Tác giả: 和ヶ原聡司 Wagahara Satoshi
Dịch giả bản tiếng anh: mittens_220
Dịch giả bản tiếng việt: Kirigaya Shizuku
Xin vui lòng giữ credit trên để tôn trọng người dịch. Tks.
Chiếc điện thoại kề vào tai cậu phát ra tiếng nhấc máy ở chuông thứ tư.
“Alo, Ogawa? Giờ cậu có tiện nói chuyện không? Uh, cái đó, tôi xin lỗi, mặc dù có hơi đột ngột, nhưng ngày mốt cậu có thể đổi ca với tôi không? Đúng thế, hm, không phải là cả ngày, chỉ cần nửa ngày thôi cũng được! Ca ngày hay ca đêm cũng được. Ô, thật à? Cảm ơn! Khi nào có dịp tôi sẽ trả ơn cậu đàng hoàng…. ể? Không không không, chuyện đó thì cậu phải đi nhờ chính người đó thôi, dù là tôi thì cũng….. ừ, ừ, vậy nhờ cậu nhé, cảm ơn nhiều lắm, ừ, ừm….”
Sau khi cúp máy, người nói viết chữ ‘OK’ lên bảng ca làm trên chiếc kotatsu.
“Tốt, còn ai nữa? Mình đã nhờ Kao-chan làm hai ngày, Kota, Aki, và Ken dạo này lại bận chuẩn bị cho bài kiểm tra…. chắc là không được rồi…..”
Một tờ giấy ghi ‘Sổ Liên lạc Nhân viên’ được đặt kế bảng ca làm, và cũng giống như bảng ca làm, nó cũng được ghi lên những ký hiệu mà chỉ có người viết mới hiểu được, để phân loại tên.
“Tiếp theo là…. có cả ca đêm vào chủ nhật trong cái thời điểm như thế này… Juu-san từng bảo là nhất định không thể đi làm vào thứ 7 được, ca làm của Yoko-san và Mi-chan hầu như cũng sẽ bị chồng lên.”
Người nói lẩm bẩm khi loại bỏ hết khả năng này đến khả năng khác, và lần lượt liếc nhìn vào bảng ca làm với sổ liên lạc nhân viên.
“…..Nhìn lại mới thấy quầy Café thật đáng nể khi vẫn có thể hoạt động trong cái tình trạng này…. khi dịch vụ chuyển phát bắt đầu không biết sẽ thành ra thế nào dây.”
Sau khi sao nhãng một lúc, người nói lập tức lắc đầu và nhìn lại vào bảng ca làm.
“Vậy nên mọi chuyện mới phải được giải quyết trong một tuần! Ự, Ryuta không thể làm vào ban đêm……”
Kế bên tai của cậu trai đang gặp rắc rối–
“Có vẻ như vẻ anh đang gặp khó khăn nhỉ~”
Vang lên giọng cười của cô bé nghe như thể không hề thông cảm.
Nhưng cậu ta chỉ ở trong phòng một mình, vậy cái người phát ra tiếng cười đó ở đâu?
“Thật sự là đang rất khổ đây! Bởi vì trong những lúc quản lý cửa hàng không có ở tiệm và anh phải ở lại trong tiệm, anh mà nghỉ là trong tiệm không còn quản lý nữa đâu!”
“Cái người gọi là quản lý không có ở đó thì không được sao?”
“Anh nói này.”
Chàng trai trẻ Maou Sadao, la mắng một cách khó chịu về phía giọng nói vô hình vừa trêu mình mới nãy.
“Bởi vì không ở thì không được, nên mới gọi là ‘Quản lý’ đấy! Anh đang bận đây, giữ im lặng đi!”
“Đồ khó tính~”
“Ugahhhh!”
Mặc dù biết thế là kháng cự vô ích, nhưng Maou vẫn gãi gãi đầu và kêu lên, cố làm cái giọng đó im lại.
“Maou, cứ thế thì anh sẽ làm phiền hàng xóm đấy.”
Nhưng giọng nói đó vẫn vô tư lự cười một cách vui thích.
“…..Tóm lại miễn là mình nghĩ ra được cách để sắp xếp ca làm trong hai ngày rưỡi, mình sẽ có thể xác định hành trình của mình!”
“Chuyện đó thì sao cũng được mà~ Maou, nhanh tìm chị gái em đi……”
“Sau khi bình tĩnh lại một chút thì mình sẽ phát động thêm một cuộc gọi tấn công! Ai đó làm ơn đổi ca làm với tôi đi!”
“Em còn tưởng Ma Vương là một tồn tại oai nghiêm hơn thế cơ, không ngờ anh lại ủy mị như thế này chứ.!”
Cậu càng quan tâm đến chuyện này bao nhiêu, người kia lại càng cảm thấy chuyện này thú vị bấy nhiêu. Maou quyết định không cãi lại những lời phê bình đau lòng đầy lỗi diễn đạt mà cậu không biết là cố tình hay vô tình đó nữa.
Maou, người quyết định nghỉ ngơi một chút, đứng dậy duỗi cái lưng cứng đơ của mình, và mở cửa chiếc tủ lạnh trong bếp.
“Ế? Que kem Gari Gari kun vị khoai tây nghiền mà mình mới mua…..”
À, xin lỗi, em ăn mất tiu òi.”
“Cái con bé nàyyyyy! Đó là thứ mà tạm thời không thể mua được bởi nhà xản xuất theo không kịp độ nổi tiếng của nó, MOÁÁÁÁÁÁÁÁ!”
5 giây sau khi quyết định bơ đối phương đi, vua của loài Quỷ bắt đầu lớn tiếng la lên, điều mà cậu hiếm khi làm, bởi que kem cậu mới mua đã bị người khác ăn mất.
“Maou-san? Maou-san, anh không sao chứ! Có chuyện gì thế?”
Cậu Maou tinh thần xoắn tít lên đến mức muốn đập đầu vào gối kia, bất ngờ lấy lại bình tĩnh bởi cậu nghe thấy một giọng nói hoảng hốt bên ngoài phòng mình.
“Là, là Chi-chan đó à?”
“Vâng, ừm, hình như ban nãy em có nghe thấy tiếng gì ghê ghê, uh, không, không có chuyện gì chứ ạ?”
Từ bên ngoài truyền vào là giọng nói của cô bé nữ sinh, đàn em của Maou ở chỗ làm, và đồng thời cũng là người thường xuyên thấy hình dạng thật của Maou, thực thể của thế giới khác, và thêm cả bí mật của trái đất– giọng nói của Sasaki Chiho.
“Anh, anh ổn. Kh, không phải, cũng không phải là hoàn toàn ổn, nhưng cũng không có gì to tát cho lắm, Chi-chan, anh mở cửa đây……”
“Có ai đó ở ngoài cùng Chiho.”
“Huh?”
Cậu Maou đang chuẩn bị ra chỗ lối vào để mở cửa kia, mặc dù để ý thấy cái giọng phiền phức trong đầu mình mang vẻ nghiêm túc, cậu vẫn vô thức phản ứng lại một cách thô lỗ bởi trận cãi lộn mới nãy.
“Ưm, Maou-san, nếu lúc này không tiện, thì em sẽ quay lại sau…..”
“Ể? À, không phải vậy đâu, anh xin lỗi Chi-chan, thật sự là không có gì đâu, không phải vấn đề tại em đâu, tóm, tóm lại là cứ vào trước đã!”
Có lẽ vì nghe thấy giọng không vui của Maou mà Chiho dường như trở nên nhút nhát hơn một chút, Maou vừa mở cửa vừa trấn an cô bé.
“Thật, thật sự là không sao chứ?”
Rồi cậu thấy cô bé Chiho nhìn vào phòng một cách thận trọng—
“Ch…. chào…..”
Và bóng dáng Suzuki đứng kế bên Chiho, người đang nhìn về phía cậu với vẻ mặt nghi ngờ.
“Ồ, là cô à. Ừmm, cơ thể cô không sao chứ?”
“À, ừm. Cơ mà tôi cũng gây ra không ít phiền phức cho Chiho-chan.”
Rika nhìn vào mắt của Maou với Chiho, và đáp lại Maou một cách rõ ràng, còn với Chiho, cô bé đỏ mặt lên xấu hổ.
Maou bất ngờ thầm trong lòng.
Xét cho cùng, vụ việc mà Rika đã trải qua khi cổ đến thăm Ma Vương Thành ba ngày trước, có thể gọi là một thảm họa.
Cô nàng Rika không quen với việc thấy những cảnh đánh nhau hay tình huống siêu nhiên như cô bé Chiho kia (cơ mà cái này có thể đoán trước được), đã hoàn toàn xuống tinh thần sau khi bị kéo vào chuyện của Ente Isla, và nghỉ ngơi ở nhà suốt ba ngày.
Trong suốt ba ngày đó, Chiho đã gọi và nhắn tin, và thậm chí còn thường xuyên ghé căn hộ của Rika để giúp cổ lấy lại tinh thần….
“Nhà sản xuất theo không kịp độ nổi tiếng của nó, là sao thế? Gari Gari Kun mà cậu mua bị ai ăn mất à?”
“Oh…..”
Bị hỏi thẳng như thế, Maou vô thức cứng họng.
“Ơ? Có chuyện gì với Gari Gari Kun thế?”
“Chiho-chan không biết sao? Gari Gari Kun có một vị giống với khoai tây và nó chẳng giống với vị của kem que chút nào cả, có vẻ như nó nổi quá nên họ đã không thể sản xuất được kịp?”
“Ra thế!”
Rika, người vốn là một nhân viên văn phòng, dường như rất nhạy cảm trước xu hướng của xã hội, nhưng Chiho thì không rõ về khoản tin tức này.
Cơn buồn tình vì bị ăn mất cây kem, sự xấu hổ vì bị hai người khác nghe thấy tiếng la của mình, cùng với việc hai cô gái bàn tán dữ dội về Gari Gari Kun trước mặt cậu, khiến cậu cảm thấy chẳng biết nên kiếm lỗ nào mà chui nữa.
“Dù, dù sao thì hai người cũng đến vì một lý do đúng không? Mặc dù tôi không có gì để đãi hai người, nhưng mời vào đã.”
Dưới sự thúc dục của Maou, Chiho đi vào Ma Vương Thành trước.
“Bọn em xin phép. A, Maou-san, nếu không phiền thì xin anh nhận thứ này.”
Bởi vì lo lắng cô nàng Rika đằng sau mình, mà Chiho cố tình nói với giọng điệu vui vẻ và bước vào Ma Vương Thành, rồi đưa túi mua sắm trên tay mình cho Maou.
“Cái này em mua trên đường đến đây, nếu anh không phiền…..”
“Ồ, cảm ơn….? Ga, Gari Gari Kun! Và lại còn là vị khoai tây nghiền nữa!”
“Ế? Thật á?”
Khi nhìn vào trong túi, Maou thốt lên một tiếng kinh ngạc khi nhận ra cây kem huyền thoại mà cậu vừa đánh mất, và Rika cũng ngạc nhiên mà nhìn vào bọc kem trong tay Maou.
“Nhưng lúc mua, em lại không biết thứ này đang thiếu hàng.”
Chiho chỉ vào tên tiệm được in trên bọc ni lông.
“Em chỉ mua cái này vì tiệm rượu gần nhà vừa đúng lúc nhập hàng về.”
“Thiệt á! Thứ này dạo gần đây trở nên rất nổi tiếng và khó mà mua được ở nhiều chỗ! Cảm ơn em, Chi-chan!”
“Ra thế. Nhưng mừng là anh thích nó!”
Rika câm lặng nhìn vào cô bé Chiho đang cười, và vào Maou, người lập tức xé bọc gói kem và bắt đầu ăn một cách hạnh phúc.
“Ờ, ừm, Maou-san.”
Rika mở đầu cuộc đối thoại với Maou, người bị sao lãng bởi cây kem que.
“Ô, ồ, tôi xin lỗi, tóm lại hai người cứ vào trước đi.”
Maou, người phát hiện ra rằng mình đang lờ khách đi, thúc giục Rika vào phòng, nhưng sau khi đối phương nhìn lại cậu với vẻ mặt nghiêm nghị và nói,
“Emi và Ashiya…. đúng thật là không có ở đây, đúng không?”
“….Ừm, đúng vậy.”
Maou cẩn thận cầm que kem của mình và gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng thế, anh chàng thường ở đây và không cho phép cây kem của Maou tự ý biến mất, đồng thời cai quản nhà bếp với tủ lạnh, giờ đã không còn ở đây nữa.
Kể từ khi Maou bắt đầu kế hoạch thống nhất Quỷ Giới vĩ đại của mình, đây là lần đầu tiên mà Ashiya Shirou, Quỷ Tướng Alsiel, không ở bên cậu.
Kẻ thù chung của Maou và Emi, tổng lãnh thiên thần Gabriel của Ente Isla đã bắt cóc Ashiya.
Ashiya là đối tượng trung thành luôn ở bên Maou, kể cả sau khi Maou thất bại trong việc xâm chiếm Ente Isla và bị dạt đến một nơi được biết đến với cái tên Nhật bản ở thế giới khác. Sự biến mất của anh ta khiến Maou cảm thấy như bản thân đã mất đi cả hai cánh tay của mình.
Hơn thế, theo những gì Gabriel nói thì, kẻ thù không đội trời chung của Maou, người định dừng việc xâm chiếm Ente Isla của cậu và đuổi giết cậu đến tận Nhật, Anh Hùng Emilia hay còn được biết đến với cái tên Yusa Emi, cũng bị giam cầm giống thế ở đâu đó trên Ente Isla.
“Rốt cuộc thì, tôi đã không nhận được bất kì thông tin gì về Ashiya-san và cha của Emi, sau đó thì chuyện trở nên bất tiện hơn…. Nên tôi đã yêu cầu Chiho-chan cùng tôi đến đây để nghe sự thật.”
“Sự thật?”
“Suzuno, Urushihara-san, Ashiya-san, Maou-san…. tất cả chuyện của mọi người và quan trọng nhất là, chuyện của Emi. Tôi nghe Chiho-chan bảo rằng Maou-san định đi đâu đó để tìm Emi.”
“Ờ, ừ….. nhưng chuyện của Suzuno và Urushihara là ám chỉ…..?”
Chiho đã nói cho Rika biết bao nhiêu?
Maou liếc nhìn sao Chiho, và cô bé lắc đầu đáp lại.
“Tôi đã thấy Urushihara-san và Suzuno đi ra ngoài mưa và dùng loại khả năng bay nhảy siêu nhiên nào đó, tôi cũng thấy Maou-san bay rồi biến mất vào bầu trời. Sau đó thì, tôi nghe Ashiya-san bảo rằng Emi không phải là người đến từ trái đất và rồi Ashiya-san bị bắt đi bởi một đám người lạ và biến mất.”
Từ vụ việc này, có thể thấy rằng cả Maou hay cô nàng điều tra viên Crestia Bell sống trong phòng 202 kế Ma Vương Thành, Kamazuki Suzuno kia, vẫn chưa dùng đến bất kì thuật thao túng trí nhớ nào lên Rika.
Vì thế, Rika đã đến đây với Chiho là người dẫn đường.
Đến căn hộ nằm ở một góc phố Tokyo, nơi đã tụ tập được một lượng dân cư đáng kinh ngạc.
“Nếu anh biết bất cứ thông tin gì về Emi, về bạn của tôi, thì xin anh hãy nói cho tôi biết.”
Rika muốn biết sự thật đằng sau người bạn quan trọng của mình, Yusa Emi.
Vì lời của Rika mà Maou quay sang phía bức tường hướng phòng 202, khẽ thở dài.
“Ầy, không cần phải lo lắng thế đâu. Nếu cô muốn biết, thì tôi sẽ nói cho cô nghe. Nhưng cô sẽ phải chờ một chút. Suzuno và Amane-san… cô gái đã cứu cô, lát nữa sẽ về đến. Khi đó sẽ dễ dàng giải thích đàng hoàng hơn.”
“….Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đợi ở đây trước.”
Rika đáp lại với vẻ kiên quyết. Có vẻ như cô ấy đã vượt qua được cơn sốc mà cô gặp phải bữa trước.
Sau khi nghe những gì Maou phải nói, cô gật đầu thẳng thừng và bước vào phòng. Rồi cô chậm rãi ngồi xuống chiếc kotatsu.
“Cô cũng khá can đảm đấy.”
“Chuyện này vốn đã đủ để gây chấn thương tâm lý rồi. Đừng nghĩ giờ tôi đã ổn. Tôi đã nằm sốt trên giường suốt hai ngày đấy.”
Rika mỉm cười cay đắng.
Dù nụ cười ấy trông có hơi gượng ép, nhưng Maou cũng không ngu đến mức chỉ ra điều đó.
“Suzuno-san ra ngoài rồi sao?”
Tuy nhiên, sau khi Rika bình tĩnh lại, đến lượt Chiho trở nên bồn chồn.
“Hửm? Ừ, dường như sáng nay cổ đã cùng Amane-san đi đâu đó?”
“Có, có phải là bệnh viện không?”
“Hm? À.”
Sau khi Maou cảm nhận được nguyên do đằng sau sự lo lắng của Chiho, cậu lắc đầu đáp lại.
“Không, vết thương của cô ấy hình như đã gần hồi phục hoàn toàn, sáng nay cổ còn trông rất năng động nữa đấy.”
“ẾẾẾẾẾ?”
Chiho lớn tiếng thốt lên với vẻ không tin.
Điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì giữa vụ việc mà Rika bị kéo vào ba hôm trước, cô nàng Suzuno sống kế bên Ma Vương Thành kia vì bảo vệ Chiho trong trận chiến kịch liệt mà đã bị thương nghiêm trọng từ vai đến ngực bởi vuốt quỷ.
Dù Suzuno là một điều tra viên sử dụng phép thuật ở thế giới Ente Isla, nhưng dựa theo lý lẽ thông thường của Chiho, loại vết thương đó chắc chắn không thể hồi phục chỉ trong ba ngày được.
” Haiz, về phần này, Amane-san mới là người khiến người ta cảm thấy kì lạ hơn. Nhưng chuyện quan trọng gì người đó cũng không chịu nói.”
“…..Ừm.”
Chiho gật đầu.
Tên đầy đủ của Amane mà hai người họ nhắc đến là Ooguro Amane, Maou và Chiho cùng những người còn lại đã làm việc ở ‘Ooguro-ya’ ở quận Chiba, thành phố Choshi, Amane không chỉ là quản lý tiệm ở đó, mà cô ấy còn là cháu gái của Shiba Miki, chủ nhà Villa Rosa Sasazuka, nơi mà Ma Vương Thành tọa lạc.
Mặc dù bà chủ nhà Shiba và đứa cháu gái Amane là người Nhật, hoặc chính xác hơn, là người trái đất, nhưng khó tin là họ lại biết thân phận của nhóm Maou ngay từ đầu, nhất là Amane, cổ thậm chí còn phô diễn năng lực mạnh mẽ vài lần mà đến cả Maou, Ma Vương đây, cũng cảm thấy không thể tin nổi.
“Amane-san… thật sự sẽ quay lại phòng trọ sao?”
“Ừ, tại hành lý của cổ đang được giữ trong phòng Suzuno.”
Ba ngày này, Amane đã ở trong phòng của Suzuno.
Điều khiến Chiho lo lắng là Amane sẽ lại giống cái hồi ở Choshi dạo trước, sẽ biến mất sau khi thể hiện một sức mạnh bí ẩn nào đó.
Từ bữa đó đến giờ, Amane vẫn chưa giải thích lý do mà cô ấy đến Sasazuka, và thậm chí cả thân thế thật của cổ vẫn chưa rõ, vì thế Maou và Chiho không thể tin tưởng cô ấy hoàn toàn được.
“Họ bảo là chiều sẽ về, nên cứ chờ thêm một chút nữa.”
“Em, em hiểu rồi….. a, à mà, em lo cho Suzuno-san nên quên không hỏi. Maou-san.”
“Ừ?”
“Đứa bé đó bây giờ đâu rồi?”
Có mùi tức giận trong giọng điệu Chiho, và đây chắc hẳn không phải tưởng tượng của Maou.
“….Em đang nói Acies à? Em ấy ở đây.”
Maou chỉ vào thái dương của cậu với vẻ bực mình.
Chủ nhân của giọng nói từ nãy đã làm ồn rất nhiều, muốn Maou cho mình ăn một miếng đầy miệng cái món kem Gari Gari Kun vị khoai tây nghiền mà cậu ta hiện đang ăn.
“Chỗ này ý là… Maou-san!”
“Anh, anh còn lựa chọn nào khác đâu, tại vì hình như nguyên tắc là thế! Nói thật lòng, mặc dù giờ con bé ồn ào, nhưng nếu anh cho con bé ra thì con bé thật sự sẽ làm bất cứ điều gì nó muốn, phiền lắm.”
Sắc mặt của Chiho đã thay đổi thành vẻ khó chịu thấy rõ, và mặc dù Maou cố viện cớ để lảng tránh chuyện đó—
“Khi giải thích, với Suzuki-san, anh cần phải, nhắc đến Acies-chan! Anh hãy, để con bé, ra đi!”
Chiho vẫn giận dữ nắm lấy phần áo trước của Maou và lắc cậu theo nhịp nói của mình.
“Gyaa, Chiho, đừng lắc nữa, cây kem rớt bây giờ! Anh hiểu rồi, anh biết rồi, đừng lắc nữa! Anh vẫn chưa quen, cứ thế này anh không thể tập trung được đâu!”
Sau khi tạo khoảng cách với Chiho, người trở nên càng giận dữ hơn dù rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, Maou giữ lấy cái đầu có chút chóng mặt của mình, và vươn tay về phía khoảng không trống trải.
“Hm…. ra nào, Acies!”
Cùng lúc Maou nói câu đó, cơ thể cậu lập tức sáng lên ánh sáng màu tím.
Mặc dù cô nàng Rika thấy cảnh này từ khoảng cách gần kia sợ đến rụt người lại, nhưng không may, chỉ có mỗi lúc đấy là Chiho không rảnh rang để lo lắng cho Rika.
“Maou, cho em ăn một miếng kem đó với!”
Ánh sáng mờ nhạt màu tím phát ra từ cơ thể của Maou không hướng về phía tay của Maou vươn ra, mà lại định hình ngay sau lưng Maou.
Đối phương hơi trẻ hơn Chiho.
Một cô bé xinh đẹp với mái tóc màu bạc và lọn tóc màu tím ở phía trước, đặc điểm mà chắc chắn không thể tìm thấy được ở một người Nhật, cô bé ấy đột nhiên xuất hiện trong khoảng không trống rỗng.
Vấn đề là ngay cái lúc cô bé xuất hiện, cô bé bám vào lưng Maou bằng cả tứ chi.
Không chỉ có thế, với cái tư thế đó, cô bé còn từ đằng sau cắn vào cây kem kế miệng Maou, Chiho, người phải lòng Maou, không tài nào làm ngơ cái tình huống này được.
“A, A, Acies-chan, em đang làm gì Maou-san thế hả?”
“Hm~ tiếp xúc cơ thể với đối tác của mình?”
“A, Acies, em làm cái gì thể hả? Thả anh ra!”
Maou, người gọi Acies ra, cũng cảm thấy bất ngờ.
Mặc dù đến tận lúc này, Acies vẫn chưa từng xuất hiện theo cái cách mà Maou tưởng tượng, nhưng cũng đâu nhất thiết là phải đặc biệt xuất hiện theo kiểu này đâu.
“Hm~ Maou dễ thấy xấu hổ thật đấy!”
“Cái đó không phải vấn đề! Anh một miếng cũng không cho em ăn đâu! Chẳng phải em đã xực snack của anh mà không thèm xin phép gì sao!”
“Cái này và cái đó được đựng trong loại bao tử khác nhau!”
“Đừng có canh lúc có lợi cho bản thân rồi mới nói tiếng Nhật lưu loát như thế chứ! Anh nhất định không cho em ăn miếng nào đâu!”
Ngay lúc vua của loài Quỷ và cô bé bí ẩn đang cãi nhau dữ dội về cây kem và đốp chát nhau với điệu bộ khó coi—
“Dừng, lại, hết, coi!”
“Ugoh!”
“Wahh!”
Chiho chen ngang một cách kịch liệt, và kéo Acies ra khỏi Maou.
“Chiho-chan, em đang làm gì thế!”
“Chị cũng có mang phần của Acies-chan đây, nên em không thể giật cây kem của Maou-san được!”
“Ể~ nhưng thứ lấy của người khác lại đặc biệt ngon hơn cơ….”
“Dù là thế em cũng không được làm vậy!”
“Uuu…. em biết rồi.”
Có vẻ như vì sợ cái điệu bộ ‘liều mạng’ của Chiho mà Acies thật lòng rút lui, và tìm cùng một thứ mà Maou đang ăn trong cái túi mua sắm mà Chiho mang sang.
“Ô, Acies lại nghe lời à…. Chi-chan đúng là tuyệt ghê…..”
Maou nhìn vào lưng Chiho và nói với vẻ ngưỡng mộ.
“…..Maou-san.”
“V, vâng?”
Mặc dù Chiho đáng lẽ không nên la mắng Maou vì điều mà cậu mới nói, nhưng sau khi cảm nhận được cái gì đó giống với sát khí từ vẻ mặt khi cô bé quay người lại, Maou không thể không đứng thẳng người.
“Nếu anh chiều Acies-chan quá, thì khi Alas Ramus trở về, em ấy có thể sẽ ghét anh vì cảm thấy ghen tị đấy.”
“Ô, ồ?”
“V, và, thế này không hay chút nào cả! Mặc dù chắc là có rất nhiều nguyên do phức tạp, nhưng Acies-chan vẫn là con gái đấy!”
“Uh, mặc dù nói thế này thì có hơi khiếm nhã, nhưng Acies thật sự không chịu nghe lời anh…..”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó!”
“Uoh?”
Dù Maou cố hết sức để bào chữa cho bản thân, nhưng bị cáo vẫn cảm nhận được rõ, rằng cậu và bên kiện đang đỏ choé mặt và trừng mắt nhìn vào cậu, không nói cùng một vụ kiện.
“Ban, ban ngày ban mặt, mà, mà lại đi tiếp, túc xúc cơ thể với con gái một cách dữ, dữ dội như thế, thật, thật sự không hay chút nào!”
“Chi, Chi-chan? Này, em hiểu lầm gì rồi, anh không…..”
“Chuyện đó thì đành chịu thôi. Dù sao thì em cũng đã giao hoà cả thể xác lẫn tâm hồn với Maou rồi!”
“Uh~~!”
“Chi, Chi-chan! Bềnh, bềnh tễnh chút đi, em chắc cũng biết đó chỉ là lỗi diễn đạt thôi mà! Acies, cả em nữa, mặc dù em chỉ biết một phần tiếng Nhật, nhưng sao lại am hiểu như thế khi đụng đến mấy chuyện như vầy vậy hả!”
Mặc dù Acies nói như đang kích động Chiho, nhưng không nói đến khoản tâm hồn, việc cơ thể họ hợp nhất với nhau là thật.
Một lọn tóc tím nằm lẫn trong mái tóc bạc của Acies.
Đó là một điểm đặc biệt của đứa bé sinh ra từ Sephirah– những khối cầu đã hình thành Ente Isla, và bên cạnh Maou với Chiho vẫn còn một người có đặc điểm tương tự.
Đó là cô bé đã hợp nhất với ‘Thánh kiếm Tiến hoá, Đơn cánh’ mà Anh Hùng Emilia sử dụng, cũng là cô bé yêu thương Ma Vương Maou và Anh Hùng Emilia như cha mẹ mình, cô bé Alas Ramus.
Mặc dù nhìn từ độ lớn lên của hai đứa thì rất khó tin, nhưng nghe bảo rằng Acies ngang với em gái của Alas Ramus.
Là chị em với nhau, Acies và Alas Ramus hình như là những tồn tại tương đương nhau, cô bé không chỉ chiếu theo mối quan hệ giữa Emi và Alas Ramus để thành công hợp nhất với Maou, mà cô bé còn giúp giải quyết một vụ việc vào ba hôm trước.
Chỉ từ kết quả, Acies sau đó vẫn hợp nhất với Maou, và đúng như dự đoán, giống với Emi và Alas Ramus, một khi hiện lại ra ngoài thì cô bé không thể lang thang quá xa Maou, người phụ thuộc của mình.
Nên cô bé Acies vốn dĩ không sợ người lạ kia, đột ngột thay đổi đáng kể về mặt thái độ sau khi hợp nhất với Maou.
Kể cả Chiho, người không thường xuyên thể hiện thái độ ghen tuông một cách rõ ràng sau khi có phụ nữ tiếp cận Maou, cũng không thể giữ nổi sự bình tĩnh của mình, từ đây có thể thấy được Acies ‘dính’ với Maou đến độ nào.
Đáng ra ban đầu phải như thế mới đúng—
“Chị tên là Rika đúng không? Rika cũng muốn ăn kem sao?”
Nhưng cô bé lập tức mất hứng với cậu Maou gặp rắc rối và cô bé Chiho đang run lên vì giận kia, và quay sang đưa cây kem cho Rika, người đang chằm chằm dõi theo trận cãi lộn của ba người họ và không biết nên làm gì.
“Chị, chị không ăn đâu, cảm ơn.”
Và sau khi bị khước từ, cô bé thậm chí còn tỏ ra có chút chán nản.
“Maou-san.”
“Va, vâng!”
Trước cái nhìn lạnh giá của Chiho, Maou vô thức đứng thẳng người lại.
“Nếu như Yusa-san và Ashiya-san có thể về sớm thì tốt rồi!”
“Em nói phải!”
Maou đáp lại với giọng tôn kính theo phản xạ.
Từ bên cạnh, Rika dõi theo mối quan hệ quyền lực kì lạ giữa ba người họ.
“….Mình thật sự chẳng hiểu gì cả.”
Ngay lúc cô nghiên đầu vài lần và lẩm bẩm–
“Ồ, là tin nhắn của Suzuno. Có vẻ như họ sẽ về sớm thôi.”
Chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ của Maou nhận được một tin nhắn.
Đó là tin nhắn của cô nàng Suzuno đã đi ra ngoài kia, bảo rằng sẽ quay về phòng trọ nửa tiếng nữa.
“Ồ, thế thì tuyệt quá. Hồi sáng em có nhờ Amane mua cà lem~”
“Em muốn ăn bao nhiêu kem đây hả. Em có bị đau bụng thì anh cũng không quan tâm đâu.”
Dù biết đối phương sẽ không đáp, nhưng Maou vẫn không thể không móc lại.
“Haiz, vậy khi Suzuno và Amane quay trở về, chúng ta sẽ bắt đầu bàn về cách cứu Emi, Alas Ramus, Ashiya và cha của Emi. Anh sẽ nghĩ về bảng ca làm sau.”
Ngay lúc Maou sắp xếp bảng ca làm trên chiếc kotatsu và nói cho qua chuyện–
“Tôi bảo này….”
“Kya!”
Một giọng yếu ớt vốn không thuộc về bất kì ai hiện diện trong phòng bất ngờ vang lên, khiến Rika giật bắn người.
Ánh mắt của mọi người, trừ Acies, tập trung vào chiếc tủ.
“Mọi người có quên sự tồn tại của tôi thì cũng không sao, nhưng mọi người có thể nhỏ tiếng xuống một chút không. Tôi khác với Bell và vẫn chưa hoàn toàn phục hồi đâu. Nếu xung quanh quá ồn ào thì vết thương của tôi sẽ lại đau lên đấy.”
Họ chỉ thấy chỉếc cửa tủ hé mở, và con nợ xấu của Ma Vương Thành, Quỷ Tướng Lucifer, Urushihara Hanzo, người tự xướng là NEET hạng nhất, làm vẻ mặt ai oán từ bên trong.
***
Emi và Ashiya hiện đang bị giam giữ ở Ente Isla.
Ngay từ đầu, câu nói này đã không thật sự thích hợp.
Xét cho cùng, Emi là từ Ente Isla mà đuổi theo Maou, cũng là Ma Vương, đến tận Nhật, và Ashiya từng thực hiện hoạt động xâm chiếm ở Ente Isla với tư cách của một con quỷ.
Rốt cuộc thì, Ente Isla là nơi mà đáng ra hai người họ nên ở.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, hai người họ đều đang bị giam giữ ở nơi mà họ nên trở về.
Mọi chuyện bắt đầu khi Emi quyết định quay trở về quê nhà để xác nhận lập trường của cha mẹ mình ở Ente Isla là gì, và họ đã từng có quá khứ như thế nào.
Vào thời điểm này, cả kẻ địch Maou của cô cũng chưa từng nghĩ rằng cô nàng Emi được biết đến như con người mạnh nhất thế giới, sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuy nhiên, sau khi ngày hẹn đã qua đi và Emi vẫn chưa quay trở lại, điều đó cũng tương tự với cô bé Alas Ramus, người đã hợp nhất với ‘Thánh kiếm Tiến hóa, Đơn cánh’ mà Emi có.
Sau đó, cậu Maou định thi bằng lái xe máy bởi loại hình kinh doanh mới ở chỗ làm của mình, vì quá lo lắng-chủ yếu là liên quan đến Alas Ramus- mà đã phải chịu một trận Waterloo giữa buổi thi lý thuyết. [note143]
Sau đó, trong cái tình cảnh mà Emi vẫn chưa quay trở về, Maou đi đến Trung tâm Sát hạch Fuchu để thi lại và cậu gặp phải một cặp cha con kì lạ.
Cặp cha con tự nhận mình là Satou Hiroshi và Satou Tsubasa này, vừa nhìn có thể thấy rõ họ không quen với Nhật bản, từ trạm xe Tenmondai-mae trước Mikata đi lên chiếc xe buýt có Maou ở trỏng.
Vì vô tình bị dính líu đến họ, nên Maou đã bị quấy rầy bởi hai người họ trong lúc tham gia thi bài thi lý thuyết phiền não.
Mặc dù không phải là dự định ban đầu của mình, nhưng Maou vẫn bất ngờ phát hiện ra rằng Satou Hiroshi lại là cha của Emi, Nord Justina, người mà tưởng rằng đã chết trong cuộc xâm chiếm của Quỷ Quân; và Satou Tsubasa là em gái của Alas Ramus, Acies Ala sinh ra từ ‘Yesod’ của Sephira.
Ngay lúc Maou đang bận giải quyết cái tình huống diễn biến nhanh chóng xung quanh cha con Satou, gần đây những con quỷ cấp cao đến từ Quỷ Giới lại thường xuyên xuất hiện quanh Maou theo nhiều kiểu khác nhau, rồi thủ lĩnh tộc Malebranche cũng cố tình xuất hiện ở trường cao trung Sasahata mà Chiho theo học, và hầu như là cùng một lúc, khiến Chiho phải đối mặt với một tình huống khó khăn, đó là phải đương đầu với một con quỷ.
Tuy rằng Suzuno và Urushihara lặp tức đi đến cứu Chiho, nhưng chuyến khởi hành của hai người họ lại bị chứng kiến bởi Suzuki Rika, cô bạn không biết gì về Ente Isla của Emi, khiến cô bắt đầu dò hỏi Ashiya về sự thật.
Ngay lúc Ashiya bỏ cuộc và định thừa nhận mọi chuyện, Maou, người mượn sức mạnh của Acies để cứu Chiho khỏi nguy hiểm, lại bay từ trung tâm sát hạch về Ma Vương Thành để gửi Nord, rồi cậu lại bay đi theo đúng nghĩa đen.
Kết quả là chỉ còn lại mỗi Rika, Ashiya, và Nord, những thành viên kì lạ đó bị bỏ lại ở Ma Vương Thành.
Dù vậy, ba người họ vẫn quyết định bàn luận về những việc đã xảy ra với họ, nhưng lúc bấy giờ, Gabriel lại dẫn binh đoàn hiệp sĩ Josokin đến tấn công Villa Rosa Sasazuka.
Kể cả với sự can thiệp của quản lý nhà hàng bãi biển ‘Ooguroya’ ở Choshi, quản lý Ooguro Amane, nhưng chỉ có mỗi Rika được cứu, còn Nord và Gabriel thì bị Gabriel bắt đi, về phần Suzuno và Urushihara, họ đã bị thương nghiêm trọng bởi tổng lãnh thiên thần Camael, kẻ đi cùng với tộc trưởng Libicocco của tộc Malebranche.
Cũng như Emi lấy được năng lực mạnh mẽ từ việc hợp nhất với Alas Ramus, cậu Maou đến trường trễ hơn rất nhiều so với Suzuno và Urushihara kia, đã thành công đẩy lùi Camael và Libicocco sau khi hợp nhất với Acies.
Nhưng chuyện không chỉ có vậy.
Chiho, Suzuno, và Urushihara đều vì vụ này mà bị thương, Ashiya và Nord thì bị kẻ khác bắt đi, đối với Maou, người biết rằng Emi và Alas Ramus đang bị giam giữ ở Ente Isla mà nói, tình huống này là một thất bại hoàn toàn.
Maou là Ma Vương.
Nếu Villa Rosa 201 là Ma Vương Thành, thì Sasazuka chính là thành phố mà Ma Vương Thành bắt đầu sự phát triển của nó.
Ashiya Shiro, Urushihara Hanzo, Sasaki Chiho, Kamazuki Suzuno và kẻ địch Anh Hùng Yusa Emi của cậu, đều là các Quỷ Tướng do đích thân Ma Vương Satan chọn.
Để xâm chiếm thế giới theo một cách mới, họ đều là những ‘cận thần’ và ‘đồng đội’ mà Maou cần phải có.
Bảo vệ thuộc hạ của mình, là trách nhiệm của Maou với tư cách là một người bề trên và là một chủ nhân.
Cậu cần phải bắt lũ ngốc đã tự biến mình thành kẻ thù của Quỷ Quân Thật Sự kia, trả giá.
Ma Vương Satan đã quyến định mượn sức của ‘đồng đội’ ở Nhật của mình, dẫn dắt Quỷ Quân mới hình thành khởi hành từ Nhật, hành quân đến Lục địa Thánh Thập Tự của Ente Isla.
***
“Không thể nào….”
Ánh mắt của Maou đảo quanh với vẻ bàng hoàng.
“Sao chuyện này lại có thể xảy ra được!”
“Maou-san…..”
Maou không thể giấu nổi vẻ hối hận trong giọng mình, khiến Chiho đặt một tay lên vai cậu để an ủi.
“Nhưng, đây là hiện thực. Mặc dù với anh thì đây có thể là một hiện thực tàn khốc.”
Crestia Bell, Kamazuki Suzuno, nói những lời đó với Maou, người đã hoàn toàn suy sụp tinh thần.
“Điều này có nghĩa sức mạnh hiện tại của anh, chỉ không đủ sức mà thôi.”
“Suzuno-san! Chị nói hơi quá rồi đấy!”
“Chiho-dono, dù cô có biện minh cho Ma Vương thế nào, sự thật vẫn sẽ không thay đổi đâu.”
“…Khốn… khốn kiếp….”
Tiếng đập vào tấm tatami với niềm hối tiếc khôn nguôi của Maou, lặng lẽ vang lên trong căn phòng.
“Tại sao…. Tại sao…..!”
Cậu nghiến răng, lườm vào Suzuno bằng một ánh mắt vừa mạnh lại vừa buồn, và hết sức mà kêu lên.
“SAO CÔ LẠI CÓ ĐƯỢC BẰNG LÁI TRƯỚC TÔI CƠ CHỨ!”
“Maou, ngài ồn quá đấy.”
Giọng nói của tên Urushihara cảm thấy đau đớn kia vang lên từ trong tủ, nhưng lúc này, Maou không rảnh rang mà để ý đến chuyện đó.
Đây là vì Suzuno, người đang hứng lấy ánh mắt của Maou, đang giữ một chiếc thẻ sáng bóng trên tay với vẻ mặt điềm tĩnh — đó là bằng lái xe có tên và ảnh của Kamazuki Suzuno.
“Tôi chỉ lấy vì thấy cần thiết thôi. Xét cho cùng, nhìn anh như thế này, anh chắc hẳn không thể làm bài thi lại trước khi lên đường được.”
“Dù thế… dù thế……”
Maou đột ngột quay người và chạy ra cửa sổ, chỉ vào phần sân bên dưới mình và la lên.
“SAO CÔ LẠI PHẢI MUA NGAY MỘT CHIẾC XE MÁY SAU KHI LẤY ĐƯỢC BẰNG LÁI HẢ! CÔ MUỐN GÂY SỰ VỚI TÔI ĐẤY À! CÓ PHẢI LÀ ĐANG CHẾ GIỄU TÔI KHÔNG!”
Bên trong sân của Vila Rosa Sasazuka, kế bên con chiến mã Dullahan II quý giá của Maou, có một chiếc xe máy xinh đẹp sáng lên dưới ánh mặt trời đang đậu ở đó, và nó lại còn là một chiếc Honda GYRO ROOF, loại xe nổi tiếng dùng trong thương mại.
Mái che làm theo tiêu chuẩn trang bị và kiểu xe ba bánh lỗi lạc đem lại cảm giác an toàn. Nó có thể vận chuyển hàng hoá nhẹ bất kể thời tiết thế nào, là chiếc được những người đưa pizza và các loại hình kinh doanh nhỏ lẻ khác ưu chuộng nhất.
“Này Chiho-chan, sao Maou-san lại kích động thế?”
Mặc dù cậu cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần nhờ vào cây kem Chiho mang đến, nhưng Maou vẫn lập tức mất đi bình tĩnh sau khi Suzuno quay trở về, khiến Rika ngạc nhiên hỏi Chiho về nguyên do.
Chiho nở một nụ cười khó xử, và thì thầm vào tai Rika.
“Maou-san thi tạch bằng lái hai lần rồi. Lần đầu là bởi ảnh trượt bài thi lý thuyết, lần hai là vì trước lúc luyện tập trong ngày thi thứ hai, ảnh đến để cứu em…..”
“….Ồ.”
“Cô muốn gây sự với tôi đấy à? Dịch vụ giao hàng của MgRonald sắp sửa dùng đến cái đó đấy! Nhìn thế nào thì cũng giống như cô đang chế giễu tôi, đúng không!”
“Biết sao được giờ. Xét cho cùng, nếu không có bằng lái thì dù có mua xe máy, tôi cũng không thể lái về được. Nếu đã thế, thi bằng lái là lựa chọn duy nhất thôi.”
Suzuno, ngồi kế Chiho, không hề quan tâm đến vẻ nóng giận của Maou, và chằm chằm nhìn vào cậu với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Hay là anh muốn hành động ở Ente Isla mà không di chuyển khoảng cách xa?”
“Ự…. uh, ờm…..”
“Với sức mạnh của tôi và anh, chúng ta mà bay trên trời là sẽ bị phát hiện ngay. Ít nhất thì ở bên kia có Gabriel, Camael và tộc trưởng tộc Malebranche.”
“Nhưng, nhưng chúng ta đã có thể xác định địa điểm đến một mức độ nào đó rồi mà……”
“Nếu chúng ta không thể di chuyển đến một địa điểm xa trong khoảng thời gian ngắn để che giấu vị trí của mình sau khi việc đóng mở ‘cổng’ bị phát hiện, thì cũng vô nghĩa mà thôi.”
“Nhưng, nhưng dù cô định dùng một chiếc xe máy….. nhưng Ente Isla làm gì có động cơ đốt trong đâu? Nếu cô chỉ không muốn thánh lực hay ma lực bị phát hiện, thì chúng ta có thể mua ngựa sau khi đến đó mà…..”
“Anh biết cưỡi ngữa à?”
Dù là Maou cố cãi cựa, nhưng cậu vẫn im bặt sau khi bị cô nàng Suzuno nhịn hết nổi kia lớn tiếng nạt.
“Hiện tại, chúng ta không thể xác định được sẽ phải lang thanh quanh Ente Isla bao xa! Và chúng ta còn phải mang theo một lượng hành trang thích hợp sang đó nữa! Vì thậm chí còn không biết liệu có thể kiểm soát được ‘cổng’ một cách đàng hoàng hay không, nên chúng ta mới phải đi nhanh! Nếu đã thế, chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt khi ở Nhật! Hay anh định lấy xe đạp đạp xuyên Đông Lục địa, hoặcgiờ bắt đầu đi kiếm tiền mua ngựa?”
“……”
Maou, người không có gì để cãi lại, chỉ đành ngồi kế cửa sổ với vẻ khó chịu.
“Mặc dù tôi chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, nhưng nếu là một con phi long, tôi tự tin rằng mình sẽ không thua ai cả…..”
Dù thế giới Ente Isla trông có kì lạ cỡ nào khi so với trái đất, con người vẫn không thể thuần hoá được rồng bay.
“Haiz…. nghe cho kĩ này, Ma Vương.”
“Giề.”
“Nhìn kĩ đi, chiếc xe gắn máy đó là loại một chỗ.”
“Ừm.”
“Dù là nơi mà luật pháp Nhật không quản được, thì tôi cũng không muốn ngồi chung một cái yên xe với anh đâu.”
“Ư, ừm?”
“Làm thế sẽ bị phạt 20000 yên đấy.”
Chiho phản ứng thái quá trước việc hai người ngồi chung một chiếc xe và bắt đầu nói điều kì lạ.
“Chiho-chan, cái đó là với xe đạp. Với Xe máy thì điểm trừ và phạt vi phạm không giống nhau cho lắm đâu.”
Rika khẽ chỉnh lại.
“Nên….”
“O, oh.”
Từ đôi môi mĩ miều của Suzuno–
“Tôi đã mua một chiếc khác cho anh chạy. Nếu chạy xe máy ở Ente Isla, anh sẽ không cần bằng lái xe.”
cất lên một phát ngôn gây sốc.
“….Một chiếc khác?”
“Ừ”
“Xe máy á?”
“Ừ.”
“… Cô mua á?”
“Chứ còn ai mua nữa”.”
Suzuno nói thẳng ra. Bầu không khí trong phòng lập tức đóng băng, và rồi–
“KHÔNG THỂ NÀOOOOOOOOOOOOOO?”
“Maou, ngài ồn quá đi.”
“Tuy, tuy là khi trước em có cảm thấy khó tin! Nhưng chị có bao nhiêu tiền thế ?”
Urushihara vì tiếng hét của Maou mà lên tiếng than vãn lần nữa, nhưng lần này không chỉ Maou, mà cả Chiho cũng ngạc nhiên hỏi lại.
“Em, em thì không rõ về khoản này lắm, nhưng xe máy chắc là không rẻ đâu đúng không?”
“Đúng là rất mắc, nhưng tôi không mua xe mới. Amane-san chắc sẽ chạy chiếc kia về sớm thôi. Cả hai chiếc tổng cộng chừng 50000 yên. May là người bán có chuẩn bị tốt, nên việc giao dịch diễn ra rất nhanh, thật sự rất đỡ cho tôi.”
Suzuno quăng ra con số 50000 yên một cách dễ dàng.
“N…. Năm…. n, năm mươi….. ngàn……” (Trans: chừng 11 triệu :v)
Một dãi số ‘0’ mà Maou chưa từng thấy qua xếp thành hàng trong đầu cậu, khiến cậu nhất thời chóng mặt.
“M, Maou-san! Maou-san? Gắng, gắng gượng lên!”
“Cậu, cậu ta không sao chứ? Sắc mặt cậu ấy trông tệ quá.”
Chiho và Rika vội chạy sang chỗ của Maou, người đã lịm xuống như một quyển sách.
Chiho lo lắng nhìn vào gương mặt nhợt nhạt đẫm mồ hôi của Maou, nhưng đầu của Acies bất ngờ chặn tầm nhìn cô bé lại.
“Được rồi, làm hô hấp nhân tạo thôi!”
“Anh ấy vẫn còn thở! Không cần làm vậy đâu! Acies-chan có thể ngoan ngoãn ngồi một bên mà ăn kem đi!”
Chiho dùng hết sức để đẩy Acies ra khỏi Maou.
“…..Cảm giác như hơi khác với cái tình huống mà mình đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt.”
Dõi theo trận chiến bí mật giữa Acies và Chiho, Rika cầm chiếc quạt trước mặt lên và bắt đầu quạt vào mặt Maou.
Khi đó, vang lên tiếng động cơ nhỏ đang tiến lại gần phòng trọ từ phía xa, và dừng lại ngay dưới phòng.
Sau vài âm thanh của ai đó bước lên cầu thang, người đó mở cửa của Ma Vương Thành.
“Ây dà~ tôi xin lỗi, lòng vòng một chút là bị lạc mất tiêu. Nhưng tôi đã mua xăng giá rẻ… u, tình huống gì đây?”
Cô gái Ooguro Amane có làn da nâu với mái tóc đuôi ngựa màu đen, vừa cầm chiếc mũ bảo hiểm vừa ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào Maou và Chiho với Acies đang cãi lộn gay gắt trong phòng.
Với sự viếng thăm của Chiho, Suzuno, Rika, Amane, và Acies, mật độ nữ trong Ma Vương Thành tăng lên một cách hiếm có. Cậu Maou dần dần lấy lại ý thức kia, vừa nằm vừa lẩm bẩm với nước da nhợt nhạt.
“Hai chiếc hết 50000 yên à….. mình không biết nên gọi là chuẩn bị kĩ càng, hay chuẩn bị quá kĩ càng nữa, chẳng phải tiêu thế là quá nhiều sao? Cần phải chuẩn bị kĩ càng đến mức đó sao?”
Cô nàng Suzuno cảm thấy ngạc nhiên trước lời Maou kia, nhìn vào cô bé Acies vừa ngồi một góc phòng ăn kem vừa dõi theo chuyện đang diễn ra.
“Sức mạnh của anh lúc này chắc chắn là rất bá đạo. Xét đến cái lúc Emilia và Alas Ramus hợp nhất, có lẽ chỉ mình Ma Vương cũng đủ làm gỏi Gabriel và Camael. Nhưng chớ quên, lần này Alsiel, Emilia và Alas Ramus đều đã trở thành con tin. Dù rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi việc chiến đấu, nhưng tóm lại chúng ta phải di chuyển vừa nhanh vừa bí mật, cố hết sức để tránh tiếp xúc với kẻ địch cho đến khoảng khắc cuối cùng có thể.”
“Lại dám bắt chị làm con tin, những kẻ đó đúng là quá đáng mà! Chúng đáng bị đem ra xử tử!”
“Này Acies-chan, kem em rớt bây giờ~”
Lời cảnh báo của Amane chẳng có tác dụng gì, cây kem thứ hai trong ngày của Acies đã tuột khỏi tay cô bé và rơi xuống tấm tatami.
“Aaaa! Kem của mình…. thiên thần, không thể tha thứ được!”
“Aa, để chị lau cho.”
Ngay lúc Chiho vội bước đến chỗ bồn rửa, vắt khô miếng vải và quay lại—
“Chiho, đừng vứt nó đi! Uổng lắm!”
“A, à, ừ…..”
Chiho trả cây kem vừa nhặt lại cho Acies và bắt đầu lau đi chỗ bẩn trên tấm tatami.
Acies không bận tâm đến việc cây kem bị rơi xuống sàn và bắt đầu ăn tiếp cây kem.
“Ờm, tôi có thể hỏi một câu được không?”
“À, tôi xin lỗi, Rika-dono. Đều là tại Maou… Ma Vương ồn ào quá. Chúng tôi nên giải thích đàng hoàng cho Rika-dono nhỉ.”
Suzuno bất chợt để ý và quay sang phía Rika.
Mặc dù thành viên trong phòng đã khác, nhưng sự tương tác mới nãy lại bất ngờ giống với cảnh thường ngày ở Ma Vương Thành.
Điểm khác biệt duy nhất chắc chỉ có việc Suzuno ám chỉ Maou là ‘Ma Vương’ trước mặt Rika.
“À, ừ, tôi xin lỗi, mặc dù mọi người trông có vẻ khá bận, nhưng rốt cuộc thì, mọi người là ai?”
Cô bé Chiho đã từng hỏi một câu y chang kia, bất ngờ cảm thấy một cảm giác kì lạ.
“Nê, cũng hiếm khi có dịp, sao chúng ta không để Chiho-chan phụ trách việc giải thích này nhỉ?”
“Ơ?”
Amane đột ngột nhắc đến Chiho.
Còn bản thân Chiho, cô bé vừa giữ miếng vãi, vừa chớp mắt một cách lo lắng.
“Tôi cảm thấy dù Maou-kun hay Suzuno-chan có giải thích, thì Rika-chan chắc cũng không biết nên tin vào điều gì. Về mặt này, nếu là Chiho-chan, người ở cùng một vị thế với Rika, theo quan điểm khách quan chắc vẫn sẽ đáng tin hơn, đúng chứ?”
“Ừ, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.”
Suzuno đồng tình với ý kiến này, cậu Maou dần dần lấy lại ý thức từ cơn hỗn loạn kia nhìn sang phía Chiho với vẻ mặt nghiêm túc, trông như cậu cảm thấy đây là một ý hay.
“Nếu, nếu mọi người thấy ổn thì em có thể làm…. Suzuki-san chắc cũng không bận tâm chứ?”
“Uh… Trước đó, chị muốn hỏi một câu, Chiho-chan dường như rất quen với việc Suzuno và Maou-san làm mấy chuyện kì lạ. Chắc em không phải là kiểu nữ sinh cao trung có sức mạnh siêu nhiên và chiến đấu với kẻ xấu giống trong manga đâu nhỉ?”
“Pu!”
Lời đáp lại của Rika lại cực kì bất ngờ với Chiho theo nhiều mặt.
“Uh, ờm…. biết nói thế nào nhỉ?”
Nếu là Chiho của khi trước, cô bé chắc đã có thể phủ nhận điều đó, nhưng với người đã học một loại phép thuật từ Ente Isla mà nói, cô bé không thể thẳng thừng phủ nhận điều đó vào lúc này.
Maou giúp cô bé Chiho lưỡng lự kia trả lời.
“Chi-chan không giống thế. Ngay từ đầu, em ấy không hề liên quan đến bọn tôi, em ấy đơn giản chỉ là đàn em ở chỗ làm của tôi, một nữ sinh cao trung có thể tìm được ở bất kì đâu.”
Mặc dù câu ‘không hề liên quan đến bọn tôi, em ấy đơn giản chỉ là đàn em ở chỗ làm của tôi’, khiến Chiho thấy đau lòng, nhưng vì biết Maou không có ý đó, nên cô bé không chen ngang làm gì.
“Nhưng em ấy cũng từng giống cô lúc này, vì bị lôi vào chuyện của tôi và Emi mà biết được sự thật. Dù có đối mặt với tình huống còn đáng sợ hơn cái mà cô đã trải qua, Chi-chan vẫn sẽ bảo rằng không muốn quên đi những chuyện này. Thành ra bây giờ em ấy vẫn muốn ở cùng chúng tôi, như thế này đây.”
“Chiho-chan, có đúng vậy không?”
Rika, người không biết sự quyết tâm của Chiho mạnh cỡ nào, lên tiếng hỏi, và Chiho trả lời sau khi nghĩ ngợi một lúc.
“Nếu nói như thế, hm……”
Mặc dù Rika đã từng trải qua cái trải nghiệm bất thường là bị những tên hiệp sĩ ăn bận kì lạ tấn công….
“Trong tình huống của em, biết nói sao nhỉ, lần đầu em nhận ra được sức mạnh của maou-san và mọi người là khi em xém bị đè bẹp bởi một cái đường cao tốc đang sập….”
“Ế?”
Rika làm vẻ mặt đơ ra bởi nội dung mà Chiho nói với vẻ thản nhiên.
Sau đó, Chiho, với một ngón tay giơ lên, bắt đầu nói về trải nghiệm của mình như bị bắt cóc và mang đến sân thượng toà thị chính, bị bao vây bởi những tên thiên thần sử dụng vũ khí đến từ Thiên binh, nhìn cảnh một đám quỷ chiến đấu ở khoảng cách gần, bị đưa đi bệnh viện vì ngộ độc ma lực, rồi trận chiến ở Tháp Tokyo mà cô bé đã bay lòng vòng, và hai lần mà cô bé tự ý đương đầu với những con quỷ to lớn.
“Tuy là giờ nói ra thì có hơi kì, nhưng việc em còn sống đến lúc này đúng là đáng kinh ngạc thật.”
Cuối cùng, cô bé chốt bằng câu đó.
“…..”
Mặt Rika tái nhợt đi chắc phải không phải là tưởng tượng của Chiho. Sau khi Chiho phát hiện ra điều này—-
“Ah, aaaa! Nhưng, vì lúc nào Maou-san, Yusa-san và Suzuno-san cũng bảo vệ em, nên trên thực tế, em không hề bị thương gì đâu!”
cô bé luống cuống làm vẻ mặt vui vẻ của mình.
“Nhưng, nhưng em vẫn gặp nguy hiểm còn gì? Và em thậm chí còn phải nhập viện……”
“Thay vì nói đó là chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của em, bảo rằng hầu hết trách nhiệm đều thuộc về em nghe có vẻ đúng hơn, và mặc dù em có vào bệnh viện, nhưng em được xuất viện ngay hôm sau vì chẳng có biến chứng nào cả.”
Việc Chiho rõ ràng khiến Rika sợ, làm cô bé cảm thấy lo lắng, nên Maou đã đưa một tay ra giúp.
“Ờm, chúng tôi có thể khiến cô quên hết mọi chuyện về chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng ý thức được rằng những chuyện này không đúng với lẽ thường, nên cô không tin chúng tôi cũng được. Bất kể cô có đưa ra kết luận gì, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng ý muốn của cô, bất kể cô có quên chúng tôi hay không, chúng tôi vẫn sẽ cố hết sức để bảo vệ cô, không để cô gặp phải nguy hiểm gì nữa.”
“Ựựựự……”
“Cô không muốn dính líu đến bọn tôi nữa thì cũng không sao cả, chúng tôi chắc chắn sẽ không vì thế mà ngừng bảo vệ cô. Nếu cô cảm thấy hôm nay quá mệt, thì chúng ta có thể nói tiếp ngày khác. Uh, nhưng chúng tôi sắp sửa lên đường rồi, nên cô có thể sẽ phải chờ cho đến lúc bọn tôi trở về……”
“Quay, quay về sau khi nghe hết những chuyện này, chỉ khiến tôi thấy lo sợ thêm mà thôi…. không, nhưng mà, ưm, mặc dù tôi không biết mọi người đang định đi đâu, nhưng nơi đó rất là nguy hiểm đúng không?”
“Ừ… hẳn là thế.”
“Ít nhất thì chuyến đi này sẽ không an toàn như du lịch ở Nhật bản.”
Maou và Suzuno thành thật trả lời.
Rika lần lượt nhìn vào hai người họ và tỏ vẻ bồn chồn lo lắng.
“Anou, nếu tất cả những gì mọi người nói đều là thật, vậy chẳng phải Emi đã đến một thế giới khác không phải Nhật rất lâu rồi sao…. Emi sẽ không sao chứ? Với Emi, chẳng phải nơi đó cũng là một nơi không an toàn sao?”
“”””………..a.””””
Đối mặt với câu hỏi này, Maou, Chiho, Suzuno, và cả tên Urushihara bên trong tủ cũng thốt lên một tiếng như thể họ vừa mới phát hiện ra điều gì đó.
“Gì, gì thế?”
“Ưm, mặc dù cô có thể cảm thấy chúng tôi lạnh lùng khi nói thế này…. nhưng chúng tôi chưa từng lo Emi sẽ bị thương hay gặp nguy hiểm gì cả.”
“Ế?”
Maou nói tiếp, chọn từ một cách cẩn trọng.
“….Sức mạnh của Emi, hoàn toàn không thể đánh giá bằng chuẩn mực con người mà cô tưởng tưởng được.”
“Chị, chị ấy từng bảo là bị gãy xương chân khi cứu em, nhưng giờ nghĩ lại thì, chị ấy cũng lập tức hồi phục ngay sau đó…….”
Chiho thêm vào với giọng điệu nghe như thể rất khó nói.
“Cái đó, cả tôi cũng không biết nên dùng loại ví dụ gì để giúp Rika-dono hiểu nữa.”
“Nếu người quay trở lại Ente Isla là Yusa, không nói đến súng và kiếm, dù cổ có bị xe tăng bắn từ đằng sau, tôi nghĩ cô ấy chắc cũng chẳng trầy xước gì đâu.”
“Cái đó chẳng phải là manga sao!”
Rika không thể không móc lại lời của Suzuno và Urushihara.
Nhưng Maou bình tĩnh chấp nhận điều mà Rika chỉ ra.
“Haiz, cô làm phản ứng đó cũng không có gì lạ. Nhưng mặt khác, vấn đề là cái cô Emi đó, với cái sức mạnh như thế, lại không thể quay trở về. Có lẽ Emi không đối mặt với vấn đề vật lý, mà là không thể quay về vì vấn đề tinh thần, thực ra tôi lại lo lắng về điều đó hơn.”
“Ế?”
“Ô?”
“Hừm?”
“Hử?”
Không hiểu sao Chiho và Suzuno với Urushihara dường như không thể chấp nhận câu trả lời bình tĩnh của Maou dành cho lời nói của Rika, và họ nhìn vào cậu với vẻ mặt ngạc nhiên, bản thân Maou cũng ngạc nhiên trước phản ứng của ba người họ mà chằm chằm nhìn lại.
“Mấy, mấy người bị sao thế? Tôi nói gì lạ lắm à?”
“…… Chẳng lẽ anh không nhận ra sao?”
“…… Có vẻ như ngài ấy không nhận ra.”
“Maou-san…. em mừng lắm, rốt cuộc thì Maou-san vẫn là một người tốt.”
“Rốt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Thế này là sao…..?”
Maou cảm thấy kì quặc, và Rika tất nhiên là cũng không hiểu.
“”Không, không có gì…..””
“Ehehehe……”
Urushihara và Suzuno đồng thanh đáp lại. Và chỉ có mình Chiho là nhìn vào Maou một cách hạnh phúc.
“Tóm, tóm lại, dù cho Emi vẫn vô sự sau khi bị xe tăng bắn, nhưng cổ vẫn là con người. Tuy là cổ có sức mạnh vô địch, nhưng con người vẫn sẽ bị kiềm hãm bởi nhiều sợi xích cảm xúc, không phải sao? Dù Emi có gặp phải bất kì nguy hiểm gì, tôi nghĩ cái khả năng đó là có thể xảy ra nhất. Và cô chắc cũng biết cô bé tên Alas Ramus, cô bé đó vì một vài lý do mà lúc này cũng đang ở cùng Emi. Chúng ta cũng cần quan tâm đến sự an toàn của đứa bé đó. Mặc dù trong mắt cô chúng tôi như đang giải quyết vấn đề này một cách thảnh thơi, nhưng dành thời gian ra để đánh giá tình huống và chuẩn bị mới là điều cần làm.”
“Haiz….. cảm giác như tôi thật sự không thể theo kịp được quy mô của vụ việc….”
Đối mặt với đống thông tin vượt quá sức tiếp nạp của mình, Rika đặt tay lên trán và che mắt lại.
“Vậy, tiếp theo cô muốn làm thế nào đây, cảm giác như chúng tôi cũng đã nói hết mọi chuyện cho cô nghe rồi, cô đã quyết định được có nên cắt đứt ràng buộc với chúng tôi hay chưa……”
“Về chuyện này, hãy để tôi quyết định sau khi lắng nghe mọi chuyện một cách đàng hoàng.”
Chỉ có câu trả lời này là kiên quyết.
“….Thế à?”
“Chiho-chan cũng giống thế, đúng chứ? Vậy tôi cũng muốn làm như thế. Tôi muốn nghĩ về chuyện này sau khi chấp nhận chuyện của Emi một cách đàng hoàng.”
“Đúng là đáng yêu mà.”
“Amane, đáng yêu là sao?”
“Thì ý là một người dễ thương đến mức mình muốn ômm~ thật chặt lấy họ ấy, như thế này này, ômm~ chặt này!”
“Ômmmmm chặt!”
Chiho lờ đi Amane và Acies ồn ào kia, và nói với Rika.
“Mặc dù nói điều này trước khi giải thích nghe có hơi khiếm nhã…..”
“Chiho-chan”?
“Nhưng….. em mong rằng Yusa-san có thể có thêm một người bạn thật sự.”
“…..”
Lời nói không ngờ của Chiho khiến Rika nhất thời không nói nên lời, và cô nhìn quanh mình với vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau khi thấy vẻ mặt của Maou, Suzuno, và tên Urushihara thò đầu ra khỏi tủ, Rika thở dài, hướng ánh mắt mình vào mặt Chiho và nói.
“Mặc dù không phải chỉ cần không nói dối là được, nhưng chị vẫn có nhiều điều khó nói cho người khác biết.”
“Suzuki-san?”
“Chị sẽ không bị Chiho-chan ảnh hưởng. Trái lại, chị sẽ thật lòng chấp nhận toàn bộ chuyện này. Nên hãy kể cho chị nghe đi. Mọi chuyện về Emi, Maou-san, và những người khác, kể chị nghe mọi chuyện mà không giấu diếm gì cả.”
Rika, với thái độ bình thường của mình, nhìn vào Chiho với ánh mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.
Sau khi Chiho nở một nụ cười dịu dàng—
“Vậy, bắt đầu từ lúc em quen Maou-san và mọi người……”
và bắt đầu chậm rãi kể sự thật về Maou, Emi và Ente Isla.
“Haizzzzzzzzzzz.”
Sau khi nghe hết mọi chuyện từ Chiho, cô thở dài một hơi, rồi—
“Thế này chả trách Emi lại ghét Maou-san.”
Cô lườm vào Maou với vẻ mặt vô cảm.
“Chị đồng ý tin em sao?”
“Xét cho cùng, Ashiya-san đã biến mất ngay trước mặt chị, và chị cũng từng thấy Suzuno và Urushihara trình diễn khả năng nhảy xa bất thường ngay trước mắt, và Maou và Acies còn bay giữa không trung nữa.”
Ngoài ra, để giúp Chiho giải thích, không chỉ mỗi mình Suzuno chứng minh bằng cách biến kẹp tóc của mình thành một cây búa to ngay tại chỗ, mà Maou và Acies còn cho cô thấy họ hợp nhất và tách rời, tất cả những điều đó đã khiến Rika tin họ.
Rika mệt mỏi gật đầu và đáp lại câu hỏi của Chiho, rồi—
“Uwaaaaaaaa, tôi thật sự muốn chui xuống một cái lỗ để trốn quá đi, ngượng chết mất thôi!”
Cô ấy đột nhiên nắm lấy đầu mình và ngả người sang phía sau, hướng xuống tấm tatami.
“Suzu, Suzuki-san?”
“Ngượng chết mất thôi, cứ để tôi chết luôn trong cái lỗ đi.”
“Chuyện, chuyện gì thế?”
Maou cũng cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng của Rika, Rika đứng dậy với khoé mắt ươn ướt và nắm lấy tay của Suzuno từ phía trước.
“Ri, Rika-dono?”
“Suzuno, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi! Cô quên chuyện của ngày hôm đó đi nhé! Là người duy nhất không biết chuyện gì và lại còn làm ra cái chuyện đó, tôi thật sự rất xin lỗi, gaaaaa, mình ngượng chết mất thôi!”
“Chuyện, chuyện ngày hôm đó là chuyện nào?”
Sự hối hận bất ngờ của Rika khiến Suzuno ngớ người.
“Thì là chuyện vào hôm đầu tiên tôi gặp Suzuno ấy! Uwaaa, chẳng phải tôi đã mất kiểm soát và nói ra nhiều điều không cần thiết sao? Tôi thật sự tưởng là, aaa, ghét thật….. uwaaaah.”
“À, ra là cô đang nói chuyện xảy ra lúc đó.”
Sau khi diễn tả đến điểm đó, Suzuno rốt cuộc cũng nhớ ra.
Khi Rika lần đầu gặp Suzuno, cô ấy đã suy diễn và hiểu lầm rằng Suzuno và tình địch tranh giành Maou của Emi, và xen vào với những điều không cần thiết.
“Nhưng tôi cũng cố tình khiến cô hiểu lầm, và sau đó vụ hiểu lầm cũng được làm rõ ngay tại chỗ. Rika-dono ngay từ đầu cũng không thể biết về chuyện giữa chúng tôi, nên cô không cần phải bận tâm đến thế đâu…..”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó! Mặc dù tôi có thể không biết gì cả, nhưng tôi lại, trước mặt Ashiya chứ không phải ai khác…… uwaaaaaaaaa!”
“H, hử?”
Mặc dù Suzuno cảm thấy có chút lúng túng, nhưng cô ấy vẫn ôm lấy cô nàng Rika ướt nước mắt kia và khẽ vỗ về lưng cô ấy.
“Không sao đâu, người sai là bọn tôi, những người đã giữ bí mật, Rika-dono không hề có lỗi gì cả.”
“Uwaaaaa, ngượng chết thôiiiiiii!”
Suzuno cố hết sức để dỗ dành Rika, người bắt đầu lớn tiếng mà khóc với gương mặt đỏ.
“Suzu, Suzuki-san không sao, chứ?”
“Có vẻ như cô ấy không thể chấp nhận được vài chuyện nào đó.”
Chiho và Maou nhìn nhau, so với thân thế thật của Maou và Emi, Rika dường như lại nhận một cú sốc lớn hơn từ vụ việc nào đó, nhưng ít nhất thì từ điểm này, có thể thấy cô ấy dường như không ghét Maou bọn họ.
“Suy nghĩ của giới trẻ ngày nay thích ứng nhanh thật đấy.”
Chỉ riêng lúc này là Amane dường như thấy kinh ngạc trước phản ứng của Rika.
“Haizz, dù sao thì, Suzuki Rika cũng đã chấp nhận rồi.”
“Tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận gì đâu! Khi Emi và Ashiya-san quay trở lại, tôi nên đối diện với họ như thế nào đây!”
“……..Cũng đến lúc để chúng ta bàn về kế hoạch hành động ở Ente Isla rồi nhỉ?”
Mặc dù Maou không biết chi tiết, nhưng dường như quả mìn chôn dưới Rika, Suzuno, Emi, Ashiya và cậu ta, có một sức nổ quan trọng.
Nhưng lúc này không có thời gian để dỗ dành Rika, nên Maou tạm lờ cô ấy đi và cầm một mảnh giấy đặt trên chiếc kotatsu lên.
“Đây là thông tin và bản đồ liên quan đến Đông Lục địa mà Ashiya đã để lại. Dường như cậu ta từ lâu đã đoán được rằng Emi đang ở Đông Lục địa, cũng có nghĩa là cô ấy đã gặp rắc rối với Afashan.”
“Sao, sao lại thế?”
Suzuno, người đang cố ôm Rika, quay đầu về phía Maou và hỏi.
“Chuyện đó tôi cũng không chắc, nhưng nguyên do chính chắc hẳn là vì dựa trên việc tên Malebranche bị Olba xúi giục. Theo một hướng khác với Chi-chan, Olba là loài người duy nhất hiểu rõ sức mạnh và thân thế của Emi, và Afashan hiện đang tuyên bố chiến tranh với quốc gia khác đúng chứ? Đáng nghi thì cũng nên có giới hạn thôi. Thành ra, Urushihara.”
“….Ừm.”
Dưới chỉ thị của Maou, Urushihara đưa một cánh tay ra khỏi tủ.
Hắn đang giữ lấy một tấm danh thiếp nhàu nát trên tay.
“Cái gì thế?”
Chiho cầm lấy tấm danh thiếp từ tay của Urushihara, và nhận ra có một số điện thoại được ghi trên nó.
“Đó là số điện thoại của Gabriel.”
“Ế? Sao lại có thứ này vậy?”
“Sao, sao thiên thần lại có một cái điện thoại! Ma Vương dùng điện thoại liên lạc với thiên thần, đây là đường dây nóng gì đâyyyyyyy!”
Về mặt có bối rối trước việc một thiên thần của thế giới khác lại đi dùng điện thoại hay không, có thể biểu hiện đầy đủ sự khác biệt giữa kinh nghiệm của Chiho và Rika.
“Ừm, tóm lại, cũng nhờ tên vô tích sự đó để lại danh thiếp cho Urushihara, nên ít nhất chúng ta có thể xác nhận rằng Ashiya, Emi, Alas Ramus, và cha của Emi đều đang ở Afashan.”
“Sao anh lại chắc về điều đó thế?”
Chiho cảm thấy hoài nghi về lời nghe chẳng mấy liên quan của Maou.
Câu trả lời của Maou cũng đơn giản.
“Sau khi gọi đi, hắn thừa nhận ngay.”
“……Tin ngài ấy như thế có ổn không?”
Chiho cũng đã quen với tính cách của Gabriel, nên cô đưa ra những nghi ngờ đó cũng chẳng có gì lạ.
Vì tính cách của Gabriel rất khó nắm bắt, và hành động của hắn trong tầm mắt của Maou bọn họ lại thiếu tính nhất quán, thực hiện cả những hành động có lợi cho họ dù họ là kẻ địch của hắn, thành ra họ hoàn toàn không thể nhìn ra được ý định thật sự của hắn là gì.
“Anh biết em muốn nói gì.”
Maou cười gượng.
“Nhưng ít nhất thì trong tình huống này, hắn chẳng có lý do gì để liên lạc rồi lừa chúng ta cả. Cả chuyện của Emi nữa, xét cho cùng chừng nào hắn còn giữ im lặng, chúng ta sẽ không thể hành động được.”
“Hắn có thể đã dự đoán rằng chúng ta sẽ nghĩ theo hướng đó, và lên kế hoạch để chiếu tướng chúng ta theo cách đó……”
Urushihara, người lấy được phương thức liên lạc với Gabriel, nói với vẻ lừ đừ, và Maou cũng nghiêm túc gật đầu,
“Thành ra, để đề phòng, ta sẽ để ngươi ở lại Nhật.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ phải chờ cho đến khi mình hồi phục đủ để di chuyển……”
Tên Urushihara vốn dĩ không có chút uy thế hay động lực, nói với giọng yếu hơn bình thường.
“Urushihara-san, cậu không đi cùng Maou-san sao?”
Chiho ngạc nhiên hỏi.
Suzuno có thể mở được ‘cổng’ miễn là cổ có một vật khuyếch đại, nên việc cổ theo cùng Maou quay về Ente Isla đã được xác định ngay từ đầu.
Dù là đã học được Idea Link, nhưng Chiho cũng không ấu trĩ đến mức muốn đến Ente Isla, nơi mà độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều khi so với Nhật.
Với một cơ thể hoàn toàn không thể so sánh với độ bền bỉ của Suzuno, nếu Chiho xuất hiện trên chiến trường, kiểu gánh nặng mà cô sẽ gây ra cho Maou bọn họ, về điểm này, cô đã hiểu rất rõ từ trận chiến giữa Suzuno và Thiên binh ở trường cao trung Sasahata.
Nhưng Urushihara, dù có tha hoá đến đâu vẫn là một Tướng Quỷ. Mặc dù giờ thì hắn trông như thế này, nhưng hắn vẫn thể hiện một mức chuẩn mực nhất định khi cứu Chiho khỏi nguy hiểm, nếu quay trở về Ente Isla, hắn sẽ là một lực lượng chiến đấu quan trọng.
“Đúng hơn là, bọn tôi không thể mang cậu ta qua được.”
Suzuno, người đã gỡ mình ra khỏi Rika một cách khó khăn, trả lời Chiho.
“Mặc dù tôi đã không ngừng tính toán, nhưng xét đến việc quay trở về, tính riêng tôi với Ma Vương thì cũng đã cực kì miễn cưỡng rồi. Xét cho cùng……”
Suzuno nhìn vào Acies kế bên cửa sổ.
“Con bé nặng hơn tôi tưởng.”
“Em đâu có nặng đến thế đâu! Thô lỗ ghê!”
Mặc dù Acies phản kháng, nhưng Suzuno không có ý đó.
“Và dù không xét đến tình huống khi đi, bọn tôi vẫn phải mang Alsiel và cha của Emilia về cùng. Mặc dù chúng tôi có thể tích được đủ thánh lực để tạo ra một cánh ‘cổng’ miễn là chúng tôi được Emilia giúp, nhưng một khi có nhiều người đi qua ‘cổng’ hơn, thì việc kiểm soát nó lại càng khó hơn. Tốt hơn hết là vẫn nên chừa ra một chút phòng hờ.”
“Và nếu đối phương ra tay trong khoảng thời gian bọn anh không ở đây, thì sẽ rất phiền phức. Nếu Chi-chan hay Suzuki Rika bị nhắm vào thì thật sự sẽ là tai họa đấy. Nên để đề phòng, anh sẽ để Urushihara lại đây.”
“Nếu không có chuyện gì xảy, thì ở lại đây lại càng sướng…. fu, au au au.”
Tuy là với những gì đã xảy ra, Chiho đã không còn nghi ngờ về Maou và Urushihara, nhưng ở Nhật, nơi mà Urushihara (dường như) không thể dốc hết được toàn lực, hắn có thể bảo vệ đến mức nào vẫn là chuyện đáng lo.
Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ này của Chiho, nên Maou gật đầu một cái và nói.
“Đừng lo, dù thật sự có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta vẫn còn Amane-san.”
“Tôi biết ngay là cậu có dự định này mà.”
Amane, ném cái que kem vào thùng rác đằng xa, gật đầu như thể bỏ cuộc.
“Mặc dù ngay từ đầu tôi không phải vì mục đích này mà đến đây.”
“Vậy giờ chẳng phải là lúc để cô nói cho chúng tôi biết tại sao cô lại đến đây sao?”
Đến tận lúc này, Amane vẫn chưa nói gì đến lý do mà cổ đến Sasazuka.
Nhưng theo Suzuno, người đã để Amane ở lại phòng mình, thì hành lý của Amane chỉ có một thùng quần áo, ví, mĩ phẩm, sạc điện thoại và những vật dụng thông thường khác, có vẻ như cô ấy không đến Sasazuka vì mục đích bí ẩn nào đó.
Như để xác nhận điều này–
“Tôi chẳng nói rồi còn gì? Bởi mấy cô cậu làm lộn tung việc kinh doanh ở nhà hàng bãi biển, nên tôi đã bị cha mình la cho một trận khi ổng trở về, và ổng thậm chí còn bảo đã đến lúc tôi tự lập, rồi ổng đuổi tôi ra.”
Amane bắt đầu lặp lại lời giải thích mà cổ đã nói ba hôm trước.
Nếu có Ashiya ở đây, cảm giác như anh ta sẽ nhân cơ hội này mà đạp Urushihara ra khỏi nhà.
“Tuy là tôi biết ơn Suzuno-chan đã để tôi ở lại, nhưng vì tôi đã liên lạc với Cô Mi-chan, nên tôi nghĩ chiếc khoá ở một căn phòng trong dãy trọ này chắc hẳn đã được mở khoá rồi.”
Amane phồng má lên như một đứa trẻ, và thở dài như đã từ bỏ.
“Nhưng về ơn nghĩa của việc đã cho tôi chỗ ăn chỗ ngủ, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giúp cậu bảo vệ Chiho-chan và Rika-chan. Dù sao thì, đến mức này vẫn có thể xem bổn phận của tôi ở một chừng mực nào đó.”
Mặc dù cậu không biết cái ‘bổn phận’ mà Amane ám chỉ là gì, nhưng Maou cuối cùng cũng cảm thấy an tâm sau khi lấy được lời hứa của cô ấy.
Theo lời giải thích của Rika, mặc dù Amane ba hôm trước chỉ bảo vệ mỗi mình cô ấy và đứng nhìn Ashiya với Nord bị bắt đi, nhưng Maou suy đoán rằng có thể là vì cả hai người họ không đối mặt với bất kì mối nguy hiểm nào đe dọa trực tiếp đến tính mạng.
“Vậy…. Suzuki Rika, cô định như thế nào? Cô có muốn xóa đi trí nhớ của mình không? Thật lòng mà nói, cách đó chắc chắn sẽ an toàn hơn.”
“Tôi thà xoá đi những gì đã xảy ra ngày hôm đó, hơn là xoá đi trí nhớ của mình…. haizz.”
Dù là đã thả Suzuno ra, nhưng Rika vẫn bận tâm về chuyện đã xảy ra ‘ngày hôm đó’.
Cô không ngừng lắc đầu, nhưng nói với giọng rõ ràng.
“Thật lòng mà nói, dù có nghe được những lời ban nãy, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ, mặc dù còn nhiều điều không thể nói rõ hơn…. nhưng tôi vẫn muốn được đối diện với Emi, và quyết định sau khi nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy.”
“Suzuki-san!”
Chiho mỉm cười vui vẻ.
“Tôi hiểu rồi.”
Mau khẽ cười và gật đầu.
Suzuno và Amane dường như cũng không có ý kiến gì về đánh giá của Rika, và những người có mặt đều nhìn vào đống tài liệu trên tấm kotatsu lần nữa.
“Vậy quay về chủ đề ban đầu, mặc dù Gabriel không nói cho chúng ta biết địa điểm cụ thể của Ashiya ở Afashan, nhưng tôi cũng đã có ý đại khái rồi.”
“Ồ, vậy để tôi nghe anh có chứng cứ gì.”
Suzuno gật đầu thúc giục Maou nói tiếp, đối phương chỉ vào tấm bản đồ ghi lại các thành phố chính của Afashan, và nói.
“Mục tiên của Thiên đường, Olba và tên Malebranche là thánh kiếm của Emi đúng chứ? Từ việc Gabriel và Raguel đang tìm kiếm cha mẹ của Emi, có thể hiểu sao hắn lại bắt cóc cha của Emi. Nhưng sao họ lại phải bắt Ashiya, bắt Alsiel chứ?”
“Hửm?”
“Barbaricca chắc hẳn biết chúng ta không có thiện cảm với Malebranche, và từ vị thế của Olba, hắn chắc cũng biết rằng khi Alsiel trở về Ente Isla và lấy lại được quỷ dạng, cậu ta sẽ trở thành một đối thủ đáng ngại. Trong trận chiến ở Tháp Tokyo, người duy nhất có thể chặn đòn tấn công của Gabriel là Alsiel. Tuy nhiên, Gabriel bắt theo Alsiel, người mà sẽ trở thành vật cản dù có đương đầu với bất kì ai. Nói cách khác, những kẻ hành động khả nghi ở Afashan đã tìm ra một lợi ích từ Alsiel đủ lớn để nuốt chửng cả những bất lợi đó.”
“Ý cậu là sao?”
“Gabriel đã từng bảo, ‘Emilia cũng sẽ đến đây sớm thôi. Emi sắp sửa đi đến chỗ mà Gabriel và Ashiya ở.”
Maou nhìn xuống một địa điểm trên tấm bản đồ với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nếu họ muốn Anh Hùng Emilia và một Quỷ Tướng làm gì đó ở Afashan, thì dù việc đó có vô nghĩa đến đâu, tôi cũng chỉ có thể nghĩ được một nơi mà thôi.”
Cậu chỉ vào một nơi và nói.
“Nơi mà tôi và Alsiel…. đã gặp Anh Hùng Emilia lần đầu tiên. Nơi duy nhất mà Anh Hùng Emilia đã không thể thành công trong việc đánh bại một Quỷ Tướng.”
Chiho, Suzuno, và Urushihara, lần đầu tiên biết được điều này, khẽ mở to mắt họ.
“Đó là thủ đô của Afashan, toà thành mà Hoàng Đế Azure Thống Nhất đang ở —‘Lâu đài Vòm Trời Azure’.”