vui hơn..."

"Con bé vừa khóc vừa vòi bố nó suốt thôi. Chúng tôi nghĩ rằng có thể con bé sẽ nhớ ra điều gì đó nếu tâm trạng của nó vui hơn, và đó là lý do chúng tôi đưa nó đến đây."

Cảm nhận được cái bầu không khí ngột ngạt trong tiệm và biết rõ là mình vừa tạo ra một hiểu lầm khiến Chiho phát hoảng, nhưng Suzuno không có tí gì bối rối.

Và Alas Ramus, người không hề quan tâm đến chuyện xung quanh mình, bắt đầu cựa quậy trong vòng tay của Chiho và vươn tay về phía bố nó.

"Ba! Ba ơi!"

"Ể-khoan! Đừng có vùng lên thế chứ, nguy...."

"Đừng-đừng có gọi đi gọi lại như thế chứ! Làm ơn!"

Chiho gần như để Alas Ramus rơi xuống, nhưng Maou đã đỡ được con bé kịp lúc.

"Baaaa!"

Con bé giờ đang trong vòng tay của bố nó, nở một nụ cười tươi hơn bao giờ hết, và ôm chặt lấy cổ thằng bố.

"Ba ơiii! Con đến gặp ba nèèèè!"

"Đ-được-được rồi, ahahaha..."

Maou cười nở một nụ cười không tự nhiên cho lắm.

"Đó là con của Maou-san và Sasaki-san hả?"

"Thế éo nào. Nếu thật sự là con của cậu ta thì lúc cậu ta ngủ, tôi sẽ thông cậu ta tới chết. À không, tôi sẽ cắt luôn tờ rim cậu ta!"

"Kisaki-san đâu rồi? Nếu cô ấy mà biết được chuyện này, thì chắc chắn chỗ này hoá biển máu mất."

"Chít mịa! Món thịt rán! Thịt rán cháy cmnr!!"

Đủ thứ giọng của sự tò mò, bàn tán và nghi vấn mọc lên sau lưng cậu ta.

"Ahahaha... Maou-san, tớ-tớ xin lỗi, lẽ ra tớ không nên làm việc này..."

Maou thì đang nhăn nhó, mà Alas Ramus vẫn đang cười rất tươi. Rồi chợt Chiho nhận ra một bóng đen sền sệt đang tiếp cận Maou từ sau lưng, và vẻ mặt của cô lúc này, phải nói là, khủng hoảng còn hơn cả Maou ban nãy.

"Sao thế, Chiho-dono? Mặt cô trắng bệch cả ra. Cô bị say nắng hả?"

Nhưng sự quan tâm nhầm chỗ của Suzuno đã không chạm được đến tai Chiho, vì...

"Maaaaa-kuuuun?"

Quản lí của tiệm, Mayumi Kisaki, đang đứng đằng sau Maou với một vẻ mặt kinh dị.

"Hyeh!!"

"Ou?"

Maou giật bắn người và lập tức đứng thẳng lưng lên, đột ngột đến nỗi có thể làm cậu ta gãy cột sống.

"Nếu tai tôi không nghe nhầm thì hình như đứa bé mà Chii-chan mới đưa đến vừa gọi cậu là 'Ba', đúng không? Hm?"

"...dạạạ đúng."

Maou thành thật khai báo khi cậu nhận ra giọng của Kisaki toát thứ sát khí khủng khiếp , rằng cậu sẽ không toàn thây nếu có nửa lời gian dối.

Cả Maou và Chiho đều tái nhợt đứng đợi đợt oanh tạc không thể tránh khỏi từ Kisaki.

Cơ mà, thấy Kisaki không có động tĩnh gì, Maou chầm chậm xoay lưng lại với vẻ mặt như sắp bị thiến.

"Cô là bạn của Maou và Sasaki, Kamazuki-san... phải không nhỉ?"

Suzuno gật đầu lại một cách đơn giản.

"Tôi mượn Sasaki một lát nhé?"

Một câu hỏi không ngờ đến từ Kisaki.

"...Tôi không- ý tôi là... Chắc rồi, tôi không phiền đâu..."

Nhớ lại cái lần gặp Kisaki, Suzuno lập tức đổi thế đứng (đàng hoàng hơn) và cả giọng điệu của mình. (Trans: Hai người họ đã gặp nhau @@?)

"Cảm ơn. Êi, Maa-kun, mời Kamazuki ngồi vào bàn đi. Tôi sẽ ẵm đứa nhỏ."

"Huh? À-vâng, nh-nhưng---"

Maou lưỡng lự vài giây, nhưng Kisaki cho cậu ta ăn bơ và bế lấy Alas Ramus từ trong tay cậu. Nhưng thấy con bé cười toe toét trong vòng tay Kisaki nên cậu cũng thở phào nhẽ nhõm. Tuy nhiên,

"Chii-chan, vào phòng nhân viên một lát. Cả Maa-kun nữa, khi mà cậu lo cho cô ấy xong."

Nghe xong, huyết áp cũng cậu ta cũng tuột rõ rệt.

Dường như Chiho cũng có phản ứng tương tự. Kisaki bước về phía phòng nhân viên với dáng vẻ dứt khoát, theo sau là Chiho với gương mặt thốn ếu tả được.

"....Tôi xin lỗi. Có lẽ suy nghĩ của tôi vẫn còn quá nông cạn."

Suzuno nói thế khi cô nhận thấy được độ căng thẳng của bầu không khí này. Nhưng cô vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Thiệt tình!... tôi cũng muốn nói thế lắm, nhưng hai người luôn muốn làm điều tốt nhất cho con bé, nên tôi sẽ không trách móc gì đâu. Máy điều hoà không trực tiếp thổi vào mấy cái ghế ở đằng kia, nên cô cứ ra đó mà ngồi đợi."

Suzuno nhìn theo hướng Maou chỉ, rồi nhìn lại Maou lần nữa.

"Tôi tưởng anh sẽ giận lắm cơ."

"Huh? Sao lại phải giận chứ. À, đúng là không theo ý mình thật, nhưng cuối cùng thì cô cũng chỉ muốn giúp tôi mà thôi, nên tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Xin lỗi vì mấy cái rắc rối này."

Maou nói với giọng nghiêm nghị và nhìn thẳng vào mắt Suzuno.

"...Humph, ma vương vừa hành động như một người đáng ngưỡng mộ."

Suzuno không thể nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của cậu ta, nên cô ấy tránh chạm mắt bằng cách bĩu môi và nhìn sang chỗ khác. Tại sao vua của quỷ giới lại chân thành cảm ơn cô ấy hết lần này đến lần khác?

"Tại sao ma vương lại không nên tỏ ra đáng ngưỡng mộ? Dù sao thì, ra chỗ đó ngồi đi, rồi..."

Maou cau mày trước phản ứng của Suzuno.

"Fu...! Ôi con người bất hạnh, cái nóng như thiêu như đốt của canh ba buổi xế chiều đã tước mất cảm giác của ta! Đã đến lúc trái tim ta được làm mát bởi sự phục vụ dịu dàng và ngọt ngào từ nữ thần xinh đẹp! Ôi, nữ thần dấu yêu ơi! Ta lại đến trước mặt nàng vào giờ này để bày tỏ cho nàng tình yêu của ta đây!"

Tên hentai loè loẹt đi vào trong quán, om sòm bằng những từ ngữ hentai màu mè, cùng với những cử chỉ hentai gay rựa.

Không phải ai khác, hắn chính là Mitsuki Sarue, quản lý của Sentucky Ga Hatagaya, hay còn được biết đến với cái danh Tổng Thiên Thần Sariel, người đã quyết trở thành thiên thần té ngãthiên thần sa ngã khi hắn đổ trước vẻ đẹp của Kisaki.

Khi mà Chiho bảo rằng hắn đến đây ăn mọi bữa trong ngày, dường như cái 'mọi bữa' đó bảo gồm cả bữa ăn nhẹ.

Trên thực tế thì Sariel có một gương mặt đẹp trai (Trans: WTF??) , thứ duy nhất bù lại cho cái bản chất của hắn. Sariel nhanh chóng quét khắp quán với đôi mắt sâu, màu tím của mình.

Và rồi, hắn thấy nữ thần xinh đẹp của mình, người mà hắn nguyện dâng hiến cả đời zai, đang đứng ngay trước phòng nhân viên.

Và nữ thần đó cũng đang ôm trong tay mình một sự sống.

"Ngah!"

Một tiếng thét kì dị vang lên, Sariel đứng hình, người hắn lạnh còn hơn cái dịch vụ dịu dàng mà hắn mong chờ.

"Hắn ta mập lên thật nhỉ."

Mới có và ngày trôi qua kể từ lấn cuối cô gặp Sariel. Ấy vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, má và cổ của vị thiên thần lùn tịt ấy đã phình lên khó đỡ.

Tiếng của Suzuno báo cho Sariel biết rằng Maou và Suzuno cũng đang ở đây, và hắn quay đầu về phía hai người họ như một con rối đứt dây.

"Thiên Đàng đã bỏ rơi ta rồi sao?"

Sariel hỏi một câu vô nghĩa.

"Đây có phải là... sự trừng phạt thần thánh từ Chúa Trời do ta đã bỏ bê sứ mệnh của mình? Có phải nữ thần vĩnh cửu của ta... đã bị người đàn ông khác chiếm lấy, và nàng đã đáp lại hắn ta, và đó chính là biểu hiện cho tình yêu của họ!?"

Thấy Sariel rõ ràng đang hiểu lầm trầm trọng, Maou cũng chẳng biết đường nào mà trả lời.

“Định mệnh, tôi sẽ để hắn lại cho cô vậy."

Và anh ta quyết định đổ vỏ cho người khác.

"Nà ní? Ê-này!"

Maou chuồn đi, theo Kisaki với Chiho vào trong phòng nhân viên trước khi Suzuno kịp chống cự.

"Crestia Bell! Liệu rằng đây chỉ là giấc mơ!? Hãy nói với ta đây chỉ là giấc mơ đi! Nếu đây là do lỗi lầm mà ta đã gây ra trong quá khứ, ta sẽ ăn năn sám hối bằng thân trai này! Ta đã từng không kiên định với phụ nữ, nhưng lần này, ta hoàn toàn dâng hiến tấm thân này! Làm ơn hãy nghe lời thú tội của ta, và giúp ta thỉnh cầu Ngài tha thứ, nhân danh cá nhân ta!"

"Sao một Tổng lãnh Thiên Thần lại tự mình yêu cầu được kể tội với một nữ tu vậy, thưa ngài?"

Kể cả họ có từng là kẻ thù, thì hắn ta vẫn là một tổng lãnh thiên thần, người mà các nữ tu đối xử như một vị thần. Cô không thể không nói chuyện một cách lịch sự, nhưng vị tổng lãnh thiên thần này thì, bất chấp các tín ngưỡng phổ biến, bản thân hắn có lòng ích kỉ vô đáy như một con quỷ.

"Vậy ra đây là ý của cái tử vi hồi sáng, rằng hôm nay ta sẽ cực kì đen đủi! Ôi, Chúa trời, tại sao thế! Tại sao người lại cho con sự thử thách tàn độc này!?"

Đầu Suzuno quay như chong chóngkhi tưởng tưởng về cái lời sám hối đó, về lời sám hối của một tên tổng lãnh thiên thần máu đàn bà có tính khí thay đổi thất thường chỉ vì lá số tử vi. Và là một người phụ nữ, cô ấy cũng không muốn liên quan đến cái lời sám hối mà cô đang tưởng tưởng chút nào.

"Sariel-sama, ngài hoàn toàn không biết gì về nguồn gốc của đứa bé đằng kia, đúng chứ?"

Một cách thờ ơ, Suzuno dẫn dắt cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi, nắm lợi thế từ việc Kisaki đang ẵm Alas Ramus.

"Ừ... như ta ước rằng ta chính là ba của..."

Sariel tan vỡ thành những tiếng nức nở đứt quãng, và đáp lại bằng một câu trả lời uncensor. Tuy nhiên, với một câu đó thôi cũng đủ giúp Suzuno nhận ra rằng hắn ta hoàn toàn không can hệ gì tới con bé.

"...Rất tốt. Giờ, xin hãy kể tội của ngài đi ạ..."

Suzuno cũng quyết nghe lời thú tội của Sariel để moi thêm thông tin từ hắn, nhưng, khổ thay, cô ấy được nghe đúng cái lời thú tội mà cô tưởng tưởng trong đầu mình ban nãy, và giờ thì đầu cô ấy càng nhức hơn.

***

"...Rồi,"

Maou và Chiho đứng cạnh nhau, và cả hai giật bắn người trước tiếng của Kisaki. Cả hai sợ gần són cả ra quần khi không rõ sẽ bị mắng kinh dị như thế nào.

"Con bé mấy tuổi rồi?"

Tuy nhiên, điều đầu tiên mà Kisaki hỏi không phải là điều mà họ đã nghĩ. Kisaki đu đưa Alas Ramus qua lại trông rất tự nhiên.

Theo phản xạ, Maou và Chiho nhìn vào nhau.

"Ba...? Không, con bé không lớn đến thế. Em đoán con bé nhỏ hơn hai một tí? nhỉ?"

"Huh? Ồ-ừm, ừ. Chắc là thế."

Không phải là họ không muốn người ngoài biết về con bé, nhưng giờ bố mẹ con bé vẫn là ẩn số, nên họ chẳng thể làm gì khác được.

"Chà, chị đoán chuyện này cũng không có gì là lạ. Nếu có ai hỏi cháu chị bao nhiêu tuổi thì chắc chị cũng chẳng trả lời được. Nhưng chị có thể sẽ nhớ được con bé học lớp mấy, khi mà con bé bắt đầu đi học."

Cơ mà, Kisaki không hỏi thêm điều gì nữa. Mà sự thật thì, cô ấy giống như đang độc thoại hơn.

"Thư giãn đi. Chị không gọi hai đứa vào để la đâu. Chưa kể, có cả con nít trong này nữa."

Tuy thế, bất cứ người nào có thể thư giãn sau khi nghe lời đó thì họ hẳn là dị nhân.

"Rõ là chị không phải hỏi câu hỏi vụng về này, nhưng con bé thực sự không phải con của em, nhỉ?"

"Tất nhiên là không rồi ạ! ... nhưng em ước là phải..."

Lời ú ớ để lộ ra cảm xúc thật của cô ấy dù khá nhỏ nhưng vẫn không chạy khỏi tai Kisaki.

"Em thì được phép mơ ước tuỳ thích, nhưng có những thứ em nên ước trong đầu mình thôi."

Kisaki cười và nói trong khi vẫn đang nghịch với Alas Ramus, nhưng giọng cô ấy vẫn đầy uy lực, đến mức có thể khuất phục cả quỷ vương.

"Hai người không có hẹn hò, đúng chứ?"

"Đ-đúng ạ."

"Đúng... đúng thế."

Chiho quay sang Maou, cái người vừa gật đầu vừa phủ nhận ngay lập tức.

Kisaki cười với một chút cau có trước câu trả lời của cặp trai gái này.

"Hai đứa có nghĩ là chị sẽ giảng đạo việc mang mấy cái thứ lãng mạn hay gia đình đến nơi làm không? Nhưng mà thiệt tình, chị sẽ không phải lên lớp hai đứa, nếu ngay từ đầu hai đứa đang hẹn hò với nhau."

"Hả?"

Maou đáp lại với một giọng choáng váng, vì giờ cậu hoàn toàn mất hết sạch mana để đỡ lấy đòn tấn công từ Kisaki.

"Vấn đề không phải ở chỗ Maa-kun là người nhờ Chii-chan giúp, hay Chii-chan tình nguyện phụ. Nhưng nhìn đi, hai đứa có thực sự nghĩ về việc người ta và xã hội sẽ nhìn nhận như thế nào khi thấy 'một nữ sinh cao trung ngày ngày đến nhà của một thằng con trai để chăm sóc con của anh ta' không?"

Giờ thì cuộc đối thoại bị lái sang hướng mà cả hai người họ đều không ngờ tới, nên cả hai cũng chả giấu vẻ kinh ngạc trên mặt mình.

"Như-nhưng, ngoài em ra thì Maou-san không biết trông cậy vào ai cả, thật sự là tụi em chẳng có gì cả..."

"Chii-chan, có lẽ em vẫn chưa hiểu việc này, nhưng cái xã hội này nó rất hời hợt và nông cạn trong việc phán xét một chuyện gì đó. Tin đồn thì lan còn nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng, mà còn tệ hơn nữa, người ta thường nghe một nửa, nghĩ một phần tư, và kể gấp đôi."

"...!"

"!!"

Lúc Kisaki hướng ánh nhìn trở lại Alas Ramus, Chiho trông như đang muốn nói gì đó, nhưng Maou đã cản lại ngay trước khi cô kịp mở lời.

Không rõ Kisaki có thấy điều đó qua khoé mắt mình khi cô đang cù má Alas Ramus hay không. Còn Alas Ramus thì vừa tươi cười, vừa nói.

"mùi cô giống ba!"

Và con bé ngửi tay của Kisaki một cách hạnh phúc.

"Thiệt hả? Giống y chang của ba con luôn hả?"

Kisaki cũng đáp lại một cách vui vẻ.

"Và khi những người trẻ tuổi cũng nông cạn như phần còn lại của xã hội được hỏi về những thứ như thế này, thì chúng đều đáp lại y chang nhau. 'Cái xã hội này thì biết gì về chúng tôi!?' Nhưng sự thật thì hai đứa không phản ứng như thế, chứng tỏ rằng cả hai cũng khá người lớn rồi đấy."

Kisaki đặt Alas Ramus lên đầu gối mình, vòng tay ôm lấy bụng con bé, và bắt đầu xoay chầm chậm cái ghế xoay của mình. Alas Ramus cười tiếp. Nhìn họ như thế, Maou hạ cái tay mà ban nãy cậu dùng để chặn Chiho lại, và nói một cách bình thản.

"Em vẫn chưa có đủ kiến thức về cái thế giới này hay bất cứ cái gì khác để nói được như thế."

Kisaki dừng chiếc ghế lại với một tiếng cót két nhẹ, và nở một nụ cười khi cô nâng Alas Ramus lên.

"Miaaaa! hahaha!"

Con bé hét lên một cách thích thú, có thể nói là đang khoái cái trò đó.

"Có thể nói ra điều đó thì cậu cũng đã đi được nửa đường để trở thành một người đàn ông rồi đấy."

Kisaki trả Alas Ramus lại cho Maou, nhìn vào cái đồng hồ treo trong phòng, rồi thả lỏng hai vai.

"Maa-kun, giờ cậu có thể nghỉ rồi. Dù có hơi sớm, nhưng chúng ta không bận đến mức gặp rắc rối khi thiếu một người đâu."

"Uh? thiệt ạ? Nhưng..."

"Cậu là 'ba' nó mà, phải không? Cậu nên ưu tiên thời gian bên con bé hơn là mấy đồng lương không đáng kể. Tôi sẽ cân nhắc cái yêu cầu làm thêm giờ của cậu."

Nói xong, Kisaki đội cái mũ lưỡi trai của mình lên và nhanh chóng rời khỏi phòng nhân viên.

"...Maou-san, chị ấy nói 'làm thêm giờ' nghĩa là sao?"

Chiho hỏi, kèm theo một vẻ mặt không hài lòng.

"Giờ tớ phải lo thêm một người nữa, nên tớ phải làm việc chăm chỉ hơn. Một ngày nào đó tớ còn phải cho Alas Ramus đi học nữa mà."

Maou trêu đùa với Alas Ramus trong tay mình, và đáp lại theo cái kiểu mà người khác khó đoán được cậu đang nghiêm túc như thế nào.

"Cậu thực sự sẽ nuôi Alas Ramus-chan luôn sao?"

"Chà, cũng không hẳn là thế."

Maou vừa chọt chọt trán Alas Ramus, vừa đáp lại.

"Tớ chỉ muốn chăm sóc con bé đến khi bí ẩn được giải đáp, thế thôi. Tớ sẽ trả con bé về ngay khi bố mẹ con bé xuất hiện."

Chiho nhận ra rằng trong lúc nghịch trán con bé, Maou cũng thật sự nghiêm túc khi nghĩ về việc có nhận nuôi con bé hay không.

"Này, Chii-chan. Ban nãy ba và mẹ cậu có bảo là cho phép cậu đến chỗ tớ, phải không?"

"... Ừ."

Chiho cứng người lại.

Cô biết rằng Maou kính trọng Kisaki như một người tuyệt vời trong xã hội. Dù rằng điều đó có được chấp nhận dưới danh phận của một ma vương đến từ một thế giới khác hay không, nhưng dẹp chuyện đó sang một bên, giờ điều mà Chiho lo sợ là Maou sẽ đổi ý. Tuy nhiên.

"Tớ biết Kisaki-san có ý gì khi nói thế, trước đó tớ cũng đã có yêu cầu cậu... nhưng tớ có thể đặt niềm tin nơi cậu thêm một lúc nữa được không?"

"Tất n... hử?"

Chiho hoàn toàn nghĩ rằng cậu sẽ yêu cầu cô ngừng giúp, và mắt cô mở to ra khi nghe thấy điều hoàn toàn ngược lại từ miệng Maou.

"Lúc này thì mọi thứ vẫn bình thường và yên ổn, nhưng Emi và Suzuno vốn là kẻ địch của tớ, nên... điều mà tớ đang muốn nói là, Chii-chan, cậu là 'người' duy nhất mà tớ có thể hoàn toàn tin tưởng."

"..."

"Và tớ cũng biết rằng mình không công bằng khi nhờ vả cậu, trong khi vẫn chưa cho cậu một câu trả lời, nhưng ưm, chắc hẳn là sẽ có vài cái ổ gà hay rắc rối trên 'con đường' này, nhưng nếu cậu có thể giúp tớ, thì tớ sẽ rất biết ơn đấy."

"..."

"...Chii-chan?"

Chiho há to miệng và nhìn ngây dại trong một lúc, rồi sau đó,

"...Ê-này! Sao-sao cậu lại khóc!? Chii-chan? Huh? Tớ nói sai cái gì hả?"

Một giọt lệ lăn dài trên má của cổ.

Maou phát hoảng trước phản ứng của Chiho, và cậu ta hoàng toàn không biết nên làm gì. Chiho thì rốt cuộc cũng nhận ra mình đang khóc khi cô thấy phản ứng của Maou. Và cô lấy ra một chiếc khăn mùi xoa để lau đi giọt nước mắt trên mặt mình.

"Ưm, xin-xin lỗi, tớ, tớ ưm, hạnh phúc quá..."

"Tớ-tớ xin lỗi! Là lỗi của tớ! Tớ lớn tuổi hơn cậu và là một tên quỷ vương và yêu cầu được nhờ cậy cậu, Chii-chan, tớ thật không nên... khoan, gì cơ?"

"Tớ hạnh phúc vì cậu bảo rằng cậu tin tớ, Maou-san."

"Huh? Gì cơ? Huh? Cậu hạnh... khoan, thế tự dưng khóc chi?"

Chiho cười, trong khi một đám khói hình dấu hỏi mọc trên đầu Maou.

"Ehehe, xin lỗi. Con người là thế đấy."

"Tớ-tớ không hiểu... nhưng, ơ..."

"Tớ biết... rằng cậu không thể trả lời tớ... ngay. Nhưng dù câu trả lời của cậu có như thế nào... tớ vẫn sẽ đợi... cho nên..." (Trans: đi chết cmm đi Maou, bắt con nhà người ta đợi từ ep 8 tới giờ -_- )

Chiho chiến đấu với đống nước mắt đang hoành hành trở lại của mình, và nắm lấy tay Alas Ramus.

"chii-neecha?"

"Tớ sẽ cố hết sức để giúp cậu, Maou-san."

"O-Okay. Um, xin lỗi về chuyện đó. Cảm ơn nhé."

Lần này, Chiho nở một nụ cười rất tươi trên mặt mình. Maou cũng chẳng biết nên phản ứng lại như thế nào, và đành giả vờ chỉnh lại cái mụ lưỡi trai của mình.

"Ồ, phải, Maa-kun, trong cái ngăn kéo ấy, có..."

Kisaki 'canh' đúng lúc mà bước vào.

"!!"

Thấy hai người họ hoá đá tại chỗ, Kisaki cau đôi lông mày lại.

"... Thế đấy, tôi sẽ không thuê thêm bất cứ nữ nhân viên nào trong khoảng thời gian này nữa đâu. Geez..."

Cô ấy không phải là người mà họ có thể đáp lại bằng một lời nói đùa. Ngay cả bộ luật cơ hội lao động bình đẳng cũng bất lực trước việc chống lại luật Kisaki.

Kisaki nhanh chóng đi vào với một vẻ mặt khó chịu, và lấy ra một cái phong bì từ bàn làm việc.

"Tôi lấy được cái này từ một người bán báo, nhưng tôi lại không có dùng đến chúng, nên tôi sẽ cho cậu luôn, nhưng..."

Kisaki thở dài rồi nhìn vào cả Maou và Chiho.

"Hai đứa hiểu điều mà tôi vừa nói mà, nhỉ?"

Nói đoạn, Kisaki đi đến và đặt cái phong bì lên đầu Maou rồi rời khỏi phòng.

Maou và Chiho thở một hơi dài sau khi họ nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Chiho lấy cái phong bì trên đầu Maou xuống, và sau khi nhìn nhau, họ lấy cái thứ bên trong ra.

Và cái thứ ở bên trong là....

Truyện Chữ Hay