Hataraku Maou-sama

chương 3: ma vương, đến trễ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phân đoạn 1:

Ashiya đã lâm vào tình cảnh vô vọng.

Suzuki Rika giữ thế ngồi thẳng lưng, và ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đầu bên kia chiếc kotatsu của cô sắc như lưỡi của thanh thánh kiếm.

Không đúng, mặc dù Ashiya chưa từng giao kiếm với ‘Thánh kiếm Tiến Hoá, Đơn cánh’ của Emi, nhưng có lẽ thanh thánh kiếm mà anh có thể dùng sức mạnh của mình để làm chệch hướng, có khi còn dễ đương đầu hơn cái này.

“Ashiya-san, sao nãy đến giờ anh im lặng suốt thế?”

“Uh…. cái đó……”

Ashiya, người ngồi xuống ngay ngắn mặc dù không được yêu cầu làm thế, lắp bắp khi nói chuyện, thật sự không hợp với cái danh Chisho của anh ta.

Chỉ còn lại mỗi Ashiya và Rika trong Ma Vương Thành. Bên trong căn phòng, chỉ có mỗi mép cửa sổ và tấm tatami hướng ra sân sau là hơi ướt nước mưa, và ánh mắt của Rika không ngừng lia đi lia lại giữa Ashiya và chiếc cửa sổ đó.

Ngoài ra, đặt trên chiếc kotatsu là 2 chai nước màu trà trống không.

“Ý của tôi là xin anh hãy giải thích cho rõ ràng.”

“Ưm, ừm, tuy là tôi hiểu rất rõ điều mà cô muốn nói……”

“Lúc trước, tôi đã luôn cảm thấy có gì đó không đúng rồi, nhưng chúng ta không thâ, thân đến mức mà tôi có thể hỏi anh về những chuyện đó.”

Không hiểu sao Rika lại lắp bắp ở khúc giữa, nhưng lập tức quay trở lại với giọng sắc bén ban đầu.

“Giá như tôi tận dụng cơ hội lúc chúng ta đi mua tivi mà hỏi cho rõ ràng.”

“V, vâng.”

“M, ừm.”

Mặc dù bên ngoài vẫn đang mưa và nhiệt độ thì vẫn bình thường, nhưng Ashiya biết rằng lưng mình đã túa đầy mô hồi.

“Thành thật mà nói, rốt cuộc là tôi vẫn không tài nào hiểu được tình huống này.”

“Tôi, tôi cũng nghĩ như vậy…..”

Ashiya nở một nụ cười mà trông còn khô khốc hơn cả đống đồ đã giặt, nhưng Rika vẫn thẳng thừng truy hỏi.

“Vậy để tôi hỏi lại.”

“Vâ, vâng.”

“Rốt cuộc thì Suzuno và Urushihara-san đã đi đâu rồi!”

Đây đã không còn là một câu nghi vấn nữa, mà là một lời thẩm vấn.

“Và họ lại còn đi trong trận mưa lớn này nữa!”

Rika chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Họ trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ rồi!”

“Uuuu….”

Ashiya làm một vẻ mặt cực kì khó xử.

Suzuno, người quay về phòng của mình để đóng cửa lại sau khi thấy có mưa, nhận được một cuộc gọi từ Chiho khi cô đang quay lại Ma Vương Thành.

Mặc dù Chiho chắc hẳn đã cầu cứu Maou trước, nhưng với cô bé mới học được các dùng Giao tiếp Ý niệm mà nói, khoảng cách từ Sasazuka đến Chofu hẳn là một khoảng cách không dễ dàng.

Nhưng dù có xảy ra chuyển gì, thì cũng đâu cần nhất quyết phải chọn đúng cái lúc này chứ.

Đây là lần đầu mà cô bé Chiho vừa học được Giao tiếp Ý niệm kia gửi đi một tín hiệu cầu cứu trong tháng này.

Trong hai tuần kể từ khi Emi biến mất này, cả nhóm đã chuẩn bị tinh thần cho bất kì tình huống khẩn cấp nào xảy ra, và họ biết rằng tình huống lần này không cho phép có bất kì sự chậm trễ nào.

Tuy nhiên, sau khi Suzuno và Urushihara uống cạn chai nước dinh dưỡng, họ ném chai nước xuống tấm tatami trong Ma Vương Thành mà chẳng chút lưỡng lữ.

“Ta đi thôi, nhớ bám cho sát đấy!”

“Tôi biết rồi.”

Không biết hai người họ đang nghĩ gì mà lại đi mở cửa sổ ngay trước mặt Rika.

“Khoan, khoan đã, hai người kia! Bình tĩnh lại một chút đã……”

“Này, hai người đang làm gì thế hả! Như thế nguy hiểm lắm đấy…..?”

Ashiya và Rika, với nguyên do hoàn toàn khác nhau, cố dừng hành động dữ dội của hai người họ.

Tuy nhiên, Suzuno và Urushihara không thèm quan tâm đến cái thời tiết có thể miêu tả như một cơn bão ngoài kia, và trước mặt Rika, hai người họ nhảy ra khỏi chiếc cửa tầng hai chẳng chút do dự.

“Ế?”

Nhưng không chỉ không rơi xuống sân sau, mà hai người họ thậm chí còn bay bên ngoài song song với mặt đất và đáp xuống mái của căn nhà nằm phía bên kia con đường đối diện.

“Ể? Ể? Ể?”

Rika chằm chằm dõi theo trong cơn sốc.

Còn với anh chàng Ashiya đằng sau lưng cô, anh ta đang ôm lấy đầu và cảm thấy cực kì rắc rối.

Đại khái thì chắc là đang xác định phương hướng từ mái nhà của căn nhà đối diện chăng.

Sau khi Suzuno chỉ vào một hướng nào đó, hai người họ đi từ mái nhà này sang mái nhà khác với cái khả năng nhảy vượt xa người thường, và biến mất trong cơn mưa.

“Ơ?”

“Ự!”

Sắc mặt mà Rika để lộ ra vào lúc đó, vượt xa tất cả những gì Ashiya tưởng tượng.

Mặc dù là con người, nhưng Rika đã từng giúp đỡ anh ta, và anh ta cũng có cảm tình với cô ấy ở cùng mức độ cảm tình mà anh dành cho Chiho, nên ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, ngơ ngác, và cần câu trả lời của Rika gần như gây ra chấn thương tâm lý cho Ashiya.

Vì thế, 15 phút sau khi Suzuno và Urushihara nhảy ra, Ashiya lọt vào thế bí, khi mà phải ngồi đối diện với Rika.

“….Ự.”

“Hửm?”

Cơn giận dữ trong ánh mắt của Rika càng nặng hơn, như thể cô ấy không chấp nhận anh ta sử dụng quyền giữ im lặng của mình hay đi tìm luật sư.

Với cái tình hình như hiện tại, Ashiya không biết giải thích thế nào để đối phó với Rika.

Nhưng Ashiya không chỉ giữ im lặng mãi thế, nói thật, anh không biết mình nên thật lòng thế nào với Rika.

Cơ bản thì Rika không phải một phần của Ma Vương Thành, và là một người bạn của Emi và từ cách Emi và Rika tương tác, có thể thấy rõ cô ta vẫn chưa để lộ thân phận thật của mình.

Nếu đã thế, nếu Ashiya nói về Emi theo ý mình, ai mà biết được Emi sẽ gặp phải rắc rối gì khi trở về.

Nói là thế, nhưng Ashiya không giữ đủ ma lực để có thể thao túng trí nhớ của Rika, và anh cũng không thể làm giống với Urushihara, người có thể bổ sung năng lượng kì lạ từ nguồn không rõ ràng mà không rõ đó là ma lực hay thánh lực.

Ban đầu họ chỉ trao đổi thông tin về hành động của Emi, nhưng sao chuyện lại thành ra thế này chứ?

“Chẳng lẽ mình thật sự vô dụng đến thế sao?” — Ashiya bắt đầu khóc thầm trong tim.

“Thực, thực ra…..”

“Hửm?”

“Kama, Kamazuki và Urushihara…..”

“Hửm?”

“đang, ưm, thử ngiệm, thứ thức uống dinh dưỡng này.”

“Vậy?”

“Còn với, tác dụng của đồ uống đó thì……”

“Thế bất nào mà uống một cái lại có thể tràn đầy năng lượng như thế được chứ!”

Rika đấm xuống chiếc kotatasu, khiến hai chai rỗng trên mặt bàn lắc lư nhẹ, và Ashiya cũng chùn bước trong hoảng loạn.

“Cả PISUKO của Glico cũng sẽ chẳng diễn tả trong cái điệu bộ thái quá như thế!”

Rika trích dẫn một ví dụ kì quặc, đứng dậy và chạy về phía cửa sổ.

“Từ đây đến chỗ mái nhà đối diện xa ít nhất 10 mét! Làm sao mà người ta có thể nhảy sang đó mà chẳng thèm chạy lấy đà chứ! Nếu có thể làm được như thế thì họ đã tham gia Olympic rồi!”

“Cô, cô nói phải…..”

“…..Tôi nói này, Ashiya-san, tôi không có ý nói rằng Urushihara-san và Suzuno là người ngoài hành tinh hay siêu nhân đâu.”

Mặc dù Ashiya nghĩ rằng về mặt khái niệm thì không khác là bao, nhưng anh vẫn quyết định giữ im lặng vì nghĩ rằng dù có giải thích thì cũng vô nghĩa.

“Nhưng kể cả trong những cảnh treo trên dây trong Hollywood, họ cũng sẽ phải vẫy vẫy tay chân để có thể nhảy sang được chỗ đó! Riêng việc có thể làm được chuyện đó chỉ bằng sức mạnh thể lực cũng đã là quá lạ rồi! Chuyện gì đang xảy ra vậy, rốt cuộc thì Urushihara-san và Suzuno là kiểu người gì?”

Vào khoảng khắc này, Ashiya thấy một tia hy vọng.

Rika chỉ nhắc đến năng lực thể chất siêu nhân của Suzuno và Urushihara. Mặc dù làm thế cũng chỉ là câu giờ, nhưng nếu anh giả ngu như mình không biết gì, và bán cái hết sang cho hai người họ thì chắc là không sao đâu nhỉ?

Mặc dù Ashiya đã định dựa vào suy nghĩ lạc quan này—

“Và phản ứng của Ashiya-san, thay vì sốc, anh lại trông như đang cố dừng họ lại thì đúng hơn, đúng không? Thế có nghĩa đây không phải là lần đầu tiên anh thấy hai người họ làm mấy chuyện này!”

bất ngờ thay, phụ nữ Nhật không chỉ có tầm nhìn rộng, mà kĩ năng quan sát của họ cũng rất sắc bén!

Ashiya lờ đi tình hình hiện tại và thành thật cảm thấy kinh ngạc.

Và thế là Ashiya lại rơi vào rắc rối lần nữa.

“…..Dù tôi có nói thật, thì chưa chắc Suzuki-san đã tin tôi…..”

Ashiya thở dài như thể anh ta đã bỏ cuộc.

Liên quan đến thân phận thật của mình, Ashiya thậm chí đã chủ động giấu đi, và ngoài ra, tình hình này rõ ràng là bởi sự tính toán sai lầm của Suzuno mà ra.

Dù Ashiya có nói hết ra nọi thứ bởi lời thẩm vấn của Rika, thì theo lý mà nói, không ai có thể trách anh ta được.

Mặc dù anh ta chắc hẳn sẽ bị thuyết giáo nặng, nhưng tạm thời cứ đặt cái sự thật nghiệt ngã đó sang một bên—

“……..Tôi không ngu đến mức không tin vào những thứ mình đã tận mắt chứng kiến đâu.”

có lẽ do cảm nhận được ý nghĩ bỏ cuộc của Ashiya, Rika kiềm chế bản thân mình lại, đặt tay lên bàn lần nữa và nói.

“Và…. tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần đến một mức độ nào đó rồi.”

“Chuẩn bị tinh thần?”

“Ừm. Về chuyện mà anh bảo Maou-san mở một công ty, mặc dù điều đó không phải một lời nói dối, nhưng nó cũng không hoàn toàn thật, đúng không?”

“….Sao cô lại nghĩ thế?”

Ashiya, vô cùng sốc, nheo mắt lại hỏi, và Rika cũng đáp lại, cảm thấy khá rắc rối.

“Về chuyện đó, tôi đã cảm thấy nghi ngờ sau chuyến đi dạo trước, khi mà chúng ta đi mua tivi cùng nhau và tôi đã giúp chọn cho một chiếc điện thoại. Vì lúc đó, chẳng phải anh đã bảo rằng Suzuno ‘ban đầu là người mà chúng tôi có mối quan hệ thù địch’ không phải sao?”

“Vâng, về chuyện đó, đúng là tôi có nói câu như thế…..”

“Nhưng khi chúng ta nói về Suzuno lúc trên tầng hai của tiệm Sentucky, chẳng phải anh đã tỏ ra khá lịch sự khi nói chuyện với cô ấy sao? Khác với cách mà anh đối xử với Emi, người mà lúc đầu anh có mối quan hệ không tốt, anh đã đối xử với Suzuno như một người hàng xóm một cách tử tế. Nói cách khác, trước khi cô ấy chuyển vào, hai người không quen nhau đúng không?”

“!”

“Nếu thế thì làm sao có thể gọi ‘ban đầu là người mà chúng tôi có mối quan hệ thù địch’ được? Nếu đó là một mối xích mích láng giềng nghiêm trọng, thì hai người sẽ chẳng thể đi mua đồ cùng nhau được, mặc dù tôi không rõ về chuyện đó, nhưng tôi nghĩ rằng hoặc là vì Suzuno và các anh từng gặp nhau mà cả hai bên đều không nhận ra, hoặc là vì hai bên chỉ biết đến sự tồn tại của nhau. Riêng điểm này, Emi chắc hẳn cũng không khác gì.” (Trans: Girls are sure scary ~~)

“Cô đang nói Yusa à?”

“Ừm, bởi vì cách mà Emi đối xử với Suzuno lúc này hoàn toàn khác với lần đầu tiên mà Suzuno đi đến chỗ làm của chúng tôi. Mặc dù Emi cảnh giác với Suzuno đến mức mà tôi hiểu lầm là họ đang vì Maou mà đánh ghen, nhưng quan hệ của họ lúc này lại tốt đến mức mà tôi cảm thấy có chút ghen tị.”

Lần này, ngoài cái cảm giác thật sự kinh ngạc ra, Ashiya còn cảm thấy sốc hơn trước sự bất cẩn của người bên mình.

Mặc dù Ashiya không biết Emi phát hiện ra thận phận thật của Suzuno từ lúc nào, nhưng ít nhất thì khi Ashiya lần đầu gặp Rika trên tầng hai Sentucky, anh vẫn đối xử với Suzuno như một người hàng xóm bình thường đã tặng udon cho phòng của anh.

Mặc dù thái độ của Ashiya với Suzuno vào lúc đó không phải hoàn toàn là giả, nhưng dù thân thế của Suzuno có bị bại lộ sau đó, hai cô nàng đó chắc hẳn cũng diễn một mối quan hệ tương đồng (thích hợp) trước mặt Rika mới đúng.

Rika không phải một cô nàng ngốc đến mức không phát hiện ra cái sự mâu thuẫn này.

“Dù vậy, tôi cũng chỉ có một suy nghĩ mơ hồ rằng đằng sau chắc hẳn phải có vấn đề thâm sâu nào đó, chỉ sau khi đi đến cửa hàng điện tử, tôi mới dám chắc rằng mọi người đang che giấu một bí mật nào đó. Ngoài ra, có lẽ Suzuno và Emi…. cũng giống thế. Còn với Urushihara-san, tôi không thể đánh giá chính xác vì chúng tôi chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng vì tôi đã thấy cái cảnh này—”

Cảnh mà Rika đang nói đến, tất nhiên là ám chỉ cú nhảy xa mới nãy.

“Vậy, về chuyện vừa xảy ra, rốt cuộc là thế nào?”

“…..”

Ashiya đã nghĩ thông suốt.

Anh đã biết rằng chuyện như thế này sớm muộn gì cũng xảy ra.

Nếu như Rika sợ đến mức không còn dám đến gần họ, thì âu cũng là số trời định.

Dù họ chưa quen nhau được bao lâu, nhưng Ashiya cũng biết được từ tính cách của Rika, cô ấy sẽ không làm chuyện ngu ngốc như phản bội họ mà công khai lên phương tiện truyền thông.

“Suzuki-san.”

“…..”

“Thực ra…. chúng tôi không…..”

“Ííí?”

“phải người của, hửm?”

Ashiya quyết định phơi bày thân phận thật của mình sau bao hồi đắn đo, nhưng Rika thốt lên một tiếng hét ti hí.

Rika run rẩy chỉ ra phía sau Ashiya, cũng là phía cái cửa sổ mà Urushihara và Suzuno vừa nhảy ra.

“?”

Sau khi anh ta nhìn về sau theo hướng chỉ của Rika–

“Uwah!”

Ashiya cũng hét lên. Anh ta không thể kìm lại được.

Xét cho cùng —

“Ashiya… cửa sổ, mở cửa sổ ra!”

Bởi vì anh chàng Maou ướt đến không thấy được sắc mặt kia đang gõ vào cửa sổ từ bên ngoài.

Vẻ ngoài của Maou lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ thảm thương, nhưng với một người đáng ra đang ở Trung tâm Sát hạch Fuchu như cậu ta, sao lại tự dưng bám vào cửa sổ và ướt như chuột thế kia?

Sau khi hồi phục từ cơn sốc ban đầu, Ashiya trước tiên là cuống cuồng chạy sang mở cửa sổ.

Mặc dù Ashiya phát hiện ra người bên ngoài là Maou, nhưng bay ngoài đó trong gió và mưa không chỉ có mỗi mình cậu ta.

“Ma, Ma Vương-sama? Sao, sao ngài lại ở đây? Mấy, mấy người này là ai?”

“Lắm…. lắm lời….. ah~! Ta sẽ giải thích sau, dù sao thì, ta sẽ để người này ở đây trước.”

Sau khi nói xong, không chỉ mỗi Maou đi vào phòng—

“Uh….”

mà cậu lại còn đá một người đàn ông trung niên tướng tá to con vào theo.

Người đàn ông cũng ướt nhẹp như Maou, lắc lắc đầu mình và đứng dậy khỏi tấm tatami.

“….Ai thế?”

“Ông ta là ai vậy?”

Không chỉ Rika, mà cả Ashiya cũng chưa từng thấy qua ông ta.

“Ồ, Su, Suzuki Rika, cô ở đây à. À phải, tôi đang vội, nếu có chuyện gì thì chúng ta có thể nói sau….. Ashiya, lấy chút đồ cho ông chú này thay đi. Mặc dù ổng bảo ổng từng có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng tạm thời thì bất kể thế nào chúng ta cũng không thể để ông ấy đi được.”

“Ma, Ma Vương-sama, thần hoàn toàn không biết ngài đang nói gì cả……”

“À, xin lỗi, ta sẽ giải thích sau. Nếu còn trì trễ lâu thêm thì ta sẽ bị Suzuno la mất. Chi-chan hình như đang gặp nguy hiểm…. ắc, ắc xì!”

“Wah! Ế, từ, từ lúc Sasaki-san liên lạc đến giờ vẫn chưa được 15 phút, vậy mà ngài đã về đến đây rồi…..”

Maou không thể cảm nhận được tình huống bất thường ngay từ đầu được, và từ tính toán của Ashiya, việc cậu từ Fuchu quay về đây trong quãng thời gian ngắn như thế là không thể—

“Maou, anh xong chưa?”

“Ừ. Nhờ em. Ụ, lạnh teo…..”

Nhưng sau khi nhìn vào hướng của một giọng lạ, Ashiya phát hiện ra có một cô bé lạ hoắc đang lơ lửng giữa không trung rõ đến mức hoàn toàn không thể phủ nhận được.

Mặc dù Ashiya không thể không quay lại nhìn Rika, nhưng mắt của đối phương cũng đang lần lượt chằm chằm nhìn vào Ashiya, Maou, cô bé đang lơ lửng và người đàn ông trung niên.

“Ma Vương-sama! Chẳng lẽ cô bé đó….!”

“Ah, sau khi đến được chỗ đó, ta sẽ để con bé quay về đây…..”

“Vậy chúng ta đi thôi!”

“Xin lỗi, ta sẽ giải thích sauuuuuuuuuuu…..!”

Maou không có thời gian để nói dứt câu trước khi rời đi cùng cô gái, cậu bỏ lại người đàn ông trung niên ngoại quốc đằng sau và vừa hét vừa bay theo hướng mà Suzuno và Urushihara đã biến mất đi.

Ashiya và Rika nhất thời quên đóng cửa sổ lại, nơi mà gió và mưa đang tràn vào, và nhìn không chớp mắt và bầu trời mà hai người kia vừa rời đi.

“…….”

“…….”

“…….”

Sau khi Ashiya, Rika, và người đàn ông trung niên liếc nhìn nhau—

“Tóm, tóm lại, xin để tôi thay đồ trước….”

“Rốt cuộc thì ông là ai?”

“Có người đang bay trên trời kììììììa!”

họ hét lên theo ý mình mà chẳng có chút liên quan gì với nhau.

***

Tua thời gian lại một chút trước khi Maou nhận được Giao tiếp Ý niệm của Suzuno.

Thấy ‘cái đó’ tự nhiên bước đi dưới mưa giữa sân trường, Chiho xém chút nữa là không ngất đi.

Không phải là vì sợ, mà là vì chuyện diễn ra quá đột ngột.

Thường thì đáng lẽ Chiho phải cảm thấy sợ, nhưng vì cô bé đã từng trải qua việc nói chuyện với ai đó có vẻ bề ngoài giống thế, và cũng từng được nghe qua rất nhiều thông tin, nên Chiho biết ‘cái đó’ có một địa vị khá cao giữa những con quỷ ở Ente Isla.

‘Cái đó’ là một con quỷ được biết đến như thủ lĩnh tộc Malebranche.

Khi trước, con quỷ mang theo cậu bé Iron bên cạnh và tự gọi mình là Farfarello (cuối cùng thì cô cũng nhớ được tên hắn), dường như là thành viên mới trong số các tộc trưởng, nhưng dù là nhìn từ xa, cô bé cũng có thể thấy được con quỷ tộc Malebranche đang bước đi ngang tàng giữa sân trường đó to con hơn Farfarello một size.

Mặc dù lúc đầu cô bé không để ý vì quá sốc, nhưng hình như con quỷ đang kéo theo cái gì đó trong tay mình.

Nhìn kĩ hơn thì, Chiho phát hiện ra rằng đó là cái tượng tưởng niệm mà các học sinh tốt nghiệp đã tặng cho trường để kỷ niệm 50 năm từ khi trường được thành lập, được gọi là [Hoà Bình và Chân Thật].

Vật trông giống như quả địa cầu với vô số hình xung quanh và được vây quanh bởi ba người khoả thân đang cúi đầu, kể từ khi cái thiết kế bí ẩn này được tặng, nó đã nhận được rất nhiều bình luận tiêu cực từ học sinh như ‘tởm lởm’, ‘khác người’ và ‘đừng có đưa cái kiểu nghệ thuật này cho người ta’, mặc dù không biết cái tượng này bị kéo ra hay vặn gãy, nhưng con quỷ Malebranche này đang thong dong tản bộ giữa sân trường khi kéo theo phần hình cầu.

Dạo trước, vì tự ý hành động mà Chiho đã khiến Maou bọn họ phải lo lắng không cần thiết.

Vì thế cô bé không hề mang trong mình bất kì suy nghĩ nào về việc sẽ giải quyết chuyện này một mình, và cố liên lạc với Maou.

Mặc dù Maou đã bảo rằng hôm nay phải đi thi lần thứ hai, nhưng đây đáng lẽ là một tình huống quan trọng hơn.

Tuy nhiên, cô bé lại không tài nào liên lạc với cậu ta được.

Giáo viên và học sinh đều đang chằm chằm nhìn vào con quỷ Malebranche giữa sân kia, và Chiho, người cố gắng tránh được ánh mắt của giáo viên, vẫn không thể liên lạc được với Maou.

Có vẻ như dù có dùng vật khuyếch đại, cô bé cũng không thể gửi suy nghĩ của mình đến Chofu được.

Emi vẫn đang biệt tăm, vậy chỉ còn mỗi Suzuno là có khả năng chiến đấu với con quỷ đó.

Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đang tập trung xuống sân trường, Chiho nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong cặp mình và cố dùng Giao tiếp Ý niệm với Suzuno.

“Sa, Sasa, cậu nghĩ cái đó là cái gì?”

Lúc đó, người bạn thân nhất của Chiho, Tokurin Kaori, chỉ xuống sân trường và lắp bắp. Dù biết câu trả lời, nhưng tất nhiên Chiho vẫn không thể đáp lại.

“Uh, rốt cuộc là gì nhỉ? Chắc, chắc là loại động vật nguy hiểm gì đó chăng……”

Cô bé Chiho chỉ có thể trả lời như thế thầm xin lỗi con quỷ.

Mặc dù chắc không phải là vì kháng nghị, nhưng con quỷ tộc Malebranche giữa sân trường hành động như một đứa bé đã nghịch chán đồ chơi của mình và ném cái [Hoà Bình và Chân Thật] trong tay đi một cách thản nhiên.

“?”

Không chỉ có Chiho, mà những người có mặt ở đó đều sợ hãi.

[Hòa Bình và Chân Thật] bay đến một góc sân như một viên thiên thạch và vỡ vụn ra khi va chạm với gôn thành.

Nếu hướng bay ban nãy chệch đi một chút, thì có lẽ nó đã đập thẳng vào lớp học.

“Chẳng lẽ…. hoàn toàn không có gì mà mình có thể giúp được sao?”

Cô không biết liệu mình có thể đưa được con quỷ Malebranche đó đến nơi khác trước khi bị các học sinh khác phát hiện hay không.

Mặc dù Chiho nắm chặt lấy điện thoại và định tìm hỏi ý kiến của Suzuno, nhưng sau khi nghĩ rằng Suzuno chắc chắn sẽ không ủng hộ việc cô bé chủ động ra tay, Chiho xua suy nghĩ đó đi.

Ngay lúc Chiho nghĩ rằng rốt cuộc mình nên quan sát tình hình một cách lặng lẽ–

“Hhhhhhoooooooowwwwwwwwwllllllll!!!!

Con Malebranche trên sân đột nhiên hét lên một tiếng giận dữ.

“Kya!”

Âm thanh vang dội hung bạo như tiếng của một con sói hoang khiến Chiho che tai lại.

“Ee…..”

Trong khoảng khắc đó, Chiho nghe thấy ai đó hít vào một hơi và nói trong sợ hãi.

“Sẽ, sẽ không sao đâu, phải không?”

“Mình nghĩ chúng ta nên chạy trước thì vẫn tốt hơn….”

“Sensei, chúng ta nên làm gì đây!”

“Biết làm sao giờ…..”

Bên trong lớp học bắt đầu trở nên ồn ào hơn. Chiho cảm nhận được đây là dấu hiệu trước một cơn hoảng loạn lớn.

Sau khi liếc nhìn vào con Malebranche xa xa trên sân trường, cô bé đã quyết định. Mặc dù sau đó cô bé có thể bị Maou và Suzuno mắng, nhưng lúc này không còn thời gian để do dự nữa.

Chừng nào con Malebranche bên ngoài làm thêm một hành động gây chú ý khác, thì cơn hoảng loạn sẽ bộc phát.

“…..”

Chiho lẻn ra khỏi căn phòng học ngập trong sự bất an, và chạy xuống hành lang nhanh hết mức có thể trước khi ai đó kịp phát hiện ra.

Lần trước khi mà cô chạy hết sức trên hành lang như thế này, hẳn là khi còn đang học tiểu học.

Không bị ai phát hiện, Chiho hướng lên sân thượng trường Cao trung Sasahata.

Trường Cao trung Sasahata từ khi thành lập đến nay cũng đã được hơn 70 năm, và toà nhà cũ được bảo là đã hơn 50 năm lịch sử.

Mặc dù khá đáng tiếc là nhà trường không tái thiết lại bất kì toà nhà nào giữa thời gian Chiho theo học, nhưng ngoài phòng học cho các lớp năm ba ra, toà nhà cũ dường như còn có phòng họp dành cho hội học sinh và các phòng câu lạc bộ, vân vân, những căn phòng mà thường ngày sẽ không được sử dụng.

Vì mọi người trong trường dường như đều đang nhìn chằm chằm xuống sân, nên cô bé Chiho chạy vào toà nhà cũ kia có thể đi qua hành lang mà không bắt gặp ai, nhưng trước khi cô bé đến được sân thượng, cũng là đích đến của mình.

“?”

Chiho ngừng chạy theo phản xạ.

Trong góc của tầng 3 toà nhà cũ, chỗ bên cạnh cái cầu thang duy nhất dẫn lên sân thượng, có một phòng học được các học sinh gọi là ‘căn phòng không thể mở được ra’.

Không phải là vì có một học sinh qua đời ở đây, hay vì có một cái phong ấn ở đó, mà là vì căn phòng này từng được dùng làm phòng nữ công gia chánh từ rất lâu về trước, nhưng sau khi toà nhà mới 30 năm tuổi kia xây phòng nữ công gia chánh mới hơn, không còn ai sử dụng căn phòng này nữa.

Tuy là có một cái khoá đơn giản trên cửa, nhưng vì phần kia loại mà nó khoá lại đã rất cũ, nên miễn là có một cái vặn vít thì cả con nít cũng có thể mở được nó.

Trong căn phòng này, Chiho đã dùng mảnh ‘Yesod’ để xác nhận rằng Emi đã đi sang thế giới khác, nhưng lúc này, cửa của ‘căn phòng không thể mở được’ lại bị phá vỡ từ bên trong.

Và để lại trên hành lang, là những dấu chân ngập bùn to đến phi lý.

“…..Nó ra từ đây sao?”

Chiho, người hé nhìn vào phòng học, phát hiện ra cửa sổ không hề có dấu hiệu bị vỡ gì, và trong phòng chỉ có một chiếc bàn gãy, bồn rửa mặt và một chiếc tủ sạch phủ đầy bụi bặm.

Nhưng trên sàn giữa căn phòng, có một vệt cháy xém mới toanh. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“…Ôi không, giờ không phải lúc lo về chuyện này.”

Xác minh chi tiết có thể chờ sau khi Suzuno đến. Điều quan trọng bây giờ là con Malebranche ngoài kia.

Sau khi vội chạy lên cầu thang, cánh cửa chặn đường Chiho đương nhiên đã bị khoá lại.

Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Sau khi xác nhận rằng không có ai ở phía chân cầu thang, Chiho hít lấy một hơi.

“Một~buổi~sáng~mới~đã~đến! Một~buổi~sáng~của~hy~vọng!”

Sau khi tập trung lượng năng lượng ngủ bên trong cơ thể mình, Chiho hát to bài nhạc tập thể dục theo đài, kích hoạt thánh lực của mình.

Nếu cô bé chỉ muốn dùng Giao tiếp Ý niệm, thì việc dùng hết sức để kích hoạt thánh lực là không cần thiết, nhưng lúc này, Chiho làm thế là vì muốn niệm một phép thuật khác.

Từ việc luyện tập dạo trước, Chiho biết rằng miễn là mình không ngừng hát, cô có thể gia tăng được độ kích hoạt của thánh lực, nên như thể muốn tập trung thánh lực của mình, cô bé không ngừng hát bài hát tập thể dục.

Kết quả là đúng như Chiho dự đoán, khi sắp sửa lặp lại lần thứ ba, cảm giác như có cái gì đó nằng nặng đặt lên phía bên kia của cánh cửa vang lên.

“….Ngươi gọi ta sao?”

Một giọng thấp như của Farfarello vang lên.

Đầu tiên, Chiho thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Quả nhiên, đối phương cảm nhận được thánh lực của Chiho sau khi kích hoạt.

“…..Tuyệt, ông có thể nói được tiếng Nhật.”

“Ngươi là ai? Sao ngươi lại gọi ta đến đây?”

“Mặc dù chuyện này rất dài dòng….. nhưng trước tiên thì tôi chỉ muốn nói chuyện với ông, trước khi học sinh và giáo viên hành động bất cẩn với ông.””

“Hừm, so với lượng thánh lực yếu ớt mà ngươi có, giọng điệu của ngươi lại khá táo bạo đấy.”

Sự tồn tại bên kia cánh cửa nói với giọng điệu xem thường Chiho. Tuy nhiên, dù là lời nói của đối phương mang theo vẻ khinh miệt, nhưng miễn nội dung là thật, thì Chiho sẽ thành thật mà chấp nhận.

“Nói thật lòng, tôi chẳng có khả năng chiến đấu gì cả, và tôi cũng không nghĩ là mình có thể làm gì được ông. Nhưng tôi kêu ông đến đây vì một nguyên do rõ ràng.”

“Hả?”

Dù cô không thể thấy được bóng dáng của đối phương, nhưng vì tin rằng Suzuno sẽ vội xông đến đây, nên Chiho không đặc biệt cảm thấy sợ.

“Vì tôi không chìa khóa, nên tôi muốn nhờ ông mở giùm cái cửa này. Nếu là quỷ tộc Malebranche, ông chắc hẳn có thể làm được điều đó, đúng chứ?”

“……”

Một bầu không khí ngơ ngác có thể cảm nhận được từ phía bên kia cánh cửa.

“Thế giới này rất nghiêm khắc với trẻ em. Dù tôi có bảo muốn được nói chuyện một mình với một con quỷ của thế giới khác, người lớn cũng sẽ không vì lý do đó mà đưa tôi mượn chìa khoá lên sân thượng.”

Mặc dù cánh cửa sắt trước mặt Chiho đã cũ, nhưng nó trông vẫn còn rất chắc–

“!”

Tuy nhiên, vào lúc đó, tiếng cửa dễ dàng bị làm vỡ vang vào từ bên ngoài.

Đúng như Chiho dự đoán, đối phương đã giúp phá khoá từ bên ngoài.

Sau khi mất đi hỗ trợ từ bên ngoài, phần tay nắm bên trong của cửa rơi xuống chân Chiho, và một chiếc vuốt quen thuộc với vào qua cái lỗ trên cửa.

Chiho lần đầu cảm thấy sợ.

Khi trước, phần là vì có Iron ở bên, nên Chiho không cảm thấy sợ đến thế khi đối mặt với Farfarello.

Nhưng lần này, Chiho đang đối mặt với một con quỷ hoàn toàn xa lạ.

Đừng lo, quỷ không phải là hoàn toàn không biết lý lẽ đâu.

Sau khi tự nhủ với lòng như thế, Chiho nhìn không chớp mắt vào cánh cửa đang chầm chậm mở ra.

“Cô bé, với một con người yếu ớt mà nói, cô có gan đấy.”

Con quỷ tộc Malebranche trước mặt cô có một lối nói chuyện thô lỗ hơn Farfarello và có tướng tá to con hơn.

Vuốt của hắn không dài như Chiho lúc đầu tưởng. Mặc dù hắn trông to về kích cỡ, nhưng vuốt và cánh của hắn lại hơi nhỏ hơn của Farfarello.

Tuy nhiên, chỉ riêng khoản ma lực toả ra từ cơ thể hắn, Farfarello đã không có cửa để so rồi.

Mặc dù là không bằng mức quỷ dạng của Maou, nhưng nếu cô không kích hoạt sẵn toàn bộ thánh lực, thì riêng việc đứng mặt đối mặt với hắn như thế này thôi cũng đã đủ khiến cô bé cảm thấy khó chịu đến mức không thể nói chuyện được.

“Có vẻ như cô thật sự là người của đất nước này….. nhưng có thể đứng trước mặt ta và không phản ứng gì nhiều thế kia…… ra thế, cô là Đại Tướng Quỷ mới của Quỷ Quân mà tên nhóc Farell đã nhắc đến, MgRonald Barista (Mgron Ald Ballista)?”

Mặc dù lực lượng nồng cốt cấp quỷ từ thế giới khác hỏi với vẻ hết sức nghiêm túc, rằng ‘cô là MgRonald Barista’, nhưng cô bé Chiho biết nghĩa gốc của từ đó lại xém chút nữa bật cười thành tiếng.

Liên quan đến cái tên ‘Farell’, phải chăng đó là biệt danh của Farfarello? Cái tên đó, nghe cũng khá dễ thương đấy.

Nhưng Chiho vẫn đi theo bầu không khí hiện tại, cố hết sức để nở một nụ cười không sợ sệt và nói.

“Có vẻ như tôi không cần phải giới thiệu về mình nữa rồi, nếu như ông hành động như một quý ông giống những con quỷ mà tôi biết thì tốt.”

Sau khi Chiho nói xong điều đó, con quỷ Malebranche to tướng phả ra một hơi thở hôi thối, cười với một giọng chỉ khiến người khác muốn bịt tai lại, và nói.

“Kyahahahahaha! Đừng có ép buộc bản thân là chuyện mà mình không quen. Giọng cô không chỉ run, mà cô còn không thể che nổi nỗi sợ đối với loài quỷ bọn ta nữa là!

“Ự!”

Chiho không thể không đỏ mặt trước mối đe dọa bất minh này.

“Nhưng vì cô khá dũng cảm mặc dù run như một con kiến, ta sẽ hành động như thái độ của quý ông định nghĩa bởi con người, và tự giới thiệu bản thân trước.”

“Mời, mời ông…….”

Chiho vô thức liếc nhìn vào bầu trời sau lưng tên Malebranche.

Suzuno vẫn chưa đến.

“Tên ta là Libicocco. Như cô thấy đấy, ta là một tộc trưởng của tộc Malebranche. Nhưng hãy nhớ lấy, ta không ngây thơ như tên nhóc Farell đó đâu. Mặc dù ta mừng là Ma Vương Satan vẫn còn sống, nhưng ta không công nhận cái Tứ Thiên Vương mới gì đâu!”

Trong khoảng khắc đó, gió và mưa đột ngột dữ dội lên một cách nhanh chóng, và đây cũng không phải là sự lú lẫn của tâm trí.

Những đám mây phía xa xa tối dần đi, và cả mắt trần cũng có thể thấy chúng đang di chuyển, khiến bầu không khí đó bao trùm toàn bộ khu vực thành phố.

Tên tộc Malebranche tự gọi mình là Libicocco đó tăng ma lực của mình đến cái ngưỡng mà Chiho, cả lúc thánh lực được kích hoạt, cũng không thể chặn được nổi.

Nên Chiho không thể nói được cái câu ‘Mặc dù gọi là Tứ Thiên Vương nhưng thực chất là có 5 người tất cả’.

***

“Gyah!”

Với luồng sức mạnh tâm linh đột ngột được giải phóng, cậu Maou đang lơ lửng giữa không trung hạ cánh bằng mông xuống mặt đất phủ đầy mưa với điệu bộ đáng thương.

“Này, em làm gì thế hả! Chúng ta vẫn chưa tới trường của Chiho đâu!”

“Em xin lỗi, em muốn tạt ngang một chút.”

Sau khi dùng ánh mắt như thể đã bỏ cuộc mà nhìn xuống nửa dưới đã ướt nhẹp của mình, ướt đến cái mức mà cả đồ lót của cậu cũng ướt sũng cả.

“….Đúng là bão thật rồi, ơ….. đây chẳng phải MgRonald sao?”

Maou ngó nghiêng xung quanh một cách vô thức và phát hiện ra đây là nơi mà cậu biết.

Chỗ này là đằng trước tiệm MgRonald trước ga Hatagaya.

Vì cơn bão nên chẳng có lấy một người đi bộ, và Maou thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì hai người họ hạ cánh (bị vứt xuống) ở một nơi mà từ quầy nhìn ra thì không thể thấy được, nên cậu không thể xác nhận được tình hình của Kisaki, nhưng từ ngoài cửa sổ nhìn vào, số lượng khách cũng khớp với cái số người mà họ sẽ có trong cái thời tiết khắt nghiệt này.

“Cứ thế này thì dù cái bảng quảng cáo được đặt ngang, cũng có thể sẽ bị thổi đi mất.”

Mặc dù bảng quảng cáo cho khuyến mãi mùa thu được đặt nằm ngang theo phương pháp khi có gió lớn, nhưng ngay cả mấy cục đá to được dùng để cố định phần nền cũng đang phát ra những tiếng lắc cắc khi bị gió thổi.

“Chỗ này…. ban đầu hình như có ai đó.”

“Hửm?”

Nhưng Acies không nhìn vào MgRonald, mà là tiệm Sentucky đối diện.

Maou hướng theo ánh mắt của Acies nhìn vào cửa hàng cạnh tranh của họ–

“Uwah! Như thế không sao đấy chứ?”

Chiếc cửa sổ kính lớn kế bên khu vực ghế ngồi đang vỡ ra.

Nó chắc hẳn bị đập vỡ bởi gạch hay cái gì đó bị thổi bởi gió.

Mặc dù Maou không quan tâm đến tổng lãnh thiên thần Sariel, quản lý của tiệm Sentucky, nhưng là một người bạn làm cùng con phố mua sắm, cậu vẫn bắt đầu lo không biết liệu nhân viên Sentucky và khách hàng có bị thương không.

Đèn trong tiệm hình như cũng không được bật lên, chắc hẳn là vì sét đã khiến cho mạch điện bị ngắt đi.

“Nhưng…. người đó không còn ở đây nữa rồi.”

Vì cô bé là cùng một loại tồn tại với Alas Ramus, nên dù Acies Ara có cảm nhận được dấu hiệu của tổng lãnh thiên thần Sariel thì cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng dù vậy, cái ‘không còn ở đây nữa’ là ý gì?

“……Em xin lỗi, anh đang vội đúng không? Em sẽ không đi lung tung nữa đâu.”

“Ừmm,…….”

Không thèm chờ Maou đáp lại, cô gái làm cậu lơ lửng lên theo cái cách có thể miêu tả là bạo lực, rồi hai người họ vội rời đi vào trong những đám mây mưa, biến mất vào bầu trời.

***

“Thế…. vì lý do gì mà Libikuku-san lại đến trái đất vậy?”

Gió và mưa trên sân thượng khiến đồng phục và tóc của Chiho ướt chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đối mặt với con quỷ tộc Malebranche có lượng ma lực lớn cùng tướng tá to con, tuy là đang run lên vì lạnh và sợ, nhưng Chiho vẫn hỏi một cách kiên trì.

Mặc dù Chiho cảm thấy rằng không còn ai nằm chờ ở gần đó như Iron, nhưng khi trước Ciriatto cũng từng mang theo một nhóm thuộc hạ lớn đến Nhật, nên cô không thể hạ cạnh giác xuống được.

Tuy nhiên, sau khi Libicocco nghe thấy câu đó, ông ta làm vẻ mặt mà cả một người không quen với sắc mặt của quỷ cũng có thể nhận ra rằng đó là một vẻ mặt không vui.

“Phát âm của cô khiến ta thấy bực mình.”

“Ơ?”

Chiho đang nghiêm túc hỏi động cơ của con quỷ, nhưng lại bị hắn phê bình vì phát âm sai?

“Tên ta là Libicocco, nhắc lại xem nào.”

“…Li, Libikuku.”

Chiho bắt đầu không hiểu mình đang làm trò gì giữa mưa gió với con quỷ này.

Nhưng vì không được làm cho hắn giận, nên mặc dù là cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cô bé vẫn nghe theo Libicocco và lặp lại lần nữa.

“Ta làm thịt ngươi bây giờ, ta lại không phải con gà.”

“A, gà của Ente Isla cũng kêu ‘kuku’ sao?”

“Ngươi đang xem thường ta đấy à? Ta nói trước cho mà biết, nếu cái tên mà ngươi nói sai vô tình trúng phải mấy tên đồng bọn Draghignazzo và Scarmidliona thiếu suy nghĩ của ta, chúng sẽ chặt đầu ngươi mà chẳng suy nghĩ lấy nửa giây đấy.”

“Dra, Dera, Derachinya…. ơơơơ?”

Mặc dù cô không biết quỷ đặt tên như thế nào trong văn hóa của họ, nhưng tên của những con quỷ tộc Malebranche cũng do cha mẹ chúng đặt ra, nên Chiho cũng rất muốn biết mặt của mấy bậc phụ huynh đã đặt cái tên khó đọc như thế.

“Haiz, cô chỉ cần phải nhớ mấy cái này thôi, dù sao thì mấy tên còn lại đã không còn ở đây nữa. Yên tâm đi.”

“Ơ?”

Chiho nhất thời cảm thấy như mình vừa nghe được thông tin gì đó quan trọng, nhưng Libicocco lập tức tiếp lời.

“Lặp lại! Libicocco!”

“Li… Libicocco!”

“Giỏi lắm! Cố là được thôi mà! Mặc dù phát âm của cô vẫn còn có chút hơi gượng, nhưng vì cô đến từ thế giới khác, nên ta sẽ không nhặng xị về chuyện này đâu.”

“Cảm, cảm ơn…..”

Tóm lại, có vẻ như Chiho rốt cuộc cũng đã đậu bài thi phát âm.

“Vậy, Li…. Libi…. Libicocco-san, ông đến đây có chuyện gì không…..”

“Ta đến để làm loạn.”

“Ế?”

Chiho xém nữa tưởng mình khiến cho Libicocco giận vì lại nói sai tên lần nữa, nhưng hình như không phải vậy.

“Dù thế, ta không định gây một cuộc thảm sát ở đây, lý do ta đến cái cơ sở này đơn giản là vì lối ra của ‘cổng’ vô tình xuất hiện ở đây. Có lẽ ai đó đã từng mở ‘cổng’ ở đây. Nhưng tóm lại, ta được chỉ thị gây ra một cuộc náo loạn dễ hiểu khi đến đây.”

“Dễ hiểu?”

“Đúng thế, như thế này này.”

Nói xong, Libicocco nhếch mép cười như đang cảm thấy vui, rồi hắn dang tay ra, tạo ra một cơn gió mạnh đến mức Chiho không khỏi che mặt lại.

Trong khoảng khắc đó, gió và mưa bao trùm trường Cao trung Satahata cuộn xoáy dữ dội như thể chúng đang được nén lại và vây lấy cả ngôi trường như một bức tường bão.

“Xin, xin ông dừng tay!”

Chiho hét lên.

Cơn bão xung quanh khu vực lân cận và trường học đột nhiên mạnh lên rất nhiều.

Bức tường bạo lực gây ra bởi gió và mưa thổi bay ngói trên mái của những ngôi nhà gần đó, thổi ngã cây trong sân, và những sợi dây điện bị thổi đứt cũng không ngừng xì xẹt tia lửa điện.

“Thấy thế nào, dễ hiểu chứ hả?”

Như thể đang tận hưởng phản ứng của Chiho, Libicocco tiếp tục sử dụng phép thuật kiểm soát thời tiết.

“Để ta thử chiêu này xem.”

Libicocco vung nhẹ chiếc vuốt mà hắn vươn ra.

Mặc dù không biết cái gì đã thay đổi, nhưng khi Chiho cảm thấy phần tóc gáy mình dựng lên, một tia sát đột ngột xuất hiện trong thế giới vô phong vô thanh.

“KYÁHH!”

Chiho hét lên một tiếng xé toạt không khí, cô bé vừa thấy những tia chớp phát ra từ trong gió và mưa, và rồi vô vàn tia sét bắt đầu xả xuống mặt đất.

Dù những tia sét này không ngừng đánh vào ăng ten, dây điện của nhiều ngôi nhà hoặc cột thu lôi của các căn hộ cao cấp, nhưng tất nhiên những thứ đó không thể chống chịu được những tia sét thiêu cháy cả tầm mắt đó.

“Hừm, có vẻ như không được thuận lợi đến thế.”

Chiho cẩn trọng mở mắt ra sau khi tia sét ngừng, và hít vào một hơi khi thấy vài ngọn lửa phát ra từ vài ngôi nhà quanh trường.

Nhưng Libicocco hình như lại bất mãn với cái kết quả này.

“Hừm, ta còn tưởng là mình có thể biến nơi này thành biển lửa với vẻ thõa mãn hơn chứ.”[note128]

Khi tia sét chớp ngay trước mắt, Chiho đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thấy cảnh tưởng đó, nhưng với nhiều công cụ chuẩn xác hơn trong các ngôi nhà, ý thức bảo vệ chống sét giật cũng đã tăng lên.

Dây tiếp đất nối không [note129] ban đầu được sử dụng trong các hệ thống truyền tải điện, cũng bắt đầu được ứng dụng rộng rãi trong các đường dây ngoài đường dây truyền mạng và truyền điện, và cũng được trang bị thêm không ít phương thức phòng chống sét, ngoài ra các thiết bị đó cũng có nghĩa vụ gắn thêm các trang bị phòng chống sét.

Tóm lại, vì các sợi dây điện và cột thu lôi hoạt động như dây tiếp đất, nên thảm hoạ mà Libicocco mong chờ đã không xảy ra.

Nhưng dù thế nào thì–

“Để ta thử lại mạnh hơn nữa xem.”

tình huống như thế này vẫn sẽ xảy ra.

“Xin ông chờ một chút đã! Làm thế này thì được gì cơ chứ!”

“Hả?”

“Thế này thì chỉ là quậy phá thôi….. những con quỷ đã đến Nhật từ trước đến giờ, đều là muốn đưa Satan-san về, hoặc cướp lấy thánh kiếm của Yusa-san… của Anh Hùng Emilia, ai cũng có mục đích rõ ràng cả…. nên ông nghĩ thế này thật sự tốt sao?”

“Với một con kiến mà nói, giọng của cô rất to gan đấy.”

“Nhiệm vụ của Libicocco-san lại ở mức độ kém hơn rất nhiều so với kẻ mà ông gọi là ‘nhóc’ Farfarello! Ông không thể hành động giống một con đại ác ma và làm mấy chuyện xấu ngầu hơn được sao?”

“Cô hiểu lầm chuyện gì à?”

“Ể?”

“Lúc này đây, bao gồm cả cô, đám chuột nhắt trong toà nhà này và những người ở khu vực lân cận đều đang sợ hãi, và họ đều đang cảm thấy khủng hoảng với buồn bã. Tuy là ta không biết cô nghĩ cái nhiệm vụ mà tên nhóc Farfarello đó thực hiện đáng kinh ngạc đến nhường nào…..”

Libicocco cười một cách độc ác.

“Nhưng với loài quỷ, kiểu nhiệm vụ này hấp dẫn hơn nhiều! Bởi vì ta có thể hút được một lượng lớn nỗi sợ hãi và buồn bã trong một lần…. cũng là hút ma lực đó!”

Nói xong, Libicocco lại dang rộng tay ra lần nữa.

“Ự….!”

Sau khi chịu đựng luồng ma lực được Libicocco phòng thích ra, Chiho bất ngờ cảm thấy khó thở, và quỵ gối xuống nền đất dưới chân –có vẻ như thánh lực của cô bé đang cạn đi sau khi được kích hoạt.

Cần bổ sung bằng Holy Vitaminβ mới được.

Mặc dù Chiho nghĩ vậy, nhưng những chai dự phòng của cô đều bị bỏ lại trong cặp ở phòng học. Và nếu cô quay về và rời khỏi đây vào lúc này, khó mà đảm bảo được rằng con quỷ tàn ác này sẽ không lấy mạng cô.

“Nếu không thích thì cứ dùng sức của cô để cản ta lại đi. Mgron Ald Ballista, tân Quỷ Tướng-sama…..”

Libicocco nói thế, như thể đang chế nhạo cô bé Chiho đang mất dần sức lực kia.

Dù thế, Chiho vẫn không quay mặt đi. Ngay lúc Chiho không muốn khuất phục trước thứ sức mạnh độc ác này và định trừng mắt nhìn vào Libicocco–

“Vậy làm thế này đi.”

Với tiếng vang vang của một giọng nói nghiêm nghị, cơ thể to lớn của Libicocco phát ra một tiếng nổ to và biến mất ngay trước mặt Chiho.

Khi đó, luồng ma lực tấn công Chiho cũng biến mất, cho phép cô ấy thở lại một cách dễ dàng.

“Ự…. hừm!”

Libicocco dang cánh trong không trung và trừng mắt nhìn về hướng Chiho.

“”Ta cũng là một trong số các tân Quỷ Tướng. Vì ta không thích hành động của ngươi, nên ta sẽ dùng sức mạnh của mình để dừng ngươi lại.”

Người vừa đến nhẹ nhàng vung cây búa to tướng của mình, và những giọt mưa lắc rắc theo hành động đó mà sáng lên dưới ánh mặt trời.

“Su, Suzuno-san!”

Cô bé Chiho có thể tự do thở lại kia lớn tiếng kêu lên.

Suzuno, với mái tóc dài ướt đang đung đưa vì chiếc kẹp tóc đã được đem biến thành chiếc búa bự, quay ra sau nhìn lại Chiho, người mà mình đang bảo vệ.

“Xin lỗi vì đã đến trễ. Tôi đã phải tốn kha khá sức để phá xuyên qua cái bức tường bão bất ngờ mạnh lên kia.”

“Này, đừng có nói như thể cô một mình dùng sức của riêng cô để phá xuyên qua chứ!”

Sau đó, một giọng nói quen thuộc cũng vang xuống từ trên trời.

Chiho nhìn lại và phát hiện ra Urushihara, đang vỗ đôi cánh trắng, chầm chậm đáp xuống.

“Urushihara-san…. cái đó là…..”

Sau khi thấy màu cánh đằng sau lưng Urushihara, Chiho ngạc nhiên hỏi.

Đó không phải là đôi cánh đen kịt một màu như khi hắn ta đánh với Maou nữa, mà là một màu trắng tinh giống của thiên thần.

Có lẽ do để ý thấy cái nhìn không chớp mắt của Chiho, Urushihara nhìn ra chỗ khác với vẻ xấu hổ gì đó và đáp lại.

“Haiz, nếu biết trước tên này sẽ gây ra vụ lộn xộn lớn đến thế, thì ta đã ưu tiên hấp thụ ma lực rồi.”

“Lucifer, dù là đùa thì cũng đừng có nói mấy thứ đó!”

Suzuno cau mày mắng mỏ, nhưng Urushihara vẫn đáp lại, không chút sợ hãi.

“Thực ra thì tôi không có đùa đâu. Nhưng hôm nay thì cứ để vậy đi.”

Urushihara chằm chằm nhìn vào Libicocco, kẻ bị Suzuno đánh bay lên trời.

“Tên đó xuất hiện ở ngôi trường này sau khi hắn mở ‘cổng’ chắc hẳn không phải là chuyện ngẫu nhiên. Ở một mức độ nào đó, tôi cũng đáng trách.”

“Tôi cũng cảm thấy thế.”

“Ế? Ơ?”

Không hiểu sao Suzuno và Urushihara lại thể hiện một ý thức đồng đội và nhìn vào tên Libicocco lần nữa.

Trái lại, khi đang nhấn xuống chính giữa chỗ mà bị Suzuno dùng búa đập, Libicocco chầm chậm đáp xuống nền sân thượng.

“…….Lucifer-sama, còn người còn lại…. cô chắc hẳn là Lưỡi hái Tử thần Bell?”

“Hửm?”

Suzuno nhướn một bên mày lên và hỏi.

“Ngươi biết ta sao?”

“Đúng thế, cô khớp với đặc điểm mà tên nhóc Farell đó miêu tả, và…..”

“Và gì?”

“Không. Ta chi thấy hơi ngạc nhiên khi cô lại đến đây.”

Theo cảm nhận của Suzuno, khả năng của Libicocco chắc hẳn ngang bằng hoặc hơi yếu hơn so với cô.

Vì thế đòn tấn công mới nãy lúc mà đối phương bất cẩn, chắc hẳn có ảnh hưởng rất lớn.

Và lần này cô có sự hỗ trợ của Urushihara, dù có đánh trực diện thì cũng chẳng lý gì họ có thể thua được, Maou hiện cũng đang vội chạy đến đây. Dù thế, Suzuno vẫn cảm thấy có gì đó không tự nhiên từ Libicocco.

“Thế lại vừa hay.”

Tên Malebranche nở một nụ cười càng độc ác hơn trước.

Phân đoạn 2

“””……..”””

Số người nhìn nhau qua chiếc kotatsu đã tăng lên thành ba.

Thành viên mới gia nhập đã thay sang quần áo của Ashiya, bởi vì không quen kiểu ngồi seiza, nên ông ấy ngồi bắt chéo chân một cách ngượng ngịu.

“Vậy, ông này là….”

“Tôi không biết.”

Anh chàng Ashiya lắp bắp trước câu hỏi của Rika, cuối cùng cũng có thể trả lời.

Người đàn ông mà Maou bỏ lại rồi rời đi với điệu bộ không thể giải thích được thật sự là người mà Ashiya không hề quen biết.

Từ cuộc đối thoại ngắn ban nãy, Maou bay sang để mang ông ta đến đây, và cái ấn tượng mà vẻ ngoài của ông ấy mang lại, có thể thấy rằng ông ấy không phải một người Nhật bình thường.

Vậy, khả năng đầu tiên xuất hiện trong đầu là ông này chắc hẳn là người đến từ Ente Isla, nhưng dù vậy, Ashiya vẫn còn nhiều hoài nghi.

Ashiya không cảm nhận được ma lực hay thánh lực gì từ người đàn ông này, là ‘một người Ente Isla bình thường’, thì sao ông ta lại xuất hiện ở Nhật?

Dù là Emi, Suzuno hay Emeralda, hay cả Sariel với Gabriel, họ đều có kỹ năng để du hành sang thế giới khác hoặc chiều không gian và có sức mạnh vượt xa người bình thường.

Bởi thế mà họ mới có lý do đi xuyên không.

Nếu ông này chỉ là một người dân bình thường ở Ente Isla, vậy vì lý gì ông ta lại ở Nhật?

Người đàn ông này không có sức mạnh để du hành không gian theo ý mình.

Tuy nhiên, lúc này ông ta đang ở đây.

Sau khi liếc nhìn Rika, Ashiya nói.

“Suzuki-san.”

“Hửm?”

“Xin thứ lỗi, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy trước.”

“Huh?”

Sau khi Ashiya thành tâm xin lỗi thêm một lần, anh ta quay sang phía người mà Maou mang đến và mở lời.

“Ông hiểu ngôn ngữ này chứ?”

Người đàn ông gật đầu, ra ý hiểu.

“Tiếng Deweiss…. không, đó là ngôn ngữ Giao thương Trung tâm đúng chứ. Cậu cũng là người đến từ đất nước đó à?”

“Hửm?”

Rika chằm chằm nhìn vào hai người bắt đầu cuộc trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ trước mặt mình.

“Cả cái người họ Maou đó nữa. Mấy người là ai?”

“Thật lòng mà nói, đó cũng là điều mà tôi muốn hỏi. Kiểu nói chuyện của ông không giống với pháp sư, sao ông lại ở thế giới này? Ông là ai?”

“N, này, hai người….”

“Chuyện dài dòng lắm. Cậu thấy đấy, ta không biết thần chú gì cả, và khi trước, ta chỉ là một nông dân bình thường, theo lý mà nói, ta đáng ra phải sống hết quãng đời còn lại ở một ngôi làng ở Saint Aire.”

“Ngôn, ngôn ngữ gì thế……?”

Rika lúng túng.

Hai người họ không dùng tiếng Anh, và nó cũng không phải là tiếng Đức hay Pháp thường được nghe trong bản tin hoặc phim tài liệu.

Kể cả sự khác biệt trong giọng điệu cũng rất mơ hồ, cứ như tiếng người ngoài hành tinh vậy.

“Đến giờ, ta vẫn chưa biết thân thế của cậu hay của Maou-san, nên ta không thể tiết lộ quá nhiều được. Nhưng, ta có nhiệm vụ phải bảo vệ đứa trẻ đó…. bảo vệ Tsubasa, đó cũng là lý do ta đi sang thế giới này. Đây đều là vì một ngày nào đó ta cần đưa Tsubasa cho một người.”

“Đưa cho một người…..?”

Ashiya lẩm bẩm một cách hoài nghi, rồi nhớ ra lúc đó có một cô bé đi cạnh Maou.

“‘Tsubasa’ mà ông nói… là ám chỉ cô bé đã mang Maou đi sao?”

“……”

Người đàn ông chưa giới thiệu bản thân kia vẫn giữ im lặng.

Một trong số những người Ashiya quen biết có tên mang nghĩa giống với từ ‘Tsubasa’ của Nhật.

Đó là cô bé đã ở lại căn phòng này một tuần, rồi được trông nom dưới sự chăm sóc của kẻ thù, và lúc này thì mất tích cùng với kẻ thù.

“Tôi biết sao Maou lại mang ông đến đây. Không…..so ra thì, người quan trọng chắc hẳn là cô bé tên Tsubasa đó.”

Ashiya nói với cái giọng điệu sắc bén không cho phép phủ nhận hay nói dối.

“Cô bé đó, là nhân cách hoá của một mảnh ‘Yesod’ đúng chứ?”

“……”

Người đàn ông đó không nói gì cả.

Nhưng ông ta cũng không ngoảnh mặt đi.

Đó là chuyện đã xảy ra khi trước.

Đại Thượng Thư Camio từng nói cho họ nghe một mẩu thông tin.

Thông tin đó là Camio nghe được từ Olba.

Bảo rằng vẫn còn một thanh thánh kiếm khác.

Và thanh thánh kiếm đó, ở Nhật bản.

Ciriatto đến để tìm thanh kiếm đó.

Ashiya không thể kiềm chế cảm giác kích động của mình được.

Bởi vì anh phát hiện ra rằng người đàn ông từng là một nông dân trước mặt anh ta, giữ chiếc chìa khóa có thể có đủ khả năng thay đổi mọi thứ liên quan đến phe của họ và Ente Isla, hay thậm chí là thay đổi cả thế giới.

“Ông…. ông là……”

Ashiya cố kiểm soát giọng nói căng thẳng của mình, đống dự đoán hỗn độn trong đầu anh ta cũng dần biến thành chắc chắn.

“Ông là…. cha của Emilia Justina?”

“…..Emilia?”

Rika cuối cùng cũng nhận ra một từ nghe giống một cái tên, và từ đó, cô cảm thấy có điều gì đó không hợp cho lắm.

Tuy nhiên, Ashiya và người đàn ông đó không để ý tình trạng của Rika.

Điều đó cũng chả có gì lạ.

“Các cậu…. a, ta hiểu rồi.”

Xét cho cùng thì, người đàn ông với giọng nói nghiêm nghị, Nord Justina, cha của Anh Hùng—

“Sao lại có thể….”

cũng là lần đầu được gặp Quỷ Tướng Alsiel, Tứ Thiên Vương cấp cao được Ma Vương tin tưởng nhất.

“Vậy ra các cậu thật sự là…. không, vậy cậu Maou-san đó…. thực sự là ‘người được chọn’ mà vợ ta đã nhắc đến.”

“‘Người được chọn’…..?

“Vợ ta từng bảo với ta rằng ‘khi người được chọn đã có được lòng quyết tâm để phơi bày sự thật của thế giới, hãy đưa Tsubasa cho con gái của chúng ta’. Khi Maou-san nói tên của Emilia, ta đã nghĩ có khi nào chính là thế này không.”

Người ‘vợ’ mà ông ta nói đến trong tình huống này, chắc hẳn ám chỉ mẹ của Emi, tổng lãnh thiên thần Laila.

Nhưng dù thiên thần có sức mạnh bất thường, sự tồn tại của họ lại vô cùng bình thường, họ không giống với những gì được miêu tả trong huyền thoại hay kinh thánh mà chỉ cần dùng vài câu nói là có thể trói buộc được cả thế giới một cách thần kì, hay có được khả năng thao túng vận mệnh.

Cơ bản thì, chỉ là một tổng lãnh thiên thần mà lại dám tuyên bố rằng Đại Ma Vương Satan là ‘được chọn’, kể cả là ngạo mạn thì cũng nên có giới hạn.

“Này.”

Rốt cuộc thì, sự thật của thế giới là gì?

Mặc dù nghe rất khoa trương, nhưng cái từ ‘sự thật’ khó mà nắm được cái từ ‘thế giới’ kia lại càng không đáng tin hơn giá cả đá quý hay bài đánh giá của một tiết mục ẩm thực.

“Tôi chen ngang một chút.”

Lại nói, nếu một con người và một thiên thần có thể nói ‘đây là sự thật của thế giới’ một cách khoa trương như thế, thì chẳng phải rất không ổn sao? Với loài quỷ chúng ta, nếu giá trị của sự thật có thể được giải thích bằng cách so sánh nó với thứ gì đó, thì nó thậm chí còn chẳng bằng cục đá ven đường.

“Nghe tôi nói này!”

“Vâng?”

Ashiya bị giật mình vì có ai đó bất ngờ hét vào tai anh ta.

Anh ta bịt tai lại với vẻ ngạc nhiên và nhìn sang bên cạnh, và phát hiện ra Rika đang làm vẻ mặt còn ác quỷ hơn cả ác quỷ.

“Mặc dù tôi không biết hai người đã làm rõ được chuyện gì, nhưng ít nhất thì cũng giải thích cho tôi nữa chứ!”

“Vâng….”

“Cô, cô gái này đáng sợ ghê nhỉ.”

Có vẻ như Nord cũng biết rằng Rika hiện đang tức giận vì bị cho ra rìa.

Mặc dù ông ấy muốn làm nguôi giận Rika với giọng nói điềm tĩnh, nhưng đối phương lườm vào Nord với ánh mắt đủ hung hăng để khiến một con Quỷ Tướng phải nhượng bộ.

“Chú à, nếu chú muốn tiếp tục sống yên ổn ở Nhật, thì tốt nhất là chú nên học cách nói chuyện khôn khéo hơn đi.”

“Vâng…”

“Vậy, Ashiya-san?”

“V, vâng…..”

“Khi nào thì anh mới định nói cho tôi biết ông chú này là ai, và tại sao Maou-san, Urushihara-san và Suzuno lại có thể làm được những chuyện đó đây?”

Bởi vì anh ta biết là dù có trả lời ‘cô làm gì có hỏi mấy cái đó đâu’ hay ‘cô hỏi một lúc hơi nhiều câu đấy’ cũng sẽ chỉ mang lại một bể máu, nên anh ta không phản kháng lại, xét cho cùng thì anh ta cũng đã đưa ra quyết định của mình trước khi Maou quay về.

“Su, Suzuki-san, yên tâm đi, tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cô, cô ngồi xuống trước đi đã……”

Ashiya đặt hai tay lên vai Rika và cố làm cổ bình tĩnh lại.

“Tôi, tôi sẽ không cho qua chuyện như thế này đâu.”

“Ế?”

Tuy nhiên, cô nàng Rika ban đầu có luồng sát khi như thể có thể nhảy xổ vào họ bất kì lúc nào, lại đột ngột đỏ mặt như thể cô đang bốc cháy và ngoan ngoãn ngồi xuống tấm tatami, luồng sát khí của cổ hoàn toàn tan biến.

“V, vậy? Rốt, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”

Rika trừng mắt đỏ mặt nhìn vào Ashiya và hỏi.

“Uh, cái đó….”

Ashiya, người không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, cuối cùng lại chỉ vào Nord và nói.

“Ông này.”

“Ừm, ừm.”

“Hình như là cha của Yusa.”

“Ừm…… ơ?”

Rika, người xém chút là gật đầu và lơ đi thông tin đó, tròn xoe mắt nhìn vào Nord.

“Cha của…. Emi?”

“Đúng thế, tôi nghĩ chắc đúng là như thế.”

“Ế? Ế? A, cái, cái đó…”

Cô nàng Rika nhớ lại mình vừa nói mấy lời thô lỗ, không thể không nói thế với vẻ mặt trắng bệch.

“Lại, lại đi nói điều thô lỗ như thế với chú, cháu thật sự xin lỗi.”

“Mặc dù tôi cũng không rõ lắm, nhưng không sao đâu.”

Có thật là không sao không? Mặc dù Ashiya lo cho khả năng tiếng nhật của Nord vì ông ấy là một người không sử dụng phép thuật, nhưng nếu tiếp tục xung đột với nhau thì cũng rất phiền phức, nên anh ta cũng tiếp lời.

“Cô gái này là bạn của Emi ở đất nước này. Tên của cô ta là Rika Suzuki.”

Lần này Ashiya giới thiệu Rika với Nord.

“Rika, san.”

“V, vâng.”

“Emilia đã luôn bị cô chăm sóc rồi.”

Mặc dù Nord nói kiểu nghe như thể Emi không muốn được Rika chăm sóc, nhưng vì Rika cũng đại khái hiểu ý của đối phương, nên cô không cãi lại như mới nãy.

“À, cháu mới là người được cậu ấy chăm sóc…. ơ, ừm, Ashiya-san.”

“Vâng.”

Với dáng vẻ kinh điển của người Nhật, Rika không ngừng nói những lời khen lễ phép vô nghĩa và vô thức nhìn sang Ashiya rồi hỏi.

“Từ đầu hai người đã nhắc đến ‘Emilia’, và ba của Emi toàn dùng cái tên đó, rốt cuộc thì….”

Nếu anh ta trả lời câu hỏi này, cũng sẽ ngang bằng với việc đẩy cô ấy vào cùng một vị thế với Chiho.

Mặc dù sau đó Chiho đã chấp nhận, nhưng còn Rika thì sao?

Tuỳ thuộc vào tình huống, có lẽ anh ta sẽ phải cần đến sự giúp đỡ của Suzuno để thao túng trí nhớ, khi Ashiya nghĩ thế, anh ta mở miệng ra và nói những lời có thể thay đổi thế giới của Rika.

“Đó là ám chỉ Yusa.”

“Uh…. cái đó là ám chỉ người Nhật sau khi ra nước ngoài cũng lấy biệt danh theo phong của người nước ngoài, hoặc là lấy tên thánh hoặc tên đệm vì lý do tôn giáo à?”

“Không phải.”

Như để phù hợp với độ hiểu trong tâm trí Rika, Ashiya chậm rãi nói.

“Đó là tên thật của ‘Yusa Emi’ mà chúng ta quen. Tên thật của cô ấy là Yusa Justina.”

“…..Tôi không hiểu cho lắm.”

Vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt Rika.

“Anh mới nói…. Emilia, J, Justina? Đó là tên thật của Emi sao?”

“Đúng thế.”

“Emi không phải là người Nhật sao?”

“Phải.”

“……..A, ra, ra là thế. Vì ba của Emi là người nước ngoài, thành ra mặc dù cậu ấy sinh ra ở nước ngoài, nhưng cậu ấy cũng lấy một cái tên tiếng Nhật giống như mấy cầu thủ bóng đá nước ngoài khi họ gia nhập đội tuyển Nhật vậy…..”

Rika đưa ra một lối suy luận miễn cưỡng, nhưng điều đó nằm trong dự đoán của Ashiya.

Để Rika bình tĩnh lại, Ashiya chầm chậm lắc đầu, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Rika, ngang với chiều cao của cô ấy, và nói.

“Không, không phải thế. Yusa…. quê hương của Emilia, không phải ở trái đất.”

“…..Thế nghĩa là sao?”

“Trước khi tôi tiếp tục giải thích…. Suzuki-san, bình thường cô có thói quen xem phim hay chơi game không?”

Câu hỏi không biết từ đâu ra của Ashiya khiến sự nghi ngờ của Rika càng trở nên lớn hơn.

“Sao, sao tự dưng anh lại hỏi thế? Mặc dù sau khi học xong tiểu học thì tôi không còn chơi game nữa, nhưng tôi có thường đi xem phim.”

“Vậy, cô chắc hẳn sẽ hiểu nếu tôi nói điều này. Yusa Emi, hay Emilia Justina không phải là người trái đất.”

“…..Người trái đất?”

“Mặc dù diễn tả theo kiểu này thì không đúng, nhưng để nói một cách dễ hiểu thì, Yusa là người ngoài hành tinh. Cô ấy không đến từ bất kì đâu trên trái đất, mà là người đến từ một hành tinh xa xôi.”

“Anh nghĩ tôi là con ngốc à?”

Phản ứng của Rika rất bình thường.

Kể cả phản ứng tức giận này cũng nằm trong dự tính của Ashiya– đây là phản ứng tự nhiên của hầu hết mọi người.

“Nếu cô không muốn tin, thì tôi sẽ không thể giải thích được hiện tượng mà Suzuki-san vừa thấy đâu.”

“Điều mà tôi vừa…. ơ?”

Rika đột nhiên nhìn sang cái cửa sổ của phòng.

Gió lớn cùng những giọt mưa nặng hạt đang đập vào chiếc cửa sổ mà Suzuno và Urushihara đã nhảy ra.

Và không lâu trước đó, cậu Maou xuất hiện bên ngoài đã rời đi bằng cách bay.

“‘Từ chỗ này đến mái nhà đối diện xa ít nhất 10 mét đấy! Sao lại có người có thể nhảy đến đó mà không thèm lấy đà cơ chứ!, ít nhất thì trong thế giới này, ở trái đất này, chắc hẳn là không có ai có thể làm được như thế, đúng không?”

“………”

Rika không ngừng nhìn vào mặt của Ashiya và cái cửa sổ.

Quả nhiên, dù mấy hiện tượng không thể giải thích đó có được giải thích với Rika, tâm trí cô ấy vẫn không thể theo kịp tình hình được.

Nếu Rika đột nhiên có thể thấy được một sự thật rõ ràng như Chiho, có lẽ kết quả đã khác.

Nhưng trước ngày hôm nay, Rika không biết chuyện gì cả, và cũng chưa từng được thấy ‘sự thật’.

“SUZUKI-SAN!”

“Ư!”

Tiếng hét của Ashiya khiến Rika sợ hãi mà rên lên một tiếng.

“A…… à, à…….”

So với vẻ ngoài mạnh mẽ mới nãy của cổ, cơ thể cô ấy rõ ràng là đang vì sợ hãi cái ‘hiện tượng không xác định’ kia mà đơ cả người ra. Hẳn là cô ấy cũng sẽ thấy khó khăn cả trong việc lên tiếng.

“Nh, nhưng, làm sao mà có thể…. bởi, Urushihara…. Suzuno…. Maou…..”

Rika liệt kê những cái tên.

vừa không ngừng ngẫm nghĩ lại cái khung cảnh mình vừa thấy.

“Làm, làm sao có thể? Cái này là nói đùa thôi phải không? Có phải là đang trêu người không?”

Dù vậy, trái tim mạnh mẽ của Rika, vẫn cố bảo vệ cái thường thức của cô ấy.

“Sao, sao tôi có thể tin lời giải thích này được, nếu anh bảo Suzuno và những người còn lại là pháp sư hay nhà ngoại cảm thì nghe còn thuyết phục hơn! Loại người đó cũng có rất nhiều trên trái đất……”

“Đúng là thế, nếu tôi ở vị trí của Suzuki-san, tôi chắc hẳn cũng sẽ nói như vậy.”

“Cho, cho tôi xem bằng chứng đi! Anh bảo mình là người ngoài hành tinh, vậy mà lại dựa vào công việc để sống một cuộc sống nghèo khổ như thế, chẳng phải rất kì quặc sao?”

“…. Tôi thật sự không biết nói gì hơn.”

Dù là trong tình huống này, Ashiya vẫn nở một nụ cười khô khốc.

“Nhưng dù là người ngoài hành tinh thì vẫn phải đi làm vì ba bữa ăn hàng ngày.”

Nhưng nếu cái chuyện như thế không xảy ra, thì Rika sẽ không phát hiện ra được thân thế thật của họ.

Tuy nhiên, họ vẫn là những người đến từ thế giới khác, và ngay từ đầu, đáng ra họ vốn dĩ sẽ không gặp được nhau.

Mặc dù Ashiya có thể hồi lại quỷ dạng ngay tại chỗ, và xem nó như một bằng chứng cụ thể, đáng tiếc thay hiện tại anh lại không thể làm như thế.

“Bây giờ tôi không thể cho cô xem bằng chứng đàng hoàng được…. thế này đi, khi Kamazuki quay trở lại, tôi sẽ kêu cô ấy chịu trách nhiệm và chứng minh điều đó cho cô. Điều kiện thì là Suzuki đồng ý nghe hết những lời kì quặc đó.”

“…..”

Rika không đáp lại, và làm ánh mắt nghi ngờ cho Ashiya thấy.

“Cô ấy không tin thì cũng chẳng có gì lạ. Nếu tôi nghe chuyện tương tự ở Ente Isla, tôi chắc đã bật cười thành tiếng rồi. Tôi chưa từng nghĩ rằng thế giới khác lại có được những đất nước với nền văn minh tiên tiến như thế này.”

Ashiya đồng tình với ý kiến của Nord.

Thế giới loài người, đất nước loài người, nền văn minh loài người.

Mặc dù về mặt sinh học thì quỷ vượt trôi hơn khi so với loài người, nhưng với họ, mọi thứ ở Nhật lại là một viễn cảnh xa vời trong tương lai, thứ mà không bao giờ có thể đạt được.

“Maou đã nói thân phận thật của chúng tôi cho ông nghe chưa?”

“….Chưa. Nhưng tôi có thể mơ hồ đoán ra cậu không phải loài người.”

Nghĩ kĩ lại thì, Ashiya vẫn chưa nói cho Nord biết tên mình.

Sự biến mất của Emi và sự hiện diện của Nord, là dấu hiệu cho thấy rằng những ngày tháng bình thường mà Ashiya và các cư dân khác của Ma Vương thành cảm thấy không tệ mặc dù nó sai sai với loài quỷ khi nghĩ như thế, bắt đầu vỡ vụn.

“Tuy tôi có thể xem là may mắn… nhưng có vẻ như màn tự giới thiệu phải đợi một lúc rồi.”

“Hửm?”

Ông Nord ban đầu còn đang dõi theo cuộc đối thoại của Ashiya và Rika, đột nhiên làm một ánh mắt nghiêm khắc.

Nord hiện đang mặc món quà miễn phí mà Ashiya thắng được trong trò rút thăm trúng thưởng ở phố mua sắm, một chiếc áo thun tay dài với dùng chữ “Cổ vũ cho người Sasazuka” được in lên trên, và di chuyển về phía cửa sổ mà không gây ra bất kì tiếng động gì.

Tuy nhiên, dù tiếng bước chân bị át đi, mặt sàn vẫn sẽ phát ra tiếng ồn, và Ashiya vì hành động của Nord mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

“!”

Cảnh mà Ashiya thấy khiến anh ta căng thẳng lên ngay lập tức.

Trong cơn dông không khác với bão là bao, theo lý mà nói thì đáng lẽ không có ai ở bên ngoài mới phải.

Ấy vậy–

“Chúng ta hoàn toàn bị bao vây rồi. Tôi chưa từng gặp họ bao giờ, cậu có biết mấy người này thuộc phe nào không?”

Ashiya có thể trả lời được câu trả lời của Nord.

Nhưng với Ashiya mà nói, cậu trả lời này là không thể tin được.

Từ đó đến giờ, thế giới đó chưa từng làm điều gì bạo lực cả.

“….Đó là trang bị của hiệp sĩ đoàn hạng hai của Afashan Đông Lục địa, Hiệp sĩ đoàn Josokin. Đang xảy ra chuyện gì thế này?”

Cái này giống như Ashiya đang tự trả lời câu hỏi của mình hơn là trả lời câu hỏi của Nord.

Căn hộ hoàn toàn bị bao vây bởi những hiệp sĩ mặc đồ lạ.

Họ xuất hiện từ khi nào, và đến từ đâu?

Họ có phải là sát thủ do Barbaricca gửi đến giống cái lần của Ciriatto không?

Không phải.

Các hiệp sĩ với trang phục lạ lẫm ngoài kia đều là con người. Ashiya không cảm nhận được bất kì ma lực gì từ họ.

Mặc dù lý do thì vẫn chưa rõ, nhưng điều duy nhất có thể xác nhận là mục tiêu của bọn họ là đám người Ashiya.

“Hai, hai người có chuyện gì thế?”

Ashiya lập tức tập trung trở lại.

Đúng thế.

Tuỳ vào tình hình, Ashiya, Maou, Urushihara, Nord, hay thậm chí là cả Suzuno cũng không phải là không thể trở thành mục tiêu của loài người đến từ Ente Isla.

Nhưng Rika lại khác.

Cô ấy không liên quan gì đến chuyện của Ente Isla và chỉ là một người bình thường đến từ Nhật.

Ngoài việc không cho phép cô ấy bị liên lụy, họ lại càng không thể gộp cô ấy vào.

“Vụ việc này chẳng liên quan gì đến Rika-san cả, và cô ấy phải được bảo vệ, đúng chứ?”

“À, ừ.”

Ashiya gật đầu xác nhận ý kiến của Nord.

“Tôi là mục tiêu của họ sao….. không, đáng lẽ không phải. Nếu không gặp được Maou-san thì tôi sẽ không xuất hiện ở đây. Nên mục tiêu là các cậu đúng không?”

“Có lẽ đúng là thế thật. Mặc dù cũng có thể mục tiêu là hàng xóm của chúng tôi, nhưng dù gì thì cũng chỉ còn lại 3 người chúng ta trong ngôi nhà này thôi.”

Mặc dù nhóm hiệp sĩ với bầu không khí kì lạ vẫn chưa hành động, nhưng với số lượng này, một khi họ xông vào, Ashiya của hiện tại sẽ không tài nào thắng nổi.

“Cậu chiến đấu được chứ?”

“Nếu là khi trước thì số lượng này chẳng bằng cái đinh…. nhưng lúc này thì…..”

Với Ashiya, câu trả lời này khiến anh ta cảm thấy hối hận nhất.

“….Bởi vì tôi chưa từng trải qua huấn luyện chính thức gì, nên tôi cũng không khác gì cậu…. ít nhất thì nếu Tsubasa…. Acies quay trở lại, thì có lẽ vẫn còn có cách…..”

Từ việc Tsubasa và Acies là ám chỉ cùng một người, người mà Nord vừa nói chắc hẳn là cô bé đi cùng với Maou ban nãy nhỉ?

Mặc dù anh ta không biết toàn bộ sự việc là thế nào, nhưng cô gái đó chắc hẳn đang cùng Maou giải cứu Chiho.

Lúc này, Ashiya rốt cuộc cũng nhớ ra một điều.

Nếu nhóm người bên ngoài đều là loài người từ Đông Lục địa, thì người giật dây đằng sau nhất định là Olba Meyers.

Và lúc này, với việc trường của Chiho bị ai đó tấn công và Emi thì đang mất tích, người đi giúp nhất định là Suzuno và anh chàng Maou có tiềm năng khó xác định nhất vào những thời điểm then chốt kia.

Về phía mình, chỉ có hành động của Urushihara là không thể dự đoán được, và thỉnh thoảng hắn cũng sẽ dùng phép thuật bằng cách hút lấy năng lượng từ nguồn khác với ma lực. Dù là thế nào thì lúc này ở Nhật, chỉ có một người không thể xem là một phần của lực lượng chiến đấu.

“Đông Lục địa….. à?”

Ashiya nghiến răng trong hối hận.

Người gặp nguy hiểm không phải chỉ mỗi mình Emi và Suzuno.

Vụ náo loạn ở trường của Chiho chỉ là chim mồi.

Mục tiêu của kẻ địch – Olba và Barbaricca – là Tướng Quỷ Alsiel.

***

“Waaa… mưa to thật….. rõ ràng lúc mình đến mưa vẫn chưa được to như vầy.”

Một cô gái xuống trạm ở ga Sasazuka, nhìn vào cơ mưa dữ dội với vẻ chán chường.

“Gọi xe taxi vậy. Cơ mà mình nhớ trạm xe cũng cách chỗ này không xa mấy. Thế này hình như có hơi phí.”

Cô gái đứng ngay trước bản đồ khu vực quanh nhà ga, đặt cái túi xách to tướng lên trên đống hành lý có bánh xe, và khó xử trước việc nên đi thế nào sau khi rời nhà ga.

Nhưng thứ mà cô ấy đang cầm trên tay để đối chiếu với bản đồ, không phải là một tấm bản đồ, ghi chú hay điện thoại di động.

Mà là một tờ sơ yếu lý lịch.

“Được rồi! Mình sẽ gọi taxi! Mình không muốn bị ướt mưa.”

Sau khi thản nhiên nhồi nhét tờ sơ yếu lý lịch lại vào trong túi xách, cô ta bước qua phần sảnh lớn bên ngoài cổng bán vé, băng qua cầu nối, nhìn trái nhìn phải để gọi một chiếc taxi trên đường.

“Wa-pu!”

Lúc này, hướng gió thay đổi.

Mũi cô ấy khẽ nhúc nhíc.

“….Mùi gì đây?”

Sau khi nói điều đó với vẻ nghi hoặc, cô ấy đặt tay lên trán như thể đang suy nghĩ và quay về phía ‘cái mùi’.

“A……”

Sau một hồi, cô ấy dường như cảm nhận được gì đó, gật đầu và làm một vẻ mặt thù ghét thấy rõ.

“Thế này thì mình không thể bắt taxi được rồi. Ức chế vãi, mình nhớ là chỗ đó lại không có phòng tắm nữa.”

Sau khi lẩm bẩm với vẻ bực bội khó chịu, cô ta quay vào bên trong nhà ga.

Cô ấy đặt toàn bộ hành lý của mình vào trong cái tủ khoá dùng tiền xu–

“Uwaaaaaaaaa!”

Rồi vừa hét lên, cô ấy vừa xông vào Sasazuka đang trút cơn mưa nặng hạt mà không mang theo một cây dù.

Mái tóc đuôi ngựa được cột lên một cách thản nhiên và làn da màu lúa mì khoẻ mạnh của cô ấy lặp tức bị cơn mưa làm ướt, rồi hình bóng của cô ấy biến mất vào trong cơn mưa.

***

Cùng lúc đó.

Mặc dù Maou và Acies tạt ngang một chỗ giữa đường, nhưng rốt cuộc họ vẫn đến được khu vực gần Trường Cao trung Sasahata.

“Uooohh!”

Maou vừa hét vừa tấn công bức tường bão, nhưng với sức chân của một tên con trai con người, cả việc đứng bên trong cơn dông tố cũng đã đủ khó khăn rồi, vì thế nên cuối cùng cậu ta lại lăn vài vòng trên đường nhựa và đập vào buồng điện thoại.

“Auuuuuu!”

“Rắc rối rồi đây!”

Acies nhìn vào Maou, người lăn long lóc trên nền đất một cách khổ sở vì bị trầy da và đập vào buồng điện thoại, như thể việc đó chẳng làm cô bé thấy bận tâm chút nào.

“Chết tiệt! Mặc dù đến đây cũng đã đủ phiền phức rồi! Rốt cuộc thì lại chẳng thể thấy được tình hình bên trong gì cả!”

Quan sát từ bên ngoài, trông như chỉ có mỗi trường cao trung Sasahata là bị nhấn chìm trong đám mây tích loạn.

Một đám mây hình tròn bao quanh phần đất của ngôi trường, và người đi đường chẳng tài nào đến gần được.

Thiệt hại xung quanh không nghiêm trọng như đã nghĩ, chỉ có một sợi cáp là bị đứt cũng có thể xem là trong cái rủi có cái may.

Nhưng dù là thiệt hại không xảy ra xung quanh trường học, tình hình bên trong trường lại là một vấn đề khác.

“Cảm giác như Maou có chút không đáng tin cậy.”

“Uwahh, tức chết mất!”

Mặc dù viền tóc của Acies bị xoăn lên bởi cơn gió, nhưng cô bé vẫn nhún vai và nói với vẻ ngây thơ.

“Và thế này rồi mà anh vẫn kêu em quay về phòng trọ trước.”

“Xét cho cùng, nếu đây là chuyện xảy ra với em hay Nord, thì tình hình sẽ trở nên không thể cứu vãn được!”

Ban đầu Maou còn tưởng là miễn đến được đây, cậu sẽ có thể cùng hợp tác với Suzuno để giải quyết tình hình, cũng vì thế mà cậu mới bảo Acies quay về phòng trọ trước.

“Anh không sao đấy chứ? Đúng là để em ở lại thì vẫn hơn.”

“Bực mình thật!”

Tuy nhiên, Maou không thể tiến vào trường được.

Với nửa thân dưới của cơ thể loài người, miễn là tốc độ gió đạt 20m/s thì cả việc đứng dậy cũng sẽ trở nên khó khăn.

Và bức tường bão trước mặt họ rõ ràng đã vượt quá cái vận tốc đó, và một cơ thể phàm trần cứ thế xông vào thì sẽ bị ném văng đi như Maou mới nãy.

“Cô Suzuno đó, chắc hẳn đã ở bên trong rồi…..”

Maou bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Dù cậu có yếu đến cỡ nào, cậu vẫn là Ma Vương, mặc dù cậu không biết kẻ thù bên trong bức tường bão này là ai, nhưng dạo gần đây những tồn tại từ thế giới khác đến Nhật, đều là những kẻ mà thậm chí cậu cũng cảm thấy khó khăn khi đương đầu.

Đối mặt với những kẻ địch mà cả Anh Hùng cũng gặp khó khăn khi đối phó nếu không có sự giúp đỡ của Alas Ramus, mặc dù cậu cảm thấy nghĩ thế này với Suzuno là không hay, nhưng cậu không thể cảm thấy an tâm khi để cô ấy một mình như thế.

Trên thực tế, từ đó đến giờ Maou vẫn chưa được thấy Suzuno khi cổ trở nên nghiêm túc.

Vì Maou đã chiến đấu toàn lực với Emi vài lần ở Ente Isla, nên cậu rất rõ năng lực của Emilia, ngoài ra cô ấy càng trở nên mạnh hơn nhờ hợp nhất với Alas Ramus.

Trái lại, về phần Suzuno, mặc dù họ đã từng đấu với nhau, nhưng lúc đó Maou chỉ mặc mỗi cái quần xì, và Suzuno thì vì vài lý do mà đã nương tay với cậu, nên Maou vẫn còn nghi ngờ khả năng chiến đấu của Suzuno.

Cơ bản thì, trừ khi là một ngoại lệ như Olba, chứ thường thì một điều tra viên bình thường không có mấy cơ hội để chiến đấu một cách nghiêm túc, nhưng khi Suzuno ở Choshi, cô ta đã khoe khoang rằng có thể tự mình đập tan cả đội quân Malebranche.

Dù cậu có cố tìm kiếm dấu hiệu bên trong cơn gió, tiếng ồn của gió và mưa vẫn đi vào tai cậu, và xe cứu hoả ở nhiều khu vực xung quanh thành phố yêu cầu người dân đề phòng cũng không ngừng phát ra tiếng báo động.

Vì trước khi Maou đến, bức tường bão này đã thất bại trong việc tàn phá được một lúc, nên có lẽ lính cứu hoả và cảnh sát đã nhận được các báo cáo và đang đến đây.

Mặc dù không phải nghĩa vụ của mình, nhưng Maou vẫn mong rằng người dân Nhật chỉ xem vụ việc này như một hiện tượng tự nhiên quái dị….

“Hừm, ở gần bên đó.”

“Huh?”

So với Maou càng lúc càng lo lắng kia, Acies đột ngột chỉ vào một điểm trên trời.

“Có dấu hiệu ai đó đã từng mở chỗ đó lúc trước.”

“Em nói đâu cơ!”

Dù Acies chỉ vào một hướng mơ hồ, nhưng vì ngoài gió và mưa còn có nhiều thứ lạ bay bay, nên Maou không biết Acies đang chỉ chỗ nào cả.

“Đây là gió gây ra bởi ma lực. Rồi gần chỗ này, ai đó đã từng dùng thánh lực để cố mở nó ra. Miễn là dùng lực phá xuyên nó lần nữa thì chắc hẳn bức tường gió này sẽ hoàn toàn vỡ vụn ra.”

“Ai chịu trách nhiệm dùng lực phá xuyên nó lần nữa đây?”

“Chẳng phải em đã bảo là Maou-san không thể tự làm việc đó rồi sao? Cứ để em. Anh muốn đi vào mà, đúng không?”

“Em, em làm được không….?”

“Được, cho em chút thời gian nhé? Bởi vì ba em không ở gần.”

Theo cảm xúc riêng của Maou, lượng thánh lực của cha cô gái trẻ không nhiều đến thế, vậy Acies nói thế là ý gì?

“Em cần tốn chừng bao nhiêu thời gian?”

“Hừm, chừng một tiếng gì đó?”

Maou mém chút nữa là bị gió thổi bay.

“Lâu quá đấy! Cứ thế này quay lại kéo Nord đến thì còn nhanh hơn!”

“Vậy làm thế nhé?”

“Chẳng phải anh đã bảo là anh sẽ cảm thấy phiền phức nếu kéo hai người vào rắc rối rồi sao?”

“Nhưng dùng một sức mạnh không hoàn chỉnh sẽ không thể phá xuyên được….. dù Maou có trở thành ‘Vật phụ thuộc’, cảm giác như vẫn không thể tạo ra thánh lực được.”

“‘Vật phụ thuộc’?”[note130]

“Vâng, sức mạnh của hai chị em em, đến từ sức mạnh tinh thần của vật phụ thuộc.”

“Đợi, chút đã!”

Maou luống cuồng chen ngang Acies.

Có vẻ như Acies đã vô tư nói ra điều gì đó vô cùng quan trọng.

Mặc dù Maou rất muốn nghe chi tiết, nhưng nếu cậu thật sự nghe mọi chuyện, có khi sẽ tốn không chỉ một tiếng đồng hồ.

“Để anh hỏi phần quan trọng. Kể cả người không có thánh lực hay ma lực như ông chú đó, như ông Nord đó, em cũng có thể lấy được năng lượng từ ông ấy miễn là ở gần ổng sao?”

“Thay vì nói em lấy năng lượng từ ba, cái này giống như em trở nên năng động hơn sau khi bị ba ảnh hưởng ấy?”

Maou hít vào một hơi.

Chẳng phải thế cũng giống cái cách mà cậu sử dụng trạng thái con tim loài người và biến đổi chúng thành sức mạnh khi cậu lấy lại Ma Vương dạng của mình sao?

“Vậy liên quan đến phần đối tượng, có thể tạm thời đổi sang anh không?”

“Được chứ?”

Đầu tiên thì Acies gật đầu thẳng thừng, rồi lập tức làm vẻ mặt vô cảm một cách kỳ lạ.

“Nhưng em cứ có một cảm giác đáng ghét từ Maou. Cái này giống với không thể chấp nhận về mặt sinh lý hơn….”

“Kể cả trong cái tình huống này mà em vẫn có thể nói cái điều tồi tệ như thế trước mặt người mà mình mới gặp à!”

Kể từ khi đến Nhật, đây là lần đầu tiên cậu được ai đó vui vẻ bảo rằng không thể chấp nhận cậu ta về mặt sinh lý. [note131]

Lại nói, chẳng phải Acies lúc ở trung tâm sát hạch đã bảo rằng Maou có một mùi hương rất thơm sao?

“Nhưng em có thể làm được, đúng không?”

“Đúng, nhưng nếu là Maou, thì chắc không phải là thánh lực….”

“Sao cũng được! Miễn là em dùng một năng lượng mạnh để tấn công vào điểm yếu là được, đúng chứ?”

“Hừm…..”

Mặc dù Acies trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng Maou vẫn nắm lấy tay cô bé và van nài.

“Kyá!”

“Làm ơn! Lúc này anh cần phải thử hết mọi cách! Nếu có thể, anh mong em có thể giúp sức cho anh! Đổi lại, từ giờ trở đi anh chắc chắn sẽ chăm sóc em đàng hoàng!”

“Thế, thế ạ……? Đây, là lần đầu tiên một người con trai nói với em điều đó.”

Một cái đỏ mặt hiện ra trên Acies. (Trans: Lmao =)))

“…. Để anh nói trước, ý của anh là anh nhất định sẽ nói cho em nghe về ‘chị’ của em! Đừng có hiểu lầm đấy.”

Dù là có chút cảm giác không an tâm —

“Vậy, Maou, anh đến gần chút đi.”

Maou vẫn làm theo chỉ dẫn của Acies và bước một bước về phía trước.

Maou, người tưởng rằng cần phải làm một thủ tục đặc biệt, thành thật tiến lại gần Acies–

“Ô, ồ…. ê!”

Nhưng Acies đột nhiên nhắm mắt lại và nhướn người về phía Maou, khiến cậu lùi lại.

“E, em, em định làm cái gì thế hả!”

“Định làm cái gì….. chỉ là để trán chúng ta chạm vào nhau thôi mà?”

Acies dường như bị bất ngờ trước việc Maou đột nhiên tạo khoảng cách.

Mặc dù Maou thở một hơi nhẹ nhõm vì suy đoán của mình đã lầm, nhưng cậu vẫn có một cảm giác xấu hổ khôn tả vì lại đi tưởng tượng chuyện như thế.

Maou ngập ngừng tiến lại gần Acies lần nữa, và đối phương cũng giữ lấy mặt cậu.

“Lần này thì đừng có bỏ chạy đấy nhé.”

“Rồi.”

Lời cảnh báo không có chút nữ tính và nghe như một lời thách thức này xua tan phần nào đó cảm giác căng thẳng trong Maou.

Trán của Acies chầm chậm tiến lại gần.

Một thứ ánh sát quen thuộc được phát ra.

Đó là ánh sáng màu tím giống y đúc của Alas Ramus, thuộc về mảnh của ‘Yesod’.

Dù sao thì Acies cũng giống với con bé.

“Vật phụ thuộc…. à?”

Maou nhớ lại điều mà Acies nói khi trán của họ chạm vào nhau.

“!”

Khi đó, đến lượt Acies nhảy khỏi Maou như thể cô bé vừa bị cái gì đó đốt.

“Sao, sao thế…..?”

Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra trong quá trình sao?

So với cậu Maou tỏ vẻ lo lắng kia, Acies lại làm một vẻ mặt sửng sốt mà Maou chưa từng được thấy, và rùng mình mà nói.

“Ma, Maou…. anh….. anh…..”

“O, oh.”

Một thứ ánh sáng còn sáng hơn xuất hiện trên trán Acies.

“….Maou, hoá ra anh là Ma Vương!”

“Em đang nói gì thế?”

Cảm giác như có phản bác lại cũng sẽ nghe ngu ngu.

Mặc dù không rõ có phải họ bị ảnh hưởng bởi loại sức mạnh giống với Giao tiếp Ý niệm, hay một loại sức mạnh liên quan đến phép thuật được kích hoạt khi trán hai người họ chạm nhau hay không, nhưng Acies dường như đã nhìn ra thân thế của Maou.

Tuy nhiên, điều không thể phủ nhận là chính lời buộc tội từ cô gái đó nghe khá ngu ngu.

Vì cậu là ‘Maou’, nên tất nhiên cậu là ‘Ma Vương’.

“Chuyện đã đến nước này thì đừng có ngạc nhiên với chuyện đó đến thế chứ! Maou là Ma Vương thì có gì sai! Chẳng phải hai cái đều phát âm cùng một kiểu sao?”

“Đàng hoàng hơn một chút đi!”

“Em là người mà anh không muốn nghe nói câu đó nhất đấy…. uwah!”

Cả hai người họ thậm chí không có thời gian để nghiêm túc tranh cãi về cái sự thật đáng ngạc nhiên vô nghĩa kia khi mà ánh sáng từ trán Acies lan ra khắp người cô bé.

“Aaa…. Ma Vương, mình lại đi dâng hiến bản thân cho Vua của Loài quỷ…. Mẹ ơi, con xin lỗi. Con là đứa con gái hư hỏng.”

“Làm ơn đừng nói nữa, nghe cứ như anh là một tên người xấu hoàn toàn không liên quan đến Ma Vương ấy!”

Không biết Acies tính nói xấu Ma Vương bao nhiêu mới thoã, cô bé ấy đột nhiên phát ra một vụ nổ ánh sáng khiến người khác không thể nhìn thẳng vào được.

“Uwaaa!”

Acies biến thành vô số các hạt ánh sáng, và khi ánh sáng trong các hạt cầu ấy trở nên mạnh hơn, tất cả chúng trôi về phía Maou.

“Uh, ơ, ể? Chẳng lẽ?”

Ngoài cảm giác ngạc nhiên trước sự biến hình của Acies, một cảm giác không lành cũng nổi lên trong cậu.

Cái tình huống bị vây quanh bởi các hạt ánh sáng tím này, Maou cảm thấy như đã thấy tình huống tương tự vài lần.

Không, đây là một hiện tượng trái ngược với những ánh sáng bị Maou hút vào, nói cách khác–

“…..Chẳng phải thế này giống y chang lúc Alas Ramus xuất hiện từ người Emi sao?”

Mặc dù tình hình đại khái là như thế, nhưng ở một vài khía cạnh nào đó thì hình như đã là quá trễ rồi.

Ở một góc của bức tường bão, một tia sáng màu tím đâm xuyên bầu trời như thể đang cắt bầu trời ra làm hai.

Phân đoạn 3

Chiếc búa to của Suzuno và bộ vuốt hung tợn của tên Libicocco đập thẳng vào nhau, và một âm thanh va chạm cùn trầm làm rung chuyển cả trường cao trung Sasahata.

Mắt của Chiho hoàn toàn theo không kịp trận chiến dị thứ nguyên [note132] giữa hai bên trên bầu trời.

Ngoài ra, ánh mắt của Chiho cũng thường dạt sang phía tên Urushihara đang dõi theo trận chiến từ sân thượng, cũng như cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng sau lưng hắn, chỗ mà Libicocco đã làm vỡ cái ổ khoá.

“Không cần phải lo lắng thế đâu, thánh lực của tôi vẫn có thể phong ấn cánh cửa.”

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Chiho, Urushihara gõ vào cánh cửa sắt sau lưng mình vài lần như thể muốn cam đoan với cô bé.

“Vậy, vậy thì tốt rồi…..”

Dù vậy, Chiho vẫn không thể không thấy lo.

Xét cho cùng, Urushihara rất hợp với cái từ ‘Thiên thần Sa đọa’ theo nhiều kiểu, và nói chính xác hơn thì, hắn là loại tồn tại gần với loài quỷ.

Tuy nhiên, đôi cánh trắng đang lòi ra sau lưng hắn, và việc hắn có sức mạnh ngang ngửa với cỡ Emi và Suzuno, điều này khiến Chiho cảm thấy rất kinh ngạc.

Có vẻ như Suzuno đã cho Urushihara uống Holy Vitamin β, hắn ta uống cái đó liệu có bị làm sao không?

Lượng mà Chiho có thể uống có một giới hạn nghiêm ngặt.

Anh chàng Ashiya đáng lẽ là một con quỷ mạnh kia sẽ xụi lơ sau khi uống một chai.

Và Maou cũng từng bảo rằng nếu cậu hấp thụ một lượng thánh lực không đúng, thì chỗ thánh lực đó sẽ chỉ gây hại cho cơ thể cậu.

Lúc này, có lẽ là phản ứng lại với tiếng gõ của Urushihara mà bên kia cánh cửa vang lên một giọng nói.

“Ai thế, có ai ở đó không? Nhanh mở cửa ra! Chết tiệt! Sao lại không thể mở được cơ chứ!”

Hiện tại, không chỉ có một thực thể kì lạ xuất hiện trong sân trường, mà cả ngôi trường đều đang bị bao bọc trong một cơn bão, dù là đang đối mặt với cái tình huống bất thường này, vài giáo viên có tinh thần mạnh mẽ thích ứng nhanh với tình hình đã xông lên sân thượng.

Dưới sự chỉ dẫn của Suzuno, toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào của cả ngôi trường đều đã bị phép thuật của Urushihara phong ấn lại.

Mặc dù đây là biện pháp đối phó không để học sinh và giáo viên chạy ra ngoài để rồi bị kéo vào trận chiến, nhưng riêng việc người niệm phép là Urushihara cũng đã đủ để khiến cô bé cảm thấy không an tâm.

“Phong ấn trên cánh cửa là một phép thuật rất cao cấp, người thường sẽ không thể phá vỡ được đâu.”

Mặc dù khá đáng ngạc nhiên khi Urushihara có thể sử dụng một phép thuật tiện lợi như thế, nhưng Chiho không thể hiểu nổi sao cái kiểu phép thuật này lại tồn tại.

“Phép thuật này có thể được dùng ở rất nhiều trường hợp đấy. Mặc dù trong sinh hoạt ở Nhật thì khó mà thấy rõ, nhưng người hoàng gia hoặc Giáo hội thường xuyên dùng phép này lên kho báu vật hoặc thánh điện để tránh không cho những tên xâm phạm tiến vào.”

“….Ra, ra thế.”

Chiho cuối cùng cũng hiểu được nguyên do tồn tại của phép thuật này.

Nhưng dù vậy, sao Urushihara lại có kĩ thuật này và có thể dùng nó như một thứ phép thuật?

“Không phải chỉ có mình tôi, mà Sariel và Gabriel chắc hẳn cũng có thể dùng được nó. Đây là một phép thuật cần thiết với các thiên thần bậc cao, ít nhất thì đó là những gì bọn tôi được dạy.”

“Dạy Là dạy thế nào?”

Mặc dù Chiho hỏi thế với vẻ hoài nghi do cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Urushihara không nói gì hơn sau khi đưa ánh nhìn về lại bầu trời, vì thế, Chiho cũng không còn lựa chọn nào khác mà đành nhìn lên trên.

Giữa lúc hai người họ đang nói chuyện, tuy rằng Suzuno đang mặc một bộ kimono không dễ trong việc di chuyển, nhưng cô ấy vẫn tránh được mọi đòn tấn công, và cả Chiho cũng có thể thấy rằng Suzuno đang chiếm ưu thế hơn trong trận đấu này.

Libicocco, kẻ ban đầu tỏ thái độ ngạo mạn với Chiho, có một chiếc vuốt đã không thể sử dụng được nữa sau một vài cú va chạm.

Chiho đã từng thấy trận đấu giữa Emi và Urushihara, cảnh họ chiến với nhau giống như một bộ phim viễn tưởng dùng những thứ sức mạnh và phép thuật thần kì, nhưng trận chiến giữa Suzuno và Libicocco diễn ra trước mặt Chiho lúc này đây, lại giống một trận tay đôi thuần hơn.

Và cái cảnh Suzuno với dáng người nhỏ bé vung cây búa to gần bằng người cổ, áp đảo con quỷ to hơn cổ mấy lần, thực sự đem lại một cảm giác rất đã mắt khi xem.

Dù vậy, cả Chiho cũng có thể thấy được rằng Suzuno đang nương tay.

Mặc dù Suzuno thành công tiến được lại phía sau của tên Libicocco vài lần, hoặc lấy được lợi thế trong cận chiến, nhưng cổ lại không tung đòn chí tử vào đối phương.

Tuy là cô ấy không thể nghe được gì từ chổ của Suzuno, nhưng Chiho có thể thấy được hai người họ thường nói chuyện với nhau, có lẽ Suzuno đang thuyết phục đối phương quay trở về.

“…Kì lạ.”

“Ể?”

Urushihara, người đang dõi theo trận không chiến, đưa ra nghi vấn của mình trước.

“Cái cách mà tên Libicocco đó chiến đấu, không hề giống với một con Malebranche.”

“Thế là sao?”

“Cái cách mà hắn chiến đấu quá vụng về. Tôi nghĩ, hắn vẫn chưa dùng hết sức để đánh.”

“Có khi nào là do đang ở Nhật nên ông ta không thể sử dụng quá nhiều ma lực không…..”

“Nếu là thế thì trước khi bị đánh bầm dập như thế kia, đầu tiên thì hắn sẽ giải trừ cái bức tường bão thái quá đó và dùng lượng ma lực còn trữ để chiến đấu, nhưng tại sao hắn lại không làm thế, ngoài ra…..”

Urushihara nói đúng.

Bất kể thế nào, cơn bão bao quanh ngôi trường cũng được tạo ra từ sức mạnh của Libicocco, nếu sức mạnh đó được dùng để đối phó với Suzuno, thì hắn có lẽ đã không bị áp đảo như thế này.

“Còn, còn có vấn đề gì sao…..”

“Tôi cũng cảm nhận được cảm giác kì lạ tương tự từ cái lần với tên Ciriatto. Sao tên đó lại có thể giữ được quỷ dạng nhỉ?”

“Uh……”

“Tình huống của hiện tại không giống với tình huống lúc đó của tôi, không thể gom cảm xúc tiêu cực vô hạn từ xung quanh được. Với lại, một tên tộc trưởng Malebranche quèn không thể giữ ma lực như Maou. Ấy vậy, dù có thi triển một phép thuật quy mô lớn như thế, hắn vẫn có thể giữ được hình dạng của mình, chắc hẳn là phải có mánh khóe nào đó.”

“Nhưng, nhưng cứ tiếp tục như thế này chẳng phải rất tốt sao? Nếu đối phương có thể dùng hết sức thì Suzuno-san có thể sẽ gặp nguy hiểm…”

Mặc dù nói những điều đó nghe như thể đang ủng hộ con quỷ, nhưng nếu con quỷ đó có thể tiếp tục tỏ ra yếu như thế này, đáng lẽ chính là những gì mà Chiho và những người khác muốn.

“Không đâu, tôi nghĩ rằng dù Libicocco dốc toàn lực, hắn chắc cũng không đáng xách dép Bell. Nhưng dù vậy, ít nhất thì trận đấu cũng sẽ không nghiêng hẳn về một phía như bây giờ. Nếu cứ thế này, Bell sẽ thực sự đánh bại hắn với thế áp đảo hoàn toàn. Tôi thật sự không hiểu sao hắn lại cần phải đặc biệt làm cái việc rắc rối như thế này.”

“Vậy thì lý do là gì……”

Đúng thế, dù là cô có xém quên đi vì bị lời của Libicocco làm cho ngơ ngác, nhưng hắn đã đặc biệt dùng một cánh ‘cổng’ để đến Nhật. Khó mà tưởng tượng được rằng mục đích đến đây của hắn chỉ là để thu thập năng lượng tiêu cực.

Camio đến để tìm Maou, Ciriatto đến để tìm thánh kiếm, Farfarello đến để mang Maou và Ashiya trở về. Từ đầu đến giờ, nhưng con quỷ đến Nhật đều đã quay trở về mà không đạt được mục đích, nếu thế, đâu là nguyên do mà Libicocco đến đây?

“Với lại, tôi cũng lo cái tình hình mà không có Emilia ở đây như bây giờ. Trước khi bọn tôi đến, tên đó có nói gì kì lạ không?”

“Điều gì kì lạ…..”

Dù Chiho có nghĩ kiểu nào, điều kì lạ nhất chắc vẫn là việc Chiho bị ép học phát âm tên của Libicocco—

“Nghĩ lại thì, ổng có nói rằng loài quỷ thích mấy cái nhiệm vụ thu thập ma lực…..”

Chiho không ngừng nhớ lại cuộc trò chuyện hơn một phút về trước.

Libicocco có từng nói mục đích đến đây là để làm gì không?

“Nhưng ông ta không định gây ra một cuộc thảm sát ở đây. Ổng chỉ muốn gây ra một trận huyên náo dễ hiểu thôi…. tôi nhớ là ông ấy có nói điều đó. Nhưng, ông ấy cũng tạo ra sấm sét rất cường điệu……”

“Cái sấm sét mà cô nói là cái mà xuất hiện trước khi chúng tôi đến à?”

“Ơ? Ể?”

“Cơ mà chỗ sét đó nhìn vào lại trông chẳng ra gì.”

“Ơ?”

“Chỉ có hai hay ba tia sét trông như tia lửa điện rò rỉ, và nó chỉ đánh trúng ăng ten của mấy ngôi nhà hoặc cột thu lôi của mấy căn hộ gần đây thôi, không biết à?”

“Cái tôi nói không chỉ có thế thôi đâu. Tôi nhớ có tia sét sáng đến mức tôi không mở được mắt mình ra……”

Dù vậy, những ngôi nhà gần đó không bị hư hại đến cái mức mà Chiho và Libicocco dự đoán.

Chiho còn tưởng rằng Nhật bản đã cải tiến biện pháp phòng chống sét một cách đáng nể nữa—

“Đó chắc hẳn là ma thuật ảo giác rồi. Đó là kĩ thuật đặc biệt của tộc Malebranche mà chúng tự hào.”

“Ảo, ảo giác?”

“Bởi vì lúc ở Nam Lục địa, chúng đã dùng thuật gọi hồn và phép ảo giác một cách lén lút để tạo ra số lượng lớn thây ma với hồn ma mà không cần dùng bất cứ cơ thể thật sự nào, rồi chúng tấn công khi con người còn đang run sợ, nên hắn chắc hẳn chỉ cho cô xem sấm sét ảo giác thôi, không phải sao? Nếu hắn thật sự muốn xả ra kiểu tấn công sấm sét đó, tôi không biết cần phải tốn bao nhiêu ma lực đâu.”

“…..”

“Nhưng như cô ấy đấy, bức tường đó là thật. Tuy là quỷ tộc Malebranche, nhưng hắn vẫn có thể kiểm soát thời tiết, chỉ riêng việc này cũng đã xem là khá đáng kinh ngạc rồi. Có vẻ như hắn có thể xem là lão làng trong số các tộc trưởng. Nhưng ngoài tên Maracoda đặc biệt nổi bật trong tộc ra, hầu hết những con Malebranche đều như tên Ciriatto dạng thể lực kia. Mặc dù tôi nghĩ là cô sẽ biết khi vừa nhìn vào, nhưng thường thì chúng hầu như không dùng đến phép thuật giống của tôi, đúng chứ? Haiz, mặc dù có thể hắn đơn giản chỉ là muốn giữ ma lực, nhưng nếu là thế thì tôi lại càng không thể hiểu tại sao hắn lại không ngừng kiểm soát thời tiết.”

“Vậy, nếu là thế…..”

Dù cảm thấy nể phục màn phô bày hiểu biết sâu sắc của Urushihara, Chiho vẫn cảm thấy bối rối vì không thể tìm ra câu trả lời.

“Một cuộc náo loạn dễ hiểu à…. nhưng, chính xác thì hắn muốn câu sự chú ý của chúng ta khỏi cái gì?”

“Urushihara-san?”

“…..A.”

Chiho lại nhìn lên bầu trời bởi tiếng kêu của Urushihara.

Lúc đó, Suzuno dùng hết sức mà nện cây búa to vào cái lưng bự của Libicocco, khiến hắn rơi xuống sân thượng của trường học.

“Hah!”

Suzuno dữ dội tung ra vô số đòn đánh mà không ngừng lại, khiến cơ thể tên Libicocco rơi xuống như một quả thiên thạch.

“Nguy hiểm!”

Urushihara, ngay bên dưới điểm rơi, giơ hai tay của hắn lên–

“Ugoh…….!”

khiến tên Libicocco vừa rên rỉ vừa dừng giữa không trung.

Nếu để cho tên Libicocco đó rơi thẳng xuống mái của toà nhà cũ, cả toà nhà có thể bị sập. Nên Urushihara chắc hẳn đã dùng loại phép nào đó để dừng hắn lại.

“Ê, tộc trưởng Malebranche. Cô gái đó vẫn chưa dùng toàn lực đâu. Mặc dù ta không biết ngươi đang che giấu điều gì, nhưng nếu cứ thế này thì ngươi có thể mất mạng đấy.”

“U…… ugh…….”

Không biết là do hắn từ đầu đã không định nói chuyện, hay là do bị thương nặng mà không thể nói được nữa, tên Libicocco dừng trước tay Urushihara kia kêu lên vài tiếng rên nhỏ.

“Hmph, hắn không ghê như hắn đã nói.”

Mặt khác, Suzuno lại nhẹ nhàng đáp xuống sân thượng.

Vừa vung bay máu trên búa, cô vừa chậm rãi tiếng lại gần Libicocco.

“Được rồi, chẳng phải đã đến lúc ngươi thả ngôi trường này rồi sao? Nếu không, cuối cùng ta chỉ còn đành kết liễu mạng sống của ngươi thôi. Nếu có thể, ta không muốn làm cái chuyện như thế đâu.”

“….. Muốn giết thì cứ giết đi. Ngươi là con người mà, đúng không?”

Libicocco đau đớn hỏi với giọng cáu tức, nhưng Suzuno lắc đầu đáp lại.

“Ta đã không còn muốn lấy mạng của kẻ khác chỉ vì đối phương là quỷ hay người có quan điểm khác nữa rồi.”

“Suzuno-san……”

“Nhanh giải trừ bức tường đó đi, ngươi đáng lẽ có thể đánh ngang cơ ta, tuy nhiên, ngươi không chỉ không làm thế, mà lại còn lơ đi lời cảnh báo của ta hết lần này đến lần khác. Ngươi chắc hẳn vẫn còn đang che giấu ý định gì khác đúng không?”

“……”

Có vẻ Suzuno cũng giống như Urushihara, cũng đã nhận ra rằng cách chiến đấu của Libicocco khá là bất thường.

“Trước khi ta có thể phán xét rõ ràng xem ngươi có phải là mối nguy hiểm của loài người hay thế giới hay không, ta sẽ không giết ngươi. Ở Nhật ta đã học được cách suy nghĩ linh hoạt rồi. Đối thủ của ta chỉ có ‘những kẻ địch xấu xa’. Ta cũng đã chịu đủ cái việc chém giết lẫn nhau chỉ vì không cùng ‘loại’ rồi.”

“U…. ughh…. Nếu vì chuyện này mà mọi chuyện trở nên quá trễ, ngươi sẽ phải hối hận đấy.”

“So với việc do không tin mà hối hận, ta lại thích hối hận sau khi bị phản bội hơn. Dạo này các mối quan hệ của ta đã trở nên khá phức tạp theo nhiều mặt. Ta không muốn giết chết kẻ địch rồi sau đó lại cảm thấy phiền phức vì đối phương nói có lý đâu.”

Với mái tóc ướt nước mưa lấp lánh dưới ánh mặt trời, Suzuno nói.

“Và dù bọn ta có trễ một bước, đồng đội của bọn ta cũng không yếu đến mức để chuyện trở nên không thể cứu vãn đâu.”

Nói đoạn, Suzuno biến cây búa bự trở lại thành chiếc kẹp tóc và giữ nó trong áo mình.

Dù sao thì tóc cổ vẫn chưa khô, nên hẳn là không thể đeo lên lại được.

“……Chiho-dono, tôi nói có đúng không?”

Suzuno quay lại tìm sự đồng tình từ Chiho, khiến Chiho cảm thấy sốc.

Không, thực ra thì Chiho biết ‘đồng đội’ mà Suzuno đang ám chỉ là ai. Thành ra nên nói là mặc dù Chiho luôn muốn Suzuno nghĩ như thế, nhưng cô lại chưa từng nghĩ rằng mình có thể trực tiếp nghe những lời như thế từ Suzuno.

“Đúng, đúng thế. Nói như thế không sai!”

Cô bé Chiho cảm thấy vui mừng ấy không thể không nắm lấy tay mình và nhảy lên.

“…..Thế là thế nào……”

Mặc dù Urushihara, người bất ngờ không thể cảm nhận được bầu không khí, chỉ có thể hiểu đại khái điều mà hai ngươi họ đang cố biểu lộ, nhưng hắn là loại người có thể thành thật chấp nhận điều này, và cũng quá lười biếng để trở thành một tên làm mất hứng.

“Vậy, chúng ta làm gì với bức tường bão đang vây quanh đây…..”

Ngay lúc Urushihara vừa định tiếp tục chủ đề, một tia sáng đột ngột bao trùm lấy tầm nhìn hắn.

“Wa?”

“Sao thế?”

“Ơ?”

Urushihara, Suzuno, và Chiho lần lượt nhìn lên bầu trời.

Ánh mặt trời đột ngột chiếu xuống chỗ sân thượng mà ba người họ đang ở.

Gió và mưa trong cơn bão cũng đã ngừng lại như thể tránh khỏi ngôi trường, và mặt trời cũng bắt đầu ló mình ra ở phía bầu trời quang đãng xa xa.

“….. Ngươi đã làm gì hả?”

Urushihara cau mày hỏi Libicocco.

Dù thế nào đây cũng không phải một hiện tượng tự nhiên. Bằng chứng là bức tường bão quanh trường vẫn còn hiện diện.

“…….”

Tuy nhiên, Libicocco lại không đáp lại. Suzuno, người đang chằm chằm nhìn vào hắn, lắc đầu và nói.

“Đúng là khiến người khác phát bực mà. Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì?”

Sau khi nhìn vào mặt trời trên trời với vẻ mặt nghiêm túc, Urushihara cau mày bởi cái ánh sáng chói chang và đưa tay ra phía trước để che mặt trời đi. Mặt trời, thứ đang rọi xuống mặt đất qua khoảng trống giữa mưa gió, nhìn giống như một con mắt to lớn kì lạ.

“Hửm?”

Giữa lúc đó Urushihara phát hiện ra có vài đốm đen nhỏ dính trên mặt trời như những hạt bụi.

“Chuyện gì đang xảy ra thế? Hình như có cái gì đó trên mặt trời…..”

Nhưng cái bóng đen nhỏ đó lớn dần lên về kích thước.

“Ự!”

Urushihara làm vẻ mặt nghiêm túc mà chỉ có thể thấy vài lần trong năm, mắt hắn mở to, và sau khi ném tên Libicocco mà hắn đang đỡ sang một bên, hắn nhảy đến kế Suzuno và Chiho với vận tốc đáng kinh ngạc.

“Cái….”

“Urushihara…..?”

Suzuno và Chiho bị sốc trước hành động bất ngờ của Urushihara, nhưng trước khi họ kịp hỏi câu hỏi của mình–

“Hụ!”

Đôi cánh dang rộng ngay tấp lự của Urushihara bắt đầu sáng lên.

“”!!””

Khung cảnh trước mặt Suzuno và Chiho khiến họ chỉ biết hít vào một hơi.

Từ giữa mặt trời bất thình lình giáng xuống một ngọn lửa trông như tia sáng, và tiến về phía của Suzuno và Chiho.

“LUCIFER!!!”

Và Urushihara chặn ngọn lửa đó lại.

Cũng giống cái lúc mà hắn chụp Libicocco, Urushihara vươn tay ra chặn lấy ngọn lửa chỉ cách lòng bàn tay mình vài centimet, bảo vệ Chiho và Suzuno đằng sau mình.

Cơ mà sức mạnh của ngọn lửa này là thế nào?

Dù đôi cánh dang rộng của Urushihara khiến cả người hắn sáng lên và hắn dùng hết toàn bộ sức của mình để đỡ, nhưng luồng gió nóng vượt quá sức mạnh đó vẫn khiến tóc Suzuno và Chiho đung đưa dữ dội.

“Ự, a, chết tiệt….! Hắn ta rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế!”

Không quan tâm đến đống mồ hôi và gân lớn xuất hiện trên trán mình, Urushihara hét lên.

“BELL! NHANH ĐƯA SASAKI CHIHO CHẠY ĐI! TÔI ĐỠ HẾT NỔI RỒI!”

“CHIHO-DONO, BÁM VÀO TÔI ĐI!”

Suzuno túm lấy eo Chiho mà không chờ cô ấy đáp lại, và nhảy khỏi sân thượng với cái sức đủ đến khiến người kia thấy choáng váng.

“U… Ự!”

Chiho, người bị đưa đi giữa không trung, cảm thấy mấy thứ bên trong bao tử mình sắp sửa trào ra, ngoài ra, nơi khoé mắt ướt át của mình, cô thấy một cảnh tượng.

Cánh cửa dẫn lên sân thượng đã bị biến dạng.

Cánh cửa sắt đáng lẽ đã được phong ấn lại bằng phép thuật của Urushihara, lại thực sự bị biến dạng.

Sau khi chứng kiến sức mạnh của ngọn lửa, Chiho bắt đầu cảm thấy lo lắng liệu cậu Urushihara đang chặn lấy ngọn lửa kia có thực sự an toàn không.

Đứng phía sau để chặn lấy tia lửa trông như được bắt ra từ một khẩu hoả pháo khổng lồ, hình dáng nhỏ bé của Urushihara bắt đầu biến thành méo mó bởi nhiệt lượng.

“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế?”

Suzuno chậm lại sau khi dùng một sức lực khủng khiếp để đạt cái độ cao mà cơn nóng không thể với tới, nhưng dù họ có đến được chỗ đó, họ vẫn không thể xác định được nguồn gốc của ngọn lửa.

“Suzuno! Còn Urushihara-san!”

“Tôi không biết! Nhưng dù không xét đến tôi, nếu Chiho-dono mà xuống đó thì chắc chắn sẽ bị thiêu chết đấy!”

“Làm thế nào mà…..!”

Chiho thốt lên một tiếng rên, nhưng tình hình lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Cách ngọn lửa không xa, một bóng người đứng đó.

Tên Libicocco bị Urushihara ném sang một bên, đã hồi phục.

“Suzuno-san, chỗ đó!”

“Tôi biết! Chiho-dono, tôi sẽ hạ xuống trường đây!”

Suzuno, mong đưa được Chiho ra xa mối nguy hiểm, lờ đi ngọn lửa và Urushihara, và bắt đầu di chuyển xuống sân.

“Các, các ngươi là!!”

Nhưng giữa đường thì lại có kẻ chặn họ lại.

Từ đầu cho đến lúc nãy, Suzuno đã chiến đấu với tên Libicocco đột ngột xuất hiện ở Nhật, nên đối thủ xuất hiện trước mặt cô lại càng khó tin hơn.

“Không, không thể nào!”

Chiho, người đang được Suzuno mang, lập tức cảm thấy tuyệt vọng khi thấy kẻ địch của Suzuno.

“TRÁNH RA! THIÊN BINH!”

Suzuno giận dữ hét lên, nhưng kẻ địch chẳng hề di chuyển.

5 người của Thiên binh bao vây Suzuno, không để cô ấy đáp xuống đất.

“Chẳng, chẳng lẽ lại là Gabriel-san nữa sao?”

Thiên binh là những binh lính dưới trướng thiên thần.

Mặc dù họ đã từng xuất hiện cùng Gabriel vài lần ở Nhật, nhưng Suzuno lại lẩm bẩm với một giọng trầm.

“Trang bị của họ khác trước….. thuộc hạ của Gabriel đáng ra phải mặc đồ trông bình thường hơn.”

Năm tên Thiên binh đứng trước mặt họ mặc toàn giáp đỏ nặng nề, và đang mang theo đúng cùng một loại đinh ba làm từ kim loại đen.

Vũ khí mà Thiên binh của Gabriel mang theo không giống thế, và còn được làm một cách thô sơ, với lại họ khác hoàn toàn so với vẻ bề ngoài của mấy người này.

Toàn bộ những tên Thiên binh có mặt đều hướng mũi đinh ba của họ vào Suzuno và Chiho.

Vì họ đã làm hành động đe dọa, có nghĩa là không cần phải lo họ sẽ tung ra một đòn chí tử ngay, nhưng chỉ điều này cũng đã đủ khiến Suzuno thấy lo lắng.

Một tộc trưởng Malebranche và Thiên binh đột ngột xuất hiện ở cùng một chỗ, đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp.

Điều này rõ ràng chỉ vào một sự thật.

“Tất cả các người… tất cả các người thật sự……”

Giọng của Suzuno thậm chí xen lẫn hối hận với căm phẫn.

Dù lúc này cô không biết mục đích của bọn chúng.

Nhưng cô đã không còn có thể chạy trốn khỏi sự thật nữa rồi.

Quỷ binh hoạt động ở Đông Lục địa, đang được giúp sức bởi Thiên đường và thiên thần.

Mặc dù điều này khó mà tin được khi nguyên do còn chưa rõ, nhưng chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

“Suzuno-san…..”

“Chiho-dono, đừng cử động. Khốn kiếp, mặc dù tôi đã đưa ra quyết định của mình từ lâu, rằng tôi sẽ không dao động dù có chuyện gì xảy ra……”

Mặc dù cô bé Chiho đang được mang theo kia không thể thấy, nhưng trong giọng nói của Suzuno có trộn lẫn vệt nước mắt và hối hận.

“Đinh ba làm từ kim loại đen và giáp đỏ, sắt và đỏ. Tên Lucifer thối tha đó, lại dám bảo hắn ta sẽ không hành động.”

Suzuno đưa ra một lời chỉ trích thậm tệ như thể cô đang mắng nhiếc Urushihara, người đang bị nuốt chửng bởi ngọn lửa trên sân thượng.

“TỔNG LÃNH THIÊN THẦN KAMEAL! RỐT CUỘC THÌ ÔNG ĐANG ĐỊNH LÀM GÌ!”

Trong khoảng khắc đó, đám thiên binh đột nhiên trở nên kích động.

Từ hành động này, có thể thấy rõ chủ nhân của chúng là người mà Suzuno đoán.

Mặc dù đáng lẽ không thể nào là vì nghe thấy tiếng của Suzuno–

“Suzu, SUZUNO-SAN!”

Như để át đi tiếng hét của Chiho, ngọn lửa đang lao về phía Urushihara trở nên càng dữ dội hơn–

“Ugaaaaaa!”

Trên sân thượng mà Chiho, Suzuno và Thiên binh dõi xuống, một bóng dáng nhỏ bé bị vụ nổ và cơn bão thổi bay đến một góc sân thượng.

“URUSHIHARA-SAN! URUSHIHARA-SAN!!”

Như thể cho rằng đối phương không thể nghe thấy, Chiho không thể không lớn tiếng hét lên.

Nhưng chuyện không dừng ở đó.

Libicocco, lê lết tấm thân trọng thương của hắn, bắt đầu bước về phía Urushihara nằm.

Chiho nhất thời nín thở vì sợ.

Mặc dù Suzuno đã bước một bước đến gần ước mơ của Chiho sau bao khó khăn.

Và chấp nhận những con quỷ Urushihara, Ashiya, và Maou là đồng đội của mình.

Chẳng lẽ họ sẽ lại đột nhiên bị thương và bị chia cắt bởi những chuyện kì lạ nữa sao?

“Ư!”

Chiho nhìn lên bầu trời với đôi mắt đẫm lệ.

Lúc này, cô có thể thấy rõ bóng dáng người đã thổi bay Urushihara.

Người đó cũng đang mặc bộ giáp đỏ giống với đám Thiên Binh, và mặc dù không ngoại cỡ như Libicocco, nhưng người đó vẫn có một vóc dáng to lớn khi so với Gabriel.

“Ta chưa từng nghĩ…. rằng ngươi lại đi tham gia vào trò hề này……”

Dùng hết toàn bộ thánh lực của mình, tên Urushihara đã biến trở lại trông như một con nợ vô dụng kia, dù là đã đổ gục dưới sân với dáng vẻ khốn khổ, vẫn cố gượng nhìn lên trời.

“Ta thật sự sợ rằng mình sẽ phải xin lỗi và trả lời Bell với Sasaki Chiho sau. Xét cho cùng thì ta cũng đã từng bảo rằng ngươi sẽ không ra tay.”

“…..”

Người mà Urushihara đang nói chuyện không chỉ mặc giáp toàn thân, mà còn đeo một chiếc mặt nạ kim loại che kín mặt. Vẻ bề ngoài này, hắn trông giống một đại tướng quân hơn là một thiên thần.

“….Kamael, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi đổi ý vậy?”

Tổng lãnh thiên thần Kamael lờ đi lời của Urushihara và khẽ hất cằm mình về phía Libicocco.

“….Chậc.”

Dù tặc lưỡi một cái, nhưng tên Libicocco vẫn ngoan ngoãn nghe ‘lệnh’.

Nghĩ rằng đối phương có thể sẽ làm điều gì đó bất lợi với mình, Urushihara cố dang đôi cánh bị thương của mình, nhưng Libicocco lại lờ Urushihara đi và bay thẳng về phía Chiho với Suzuno.

“Xin lỗi nhé, kiến con.”

Suzuno bị bao vây bởi Thiên binh, hoàn toàn không thể di chuyển.

Và Libicocco dùng một thái độ khác với lúc đầu gặp Chiho, và vụng về mà nói với cô bé Chiho đang được Suzuno giữ kia.

“Giao ra đây. Cô chắc hẳn biết ta đang nói về cái gì mà, đúng không?”

Chiho nhìn không chớp mắt vào lòng bàn tay của con quỷ với chiếc vuốt đã bị gãy.

“Cô có mang theo mảnh ‘Yesod’ bên mình, đúng chứ. Bọn ta sẽ rời đi sau khi lấy được thứ đó. Nhanh giao nó ra đây.”

Chiho chỉ đành biết đưa tay vào túi bộ đồng phục của mình—

” CHIHO-DONO, ĐỪNG ĐƯA CHO HẮN TA!”

Nhưng cô bé lập tức nao núng bởi tiếng la của Suzuno.

“Chúng ta nhất định không thể để cho chúng lấy được Sephira! Nhanh nhớ lại những gì Gabriel và Laila đã làm đi!”

“Nhưng, nhưng Suzuno-san và Urushihara-san…..”

“Đừng có ra vẻ nữa. Bây giờ cô có thể làm được gì chứ?”

“….Nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra, ta sẽ giật lấy mảnh của Chiho-dono và nuốt nó!”

“Cô nghĩ rằng loài quỷ bọn ta sẽ cảm thấy lưỡng lự khi xé xác loài người sao?”

Suzuno và Libicocco cãi nhau quanh Chiho với vẻ đầy sát khí.

“Thế vẫn tốt hơn là ngoan ngoãn mà đưa mảnh vỡ cho ngươi!”

Kể cả lời của Suzuno có vô dụng vào lúc này.

Thứ duy nhất mà Chiho và Suzuno nghe thấy vào lúc đó, là một giọng nói vô cảm.

“… Cô ta đã nói thế đấy.”

Câu nói này không hướng thẳng vào cô nàng Suzuno la hét kia.

“Ugaa!”

“Suzu, Suzuno-san!”

Cơ thể Chiho cảm thấy một cơn rung động mạnh.

Và lúc đó, tiếng rên ướt át của Suzuno vang lên.

“Hự?”

Chiho thấy một điều không thể tin được nơi khoé mắt mình.

Thiên binh đã dùng đinh ba của chúng để đâm thẳng vào ngực Suzuno.

“SUZUNO-SAN!!!”

Hành động bạo lực bất ngờ của Thiên binh khiến Chiho thét lên, nhưng ngay lập tức sau đó cô rút về sau, ra xa khỏi tên Libicocco ngay trước mặt hắn bằng một lực quán tính lớn.

Suzuno nhảy lùi về giữa không trung.

“Suzu, Suzuno-san?”

“Đừng lo…. chỉ là phần cán thôi, khụ!”

Giọng của Suzuno, tuy là đau, nhưng lại rất rõ ràng.

“Cán đinh ba?”

Mặc dù Suzuno đang ám chỉ tay cầm của cây đinh ba, nhưng cả trong tình huống khẩn cấp thế này, cô bé Chiho không biết nhiều về vũ khí kia chỉ nghĩ về nấm. (Trans: Nấm và cán trong tiếng nhật phát âm giống nhau.)

“Wah!”

Tuy nhiên, Chiho lập tức mất cơ hội để suy nghĩ.

Thiên binh giáp đỏ thật sự vung mũi đinh ba không ngừng, tấn công vào Suzuno.

“C…Chết tiệt ARGHHHHH!”

Suzuno cất lên một tiếng giận dữ không hợp với một điều tra viên và dùng cây búa lớn của mình để đỡ (đi) đống đinh ba đang tập trung lại, và sau khi lơ lửng giữa không trung, không ngừng né đòn, cô rốt cuộc cũng đã tạo được khoảng cách với đám Thiên binh sau biết bao công sức.

Nhưng so với đám Thiên binh của Gabriel, đối thủ lần này rõ ràng đã được đào tạo rất kỹ càng.

Chúng đánh không-cận chiến với Suzuno một cách có bài bản, một tên tấn công sau lưng Suzuno, một tên nhắm vào Chiho, cũng là điểm yếu rõ ràng, và một tên thì sử dụng sức ép từ bên dưới để Suzuno không thể đáp xuống.

Ngoài ra, dù cô có cố cắt đuôi 5 năm tên bọn chúng, Urushihara cũng không còn đứng dậy nổi, và Libicocco với Kamael vẫn còn đang chờ ở phía sau.

“Suzu, Suzuno-san! Chị, chị không cần phải lo cho em đâu!”

Chiho, bị lắc đi lắc lại giữa không trung bởi những chuyển động vượt xa loài người, riêng việc cố không cắn trúng lưỡi cũng đã khiến cô bé tốn rất nhiều công sức.

“Em, em có bị thương chút xíu cũng không sao đâu! Ném, ném em xuống sân thượng đi…. không có em làm gánh nặng, chị hẳn, sẽ có thể chiến đấu tốt hơn.”

“Im lặng!”

Vừa tránh né 3 mũi đinh ba giữa không trung bằng kĩ năng hoàn hảo, Suzuno vừa hét lên.

“Mục tiêu của bọn chúng không phải tôi, mà là Chiho-dono! Nếu giờ tôi mà thả Chiho-dono xuống, chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn được nữa đâu! Ự!”

Nói đoạn, chân của Suzuno bị trầy xước bởi một cây đinh ba của đám Thiên binh xuất hiện từ một hướng khác.

“Suzuno-san!”

“Ch, chết tiệt! Chiho-dono, nhắm mắt lại!”

Không chờ Chiho đáp lại, Suzuno bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó, chỉ cây búa lớn của mình về phía những tên Thiên binh trước mặt và hét lên

“QUANG BỘC THUẤN THIỂM!” [note133] (Chớp sáng tức thời)

Khi đó, đoạn phía trước của chiếc búa phát ra một thứ ánh sáng chói như mặt trời, che đi tầm nhìn của đám Thiên binh trước mặt Suzuno.

“TRÁNH RAAAAAA!!!”

Suzuno không để lỡ mất cơ hội đó, và vung cây búa lớn vào thái dương của đám Thiên binh.

Với một cảm giác nặng nề ngập đầy tay mình, luồng không khí phát ra từ đám Thiên binh đã biết mất.

“Chúng ta đi thôi, Chiho-dono! Xin cô nhất định phải kiên cường lên!”

Tóm lại, họ phải rời khỏi ngôi trường trước đã.

Nếu cứ thế này thì người trong trường có thể sẽ bị liên luỵ. Mặc dù phong ấn của Urushihara vẫn chưa bị phá vỡ, nhưng Kamael chẳng hề tỏ ra nương tay khi phá huỷ sân thượng.

Không xét đến một mình Chiho, Suzuno không thể tự mình bảo vệ nổi hơn trăm người bao gồm học sinh và cả nhân viên trong trường được. Mặc dù Suzuno không quên mất Urushihara, nhưng ưu tiên hiện tại là không được để Chiho và mảnh ‘Yesod’ rơi vào tay kẻ địch. Ngay lúc Suzuno chuẩn bị rời khỏi hiện trường với vận tốc đủ để khiến Chiho hoa mắt, một giọng nói có thể khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng vang ra từ bên trong cái ánh sáng chói loá vẫn chưa tan biến kia.

“Xin lỗi. Phép ảo giác không có tác dụng với tộc Malebranche đâu.”

“Uh?”

Bóng dáng to lớn xuất hiện từ bên trong ánh sáng trắng tinh đó, là Libicocco.

Chiếc vuốc còn lại của Libicocco bất ngờ xuất hiện trước mặt Suzuno, khiến đối phương không tài nào né được.

Mặc dù Suzuno định dùng cây búa lớn của mình đập vỡ chiếc vuốt chặn đường mình, nhưng hành động này cũng khiến việc tháo chạy của cô bị chậm lại.

“Ugaaaaa!”

Chiho, người gần như ngất đi bởi cái tia sáng không thể che được hoàn toàn dù có nhắm mắt lại và bởi cái lực trọng trường mãnh liệt, lần này do cảm giác được một thứ chất lỏng ấm áp trên mặt mà cô bé hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Việc này chắc chỉ kéo dài vài giây.

Tuy nhiên, khung cảnh mà Chiho thấy trong khoảng khắc mà cô dần lấy lại được tầm nhìn, ý thức, và cảm giác sau khi ánh sáng mà Suzuno tạo ra biến mất–

“Ư!”

khiến Chiho thét không thành tiếng, dùng sức mà vùng vẫy.

Dù vậy, cơ thể cô vẫn không thể cử động–bởi vì ai đó đã khống chế cử động của cô lại.

Đang giữ lấy Chiho lúc này không phải Suzuno, mà là Libicocco.

Còn về phần Suzuno, người mà đến tận lúc nãy còn cố gắng hết sức để đưa Chiho bỏ chạy–

“….Lại khiến bọn ta phải tốn nhiều công sức thế này…..”

Cô ấy ở ngay trước mặt Libicocco, nằm gục ngay giữa sân thượng trường học, người phủ đầy máu.

“Suzu, Suzuno-san, SUZUNO-SAN!!”

Cả Chiho cũng có thể thấy vai của Suzuno bị hở toang, và đôi chân lộ ra bên dưới bộ kimono của cổ cũng có những vết cắt sâu, vẫn còn đang chảy máu không ngừng.

Và điều kinh khủng hơn nữa là, không chỉ có mỗi cái kẹp tóc mà cổ tháo xuống với bộ kimono trải ra trên nền bê tông như một đoá hoa nhuốm máu, mà những tên Thiên binh còn đâm đinh ba xuyên áo kimono của Suzuno xuống lớp nền cứng như thể chúng đang ghim cô xuống vậy.

Chiếc búa lớn mà Suzuno dùng làm vũ khí rơi xuống cạnh tay cổ, và đã trở lại thành chiếc kẹp tóc không giữ năng lượng gì.

“A…. ư, Chi, Chiho-dono, a……”

Dù vậy, Suzuno vẫn cố với tay về phía Chiho, miệng rên lên.

“Suzuno-san…. ughm!”

Mặc dù Chiho cố vươn tay ra, nhưng Libicocco không để cô ấy làm theo ý mình.

Không chỉ thế, tên Libicocco còn đá cánh tay đang với sang của Suzuno và nhìn xuống cô với vẻ thương hại.

“Sao cô lại kháng cự đến cái mức này? Chẳng phải cô là điều tra viên của Giáo hội sao? Kẻ đó và những tên này đều là thiên thần, giáo đồ của chúa mà cô tôn kính đấy? Dù có nổi dậy chống lại họ, cô cũng sẽ chẳng được lợi lộc gì, không phải sao?”

Suzuno chống chịu cơn đau, lườm vào Libicocco với gương mặt phủ đầy máu.

“Những tên thiên thần…. làm những hành động độc ác này, dù ngươi cho ta, ta cũng không thèm! Ta chỉ thờ phụng đức tin đúng đắn có thể dẫn lối cho thế giới loài người đến hòa bình và chính nghĩa mà thôi!”

Suzuno càng kêu lên, máu từ vết thương của cổ lại càng chảy ra nhiều hơn.

Chiho run rẩy nói không nên lời.

“Những tên làm việc với kẻ xấu để hại con người, làm loạn thế giới, làm sao có thể được gọi là thiên thần chứ!”

“Tốt lắm. Mặc dù ta không ghét những chiến binh có đức tin mạnh mẽ như cô, nhưng lần này ta không còn lựa chọn nào khác.”

Thiên binh tiến lại gần Libicocco như thể họ đã định làm điều đó từ đầu.

“Này, kiến con, ta sẽ không làm hại cô, mau giao thứ đó ra đây.”

Chiho hoàn toàn chẳng nghe thấy lời cảnh báo của Libicocco.

Bởi vì cảm xúc của cô đã trở nên tê dại.

“Nghe tôi này…. khụ…. Chiho-dono, không được, giao nó cho bọn chúng…..”

“Suzu, Suzuno…..”

“Chẳng phải ta đã bảo là sẽ không làm hại cô rồi sao? Nếu không sau có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không quan tâm nữa đâu đấy.”

Trong tình huống vô vọng này, Libicocco và Thiên binh đang tiến lại gần Chiho và Suzuno.

Đó là bàn tay ác ma, được đưa ra từ những kẻ mang hình hài thiên thần.

***

“Rốt…. rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng Rika vang lên từ một góc Sasazuka.

Cơn mưa to lớn dần, thấm ướt cả hành lang Villa Rosa Sasazuka.

Những người xa lạ ăn mặc kì cục xuất hiện trước mặt Rika. Không hiểu sao chiếc điện thoại cô ấy cầm trong tay, lại không thể nhận được bất kì tín hiệu gì.

Ngoài ra–

“Ashiya-san! Nord-san!”

Rika bò trên lớp bùn đất bị ướt bởi cơn mưa, và Ashiya với Nord thì đang nằm gục trước mặt cô, bị thương.

“Chuyện gì thế này! Các người là ai!”

Trong tình cảnh hỗn loạn, cô nàng Rika đang hoảng sợ ấy ném chiếc điện thoại vô dụng đi.

Sau khi chiếc điện thoại đập trúng ngực của gã đàn ông to lớn đã đánh bại Ashiya và Nord trước mặt cô, nó rơi xuống một vũng nước.

“Đúng là thất bại mà. Lúc vô tình phát hiện ra Nord, ta còn tưởng là mình đã gặp may.”

Bên trong nhóm người mặc bộ đồ quái dị, gã đàn ông duy nhất ăn mặc như một bức tượng hy lạp cổ đại có vóc dáng to lớn, nhún vai như thể hắn thực sự gặp phải rắc rối.

“Ta chưa từng nghĩ lại gặp phải một người Nhật bình thường ở đây…. giờ ta nên làm gì đây?”

Gã vừa nói với vẻ khó xử, vừa tiến lại gần Rika.

“A, aa……”

Tuy nhiên, Rika lại sợ đến mức cô không thể di chuyển.

Điều này cũng khó trách.

Chỉ đối mặt với một nhóm người kì lạ trang bị đủ giáp đủ khí giới cũng đã đủ sợ rồi, Rika lại còn chứng kiến cảnh Ashiya và Nord, hai người đàn ông khoẻ mạnh, lập tức bị đánh bại trước mắt mình.

Cô nàng Rika không thể miễn dịch trước sự bạo lực đơn thuần ấy, vì sợ hãi mà hoàn toàn không thể di chuyển được.

“Haiz, ta không có hứng thú đi dọa gái…. ờm, ta mong là cô có thể hiểu, bọn ta hoàn toàn không có ý định làm hại cô…..”

“Đừng, đừng có qua đây, ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY! C, CỨU VỚI, ASHIYA-SAN!”

“….Cô ấy xem ta là loại người gì thế….. ta đâu có phải ăn cướp, au!”

Đá trong vườn, những thứ khác, mặc dù Rika dùng hết sức ném mọi thứ cạnh mình, nhưng tình hình hoàn toàn không trở nên khá hơn dù chỉ một chút.

“Haiz, mặc dù tình hình này khó mà giải thích. Ta xin lỗi, cô có thể khóc lóc giận dữ tuỳ thích, nhưng xin hãy ráng chịu đựng thêm một chút. Ê!”

Không rõ gã to con ấy đưa ra mệnh lệnh gì cho đám người sau lưng mình, 4 hiệp sĩ ăn mặc kì lạ bước ra từ trong nhóm.

“K… khoan đã, các người làm định làm gì thế……”

Đám hiệp sĩ nhấc anh chàng Ashiya và Nord bất động lên khỏi mặt đất.

“Các người… tính đưa họ đi đâu….”

“Đưa họ đi ư? Không phải, bọn ta đang đưa họ về nơi ban đầu của họ.”

“Nơi, ban đầu?”

“Haiz, cô không cần phải quan tâm làm gì. A, dù cô có gọi cảnh sát thì cũng vô dụng thôi. Mấy người đó hoàn toàn không thể bắt được bọn ta. Hừm, cô cứ xem như gặp phải một vụ tai nạn giao thông, rồi từ bỏ đi.”

“Ư!”

“U, ơ?”

Cô nàng Rika hoàn toàn không thể di chuyển do sợ gã đàn ông đó, đột ngột đứng dạy ngay tấp lự và nắm lấy gã kĩ sị ăn mặc kì lạ đang mang Ashiya.

“?”

Đám kị sĩ cũng cảm thấy dao động vì Rika vừa làm một điều ngoài dự tính.

“Các, CÁC NGƯỜI ĐỊNH ĐƯA HỌ ĐI ĐÂU!”

“………!”

“ĐỪNG CÓ NÓI MẤY CÂU KÌ LẠ ĐÓ NỮA! TRẢ ASHIYA-SAN LẠI ĐÂY! TRẢ ANH ẤY LẠI CHO TÔI!!”

“Khoan, khoan đã, cô gái! Đừng có doạ người ta như thế chứ, dừng lại đi.”

“A!”

Gã hiệp sĩ vung tay cố rũ bỏ sự cố chấp của Rika.

Cô nàng Rika dễ dàng bị đẩy đi ấy, cứ thế ngã úp mặt xuống vũng bùn.

“A, này, khoan đã!”

Lúc đó, gã đàn ông to con bất ngờ phát hoảng.

Gã hiệp sĩ đẩy Rika đi kia, vì để Rika buông Ashiya mà hắn rút kiếm ra.

“Dừng lại, đồ ngốc! Đừng làm chuyện không cần thiết!”

Mặc dù gã đàn ông to con cố cản tên hiệp sĩ, nhưng từ khoảng cách của gã thì khó mà đến kịp được.

Sau khi Rika quay mặt sang khi đang còn nằm trên mặt đất, cô thấy món vũ khí cùng luồng sát khí mà cô sẽ không bao giờ thấy khi sống ở Nhật, và cô còn thấy cả giây phút mà mạng sống của mình sắp biến mất đi.

“Ư!”

Rika thậm chí không có thời gian để sợ hãi.

Đường quỹ đão màu bạc đánh dạt nước mưa trông chậm đến lạ, và rồi—

“TRÁNH RA CHO TAAAAAA!”

Đi cùng với tiếng hét chấn động bất ngờ, tên hiệp sĩ định vung kiếm vào Rika bay đi như một cục tẩy.

“?”

“Ơ?”

Lúc đó, không chỉ Rika, mà cả gã to con kia cũng sốc.

Tên hiệp sĩ bay ngang sang một bên, tạo ra âm thanh của một cú va chạm mạnh–

“HỰ!”

người hắn đập vào bức tường bê tông bao quanh Villa Rosa như một con cóc, rồi hắn chầm chậm ngã xuống mặt đất.

“Ca……”

Thứ đầu tiên mà Rika thấy, là đôi chân mang giày đế bằng. (Trans: đôi giày đó chắc giống như trong mấy tấm hình này )

Và sau khi quay lại nhìn về hướng của đôi chân, cô phát hiện ra chiếc quần jean đang trong tư thế của một tư thế đá thông thường.

Áo sơ mi đen, làn da nâu thường xuyên phơi nắng, mái tóc đuôi ngựa màu đen.

“…. Cô là ai? Sao cô lại ‘vào’ được nơi này?”

Gã đàn ông, ban đầu còn tỏ vẻ lông bông, giờ làm một vẻ mặt trộn lẫn giữa lo lắng và ngạc nhiên.

“Anh hỏi tôi vào như thế nào à?”

Người vừa đến nâng cái chân mà mình dùng để đá lên cao qua khỏi đầu như trong phim võ thuật, và sau khi nhẹ nhàng hạ nó xuống, Rika phát hiện ra đó là một cô gái xa lạ.

“Chẳng lẽ vào đất của mình mà cũng cần phải có sự cho phép của người ngoài sao?”

Cô ta nở một nụ cười lạnh nhạt, và như thể bị cô ta làm cáu, những tên hiệp sĩ ăn diện kì lạ hướng mũi kiếm của chúng về phía cô ấy cùng một lúc.

“Làm bừa là mất mạng đấy nhé? Cả anh bạn trẻ kì lạ đây cũng không ngoại lệ đâu.”

“…..To mồm ghê nhỉ, rốt cuộc thì cô là ai?”

“Bởi vì tôi không biết cô gái và ông chú này, nên nếu nhất thiết phải nói thì……”

Cô gái liếc nhìn Ashiya, người đang bị đám hiệp sĩ giữ, và nói với một nụ cười gượng.

“Chắc có thể gọi là bà chủ cũ của Ashiya-kun nhỉ.” (Trans: SO HYPE!! xDDDD)

***

Qua tầm mắt nhuốm máu, Suzuno tuyệt vọng nhìn theo khi Chiho bị đưa cho Thiên binh.

Dù cô có muốn cản lại, nhưng cơ thể cô không cử động được, và cô chỉ có thể rên lên bởi cơn đau đến từ vai và chân mình.

Ngay lúc tay của Thiên binh sắp sửa nắm lấy Chiho, một thứ ánh sáng màu tím vượt xa ánh sáng mặt trời nổ ra từ phía bên kia của bức tường bão.

“Chuyện, chuyện gì thế?”

“…..?”

Không chỉ Libicocco và Suzuno, mà hẳn là cả Kamael cũng nhìn về phía nguồn sáng đó.

Địa điểm là bên ngoài cổng chính trường cao trung Sasahata.

“Uh!”

Libicocco phát ra một tiếng cẩn trọng.

Sức mạnh của bức tường bão bất ngờ yếu đi một cách nhanh chóng.

Bức tường gió hình cột tách biệt ngôi trường với xung quanh kia, ranh giới của nó bắt đầu mờ nhạt đi, và không lâu sau, nó bắt đầu biến dạng và méo mó, và với việc năng lượng mưa gió bị phân tán, bức từng gió cũng tan rã. (*nhưng vẫn còn mưa)

Cơn gió mạnh được tạo ra ngay tức khắc để cân bằng lại áp suất, khiến đám Thiên binh nhất thời loại vị trí.

Khoảng khắc đó, một tia sáng màu tím như một ngôi sang băng chớp xuyên sân trường.

Giây phút mà những người hiện diện phát hiện ra tia sáng đó, cơn bão được dùng để hình thành bức tường từ nãy đến giờ, giờ đã trở thành những tiếng ồn và cơn gió mạnh hoang tàn, và họ vội đuổi theo tia sáng đó.

“Hửm….?”

Libicocco có chút hoài nghi khi tia sáng và luồng gió lớn đó khẽ chạm qua mình, nhưng lập tức phát hiện ra rằng tay hắn đã trở nên nhẹ hơn. Không phải, đây không phải là trở nên nhẹ hơn, mà là cả cánh tay—

“Gwaaaaaaaaaaaaa?”

Tên Libicocco, phát hiện ra cánh tay của mình, thứ đang giữ lấy con người nhỏ bé, đã biến mất từ vai trở xuống, hắn hét lên.

Hắn ấn vào chỗ vết thương đang trào máu ngay cái lúc mà hắn ý thức được vết thương của mình, và khuỵu xuống nền.

Rồi hắn phát hiện ra cô gái con người đáng lẽ đang nằm cạnh chân hắn, cũng đã biến mất theo.

5 thanh đinh ba làm bằng kim loại đen được dùng để ghim cô ta nằm vươn vãi trên nền như những luống rau bị cắt đại, mất đi hình dạng vũ khí của chúng.

Vì không thể bắt kịp tình hình, đám Thiên binh đang nhìn xuống Suzuno từ trên trời chỉ đành biết quay sang kiểm tra phía cuối đường bay của tia sáng và cơn gió to.

Như để bảo vệ Urushihara, người bị đánh bay đi bởi viên đạn lửa của Kamael, một con quái vật có hình dáng thất thường đang đứng trước mặt hắn (Urushihara).

Con quái vật đó có cơ thể và gương mặt con người, cùng với tứ chi và 2 chiếc sừng quỷ, và một cái đã bị chém gãy.

“A…… a…………”

Như thể phát hiện mình đang được giữ bởi một cánh tay quỷ có hình dạng kì lạ giống ban nãy, Chiho cảm thấy một cảm giác an toàn từ cánh tay đó, nên cô không thể không bật khóc.

Người Anh hùng mà dù có thế nào cũng sẽ đến cứu Chiho khỏi nguy hiểm.

Maou Sadao, giữ lấy Chiho và Suzuno, đang đứng đó.

Hình dạng này khác với hình dạng Ma Vương thường ngày của cậu ta.

Chiều cao của cậu không những giống với Maou bình thường, mà cả cảm giác khó thở khi đứng cạnh cậu cũng không còn dù cho không có bất kì màn chắn bảo vệ.

Nhưng tay chân lộ ra từ tay áo và viền áo UNIXLO, đó rõ ràng là cơ thể của một con quỷ.

“Ma….. Maou…… san…….”

“Xin lỗi, vì địa điểm có hơi xa, nên anh đến muộn.”

Mặc dù vẫn đang nhìn chằm chằm vào Libicocco và đám Thiên binh, nhưng Maou vẫn đáp lại Chiho với một giọng mạnh mẽ.

“……Vâng…. uu…….”

Chiho gật đầu đáp lại, và gương mặt ban đầu bị ướt mưa của cô bé, lại lấm lem nước mắt lần nữa.

“Em không bị thương chứ?”

“Vâng….. vì Urushihara-san, và Suzuno-san, đã bảo vệ em……!”

“Ra vậy.”

Maou gật đầu một cách dịu dàng, cậu hướng sự chú ý của mình sang Suzuno, nhưng trước khi Maou kịp mở miệng–

“Ma Vương, anh đúng là… chậm chạp thật đấy….”

Suzuno, được giữ bởi cánh tay còn lại của Maou, bởi cơn đau trên người mà nhận ra Maou từ một góc tầm mắt mờ nhạt của mình và trách móc cậu.

Maou, giữ Chiho bằng tay trái và Suzuno bằng tay phải, chầm chậm đặt hai người họ xuống sân thượng.

“Cơ mà tôi đã cấp bách chạy đến đây đấy.”

Maou nở một nụ cười gượng gạo trước lời than vãn không thương tiếc của Suzuno.

“Về phần tôi mém tí nữa không đến được đây, cô tha thứ cho tôi nhé. Dù sao thì nhân vật chính cũng nên xuất hiện một cách ngầu lòi trong giây phút cấp bách mà.”

Chính xác là từ đầu đến giờ, cả nhóm họ đều trong tình huống mà Urushihara và Suzuno lần lượt gục xuống, Chiho thì gặp nguy hiểm, và họ bị bất lợi trước số lượng hoàn toàn áp đảo của kẻ địch.

Khi nghĩ về chuyện đó, Suzuno vô thức cười.

“…..Cái trò này, nên, để cho Anh Hùng chứ. Ma Vương, làm màu làm gì…. haha…. ự!”

Tuy nhiên, nói được nửa chừng thì Suzuno cau mày lại bởi cơn đau đến từ vết thương của mình.

Dù là mình mẩy đầy máu và thương tích, nhưng hai người họ và Urushihara vẫn gắng gượng để sống sót.

“Cô chắc là, không vì thế này mà ngỏm đâu nhỉ?”

Maou hỏi lại phía sau lưng mà không nhìn lại, Suzuno cũng khẽ gật đầu đáp lại.

Vừa cảm thấy nhẹ nhõm… vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi Maou xông đến đây, là vết thương của Suzuno lại bắt đầu đau nhói cả lên.

“Bởi vì, đau muốn chết. Nên, không cần phải lo đâu.”

Maou, tiếp tục nhìn về đằng trước, gật đầu đáp lại.

“Được rồi, trụ được đến lúc này, vất vả cho mọi người rồi. Cứ để phần còn lại cho tôi.”

Trên trời là một tổng lãnh thiên thần, trước mặt là một tộc trưởng Malebranche, và ngoài ra còn có 5 tên Thiên binh.

Kể cả gánh thêm Suzuno và Urushihara bị thương nặng cùng cô bé Chiho, người không thể chiến đấu, sau lưng mình, sự điềm tĩnh của Maou vẫn không hề lung lay.

Chỉ từ vẻ ngoài, lúc này Maou không chỉ tay không tất sắt, mà cả việc chuyển dạng thành Ma Vương của cậu cũng chưa hoàn tất, và cũng chẳng cảm nhận được bất kì ma lực đặc biệt gì.

Ấy thế—

“….Hm.”

Cô nàng Suzuno sau lưng cậu, vẫn không cảm thấy chút gì bất an.

Mọi chuyện đều có thể tin tưởng vào tấm lưng đó, đó là niềm tin chất chứa trong lòng Suzuno.

“Được rồi…. mặc dù ta không nắm rõ tình hình cho lắm, nhưng các ngươi cũng ghê đấy. Lần trước, khi mà ba Quỷ Tướng bị đánh bại, là trong cái thời của Emi.”

“Ng, ngươi….”

Trong tay không có lấy một món vũ khí, Maou thong thả tiến lại gần Libicocco, kẻ đã mất đi một cánh tay và đang khuỵu xuống nền sân thượng.

“Lại dám, làm thế với tay của ta!”

Có lẽ do khinh thường Maou trong hình dạng nửa người nửa quỷ và không cảm nhận được ma lực gì từ cậu, Libicocco kích động hét lên.

Tuy nhiên, sau khi Maou dang cánh tay phải của mình ra trước mặt Libicocco, cậu nở một nụ cười không sợ sệt.

“Chỉ là một tên tộc trưởng Malebranche mà lại dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu to gan như thế, HỬM?”

Trong lòng bàn tay mà cậu dang ra khi đang cười, một ánh sáng tím sáng lên.

“Hng…..”

Dù là không ai nghe thấy, nhưng Kamael lần đầu kêu lên một tiếng đằng sau chiếc mặt nạ kim loại đó.

Ánh sáng tím lan từ lòng bàn tay ra khắp tay cậu, rồi không lâu sau đã bao trùm cả Maou.

Suzuno sửng sốt lên tiếng sau khi thấy hiện tượng này.

“Đây không phải…. ma lực…..?”

Mặc dù không hoàn toàn, nhưng với Maou mà lại sử dụng một loại năng lượng siêu nhiên nào đó trong khi ở quỷ dạng, vậy mà lại hoàn toàn không cảm nhận được chút ma lực gì từ cậu cả.

Đương nhiên là Suzuno không thể cảm nhận được bất kì thánh lực gì từ cậu, nhưng chỉ riêng việc ở cạnh Maou, làn sóng sinh ra từ cái cảm giác đè nén đầy uy lực của cái ‘năng lực’ thuần tuý đó đang kích thích thánh lực của Suzuno.

Suzuno khi trước cũng đã từng thấy một sức mạnh như thế.

“Maou-san?”

Lúc đó, Chiho cũng cất lên một giọng yếu ớt nhưng rõ ràng. Có vẻ như Chiho cũng để ý thấy hiện tượng mà Maou đang gây ra không giống với thường ngày.

Sau khi Suzuno đưa ánh mắt sang liếc nhìn Chiho, cô rốt cuộc cũng nhớ ra.

Đúng thế, mặc dù chỉ có duy nhất một lần, nhưng Suzuno đã từng thấy sức mạnh đó cùng với Chiho.

Mảnh đất ở phía đông nằm xa xa so với Sasazuka– Thành phố Choshi ở Chiba, nơi tôn nghiêm của Nhật mà đón nhận phước lành của mặt trời sớm nhất — Inubosaki.

“Được rồi, ai trong số các ngươi giống với Emi, có đủ tinh thần quyết tâm để chiến đấu với ta bằng cả mạng sống?”

Sau khi Maou nén cái ‘sức mạnh’ áp đảo đó trong tay mình, cậu dùng sức vung một cái.

“Thánh Kiếm…. ‘Thánh kiếm Tiến hoá, Đơn cánh’……!”

Libicocco, Thiên binh, Kamael, và cả Suzuno, đều kêu lên tên của thanh kiếm cùng một lúc.

Thanh kiếm xuất hiện trong tay phải Maou, có vẻ ngoài giống y chang với ‘Thánh kiếm Tiến hoá, Đơn cánh’ của Anh Hùng Emilia.

Phân đoạn 4

“Về những hành động thô lỗ mà các người làm với quý cô này, tôi đã để tên bay sang đằng đó trả giá rồi, miễn là các người muốn rút lui thì tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng….”

Cô gái với làn da nâu lờ đi gã to con và toả ra một luồng không khí nguy hiểm, rồi cô bước một bước về phía đám hiệp sĩ mặc đồ kì lạ với luồng sát khí quanh mình.

“….Đó là cái gì thế?”

Từ lúc nào không hay, có thứ gì đó tỏa ra kế bên chân cô ta.

Đường phố Sasazuka vốn đã mịt mù bởi cơn mưa nặng hạt, giờ lại trông càng mờ mịt hơn, thứ đang tách biệt thế giới–

“Là sương mù…..?”

“Nếu kẻ xâm phạm đến và cư xử thô bạo ở đây, thì với vị thế của mình, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

“Uh!”

Đó là áp lực đơn thuần.

Cô gái ném một cái nhìn sắc lẻm sang phía gã to con. Chỉ với hành động đó, một thứ sức mạnh không phải ma lực cũng không phải thánh lực, đâm xuyên qua người hắn.

“Bất kể thế giới của các người có đưa ra kết luận gì, đó cũng là vấn đề của các người. Nhưng vấn đề ở đây thì đã được giải quyết rồi. Nếu các người còn dám can thiệp vào bên này…..!”

Cô ấy trút mạnh một hơi như thể chuẩn bị tinh thần và bước về phía trước, khiến nước trong vũng nước trước mắt cũng bắn lên.

“Bọn tôi sẽ không đứng im mà nhìn đâu!”

Chỉ từ bầu không khí mà cổ tỏa ra, cô gái ấy lấn át đám hiệp sĩ ăn mặc kì lạ, khiến chúng lảo đảo.

“……?”

Trong đôi mắt lấm lem bùn đất của Rika, cô không hiểu nổi sao những tên hiệp sĩ đó lại sợ hãi lùi lại mặc dù vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Tuy là có thể chắc rằng cô gái này đến để cứu mình, nhưng Rika lại không nghĩ rằng chỉ mình cô ta lại có thể đối phó với từng ấy tên.

Ấy vậy, tình hình lại diễn biến theo một hướng bất ngờ.

“Được rồi, bọn tôi sẽ rời đi. Có vẻ như chống lại cô không phải là một ý hay.”

Gã to lớn tỏ thái độ đầu hàng.

“Nhưng ở bên bọn tôi, bọn tôi cũng có chuyện mà mình cần làm. Hai tên này, bọn tôi có thể đem về không?”

“Khoan, khoan đã?”

Rika cuống luồng kêu lên.

‘Hai tên’ mà gã nói, chắc chắn là ám chỉ cha Nord của Emi và Ashiya.

“Dù có dốc toàn lực, tôi cũng không xứng làm đối thủ của cô, nhưng nếu cô không muốn chấp nhận điều kiện này, thì ở vị thế của mình, tôi chỉ đành chống cự hết sức mà thôi.”

“Dù cho có phải dùng cả mạng sống?”

Gã đàn ông gật đầu không chút do dự để khẳng định lời nói nguy hiểm của cô gái.

“Dù thế nào đi nữa, nếu bọn tôi bỏ qua cơ hội này mà không làm gì, thì chờ đợi bọn tôi ở phía trước chỉ có cái chết mà thôi.”

“ĐỪNG CÓ NHẢM NỮA! MẤY NGƯỜI TÍNH ĐƯA ASHIYA-SAN VỚI CHA CỦA EMI ĐI ĐÂU!”

Rika, người lấy lại được một chút tinh thần vì có cô gái ấy ở cạnh, lớn tiếng hét lên, nhưng lần này đến lượt gã ta đáp lại với vẻ ngơ ngác.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không mang họ đi, mà là mang họ về. Chị hai à, nếu thân thế của chị đúng với những gì tôi nghĩ, thì đáng lẽ sẽ không cản việc tôi đưa hai người họ quay về đâu, đúng không?”

“N, này, làm ơn, xin hãy cứu Ashiya-san và cha của Emi!”

Dù cho thế này đã đủ xem là hạ thấp lòng tự tôn của mình, nhưng Rika nhận ra rằng người duy nhất mà cô ấy có thể dựa vào lúc này chỉ có mỗi cô gái đó. Tuy nhiên, Rika không thể chen ngang vào cuộc đối thoại này, và nó hoàn toàn bị kiểm soát bởi người đàn ông và cô gái xa lạ đó.

“Tôi nghĩ chắc là cô biết, ông chú này là ‘con người của bên bọn tôi’, và anh chàng này là ‘một con quỷ ở bên bọn tôi’, ngay từ đầu họ đã không nên tồn tại ở trái đất rồi. Thành ra là, thế này không vấn đề đúng không?”

Cô gái tóc đuôi ngựa gật đầu không chút do dự, hy vọng của Rika bị vỡ tan.

Và lúc đó, sự hiện diện đủ áp đảo để làm bốc hơi nước mưa, cũng bất ngờ tan biến không chút dấu vết.

“Được rồi. Từ địa vị của mình, theo nguyên tắc thì tôi không thể cản trở các người được. Nên đừng có tiếp tục gây rắc rối cho ‘bên này’ nữa.”

“Cảm tạ.”

“Không, không thể nào! NÀY!”

Với một lệnh từ gã to con, đám hiệp sĩ ăn mặc kì lạ nhấc Ashiya và Nord lên lần nữa, và nhấc thêm cả tên đồng đội bị đập vào bức tường xi măng với bộ dạng thê thảm kia lên.

Rika chỉ đành biết chằm chằm nhìn vào họ.

“Này, tên anh là gì?”

“….Gabriel. Ngoài ra, tôi cũng mang cái mác tổng lãnh thiên thần đáng xấu hổ nữa.”

“Cái đó đúng là đáng ngượng thật.”

Mặc dù hai người đàn ông bị bắt cóc bởi một nhóm người kì lạ, cô gái ấy vẫn nở một nụ cười vui vẻ dưới cơn mưa.

“Này, Gabby.”

“Sao tự dưng lại đặt biệt danh cho tôi rồi?”

Gã đàn ông tên Gabriel nói với vẻ không vui.

“Tôi nghĩ anh chắc biết rõ điều này, mặc dù ‘tôi’ sẽ không cản trở anh, nhưng còn người khác thì tôi không nói trước được đâu.”

“Tất nhiên rồi. Đó là vấn đề của bọn tôi, bọn tôi chắc chắn sẽ không gây thêm bất kì rắc rối nào cho cô nữa.”

“Cái đó khó nói lắm. Không gì khó tin hơn việc một gã đàn ông nói ‘tôi sẽ không tái phạm nữa’ và ‘tôi đã kiểm điểm rồi’ đâu.”

“Nếu không phiền, có thể cho tôi biết tên của cô không, tiểu thư?”

“….Hự.”

Ashiya, bị mang đi bởi một trong số đám hiệp sĩ đằng sau Gabriel, cử động một chút.

“ASHIYA-SAN!”

Rika để ý, và lớn tiếng gọi Ashiya.

“Ầy, vì cơ thể hắn là con người, nên ta đã nương tay quá rồi.”

Gabriel trông như hắn chẳng hề bận tâm.

“Cái, cái này…. ự, thả, thả ta ra!”

Dù Ashiya vùng vẫy hết sức, anh vẫn không có đủ sức và bị áp chế bởi đám lính quanh mình.

“Ự…. Suzu, Suzuki-san, cô không sao chứ……’

Anh chàng Ashiya đã từ bỏ việc vùng vẫy kia, sau khi ngước lên nhìn để chắc rằng Rika vẫn an toàn, phát hiện ra cô gái đang đứng sau cô nàng Rika phủ đầy bùn đất kia.

Ashiya quen người đó.

Sau khi thấy bóng dáng cô gái ấy, não Ashiya bắt đầu chạy nhanh hơn.

Gabriel và đám lính của Afashan, lợi dụng lúc Emilia không có ở Nhật mà đến Sasazuka để bắt anh ta và Nord.

“Amane-san!”

Ashiya kêu lên.

Đúng thế, người đã cứu Rika, và tạm thời là quản lý của nhà hàng bãi biển ‘Ooguro-ya’ ở Choshi, là Ooguro Amane.

Mặc dù Ashiya không biết tại sao Amane, người theo lý mà nói đáng lẽ phải là người canh gác nơi tôn nghiêm của người chết, lại đến Sasazuka, dù thế, người duy nhất mà anh có thể dựa vào là Amane.

“Làm ơn nhắn lại với Maou, bảo ngài ấy là tôi ở Viện bảo tàng Mỹ thuật Phương tây chờ ngài ấy.”

“Này, làm hắn im miệng lại!”

Dưới lệnh của Gabriel, miệng của Ashiya bị bịt lại ngay lập tức.

Nhưng điều nên truyền đi đã được truyền.

Dù sau đó có xảy ra chuyện gì, Maou chắc hẳn có thể giải quyết được.

“Hoá ra là Amane-san à, oh…..”

“Đúng thế, Ooguro Amane [note134]. Mặc dù tôi lại không ‘đen’. À, Ashiya-san, tôi hiểu rồi. Tôi nói cho Maou-kun nghe là được rồi phải không.”

Amane trông mừng rỡ từ đầu đến chân.

“‘Đen’ à? Thôi bỏ qua, có thể tránh việc đánh nhau với cô, thật sự khiến tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm đấy. Có vẻ như vận may lần này cũng chúng tôi cũng không tệ lắm.”

“Thế à? Đám trẻ này cứng đầu đến khó tin đấy?”

“Tôi biết chứ. Nhưng riêng lần này, có lẽ cả người mà hắn dựa vào cũng không thể thoát ra mà không bị trầy xước gì được…. xét cho cùng thì đối thủ của hắn….””

Gabriel nhìn vào bầu trời phía xa xa.

“Là người đàn ông kiểm soát toàn bộ ‘màu đỏ’ ở thế giới chúng tôi. Với Ma Vương Satan của hiện tại, có lẽ việc đối đầu vẫn là hơi quá với cậu ta.”

“Kiểm soát toàn bộ ‘màu đỏ’ à.”

Amane nhún vai.

“Tuy là tôi chưa từng nghe thấy ai có thể làm được điều đó, nhưng họ vẫn là vấn đề bên các người, tôi hoàn toàn không quan tâm. Nếu anh muốn đi thì đi nhanh đi.”

“Khoan….. khoan đã!”

“Tôi hiểu. Nếu cô có gặp chủ nhân của hắn, phiền cô giúp tôi chào một tiếng. Riêng cá nhân tôi thì lại rất hoan nghênh cậu ta.”

Nói đoạn, gã ta cùng đám người đó biến mất.

Như tắt chiếc tivi, 10 tên đàn ông, mang theo Ashiya và Nord, cứ thế biến mất ngay trước mặt Rika.

“…..không thể nào…..”

Ngay lúc Rika gục xuống vũng nước–

“Ây…….”

Sự hỗn loạn, nỗi sợ hãi, cơn sốc cùng sự căng thẳng mà cô đối mặt rốt cuộc cũng đi đến giới hạn, và cô ấy ngất đi sau khi gục xuống. Sau khi nhẹ nhàng đỡ người Rika, Amane đặt cổ sau lưng với động tác điêu luyện và nhìn quanh mình.

“Thiệt tình….. có vẻ như quê nhà của họ, là thế giới có Cây Sinh Mệnh cực kì hỗn loạn.”

Sau khi đỡ Rika một cách đàng hoàng, với những bước chân vững vàng, Amane bước lên cầu thang của Villa Rosa.

May thay cửa phòng 201 đang mở.

Ashiya bọn họ chắc do bận trốn khỏi Gabriel mà đã quên cả khoá cửa.

“Mình sẽ làm phiền họ một chút vậy. Nếu không nhanh thay đồ cho cô gái này thì cô ấy sẽ bị cảm lạnh mất.”

Sau khi vào phòng, Amane đặt Rika lên sàn trước bếp và bắt đầu tìm khăn tắm theo ý mình.

“Ồ, họ cũng sống ngăn nắp ghê chứ.”

Sau khi thán phục nhìn vào đống đồ Ashiya xếp, Amane lấy ra hai cái khăn từ bên trong cho mình và cho Rika.

“Ô?”

Rồi cô phát hiện ra một mảnh giấy vẽ chi chít thứ giống với một tấm bản đồ, bên cạnh đống đồ đã giặc.

Vừa lau khô tóc mình, Amane vừa dò khắp nội dung của phần trên cùng của mảnh giấy.

“Oh~ ra là thế, ôi không, mình phải giúp cô gái này thay đồ nữa.”

Amane đưa tay về phía quần áo của Rika, thứ đã lấm lem bùn đất bởi hành động thô bạo của đám hiệp sĩ ăn bận kì lạ.

“Được rồi, Maou-kun, tốt nhất là đừng có quay về vào lúc này đấy.”

Mặc dù chỉ vừa mới trải qua một tình huống vô cùng hỗn loạn, nhưng giọng của Amane lại nghe khá vui.

***

“A…. mình có linh cảm không hay về chuyện này.”

Thanh kiếm xuất hiện trên tay của cậu Maou nửa người nửa quỷ ấy nhẹ như một chiếc lông, và như để xác nhận tình trạng của thanh kiếm, Maou lật mặt thanh kiếm trên tay và vung thử vài đường.

“Đây không phải là ma lực. Mặc dù ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác như có một cơn dội lại sẽ xuất hiện sau.”

Maou than vãn.

Tuy là hoài nghi về sức mạnh của mình, nhưng Maou vẫn vừa lẩm bẩm, vừa cho đám Thiên binh đo đất trong vài giây ngắn ngủi bằng thứ sức mạnh áp đảo.

Mặc dù sức mạnh của Thiên binh yếu hơn rất nhiều so với Thiên thần mà bọn chúng theo hầu, nhưng so với đám Thiên binh của Gabriel, thuộc hạ của Kamael có một sự khác biệt áp đảo về khoản trang bị hoặc mức độ luyện tập mà chúng có.

Cũng không phải là Suzuno không thể đánh với họ nếu cô không mang theo Chiho, nhưng cũng không khó để tưởng tượng việc tình hình chiến trận sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều so với trận đấu với đám Thiên binh của Gabriel.

Tuy nhiên, những chuyện vừa xảy ra ban nãy thật sự diễn ra chỉ trong tíc tắc.

Mỗi lần Maou bắt đầu di chuyển, âm thanh và không khí chẳng tài nào bắt kịp nổi tốc độ dữ dội của cậu, và một tiếng nổ lớn vang lên trên sân thượng giữa cơn giông.

Đám Thiên binh, giống như mấy con bướm đêm bị ngất đi bởi sợ hãi âm thanh đó, từng tên trong số chúng ngã xuống mặt đến trong vòng chưa đầy một giây.

Chẳng ai trong số chúng có thể thấy được chuyện gì đã xảy ra.

“Uuuu….. nếu không phải nhờ vào phép thuật của Urushihara-san, thì cửa sổ trong trường học đã bị vỡ rồi…..”

Mặc dù Chiho lấy lại được bình tĩnh bởi sự hiện diện của Maou, nhưng khung cảnh lúc này tuyệt đến mức cô cũng nhịn không nổi mà than vãn với đôi mắt còn lấm lem.

So với tên Kamael kiên quyết theo dõi tình hình từ bên trên mà nói, dù đám Thiên binh có bị Maou hạ ngay trước mặt, Libiccoco cũng chỉ đành biết ở im tại chỗ, đầy vẻ bàng hoàng.

“Họ, họ còn sống đấy chứ?”

“Anh không biết.”

Mặc dù đây là câu Chiho hỏi, nhưng Maou vẫn đáp lại một cách vô tình.

Không biết Maou đã dùng kiểu tấn công gì mà giáp của toàn bộ đám Thiên binh đều trông như những miếng bánh quy vỡ, như thể có thể vụn ra thành từng mảnh bất kì lúc nào.

“Ê, tên Malebranche đằng kia.”

“….Vâng.”

Maou thậm chí không thèm nhìn vào Libicocco.

Dù cậu không trực tiếp nhìn vào đối phương, nhưng chỉ một tiếng gọi của cậu cũng đủ khiến tên Libicocco, người vốn dĩ đang im ặng dõi theo trận đấu giữa Maou với Thiên binh, phải quỳ gối xuống mặt đất.

Từ thái độ phục tùng hiện tại của Libicocco, khó mà tưởng tượng được mới nãy hắn lại kích động vì bị chặt tay, con Malebranche không ấn vào vết thương của hắn nữa, hắn mặc cho vết thương chảy máu giữa cơn mưa, bày tỏ sự phục tùng của mình.

“Chuyện thành ra thế này rồi, tốt nhất ngươi đừng nên hỏi ta là ai nữa. Tâm trạng ta lúc này đang không vui. Mặc dù vị thế của người chắc hẳn rất rắc rối, nhưng ta không quan tâm cho lắm. Nếu ngươi dám làm bậy, ta sẽ trực tiếp trừng phạt ngươi.”

“Vâng.”

Mặc dù sức mạnh Maou sử dụng không phải ma lực, nhưng tên Libicocco hành động bạo lực đó biết rằng Maou của hiện tại chính là Satan, bất kể hắn có chống cự thế nào, hắn cũng không thể địch lại được Maou.

“Tốt, hây ya……”

Sau khi gật đầu, Maou nhẹ nhàng dẫm chân một phát, và chỉ với một bước, cậu đã nhảy đến bên Urushihara.

“Ồ, ngươi vẫn còn sống à?”

“…..Tuy là trông không giống lắm, nhưng tôi cũng gần đến giới hạn của mình rồi.”

Dù tên Urushihara đang nằm trên mặt đất kia trông như thể nhấc không nổi một ngón tay, nhưng sau khi Maou đi vào tầm mắt, hắn vẫn kháng nghị một cách yếu ớt.

“Cố chịu thêm chút nữa nhé. Khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện.”

“….Ồ, hiếm khi thấy ngài tốt bụng thế đấy.”

“Tên trên trời là chủ nhân của bọn chúng à?”

Maou nhìn lên trời, và gã đàn ông giáp đỏ không di chuyển chút nào.

“Khó mà tưởng tượng được rằng hắn lại nhắm vào một tên thiếu động lực như ngươi ngay từ đầu, ngươi làm thế để bảo vệ Chi-chan và Suzuno đúng không? Không tệ đâu.”

“….. Dù ngài có khen tôi, thì cũng chẳng được gì tốt cả.”

“Sao lần nào ngươi cũng không làm rõ lập trường của mình thế. Ý ta là sẽ thưởng cho ngươi ấy.”

Nếu đây là chuyển dạng kiểu thông thường, Maou đã có thể chữa thương cho Urushihara bằng cách truyền ma lực, nhưng lúc này, năng lượng của Maou không phải là ma lực hay thánh lực.

“Được rồi, tên thiên thần đằng kia, ngươi đã gây rắc rối cho Nhật bản bao nhiêu lần rồi?”

Maou nhìn lên Kamael và nói.

Mặc dù việc Kamael không nghe thấy là không thể, nhưng hắn vẫn không hề cử động.

“Haiz, nếu ngươi cố gây rắc rối cho bọn ta thì chịu vậy, nhưng mẹ ngươi không dạy ngươi là dù có làm chuyện gì, cũng phải cẩn thận không gây rắc rối cho người khác sao? Hửm?”

Mặc dù một con quỷ thuyết giáo một tên thiên thần là cảnh có thể khiến người ta phụt cơm, nhưng xét về hành động của tên thiên thần này, bị dạy đời là chuyện khó mà trách được.

“Ở đất nước này, dù ngươi có dụ dỗ ai hay bảo ai đưa cái gì cho mình, thì cũng cần phải chào hỏi, yêu cầu, đem tiền ra cho đàng hoàng, thậm chí thỉnh thoảng còn phải thưa kiện với pháp luật đấy? Sao các ngươi lại có thể vừa gặp mặt đã xông vào giật lấy mà không giải thích lấy một lời, chẳng lẽ các ngươi không thấy xấu hổ trước hành động man rợ của mình sao?”

“….Ma Vương.”

Âm thanh đến từ Kamael sau bao khó khăn, là một giọng nói mang âm sắc hoen gỉ (khàn khàn). [note135]

“Ma Vương, Satan.”

“Huh?”

“Ma Vương…. Ma Vương, Satan.”

“Có, có chuyện gì thế?”

Với sự phục tùng của Libicocco, lượng mưa và gió đã giảm xuống đáng kể.

Vì thế, Maou để ý thấy rằng cánh tay đang cầm cây đinh ba của tên Kamael, đang không ngừng run lên.

“Ma Vương….. Đại Ma Vương….. Ma Vương, Satan, Satan, SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN SATAN!!”

“Sao, sao thế, tên này cảm giác dị vãi.”

Giống một cái kíp nổ đang dự báo cơn khích động, Kamael đột ngột không ngừng gọi tên Maou.

Maou không thể không lùi một bước.

“Gã đàn ông với cái tên đó, lại muốn cản đường chúng ta nữa sao?”

“Ngươi, ngươi đang nói cái gì thế? Kẻ không ngừng ngán đường bọn ta là các người mà, không phải sao?”

“Satan, SATAN!”

“Owah!!”

Đó là một tốc độ thần thánh ngang ngửa khi Maou chăm sóc đám Thiên binh.

Vừa thấy mũi đinh ba Kamael đang cầm giữa không trung lắc lư nhẹ một cái, hắn bắt đầu lao xuống với một tốc độ rất nhanh, như thể định đâm xuyên người Maou.

“Uh!”

“Ugohhh!”

Phản xạ lại như một phép màu, Maou dùng một cạnh của kiếm để làm chệch đường đinh ba.

“Hah!”

Maou lợi dụng sức làm chệch đòn tấn công của mình để xoay người, và với cú chém trái tay, cậu vung kiếm về phía cơ thể được giáp bảo vệ của Kamael.

Dù trọng tâm của hắn mất ổn định vì đòn tấn công của mình bị phá vỡ, nhưng Kamael vẫn phản ứng lại một cách tuyệt đẹp.

Mặc dù Kamael dùng cán đinh ba để chặn đòn tấn công của Maou, nhưng cả giáp của Thiên binh vẫn bị vỡ, từ đó có thể thấy được độ sắc bén của lưỡi kiếm, không chỉ đủ để khiến tên Libicocco trở nên không thể nhận ra ngay lập tức rằng tay hắn bị chặt, mà sự sắc bén ấy thậm chí còn vượt xa dự tính của Maou và Kamael.

“Ơ?”

“Hm?”

Nhắm chừng Maou tưởng rằng đòn đó sẽ bị chặn lại và Kamael tin rằng hắn đã chặn được đòn tấn công.

Tuy nhiên, cảm giác bị cản lại thật sự chỉ tồn tại trong khoảng khắc món vũ khí tiếp xúc với nhau. Khi họ nhận ra, thì thanh kiếm của Maou đã chém xuyên thẳng qua.

“Hự!”

Kamael thốt lên một tiếng rên trầm, và Maou lại là người sốc đến nói không nên lời vì cậu chưa từng nghĩ rằng thanh kiếm mà cậu vung lại thực sự có thể chém gãy phần cán đinh ba của Kamael ở giữa, và theo đó cắt xuyên lớp giáp màu đỏ thẩm dễ dàng như cắt một tờ giấy vậy.

“….Nếu có thể dùng được thứ này, thì ngay từ đầu đã không cần phải chiến đấu rồi.”

Dù lấy được một thứ sức mạnh bá đạo, nhưng khi Maou nghĩ lại một trận đấu nào đó rất lâu về trước, cậu vẫn làm vẻ mặt chua chát.

Nói là thế, Maou vẫn cẩn trọng chỉ mũi kiếm về phía mắt của Kamael và cảnh giác trước bất kì cử động nào của hắn.

Kamael ném phần cán không còn dùng được nữa sau khi bị chặt thành hai, ấn tay lên phần bị chém hở một chút và bắt đầu lẩm bẩm những lời kì lạ.

“Satan… Satan, Satan.”

“Huh?”

Cả Maou, đang đứng đối diện với Kamael, cũng có thể thấy rõ rằng nhịp thở của tên thiên thần đang trở nên hỗn loạn.

“SATANNNNNNNNNNN!!”

“Ngươi bị cái gì thế hả, gớm quá điiii!!”

Maou còn tưởng rằng Kamael cảm thấy run sợ vì giáp bị chém hở ra, nhưng không ngờ là tên Kamael kích động kia lại cầm nửa trên cây đinh ba mà nhảy về phía trước, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa họ.

“Satan!!”

Dù là khoảng cách giữa họ nhỏ đến mức Maou có thể thấy rõ màu mắt củ Kamael qua khe hở trong mặt nạ của hắn, nhưng Maou vẫn có thể dễ dàng chặn đòn tấn công của cây đinh ba ngắn mà Kamael đâm sang.

Maou không bị sốc trước đòn tấn công bất ngờ của Kamael, chính xác hơn, cái mà Maou sợ là cái thái độ kì lạ gớm ghiếc cũng như lời nói và hành động của hắn.

“Uwáá!”

Tuy nhiên, một sự việc còn nghiêm trọng hơn cái này đã xuất hiện.

“N, này, người nhìn cho kĩ đi!”

Lưỡi kiếm Maou dùng để chặn mũi đinh ba của Kamael, bắt đầu phô diễn độ sắc bén cao cấp, chầm chậm cắt vào mũi đinh ba.

Mặc dù điều này chứng minh sự khác biệt giữa cấp độ vũ khí, nhưng vì đường rãnh (hai cái khe giữa ba mũi đinh ba) phía trước của cây đinh ba được dùng để chặn thanh kiếm, nên nếu Maou cứ tiếp tục cắt vũ khí của đối phương, phần còn lại sẽ cắt xuyên cơ thể của đối phương.

“Có, có một món vũ khí tốt quá cũng là một vấn đề.”

Trong khoảng khắc then chốt, Maou cuống cuồng hét lên.

“Acies! Nhanh giải trừ đi!”

“Rõ rồi, Maou!”

Khi Maou hét lên, có hai chuyện xảy ra cùng một lúc.

Thanh kiếm Maou vốn dĩ đang cầm trên tay, ngay lập tức mất đi hình dạng ban đầu mà biến thành những hạt lân quang nhỏ xíu, rồi sau đó, những hạt ánh sáng ấy tập trung lại bên dưới điểm tiếp xúc của lưỡi kiếm và lưỡi đinh ba, định hình thành hình dạng của một con người.

Các hạt áng sáng đó kết tụ với tốc độ ánh sáng, khiến người xuất hiện lúc đó cũng xuất hiện với vận tốc ánh sáng.

Acies Ara.

Với cùng một loại tồn tại như Alas Ramus, một cô bé sinh ra từ mảnh vỡ của ‘Yesod’.

Cái khoảng khắc mũi đinh ba lấy lại đà sau khi mất đi sự chống cự từ thanh kiếm và sắp sửa đâm xuyên Maou, Acies với nắm đấm nhỏ bé của mình, đánh vào mặt bên của cây đinh ba, khiến nó di chuyển lên.

“Uh!”

Cánh tay mảnh mai yếu ớt của cô bé phát nổ với một âm thanh và uy lực mạnh mẽ, khiến cây đinh ba ngắn mà tên tổng lãnh thiên thần đang đẩy tới bị nẩy lên trên.

Kamael vì bị ảnh hưởng bởi vũ khí của mình mà mất đi thăng bằng, một sơ hở xuất hiện bên hông hắn–

“Haa!

Dùng toàn bộ sức mạnh của cơ thể mình, cô gái dùng cánh tay mảnh mai của mình để tạo ra một cú thúc khuỷu tay mãnh mẽ lần nữa.

“Ugaa!”

Xét đến sự khác việc giữa tướng tá và trang bị của họ, trông cứ như thể cú giật cù trỏ của Acies, người tấn công, sẽ bị vỡ trước. Ấy thế, thực tế lại là vùng giáp ngực bị vỡ ra như thuỷ tinh, và cơ thể to con của tên Kamael lăn một vòng trước khi đập vào nền sân thượng.

Cùng lúc đó, cậu Maou đứng bên cạnh Acies kia, không hiểu sao lại ngã với lưng hướng xuống.

“Maou! Sao anh lại bị ngã rồi!”

“Anh ngã vì muốn né cây đinh ba đó!”

Dù Maou đứng dậy để cãi lãi lời trách móc tàn nhẫn của cô gái.

“Đó là tại anh không tập limbo thường xuyên đấy!”

nhưng cô bé lại la mắng với điệu bộ còn thái quá hơn.

“Con Ma Vương nào lại thường xuyên đi tập nhảy limbo cơ chứ!”

“……Đánh cho đàng hoàng đi mấy má……”

Tên Urushihara nằm gục trên mặt đất kia lên tiếng móc lại, nhưng đương nhiên là chẳng ai để ý cả.

“Em rất nghiêm túc đấy! Nhanh làm gỏi bọn chúng đi! So với Maou, mấy kẻ đó mới là kẻ thù của em!”

Acies thể hiện một thứ sức mạnh đầy uy lực không hợp với vẻ bề ngoài của cô bé, và cô bé vừa vặn vẹo cơ thể, vừa làm một tư thế chiến đấu kì quặc để đe dọa Kamael.

“Haiz, nếu em muốn giúp thì sao cũng được…..”

Maou đặt tay lên trán mình và bắt đầu nghĩ.

Alas Ramus đã tỏ thái độ tương tự khi đối mặt với Gabriel, mặc dù giọng điệu có phần không thích hợp, nhưng thái độ thù địch của Acies với Kamael chắc hẳn là thật lòng.

Nếu không, cô bé đã không dùng đòn tấn công tàn ác vào Kamael làm gì.

Mặt khác, đứa bé Iron nghe theo lệnh của Farfarello kia, trông như không khó chịu đến thế khi ở với quỷ.

Có phải đó chỉ đơn giản là sự khác biệt trong tích cách giữa chúng?

“Mình nghĩ đáng lẽ không phải vậy….”

“Ự….”

“Thôi bỏ qua, dù sao thì anh cũng cảm thấy mức độ tấn công này không thể đánh bại được hắn.”

Kamael cố chấp đứng dậy và chen ngang dòng suy nghĩ của Maou.

“Satan!”

“Ta nữa á….. gã này bị cái quái gì thế……”

Maou dám chắc rằng đây là lần đầu tiên cậu gặp hắn. Cơ bản là trước khi đến Nhật, Maou chỉ biết duy nhất một thiên thần.

“Nói là vậy nhưng, ta không thể cứ dùng Acies một cách bừa bãi để chống lại ngươi được.”

“Em không phiền tí nào đâu!”

“Haiz, bình tĩnh lại chút đi!”

Ngay lúc Maou đang xoa dịu cô bé Acies có tinh thần chiến đấu không giảm xuống khi đang nghĩ cách đối phó tình hình hiện tại—

“Đúng rồi đấy, tốt hơn là nên bình tĩnh lại một chút. Dù là Kamael hay cậu.”

Một giọng nói đột ngột khiến Maou và Acies lùi lại theo phản xạ.

Không gian giữa Maou bọn họ và Kamael bắt đầu méo mó, rồi một gã to con chầm chậm bước ra.

“Ga….”

“GABRIEL!!”

Trước khi Maou kịp kêu tên của đối phương, Acies đã lớn tiếng hét lên tên của Gabriel với mức độ thù hận vượt qua cả cái ngưỡng với Kamael.

“Gì đây gì đây?”

Gabriel dường như cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn vào Acies với đôi mắt mở to.

“Đợi, đợi đã, Acies!”

Trước mặt Maou, Acies không thèm quan tâm đến tên Gabriel đang sốc kia và muốn nhảy về phía trước, và Maou vội bước lên để cản cô bé.

“Gì cơ, Maou! Để em giết hắn!”

“Anh bảo em khoan đã mà! Người mà dường như chúng ta có thể nói chuyện rốt cuộc cũng đã xuất hiện! Đừng có đột nhiên giết hắn chứ!”

Maou nắm lấy tay Acies và nhìn về phía Gabriel.

Mặc dù cậu bảo họ có thể nói chuyện, nhưng chắc cuối cùng vẫn sẽ bị lừa một cách không đàng hoàng cho qua chuyện thôi, nhưng dù vậy, ít nhất thì Gabriel cũng trông như có thể dùng tiếng Nhật để giao tiếp, không giống với tên Libicocco và tên Kamael kia.

“Acies……?”

Mặt khác, sau khi thấy cô gái tóc bạc, người xỉ vả hắn một cách kích động, hắn thở dài với vẻ mặt rối rắm.

“Thiệt tình, tại sao mấy cái ngoại lệ cứ mọc lên hết cái này đến cái khác vậy trời…..”

“Vậy ra ngươi lại là kẻ gây rắc rối ở phía sau nữa à.”

Thay vị bị sốc, điều đầu tiên mà Maou cảm thấy là cáu tức.

Vì mỗi khi có rắc rối là họ lại gặp nhau, nên với Maou, Gabriel đã được xem là một gương mặt thân quen.

“Phải, haiz, đúng là thế, mà chính xác hơn thì nếu những hành động trước đó đều là hành động ngoài mặt, thì lần này mới thực sự là hoạt động ngầm, các cậu cũng có thể gọi ta là gián điệp đấy.”

Gabriel nhún vai với điệu bộ tự nói móc mình và mở lời với Kamael.

“Kamael, chúng ta rút thôi. Nếu cứ tham lam thì cảm giác như chuyện chỉ trở nên rắc rối hơn mà thôi. Có một ‘vật phụ thuộc’ cũng đã đủ rắc rối rồi, và mới nãy, người đáng sợ hơn mấy tên này vừa xuất hiện nữa.”

“Hụ—– hụ—-”

“Ầy, sao cậu lại kích động lên nữa rồi…..”

Maou vừa nhổ nước miếng, vừa khó chịu mà nhìn vào hai tên thiên thần.

“Này, Gabriel, tên đó trông có hơi kì lạ.”

Kamael trông như không nghe thấy lời thông báo rút lui của Gabriel và chỉ tập trung thở lấy hơi.

“Ừ, chắc hẳn là vì ngài ấy mất đi bình tĩnh sau khi được gặp Ma Vương Satan.”

“Ta không nhớ rằng mình từng có gian díu gì với hắn, cơ bản là ta chưa từng gặp hắn lấy một lần.”

“Nếu có than thì than cha mẹ đặt tên cho cậu là Satan ấy. Nếu tên cậu là Ma Vương Taro thì chuyện đã khác đi một chút rồi.”

“Ngươi đang xem thường toàn bộ Taro-san của Nhật bản đấy à?”

“Nếu có ai tức giận vì chuyện đó, thì nhờ cậu xin lỗi người đó giúp ta nhé. Được rồi, Kamael, tới lúc đi rồi. Tóm lại, dù thế nào chúng ta cũng không thể dùng toàn lực ở ‘bên này’ được. Và ở đây còn có một người đáng sợ nữa.” [note136]

“Này, cố bỏ chạy mà không xin lỗi gì sao?”

Maou nói với họ bằng một giọng trầm.

Mặc dù Maou định để họ đi, nhưng cậu không tốt bụng đến mức cho phép những tên hung thủ hành động vô đạo đức trở về mà không trả lời câu đó.

“À, ừm, tại ta mới gặp phải một tình huống kinh dị khiến ta muốn làm thế.”

“Huh?”

“Hừm…. Phải rồi. Ê, tên NEET hạng nhất đang chợp mắt đằng kia.”

“Ngươi…. lại dám nhân lúc ta không cử động được…..”

Có lẽ vì mang một mối thù từ việc thua cuộc tranh cãi lần trước [note137], mà Gabriel hét vào Urushihara như thể đang trêu trọc.

“Cái danh thiếp mà ta từng đưa cho ngươi, ngươi vẫn chưa vứt đi đấy chứ?”

“Danh thiếp?”

Cái từ nghe có vẻ thấp hạng khi được một tên Thiên thần dùng này khiến Maou cảm thấy sốc.

“……Mặc dù đã phủ đầy bụi bẩn, nhưng dạo trước ta vẫn tìm thấy nó dưới đáy ngăn kéo.”

“Giữ cho đàng hoàng đấy. Làm cái đó cũng tốn tiền đấy nhá! Nếu ngươi bất cẩn vứt nó đi đâu thì ta sẽ buồn đấy.”

Gabriel cố tình giả một giọng buồn bã, rồi gật đầu và nói.

“Cái tên hạng nhất đằng kia biết số điện thoại của ta, lúc sau liên lạc với hắn đi. À, và xem đây như một sự đền bù vậy.”

Gabriel vỗ tay ngay trước mặt mình.

Mặc dù Maou và Acies cẩn trọng đề cao cảnh giác, nhưng cũng cùng một lúc, một thứ ánh sáng mờ nhạt trải rộng ra trên sân thượng từ dưới chân Gabriel, và khi bao phủ cả toà nhà, rồi nó lập tức tan biến.

“Bởi vì xoá bỏ thiệt hại gây ra bởi bão sẽ khá là không tự nhiên, nên phần này bỏ qua, tuy nhiên, ta đã xoá hết một tiếng trí nhớ đáng giá của những người bị khoá trong khu vực trường, nên lần này bỏ qua cho ta nhé.”

“…..”

Maou không thể không nhìn xuống kế chân mình, và vào Chiho và Suzuno đằng sau mình.

“Ngươi nói là lần này…. có nghĩa là sau này sẽ có trận chiến phục thù.”

“Miễn là ngươi muốn.”

“Nếu có thể, ta lại muốn được miễn vụ đó.”

“Kể cả khi ta bảo rằng Anh Hùng Emilia đang ở trong tay bọn ta?”

“……!”

Theo hướng nào đó, điều này nằm trong dự tính.

Gabriel bọn chúng, những kẻ đã hành động trong bóng tối suốt từ đó đến giờ, lần này lại dùng loại chiến thuật gần như hèn hạ này thì chỉ có một nguyên do, đó là chúng biết rằng Emilia, cũng là mối đe dọa của bọn chúng, hiện đang không có mặt ở Nhật bản.

Nhưng nghe chính miệng Gabriel nói điều đó, Maou vẫn phản ứng lại bằng vẻ mặt nghiêm nghị.

“Bản mặt đó không tệ đâu. Nó trông chẳng giống sắc mặt mà một Ma Vương sẽ làm chút nào.”

Khi đó, Gabriel lần đầu tiên nở một nụ cười vui vẻ khó hiểu.

“Vậy, hẹn gặp lại. Ma Vương Satan, Tai Ương mới.”

***

Sau khi để lại lời tuyên bố bàng hoàng rằng Emi đang ở cùng họ, hắn ‘quay về’ cùng Kamael, đám Thiên binh và Libicocco, những kẻ gây rắc rối tại trường cao trung Sasahata.

Chúng chắc hẳn không quay về Thiên đường, mà là Ente Isla.

“Lũ khốn.”

Maou xỉ vả vào bầu trời nơi mà gió và mưa đã ngừng.

Giờ cũng tầm 2 giờ chiều. Theo lý mà nói, giờ đáng lẽ là lúc mà Maou đã thành công lấy được bằng lái và đang quay về trên xe buýt với tâm trạng phấn khởi.

“Các ngươi tính trả tiền thi lại của ta như thế nào đây hả?”

Sau khi giơ nắm đấm lên và mắng mỏ về phía bầu trời, Maou đột ngột phát hiện ra một điều.

Cơ thể cậu đã chuyển dạng trở lại.

Trở về lại dạng ‘Maou Sadao’ ban đầu.

Maou ngạc nhiên nhìn sang Acies, và đối phương cũng giống với cậu, lớn tiếng mắng nhiếc về phía bầu trời nơi tên Gabriel đã biến mất.

“….Thiệt tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dù thế nào, trước tiên họ cũng phải đưa Suzuno và Urushihara đi điều trị trước.

“Chi-chan, em không sao chứ?”

“A…..”

Khi được Maou hỏi, Chiho bắt đầu kiểm tra người mình.

Không chỉ bộ đồng phục, mà vết máu thẫm màu trên mặt và tay Chiho khiến cô bé trông càng ấn tượng hơn.

“…. Em không sao.”

Mặc dù Chiho gật đầu quả quyết, nhưng mắt cô bé lập tức ngân ngấn lệ và nói,

“….Đây….. đều là, máu của Suzuno-san. Để bảo vệ em mà……”

“…. Anh hiểu rồi.”

“Uh…. a.”

Có lẻ vì ý thức vẫn còn mơ màng, nên Suzuno rên lên khi đang nằm trên sân thượng.

“Em, em sẽ quay về lớp học để lấy Holy Vitamin β! Miễn là có thánh lực thì Suzuno-san có thể hồi phục được.

“K, khoan đã Chi-chan! Đừng có quay về lớp với cái bộ dạng đó!”

Maou luống cuống cản cô bé Chiho mình mẩy đầy máu muốn quay về lớp kia lại.

“…. Tóm lại là quay về phòng trọ trước đã. Acies.”

“Đừng có chạy! Quay lại đây! Đánh với ta cho đàng hoàng đi, lũ ngu!”

“Acies!”

“Lũ thiên thần khốn kiếp! Lần tới chúng ta gặp sẽ là ngày chết của các ngươi! Tắm rửa cho sạch sẽ mà chờ chết đi, lũ khốn!”

“Acies!”

“Ơ?”

Sau khi thành công lấy được sự chú ý của Acies, người đang hét về phía bầu trời một cách mệt mỏi, cậu uể oải bảo.

“Em có thể mang toàn bộ những người ở đây bay về phòng trọ mới nãy không?”

“Một, hai, ba…. vâng, không thành vấn đề.”

Không biết là có cần phải đếm từng người không, nhưng Acies vẫn gật đầu đáp lại.

“Mà này… Maou-san, người này là…..”

Chiho, người lần đầu để ý thấy sự hiện diện của Acies, lên tiếng hỏi.

“Khoan đã, Chi-chan. Chúng ta phải mang Suzuno và Urushihara quay về trước đã. Chi-chan cũng có thể theo cùng. Chúng ta có thể nói chi tiết hơn sau. Và vẫn còn vấn đề về Emi.”

“Uh!”

Chiho hít vào một hơi.

Chiho chắc hẳn đã nghe thấy những gì Gabriel nói ban nãy, nên cô bé giờ chắc đã nhớ ra.

“Vậy Maou-san, anh định cứu Yusa-san….”

“Tóm lại là cả chuyện đó, chúng ta sẽ nói sau khi quay trở về, Acies!”

“Đúng là hết cách với anh! Vậy để em đưa mọi người đến đó!”

Acies, người đáp lại chỉ dẫn của Maou với cái ngón cái giơ lên vô nghĩa, vỗ tay một cách nhẹ nhàng—

“Wah!”

“Uu…”

“Ugh.”

Chiho, Suzuno, và Urushihara đều phát ra một tiếng ngạc nhiên vì họ bị lơ lửng lên.

Cuối cùng khi Maou và Acies lơ lưng giữa không trung–

“Cố đừng gây nhiều chú ý quá đấy, và bay chậm thôi.”

“Anh yêu cầu lắm thế. Nhưng em sẽ cố hết sức, sau cùng thì anh cũng là người đàn ông mà em đã hiến thân.”

“….. Ê.”

Sau khi phát hiện Chiho đang để ý đến tình hình Suzuno sau lưng mình, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù cô bé nói đúng, nhưng trong tình huống thông thường, những lời đó có thể gây ra một sự hiểu lầm không thể cứu vãn được, và khiến cho Maou trở thành nạn nhân của Thánh kiếm của Emi.

“Ahaha, biểu hiện của anh thú vị thật đấy. Vậy chúng ta xuất phát thôi!”

Với lệnh của Acies, cả năm người chầm chậm rời khỏi sân thượng trường cao trung Sasahata và bay về phía bầu trời nơi mà cơn mưa đã ngớt.

Trên đường về, Chiho không ngừng giúp Suzuno và Urushihara lau đi nước mưa trên mặt, và không ngừng nói chuyện với họ.

“Chúng ta sẽ quay về sớm thôi, xin cố chịu đựng thêm chút nữa. Khi quay về đến phòng trọ, chúng ta có thể sang phòng Suzuno để lấy Holy Vitamin β.”

Khi Chiho đang trải qua đợt luyện tập, Maou đã nhiều lần thấy mấy chai nhỏ đựng thức uống dinh dưỡng.

Nghe bảo rằng phòng Suzuno đang trữ số lượng lớn cái thứ đó.

Miễn là có được thứ đó, họ sẽ có thể hồi được lại sức mạnh vật lý ban đầu của Suzuno và Urushihara, vì thế trước mắt, họ có thể chắc rằng tình hình của hai người họ sẽ không trở nên xấu hơn mà đe dọa đến tính mạng.

Maou liếc nhìn bên mặt để nhìn vào Chiho và hai người còn lại, và nghĩ về các manh mối khác.

Khi trở về phòng trọ, họ sẽ phải lấy càng nhiều thông tin từ Acies và Nord càng tốt, và ráng có được một bức tranh khá hơn về tình hình hiện tại.

Tuy nhiên, bất kể cậu có moi ra được bao nhiêu thông tin, cuối cùng thì vẫn sẽ….

“Quay trở về…. thế giới đó à?”

Lục địa Thánh Thập Tự [note138], trong quá khứ, Maou chỉ thiếu một bước nữa là hoàn thành việc xâm chiếm thế giới con người, Ente Isla.

“Cảm giác như mọi chuyện lúc nào cũng nhạt nhẽo cả.”

Maou khẽ lẩm bẩm khi cậu nhìn xuống con đường quốc lộ bị kẹt xe, đây là một sự hối tiếc mà cậu thậm chí chưa từng kể với Ashiya.

Maou luôn có một suy nghĩ trong đầu, với địa vị của một kẻ xâm chiếm thế giới loài người và là thủ lĩnh của bầy quỷ, bản thân lại đi sống một cuộc sống an nhàn ở Nhật, lấy việc bị đánh bại làm cái cớ mặc dù cậu vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của Quỷ Vương, như thế liệu có ổn hay không?

Học hết mọi thứ có thể học ở thế giới này, rồi mang về Quỷ Giới, tham vọng này của Ma Vương không phải là giả.

Nhưng trước khi tiến đến mục tiêu đó, cậu cảm giác như vẫn còn chuyện mình có thể, và nên làm.

“Bất kể thế nào, mình cũng nên nghĩ cách điều chỉnh ca làm….. vì mình chưa từng nghĩ rằng sẽ phải làm lại đến lần thứ ba, nên mình chả còn ngày rảnh nào trong tháng này nữa rồi, không biết có ai muốn đổi ca với mình không nhỉ…….”

Đây cũng là một điều mà cậu cần phải nghĩ.

Có lẽ vì họ vô tình bay qua ga Hatagaya, nên suy nghĩ của cậu vô thức tổ lái khỏi hướng ban đầu, nên cậu chỉnh lại suy nghĩ của mình.

“Chỉ với sức mạnh của mình, mình thật sự không thể làm được gì cả. Mình của hiện tại……”

Bao gồm cả Chiho, Suzuno, và Urushihara.

“cần sức mạnh của mọi người.”

***

“A, cậu về rồi à. Ê~”

Một giọng quen thuộc vang lên từ bên dưới.

Maou và Chiho, những người nhìn xuống dưới, bị sốc nặng khi thấy một người nào đó thò đầu ra từ Ma Vương thành của căn trọ và vẫy tay về phía họ.

“Amane-san?”

“Ơ?”

Đó là Ooguro Amane, người đã trở thành bà chủ của họ ở nhà hàng bãi biển ở Choshi.

Vì cô ấy là cháu gái bà chủ trọ Shiba Miki của Villa Rosa Sasazuka, cũng không có gì lạ khi cô ấy biết địa chỉ căn trọ.

Nhưng vấn đề là trước đó, cũng giống đám Gabriel mới nãy, cô ấy đã gây ra một hiện tượng siêu nhiên ở bãi biển Choshi và biến mất không chút dấu vết một cách bất thường.

“Có vẻ như một manh mối không ngờ khác lại xuất hiện?”

Maou tự nói với mình, nhưng cái sự thật tự hiện ra vài phút sau đó khiến cậu hiểu suy nghĩ của mình ngây thơ đến nhường nào.

“….Ui.”

Maou đột ngột cảm thấy yếu đi, khiến Urushihara mất đi sự hỗ trợ của cậu mà trượt ngã xuống hành lang chung.

Tuy nhiên, dù là Maou hay cô bé Chiho đang đỡ Suzuno bên vai, chẳng ai còn thừa sức để giúp Urushihara nữa.

Không còn tìm thấy dấu vết gì của Ashiya và Nord trong phòng, và thay thế họ là Suzuki Rika, người đầy vết trầy xước và đang mặc đồ của Maou, cái mà bị lấy ra trong khi không có sự cho phép của cậu, và đang ngủ một cách yên bình như thể đang bất tỉnh.

“Amane-san…..”

Maou biết rằng giọng của mình đang run rẩy.

“Ừm.”

“Ashiya… và ông chú ở đây…..”

“Họ đã bị người ta bắt đi ngay trước mặt tôi.”

Amane điềm tĩnh giúp Urushihara, người đang nằm trên hành lang, đứng dậy, và trả lời một cách thẳng thừng.

“Bị, bị bắt đi? A, Ashiya-san sao?”

Chiho chỉ đành biết lặp lại lời của Amane và không tài nào bình tĩnh suy nghĩ được.

“Tôi chỉ có thể bảo vệ cô gái này thôi.”

Amane, với giọng điệu còn lạnh lùng hơn, chỉ vào Rika trên sàn, và tìm một chỗ gần đó để cho Urushihara nằm xuống.

“Đối phương là nhóm người giống chiến binh mặc giác, và một gã lông bông to con có tên Gabriel.”

“”….!””

Maou và Chiho không giấu nổi cơn bàng hoàng của mình.

“Có vẻ như các cô cậu có biết gì đó về chuyện này.”

Mặc dù họ có biết gì đó, nhưng họ lại không tài nào hiểu được.

Bởi vì Gabriel luôn đi tìm mảnh ‘Yesod’ và thánh kiếm, có thể hiểu được tại sao hắn lại đi bắt cóc người nhà Emi.

Nhưng sao hắn lại phải bắt cả Ashiya?

Cậu Maou không hiểu nổi tình hình kia, và cô bé Chiho không biết chuyện gì đã xảy ra ở trung tâm sát hạch đó, càng cảm thấy loạn hơn bởi điều này.

Sau khi thấy phản ứng của cả hai, Amane gật đầu và chậm rãi đứng dậy, và đưa tờ tài liệu đặt kế đống đồ Ashiya xếp ngăn nắp, sang cho Maou.

“Cái này là…..”

“Mặc dù tôi không đọc được chữ trên đó, nhưng nó trông như bản đồ của nơi nào thì phải.”

“Đây là chữ viết tay của Ashiya…. và cái này viết bằng Ngôn ngữ Giao thương Trung tâm…..”

“Và Chi-chan, chị nghĩ em nên phụ trị thương cho Suzuno một chút thì vẫn hơn. Cô ấy trông như bị mưa dầm cho ướt nhẹp cả, cứ thế này cổ có thể chết vì cảm đấy?”

Amane thúc giục Chiho, người mà lúc đầu đang cố nhìn vào tài liệu trong tay Maou từ bên cạnh.

“Phải, phải ha! Suzuno, em vào phòng chị đây!”

Sau khi ý thức trở lại, Chiho dường như quyết định là làm việc mà mình có thể làm được đầu tiên.

Chiho, người có lại chút sắc mặt, đưa cô nàng Suzuno đang rên rỉ sang căn phòng chưa khoá của đối phương.

“Wah! Sao, sao lại bừa bộn thế này….. Suzu, Suzuno-san, chị chịu khó ngồi đây một chút…..”

Maou vừa nghe tiếng la hốt hoảng của Chiho từ phòng 202, vừa chầm chậm hiểu ý đống tài liệu mà Ashiya để lại, loại nội dung gì được ghi lại bên trong.

“……Đây là bản đồ của Đông Lục địa. Thành phố, cơ sở giao thông, những khu vực mà các lục địa khác có ảnh hưởng lớn, những động thái của các quốc gia khác ở khu vực núi trung ương mà Afashan đang có nội chiến, kể cả các căn cứ quân sự bí mật…. sao cậu ta lại ghi hết mọi thứ lại……”

Maou biết rằng gần đây Ashiya đã ghi cái này, nhưng cậu không ngờ anh ta lại ghi về những thông tin này.

Trước khi Maou kịp nghĩ về điều mà Ashiya đang nghĩ khi anh ta quyết định để lại những thứ này—

“Với lại, Ashiya-kun cũng nhờ tôi truyền cho cậu một tin nhắn.”

“Một tin nhắn?”

Amane mở miệng và nói.

“Cậu ta chỉ nhờ tôi bảo với cậu rằng ‘cậu ta sẽ đợi cậu ở Viện Bảo tàng Mỹ thuật Phương tây’. Cơ mà tôi không hiểu câu đó có nghĩa gì.”

“Viện bảo tàng Mỹ thuật Phương tây…. là cái chỗ ở Ueno mà Ashiya thường tiến hành việc điều tra…..”

Maou nhớ rằng khi lần đầu đến Nhật, họ đã từng đến viện bảo tàng ở Ueno để tìm kiếm thông tin về nền văn minh phép thuật ở trái đất, và xem qua các tạo tác từ nhiều nơi trên thế giới.

“Bản đồ đó là bên thế giới của cậu à?”

“U, cái đó…..”

Lại nhớ về lần trước, Amane không chỉ là một tồn tại bí ẩn, mà khi họ gặp nhau lần đầu ở Choshi, không hiểu sao dường như ngay từ đầu cô ấy đã biết Maou và Suzuno không phải là người của trái đất.

Thế có nghĩa là bà cô của cô ấy, bà chủ nhà Shiba Miki của căn trọ này, cũng giống thế.

Có lẽ do cảm nhận được sự hoài nghi của Maou, Amane lắc đầu và nói.

“Tôi từng nói rồi mà, đúng không. Những chuyện mà Cô Mi-chan chưa nói với cậu, tôi cũng không thể nói. Nguyên tắc là thế.”

“Ư…..”

Ngay lúc Maou cảm thấy chán nản trước thái độ lạnh lùng của Amane, cô nàng Rika đang nằm bên cạnh đột rên lên và cử động cơ thể.

Maou còn tưởng là Rika đang tỉnh dậy, nhưng cô ấy lập tức bất động trở lại.

Từ điều này, ít nhất thì tình trạng hiện tại của Rika trông giống với đang ngủ hơn là bất tỉnh, điều này khiến Maou cảm thấy nhẽ nhỏm hơn một chút, tuy nhiên—

“….Ashiya…. san.”

“Cái này là nói mớ à?”

“….. Cứu tôi với…. Ashiya-san…. cứu tôi…..”

“Có vẻ như cổ thật sự đã chịu không ít sợ hãi. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường. Cơ mà Ashiya-kun và mọi người đã cố hết sức để bảo vệ cô ấy.”

Đúng thế, Emi và Alas Ramus đang ở Ente Isla.

Và cả Ashiya với cha của Emi cũng thế.

Ente Isla, nơi ban đầu mà Maou bọn họ sinh sống.

Nhưng hiện tại thì, nơi đó rõ ràng là ‘lãnh địa của kẻ địch’. Nói là thế, nhưng ai sẽ chịu trách nhiệm đi cứu họ đây?

Cần phải làm gì, để cứu được họ?

Cần phải làm gì, để đến được Ente Isla?

Maou không thể sử dụng sức mạnh của chính mình, sức mạnh của Acies thì vẫn là không rõ ràng. ‘Phép mở Cổng’ của Maou vốn là phép thuật sử dụng ma lực, dù loại sức mạnh khác được dùng như nguồn năng lượng cho phép thuật đó, sự ổn định trong việc kích hoạt câu chú là không thể đảm bảo.

Vậy, lúc này, ai có thể mở ‘Cổng’ đây?

Suzuno đã từng nói, miễn là cổ có một vật khuyếch đại thích hợp, cô sẽ có thể dùng được ‘Phép mở Cổng’.

Ashiya đã bảo, rằng anh ta muốn Maou chờ ở Viện bảo tàng Mỹ thuật Phương tây.

“Cổng…. phải rồi, đó là ‘cổng’! Ê, Suzuno!”

Maou bất ngờ ngước lên, lao ra khỏi Ma Vương Thành và đập mạnh vào cửa phòng hàng xóm.

“Đợi đã, Ma, Maou-san….! Bây, bây giờ không được!”

mặc dù giọng hốt hoảng của Chiho vang lên từ bên trong, nhưng Maou vẫn lờ đi và mở cửa ra—

“Anh…..”

“A…….”

“Maou-san!”

Vừa bước vào trong phòng, mặt Maou đã bị tấn công bởi một mảnh vải có họa tiết kì lạ.

“CHẲNG PHẢI EM ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC VÀO RỒI SAO!”

Chiho lớn tiếng kháng cự.

Trước khi tầm mắt bị chặn bởi bộ đồ, trong ánh sáng mờ nhạt, Maou thấy Chiho đang dùng một chiếc khăn ướt lau đi vết máu trên vết thương của Suzuno, vừa cho cổ uống thức uống dinh dưỡng.

“Ma….. Vương…. anh, cái đồ…..”

Và Suzuno, người đã cởi phần trên của bộ kimono mình mặc để Chiho có thể giúp cô lau vai.

“Ồ, à, xin, xin lỗi! Nhưng nghe tôi nói này, chuyện này rất quan trọng, uwá!”

“Được rồi, Maou-san, nhanh ra ngoài đi!”

“Geh!”

Lần này thì một món đồ nặng đập vào trán Maou qua lớp vải, khiến đầu cậu nghiêng về phía sau.

Mặc dù Maou đỡ không nổi mà ngã xuống đất, nhưng để có thể truyền tải được đàng hoàng điều mà mình vừa nói, cậu dứng dậy dù cho không gỡ miếng vải ra.

“Maou-san! Em sẽ giận thật đấy!”

“Có vẻ như anh… thật sự… chán sống rồi nhỉ…. ư!”

Qua lớp vải, Maou nghe thấy giọng nói của Chiho và Suzuno, vốn đầy sát khí mặt dù cổ vẫn đang bị thương.

“A, Ê! Maou! Mặc dù chúng ta đã gắn kết cả cơ thể lẫn tâm trí với nhau, vậy mà anh lại dám nhìn vào cơ thể trần truồng của người con gái khác sao!”

Dù là qua lớp vải dày, Maou vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí của Chiho và Suzuno trở nên mãnh liệt hơn từ sự chen ngang mà không cảm nhận bầu không khí của Acies.

“Uh, phải báo công an mới được….. ơ, Urushihara-kun, phòng này không có điện thoại à?”

“Mặc dù trông không giống lắm, nhưng tôi thật sự bị thương nặng đấy…..”

Sau khi nghe cuộc đối thoại đáng buồn giữa Amane và Urushihara, cậu Maou rốt cuộc cũng nhận ra rằng mình đã hành động quá hấp tấp kia đẩy Acies ra khỏi phòng, và mở đầu cuộc đối thoại với Suzuno qua cánh cửa đã đóng lại.

Thứ đầu tiên mà Maou thấy khi gỡ miếng vải ra, là cuốn từ điển ném về phía cậu mới nãy.

“N, này, Suzuno”

“……..Huh?”

Không hiểu sao, mặc dù giọng của Suzuno nghe có vẻ trầm và yếu ớt, nó vẫn mang một luồng sát khí mạnh đủ để khiến cơn lạnh chạy dọc sống lưng Ma Vương Maou.

“Lát, lát nữa cô muốn đập tôi thế nào cũng được, nhưng nghe tôi nói trước đã!”

“Ể, vậy ra Maou có cái sở thích đó à?”

“Acies, phiền quá đi! Tóm, tóm lại, Suzuno! Cô từng bảo là miễn có một vật khuyếch đại, thì cô sẽ mở được cổng, đúng chứ?”

“………..Ừ.”

Vừa nghe thấy âm giọng cực kì trầm của Suzuno, mắt Maou ngước lên, và cậu nói.

“Tôi tìm ra rồi! Ở Viện bảo tàng Mỹ thuật Phương tây, ở đó có một vật khuyếch đại mà cô có thể dùng được!”

“…..Ueno? Một phép thuật khuyếch đại?”

Giọng nghe như không hiểu Maou nói gì của Chiho, vang lên từ trong phòng.

Còn về phần Suzuno, cô ấy rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh, cau mày đáp lại.

“Để, để tôi nói điều này trước….. hụ….”

“Suzuno-san!”

“Tôi, tôi không sao….. Ma Vương, ‘Nấc Thang Thiên Đường’, thứ đã gom góp niềm tin của dân chúng suốt bao năm qua, và với điêu khắc của thần điện được truyền lại từ kinh thánh như nền tảng cơ bản, chúng là những kiến trúc dành cho việc thêm phép thuật vào càng nhiều càng tốt, kể cả trong các phép vật khuyếch đại, chúng đều được bảo là những vật có quy mô lớn nhất. Mặc dù nói điều này thì không hay, nhưng tôi không nghĩ rằng có chỗ nào gần đây có bối cảnh lịch sử trong nghi lễ và tín ngưỡng phép thuật cao cấp như thế đâu….”

“Có, có một chỗ! Và đó còn là chỗ có thể vào mà không cần phải trả tiền gì cả!”

Maou vừa nói vừa nhấn mạnh điểm kì quặc.

“Đó là ‘Cánh cổng Địa ngục’!”

“Cánh cổng…. Địa ngục?”

Mặc dù đã là lúc này rồi, nhưng Suzuno và Chiho vẫn nhìn vào nhau vì hiếm khi thấy Maou nói cái gì đó giống-Quỷ-Vương.

Khi đó, Maou nói tiếp với vẻ tràn đầy tự tin.

“Chẳng phải em cũng từng thấy rồi sao, Chi-chan? Đó là món điều khắc bự bằng đồng được đặt bên ngoài tiền sảnh của Viện bảo tàng Mỹ thuật Phương tây Ueno ấy!”[note139]

Chiho siết chặt chiếc khăn khi đang cố nhớ lại.

“….Em nghĩ, là em từng thấy qua giữa chuyến đi chơi của trường…. có phải, là cái mà có cái ông ‘người suy nghĩ’ nổi tiếng ngồi trên cửa không…..”

“Đúng rồi, nó đó!”

Maou vỗ tay một cái với vẻ mãn nguyện.

‘Hỏa Ngục’ của ‘Thần Khúc’. [note140]

Đây là một bài thơ nói về nhân vật chính Dante, cũng là tác giả, chu du xuống Địa ngục dưới sự chỉ dẫn của một nhà thơ trung cổ. Cái địa ngục đó không phải là bể khổ mà cuối cùng các tội đồ phải đi đến vì những tội ác mà họ đã gây ra khi còn sống, mà là một nơi được coi là thế giới tạo ra bởi thần thánh.

‘Cánh cổng Địa ngục’ nằm ở Viện bảo tàng Mỹ thuật Phương tây là một tác phẩm của Auguste Rodin, người được biết đến như tổ tiên của nghệ thuật điêu khắc cận đại.

Bao gồm cả ‘Cánh cổng Địa ngục’ ở Viện bảo tàng Mỹ thuật Phương tây, có 7 bức điêu khắc tương tự trên thế giới, và mỗi cái đều đã tích góp đủ câu truyện để truyền lại suy nghĩ, tín ngưỡng và lịch sử của con người.

“Lối vào thế giới khác được nổi tiếng biết đến với cái tên bài thơ ‘Thần Khúc’ ngày xưa, biểu tượng của nó chính là ‘Cánh cổng Địa ngục’!”

“Va, vậy…..”

“Có lẽ… cái này đáng để thử.”

“Ừm, chắc chắn có thể dựa vào cái đó để mở ‘cổng’! Này, Suzuno, Urushihara, nhanh trị thương đi!”

Maou nói điều vô lý và đứng dậy sau khi bỏ mảnh vải khỏi đầu.

“Chúng ta sẽ đi cứu Ashiya, Nord, và Alas Ramus…. và cả Emi nữa!”

Truyện Chữ Hay