Vol 11: Tác giả, lời bạt — VÀ BẠN —
Bước vào một môi trường mới luôn khiến người ta lo lắng, nhỉ.
Đó là bằng chứng của việc chuyển lớp, chuyển trường, và chuyển lên một cấp độ giáo dục cao hơn, khi đi học hoặc bắt đầu đi làm, ai cũng sẽ được trải nghiệm cái tình huống đó.
Miễn là bước vào xã hội, người ta sẽ bước vào một nơi làm mới hoặc một bộ phận(ban/khoa/ngành) mới, và thậm chí còn thay đổi địa chỉ nhà ở.
Bất kể có là ai, khi được đặt vào một môi trường mới, người đó cũng sẽ cảm thấy lúng túng về tương lai vô định, hoặc có cái trải nghiệm mất ngủ vì quá bồn chồn lo lắng.
Chuyện này cũng xảy ra vào lần ra mắt đầu tiên của ‘Hataraku! Maou-sama”. Có một khoảng cách đáng kể giữa thời gian tôi nhận được cú điện thoại thông báo rằng bộ truyện này đã đến được đợt chọn lọc cuối cùng của Dengeki Novel Prize và khi tôi đi đến bộ phận biên tập. Trong khoảng thời gian này, Wagahara tôi ngày nào cũng lo lắng một cách vô nghĩa không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, khiến tôi đã mắc phải lỗi lầm mà mình thường không mắc phải lúc làm việc, và sức khỏe của tôi đã trở nên xấu hơn.
Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày mà mình lần đầu tiên đi đến bộ phận biên tập. 20 phút trước giờ hẹn, tôi đã đến được tòa nhà mà ban biên tập tọa lạc, khi đi trờ thời gian trôi đi, tôi đã phải chạy đến nhà vệ sinh của Shinjuku Central Garden những 4 lần vì cảm thấy quá căng thẳng, và lần nào tôi cũng dùng hết sức bình sinh. (câu này mình không rõ có phải ổng đi nặng hay đi ói gì nữa =)))
Sau đó, trước lúc xuất bản tập đầu tiên của “Hataraku Maou-sama”, tôi đã trải qua một quãng thời gian lo lắng khác. Tôi trở nên căng thẳng lần nữa khi viết phần tiếp theo. Tôi đã trải qua một khoảng thời gian căng thẳng khác trước lúc xuất bản phần tiếp theo, và tình huống này cứ tái lập không ngừng, và trước khi nhận ra thì “Hataraku Maou-sama” đã có 11 tập.
Mặc mỗi lúc viết một câu truyện mới, tôi sẽ bồn chồn lo lắng liệu mình có thể viết được một câu truyện hay hay không vì tôi không thể quên đi được nỗi lo âu lần đầu tiên của mình, vì tôi có thể gặp lại mọi người, thế chắc cũng có nghĩa tôi không thể quên được những lời động viên khuyến khích của mọi người. (!)
Khi quyển truyện này chạm đến tay mọi người, thì chắc lúc đó đã là tháng 5 năm 2014. Mùa xuân được biết đến như mùa gặp gỡ, nhưng cũng có một từ gọi là Cảm tháng 5 (một tình trạng tâm lý gây ra bởi việc không thể thích ứng với môi trường mới), nên tôi tin rằng khoảng thời gian này là một đường phân thủy, thứ biểu lộ liệu người ta có thể thích ứng với môi trường mới hay không.
Câu truyện lần này kể về một nhóm người bị khó xử trước môi trường mới, băn khoăn không biết thích ứng như thế nào, nhưng cuối cùng lại quyết định ứ thích ứng nữa, và về những người chạy lăng xăng lấy việc kiếm cơm ba bữa nay mai làm ưu tiên hàng đầu.
Phong ấn được đặt trong bộ truyện “Hataraku Maou-sama” này, đã được giải phóng cùng với quyển sách như một điểm phân chia ranh giới.
Mong là mọi người sẽ thích tập thứ 11 của “Hataraku Maou-sama”, tập truyện đã bước vào một giai đoạn mới, và tôi mong chờ gặp lại các bạn trong tập tiếp theo.
Hẹn gặp lại!