Mặt trời đã khuất sau dãy núi, để lại màn đêm màu tím ngự trị bầu trời.
Một bóng người nhỏ nhắn, mờ ảo di chuyển lặng lẽ giữa cánh đồng cỏ mọc cao chạm eo người.
“Xì, giá mà mình bay được, thì đã tới đó từ lâu rồi.”
Giọng nói của cái bóng đó là của một phụ nữ.
“Mà nếu bay hay đi bộ thì mình sẽ bị thấy mất. Cuộc đời thật gian khổ.”
Cô ta bước chậm rãi và cẩn thận, chú ý động tĩnh xung quanh và tránh không để bản thân bị nhìn thấy.
Chẳng lâu sau, cô tới được một bức tường gỗ trải dài tưởng chừng vô tận.
“Làm nhanh thôi! Vừa hơn một năm rồi.”
Cô để ý thấy có một dấu thập gồm 5 phần, được treo trên tường.
Đó là biểu tượng của Ngũ Đại Địa Liên Hiệp Kị Sĩ. Hình dạng lấy ý tưởng từ bản đồ thế giới với Bắc, Nam, Đông, Tây Lục Địa, và Trung Lục Địa ở chính giữa.
Ngũ Đại Địa Liên Hiệp Kị Sĩ, dẫn dắt bởi Anh Hùng Emilia, ban đầu được thành lập từ lực lượng nhân loại khắp thế giới để đối đầu với Quân Đoàn Ma Vương đã từng thống trị trần gian.
Tuy nhiên, hiện tại, tổ chức này phục vụ cho Chính Phủ đang chịu trách nhiệm tái kiến thiết Trung Lục Địa vốn hầu như đã bị quân đoàn Ma Vương phá hủy.
Bức tường này, khắc biểu tượng của Ngũ Đại Địa Liên Hiệp Kị Sĩ và có vẻ kéo dài tít tắp không thấy đuôi, được dựng lên để nghiêm cấm mọi hành vi xâm nhập vào khu vực đó.
Khi bóng tối của màn đêm mau chóng nuốt chửng bầu trời, những ký ức đen tối về “khu vực đó” vẫn còn vang vọng xuyên suốt Trung Địa.
Ma Vương Thành.
Chỗ trú ngụ của vua Quỷ Giới, Satan, và từ pháo đài này, hắn đã bắt đầu cuộc xâm lăng. Chỉ có 3 người tận mắt chứng kiến lâu đài này và còn sóng sót để kể lại câu chuyện, là Emeralda Etuva, Albertio Ende và Olba Meyer. Sau sự biến mất của Emilia và Satan, Liên Hiệp Kị Sĩ đã mở đầu một chiến dịch vĩ mô để loại trừ tàn quân dưới trướng Ma Vương.
Ngay khi Satan và Aliciel, kẻ sống sót cuối cùng trong Tứ Đại Ma Tướng, bỏ đi, đám quân còn lại mà nhân loại phải chiến đấu bằng mồ hôi xương máu từ rất lâu, trở nên như rắn mất đầu. Chúng bị tiêu diệt chỉ sau một năm hơn một chút.
Tuy vậy, vẫn còn lác đác vài sự kiện gây ra bởi lũ quỷ sống sót ở Trung Địa.
Mục đích tối thượng của chiến dịch của Liên Minh Hiệp Sĩ là lật đổ Ma Vương Thành.
Ma Vương Thành đứng sừng sững trên miếng đất một thời là Isla Centrum – trung tâm thương mai thế giới, như là một biểu tượng của sự thống trị hắn mang đến trên Ente Isla.
Chỉ sau một đêm, lâu đài đó đã xuất hiện trên đống tàn tích của thành phố bị tàn phá bởi lũ quỷ xâm lược. Kích thước của nó vượt xa cả đền thánh St. Ignold ở Tây Lục Địa hay Cổ Thành Soutengai ở thủ đô Đông Lục Địa.
Bên trong thành rộng mênh mông và kỳ bí. Nhan nhản tin đồn rằng nơi đây có đầy những hang động ngầm chất hàng núi xương sót lại của những cư dân Trung Lục Địa bị đem hiến tế, hay nó bị những linh hồn chết chóc ám, hoặc thậm chí đấy là nơi bọn quỷ còn sót đang ẩn náu.
Tòa lâu đài u ám vẫn còn trị vì chính giữa nhân giới không những ảnh hưởng xấu đến tâm lý các công nhân tái xây dựng, mà còn là điềm cực gở. Vì thế, quân đội đã sớm tiến công tòa thành với ý định kéo sập nó xuống đất đen.
Thế nhưng, vòng lặp ảo giác của lũ quái vật và sự bùng phát dịch bệnh đã khiến tốc độ phá hủy lâu đài của các binh lính sụt giảm đáng kể. Hơn nữa, cuộc tranh luận của giới chính trị cấp cao về vấn đề Lục Địa nào sẽ tiên phong trong công cuộc tái tạo Trung Lục Địa sau khi diệt trừ tận gốc rễ ảnh hưởng từ Quân Đoàn Ma Vương vẫn còn lâm thế bế tắc. Biện pháp khả thi duy nhất là phong tỏa tòa thành, ngăn cấm bất cứ thường dân nào bén mảng vào, huy động kị sĩ tới khu vực để liên tục phá hủy, và trông chờ quyết định cuối cùng của cuộc tranh luận trên.
“Mah, có khi thế này tốt hơn. Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì nếu nó bị phá hủy ngay lập tức.”
Cô đứng thẳng trước tường.
Trông qua ngó lại không thấy có canh gác, cô bật nhảy qua bức tường cao ít nhất 10 m, mà không cần lấy sự trợ giúp.
Sau đó, cả người cô tỏa sáng nhè nhẹ, xua đi bóng tối.
Đằng sau dãy thành, không có gì ngoài cỏ hoang, cây cối mọc rậm rạp, trải dài vô tận khiến con đường bỏ hoang cô đang đi dường như là một con phố sống động. Đến cả một con chim hay côn trùng cũng không có; quả thật là một thế giới chết.
Cô chạy băng qua những cánh đồng chết, thẳng hướng đến trung tâm thế giới đó.
Chẳng mấy chốc, một cái bóng đồ sộ hiện lên dưới bầu trời sâu thẳm.
Một tòa chóp nhô cao hơn bất cứ lâu đài nào trên thế giới, tựa thể thách thức địa đàng. Chỗ trú ngụ của quỷ và bóng tối, trong bóng đêm oai vệ. Ấy vậy……
“Gì thế này, rập khuôn quá. Thiếu originality nữa.”
Cô nhìn tòa thành chóp nhọn uy nghiêm, lẩm bẩm trần trề thất vọng.
Đến phía đông của Ma Vương Thành, cô đi qua cánh cổng lớn đến nỗi một con Khổng Lồ cũng dễ dàng lọt qua. Cô ngước nhìn bức tượng đá to tướng chạm trổ hình con chim hao hao đại bàng, rồi bước vào Ma Vương Thành không chút chần chừ.
Hành lang vĩ đại không có lấy dấu hiệu sự sống nào, chia thành nhiều ngã dẫn tới các nơi khác nhau trong lâu đài, khá giống một tổ kiến. Chẳng mất thời giờ chọn đường, cô cứ đi tới.
Trên bàn tay trái của cô lóe lên viên đá tím khảm vào chiếc nhẫn.
Tầng cao nhất của Ma Vương Thành, nơi Anh Hùng Emilia được thanh Thánh Kiếm của mình dẫn dắt tới.
Ngai vị của Satan, Ma Vương.
Trăng tròn soi sáng qua những khung cửa sổ đặt dọc trên hành lang, vô số bậc thềm xếp dày đến độ một người thường sẽ mất hết cảm giác phương hướng trước khung cảnh đó.
Cô tiếp tục chạy trong bóng đêm được thắp bởi ánh toàn nguyệt trên trời đêm.
Cô đã chạy bao lâu rồi nhỉ?
Cuối cùng, cô đến phòng bái triều đã không còn chủ.
Căn phòng không trang hoàng, vẫn vương vãi vết tích từ trận chiến trước. Cô lập tức phóng ra sau cái ngai mà Ma Vương đã từng ngự trên; một ngai vàng không ai khác dám tiến lại gần.
Và đằng sau tấm màn nặng nề là……
“Aah……”
Một căn phòng.
Rõ ràng là một căn phòng.
Một cái rương dài, tổ tướng có lẽ từng chứa những bộ đồ của Ma Vương thuở huy hoàng trước kia. Một giá sách quá cao đối với bất cứ con người nào. Phía trên mặt bàn cao quá đầu cô là một chiếc lông chim từ loài hùng điểu nào đó, đứng thẳng với ống lông cắm xuyên bàn.
“Thật sự chả có gì cả.”
Không có cuốn sách nào trong kệ. Cánh cửa chiếc tủ dài mở toang, không có gì ngoài bụi bên trong, cũng không có mực để dùng với ngòi lông viết.
Không phải căn phòng này đã được dọn dẹp; mà ngay từ đầu, nó đã chẳng có gì.
“…… Cậu đi đâu rồi cơ chứ?”
Cô lầm bầm buồn bã và đi qua căn phòng trống hoác, hướng tới cửa sổ to lớn ở tường trong của phòng, nơi ánh trăng lập lòe từng dải nhỏ. Cô mở cửa sổ ra. Đằng sau mặt kính là một cầu thang đối diện phía nam.
“Thấy rồi nhé!”
Trong khu vườn quá rộng để gọi là vườn rau, mấy cái chậu xếp hàng hàng ở đó, và trong số chúng vươn lên một thân cây tráng lệ.
Cái cây được tạo hình quái đản; hai cây tách biệt xoắn lấy nhau để tạo thành một cây duy nhất.
“Ước gì cậu được chăm sóc cẩn thận hơn. Cậu thật sự rất nổi bật khi đứng ở đây đấy.”
Cô khe khẽ cười, rồi lấy tay trái xoa cái cây như thể cây đã quá cô đơn, không ai ngó ngàng tới.
Ánh trăng phản chiếu trên viên đá ở tay trái cô, khiến viên đá cũng bắt đầu phát sáng. Để đáp lại, cái cây đó cũng bắt đầu tỏa ánh hào quang.
Một khối cầu ánh sáng xuất hiện giữa tay cô và thân cây, đồng thời tia sáng từ viên đá nhạt dần.
Dù mới lúc nãy vẫn còn đứng oai nghiêm, hừng hực sức sống là thế, cái cây đấy lập tức nát vụn và chết trong nháy mắt.
“Cậu đã phát triển tốt lắm, tuyệt quá tuyệt vời quá.”
Cô không để tâm đến cái cây tàn lụi kia, mà chỉ mỉm cười với khối cầu. Thế nhưng……
“!!”
Cô vội liếc sang phía đông từ bậc thềm.
5 ngôi sao trên nền trời sáng trăng.
Mà đúng hơn, đấy không phải là sao. Thứ gì đó đang sáng chói và bay về phía cô.
“Mình biết là họ sẽ đến mà. Nhanh ghê! Chắc là tuyệt vọng lắm rồi. Mà hiển nhiên thôi.”
Cô chụp lấy quả cầu ánh sáng và trở lại căn phòng.
“Mah, nếu có gì xảy ra, mình cũng đã biết vị trí sơ lược của họ rồi, nên mình chỉ cần để họ lo cho cậu là được.”
Hồ tựa trả lời đoạn tự thoại của cô, quả cầu ánh sáng lấp lánh ấm áp.
“Vậy thì, sao ta không chơi cút bắt như những ngày ấu thơ ngọt ngào ấy nhỉ? Mấy trăm năm qua cậu đã tốt hơn chút nào chưa, nhóc Gabriel?”
Cô ta trông như thể đang rất vui, rồi biến mất vào màn đêm của Ma Vương Thành.
Mặt trăng thứ hai thống trị trời đêm của Ente Isla vừa chuẩn bị nhô lên khỏi đường chân trời đằng sau 5 vì sao kia, tít tận đằng đông của dãy bậc thang tòa thành.
Mặt trăng lam và đỏ chồng lên nhau ngay khi 5 ngôi sao băng đến được lâu đài.
Và ánh sáng bắt nguồn từ người phụ nữ đó, thứ ánh sáng chiếu soi Ma Vương Thành, đã đi khuất dạng không để lại một dấu vết.
------------------