Ngày hôm sau, Suzuno tỉnh giấc bởi cú vỗ từ ai đó vào má cô.
Suzuno, người tưởng rằng mình bị cái tướng ngủ của Acies làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra như thể đã bỏ cuộc—
“!!!!!—-?”
Khi phát hiện ra cái mặt của Maou trong lều, cô nàng Suzuno ngỡ như tim mình xém bật ra từ miệng kia, nhảy dựng lên.
“Ma ưm!”
Mặc dù Suzuno tí nữa là to tiếng hét lên, nhưng miệng cô lập tức bị tay của Maou bịt lại.
“???”
Không hiểu được hành động của Maou, sắc mặt của cô nàng Suzuno kinh ngạc kia không ngừng đổi màu giữa đỏ và trắng.
Mặc dù Suzuno cũng nghĩ rằng hành động đêm qua không hợp với phong cách thường ngày của mình, nhưng cô không nghĩ rằng nó lại kì lạ đến mức khiến Maou cũng làm ra cái hành động bất thường như thế này, khiến cô hoảng lên.
Ngoài ra, Maou còn đưa mặt lại gần tai cô, khiến cô xém chút là ngộp thở.
“Đừng có làm ồn, ai đó đang tiến lại đây.”
Câu nói này khiến Suzuno bình tĩnh lại ngay tấp lự, và dùng ánh mắt để bảo rằng cô đã hiểu tình huống.
Có lẽ vì không ngủ ngon, nên vết thâm đen đã hiện quanh mắt Maou, nhưng lúc này, chuyện như thế hoàn toàn không liên quan.
“Thịt sô cô la đơn giản rau hầm dùng lò vi sóng dầu để rã đông sashimi….. uhmgu.”
Maou bịt miệng Acies lại, cắt ngang lời nói mớ từ một giấc mơ bất định của cô bé và dùng ánh mắt và tay mình để chỉ hướng cho Suzuno.
Suzuno, người nằm gọn trong túi ngủ, nhân cơ hội này để thò tay và chân ra, kéo kẹp tóc của mình ra và vào thế phòng thủ.
Mái tóc dài của Suzuno xoã ra từ chiếc túi ngủ, và phối hợp với kiểu thiết kế sáng màu, nhìn vào trông cứ như một loài côn trùng ăn cỏ hơn là một còn kết thảo trùng, nhưng tóm lại, sau khi xác nhận rằng Suzuno đã vào chế độ sẵn sàng chiến đấu, Maou nhòm ra ngoài qua khe hở của lều.
“Có phải là kẻ thù không?”
“Nếu đồng minh mà còn có thể đến được trong cái tình huống này, tôi sẽ vô cùng hoan nghênh luôn đấy.”
Suzuno và Maou nhỏ tiếng trao đổi với nhau.
“Nhưng không xác định được, nếu chỉ là khách bộ hành đi ngang qua thì đỡ rồi.”
“….Có vẻ như không giống lắm.”
Suzuno siết chặt lấy kẹp tóc của mình, và có thể biến nó thành một cây búa bự bất kì lúc nào.
Tiếng bước chân không còn lọt khỏi tai kia đang tiến lại gần nơi này từ khu rừng phủ trong sương.
Mặc dù tiếng bước chân nghe như chỉ có một người, nhưng khó mà tưởng tượng rằng sẽ có một khách du lịch kì quặc đến mức tránh đường cái mà lủi vào rừng.
“Dù Acies đang ngủ, nhưng cô bé có dùng được sức mạnh của mình không?”
“Ngoài việc sẽ không ngừng phàn nàn do bị đánh thức thì tôi nghĩ chuyện đó không thành vấn đề.”
Maou trông cũng không lạc quan cho lắm.
Có vẻ như chủ của tiếng bước chân không có ý định che giấu tiếng ồn của mình, bước thẳng qua đám cỏ dưới cây và tiến về phía đám Maou.
Là một đoàn Hiệp sĩ Hakin đi tuần, hay là một tên thiên thần hoặc quỷ xuất hiện sau khi phát hiện hành tung của đám Maou?
Bất kể thế nào, họ cũng không thể tránh khỏi đánh nhau, và xe máy cùng với hầu hết dụng cụ cắm trại có thể sẽ phải bị bỏ lại ở đây.
Rõ ràng cách hoàng đô không còn bao nhiêu xa, nhưng vận may của họ thật sự rất tệ, ngay lúc Maou và Suzuno bỏ cuộc nửa chừng.
“Đây là xe máy, là gọi như thế này nhỉ?”
Maou và Suzuno đều không bỏ lỡ cụm từ đặc biệt được nói bởi một giọng nam trầm, và Maou vẫn có chút ấn tượng với giọng nói đó.
Tuy là dùng ngôn ngữ của Ente Isla, nhưng ban nãy giữa câu có phải anh ta vừa nhắc đến ‘xe máy’ không?
“…A…. hừm, người ở đằng đó là ai?”
Sau khi thử giọng vài cái, câu được nói ra từ miệng của gã đó rõ ràng là tiếng Nhật.
“Có phải là Ma Vương, Alsiel, Lucifer, Sasaki-san, hay cái người tên là Crestia Bell?”
“Cái……”
Khi đó, Suzuno cảm thấy còn sốc hơn cái lúc Maou nép mặt lại gần ban nãy.
Người có thể dùng tiếng nhật để gọi tên của năm người, ở Nhật hay Ente Isla đáng ra đều không có bao nhiêu mới đúng.
“Tuy là tôi không biết đang xảy ra chuyện gì…..”
Có vẻ như Maou cũng có cùng suy nghĩ, cậu đưa tay khỏi miệng Acies và hạ cảnh giác xuống.
“Nhưng chuyện đáng kinh ngạc là, anh ta dường như không phải kẻ địch.”
Sau khi đáp lại tiếng gọi của đối phương, Maou thò người ra khỏi lều, và Suzuno cũng cuống cuồng đi theo sau.
Vị khách buổi sáng không ngờ này có một cơ thể đồ sộ mạnh mẽ như mấy cây cổ thụ trong rừng, làn da đen sạm, và cao đến mức người ta phải ngước nhìn lên, nhưng không hiểu sao, người đàn ông đó lại đứng vào thế chiến đấu khi thấy mặt của Suzuno.
“Nà, này, kẻ đó là ai thế, có phải một loài quỷ mới không?”
“Ai, ai là loài quỷ mới chứ!”
Mặc dù Suzuno phản bác lại—
“Ừm, tôi có thể hiểu được cảm giác của anh, thế này quả đúng là rất kì quặc mà.”
Sau khi Maou nhìn về phía con côn trùng ăn cỏ kích động có gương mặt của Suzuno, cậu lại quay về phía người đàn ông và nói.
“Nhân tiện, gặp nhau ở nơi này chắc hẳn không phải là trùng hợp đâu nhỉ. Vậy chúng ta hãy trao đổi thông tin với nhau một cách lịch thiệp đi. Alberto Ende.”
“Ô, ồ… nhưng, nhưng tên đó thật sự không phải quỷ đấy chứ?”
“Anh vẫn còn nói nữa sao!”
Đồng đội khi còn chiến đấu với Ma Vương của Emi và là đạo sĩ tiên thuật sinh ra ở Tây Lục địa, Alberto Ende, gật đầu đáp lại, nhưng so với cậu Maou vốn là Maou Vương kia, Alberto dường như lại cảnh giác Suzuno hơn, ngươi mà đang ăn bận kì quặc.
“Mà này, sao anh lại đến được đây như thể đang nhắm vào một mục tiêu vậy?”
Sau khi Maou đánh thức Acies, người đang nói mớ đến độ sắp sửa biến luôn thành đồ ăn, và sau khi Suzuno cởi cái túi ngủ ra, cả nhóm lại đối diện với Alberto.
“Ưm, tôi không phải nhắm vào mục tiêu gì mới đến đây đâu.”
Alberto bối rối nhìn vào cô bé Acies-sâu-con vừa thức dậy kia, và chỉ vào chiếc xe máy dưới bóng cây rồi nói.
“Tôi nghe nói có một nhóm người mặc áo choàng Giáo hội đang lái một cỗ xe kì quặc, nên đã đi theo lời đồn đó, kết quả là vừa hay hôm qua đuổi được đến đây.”
“Chúng, chúng tôi đáng nghi đến mức có lời đồn luôn á?”
Maou và Suzuno không thể không liếc nhìn nhau.
Mặc dù trong chuyến đi, họ đã cố hết sức để né tránh làng mạc và ánh mắt của người khác, nhưng xem ra họ đúng thật là không thể không bị người khác chú ý được.
“Không, tôi chỉ dùng bản năng của mình mà chọn lấy một lời đồn trong đống lời đồn nổi tiếng nhất ở Afashan thôi. Tôi không nghĩ các người khả nghi đến thế đâu.”
Alberto xua xua tay trấn an hai người họ.
“Người dân Afashan hiện tại cảm thấy còn bất an hơn so với lúc mà Ma Vương, cũng chính là cậu, xâm lược họ. Rõ ràng là nếu như bị ác ma xâm chiếm trong chớp mắt, họ ít nhất vẫn có thể nghĩ về điều nên làm trong tương lai, nhưng mà lúc này chỉ có mỗi Hoàng Đô Vòm Trời Azure là lan truyền tin bị quỷ chiếm đóng, vậy mà tình hình trong nước lại không có chuyển biến gì to lớn cho lắm, nên đâu đâu cũng mọc ra những lời đồn không quan trọng.”
Điều này hầu như phù hợp với điều mà bà chủ trong cửa hàng nói ngày hôm qua.
“Mặc dù hầu hết lời đồn đều là ở đâu nhìn thấy quỷ, nhưng cơ bản những lời đồn đó chỉ là nhìn nhầm với thú hoang, hoặc những tên tội phạm đang khoác lác lẫn nhau mà thôi. Lúc nghe được lời đồn về cỗ xe đó, tôi lập tức nghĩ ngay đến cái thứ mà mình từng thấy ở thế giới của các người…. nói thế này hình như có chút sai sai, là giống y như cái thứ mình từng thấy ở Nhật. Dù sao tôi cũng có chuyện cần đến Vòm Trời Azure, nên cũng định bảo tiện đường điều tra luôn xem sao.”
Alberto, ngồi trên một cái cây bị đổ, hướng người về phía trước và nhìn vào bộ ba với ánh mắt sắc sảo.
“Các người đến để cứu Emilia à?”
“Đúng vậy, nhưng trước đó, tôi muốn hỏi vài chuyện, Emeralda-dono đã gặp phải chuyện gì rồi?”
Suzuno vừa xác nhận lời của Alberto, vừa hỏi.
“Sau khi không thể liên lạc được với Emilia, tôi lập tức liên lạc với Emeralda-dono bằng Idea Link. Nhưng Emeralda-dono mãi vẫn không đáp lại, và cho đến tận lúc lấy được một vài thông tin ở Nhật, tôi mới biết rằng Emilia có lẽ đã bị giam giữ ở đây.”
“À…. chuyện đó thì, có chút phức tạp.”
Alberto gãi gãi đầu và giải thích.
“Đơn giản mà nói, vào ngày mà cổ hẹn gặp với Emilia, Emeralda đã nhận được một lệnh triệu gọi từ Đế Đô Thánh Aire.” (Trans: Đế Đô – Thủ đô Đế quốc)
“Một lệnh triệu gọi từ Đế Đô ư?”
“Phải, vốn dĩ Em định đến hỗ trợ Emilia bằng cách viện cớ kiểm tra liệu kế hoạch phục hồi gần làng của Emilia có đang diễn ra biết kì hành động gian trá nào không….”
“Kết quả là bị phát hiện rồi sao?”
“Không, theo một hướng khác, có thể nói là tệ hơn thế.”
Alberto chỉ vào áo choàng của Suzuno.
“Là phe của cô đã hành động. Em rốt cuộc đã bị gắn mác phản đồ đi ngược lại ý chí của Giáo hội, họ dường như muốn miễn cưỡng che lấp những hành động bất chính của Olba. Thành ra cô ấy phải đi đến Đại Giáo Đường (nhà thờ lớn) ở Đế Đô để tiếp nhận xét xử tôn giáo.”
“….Lại ngay đúng thời điểm này sao?”
Suzuno không thể chấp nhận lời giải thích này.
Trước lúc Suzuno đến Nhật, Emeralda và Alberto từ lâu đã chống đối lại Giáo hội.
Một vài tháng đã trôi qua kể từ khi đó, vậy mà tại sao đến lúc này Giáo hội mới khẩn cấp hạn chế sự tự do của Emeralda?
“Sự an toàn ngoài mặt của tôi và Emilia được bảo hộ bởi quyền lực, đều là nhờ vào vị thế hiện tại của Em. Bất kể là phải chiến đấu hay quy phục, cô ấy đều phải quay về một chuyến. Nên tôi đã nghĩ, nếu đã thế thì người với một mức độ tự do cao hơn cô ấy như tôi đây, nên thay cô ấy gặp mặt Emilia……”
Alberto làm một vẻ mặt ảm đảm và quay về phía bầu trời tây nam, cũng chính là hướng của Vòm Trời Azure.
“Lúc đi đến một chỗ cách làng của Emilia nửa ngày đường, tôi đã cảm thấy một lượng lớn ‘cổng’ mở ở hướng làng của Emilia. Khi tôi vội vàng chạy sang, thì phát hiện ra vài kẻ lạ mặt dường như muốn ra tay với quê làng và ruộng lúa của Emilia.”
“Chúng là thiên thần hay quỷ?”
Vì Alberto có thể dùng từ kì lạ để miêu tả chúng, nên chúng chắc hẳn rất kì lạ, Alberto lắc đầu đáp lại câu hỏi của Maou.
“Không, đám người đó là Hiệp sĩ Giáo hội được Thành Cassius gần đó gửi đến.”
“Tôi nhớ rằng Thành Cassius đó có một nhà thờ lớn của giám mục giáo phận…. tại sao Hiệp sĩ Giáo hội của nơi đó lại xuất hiện ở làng quê của Emilia?” [note159]
Suzuno vừa hỏi vừa lục tìm trong trí nhớ, Alberto lắc đầu trả lời.
“Đó cũng là điều mà tôi muốn biết đây. Nhưng nếu đối thủ là Hiệp sĩ Giáo hội, thì tôi cũng không thể hành động bất cẩn được. Nên tôi đã bắt đầu điều tra xem cái chỗ mở ra nhiều cổng và có nhiều thánh lực được kích hoạt đó, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Nhưng rốt cuộc thì đó lại là một cuộc điều tra đất để thôi thúc kế hoạch phục hồi. Thật sự là rất kì lạ. Bởi vì rõ ràng là Em vì chuyện kế hoạch phục hồi bị trì hoãn mà đến xem xét, vậy mà cổ vừa về Đế Đô là xuất hiện phản ứng ‘cổng’ dị thường, rồi nơi đó lại bắt đầu một cuộc điều tra đất không tự nhiên. Tất nhiên—mặc dù nói thế này là đã kết thúc— tôi chẳng tìm ra được bất kì dấu vết gì của Emilia. Dù sao tôi cũng đã lục tìm chỗ này mất hai ngày rồi đấy.”
Sau khi Alberto dang tay ra và thở dài, anh ta tiếp tục nói.
“Vì đã không thể liên lạc được với Emilia, nên tôi nghĩ tốt hơn là nên làm theo chỉ dẫn của Emi, nhưng vừa về đến Đế Đô, tôi phát hiện ra rằng Ban Giám Sát Pháp Sư dưới quyền hạn của Em đã bị niêm phong bởi lệnh của Cận vệ Tướng quân Pepin. Lý do ngoài mặt là để tránh Em giả tạo bằng chứng trong cuộc xét xử tôn giáo của cô ấy, nhưng chỉ riêng kết quả, có thể thấy rằng bút lông thiên thần có thể mở được ‘cổng’ cũng đã bị tịch thu cùng với toà nhà Bản Giám Sát, khiến tôi tốn không ít thời gian trong việc di chuyển.”
“……Vậy ra đó là lý do mà cổ không thể liên lạc được với tôi à…”
Alberto gật đầu đáp lại Suzuno.
“Phải, ban đầu cô ở lại Nhật là vì mệnh lệnh bí mật của Giáo hội, đúng chứ? Nếu lúc đang liên lạc với cô mà bọn tôi bị phát hiện, thì cả cô cũng có thể gặp phải rắc rối. Mặc dù Emilia đã bảo tôi mang theo cái này…..”
Vừa nói, Alberto vừa lấy từ trong túi áo mình ra một chiếc điện thoại mỏng, thứ trông giống với cái của Emi.
“Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy hối hận như khi ấy, vì đã không hỏi Em số điện thoại của cô. Nhưng nếu tùy tiện truyền sóng sonar sang Nhật, tôi thật sự không biết ai sẽ có thể nghe được.”
“Được rồi, vậy để tiện cho sau này, chúng ta nhân cơ hội lúc này để trao đổi số điện thoại đi.”
Mặc dù đã là thời điểm này, nhưng Maou và Suzuno vẫn lôi điện thoại ra, định hỏi số điện thoại của Alberto.
Nhưng có nên nói là lẽ đương nhiên không? Không nói đến điện thoại của Maou và Suzuno, điện thoại của Alberto từ lâu đã cạn pin rồi.
Tuy là nó vẫn có thể được dùng như một vật khuyếch đại cho Idea Link, nhưng nếy không thể ghi được số điện thoại vào, thì độ ổn định của phép thuật có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy là điện thoại dù không có pin thì vẫn có thể đảm đương vai trò của một vật khuyếch đại, nhưng nếu bên trong có ghi số điện thoại, thì hiệu quả khuyếch đại sẽ được tăng lên.
Maou và Suzuno thấy không thể để vuột mất cơ hội này, lấy ra cái radio mà họ đã mua sau khi không ngừng chí chóe với nhau, cùng với cái pin năng lượng mặt trời có thể sạc cả điện thoại cổ lổ sĩ của Maou, và đèn LED sạc bằng tay, để giúp sạc cái điện thoại của Alberto.
Anh chàng Alberto rõ ràng không quen với việc vận hành, cô nàng Suzuno lạc hậu trong việc sử dụng đồ điện tử, cùng với cậu Maou không quen với việc sử dụng điện thoại đời mới nhất, sau khi ầm ĩ mà thử mất một lúc, cuối cùng cũng thành công trong việc trao đổi số điện thoại với nhau.
“Mọi người giỏi thật đó~Em cũng muốn có một cái điện thoại nữa.”
“…..Em trông như cái loại sẽ vô tình đăng kí toàn bộ trang web có thanh toán ấy, dù có mua thì anh cũng chỉ mua loại dành cho con nít thôi.”
“Ughhhh…. nhưng chỉ cần vậy mà anh chịu mua, thì đành chịu vậy.”
Dù vậy, Acies vẫn nhìn vào điện thoại của ba người họ với vẻ ghen tị, và nhất là khi dù Maou rõ ràng không nói là sẽ mua cho em ấy một chiếc, nhưng Acies vẫn cảm thấy như cậu đã đồng ý.
“Vậy Alberto, sao anh lại đi đến Afashan?”
“Lý do cũng đơn giản thôi. Bởi vì chỉ có các khu vực xung quanh Afashan là đầy ắp phản ứng thánh lực như thể họ đang đánh nhau vậy. Tất nhiên, tôi cũng đã gửi thuộc hạ của mình đến Bắc và Nam Lục địa, nhưng xét đến những sự kiện diễn ra khi Emilia biến mất, tôi cảm thấy mình tự điều tra tình hình thì vẫn tốt hơn… vì cả hai người đều ở đây, có nghĩa là bản tính của tôi đã chính xác nhỉ.”
“Ừm, không sai, Emi đang ở Hoàng Đô Vòm Trời Azure. Không, chính xác hơn thì, dường như sau này cô ấy sẽ xuất hiện ở chỗ đó.”
“Tôi mạo muội hỏi một câu, anh dựa vào đâu mà nói thế?”
“Tuy là bị một người đi theo cảm tính như anh hỏi nghe có chút khó chịu, nhưng bọn tôi được tên khốn giật dây từ đằng sau trực tiếp nói cho biết.”
Maou dùng ngón cái và ngón út trên tay phải để tạo hình chiếc điện thoại.
“Alberto, mặc dù lát nữa tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng trước tiên anh hãy hợp tác với bọn tôi đi. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết, cứu Emi chưa chắc đã giải quyết được mọi chuyện. Nghe có phần xấu hổ, nhưng thực ra Ashiya…. cũng là Alsiel ở bên tôi, đã bị bắt cóc bởi cùng nhóm người từ phe đã bắt Emi.”
“Huh? Alsiel bị bắt cóc ư?”
Alberto nhướn mày lên với vẻ không tin.
“Để tôi nói anh nghe một chuyện khó tin nữa. Cha của Emi, Nord Justina, cũng bị bắt cóc chung với Alsiel.”
“Hả? Cha, cha của Emilia? Chuyện, chuyện đó……”
“Nhân tiện, cô bé ghen tị nhìn vào điện thoại di động nãy giờ và thậm chí muốn giật lấy điện thoại của tôi đây…..”
“Ýýý? Ma, Maou, xin lỗi, em xin lỗi!”
Maou chộp lấy cổ của cô bé Acies đang tính tự tiện dùng điện thoại của cậu, và hoàn toàn nhấc cô bé lên khỏi mặt đất. (Trans: theo kiểu nhấc con của mèo, kiểu cắn cổ ấy :v)
Cô bé Acies tưởng rằng mình sẽ bị la kia, co rúm lại, nhưng Maou lại đưa Acies ra trước mặt Alberto và tuyên bố.
“Cô bé này….. là thực thể hoá của một thánh kiếm khác.”
“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?”
“Euehhhhhhh.”
“… Rõ ràng là chúng ta đáng lẽ nên nói về những chuyện nghiêm túc, vậy mà…..”
Alberto nhìn vào cô bé Acies-sâu-con tươi tắn, người bị Maou giữ như một bé mèo con.
Khung cảnh này dị đến mức cả một người có liên quan như Suzuno cũng không khỏi cảm thấy ngơ ngác.
“Nếu suy nghĩ của tôi là đúng, thì những kẻ dựng lên màn kịch này chắc hẳn muốn dùng Emi và Ashiya để dẫn thế giới đi theo một hướng có lợi cho chúng. Tôi cực ghét cái loại người từ đầu đã không muốn làm bẩn tay của bản thân mình.”
“Ma, Maou, anh thả em xuống trước đi…..”
“Tuy là chỉ có mỗi bọn tôi thì hơi khắc nghiệt, nhưng nếu anh, Alberto, muốn giúp chúng tôi, thì chuyến hành trình này chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn. Những tên đó đã dám tự tiện đùa giỡn với đồng đội của chúng ta, vậy ta cũng quậy nát màn kịch của chúng đi.”
“Nếu cậu muốn gây rối thì cũng không sao, nhưng cô bé này là đứa từng được nhắc đến à, đứa mà hợp nhất với thánh kiếm của Emi ấy…..”
“Không, không phải đâu. Con bé là một tồn tại khác với Alas Ramus. Bảo rằng con bé là lõi của một thánh kiếm khác thì chính xác hơn.”
“Tuy là tôi không rõ sao con người lại có thể trở thành lõi của thánh kiếm, nhưng tạm thời không bàn về cấu tạo chi tiết, tôi cũng đại khái hiểu được rằng còn một ‘Thánh kiếm Tiến hoá, Đơn cánh’ khác rồi. Nhưng một Ma Vương chắc hẳn không thể sử dụng được nó nhỉ. Bell, cô đang sử dụng cái còn lại sao?”
“Ể? Không, tôi….. ưm?”
Mặc dù Alberto hỏi thế cũng là lẽ đương nhiên, nhưng đây là một câu hỏi mà Suzuno đã không lường trước, khiến cô nhìn sang Maou theo phản xạ.
Maou và vua của loài Quỷ, kẻ sử dụng ma lực, thường thì khi nghe nói là vật giống với ‘Thánh kiếm Tiến hóa, Đơn cánh’ của Emilia, đương nhiên người ta sẽ cho rằng vật đó dùng thánh lực làm vật trung gian để kích hoạt.
Nhưng Suzuno đã từng tận mắt thấy dáng vẻ Maou vung thánh kiếm với một thứ năng lực không phải ma lực hay thánh lực, và cũng giống Emi với Alas Ramus, Maou và Acies Ara chắc chắn đã dùng mảnh ‘Yesod’ làm vật trung gian để hợp nhất với nhau.
“Hửm? Hửmm? Đợi đã, hình như có gì đó không ổn.”
“Gì vậy, Suzuno?”
“Uh, cảm giác như tôi vừa lỡ mất điều gì đó quan trọng ấy…..”
Tuy là Maou tỏ vẻ nghi hoặc khi nhìn vào Suzuno, người đang ấn tay lên trán và bắt đầu nghĩ ngợi—
“Tóm lại, anh sẽ bị sốc nặng sau khi thấy cảnh này. Acies, biến thành dạng kiếm đi.”
“À, ừm, nhưng em cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình không được tốt cho lắm, nên có lẽ sẽ thất bại đấy.”
“Tình trạng sức khỏe? Chẳng lẽ em ăn nhiều quá nên bị đau bụng sao?”
“Không phải thế! Thô lỗ ghê! Ầy, kể từ khi đến đất nước này, em cảm giác như mình rất dễ thấy đói, cứ không thể tiến vào tình trạng tốt nhất của mình được.”
Trong khi đang bị Maou giữ lấy, cô bé Acies lắc lắc cổ một chút, rồi lại xoay xoay bả vai một chút, cuối cùng thì gật đầu nói.
“Tóm lại, nếu không thử đụng đụng một chút, thì làm sao biết có bị bong gân hay không! Em quay về một chút nha.”
“Không, đừng có bong gân đấy…..”
Acies dùng một phương thức mà dùng sai thành ngữ, và trong lúc Maou đang cãi vặn lại, hình dáng của của cô bé đã bắt đầu phát ra một ánh sáng lờ mờ, và trong khoảng khắc tiếp theo, trở thành những quả cầu ánh sáng màu tím và quay lại cơ thể của Maou.
“Ồ? Cái mới nãy rõ ràng là……(của Emilia).”
Alberto nhướn người về phía trước với vẻ ngạc nhiên.
Maou vừa vươn tay phải ra, vừa nghĩ về vẻ mặt kinh ngạc của Alberto trong khoảng khắc tiếp theo.
“Ra nào! Acies!”
Sau khi tập trung ý chí vào lòng bàn tay của mình trong một hơi, những quả cầu ánh sáng mới nãy kết tụ vào tay phải cậu, và rồi……
“……Ế?”
Người đầu tiên ngơ ngác kêu lên, lại là cậu Maou ban nãy còn ra vẻ kênh kiệu kia.
“Gì thế? Mặc dù nói là thánh kiếm, nhưng nó trông có chút…..”
Sau khi thấy thứ xuất hiện trên cánh tay bị lãng quên của Maou, Alberto nhíu mày lại.
“N, này, Acies, thế này là thế nào, sao lại thành ra thế này vậy?”
“….Ây da~sao vậy ta?”
Đối mặt với câu hỏi của Maou, giọng của Acies trong đầu cậu cũng thật sự có cảm giác hoang mang hiếm thấy.
“Rõ ràng là em đã dùng toàn bộ sức mạnh….”
“Không, không thể nào, anh đáng ra phải bá đạo hơn thế này mới đúng.”
“Sao vậy, Ma Vương?”
Suzuno, người vẫn còn chưa giải đáp được hoài nghi trong lòng, nhìn lên và hỏi, nhưng Maou chỉ nhìn lại với vẻ mặt vô dụng.
Chuyện này cũng khó mà khác được.
Bởi vì ‘thánh kiếm’ xuất hiện trong tay Maou, trông giản dị y như một con dao gọt trái cây.
Phần cán dao vẫn có thứ trông như mảnh vỡ ‘Yesod’ được gắn vào, nhưng bản thân lưỡi kiếm trông chẳng khác con dao con bán ở cửa hàng Sasazuka 100 yên là bao, chỗ rãnh cầm cũng teo đến mức khi Maou cầm lấy, tay của cậu cũng thừa ra vài phần.
Cái sức mạnh thần thánh được thể hiện ở Trường cao trung Sasahat, thứ khiến người khác cảm thấy đó là ‘Thánh kiếm Tiến hoá, Đơn cánh’ ‘khác’, giờ chẳng thấy đâu cả, và bên cạnh đó—
“Ực!”
Maou đột ngột cau màu, và bịt cái miệng lại.
“Sao, sao thế, Ma Vương?”
Không chỉ thế, cậu còn bất ngờ tái nhợt đi trong chớp mắt, chân bước chênh vênh mà ngã về phía sau, Suzuno liền vội chạy đến đỡ lấy lưng cậu.
Nhưng kể cả được Suzuno đỡ, Maou vẫn khuỵu xuống tại chỗ.
“A, nguy rồi.”
Sau khi nói xong, Maou bất ngờ đẩy tay Suzuno ra, rồi chạy vào sâu trong rừng.
“Ma Vương?”
“Này này này, cậu ta làm sao thế?”
Suzuno và Alberto dõi theo Maou lủi vào trong bóng râm của rừng cây, không lâu sau thì—
“Oẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹ…Oẹẹẹẹẹ..”
Một tiếng rên rỉ không hợp với buổi sáng tươi mát nơi bóng râm của rừng cây, và hình như cả thứ không nên chui ra cũng đã chui ra, một thứ âm thanh ướt át khiến người khác không đành lòng nghe được vang lên.
“”……….””
Chuỗi sự kiện bao gồm màn khoe khoang tự sướng, việc thánh kiếm biến hình thất bại, cùng với hiện tượng chảy ngược bất thình lình của hệ tiêu hóa này, khiến Suzuno và Alberto không biết làm gì hơn khi họ sốc đến không nói nên lời.
Cuối cùng, sau khi cái dấu hiệu cả những thứ không nên chui ra cũng đã chảy ra không dư lấy một giọt, truyền đến chỗ họ, cậu Maou sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng bước ra từ sau trong rừng, với thực thể hóa Acies đỡ lấy cậu từ bên dưới.
“Anh, anh không sao chứ…..?”
“Trông tôi có giống như…. không sao không…. ự!”
Cậu Maou vừa rưng rưng nước mắt vừa nôn ẹo kia bỏ tay ra khỏi vai Acies, và ngồi luôn xuống đất.
“Acies, rốt cuộc là sao thế?”
Thấy Maou rơi vào tình trạng ngơ ngáo, Suzuno vừa hỏi Acies, vừa lo lắng nhìn xuống Maou.
“Hừm, em cũng không rõ nữa, em có cái cảm giác như nếu dùng sức mạnh của mình thì sẽ bị bắn vậy.”
“Bị bắn…. ý em là khước từ á?”
Sau khi sửa lại ngôn ngữ trẻ tuổi của Acies một cách chính xác, Suzuno lần lượt nhìn vào Acies và Maou.
“Ai khước từ ai?”
Acies vô thức nhìn xuống.
“Cái đó, tất nhiên là Maou rồi.”
“Hả? Là anh sao?”
Maou với điệu bộ trông như có thể đứt hơi bất kì lúc nào mà nhìn sang Acies.
“Rõ ràng là anh gọi em ra mà, sao lại có thể biến thành anh khước từ em được…..”
“Em không biết. Nhưng cảm giác là như thế á. Em cũng cảm thấy hơi sốc nữa là. Rõ ràng là khi trước chúng ta hợp nhau như thế.”
“Em….. ự!”
Maou muốn la cô bé Acies, người ra vẻ như cô bé không cảm thấy tình hình nghiêm trọng đến thế, nhưng dường như cậu không thể đè nén được cái cảm giác buồn nôn nơi ngực mình, lập tức bịt lấy miệng mà ọe ra.
“Mặc dù không rõ cho lắm, nhưng tóm lại là không thể dùng được thánh kiếm đúng không?”
Alberto, người dõi theo cả vụ việc, hỏi với vẻ bối rối.
“Có vẻ như….cứ thế này thì chuyện sẽ trở nên khá là phiền phức rồi.”
Theo ấn tượng của Suzuno, Maou trở nên mạnh một cách áp đảo sau khi lấy được sức mạnh của Acies, từ cái cách mà cậu có thể một mình đánh bại một tổng lãnh thiên thần, cậu dường như ngang cơ với Emi, trong một vài trường hợp có thể cậu còn mạnh hơn cả Emi về khoảng sức mạnh.
Một khi cậu không thể dùng được sức mạnh đó, nếu họ gặp phải tình huống phải chiến đấu với đám thiên thần hành động trong bóng đêm ở Afashan, có lẽ họ sẽ gặp phải nguy hiểm trong việc không có đủ lực chiến.
Nhưng mặt khác, Maou đã sử dụng năng lực đó rất tốt trong cái lần đầu cậu hợp nhất ở trường cao trung Sasahata, và kể từ đó đến nay, cơ thể cậu chẳng lộ ra chút tình trạng dị thường hay khó chịu gì, và quá trình thực thế hóa với hợp nhất của Acies cũng được tiến hành rất thuận lợi.
“Hm?”
Chiếc chuông cảnh báo trong đầu Suzuno vang lên lần nữa.
Cảm giác cứ như lúc này bản thân lại bỏ sót mất điều gì đó quan trọng.
Sau khi lần lượt nhìn vào cậu Maou nhợt nhạt, cô bé Acies thảnh thơi và anh chàng Alberto chen ngang một cách khó xử kia, Suzuno dốc hết sức, dốc hết sức mà suy nghĩ.
“A…. chết tiệt, sao lại thành ra thế này chứ. Rõ ràng cho đến hôm nay vẫn chưa có thay đổi gì, vậy mà…..”
Cái khoảng khắc mà Maou, người lấy lại được chút sắc mặt, than vãn thế.
“Hm?”
Suzuno nắm được manh mối của câu hỏi lớn.
Không sai, từ lúc bắt đầu đáng ra phải cảm thấy kì lạ mới đúng. Ấy vậy, bản thân lại không phát hiện cái dị thường đó.
Sao lại thế?
Bởi vì Suzuno đã tương tác với cái ‘con người’ tên ‘Maou Sadao’ quá lâu.
“Ma Vương, rõ ràng là anh đã về đến Ente Isla…. tại sao anh lại không biến về quỷ dạng?”
“…..Huh?”
“Dù cho anh không chuyển dạng….. nhưng tình hình ma lực thế nào rồi? Ma lực của anh có phục hồi lại chút nào chưa?”
“…..A.”
Suzuno hỏi với một giọng run run, khiến Maou hít vào một hơi.
“Ơ, ế? Phải rồi, ma lực…. của tôi…. ế? Kì vậy ta?” (Trans: chết chưa, tại ăn nhiều hamberger quá đây mà)
Hai người họ cuối cùng cũng nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này, khiến gương mặt khó khăn lắm mới có chút sắc giờ lại tái nhợt đi.
Ma lực lại không về lại cơ thể của Maou.
Tuy rằng Ente Isla là thế giới của loài người, dù vậy, Ma Vương Satan đáng ra vẫn có thể lấy được thánh lực ở thế giới này để duy trì quỷ dạng của mình.
Và khi ma lực được hồi phục, chỉ cần bản thân không đặc biệt ý thức đến tình trạng cơ thể, thì cậu đáng ra phải tự động ‘biến hình’ thành ‘Ma Vương Satan’ mới đúng.
Maou cuống cuồng chạm vào chân và đầu mình, và sau khi chắc rằng cấu trúc cơ thể mình vẫn không thay đổi chút nào, cậu lần nữa choáng váng.
“Có phải là vì sức mạnh của Acies không…..?”
“Em không rõ.”
Mặc dù Acies hoàn toàn vô trách nhiệm, nhưng dù có tiếp tục hỏi, Maou cũng không nghĩ rằng cô bé sẽ biết lý do mà ma lực không quay lại cơ thể cậu.
Sau khi nhìn vào cậu Maou hoảng hốt lo sợ kia, Suzuno lại nhìn sang Acies bởi cô để ý thấy một điều quan trọng khác.
“Ma Vương, anh hợp nhất với Acies ở Nhật bản đúng không?”
“Ưm, ừm…..”
Câu hỏi này, mang đến một câu hỏi choáng váng khác cho những người và những con quỷ có liên quan đến cuộc xâm chiếm Ente Isla lần trước của Quỷ Quân.
“Tại sao Ma Vương sử dụng ma lực lại có thể hợp nhất với thánh kiếm….. với ‘mảnh vỡ của Yesod’?”